nắng & hoa
Thơ là nắng hoa là cây mắc cở Uống sương chiều và chĩ nở về đêm Vườn ai nắng rãi im lìm Ngại hoa cánh khép cho niềm nắng đau Hoa yêu gió nào đâu thương nắng Đêm tự tình thức trắng nhửng vì sao Nắng về vùi giất chiêm bao Kiếp sau thắp ánh thơ vào vườn khuya Nắng cứ hỏi đến bao giờ hoa cũ Bên vườn xuân kết nụ giữa ban ngày Nắng nào ngại cánh hoa lay Thẹn thùng hoa lại khép đầy đơn côi Bây giờ nắng đả chết rổi Hóa thành trăng bạc sáng ngời bên hoa Chờ cho tan hết sương sa Thơ về rải nắng vườn nhà hoa ơi! 09/13
TTD
Thống kê hiện tại
Hiện đang có 0 thành viên và 1 bạn đọc.
Kiểu: