CHƯƠNG 1
Chân Chim là mèo đầu tiên ngửi thấy mùi thảo nguyên khi ánh nắng buổi sáng chiếu xuống bãi cỏ ướt đẫm sương. Mặc dù anh không nghe thấy gì, chân Sóc vẫn nhìn thấy anh vểnh tai về phía trước và cảm nhận được anh ấy đã bớt chút mệt mỏi từ sau cái chết của Đuôi Phi Điểu. Mèo bộ tộc Gió nhanh chóng lao xuống sườn dốc, nơi sương vẫn còn thấm đẫm trong cỏ. Chân Sóc há miệng và hít một hơi thật sâu cho đến khi cô cũng nếm được mùi vị quen thuộc từ bụi thạch nam và không khí lạnh buốt nặng nề của buổi sáng sớm. Sau đó, cô cũng lao theo anh với Vuốt Mâm Xôi, Lông Bão, và Da Hung ở cuối cùng. Bây giờ, tất cả bọn họ đều có thể ngửi thấy mùi thảo nguyên; họ biết mình đã sắp hoàn thành chuyến hành trình dài, đầy vất vả.
Không ai nói gì, cả năm con mèo đều dừng lại trên biên giới lãnh thổ bộ tộc Gió. Chân Sóc liếc nhìn đồng tộc của cô, Vuốt Mâm Xôi, và sau đó là Da Hung, cô mèo bộ tộc Bóng Tối. Bên cạnh cô ấy là Lông Bão, chiến binh màu xám của bộ tộc Sông, cũng đang nheo mắt trước cơn gió lạnh; còn chân Chim đang nhìn chằm chằm vào một điểm hư vô trên dải cỏ, nơi anh ấy được sinh ra
“Chúng ta sẽ rời xa nơi này mà không có Đuôi Phi Điểu,” anh thì thầm.
“Cô ấy đã chết để cứu tất cả chúng ta,” Lông Bão đồng ý.
Chân Sóc nhăn mặt trước nỗi buồn trong giọng nói của chiến binh bộ tộc Sông. Đuôi Phi Điểu là em gái của Lông Bão. Cô ấy đã chết để cứu họ khỏi loài động vật ăn thịt hung dữ sau khi họ gặp một nhóm mèo lạ trên núi. Bộ lạc Nước Đổ sống cạnh thác nước và lắng nghe tổ tiên của họ nói – không phải bộ tộc Sao, mà là bộ lạc Săn Bắt Vĩnh Hằng. Mèo trong bộ lạc, trên ngọn núi đã bị bắt đi như một con mồi, từng con một. Khi nó đến xâm chiếm hang của bộ lạc một lần nữa, Đuôi Phi Điểu đã nhảy lên một hòn đá ở trên trần, thúc một chân để hòn đá rơi xuống giết chết con thú hung ác. Nhưng cô ấy cũng đã bị thương khi rơi xuống, và bây giờ cô ấy đang nằm dưới bãi đá trong lãnh thổ của bộ lạc, gần dòng thác đổ để nghe hướng dẫn của bộ tộc Sao.
“Đó là số phận của cô ấy,” Da Hung meo nhẹ nhàng.
“Số phận của cô ấy là hoàn thành nhiệm vụ với chúng ta,” chân Chim gào. “Bộ tộc Sao đã chọn cô ấy đến nơi mặt trời chìm và nghe những gì Nửa Đêm nói. Cô ấy không nên chết vì lời tiên tri của bộ tộc khác.”
Lông Bão bước đến cạnh chân Chim và huých nhẹ vào lính nhỏ bộ tộc Gió bằng mõm. “Lòng dũng cảm và sự hy sinh là một phần của luật chiến binh,” anh nhắc lại. “Cậu muốn con bé làm khác đi sao?”
Chân Chim nhìn chằm chằm qua bụi cây kim tước đang ngả nghiêng theo cơn gió mà không trả lời. Tai anh giật giật căng thẳng như thể đang cố gắng lắng nghe giọng nói của Đuôi Phi Điểu trong cơn gió lạnh.
“Đi thôi!” Chân Sóc bước chân về phía dải cỏ còi cọc, đột nhiên muốn sớm kết thúc cuộc hành trình. Cô đã cãi nhau với bố, Sao Lửa, trước khi đi, và sự căng thẳng đâm vào bàn chân khi cô lo lắng tự hỏi ông ấy sẽ phản ứng thế nào nếu cô quay trở lại. Khi cô và Vuốt Mâm Xôi rời khỏi khu rừng, họ không nói bất cứ điều gì với bộ tộc về nơi họ đến, và lí do tại sao. Chỉ có chân Lá, chị của chân Sóc, biết bộ tộc Sao đã nói với mỗi mèo đến từ mỗi bộ tộc, nói với họ trong giấc mơ về chuyến hành trình đến nơi mặt trời chìm để nghe lời tiên tri từ Nửa Đêm. Không ai trong số chúng đoán ra được Nửa Đêm là một con lửng; cũng không ai tưởng tượng được những tin tức quan trọng mà bà ấy chia sẻ với họ.
Chân Chim dẫn đầu đoàn mèo, biết rõ về vùng lãnh thổ này hơn bất cứ mèo nào. Anh hướng tới khu vực rộng lớn đầy cây kim tước và biến mất cùng một con thỏ với Da Hung theo sát phía sau. Chân Sóc cúi đầu để tránh đụng tai vào đường hầm khi cô theo họ chui vào đường hầm hẹp. Vuốt Mâm Xôi và Lông Bão nối gót cô; cô có thể cảm nhận được bước chân của họ trên sỏi.
Khi bụi cây kim tước mọc kín ở xung quanh, kí ức về không gian chật hẹp lại hiện ra, nhắc cho cô nhớ về giấc mơ – một giấc mơ đen tối với một không gian đầy mùi sợ hãi và hoảng loạn. Chân Sóc chắc chắn giấc mơ khủng khiếp ấy kết nối với chị gái mình. Bây giờ, cô tự nói với bản thân rằng, chị ấy đang ở nhà, và cô có thể tìm thấy chính xác nơi chân Lá đang ở - nhưng cảm thấy một làn sóng báo động, cô chạy về phía ánh sáng.
Cô bước chậm lại khi chui ra khỏi không gian chật hẹp. Vuốt Mâm Xôi và Lông Bão nhảy ra từ phía sau cô, lông của chúng bị cào rối bởi mấy cái gai sắc nhọn của cây kim tước.
“Tôi không biết là em sợ bóng tối đấy,” Vuốt Mâm Xôi true chọc, đến bên cạnh cô.
“Không phải,” chân Sóc phản đối.
“Tôi chưa bao giờ thấy em chạy nhanh như vậy,” anh thêm, râu giật giật.
“Tôi chỉ muốn về nhà,” chân Sóc bướng bình trả lời. Cô bỏ qua cái liếc mắt của Vuốt Mâm Xôi và Lông Bão khi họ bước đi bên cạnh cô. Ba mèo theo sau Da Hung và chân Chim, những mèo đã biến mất ở phía sau bụi cây thạch nam.
“Anh nghĩ Sao Lửa sẽ nói gì khi chúng ta nói về Nửa Đêm?” chân Sóc lo lắng meo.
Vuốt Mâm Xôi giật giật tai. “Ai mà biết được?”
“Chúng ta chỉ đưa tin thôi,” Lông Bão meo. “Tất cả chúng ta có thể nói cho bộ tộc những gì bộ tộc Sao muốn chúng ta biết.”
“Anh nghĩ họ sẽ tin chúng ta à?” Chân Sóc hỏi.
“Nếu Nửa Đêm đúng, tôi không nghĩ chúng ta gặp nhiều khó khăn khi thuyết phục họ,” Lông Bão dứt khoát chỉ ra.
Chân Sóc nhận ra rằng cô đã không nghĩ ra được gì khác ngoại trừ việc trở về nhà. Cô đẩy ra khỏi tâm trí tất cả suy nghĩ về mối đe dọa mà khu rừng đang phải đối mặt. Nhưng trái tim cô xoắn lại trước những gì Lông Bão nói, và cảnh báo đáng sợ của Nửa Đêm vang lên trong tâm trí: Hai Chân sẽ xây dựng những đường Sấm Rền mới. Sớm thôi, họ sẽ đến cùng những con quái vật. Cây sẽ bị nhổ bật gốc, đá sẽ bị vỡ tan, và mặt đất sẽ bị cào xé. Không còn chỗ cho mèo ở lại. Nếu mèo ở lại, quái vật cũng sẽ xé xác, hoặc mèo sẽ chết đói vì không có mồi.
Dạ dày của cô thắt lại vì sợ hãi. Chuyện gì sẽ xảy ra nếu họ về quá muộn? Họ có còn nhà để quay về nữa không?
Cô cố gắng giữ bình tĩnh bằng cách nhớ lại một phần lời tiên tri của Nửa Đêm: Nhưng các bạn sẽ không có sự hướng dẫn nào cả. Lúc trở về, hãy đứng trên Tảng Đá Lớn khi dải Thiên Hà ở trên đầu. Một chiến binh nằm xuống sẽ cho các bạn thấy con đường phải đi. Chân Sóc hít thở sâu. Vẫn còn hy vọng. Nhưng họ phải trở về nhà trước đã.
“Tôi ngửi thấy mùi chiến binh bộ tộc Gió!”
Tiếng gào của Vuốt Mâm Xôi làm thức tỉnh chân Sóc. “Chúng ta phải bắt kịp chân Chim và Da Hung!” cô thở hổn hển. Tăng tốc để bắt kịp bạn đồng hành, thói quen đã làm cô quên mất chân Chim thuộc về bộ tộc Gió và họ sẽ không gặp nguy hiểm gì từ mèo đồng tộc của anh ấy.
Cô chui ra khỏi bụi cây thạch nam để vào trảng trống và đứng gần một lính nhỏ bộ tộc Gió gầy gò. Cô đứng sững lại và nhìn chằm chằm vào cậu ta ngạc nhiên.
Lính nhỏ còn rất trẻ, có vẻ như chưa đủ tuổi để rời nhà trẻ. Cậu ta cúi đầu, cong lưng và xủ lông lên, mặc dù trông cậu vẫn còn bị áp đảo bởi kích thước của chân Chim và Da Hung. Cậu phất đuôi khi chân Sóc chui ra khỏi bụi thạch nam, nhưng vẫn dũng cảm ở lại.
“Tôi biết mình ngửi thấy mùi kẻ xâm nhập!” cậu rít lên.
Chân Sóc nheo mắt. Ánh mắt thảm hại thực sự đang mong đợi gì từ ba con mèo trưởng thành? Chân Chim và Da Hung bình tình nhìn lĩnh nhỏ bộ tộc Gió.
“Bé Cú!” Chân Chim meo. “Em không nhận ra anh à?”
Lính nhỏ nghiêng đầu sang một bên và mở miệng để nếm không khí.
“Anh là chân Chim! Em đang làm gì ở ngoài này vậy? Bé Cú? Em không phải nên ở trong nhà trẻ sao?”
Lính nhỏ trẻ tuổi giật giật tai. “Bây giờ tôi là chân Cú,” cậu quát.
“Nhưng em không thể là lính nhỏ!” chân Chim kêu lên. “Em chưa đủ sáu màu trăng tuổi.”
“Và anh không thể là chân Chim,” mèo mướp gầm gừ. “Chân Chim đã bỏ chạy.” Nhưng cơ bắp cậu nơi lỏng và tiến đến cạnh mèo bộ tộc Gió, đang đứng yên bình tĩnh trong khi lính nhỏ ngửi bên hông anh.
“Anh có mùi lạ.” Chân Cú kết luận.
“Bọn anh đã thực hiện một chuyến đi dài,” chân Chim giải thích. “Nhưng bây giờ tụi anh đã trở về, và anh cần phải nói chuyện với Sao Cao.”
“Ai phải nói chuyện với Sao Cao?” Một giọng meo hiếu chiến làm chân Sóc bật lên cao, và cô quay lại nhìn chiến binh bộ tộc Gió chui ra khỏi bụi cây thạch nam, đang nâng bàn chân lên cao để tránh mấy cái gai. Hai chiến binh khác theo sau ông ta. Chân Sóc bắt đầu nhìn họ cảnh giác. Họ quá gầy, thậm chí cô còn có thể thấy rõ từng cái xương sườn dưới bộ lông của họ. Những mèo này gần đây đã không được ăn sao?
“Là tôi! Chân Chim!” lính nhỏ bộ tộc Gió meo, chóp đuôi giật giật. “Bàn Chân Nhện, ông không nhận ra tôi sao?”
“Tất nhiên là ta nhận ra,” chiến binh meo bình thản. Vẻ không quan tâm của ông ấy làm chân Sóc cảm thấy thương xót cho bạn mình. Đã lâu rồi chưa trở về nhà – chân Chim thậm chí còn không thể nói ra tin xấu nhất cho đồng tộc của mình.
“Chúng tôi nghĩ rằng cậu đã chết,” Bàn Chân Nhện meo.
“Không, tôi vẫn ổn,” Chân Chim chớp mắt. “Bộ tộc ổn chứ?”
Bàn Chân Nhện nheo mắt. “Mấy mèo này ở đây làm gì?” ông hỏi.
“Họ đi với tôi.” Chân Chim trả lời. “Bây giờ tôi không thể giải thích được, nhưng tôi sẽ nói với Sao Cao tất cả,” anh thêm.
Bàn Chân Nhện dường như không quan tâm tới những gì chân Chim nói, và chân Sóc cảm thấy ánh mắt sắc lạnh của ông chiến binh nhìn cô khi ông ta quát lên, “Ra khỏi lãnh thổ của chúng tôi ngay! Các ngươi không nên ở đây!”
Chân Sóc không nghĩ rằng Bàn Chân Nhện có thể đuổi chúng đi nếu chúng từ chối, nhưng Vuốt Mâm Xôi đã bước tới trước và cúi đầu với chiến binh bộ tộc Gió. “Tất nhiên là chúng tôi sẽ đi,” anh meo.
“Dù sao thì chúng tôi cũng phải quay về bộ tộc của mình,” chân Sóc khó chịu thêm. Vuốt Mâm Xôi bắn cho cô cái nhìn cảnh cáo.
“Nhanh lên,” Bàn Chân Nhện quát. Ông nhìn chân Chim. “Đi thôi,” ông gầm gừ. “Ta sẽ đưa cậu đến chỗ Sao Cao.” Ông quay đi và bắt đầu bước đến rìa trảng trống.
Chân Chim giật giật đuôi. “Trại ở hướng nào vậy?” anh meo, dấu hiệu đến từ một hướng khác.
“Bây giờ chúng ta sống trong một hang thỏ cũ.” Bàn Chân Nhện nói với anh.
Chân Sóc nhận thấy sự hoang mang và lo lắng trong ánh mắt chân Chim. “Bộ tộc di chuyển đến đó khi nào?”
“Vừa mới,” Bàn Chân Nhện trả lời.
Chân Chim gật đầu, mặc dù ánh mắt anh vẫn còn một câu hỏi khác. “Tôi có thể nói lời tạm biệt với bạn bè mình được không?”
“Bạn bè?” một chiến màu khác màu nâu lên tiếng. “Bây giờ lòng trung thành của anh nằm ở một bộ tộc khác?”
“Tất nhiên là không!” Chân Chim khẳng định. “Nhưng chúng tôi đã cùng nhau thực hiện chuyến đi dài trong cả một mùa trăng.”
Các chiến binh bộ tộc Gió trao đổi ánh mắt nghi ngờ với nhau nhưng không nói gì khi chân Chim bước tới ấn mõm vào hông Da Hung. Anh cọ lông vào Vuốt Mâm Xôi và Lông Bão; khi anh vươn đầu ra để chạm mũi với cô, chân Sóc bất ngờ cảm nhận được sự ấm áp của anh. Chân Chim là mèo khó khăn nhất để hòa hợp với cả nhóm, nhưng sau tất cả những gì đã trải qua, anh trở nên thân thiết với cả năm mèo.
“Chúng ta sẽ sớm gặp lại nhau thôi,” Vuốt Mâm Xôi thì thầm, giọng anh trầm trục. “Tại Tảng Đá Lớn, như Nửa Đêm đã nói. Chúng ta cần phải nhìn thấy một chiến binh chết đi để biết mình nên làm gì tiếp theo.” Anh phất đuôi. “Có thể không dễ dàng để thuyết phục bộ tộc của chúng ta rằng Nửa Đêm nói thật. Các tộc trưởng sẽ không muốn rời khỏi khu rừng. Nhưng nếu chúng ta thấy một chiến binh chết…”
“Tại sao chúng ta không đưa tộc trưởng của mình theo?” Chân Sóc meo. “Nếu họ cũng thấy một chiến binh ngã xuống, họ sẽ tin Nửa Đêm nói đúng.”
“Tôi không thể tưởng tượng được là Sao Báo Đốm sẽ đồng ý đến đó,” Lông Bão cảnh báo.
“Cả Sao Đen cũng vậy,” Da Hung đồng ý. “Đây không phải lúc trăng tròn, vì vậy không có thỏa thuận ngưng chiến giữa các bộ tộc.”
“Nhưng nó rất quan trọng,” chân Sóc khăng khăng. “Họ phải đến!”
“Chúng ta phải cố gắng,” Vuốt Mâm Xôi quyết định. “Chân Sóc nói đúng. “Đây là các tốt nhất để chúng ta chia sẻ thông tin.”
“Được,” chân Chim meo. “Chúng ta sẽ gặp nhau tại điểm Bốn Cây vào đêm mai, dù có hay không có tộc trưởng của mình.”
“Điểm Bốn Cây!” Bàn Chân nhện gào lên khiến chân Sóc giật bắn. Chiến binh bộ tộc Gió rõ ràng đã nghe hết những gì chúng nói. Cô cảm thấy chút tỗi lỗi, mặc dù cô biết không có sự bất trung trong kế hoạch của họ - mà hoàn toàn ngược lại. Nhưng Bàn Chân Nhện có vẻ có những lo ngại khác trong tâm trí.
“Các ngươi không thể gặp nhau tại điểm Bốn Cây. Chẳng còn gì ở đó nữa cả!” Ông phun phì phì.
Chân Sóc cảm thấy máu trong cơ thể mình lạnh tanh.
“Ý ông là gì?” Da Hung hỏi.
“Tất cả các bộ tộc đã thấy Hai Chân phá hủy toàn bộ vào hai ngày trước, khi chúng tôi đến cuộc Tụ Họp. Hai Chân và quái vật của hắn đã cắn đứt từng cây sồi một.”
“Họ cắn đứt các cây sồi?” Chân Sóc lặp lại.
“Đó là những gì ta đã nói,” Bàn Chân Nhện gầm gừ. “Nếu cô đủ óc chuột đến đi đến đó, hãy tự đi xem đi.”
Mong muốn trở về nhà của chân Sóc lại trỗi dậy một lần nữa, cô muốn nhìn thấy bộ tộc, bố, mẹ và chị gái, cô liếm chân một lần nữa, những bàn chân co giật đòi chạy vào khu rừng. Những mèo khác dường như đang chia sẻ cảm xúc với cô, Vuốt Mâm Xôi liếc nhìn cô, và Lông Bão bước tới bên cạnh.
Chân Chim nhìn mèo đồng tộc của mình rồi quay trở lại bạn bè. “Chúc may mắn,” anh lặng lẽ meo. “Tôi vẫn nghĩ chúng ta nên gặp nhau vào tối mai, cho dù những cây sồi đã không còn.” Khi Vuốt Mâm Xôi và Lông Bão gật đầu, anh đi theo Bàn Chân Nhện chui vào cây thạch nam.
Khi bầy mèo bộ tộc Gió biến mất khỏi tầm mắt, Vuốt Mâm Xôi nếm không khí. “Đi thôi,” anh đề nghị. “Chúng ta nên hướng về phía hang lửng cũ gần dòng sông, Da Hung, nhưng em nghĩ chị nên đi cùng bọn em cho đến khi ra khỏi biên giới bộ tộc Gió.”
“Nhưng sẽ nhanh hơn nếu chị đi thẳng tới đường Sấm Rền,” Da Hung phản đối.
“Sẽ an toàn hơn nếu chúng ta đi cùng nhau ra khỏi thảo nguyên này,” Lông Bão meo. “Cô không muốn bị bắt gặp đang lang thang một mình trong bộ tộc Gió đấy chứ.”
“Tôi không sợ,” Da Hung rít lên. “Chỉ dựa vào những chiến binh đó, họ không phù hợp để chiến đấu.”
“Chúng ta không nên làm bất cứ điều gì có thể khiêu khích họ.” Vuốt Mâm Xôi cảnh báo. “Không mèo nào biết chúng ta đã ở đâu, hay chúng ta phải nói gì với họ.”
“Và chúng ta cũng không biết Hai Chân đang làm gì ở đây,” Lông Bão thêm. “Nếu chúng ta gặp phải con quái vật nào của họ, chúng ta sẽ ổn hơn nếu ở cùng nhau.”
Da Hung nhìn chăm chú vào bạn bè mình một lát, sau đó gật đầu.
Chân Sóc chớp mắt nhẹ nhõm. Cô không muốn ngay lập tức nói lời tạm biệt với một mèo bạn khác.
Vuốt Mâm Xôi dẫn họ đi xa khỏi thảo nguyên, với ba mèo khác theo sát phía sau. Khi họ chạy băng qua dải cỏ, những tia nắng yếu ớt của mùa lá trụi sưởi ấm bộ lông chân Sóc. Họ chạy trong im lặng, và cô cảm thấy tâm trạng của mình như đám mây đen đang che phủ trên bầu trời. Kể từ khi rời khỏi ngọn núi, họ đã tập trung tiến thẳng về khu rừng, tất cả đều tuyệt vọng khi trở về nhà. Chân Sóc bắt đầu nghĩ sẽ dễ dàng hơn nhiều nếu họ cứ tiếp tục thực hiện chuyến đi này mãi mãi, qua những vùng đất xa lạ, chứ không phải đối mặt với trách nhiệm nói với bộ tộc rằng họ phải rời khỏi rừng hoặc phải đối mặt với cái chết. Nhưng dấu hiệu của chiến binh ngã xuống vẫn chưa đến – họ phải nhìn thấy điều này.
Mùi hôi thối của Hai Chân tràn vào mũi khi họ tiếp cận biên giới. Không có dấu hiệu của con mồi: không có chim trên trời và không mùi thỏ trong bụi cây kim tước. Bộ tộc Gió chưa bao giờ có một vùng đất săn mồi dễ dàng, nhưng luôn có dấu vết của con mồi trong gió hoặc trong đất cát. Cả những con đại bàng, thường bay lượn theo từng cơn gió, cũng đã biến mất.
Bốn mèo lên tới đỉnh dốc, và chân Sóc nuốt ực, cố gắng chống lại cơn buồn nôn khi hít phải mùi mạnh của quái vật. Hít thật sâu, cô lao mình xuống dốc. Toàn bộ dải đất màu màu nâu đã ở lại phía sau, thay vào đó là những thân cây to lớn màu xanh chờ đợi họ ở phía trước. Trong khoảnh khắc, quái vật Hai Chân rú ầm lên khi băng qua, cào nát mặt đất bằng những bàn chân nặng nề đầy bùn.
Run rẩy, chân Sóc thì thầm. “Đừng hỏi vì sao bộ tộc Gió phải vào sống trong hang thỏ! Hai Chân đã phá hủy khu trại của họ.”
“Chúng đã phá hủy tất cả mọi thứ,” Vuốt Mâm Xôi thở dài.
“Ra khỏi đây thôi,” Da Hung rít lên. Chân Sóc nghe thấy sự tức giận trong giọng nói của chị, và những móng vuốt dài cắm sâu vào cỏ.
Vuốt Mâm Xôi tiếp tục nhìn chằm chằm vào những nơi bị tàn phá. “Tôi không thể tin được họ có thể phá hủy tất cả mọi thứ.”
Cổ họng chân Sóc nghẹn lại. “Đi thôi,” cô giục. “Chúng ta phải trở về nhà và tìm hiểu xem chuyện gì đang xảy ra với bộ tộc của chúng ta.”
Anh gật đầu. Chân Sóc thấy anh dùn vai như thể anh đang mang theo cả một gánh nặng về thông điệp mà họ mang về cho bộ tộc. Không nói thêm điều gì khác, anh lao xuống con dốc, giữ khoảng cách với bọn quái vật Hai Chân, và cùng những mèo khác băng qua khu vực rộng lớn bị cào xé. Chân Sóc thầm cảm ơn vì mặt đất khô cứng; nếu trời mưa, cả khu vực này sẽ biến thành một bãi bùn, đủ mềm để nuốt chửng một đứa trẻ và nhấn chìm đến tận bụng những chiến binh chân dài nhất.
Khi họ đến biên giới bộ tộc Gió, nơi dải đất thấp dần dẫn xuống khu rừng, Da Hung dừng lại. “Tôi phải đi đây,” cô meo. Giọng cô bình tĩnh nhưng đôi mắt lại u uất nỗi buồn. “Chúng ta sẽ gặp nhau tại điểm Bốn Cây vào ngay mai, cho dù Hai Chân đã làm gì,” cô hứa.
“Chúc may mắn với Sao Đen,” Vuốt Mâm Xôi meo, cọ mõm vào bên má chị.
“Chị không cần may mắn,” cô trả lời dứt khoát. “Chị sẽ làm tất cả mọi thứ để thuyết phục Sao Đen đi với chị. Nhiệm vụ của chúng ta vẫn chưa kết thúc. Chúng ta phải tiếp tục vì lợi ích của bộ tộc mình.”
Chân Sóc cảm thấy năng lượng bùng nổ khi chiến binh mèo khoang hướng về phía biên giới bộ tộc Bóng Tối. “Và chúng tôi sẽ cố gắng thuyết phục Sao Lửa!” cô gọi với theo.
Cỏ dần dày hơn ở dưới chân khi Vuốt Mâm Xôi, chân Sóc, và Lông Bão tiếp cận lãnh thổ bộ tộc Sông; ngay lập tức chân Sóc có thể ngửi thấy mùi hương và nghe thấy tiếng vang của thác nước ở hẻm núi. Lãnh thổ bộ tộc Sông nằm ở phía bên kia, chỉ cần vượt qua hẻm núi bằng một cây cầu của Hai Chân là Lông Bão đã có thể về đến trại của anh.
Vuốt Mâm Xôi dừng lại như thể chờ cho Lông Bão đi khuất, nhưng Lông Bão vẫn nhìn vào mắt anh. “Tôi sẽ đi cùng anh đến trại bộ tộc Sấm,” anh bình tĩnh meo.
“Đi cùng chúng tôi? Tại sao?” Chân Sóc kêu lên.
“Tôi muốn nói cho bố biết về Đuôi Phi Điểu,” anh trả lời.
“Nhưng chúng tôi có thể nói với ông ấy,” cô đề nghị, muốn Lông Bão tránh khỏi đau buồn khi kể lại mọi chuyện với Vằn Xám, thủ lĩnh trợ tá bộ tộc Sấm, về cái chết của con gái ông ấy. Vằn Xám đã phải lòng một cô mèo ở bộ tộc Sông, Suối Bạc, từ rất nhiều mùa trăng trước. Bà ấy đã chết khi mang thai những đưa con của ông, và vì thế Lông Bão cùng Đuôi Phi Điểu đã lớn lên ở bộ tộc Sông, họ luôn biết rằng cha mình là mèo của bộ tộc Sấm.
Lông Bão lắc đầu. “Ông ấy đã mất mẹ của chúng tôi,” anh nhắc lại. “Tôi muốn tự mình nói cho ông ấy biết về Đuôi Phi Điểu.”
Vuốt Mâm Xôi gật đầu. “Đi với chúng tôi,” anh nhẹ nhàng meo.
Ba mèo tập trung đi theo hẻm núi xuống rừng cây. Lông của chân Sóc dựng đứng khi nếm được mùi lá rụng. Họ đã gần về tới nhà. Cô rảo bước nhanh hơn cho đến khi bàn chân bước trên lớp lá dày. Cô cảm thấy lông của Vuốt Mâm Xôi đâm vào da mình khi anh bước đến bên cạnh.
Nhưng chân Sóc không chạy nhảy trong sự phấn khích khi trở về nhà. Một cái gì đó được gọi là nhà – một cái gì đó đã trở nên tuyệt vọng hơn từ mối đe dọa của Hai Chân và bọn quái vật. Những cơn ác mộng quấy rầy giấc ngủ lại tràn trập trong tâm trí một lần nữa, và lặp lại trong trái tim cô là tiếng cảnh báo của một con chim ưng.
Có điều gì đó mà cô đã nhầm.
<bài viết được chỉnh sửa lúc 16.10.2013 01:08:52 bởi S.F >