![[Helpful answer received]](app_themes/Classic/image/helpfulA.gif)
thơ Giọt sương cuộc tình
NGÀY THÁNG CŨ Thương một chút mơ về ngày tháng cũ Xoè đôi tay gân guốc tìm người thương Chợt nhớ lại bàn chân em do dự Bước theo tôi trong khoảng vắng sân trường. Thuở ấy sao mà mơ hồ vụn dại E ngại chi không dám gọi tên người Mãi câm nín thật là ngu chi lạ Gả trai khờ dù tuổi đã đôi mươi. Trưa hè nào cánh diều trêu tiếng gió Tà áo em ôm khít tấm eo thon Tôi bước sau bỗng chừng như lo sợ Bóng diễm kiều dịu vợi mãi không còn. Mong gặp lại người em tôi thuở trước Để hàn huyên tìm lại phút ban đầu Em xa quá tôi gọi hoài không được Kỷ niệm nào xâu xé trái tim đau… Dương hồng Thủy
ÁNG MÂY SẦU Tôi về nước lớn đầy con rạch Trưa nắng buồn hiu ngõ vắng buồn Bến cũ đầu vàm hiu quạnh quá Thẩn thờ nghe thiếu bóng người thương. Tôi nhớ nơi đây bến đò nhỏ Mỗi ngày chung chuyến em làm thinh Giữa sông gió thổi thuyền chao đảo Muốn níu bàn tay tỏ chút tình… Xa quê lâu lắm nay trở lại Không biết giờ em lạc chốn nào Lưu luyến những buổi trưa tan học Em cười bóng nắng nhảy lao xao. Nghe nói sau nầy làm cô giáo Em theo chồng rời bỏ xóm câu Sông nước thẩn thờ đi một dạo Trong tôi bàng bạc áng mây sầu. Dương hồng Thủy
NHỚ LẮM EM OI ! Hai đứa đi dưới hàng me bưu điện Nắng lưa thưa rải lối trưa học về Anh lớp nhất - em lớp nhì, hai phía Trường nam và nữ, cách biệt sơn khê. Thời gian đó sao mà vui chi lạ Mỗi buổi chiều hai đứa hẹn sân banh Chạy than đá - nhà đèn cao khói tỏa Vĩnh Long ồn - như tiếng sấm vây quanh. (*) Ta cùng nắm tay vui như chim sáo Bước tung tăng trong sân bóng, khán đài Chiều tĩnh lặng ráng hoàng hôn cuối ngõ Cùng đi về đường Võ Tánh chia tay. Giờ trở lại đượm buồn con phố cũ Vắng người em nghe chuếnh choáng hơi men Người bạn báo giờ em nơi xứ lạ Luyến lưu nào, anh hát : vỗ tay khen ! Chiều về bên cội me già bến nước Cạnh trường em dạy trước lúc đi xa Thành công viên bên sông Tiền gió ngược Ước làm sao em hiện diện quê nhà ! Anh trở lại bến sông đầy kỷ niệm Con tim anh cô bé nọ chưa rời Chờ đợi mãi bóng hình em chẳng thấy Em phương trời - anh nhớ lắm em ơi ! Dương hồng Thủy (*) bối cảnh năm 1954
NHA TRANG NGÀY NÀO Ngày xưa đổi ra NhaTrang Biển đêm ngồi ngắm trăng vàng trùng khơi Lênh đênh đèn đóm ngập trời Các ghe câu mực chơi vơi đêm trường. Quen người em gái bên đường Học trường Võ tánh thân thương hiền lành Đêm nay biển lạnh vắng tanh Người em năm cũ loanh quanh phương nào? Gió đùa ngọn sóng lao xao Tháp treo lơ lửng in vào mắt ai Nhớ từng đêm mình nghiêng vai Để vòng tay ấm tóc dài phủ che. Nha Trang đêm tối bốn bề Vắng em biền biệt nẽo về còn xa Âm thầm cây sứ nở hoa Ngoài khơi biển vẫn chan hòa ánh trăng. Biển ơi gởi chút hồn hoang Nhớ hoài kỷ niệm Nha Trang ngày nào… Dương hồng Thủy
GỞI LẠI CHO NGƯỜI Gởi lại cho người đôi mắt biếc Đã dìu tôi vào chuyện thần tiên ÔI tình yêu tưởng đâu bất diệt Đâu có ngờ lại kém phúc duyên. Gởi cho người vòng tay hối hả Đã bao lần buông thả yêu nhau Hòn sõi nào cũng là cục đá Biển mặn rêu phong cũng úa màu. Gởi cho người nụ cười dưới phố Cà phê khuya quán vắng trời đêm Trả cho người đôi bờ vai nhỏ Ngồi tựa nhau sương xuống ướt mèm.. Gởi cho người nụ hôn mật ngọt Buổi chia tay sân tối sau vườn Nhưng đòi lại những đêm thao thức Lúc xa rồi vẫn nhớ người thương ! Dương hồng Thủy
MỘT THOÁNG U HOÀI (1) “Có phải xa lâu nên thấy lạ ?” Em bây giờ màu má tươi hồng Không như thể nhìn tôi e lệ Liếc mắt rồi - chợt ngó bên sông. Đường phố vắng bỗng nhiên thấy khác Bãng lãng chiều - mây níu chân ai Nhưng cảnh cũ bao giờ vẫn vậy Không đổi thay - dù tháng năm dài. Tôi trở lại tâm tư vụn vỡ Ngõ ngách nào bỡ ngỡ tìm em Cũng bến sông – cũng con đò nhỏ Ký ức chìm ngờ ngợ chưa quen. “Có phải xa lâu nên thấy lạ ?” Hình hài xưa giờ đã đổi thay Chân lạc bước trên ngàn xác lá Nhớ người xa một thoáng u hoài … Dương hồng Thủy (1) cãm tác tiêu đề trên Dòng Thời Gian : “Có Phải Xa Lâu Nên Thấy Lạ “ của Hội Nhiếp Ảnh Đà Lạt).
KHÔNG NGỜ Không ngờ tình nặng như lọn sóng Áo em vạt trước ướt lấm lem Mưa chiều gió khẻ màn lay đọng Thôi đành xa cách phải không em ?! Không ngờ hè sục sôi sông nhỏ Ve rả rích kêu nhánh phượng già Thương cho số kiếp con ong thợ Mãi ướp mật hoài bít lối ra. Không ngờ ta lại ngoài tay với Không còn thỏ thẻ tiếng em anh Giận hờn một chút ngoài mong đợi Nên mỗi người đi một lối quanh ! Em bảo duyên ta từ tiền kiếp Anh cười từ lúc trời đổ mưa Nếu như hôm ấy trời hong nắng Anh đâu ghé đụt quán cây dừa. Không ngờ lúc đó được nắm tay Rét run mà thấy ấm từng giây Bây giờ giữa lúc trưa hè nóng Mà sao hoang phế lạnh thế này ?! Dương hồng Thủy
NGÀY THÁNG CŨ Thương một chút mơ về ngày tháng cũ Xoè đôi tay gân guốc tìm người thương Chợt nhớ lại bàn chân em do dự Bước theo tôi trong khoảng vắng sân trường. Thuở ấy sao mà mơ hồ vụn dại E ngại chi không dám gọi tên người Mãi câm nín thật là ngu chi lạ Gả trai khờ dù tuổi đã đôi mươi. Trưa hè nào cánh diều trêu tiếng gió Tà áo em ôm khít tấm eo thon Tôi bước sau bỗng chừng như lo sợ Bóng diễm kiều dịu vợi mãi không còn. Mong gặp lại người em tôi thuở trước Để hàn huyên tìm lại phút ban đầu Em xa quá tôi gọi hoài không được Kỷ niệm nào xâu xé trái tim đau… Dương hồng Thủy
TRẢ CHO EM Trả cho em đôi bàn tay Suýt soa âu yếm tháng ngày bên nhau Trả cho em mối tình đầu Để em giữ lại mấy câu ân tình. Trả cho em sáng bình minh Cùng đi dưới nắng lung linh đến trường Trả cho em mộng bình thường Cho ta ngồi lại tơ vương não nề. Trả cho em tối đam mê Dựa vai – ta vuốt tóc thề, người ơi ! Trả cho em cả nụ cười Những ngày ướp mật khung trời dấu yêu. Trả cho em những cánh diều Để em tung cánh những chiều không mưa Trả cho em – đủ ! vừa chưa ? Phần anh giữ lại duyên thừa, lẻ loi… Dương hồng Thủy
NGÀY MAI TÔI VỀ Ngày mai tôi về ghé lại Cái Răng Thăm lại trường xưa bên bờ sông Bé Rạch Cần Thơ chảy qua hai lối rẽ Hướng Mỹ Khánh và phía ngã ba Đình. Tôi lang thang trên đường nhựa một mình Phố sá liền kề chạy dài lớp lớp Trời nắng chang chang giữa trưa oi bức Hàng bã đậu xưa mất biệt đâu rồi. Những thằng bạn thời thơ ấu tôi ơi Nay xa cách trên đường đời muôn ngã Thuở ngày nào chúng mình cười rôm rã Mà bây giờ lụm cụm mỗi mùa sang. Những cô bạn tôi tóc kẹp dịu dàng Chắc đã theo chồng dặm ngàn biệt xứ Ghé nhà lồng xưa thoáng cao, khung sắt Người ta phá đi - xây lại nặng nề. Ngày mai tôi về thăm lại vùng quê Ruộng lúa không còn như thời đi học Nhà cửa mọc đầy thấp cao choáng ngợp Những dấu chân quen mờ nhạt tháng năm. Ký ức nào khi về lại Cái răng Kỷ niệm nào vui tháng ngày dĩ vãng Tuổi thơ nào quay về con rạch cạn Mai tôi về - bạn bè chẳng ai hay! Ngày mai tôi về ghé lại Cái Nai Thăm chiến hữu Ngũ Hài lò tương cũ Lính ra đa gác trời Tân sơn Nhất Mà bây giờ tóc bạc trắng đầy vai. Ngày mai tôi về - chiều xuống cuối ngày Viếng chùa ông Một đầu vàm Ba Láng Vườn sa bô rộng hoàng hôn chợt mát Nhớ dáng thầy đạo mạo mãi chưa quên... Dương hồng Thủy
NHỚ MÃI VÒNG TAY Lần đầu thăm anh đến Nha Trang Bãi cát chạy dài tận Ba Làng Gió dịu dàng nắng chiều rơi nhẹ Chúng mình ngồi trò chuyện mênh mang. Dựa đầu bên anh đến đêm về Cơn gió lạnh rùng mình tái tê Vòng tay ấm ôm em thật chặt Khi màn đêm buông thả bốn bề. Biển mênh mông tối đen thật xa Bỗng đâu đèn đóm như nở hoa Bừng sáng dậy rừng ghe câu mực Như đường phố đêm ở thật gần. Em nhớ hoài kỷ niệm đầu đời Ngồi với anh nhìn ra biển khơi Thật hạnh phúc ngày xưa anh nhỉ Biển thanh bình tình cũng xinh tươi. Đêm nay em về bờ biển cũ Rừng đèn lặng ngắt màn trời đêm Đâu còn anh nữa ngồi tâm sự Và nhớ vòng tay mãi chưa quên… Dương hồng Thủy
NHỚ VỀ EM Nhớ về em bức rức cả tâm hồn Khi đêm xuống trăng buồn mây che kín Gió ngoài hiên thoáng bơ vơ bịn tịn Vẫn yêu hoài mùi hương tóc bay xa. Anh luôn mơ hình bóng cũ ngọc ngà Chợt tan biến khi bình minh sáng rực Có từng đêm ngẩn ngơ nằm thao thức Ngắm hình em một kỷ vật vô tri… Kiếp con người mãi hỷ nộ sân si Anh có tội nên buồng tim chai đắng Có những chiều anh lần theo bóng nắng Chạy hụt hơi vì ngỡ bước em về. Anh mơ hoài người con gái tóc thề Hai mắt ướt với đôi môi cười mỉm Ngày chia tay không bồi hồi đưa tiển Nhưng bây giờ đau điếng mãnh tình riêng. Em hởi em người em gái Cổ Chiên Cách xa nhau dặm ngàn bờ biển rộng Có khi nào em bâng khuâng vượt sóng Hội ngộ nhau dù chốc lát em ơi ! Cao xanh nào hãy phù trợ cho tôi Được gặp lại người em thời đi học ! Dương hồng Thủy
NHÌN NHAU THẬT LÂU Buổi chiều nào em sang nhà anh Mưa hoàng hôn lất phất bên mành Em ngập ngừng nép bên song cửa Anh ngẩn ngơ tưởng em trong tranh. Tiếng mưa rơi tợ tiếng thở dài Như liêu trai em bước ra ngoài Vùng ánh sáng bập bùng mờ ảo Mưa chập chờn chợt ướt mi ai. Chiếc lá chao thấp thoáng ngoài sân Con tim anh bỗng chút ngại ngần Lẫn trong tiếng mưa - giông hờn dỗi Réo đuổi bên ngoài như chuông ngân. Em vào phòng ngồi riêng góc trong Mưa về khuya chao đảo tầng không Em vuốt tóc bên khung cửa sổ Anh ngồi đây mưa thấm trong lòng. Đêm vô cùng bóng tối càng sâu Anh bâng khuâng xa cách dù gần Thời gian trôi dần qua ánh mắt Ta ơ hờ nhìn nhau thật lâu… Dương hồng Thủy
CAU XANH PHỤ TRẦU Thương anh mười ngón tay gầy Cút côi phận bạc thương vay khóc thầm Nợ tình vay trả trăm năm Như còn dan díu như tằm nhả tơ. Dốc khuya dứng đợi bơ vơ Đèn đêm ngã bóng lơ thơ cuối đường Dặm ngàn anh mãi tơ vương Người đi mang hết mùa thương bẽ bàng. Trái sầu rơi rụng ngập tràn Cho em lầu vắng ngỡ ngàng đêm nay Mây buồn nhỏ giọt mưa bay Một người trăn trở chờ ai hẹn hò. Muốn qua sông phải lụy đò Nhưng ai vắng bóng đôi bờ quạnh hiu Đêm nay em nhớ thật nhiều Thương anh từ lúc buổi chiều chia tay. Em về nốc chén men cay Bước chân khập khểnh tháng ngày buồn tênh Buộc anh sợi chỉ mỏng manh Tơ mành dễ đứt - cau xanh phụ trầu ! Dương hồng Thủy
ĐỪNG NHÌN MÃI KHÔNG RA Em mơ dáng anh về trên bến nước Theo con đò cặp bến sóng lao xao Em nhìn xuôi mà con thuyền trôi ngược Để hoàng hôn tóc bạc má phai màu. Đôi tay em nhánh sầu dâng màu tím Ngỡ anh xa lại hóa ở rất gần Dù đứng bên cũng chỉ là hoài niệm Khi chúng mình chia cắt mối tình thâm. Em đi về đường xưa ngày hai buổi Đóng khung tình yêu khóa chặt trong lòng Em yêu anh phút đầu như phút cuối Nhưng không ngờ tình có cũng như không. Gởi về anh nụ hôn đầu dĩ vãng Của một thời lãng mạn cuộc tình ta Dù giã biệt - gần nhau đừng xa lạ Vẫn mĩm cười đừng nhìn mãi không ra… Dương hồng Thủy
Thống kê hiện tại
Hiện đang có 0 thành viên và 3 bạn đọc.
Kiểu: