THU LẠNH Nhè nhẹ Thu về lạnh buốt tim
Nhớ ai ánh mắt thật ngoan hiền
Hương xưa ngày cũ còn vương vấn
Như mật còn lưu chút ngọt mềm.
Ta hái tình sầu ủ trong mơ
Chờ ai mòn mõi tự bao giờ
Đời người một kiếp sao nhanh quá
Thoáng tóc bạc rồi dạ ngẩn ngơ.
Trở lại vườn mai buổi sáng nay
Nhặt hoa rơi rụng trong bàn tay
Xác hoa nhòe úa cơn mưa tối
Thổn thức thương cho kiếp sống nầy.
Ai có nhớ không một mảnh vườn
Một thời gặp gỡ dưới đêm sương
Rồi đi bỏ lại bao hò hẹn
Chai đá tình riêng thật thãm thương.
Ta níu thời gian chịu đắng cay
Tìm quên người cũ như mây bay
Đành thôi số phận không hờn trách
Lê bước cho qua tháng với ngày.
Dương hồng Thủy
<bài viết được chỉnh sửa lúc 10.08.2014 10:59:25 bởi thuytaylor >