![[Helpful answer received]](app_themes/Classic/image/helpfulA.gif)
thơ Giọt sương cuộc tình
TRI ÂN THẦY CÔ Nhân ngày nhà giáo Việt Nam Chúc Thầy Cô mãi ngập tràn niềm vui Ngày xưa dạy chữ giúp đời Ngày nay tóc bạc sáng ngời công lao. Công Thầy như đám mưa rào Tưới xanh đồng lúa lao xao nắng chiều Ơn Cô gấp vạn – hơn nhiều Công dung ngôn hạnh bao điều dạy thêm. Tấm lòng biển rộng êm đềm Sáng chiều gặp mặt ngọt mềm dài lâu Mưa nguồn sấm chớp bể dâu Cũng không xóa được thâm sâu nghĩa tình. Chúng em là những học sinh Khoanh tay đứng lại - cúi mình tạ ơn ! Vương thủy Tùng ( 20/11/2013 )
LÀM PHIỀN CỐ NHÂN Anh về hái vội buồng cau Nhảy mương xin Ngoại ốp trầu làm duyên Chờ em về đến sông Tiền Nước miền sông Hậu đưa thuyền đón em. Em đi trăng úa từng đêm Lục bình hờ hững mong mênh gợi buồn Tình anh như suối cạn nguồn Như con trăng khuyết, như đàn lạc dây. Chờ nhau bạc trắng mái đầu Bến xưa lặng lẽ - chuyến đò bặt tăm Người đi - ngàn dặm xa xăm Người chờ - đắng giọt sương thầm rớt mau. Chiếc ghe tam bản gỗ sao Anh cho đóng mới mui hầu chờ em Trong ghe gối nệm ấm êm Để em tựa cánh tay mềm nghỉ ngơi. Có đêm anh nhìn lên trời Ngàn sao lấp lánh chơi vơi nỗi niềm Gọi trăng để tỏ niềm riêng Từ lâu ân hận làm phiền cố nhân. Dương hồng Thủy
<bài viết được chỉnh sửa lúc 18.11.2013 18:07:44 bởi thuytaylor >
TÀN THU trời cuối Thu rồi em đang ở đâu hàng bần sông xưa chiều vàng hiu hắt nước nổi mưa tuôn ngập mềm mặt đất cũng như tim anh… ướt át vô cùng ! nhớ ngày xưa hai đứa còn thẹn thùa bên gốc dừa cạnh bờ sông bến nước em gội tóc làm đất trời say khước hơi thở anh cũng loạn nhịp đam mê. ngày hai buổi ta chung lối đi về con đò nhỏ cùng sang dòng sông rộng những chuyến phà ngang mang nhiều ước vọng phải chi trời cho được mãi gần nhau. thời thế đổi thay – xa mối tình đầu anh rời trường lớp – động viên đi lính miền Trung heo hút tháng ngày vô định em quê nhà hớn hở lên xe hoa… anh được tin khi lặn lội miền xa mưa phố núi nghe lòng buồn man mác cũng phải thôi – chuyện tình mình chẳng khác nhóm máu chỏi nhau nên không thể dung hòa ! Dương hồng Thủy
<bài viết được chỉnh sửa lúc 20.11.2013 12:06:15 bởi thuytaylor >
HÌNH BÓNG CŨ Có lần anh đưa em về biển Bãi cát dài của xã Vĩnh Xương (1) Từ xa thẵm bờ doi đụn cát Em song hành cạnh sóng thân thương. Trời biển mênh mông màu hồng nhạt Nắng chiều yếu ớt níu chân mây Cũng như anh và em cách trở Đứng cạnh nhau mà nhớ dâng đầy. Bức ảnh có em - anh giữ lại Tháng ngày qua nó đã úa màu Nhưng tim anh vẫn còn rướm máu Em xa rồi – xa đến ngàn sau ! Dương hồng Thủy (1) bên kia đèo Rù Rì – Nha Trang.
XA NHAU Em hờn bỏ chiếc dù xanh Bước trong mưa lạnh sao đành hở em Anh về chốn cũ buồn tênh Bếp hồng tắt lịm – cố quên một người. Từ trong sâu thẳm ai ơi Vẫn còn vẳng tiếng một lời thủy chung Ngày nào hai đứa đi cùng Bây giờ bão nổi đứng gần mà xa. Em đi rừng dậy phong ba Anh về hun bóng xót xa một mình Thế là tan vở cuộc tình Dĩ nhiên ! hai đứa chúng mình xa nhau ! Dương hồng Thủy
TÌNH CUỐI Từ dạo em đi buổi cuối Đông Chắc rằng em có thấy buồn không Khi cơn mưa nhỏ lâu không tạnh Ướt át hồn anh lạnh cõi lòng. Bước chân em đẫm từng giọt mưa Bóng nhỏ liêu xiêu góc phố xưa Gió cũng vô tình như than khóc Cuối đường đèn đóm cũng lưa thưa. Em dỗi hờn – không nói một lời Dù rằng hai đứa sẽ xa thôi Em đi một bước thêm ly biệt Không nhớ những chiều ta có đôi. Phương trời em ở chắc sang Xuân Nắng ấm vỗ về giởn trước sân Em vẫn hồn nhiên như hoa nở Đời vui trong lẽ sống trong ngần. Thôi thế từ nay cách biệt rồi Đường đời chia cách ở hai nơi Chúc em hạnh phúc – niềm vui mới Anh nếm tình sầu trong lẻ loi. Dương hồng Thủy
VĨNH BIỆT Chúng ta đứng lại sắp hàng Đò chiều sẽ rước đưa sang bến chờ Nay còn trao đổi ý thơ Cho qua số kiếp hư vô phận người. Sá gì hơn thiệt lẽ đời Chỉ mang đến kiếp tôi đòi lai sinh Chúng ta chung một lộ trình Tiển người đi trước phận mình đến sau. Cổ xe tang cũ úa màu Hai hàng nến đỏ vẩy chào hư không Lìa xa số mệnh phiêu bồng Ngàn thu vĩnh biệt đáy mồ lặng im. Dương hồng Thủy
ĐONG ĐƯA NỖI BUỒN Anh về đào đất đắp nền Xây nhà lục giác, lầu trên em ngồi Trước sân có đường dạo chơi Dưới hồ sen trắng rạng ngời mắt em. Em đi cách biệt mông mênh Đêm xưa lầu mộng ngọt mềm bóng trăng Cho anh nhắn gởi chị Hằng Buồn dâng sóng lượn lăn tăn Biển hồ. Ngày nào em thích đọc thơ Bây giờ em có mong chờ ý Xuân Anh về ôm đá ngủ quên Khi em xỏa tóc phủ lên nắng chiều. Tóc em dài đẹp mỹ miều Anh đưa tay vuốt bao nhiêu cho vừa Em ơi trăng lặn sao thưa Ru anh tỉnh mộng đong đưa nỗi buồn. Dương hồng Thủy ANH CHỈ CÒN CÓ EM Nắng úa chiều lên anh nhớ em Ngày xưa còn đó quá êm đềm Những ngày nghỉ học đi vườn ổi Tíu tít niềm vui khi nắng lên. Không duyên chẳng nợ nên xa nhau Dù lúc kề vai tựa má đào Mây trắng lạc loài hoa với bướm Thoảng nghe tình tứ quá ngọt ngào. Có lúc nhớ em anh mộng mị Miệng cười khóa chặt lấy vành môi Mắt em sáng lắm anh trong đó Hồn gởi bâng quơ tận cuối trời. Anh vẫn nhớ em – em biết không Thu về - nắng muộn lạnh chiều Đông Mưa đêm ùa đến hoàng hôn lạnh Nhớ lắm em ơi. Lạnh cõi lòng ! Em vẫn còn đi ở viễn phương Anh nghe đâu đó dậy mùi hương Của người em gái – muôn năm cũ Chợt tỉnh chiêm bao thật chán chường ! Dương hồng Thủy
EM ĐI TRỜI ĐẤT QUẠNH HIU Em về mang cả bầu trời Mây bay nắng rợp rạng ngời dáng Thu Chừng nào dừng bước viễn du Cho anh chìm giữa ao tù mắt em. Tóc em lay nhẹ bên rèm Áo em trắng quá trời đêm dỗi hờn Tay nào em giữ người thương Môi nào em lịm ngàn phương hẹn hò. Dáng nào khởi thủy ban sơ Đôi chân cùng nhịp bên bờ suối xưa Tình nào chở nặng cơn mưa Dang tay ôm mộng cho vừa lòng nhau. Em về tình cũ ngọt ngào Gối chăn xô lệch hanh hao nắng chiều Em đi trời đất quạnh hiu Anh cô đơn bước buồn thiu một mình. Dương hồng Thủy
EM LÀ CÔ BÉ TRƯNG VƯƠNG Em là cô bé Trưng Vương Nguyễn bỉnh Khiêm nắng lót đường em đi Lá me nhắn nhủ những gì Mà em khép kín bờ mi chẳng nhìn. Nón quai em buộc chữ tình Cho anh lạc bước làm thinh dỗi hờn Tóc thề phe phẩy sóng dờn Guốc vong em nhịp bào mòn con tim. Cuối tuần qua Thảo cầm viên Ngu ngơ anh bước lạc miền bóng mây Thương em tròn mối tình đầy Nhưng em xa lạ ngất ngây mây chiều. Đêm nay gió nhẹ hắt hiu Hàng me rủ bóng tiêu điều vắng em Anh ngồi trong màn sương đêm Gọi em tha thiết bên thềm gió Thu. Dương hồng Thủy
HOANG LIÊU CUỘC ĐỜI Anh em tán chuyện mãi mê Lở tay đổ tách cà phê áo nàng Áo trắng tinh – đốm lụa vàng Ngẩn ngơ tưởng lạc thiên đàng bên em. Em cười lấp lánh trời đêm Em hờn như gió thổi mềm tóc mây Ngất ngây tình ngở như say Lần sau đổ tách dâu tây không chừng ! Áo trắng - hoa đỏ bên đường Bơ vơ hàn sĩ vấn vương tơ lòng Đường về buổi tối lập đông Mềm môi yểu điệu má hồng phấn son. Ven sông đường nhỏ lối mòn Bổng đâu tiếng gáy dế mèn nỉ non Em ơi tiếng hát véo von Giữa heo may lạnh chập chờn dấu yêu. Anh lo dựng cột mái xiêu Chỏng tre nửa vạt, nồi niêu lửa chiều Em không về - cảnh quạnh hiu Anh ngồi lẻ bóng - hoang liêu cuộc đời. Dương hồng Thủy
GIỌT NẮNG CHIỀU THU nhớ em nhiều ngày tháng cũng buồn theo trời vẫn vũ mưa dật dờ trong gió con sông xưa cũng tạm ngừng hơi thở chờ đón em về. Em biết không ? nhớ em nhiều cánh bướm cũng phiền lòng run bần bật khắp mình đều sũng nước ta có hẹn nhau từ muôn kiếp trước sao em hững hờ lời mời gọi của lòng anh ! nhớ em nhiều từ khoảng trời trong xanh thu vừa chớm hạ đi còn vẫy gọi chiều tan trường hoàng hôn trong sương khói anh vô tình khẻ chạm một bàn tay. nhớ em nhiều một chiều nắng vàng phai miền biển rộng em đi không trở lại kỷ niệm xưa… anh còn giữ mãi bóng hình em và giọt nắng chiều thu. dương hồng thủy
SÔNG NƯỚC VÀO THU “Anh đầu sông – em cuối sông” Sang thăm lạc bước qua đồng cỏ non Trái bàng vàng rụm no tròn Rơi theo chiếc lá bâng khuâng Thu về. Bầu trời mây trắng lê thê Chiều về bến vắng trăng thề buông lơi Chông chênh thương nhớ dài hơi Vắng em Thu lạnh bên đời quạnh hiu. Thu về khuất nẽo tiếng chim Mây trôi mặt nước trăng chìm đáy sông Sao khuya mờ tỏ mênh mông Mà sông xưa vẫn lênh đênh nỗi buồn. Từ khi em biết dỗi hờn Ra đi – anh nặng mõi mòn dáng em Lá Thu rơi nhẹ bên thềm Con sông ngày cũ không quên một người. Mưa Thu rơi nhẹ lưng trời Thương con nắng Hạ chơi vơi giọt sầu Nhớ em nghe buốt niềm đau Con sông đục nước bạc màu từ đây. Em từ giả tuổi thơ ngây Sông xưa biếng chảy tháng ngày héo hon. Dương hồng Thủy
NGƯỜI THƠ NĂM NÀO (từ Tình Anh Lính Chiến của Kim Oanh) 40 năm – xa mà gần Tưởng quên lại nhớ ân cần chào nhau Đất Rạch Bàng còn chiến hào Khi anh đào đấp năm nào không em ? Rõ ràng đất cũ trời đêm Dù nay gió thoảng - ấm thêm tình người Em xa kỷ niệm thật rồi Nhưng anh vẫn nhận tiếng cười ngày xưa. “Đêm cuối cùng” trời đổ mưa Anh đi chưa sáng lưa thưa sương mờ Kể từ ngày đó đến giờ Anh luôn tưởng nhớ người thơ năm nào. Dương hồng Thủy
LẠC BƯỚC HỒNG HOANG Hôm qua trở lại Rạch Bàng Vắng em vắng cả mây ngàn đáy sông Cỏ thơm tóc rối anh nằm Nhớ xưa dưới ánh trăng rằm bên nhau. Nợ em một ốp trầu cay Thiếu em thiếu cả buồng cau xanh dầy Từ khi em bỏ nơi nầy Từng cơn gió thoảng buồn lây lất buồn. Nhớ đôi mắt ướt, môi mềm Thương đôi tay nhỏ từng đêm hẹn hò Làm sao quên tiếng “anh ơi” Dường như trong gió có lời của em. Trăng thu vằng vặc trời đêm Có con vạc nhỏ đã quên lối về Mây lang thang mái tóc thề Hỡi ôi ! anh gọi hiền thê…của người. Lơ thơ mây trắng lưng trời Mỏng manh như thể tình tôi với nàng Dịu dàng em bước sang ngang Cho tôi lạc bước hồng hoang cuối đời ! Dương hồng Thủy
THAO THỨC MỘT MÌNH Từ khi em bỏ Cần Thơ Đêm về thắp nến bơ vơ một mình Sông trăng dòng chảy lung linh Dừa soi đáy nước thuyền tình đong đưa. Chân em ướt đẫm chiều mưa Nhấp nhô hoa súng lơ thơ dưới hồ Em còn để lại bài thơ Cho anh lịm chết thẩn thờ nhớ em. Em đi khuất nẽo trời đêm Anh về thầm khẻ gọi tên một người Em đi vật đổi sao dời Nhưng đôi mắt biếc trọn đời không quên. Gọi em từ cõi mông mênh Qua miền ảo giác thác ghềnh tương tư Người đi xa tít mây mù Đêm anh thao thức mộng du một mình. Dương hồng Thủy
Thống kê hiện tại
Hiện đang có 0 thành viên và 3 bạn đọc.
Kiểu: