Chương 16
Những đám mây che khuất bầu trời đêm khi chân Lá bước xuống dốc đá cứng. Một làn dò nhẹ hứa hẹn đêm nay sẽ không có sương, và cô có thể cảm nhận được cơn mưa sắp đến. Gần như cả bộ tộc đang ngủ; bộ tộc Bóng Tối cũng đang nghỉ ngơi gần mép gò đá Thái Dương, xa hơn bầy mèo bộ tộc Sấm một chút.
Chân tay chân Lá đã kiệt sức, nhưng tâm trí cô tràn ngập những suy nghĩ, những kí ức kinh hoàng trộn lẫn với cuộc hành trình mơ hồ ở phía trước. Cô biết mình không thể ngủ được nữa, cô hướng đầu về phía khu rừng. Thậm chí là trong mùa lá trụi, mùi mốc của rêu và cảm giác bàn chân di di trên nền đất rừng cũng xoa dịu được cô.
Khi cô gần tới hàng cây, cô nghe tiếng Cody gọi mình. “Chân Lá!” Mèo kiểng đang ẩn nấp trong một nhánh cây dương xỉ nhỏ.
“Cody? Chị làm gì ở ngoài này vậy?”
“Có vài điều chị cần nói với em.” Cody cào cào mặt đất bằng bàn chân mình.
Chân Lá chăm chú nhìn chị. “Chuyện gì vậy?”
“Chị phải đi,” Cody thỏ thẻ meo. “Chị phải về nhà.”
Chân Lá cố kiềm chế để không bật khóc, Không! Hãy ở lại đi! Cô bước tới và chạm mũi vào chóp tai Cody.
“Đây không phải là cuộc sống dành cho chị, những cái chết, máu và sự mạo hiểm,” Cody nói tiếp. “Chị hãy phúc với chủ nhà của chị, họ sẽ nhớ chị. Chị chưa bao giờ nghĩ chị sẽ ở đây lâu như vậy cả, nhưng bé Phong cần chị và chị đã bắt đầu – ”
“Chị đã bắt đầu thích sự tự do,” chân Lá cắt ngang, đột nhiên tuyệt vọng nhắc nhở mèo bạn mới của mình rằng cô ấy sẽ chịu đựng những gì khi quay trở lại với Hai Chân của cô ấy.
“Chị đã từng nghĩ như vậy,” Cody thừa nhận. “Nhưng hôm nay chị đã thấy sự tự do mong manh của em. Em phải chiến đấu vì tất cả mọi thứ - chiến đấu vì thức ăn, thậm chí vì cả nơi trú ẩn.” Cô lắc đầu thứ lỗi. “Chị thích mình được biết rõ nơi mình sẽ ngủ hằng đêm, với đầy đủ thức ăn khi chị đói. Và chị thích chủ nhà của chị. Không phải tất cả Hai Chân đều xấu như cái bọn đang phá ngôi nhà của em đâu.”
“Chị có muốn em chỉ chị cách ra khỏi khu rừng không?” chân Lá đề nghị.
Cody lắc đầu. “Khu rừng có vẻ yên tĩnh,” cô meo. “Sẽ không có quái vật trong đêm. Vả lại, em cũng cần phải nghỉ ngơi cho hành trình sắp tới.” Cô liếc trở lại gò đá Thái Dương. “Cảm ơn Sao Lửa hộ chị.”
Chân Lá buồn bã chạm mũi với mèo bạn mới. Cody nhắm mắt và thở dài. “Chị đã nói tạm biệt với bé Phong. Mây Dương Xỉ đã ăn được một chút, và họ sẽ sớm khỏe lại thôi.”
“Cảm ơn vì đã chăm sóc em khi chúng ta ở trong hang ổ của Hai Chân,” chân Lá thì thầm. “Em sẽ rất nhớ chị.”
“Chị cũng sẽ rất nhớ em. Và chị sẽ để mắt tới Vằn Xám,” Cody hứa. “Nếu chị thấy ông ấy, chị sẽ nói với ông ấy nơi em tới và rằng cả bộ tộc vẫn đang đợi ông ấy.”
Chân Lá cảm thấy một cái lưỡi ấm nóng lướt qua tai cô. “Tạm biệt,chân Lá,” Cody thì thầm. “Chúc may mắn.”
“Tạm biệt, Cody.” Với một trái tim đau nhói, chân Lá vẫn muốn thuyết phục Cody ở lại, cô đứng nhìn bạn mình biến mất vào bóng tối của khu rừng.
Tiếng sột soạt vang lên cạnh cô, và Đuôi Nai xuất hiện từ một bụi cây. “Cody về nhà rồi à?”
“Chị ấy nói Hai Chân sẽ nhớ chị ấy,” chân Lá giải thích.
“Chị nghe rồi.” Đuôi Nai gật đầu. “Em ổn chứ?”
“Tất nhiên.” Cô chuẩn bị tinh thần để nghe Đuôi Nai nhận xét ám muội về một mèo kiểng không thuộc về nơi hoang dã, nhưng ngược lại Đuôi Nai chỉ chớp mắt cảm thông.
“Tối nay chúng ta hãy ngủ lại đây đi,” cô đề nghị. “Đây là đêm cuối cùng chúng ta được ở trong khu rừng này rồi.”
Cái suy nghĩ rằng cô sẽ không bao giờ được ngủ dưới những tán cây này nữa làm chân Lá thấy nghẹt thở, và ngay lập tức cô muốn nằm xuống, vùi mặt mình trong đám lá và quên hết tất cả những gì đã xảy ra. Họ sẽ rời khỏi đây như thế nào nếu như họ còn không biết mình phải đi đâu? Nhưng cô vẫn bước theo Đuôi Nai vào bụi dương xỉ, và cùng nhau làm một cái ổ tạm đủ lớn cho cả hai. Khi vừa nằm xuống, chân Lá cảm nhận được cái đuôi ấm ấp của Đuôi Nai ở trên mũi cô.
“Bộ tộc của chúng ta vẫn ở đây,” Đuôi Nai thì thầm.
“Em biết.” Chân Lá cố gắng để không nghĩ về Cody vội vã băng qua khu rừng một mình để trở về nhà.
Trước khi nhắm mắt lại, cô nhìn qua tán cây và gửi lời tạ ơn tới bộ tộc Sao đã cho họ nơi trú ẩn trong suốt mùa trăng vừa qua. Giá như cô có thể chắc chắn về một ngôi nhà an toàn như thế này vẫn đang đợi họ ở cuối cuộc hành trình.
Mưa lạnh làm chân Lá thức giấc, nước bắn lên bộ lông của cô, và cô mở mắt nhìn bình minh màu xám. Cô rướn thân mình, lắc cho những giọt nước văng ra khỏi bộ lông, rồi tới đánh thức Đuôi Nai dậy.
“Brrr,” cục lông khoang màu nâu càu nhàu, duỗi thẳng chân ra. “Một ngày tuyệt vời để đi đây!” Cô không cho rằng Sao Lửa sẽ trì hoãn chuyến đi cho tới khi nào mưa ngừng rơi. Chân Lá chán chường nhận ra tất cả mọi mèo đều biết rằng họ không thể ở lại khu rừng thêm một khoảnh khắc nào nữa.
Họ rời khỏi cái ổ ướt sũng của mình và bước tới gò đá Thái Dương, nơi cả hai bộ tộc đang tụ tập. Da Hung đang chia lưỡi với một lính nhỏ bộ tộc Bóng Tối, bỗng dừng lại khi có giọt mưa rơi xuống tai cô.
“Chị tự hỏi đó có phải là mèo trông giống Da Hung không, đã trở lại bộ tộc Sấm?” Đuôi Nai thì thầm, nhìn theo ánh mắt của chân Lá.
“Lạ thật,” cô thì thầm.
“Mặt đất đang ẩm ướt.” Giọng của Da Bụi cất lên đầy lo lắng giữa những chiến binh và lính nhỏ bộ tộc Sấm. Những mèo khác cũng ái ngại nhìn Vuốt Mâm Xôi, và chân Lá biết trời mưa đã làm cho bộ lông của họ ướt sũng. Cả bộ tộc đang lo lắng về cuộc hành trình phía trước.
“Có bùn hoặc không có bùn, chúng ta vẫn phải rời khỏi đây ngay khi bộ tộc Sông tới,” Sao Lửa khẳng định. “Mọi mèo không thể nghe thấy tiếng quái vật của Hai Chân sao?”
Chân Lá lắng nghe, và chắc chắn rằng xuyên qua màn mưa, tụi quái vật vẫn đang hoạt động sau những hàng cây. Cô chưa bao giờ nghe thấy chúng lại gần gò đá Thái Dương như lúc này, và cái suy nghĩ chúng sẽ ngay lập tức tấn công vào nơi trú ẩn cuối cùng làm chân Lá rùng mình.
“Tôi muốn tất cả chiến binh và lính nhỏ có thể bắt lấy bất cứ thứ gì có thể ăn được trước khi bắt đầu cuộc hành trình,” Sao Lửa meo. “Chúng ta sẽ chia sẻ mọi thứ mà chúng ta tìm được với bộ tộc Bóng Tối.”
“Bộ tộc Bóng Tối sẽ tự tổ chức một đội đi săn!” Sao Đen gọi qua tảng đá.
Chân Lá thoáng thấy khuôn mặt của bố tối sầm lại. “Tốt thôi. Chiến binh của chúng tôi sẽ chỉ cho ông biết nơi săn mồi tốt nhất.
“Chúng tôi có thể tự tìm con mồi cho mình,” Sao Đen gào.
Sao Lửa cong môi lại nhưng không nói gì. Thay vào đó ông quay sang Vuốt Mâm Xôi. Đuôi của chiến binh trẻ đang giật cục, và anh luống cuống nhào lao xuống đất. “Tôi muốn cậu tổ chức một đội săn mồi, Vuốt Mâm Xôi, nhưng đừng cho phép bất cứ mèo nào lại gần Hai Chân.”
“Nghe có vẻ như ngài đang nói chuyện với Vằn Xám!” Lông Chuột rít lên bên tai chân Lá. “Tại sao ngài không chỉ định luôn Vuốt Mâm Xôi làm thủ lĩnh trợ tá đi?”
“Vì như vậy sẽ đồng nghĩa với việc thừa nhận Vằn Xám đã chết,” Da Bụi gầm gừ khi nghe lỏm được.
Sao Lửa búng giọt nước mưa ra khỏi ria mình và quay sang Da Xỉ Than. “Chuẩn bị thảo dược cho tất cả,” ông ra lệnh. “Cô có đủ chứ?”
“Ồ, tất nhiên,” Da Xỉ Than trả lời. “Tôi chỉ hy vọng dù đi bất cứ nơi đâu, chúng ta cũng sẽ tìm được thứ thảo dược mình cần.”
Chân Lá chớp mắt. Cô không hề nghĩ về điều này trước đây. Liệu ở nhà mới sẽ có đầy đủ cúc vạn nhỏ, cỏ thi, và tất cả những thảo dược quý giá khác với những phương pháp chữa trị mà cô đã được học? Bàn chân cô run rẩy khi nghĩ đến việc cô sẽ chăm sóc bộ tộc của mình mà không có thảo dược, cô hít vào một hơi thật sâu trước khi trộn các thảo dược cần thiết cho cuộc hành trình.
Vuốt Mâm Xôi dẫn đầu một đội săn vào trong khu rừng, và Lông Chuột theo sau với vài mèo khác. Sao Đen nhìn họ biến mất vào khu rừng trước khi lẩm bẩm điều gì đó vào tai thủ lĩnh trợ tá của ông, Lông Táo Nâu; một lát sau cô mèo màu cam tối, với tấm da bọc sát cơ thể gầy còm, đứng ở đầu dốc cùng vài chiến binh bộ tộc Bóng Tối.
Da Xỉ Than lắc đầu. “Bộ tộc Bóng Tối nên đi cùng đội săn bộ tộc Sấm,” bà thì thầm. “Họ sẽ không biết nơi nào là nơi săn mồi tốt nhất đâu, với con mồi khan hiếm đáng ra họ phải cần tất cả sự giúp đỡ mà họ có thể nhận được.”
“Tại sao Sao Đen lại cứng đầu vậy?” Chân Lá meo.
“Bộ tộc Bóng Tối luôn tràn đầy sự tự hào.” Da Xỉ Than bắt đầu lấy thảo dược ra từ khe đá. “Bây giờ họ bị đuổi ra khỏi nhà của họ, niềm tự hào đã biến mất.”
“Nhưng sẽ khôn ngoan hơn nhiều nếu họ cùng kết hợp với chúng ta mà?” Chân Lá phản đối. “Chúng ta phải đối đầu với một cuộc hành trình dài và khó khăn ở phía trước.”
“Ranh giới giữa hai bộ tộc quá lớn,” Da Xỉ Than nhắc nhở cô. “Chúng ta phải tuân thủ truyền thống.”
“Cô đồng ý với cách làm của Sao Đen sao?” chân Lá ngập ngừng hỏi.
“Tất nhiên là không, nhưng ta hiểu ông ấy,” Da Xỉ Than trả lời. “Mặc dù có chút bực bội,” bà nói thêm. “Ta đã đi kiểm tra vết thương của họ khi ta thức dậy, nhưng Sao Đen lại đuổi ta đi. Ông ấy nói bộ tộc Sấm đã làm đủ mọi thứ vào hôm qua rồi, và ông ấy không có ý định nợ nhiều hơn nữa.”
“Làm sao mà ông ấy có thể nói về việc đó như một món nợ vậy?” chân Lá la lên. “Hôm qua bốn bộ tộc đã cùng nhau đối diện với Hai Chân, và tất cả chúng ta đã chiến đấu hết sức bằng năng lượng của bộ tộc Sao để ngăn họ lại.”
“Ta biết,” mèo lang y meo. “Nhưng chúng ta không đủ sức để đi tìm một tương lại mới cho mình, vì vậy hãy lo mà trộn thảo dược đi. Mỗi cuộc hành trình đều bắt đầu với một bàn chân cô đơn, và chính điều đó sẽ dẫn dắt chúng ta đứng cạnh nhau.”
Khi mưa ngớt dần, họ bắt đầu kết hợp các loại thảo dược lại và đưa cho tất cả để mọi mèo có đủ sức cho cuộc hành trình. Phải chịu đói quá lâu, họ cần phương thuốc cổ truyền này hơn bao giờ hết.
Khi đống thảo dược hoàn tất, chân Lá nhớ ra cô chưa nói với bố về Cody. “Cô có thể cho con chút thời gian không?” cô hỏi.
“Ở đây không còn gì để làm nữa cả,” Da Xỉ Than trả lời cô. “Ta sẽ đi kiểm tra tình hình của Mây Dương Xỉ”. Bà liếc về phía nhà trẻ.
Mây Dương Xỉ đang ngồi cạnh hốc đá, rửa ráy cho bé Phong. Cậu mèo trẻ tỏ vẻ bực bội như bao đứa trẻ khác khi mẹ nó dùng lưỡi quét khắp cơ thể nó. Khung cảnh đó thắp lên cho chân Lá chút hy vọng. Cô tưởng tượng ra khi bé Phong lớn lên, nó sẽ được đào tạo để trở thành một chiến binh trong ngôi nhà mới của họ, một niềm tin sâu sắc rằng bộ tộc Sấm sẽ vượt qua hoạn nạn này và sống sót như ánh mặt trời. Cô nhanh chóng để thảo dược đã trộn dưới mấy tán lá to nhằm bảo vệ chúng khỏi những cơn mưa rồi vội vã chạy lên dốc đi tìm cha của mình.
Ông đang nhìn chằm chằm lên những ngọn cây trải dài trên gò đá Thái Dương. Ông ngồi thẳng dậy, mặc kệ những giọt mưa rơi, đuôi ông cuộn quanh chân và tai khẽ giật, mùi hương trong không khí dường như đang ủng hộ ông đến với cuộc hành trình trước mắt. Thật khó để tin rằng ông chỉ vừa mới mất đi một mạng sống vào hôm qua.
Khi nghe tiếng chân Lá gọi, ông quay đầu lại. “Sao con?”
“Con nghĩ con nên nói cho bố biết Cody đã trở về với Hai Chân của chị ấy vào tối qua.”
Sao Lửa gật đầu.
“Con đã hy vọng là chị ấy sẽ ở lại đây,” chân Lá thừa nhận.
“Bây giờ không phải là lúc thích hợp để một mèo lạ đến với bộ tộc,” Sao Lửa nhẹ nhàng chỉ ra.
“Nhưng chị ấy rất chu đáo với bé Phong!”
“Điều đó không làm cho con bé trở thành một mèo bộ tộc,” ông lập luận. “Trong quãng thời gian ở đây, mùi hương của khu rừng không đủ để mang đến cho nó cảm giác an toàn. Con bé đã chạy trốn vì những mối nguy hiểm vượt quá sức tưởng tượng của nó. Bố biết một mèo kiểng nghĩ gì về bầy mèo sống trong rừng. Con bé sẽ hạnh phúc hơn khi ở với chủ nhà của nó.”
Chân Lá ngạc nhiên khi nghe bố dùng từ mèo kiểng, và tự hỏi bố đã nghĩ gì về những ngày đầu tiên sống cùng với Hai Chân. Cody không có thời gian để nói với bố về Vết Ố. Bây giờ bố đang nghĩ gì về bạn mèo kiểng của mình?
“Con sẽ nhớ nó, đúng không?” bất ngờ ông meo.
“Vâng con sẽ rất nhớ,” chân Lá thừa nhận. “Chị ấy là một mèo bạn tốt. Nhưng chị ấy biết chúng ta phải đi.” Cô bắt đầu nhìn chăm chú vào khu rừng. “Chúng ta phải để lại rất nhiều thứ quen thuộc ở phía sau,” cô thì thầm.
Đôi mắt của bố cô như bị che khuất bởi nỗi buồn. “Đúng vậy. Như là Vằn Xám.”
Chân Lá không thể nghĩ ra bất cứ điều gì để an ủi bố. Mặc dù rất muốn bố tin rằng thủ lĩnh trợ tá của ông vẫn còn sống, nhưng thật khó để Vằn Xám có thể tự quay trở về.
“Bố biết chúng ta phải đi,” Sao Lửa tiếp tục. “Bố cũng muốn đi như tất cả mọi mèo, nhưng bố không thể chịu đựng nỗi suy nghĩ mình sẽ không bao giờ được gặp lại ông ấy nữa.”
“Cũng chưa chắc mà bố,” chân Lá meo lên đầy hy vọng. “Cody đã hứa là chị ấy sẽ cố gắng tìm và cho ông ấy biết nơi chúng ta sẽ tới.”
Một tia hy vọng nháng lên trong mắt Sao Lửa, sau đó biến mất. “Làm thế nào mà ông ấy có thể thoát khỏi Hai Chân chứ?” ông chán chường hỏi. “Và làm sao có thể tìm ra ngôi nhà mới của chúng ta…?”
“Bố có nên tìm cho mình một thủ lĩnh trợ tá mới?” cô mạo hiểm đề nghị.
“Không!” Bố cô nhảy dựng lên, và chân Lá nhún mình xuống. “Không cần,” ông lặng lẽ tiếp tục. “Cho dù chỉ có một tia hy vọng nhỏ nhoi, rằng ông ấy còn sống, thì Vằn Xám vẫn là thủ lĩnh trợ tá của bộ tộc Sấm.”
Trước khi chân Lá kịp nói thêm điều gì, một tiếng meo cất lên phía sau họ. Đội săn của bộ tộc Sấm đã trở về và mang theo một ít một tươi đặt trên nền đá lạnh, không nhiều, nhưng đủ để mỗi mèo có một bữa ăn nhỏ. Đội săn của bộ tộc Bóng Tối trở lại ngay sau đó. Họ chỉ tìm thấy một ít nắm.
“Bố sẽ chia sẻ con mồi của chúng ta với họ chứ?” chân Lá hỏi bố.
“Sao Đen sẽ bị xúc phạm bởi lời đề nghị đó.” Sao Lửa trả lời.
“Con nghĩ họ có thể săn trên trường chúng ta đi,” chân Lá nghĩ ra.
“Hy vọng là tất cả chúng ta có thể làm vậy. Không còn nhiều mồi ở ngoài kia.” Sao Lửa lắc đầu. “Đi ăn một chút gì đi,” ông ra lệnh. “Bộ tộc Sông sẽ tới đây sớm thôi.”
“Vâng.” Chân Lá nhanh chóng lao xuống chỗ Vuốt Mâm Xôi và chân Sóc đang chia sẻ với nhau một con chim mai hoa. Trông họ ướt đẫm với bộ lông sẫm dính đầy nước.
“Muốn ăn một chút không?” chân Sóc đề nghị.
“Có.” Bụng chân Lá đang trống rỗng, và mùi mồi tươi làm miệng cô ứa nước. Chân Sóc và Vuốt Mâm Xôi ngồi xuống, chừa cho cô phần mồi còn lại.
“Anh có muốn mang chút mồi cho chị của anh không?” chân Lá hỏi Vuốt Mâm Xôi. Bầy mèo bộ tộc Bóng Tối chỉ bắt được một ít mồi, và mỗi con chỉ được cắn một miếng nhỏ xíu trước khi đẩy miếng mồi sang cho mèo kế tiếp.
Vuốt Mâm Xôi lắc đầu. “Anh không muốn lãnh phí thời gian.
Chân Lá giật mình bởi sự cay đắng trong giọng nói của anh.
“Tụi chị đã gặp Da Hung trong lúc đi săn, và Vuốt Mâm Xôi đã hỏi cô ấy là có muốn đi săn cùng với tụi chị không,” chân Sóc giải thích. “Nhưng cô ấy nói cô ấy là một chiến binh bộ tộc Bóng Tối và sẽ không bao giờ đi săn chung với một bộ tộc khác.”
“Anh không biết tại sao chị ấy lại phản ứng dữ dội như vậy,” Vuốt Mâm Xôi gầm gừ. “Như thể chị ấy đã quên mất rằng chị ấy được sinh ra là một mèo bộ tộc Sấm, và cũng quên luôn cuộc hành trình đến nơi mặt trời lặn của chúng ta.”
“Chị ấy bị khó xử khi trở lại bộ tộc Sấm một lần nữa,” chân Lá mạnh dạn nói. “Chị ấy phải chứng minh lòng trung thành của mình với bộ tộc Bóng Tối.”
“Chân Lá nói đúng đấy,” chân Sóc meo. “Đừng ích kỉ, Vuốt Mâm Xôi à. Từ rất lâu rồi, anh đã nói với em về lòng trung thành của anh dành cho bộ tộc Sấm, khi anh mang đến hai dòng máu trong cơ thể. Da Hung cũng sẽ có những cảm giác như vậy khi ở trong bộ tộc Bóng Tối.”
“Chắc vậy,” Vuốt Mâm Xôi miễng cưỡng đồng ý. “Anh chỉ muốn được đi săn với chị gái mình.” Chân Lá nghe thấy nỗi buồn trong giọng nói của anh và nghĩ rằng thật khó khi chị em ruột thịt với mình lại ở trong một bộ tộc khác. Cô liếc nhìn chân Sóc, tự cảm thấy biết ơn vì mình và em gái có thể chia sẻ mọi thứ cùng nhau do dù ở bất cứ đâu.
“Chân Lá!” Da Xỉ Than gọi từ trong hang. “Đến giúp ta đi!” Chân Lá chạy ngay lên sườn dốc.
“Con mang thảo dược tới cho các nữ miu và mèo già được không?”
“Thế còn bé Phong?”
“Cho nó nửa liều thôi.”
Chân Lá liếc nhìn Sao Đen một cách thận trọng. “Chúng ta có chia sẻ thảo dược với Sao Đen không?”
“Chúng ta sẽ để lại một ít,” Da Xỉ Than meo, đôi mắt bà lấp lánh. “Ta đã đề nghị Mây Còi và nói với ông ấy chúng ta không cần những thứ này nữa. Sao Đen có thể lấy nó hoặc bỏ nó lại đây tùy ông ấy muốn.”
Chân Lá thật ngưỡng mộ mèo bảo trợ đa mưu của mình; đây là một lời đề nghị mà Sao Đen có thể không đồng ý ra mặt. Cô nhặt một bó thảo dược lên và mang nó tới chỗ Mây Dương Xỉ. Bà mèo chịu ăn một chút, mặc cho bé Phong không muốn tẹo nào.
“Y như mùi thịt quạ,” thằng nhóc phàn nàn.
“Con chưa bao giờ phải ăn thịt quả cả,” Mây Dương Xỉ chỉ ra. “Bây giờ thì lo mà nuốt nó đi.”
Chân Lá khẽ rên lên thích thú và mang gói thảo dược đến nơi Lông Tuyết, Đuôi Vài và Đuôi Đốm Xám đang nằm/
Khi cô đặt gói thảo dược xuống, Lông Tuyết lắc đầu. “Ta sẽ không ăn nó đâu,” bà thì thầm. “Tụi ta sẽ không đi cùng với bộ tộc.”
Chân Lá chớp mắt. “Không đi! Tại sao?”
Sao Lửa lập tức chạy đến. “Có vấn đề gì xảy ra vậy?”
“Lông Tuyết bảo là sẽ không đi cùng với chúng ta!”
“Chúng tôi đã quá già để đi,” Đuôi Đốm Xám thều thào.
“Chúng tôi chỉ mang gánh nặng đến cho ngài.” Đuôi Dài phất đuôi. “Tôi có thể làm gì khi mắt tôi đã không còn nhìn được nữa?”
“Bộ tộc sẽ giúp đỡ ông,” Sao Lửa nhẹ nhàng bảo đảm. Ông nhìn bà mèo lớn tuổi hơn. “Và cả bà nữa.”
“Chúng tôi biết điều đó,” Lông Tuyết meo. “Nhưng Đuôi Đốm Xám và tôi đã quá giá để thay đổi một cuộc sống khác. Chúng tôi sẽ chết ở đây, dưới dải Ngân Hà, và biết chắc chắn rằng bộ tộc Sao đang chờ đón chúng tôi.”
Chân Lá nao núng. Chắc chắn bộ tộc Sao sẽ đi đến bất cứ nơi nào họ tới chứ?
Sao Lửa gật đầu trang trọng. “Tôi không thể ép buộc bà đi cùng chúng tôi, Lông Tuyết,” ông thì thầm. “Tôi biết bàn chân bà đã mỏi mệt, Đuôi Đốm Xám cũng vậy, và bà đã sẵn sàng nghe bộ tộc Sao gọi tên mình. Nhưng Đuôi Dài, tôi không thể để anh ở lại.” Khi chiến binh màu khoang mở miệng phản đối, Sao Lửa tiếp tục, “Hôm qua anh đã nghe chiến binh bộ tộc Gió đến trước khi những mèo khác nghe thấy. Anh đã mất đôi mắt, nhưng tai anh và kĩ năng đánh hơi của anh vẫn còn tốt như những chiến binh khác. Mong anh hãy đi cùng với chúng tôi.”
Đuôi Dài nhắm mắt và hít một hơi thật sâu. Sau đó ông mở mắt ra, và đối diện với Sao Lửa như thể ông đang nhìn thẳng vào mắt ông ấy. “Cảm ơn,” ông meo. “Tôi sẽ đi.”
Lông Bão lao xuống từ tảng đá. “Sao Lửa! Có vấn đề rồi. Bộ tộc Sông không thể đi trong ngày hôm nay.”
Tai của Sao Lửa giật giật báo động. “Tại sao không?”
“Lông Bùn đang hấp hối. Chúng tôi không thể để ông ấy lại một mình.”
Lông Tuyết bước về phía trước. “Chúng tôi sẽ ở lại với ông ấy.”
“Chúng tôi có thể chăm sóc ông ấy trong khi chờ bộ tộc Sao đến đưa ông ấy đi,” Đuôi Đốm Xám đề nghị.
Lông Bão ngạc nhiên nhìn họ. “Nhưng ông ấy không phải là một thành viên của bộ tộc bà.”
“Đó không phải là vấn đề,” Lông Tuyết nói với anh. “Chúng tôi sẽ ở lại cùng nhau. Và sẽ làm tất cả mọi thứ có thể cho Lông Bùn.”
“Trại của bộ tộc Sông có nhiều nơi trú ẩn hơn ở đây,” chân Lá meo. “Bà có thể được an toàn hơn với Hai Chân nếu ở trong lau sậy.”
“Đúng vậy,” Sao Lửa meo. “Chúng tôi sẽ đưa Lông Tuyết và Đuôi Đốm Xám đến trại bộ tộc Sông, và nếu Sao Báo Đốm đồng ý, chúng tôi sẽ để họ lại với Lông Bùn trong khi bộ tộc Sông thực hiện chuyến đi của chúng ta.”
“Chuyện gì đang xảy ra vậy?” Sao Đen tiếp tận tới.
“Lông Bùn đan hấp hối,” Sao Lửa giải thích. “Chúng ta phải đến bộ tộc Sông trước khi hành trình tới lãnh thổ bộ tộc Gió.”
Sao Đen cong môi lên. “Chúng tôi sẽ đi trước và đợi ngài ở rìa khu rừng.”
Một giọng nói vang lên phía sau ông ấy, và chân lá nhận ra bộ lông xám của Mũi Ướt. “Tôi muốn nói lời tạm biệt với Lông Bùn,” mèo già meo. “Tôi biết ông ấy từ khi tôi còn là một lính nhỏ.”
Sao Đen nhìn ông mèo già, và lần đầu tiên chân Lá thấy sự tôn trọng trong mắt ông. “Được thôi, Mũi Ướt,” ông meo. “Ông có thể đi cùng với bộ tộc Sấm. Chúng ta sẽ gặp lại nhau ở bìa rừng.”
Sao Lửa đưa mắt nhìn quanh tảng đá. “Tất cả mọi mèo đều đã ăn thảo dược hết rồi chứ?”
“Vâng,” Da Xỉ Than trả lời. “Thậm chí vẫn còn dư một ít. Bộ tộc Bóng Tối cùng cần nó như chúng ta. Họ có thể lấy về cho họ.” Nói rồi bà nhẹ nhàng quay đi.
Chân Lá liếc nhìn Mây Còi, đuôi giật giật đầy phấn khích. “Chúng ta có thể lấy không, Sao Đen?” mèo lang y mong chờ.
“Không nên lãng phí chúng,” Sao Đen gầm gừ, và Mây Còi bắt đầu phân phát các gói thuốc. Tộc trưởng bộ tộc Bóng Tối nhìn Đuôi Dài, nheo mắt. Chân Lá chuẩn bị tinh thần, chờ ông ấy nói họ không thể mang theo một mèo bị mù trong cuộc hành trình dài và đầy nguy hiểm.
Nhưng Sao Đen chỉ meo. “Chiến binh mù có thể đi với chúng tôi trong khi ngài đến chỗ bộ tộc Sông. Ngài không thể đưa anh ấy qua sông rồi trở về lại. Tôi có những chiến binh có thể mang anh ta băng qua khu rừng.”
Sao Lửa chớp mắt biết ơn tộc trưởng bộ tộc Bóng Tối. “Cảm ơn.” Ông chạm chóp đuôi mình vào đuôi Đuôi Dài. “Anh ổn chứ?”
Đuôi Dài gật đầu, và theo sau Sao Đen xuống con dốc đợi bầy mèo bộ tộc Bóng Tối.
“Tất cả đã sẵn sàng chưa?” Sao Lửa gọi đồng bào của bộ tộc ông.
Tiếng meo đồng ý vang lên khắp nơi, và bầy mèo theo sau Sao Lửa xuống bờ sông. Dòng sông gần như đã cạn khô, mặc dù mưa không ngừng rơi.
“Da Xỉ Than, chân Lá, đi với ta,” Sao Lửa ra lệnh, đứng bên cạnh dòng sông. Mũi Ướt, Lông Tuyết, Đuôm Đốm Xám đã sẵn sàng theo sau Lông Bão, bước lên những hòn đá. “Bộ tộc nên nghỉ ngơi ở đây chờ chúng tôi quay trở lại.” Ông gật đầu với Vuốt Mâm Xôi, ra lệnh cho anh phụ trách bộ tộc khi ông đi, rồi quay lại theo những mèo già băng qua sông.
Đám lau sây bao quanh trại bộ tộc Sông có màu nâu và giòn, rễ chạy loàng ngoàng bám xung quanh. Chân Lá theo sau bố bước vào trảng trống và co rúm lại khi bất ngờ nhìn thấy sự thù địch của một nhóm mèo.
Sao Báo Đốm đứng ở ngay lối vào hang mèo lang y, đôi mắt rực lửa. “Ngài đang làm gì ở đây vậy? Lông Bão không đưa tin nhắn của tôi cho ông sao?”
“Tôi đã làm rồi,” Lông Bão meo, vội vã đến trung tâm trảng trống. “Nhưng Sao Lửa đến đây để đề nghị vài thứ.”
“Lông Tuyết và Đuôi Đốm Xám ở phía sau,” Sao Lửa giải thích. “Họ đề nghị được chăm sóc cho Lông Bùn.”
Sao Báo Đốm ngúng nguẩy. “Tốt thôi,” bà meo. “Nhưng không cần đâu. Lông Bùn đã đến rất gần với bộ tộc Sao rồi.”
Chân Lá nép sang một bên khi Mũi Ướt khò khè bước tới và lảo đảo tiến về hang của mèo lang y. Da Xỉ Than theo sau, và chân Lá cũng nhanh chóng bước theo họ, liếc nhanh tộc trưởng bộ tộc Sông khi cô vượt qua bà. Nhưng Sao Báo Đốm để họ đi mà không nói tiếng nào.
Cánh Bướm Đêm nhìn lên khi họ bước vào trảng trống trong hang. Đôi mắt mờ nhạt với nỗi buồn. “Không thể làm gì hơn được nữa,” cô nói với Da Xỉ Than. “Ông ấy không đau đớn. Tôi chắc về điều đó!”
Lông Bùn nằm giữa trảng trống. Mưa nhỏ giọt qua tán cây và bết vào bên mạn sườn của ông, nhưng ông không cố gắng di chuyển đến nơi an toàn hơn. Da Rêu, một bà mèo già của bộ tộc Sông, ngồi bên cạnh Cánh Bướm Đêm, buồn bã nhìn con mèo đang nằm im hấp hối.
Mũi Ướt bước tới và chạm mũi vào vai Lông Bùn. “Hãy nhanh chóng đến với bộ tộc Sao đi, bạn của ta. Chúng tôi sẽ chăm sóc cho đồng bào của ông.”
Da Xỉ Than cúi xuống và đặt mõm lên da của Lông Bùn. Khi chân Lá cúi đầu vùi mũi trong bộ lông của ông, cổ họng cô tràn ngập mùi hương của sự chết chóc. Buộc mình phải quên đi điều đó, cô nhắm mắtlại. Ít nhất ông cũng biết rằng bộ tộc Sao đang chờ ông, cô nghĩ.
Với một cái rùng mình, Lông Bùn trút hơi thở cuối cùng; hông ông nhấp nhô thêm một lần nữa, sau đó mãi mãi nằm im khi ông đến với tổ tiên chiến binh của mình.
“Bây giờ ông ấy đã ở với bộ tộc Sao,” Cánh Bướm Đêm thì thầm.
Chân Lá chớp mắt buồn bã nhìn đám lông bất động. Con mèo này sẽ không bao giờ được nhìn thấy ngôi nhà mới của họ, cho dù nó nằm ở bất cứ nơi đâu. Sẽ có bao nhiêu mèo nữa không thể hoàn thành cuộc hành trình này?
<bài viết được chỉnh sửa lúc 04.04.2014 11:57:43 bởi S.F >