NGẬM NGÙI
Ai mơ giấc mộng bình thường,
Mà sao ôm mãi yêu thương ngậm ngùi.
Sao đời buồn mãi không nguôi,
Nụ cười sao vẫn chơi vơi lạc loài.
Tình vương nỗi nhớ u-hoài,
Ngậm ngùi sâu lắng, đêm dài bang khuậng.
Bốn mươi năm mộng bình thường,
Sương pha màu tóc, người thương nhớ người.
"Mộng bình thường " để cút côi,
Đêm ôm gối mộng, ngậm ngùi nhớ nhau.
Tình sâu hay chỉ tình sầu,
Ai yêu ai với tình đau một mình.
Ô hay hai chữ thất tình,
Ai ôm tình mộng, chon minh trong thơ.
Đẹp chân tình, chỉ trong mơ,
Người thơ yêu với tình thơ lạc loài.
Còn bao năm tháng lưu đày,
Ngậm ngùi chút mộng bình thường trong mơ !
Lại thơ thẩn
Lại ngẩn ngơ,
Lại nghêu ngao viết dòng thơ tình sầu,
Mười tám năm đợi chờ nhau,
Để thơ lại khóc tình đau như mình !
Rằng ai ôm tấm chân tình,
Chờ hoàng hôn xuống chôntình đấy thôi.
Khối tình đau với cút côi,
Ôm tình trong mộng chôn tôi theo cùng.
Hoàng hôn ơi, hoàng hôn ơi,
Ta đang khâm liệm tình ta đó mà.
Nước mắt rơi,
Lệ thơ rơi,
Người thơ đang khóc tình thơ một mình !
Xin mau qua kiếp phù sinh,
Cho thơ chônmộng vào tình thiên thu !
tl (10/30/2013, 1:46 PM )
<bài viết được chỉnh sửa lúc 31.10.2013 05:09:01 bởi lethanhbui >