Bình minh (Lời tiên tri mới - tập 3) - Những chiến binh (Erin Hunter)
Thay đổi trang: < 123 > | Trang 2 của 3 trang, bài viết từ 16 đến 30 trên tổng số 43 bài trong đề mục
Mai Huyền Trang 22.01.2014 16:21:57 (permalink)
0
Chương 8
 
            Chân Lá nhìn con quái vật lăn đi, miệng cô mở ra nhưng không nói lời nào. Khu rừng như quay vòng xung quanh, cô chớp mắt, lảo đảo nằm xuống.
            Bọn Hai Chân bắt đầu chạy về phía bụi cây, la hét và vung vẩy bàn chân của chúng.
            Họ vẫn chưa được an toàn.
            Vuốt Mâm Xôi lao ra từ những bụi cây phía sau họ. “Nhanh lên! Chạy đi!” Anh chạy đến bên Chân Sóc rồi đẩy cô.
            Chân Sóc kinh hoàng rời ánh mắt khỏi trảng trống rồi nhìn chằm chằm vào Vuốt Mâm Xôi. “Thế còn Vằn Xám thì sao?”.
            “Chúng ta không thể làm gì cho ông ấy lúc này đâu”, anh rít lên. “Nhanh lên! Chúng ta phải ra khỏi đây!”.
            “Bằng cách nào?”, Cody ngao lên, nhìn chằm chằm vào bụi cây.
            “Theo tôi”, Vuốt Mâm Xôi ra lệnh.
            Chân Lá đã không nhìn thấy Vuốt Mâm Xôi kể từ khi anh rời khỏi khu rừng cùng với Chân Sóc. Đây là một mèo khác đã quay trở lại – một chiến binh kinh nghiệm, tự tin, bình tĩnh ra lệnh bất chấp sự nguy hiêm họ đang mắc phải. Đây không phải là lúc để tìm chính xác nơi họ đã ở trong mùa trăng cuối cùng. Nhấc bàn chân lên khỏi vũng bùn, cô luồn qua bụi rậm phía sau Chân Sóc và Cody. Đuôi Mây vượt qua cô, với Tim Sáng gần anh đến nỗi lông của họ chạm vào nhau.
            Sự nhẹ nhõm nhấn chìm Chân Lá khi Chân Lá nhìn thấy bộ lông quen thuộc của Chân Sóc và Ria Mưa thấp thoáng trong bụi cây phía trước. Bàn Chân Sương đang ở với họ. Tất cả những mèo bị bắt đã được tự do – nhưng họ đã để mất Vằn Xám.
            Cô nghe thấy bọn Hai Chân xông vào khu rừng ngay sau họ. Liếc nhìn qua vai, cô thấy bọn chúng mắc vào những bụi cây, vụng về xoay sở xung quanh rồi vấp phải những bụi mâm xôi. Chân Lá biết bọn chúng sẽ không thể bắt được cô lúc này. Đây là phạm vi của cô; cô có thể chạy qua nó nhanh như bất kì sinh vật nào, cơ thể cô len lỏi qua những bụi rậm uyển chuyển như cơn gió.
            Bầy mèo lao xuống Hang Đá Rắn. Giờ thì bọn Hai Chân ở xa phía đằng sau, và Chân Lá giảm tốc độ lại. Cody ngã xuống bên cạnh khi họ bước không kịp thở vào đám lá rụng bên cạnh Cây Sung Lớn. Những mèo khác nằm kiệt sức nằm dài trên mặt đất. Đuôi Mây liếm tai Tim Sáng như thể chưa bao giờ anh làm sạch chúng vậy. Bàn Chân Sương ngắm nhìn họ, mạn sườn phập phồng.
            Cody lo lắng nhìn xung quanh trảng trống. “Ở đây an toàn chứ?”.
            “Giờ thì Hai Chân không thể bắt chúng ta nữa”. Chân Lá đảm bảo với cô.
            “Nhưng bọn cáo và lửng thì sao?”. Mắt Cody mở to. “Không phải khu rừng đầy ắp những thứ đáng sợ sao?”.
            “Giống mèo rừng à?” Chân Lá đùa một cách yếu ớt. Cô ngã quỵ xuống lớp lá mềm bên cạnh những mèo bộ tộc Sấm khác. Ria Mưa cố gắng ngồi dậy. Bộ lông xám của anh dựng lên, và có máu rỉ ra từ giữa các móng vuốt một bên chân trước. “Em có chắc là bọn chúng đã bắt Vằn Xám không?”.
            Chân Sóc xẹp tai xuống. “Con quái vật đã mang ông ấy đi. Em đã thấy ông ấy!”.
            “Nhưng ông ấy đã chiến đấu giống một mèo bộ tộc Cọp!” Vuốt Gai phản đối. “Chúng không thể bắt được ông ấy!”.
            “Có quá nhiều Hai Chân”, Chân Sóc giải thích.
            Bàn Chân Sương nghiêng đầu về phía Chân Sóc. “Tôi nợ ông ấy mạng sống của mình”, bà thì thầm. “Tôi đã nghĩ chúng tôi không bao giờ thoát được”. Bà nhìn chằm chằm vào cô. “Cô đã cứu chúng tôi”.
            Chân Sóc đứng dậy. “Không phải mình tôi”, cô nhấn mạnh. “Tất cả chúng tôi đều đã liều mạng, và Vằn Xám đã dẫn đầu”.
            Chân Lá nheo mắt đăm chiêu nhìn chị gái. Đó là câu trả lời của một chiến binh chứ không phải là một lính nhỏ. Cô nhận thấy Chân Sóc đã trở nên thon gọn và mạnh mẽ hơn – đươc ăn no hơn những chiến binh bộ tộc Sấm gầy gò. Chân Lá cúi đầu liếm bộ lông loang lổ, bù xù của mình. Lần đầu tiên, cô cảm thấy lúng túng trước chị gái mình, không biết phải nói gì khi rất nhiều chuyện đã xảy ra kể từ lần cuối họ nhìn thấy nhau.
            “Hai Chân sẽ làm gì với ông ấy đây? Chân Sóc đau buồn than thở.
            Chân Lá ước mình có thể khiến cho cô thoải mái, nhưng cô không biết phải nói gì. Nếu chuyện đó không xảy ra với mèo đồng tộc dũng cảm của cô, cô sẽ lãnh đạo cuộc hành trình đó thay cho Vằn Xám”.
            “Có thể bộ tộc Sao sẽ giúp ông ấy”, Vuốt Gai thì thầm.
            “Bộ tộc Sao bất lực trong việc chống lại Hai Chân”, Chân Sóc tranh cãi.
            “Hôm nay bộ tộc Sao đã ở cạnh chúng ta”, Chân Lá nhắc nhở cô. “Họ đã ban cho các mèo sức mạnh để đối mặt với bọn Hai Chân. Họ sẽ để ý đến Vằn Xám”.
            Đuôi Nai xúc động di di bàn chân mình rồi chạm mõm với Chân Lá. “Cám ơn bộ tộc Sao đã không để Hai Chân mang em đi”, cô thì thầm. “Chân Sóc đã thấy em trong giấc mơ, và bị kẹt ở chỗ đó. Cô ấy khăng khăng chúng tôi phải cứu em”. “Không chỉ có em được cứu”, Chân Lá meo, biết ơn nhìn các mèo đồng tộc của cô.
            “Các mèo đã cứu tất cả chúng tôi”, Cody đồng ý, bước đến bên cạnh Chân Lá.
            Đuôi Nai lùi ra xa Chân Lá và cảnh giác nhìn vào cô mèo kiểng. “Cô ta là ai?” cô hỏi. “Cô không phải là một mèo rừng, nhưng cô cũng không giống như một mèo cô độc”.
            “Đây là Cody”, Chân Lá meo. “Chị ấy đã ngăn em tự cảm thấy có lỗi, và làm cho em tin rằng bọn em có thể trốn thoát”.
            Đuôi Nai ngửi ngửi. “Cô là mèo kiểng?”.
            Ria Mưa ngồi dậy, nhìn chằm chằm vào cô mèo mướp. Vuốt Gai thì xẹp tai xuống.
            “Đúng, tôi là mèo kiểng”. Cody xác nhận.
            Vuốt Mâm Xôi nhấc bàn chân anh tiến về phía Cody. Chân Lá thấy mèo bạn của cô cố gắng không để rùng mình khỏi vị chiến binh vai rộng, mèo có bộ lông bết bùn và máu. “Cô có muốn chúng tôi chỉ cho cô đường trở lại Chỗ Của Hai Chân không?” anh đề nghị.
            “Vẫn chưa an toàn để đi lối đó”, Chân Lá cảnh báo. “Bọn Hai Chân có thể đang tìm kiếm trong rừng”.
            Tim Sáng ngồi dậy, lo lắng nhìn xung quanh trảng trống.
“Không sao đâu”, Đuôi Mây trấn an cô. “Ở đây chúng ta có thể chạy hơn bọn chúng”.
            “Chúng ta sẽ an toàn trở lại khu trại”, Chân Sóc meo. “Tại sao Cody không đi với chúng ta bây giờ chứ?”.
            Mèo kiểng không chắc chắn nhìn chằm chằm vào mọi mèo. Với tất cả sự can đảm khi họ bị mắc kẹt, cô rõ ràng cảm thấy sự nản lòng trước những câu chuyện khát máu được nghe bởi những mèo rững xung quanh.
            “Chị sẽ được chào đón”, Chân Lá meo. Cô nhìn Vuốt Mâm Xôi và Ria Mưa, hi vọng là cô đúng.
            “Sao Lửa sẽ không quay lưng với một mèo đang gặp rắc rối đâu”, Vuốt Mâm Xôi đồng ý.
            “Hai Chân của cô sẽ không nhớ cô chứ?”, Đuôi Nai thẳng thừng hỏi, và Chân Lá liếc nhìn cô ngạc nhiên.
            “Tất nhiên rồi”. Cody di bàn chân trên nền đất. Vài ngọn lửa quay trở lại trong đôi mắt xanh của cô. “Nhưng có vẻ không an toàn nếu tôi đi lang thang trong rừng một mình, và tôi không muốn khiến mèo nào gặp nguy hiểm cả”.
            “Bọn em sẽ đưa chị về nhà ngay sau khi nó được an toàn”. Chân Lá hứa.
            “Tôi cho rằng chúng ta nên đi thôi”. Đuôi Nai thở dài. Cô nhìn Vuốt Mâm Xôi. “Chúng ta sẽ nói gì với Sao Lửa về Vằn Xám đây?”,
            Chân Lá nuốt khan. Vằn Xám là thủ lĩnh trợ tá bộ tộc Sấm, một trong những chiến binh dũng cảm và giàu kinh nghiệm nhất, và là mèo bạn thân nhất của Sao Lửa. Bộ tộc sẽ như thế nào khi không có ông?
            Bầy mèo rơi vào sự im lặng đau khổ khi họ đi qua khu rừng. Chân Lá nhận thấy rằng dường như Vuốt Gai dẫn họ về phía Gò đá Thái Dương chứ không phải khe núi. Tại sao họ không đến khu trại? Cô bối rối liếc nhìn sang Chân Sóc.
            “Bộ tộc phải bỏ lại khu trại cũ”, chị gái cô giải thích. “Bọn Hai Chân đã đến quá gần”.
            Chân Lá nuốt nước bọt. “Chuyện tồi tệ như vậy sao?”,
            “Tôi e là như vậy”, Vuốt Gai trả lời dứt khoát.
            “Chắc chắn là không đủ chỗ cho tất cả chúng ta ở Gò đá Thái Dương đúng không?” Đuôi Mây meo.
            “Bọn trẻ thế nào?” Tim Sáng lo lắng hỏi.
            “Không được cho ăn đầy đủ như chúng đáng được”, Chân Sóc thừa nhận.
            “Chúng ta nên rời đi trước khi chúng trở nên yếu hơn”, Vuốt Mâm Xôi lẩm bẩm.
            Chân Lá tự hỏi anh có ý gì, và cảm thấy hoang mang hơn khi Vuốt Gai bắn cho anh một tia nhìn sắc lạnh. Vuốt Mâm Xôi và Chân Sóc vừa trở lại khu rừng – sao họ lại đề cập đến việc sẵn sàng rời đi?
            “Chúng ta gần đến nơi chưa?” Cody gọi từ phía sau.
            Chân Lá có thể nghe thấy tiếng thì thầm của dòng sông qua những hàng cây trụi lá. Họ đang ở gần biên giới với bộ tộc Sông, và Gò đá Thái Dương ở không xa phía trước. “Đúng, giờ thì không còn xa nữa”, cô nói trở lại.
            Vuốt Gai bước đi, theo sau là Chân Lá với những mèo khác xuyên qua một vùng dương xỉ rộng lớn. Họ xuất hiện tại đỉnh dốc dẫn đến biên giới bộ tộc Sông. Chân Lá có thể nhìn thấy mặt nước gợn song ở phía bên dưới. Điều đó bất ngờ an ủi rằng con sông vẫn còn ở đó mặc cho mọi thứ Hai Chân đã làm với phần còn lại của khu rừng.
            Bàn Chân Sương bước xuống dòng sông. Ở mép nước, bà dừng lại rồi gọi với theo những mèo bộ tộc Sấm, “Tôi tin vinh những chiến binh bộ tộc Sấm vì đã giải cứu tôi. Và tôi tiếc thương cho sự mất mát của Vằn Xám với các mèo”. Đôi mắt xanh của bà bị che khuất một lúc, sau đó bà quay lại và bơi qua xoáy nước với những bàn chân mạnh mẽ cho đến khi bà chạm đến bờ bên kia.
            Những mèo bộ tộc Sấm hướng về Gò đá Thái Dương. Chân Lá đẩy nhanh tốc độ, thiếu kiên nhẫn để quay về với bộ tộc của mình và nóng lòng muốn biết chuyện gì đã xảy ra với nhà cũ của họ trong khe núi. Cody bước từng bước theo cô, bám sát bên ngay bên cạnh; Chân Lá có thể nói rằng cái phẩy tai của cô mèo kiểng cho thấy cô vừa thích thú, vừa lo lắng về việc ra mắt bộ tộc.
            “Em có chắc là em không ngại sự viếng thăm của tôi với em chứ?” cô thì thầm.
            Chân Lá hầu như không nghe thấy cô. Cô vừa phát hiện ra Sao Lửa đang ngồi gần đầu dốc màu xám rộng. Mặt trời thắp sáng bộ da màu lửa, làm nổi bật thân hình của ông. Ông trông gầy và mệt mỏi, đôi mắt khép hờ. Cô làm thế nào có thể nói với ông rằng Vằn Xám đã bị mất tích trong khi giải cứu cô chứ? Ý nghĩ như một cái gai đâm vào trái tim Chân Lá.
            Cơn gió mang theo mùi hương của cô, khiến Sao Lửa đột nhiên quay lại và nhìn chằm chằm xuống phiến đá. Ông nhảy xuống rồi chạy về phía họ với cái đuôi nhổng cao. “Chân Lá”, ông thở hổn hển, chợt dừng lại. “Con đã an toàn!” Ông liếm tai cô, và một tiếng rừ rừ nghẹn trong cổ họng.
            “Con đã nhớ bố rất nhiều”, Chân Lá meo, đẩy khuôn mặt cô vào bộ lông ấm áp quen thuộc của ông.
            “Cảm ơn bộ tộc Sao đã mang cả hai con trở lại”. Tiếng meo của Sao Lửa dày đặc cảm xúc.
            Vuốt Mâm Xôi và Chân Sóc chờ ở phía dưới con dốc với các chiến binh khác của bộ tộc Sấm, trong khi Cody vắt vẻo trên những hàng cây.
            Đuôi Mây và Tim Sáng vượt qua bọn họ tiến vào Gò đá Thái Dương, gọi con của họ. “Chân Trắng!” Đuôi Mây gọi. “Bố mẹ đã về!”.
            Lính nhỏ lông màu tuyết đang ngủ gật trong một hốc đá. Trong thanh âm của tiếng nói, cô ngẩng đầu lên rồi nhảy nhót trên những bàn chân của mình. “Bố mẹ đã trốn thoát!”, cô khóc, lao vút xuống con dốc để đón cha mẹ cô. Cô trượt vào lòng họ, yêu thương âu yếm trong niềm hân hoan. Đuôi Mây quấn đuôi quanh mình cô, trong khi Tim Sáng liếm cô dữ dội đến nỗi Chân Trắng bị ngả ra với một tiếng rít bị bóp nghẹt.
            Bão Cát phóng ra từ một tảng đá nhô ra ở phía bên kia Gò đá Thái Dương. Cô lao xuống con dốc và đẩy nhẹ Sao Lửa ra. “Chân Lá! Bọn chúng không làm đau con chứ?”.
            “Không”, Chân Lá trả lời khi Bão Cát bắt đầu nhiệt tình liếm đi những mùi hôi thối của tổ Hai Chân khỏi tấm da của con gái. “Con khỏe, thật đấy”.
            “Làm thế nào con thoát được?” Sao Lửa hỏi.
            “Chân Sóc giải thoát cho chúng con”. Chân Lá khoái trí cố gắng giữ thăng bằng để chống lại sự háo hức chải chuốt từ phía mẹ cô.
            “Đêm qua con nằm mơ”. Chân Sóc bước về phía trước. “Lá Đốm đã nói với con chỗ Chân Lá bị mắc kẹt”.
            “Tại sao con không nói cho bố biết?” Sao Lửa ngạc nhiên, nhìn chằm chằm vào con gái mình.
            “Bố đã ra ngoài tuần tra”, Chân Sóc giải thích. “Chuyện này không thể đợi được. Vì thế nên Đuôi Nai và con đã tự đi tìm Chân Lá - ”.
            “Và không có thời gian quay trở lại trại để được giúp đỡ”, Đuôi Nai thêm vào. “Bọn Hai Chân đã bắt đầu mang những mèo chúng bắt được rời khỏi khu rừng”.
            “Bọn con không thể tự giải cứu họ”, Chân Sóc phân trần. “Nhưng bọn con tìm thấy Vằn Xám và Vuốt Mâm Xôi gần Gò đá Thái Dương”.
            “Còn cả Vuốt Gai và Ria Mưa nữa”, Vuốt Mâm Xôi thêm. “Nhưng là Vằn Xám dẫn đầu giải cứu. Ông đánh giá sự nguy hiểm và quyết định cố gắng giải thoát tất cả những mèo bị Hai Chân bắt giữ”.
            “Vằn Xám”, Sao Lửa thì thầm. “Tôi phải biết rằng ông ấy sẽ làm gì đó ngu ngốc chứ”. Ông nhìn xung quanh để tìm bạn cũ của mình. “Ông ấy đâu?”.
            Chân Lá cảm thấy mặt đá rung chuyển dưới bàn chân mình. Bão Cát ngừng rửa ráy cô, khi bà cảm thấy có gì đó không ổn.
            Sao Lửa nghiêng đầu nhìn cô. “Tại sao ông ấy không quay về với các mèo?”.
            Chân Lá nhìn thấy Sao Lửa hiểu được biểu hiện của cô. Khuôn mặt ông đột nhiên tối sầm lại. “Hai Chân đã bắt được ông ấy”, cô buộc mình phải nói, lời lẽ thốt ra như những tảng đá trong không khí lạnh.
            “Chúng đã nhốt ông ấy bên trong một con quái vật và mang ông ấy đi”, Chân Sóc khàn khàn giải thích.
            “Vằn Xám đi rồi sao?” Sao Lửa thì thầm. Ông ngồi xuống, quấn đuôi quanh mình. Chân Chân Lá run lên. Cha cô chưa bao giờ trông như đang ở rất xa thế này, xa đến nỗi cô không thể chạm vào để an ủi ông.
            “Ch–chúng tôi nên cùng nhau đợi một đội tuần tra lớn hơn trước khi chúng tôi tấn công”, Vuốt Mâm Xôi lắp bắp, đau đớn nhìn vị tộc trưởng của mình. “Lẽ ra tôi nên ngăn ông ấy lại. Tôi xin lỗi”.
            Sao Lửa nhìn chằm chằm vào anh mèo màu nâu sẫm trước mặt ông. Một ngọn lửa dường như bốc lên trong mắt ông, và, trong một khoảnh khắc, Chân Lá sợ rằng cha cô sẽ trút đau thương của mình lên chiến binh trẻ tuổi. Bên cạnh cô, Chân Sóc thò móng vuốt ra ngoài – chị ấy thực sự định chống lại cha họ để bảo vệ Vuốt Mâm Xôi sao? Chân Lá tự hỏi – nhưng Vuốt Mâm Xôi đối diện với ánh nhìn của vị tộc trưởng không chút do dự.
            “Anh đã mang con gái ta về, cả Đuôi Mây và Tim Sáng nữa”. Sao Lửa dường như thuyết phục được bản thân mình rằng ông không thể đổ lỗi cho Vuốt Mâm Xôi về những gì đã xảy ra. “Vằn Xám sẽ tìm cách trở về với chúng ta”.
            “Nhưng bọn chúng nhốt ông ấy trong một con quái vật”, Ria Mưa thì thầm.
            Sao Lửa nhìn chằm chằm vào chiến binh màu xám, đôi mắt vô hồn. “Ông ấy sẽ trở về”, ông nhắc lại. “Ta phải tin như vậy hoặc mọi thứ sẽ bị mất”.
            Bão Cát đến gần Sao Lửa hơn, ép má dựa vào vai ông. Nhưng Sao Lửa chỉ quay đi và từ từ bước về hốc đá tối tăm. Bỗng nhiên ông nhìn có vẻ già hơn tuổi của mình.
            Bão Cát bước theo sau ông. “Chúng ta đã có cả hai đứa con gái quay về”. Giọng nói của bà trôi dạt trên phiến đá. “Đó thực sự là phép màu mà chúng ta đã nghĩ không bao giờ xảy ra”.
            Sao Lửa nhìn chằm chằm vào bà. “Vằn Xám sẽ hi sinh bản thân mình vì chúng ngay lập tức”, ông thừa nhận.
            “Đó là lí do tại sao ông ấy luôn là một mèo bạn tốt”, Bão Cát thì thầm. Bà ngồi bên cạnh Sao Lửa và cuộn đuôi mình xung quanh ông.   
            “Chân Lá!” Cody rít lên từ trong bóng cây. “Mọi thứ có ổn không?”.
            Chân Lá không thể trả lời. Cô vẫn nhìn chằm chằm vào cha mình trong sự đau nhói đến nỗi cô không thể thở được. Cô cảm thấy đuôi của chị gái cô quét nhẹ xuống bên sườn cô.
            “Đừng lo lắng”, Chân Sóc thì thầm. “Sao Lửa sẽ ổn thôi, khi tin là Vằn Xám sẽ trở về”.
            “Nhưng bọn chúng đã nhốt ông ấy trong một con quái vật”, Ria Mưa nhắc lại như thể anh không bao giờ có thể xua được hình ảnh đó ra khỏi đầu.
            Lông Chuột nhìn có vẻ ảm đạm. “Sao Lửa sẽ phải chọn một vị thủ lĩnh trợ tá khác trước khi trăng lên”, bà meo.
            Mắt Chân Sóc lóe lên giận dữ, quay về phía Lông Chuột khiến cho Chân Lá nhảy lên. “Bà đang hành động giống như thể Vằn Xám đã chết vậy!”, cô kêu lên. “Ông ấy không chết! Bà nghe thấy Sao Lửa nói rồi đấy. Ông ấy sẽ trở về. Chúng ta không được từ bỏ hi vọng”.
<bài viết được chỉnh sửa lúc 22.01.2014 21:59:01 bởi Mai Huyền Trang >
#16
    Mai Huyền Trang 22.01.2014 22:55:17 (permalink)
    0
    Chương 9
     
                Một tiếng ngao thê lương vang vọng khắp khe đá, làm Chân Lá tỉnh giấc. Trong một khoảnh khắc cô đã nghĩ mình quay trở lại cái lồng, và cuộc chạy trốn đáng sợ của cô chưa từng xảy ra như một giấc mơ. Sau đó, cô ngửi thấy hương thơm của rừng và dòng sông có cơn gió lạnh giá thổi qua, nhớ lại mình đang ở Gò đá Thái Dương, trong trại bộ tộc Sấm mới. Cô chớp mắt và nhìn qua khe đá, hơi thở cô phả ra khói trong không khí lạnh.
                “Cái gì vậy?” Cody thì thầm. Cô mèo kiểng đã ngủ cạnh cô trong khe lính nhỏ tối qua. Cô cảm thấy bộ lông mềm mại của cô ấy cọ vào sườn mình.
                “Nghe như là Mây Dương Xỉ”, cô meo. “Nhưng từ đây em chỉ có thể thấy Da Bụi thôi”.
                Vị chiến binh lông vằn đứng trên con dốc phủ sương, được in bóng bởi ánh nắng sớm mai. Một mèo con yếu ớt đong đưa trong hàm của ông.
                Khi Da Bụi mang đứa bé đi khỏi, Mây Dương Xỉ kêu lên thêm một lần nữa từ khe nhà trẻ tạm thời của khu trại.
                Chân Lá lao ra, cố gắng đứng trên mặt đá băng giá, chạy đến bên cạnh Mây Dương Xỉ. “Chuyện gì đã xảy ra vậy?”.
                “Bé Nhựa Ruồi chết rồi!” Mây Dương Xỉ thì thầm. “Da Bụi đã đi chôn con bé”. Cô đẩy đứa bé còn lại nép vào trong bụng mình. “Tôi tỉnh dậy và thấy con bé lạnh ngắt. Rất lạnh!” Giọng nói của cô vỡ ra bởi sự đau buồn. “Tôi liếm và liếm nó nhưng con bé không thức dậy”.
                Chân Lá cảm thấy nỗi buồn bóp nghẹt trái tim cô. Cô là loại mèo lang y gì mà thậm chí không để ý rằng bé Nhựa Ruồi đang ở rất gần cái chết chứ?
                “Mây Dương Xỉ”, cô thở. “Em rất tiếc”.
                Từng mèo một, bộ tộc tụ tập đến bên nhà trẻ trong sự im lặng ảm đạm. Cody đứng giữa bọn họ, đôi mắt mở tròn với sự cảm thông. Với sự giúp đỡ của Chân Lá, các mèo đồng tộc của cô đã không chú ý đến cô mèo kiểng. Bây giờ họ chung một kẻ thù – Hai Chân, kẻ bẫy mèo và gieo nước mắt lên khu rừng.
                Da Xỉ Than lao xuống cái rãnh. “Đi lấy vài hạt anh túc đi”, bà ra lệnh. “Mây Dương Xỉ không thể lãng phí năng lượng ít ỏi còn lại vào sự đau buồn được”.
                Chân Lá vội vã đến các khe nứt trên đá nơi Da Xỉ Than lưu trữ đống thảo dược ít ỏi của mình, lấy ra một bọc hạt anh túc. Cô ước với tất cả trái tim chúng vẫn ở trong khe núi, nơi những mèo lang y đã lưu trữ chúng trong hang đá. Nhìn những chiếc lá héo dưới chân cô, cô đoán chỉ còn hai hoặc ba hạt anh túc còn sót lại, và không có hi vọng tìm kiếm nhiều hơn khi mùa lá trụi đang đến gần.
                Tiếng gọi của Sao Lửa khiến cô giật mình. “Chân Lá!” Cô quay sang nhìn thấy cha cô đang đứng trên con dốc với Vuốt Mâm Xôi và Lông Chuột. “Mây Dương Xỉ thế nào rồi?” ông hỏi.
                “Da Xỉ Than bảo con lấy vài hạt anh túc để làm chị ấy bình tĩnh lại”, Chân Lá nói với ông.
                “Ta không nghĩ chuyện này lại xảy ra sớm vậy!” Sao Lửa gầm gừ. “Hỡi bộ tộc Sao! Tôi có thể làm gì để giúp đỡ những mèo này đây?”. Ông ngước mắt lên nhìn dải Ngân Hà, nhanh chóng mờ dần trong ánh nắng bình minh.
                “Đêm qua thực sự lạnh”, Lông Chuột nhận xét. “Đưa trẻ tội nhiệp quá gầy gò để chống chọi với nó”.
                “Bé Phong còn sống”, Chân Lá nhắc nhở họ. “Chúng ta phải làm mọi thứ để đảm bảo Mây Dương Xỉ có thể cho thằng bé ăn đầy đủ”.
                “Nhưng đêm tối ngày càng lạnh hơn, và một khi có tuyết…” Sao Lửa kéo dài câu nói rồi nhìn chằm chằm vào những ngọn cây phía ngoài Gò đá Thái Dương.
                Vuốt Mâm Xôi liếc nhìn Chân Lá một cách khó khăn. “Nếu chúng ta rời khỏi khu rừng, chúng ta nên đi sớm”, anh meo. “Trước khi tuyết rơi khiến cho những ngọn núi trở nên quá khó để vượt qua”.
                Chân Lá nheo mắt. Cô bị giằng xé bởi những hoài nghi khi chị gái cô nói với cô về những lời cảnh báo của Nửa Đêm. Cô có thể nói rằng nhiều mèo đồng tộc của cô không thể tin rằng bộ tộc Sao thực sự muốn họ ra đi, nhưng cô tin tưởng chị gái mình và Vuốt Mâm Xôi đóng vai trò liên quan đến vận mệnh bộ tộc của họ. Cô không muốn rời khỏi nhà trong khu rừng, và cô lo sợ bộ tộc không đủ khỏe mạnh cho một cuộc hành trình như vậy, nhưng làm thế nào cô có thể bỏ qua ý muốn của bộ tộc Sao chứ?
                “Bố cảm thấy con đã biết chuyện. Chúng ta không thể đi mà không có các bộ tộc khác”, Sao Lửa chỉ ra. Chân Lá ngầm đồng ý với ông. Một bộ tộc bao giờ cũng khó khăn hơn, họ phải đi cùng nhau vì lợi ích của bộ tộc Sao.
              “Con phải mang những thứ này cho Mây Dương Xỉ”, cô thì thầm, nhặt các gói hạt lên.
                Khi cô đến gần khe đá, Đuôi Nai bước đi, đôi mắt ngây dại trong nỗi buồn. Cô ấy thậm chí không nhìn lên khi cô ngang qua. Chân Lá nhận thấy cô chiến binh bước đi thận trọng trên mặt đá giá lạnh như thể chúng làm đau cô. Cô bò vào trong khe đá và đặt những hạt anh túc trước mặt Da Xỉ Than. Mây Dương Xỉ đang nằm với đôi mắt mở to, nhìn vô định. Bé Phong cuộn tròn bên cạnh cô, quá sốc và đói để meo. Chân Lá ngạc nhiên, Cody cũng ở đó.
                “Cảm ơn”, Da Xỉ Than thì thầm, lấy bó lá và cẩn thận ngoạm lấy nó bằng hàm răng của bà.
                “Chị không ở bên ngoài à?” Chân Lá nhẹ nhàng nhắc nhở.
                “Tôi nghĩ tôi có thể giúp đỡ”, tiếng trả lời thốt ra. “Tôi đã từng mất một lứa con”.
                “Cả một lứa sao? Thật là buồn!”.
                “Chúng không chết”, Cody giải thích một cách nhanh chóng. “Chủ nhà của tôi đã gửi chúng đến những ngôi nhà mới. Nhưng tôi cảm thấy thật mất mát”.
                “Và đó là những gì mà Hai Chân muốn chị quay về sao?” Chân Lá meo trong sự hoài nghi. “Làm thế nào mà chị có thể tha thứ cho bọn chúng chứ?”.
                “Đó là điều bình thường với mèo kiểng. Chúng tôi không đợi bất cứ điều gì khác”. Cody chớp mắt. “Chủ nhà của tôi rất dịu dàng và tốt bụng. Họ sẽ không biết rằng tôi rất nhớ họ”.
                Da Xỉ Than im lặng cảnh báo liếc nhìn họ. Mây Dương Xỉ bị làm phiền thêm một lần nữa, quằn quại trên nền đá lạnh và phát ra thanh âm rên rỉ. “Bé Nhựa Ruồi giờ đang ở với bộ tộc Sao”, Da Xỉ Than thì thầm với cô. “Con bé sẽ không bao giờ biết đến lạnh và đói nữa”.
                “Tôi đã cố hết sức”, Mây Dương Xỉ rền rĩ. “Tại sao tôi không thể chết thay con bé chứ?”.
                Tiếng meo trầm của Sao Lửa phát ra từ mép khe đá. “Bởi vì sau đó không còn lại mèo nào có thể chăm sóc bé Phong cả. Cô phải dũng cảm lên, Mây Dương Xỉ”.
                Chân Lá ngước lên. Cody xẹp tai xuống. Cô vẫn chưa được gặp vị tộc trưởng tộc Sấm.
                “Mây Dương Xỉ, ta rất tiếc về chuyện của bé Nhựa Ruồi”, Sao Lửa tiếp tục. “Chúng ta sẽ đảm bảo bé Phong sẽ sống sót”.
                Mây Dương Xỉ nhìn chằm chằm vào ông. “Bé Phong phải sống sót”, cô rít lên.
                Da Xỉ Than đặt một hạt anh túc trên mặt đất bên cạnh cô. “Đây”, bà meo. “Ăn cái này đi, nó sẽ làm dịu cơn đau của cô”.
                Mây Dương Xỉ do dự nhìn vào những hạt.
                Cody nhoài về phía trước rồi ngửi những cái bọc màu đen. “Ăn đi”, cô khuyên nhủ, dùng chân đẩy nó đến gần Mây Dương Xỉ hơn. “Cô cần dồn toàn bộ sức mạnh của mình cho đứa trẻ còn lại”.
                Sao Lửa tò mò nhìn cô. “Bão Cát nói với ta là Chân Lá đã mang một mèo kiểng trở về với con bé. Là cô sao?”.
                “Vâng. Tôi là Cody. Lại đây, Mây Dương Xỉ, ăn hạt anh túc đi”.
                “Cô có thể thấy rằng bộ tộc không cho cô được một nơi an toàn”, Sao Lửa xin lỗi. “Nhưng nó thậm chí còn nguy hiểm hơn việc để cô đi một mình. Khi ta có một chiến binh rảnh rỗi, cô sẽ được hộ tống về nhà. Cho đến lúc đó, cô có thể ở lại với chúng ta”.
                “Cám ơn ngài”, Cody thì thầm.
                Ánh nhìn của Sao Lửa quay trở lại phía Mây Dương Xỉ. “Cô ấy sẽ ổn chứ?”.
                “Cô ấy chỉ cần nghỉ ngơi thôi”, Da Xỉ Than nói với ông.
                “Còn bé Phong?”.
                “Thằng bé là đứa khỏe nhất trong ba đứa”. Da Xỉ Than cúi xuống liếm mẩu lông nhỏ đang cựa quậy tìm sữa trong bụng mẹ mình.
                “Hãy gắng hết sức”. Sao Lửa quay lại rồi bước đi.
                Vai Cody rũ xuống. “Thật khó để tin rằng cha của em đã từng là mèo kiểng”, cô thì thầm với Chân Lá.
                “Em thực sự chưa bao giờ nghĩ về điều đó”, cô thừa nhận. Em được sinh ra sau khi ông thành tộc trưởng”. Cô nhìn Cody. “Chị sẽ ổn thôi, ở lại chứ?”.
                “Tất nhiên rồi”. Cody ngạc nhiên rằng Chân Lá nên có chút nghi ngờ. Nhẹ nhàng quét đuôi bên sườn Chân Lá, cô quay lại rồi cúi xuống bên cạnh Mây Dương Xỉ. “Hai mèo đi đi”, cô meo với Chân Lá và Da Xỉ Than. “Các mèo còn nhiều mèo để chăm sóc nữa. Có rất ít thứ tôi có thể làm cho phần còn lại của bộ tộc, nhưng ít nhất tôi có thể chăm sóc được Mây Dương Xỉ”.
                Da Xỉ Than do dự nhìn cô mèo kiểng, nhưng Cody trấn an bà. “Tôi chắc là cô ấy sẽ ăn hạt”, cô hứa. “Và trong khi cô ấy ngủ, tôi có thể chăm sóc bé Phong. Thằng bé sẽ rất nhớ em gái mình”.
    “Rất tốt”, Da Xỉ Than đồng ý. “Nhưng hãy gọi tôi nếu Mây Dương Xỉ trở nên đau buồn hơn”.
                Chân Lá gật đầu, Chân Lá theo sau Da Xỉ Than ra khỏi hang, quay lại chớp mắt nhìn tán thưởng cô bạn của mình.
                Bộ tộc đang tụ tập thành từng nhóm nhỏ bên sườn đá, khuôn mặt họ trở nên nghiêm trọng. Chân Lá bỗng nhiên muốn một mình chạy vào rừng. Bộ tộc của cô dường như quay trở về với vẻ đau khổ hơn cô có thể xoa dịu, và cô muốn chạy xa khỏi điều đó trong một thời gian ngắn.
                Cô bước xuống dốc về phía hàng cây, xuyên qua những bụi rậm cô hít mùi quen thuộc của khu rừng, uống nó với lòng biết ơn. Cô nhận ra mùi hương thân quen của Chân Sóc và Vuốt Mâm Xôi, và khi cô nghiêng đầu sang một bên để lắng nghe, cô thấy tiếng meo khẩn trương của họ ở phía trước. Lách qua bụi dương xỉ, cô nhìn thấy họ trong một trảng trống họ gần biên giới bộ tộc Sông.
                “Tôi đã nói với Sao Lửa chúng ta phải rời đi sớm”, Vuốt Mâm Xôi meo. “Chúng ta không nên cố gắng vượt qua những ngọn núi khi tuyết đến, và chúng ta không bao giờ có mùa lá non nếu chúng ta ở lại đây”.
                “Nhưng chúng ta nên làm thế nào để đi qua những ngọn núi đó?” Chân Sóc lập luận. “Dấu hiệu đã không xuất hiện khi chúng ta ở Tảng Đá Lớn. Một chiến binh sẽ chỉ đường cho chúng ta, nhưng chẳng có chiến binh nào đến cả!”.
                “Với không dấu hiệu nào, làm thế nào chúng ta biết rằng chúng ta nên đi đâu chứ?” Vuốt Mâm Xôi lẩm bẩm. “Có lẽ Nửa Đêm đã sai”.
                “Cô ấy làm sao có thể sai được? Chân Sóc meo. “Bộ tộc Sao đã dẫn chúng ta đến gặp cô ấy!”.
                Chân Lá đông cứng người, đuôi run rẩy. Cô nhắm mắt lại, mong ước vài dấu hiệu cho thấy bộ tộc Sao đang lắng nghe, sau đó thiếu kiên nhẫn mở mắt ra. Tại sao cô có thể yếu ớt như vậy chứ? Nếu bộ tộc Sao có một dấu hiệu, họ sẽ gửi nó đi. Cho đến lúc đó, họ phải tự mình tìm lối thoát.
                “Chân Sóc?” cô gọi. “Vuốt Mâm Xôi, là em đây”. “Cô luồn qua bụi dương xỉ để gia nhập với các mèo đồng tộc của cô. Đôi meo tách nhau ra và thận trọng nhìn cô.
                Vuốt Mâm Xôi dịch chuyển bàn chân mình. “Em có nghe thấy chúng tôi nói gì không?”.
                “Có”.
                “Em nghĩ sao?” Anh nhìn chằm chằm vào cô. “Có thể Nửa Đêm đã sai đúng không?”.
                Chân Lá một phần muốn Nửa Đêm sai, cô muốn ở trong rừng nơi mà cô đã sinh ra. Đây cũng là nhà của bộ tộc Sao. Nhưng tại sao họ lại yêu cầu Vuốt Mâm Xôi và những mèo khác thực hiện cuộc hành trình nguy hiểm như vậy? Họ sẽ không mạo hiểm mạng sống của các mèo mà không có lí do. “Hai mèo đang nghi ngờ bộ tộc Sao hay bản thân vậy?”, cô thì thầm.
                Vuốt Mâm Xôi mệt mỏi lắc đầu. “Cuộc hành trình đủ khó khăn. Chúng tôi không nghĩ mọi chuyện thậm chí khó khăn hơn khi chúng ta quay lại. Chúng tôi chắc chắn bộ tộc Sao sẽ dẫn lối cho chúng ta, nhưng họ đã không vậy, và chúng ta không có khả năng chờ đợi. Đưa bộ tộc đi khỏi nhà là một trách nhiệm lớn…”.
                “Và chúng ta không biết khi nào chúng ta nên đi hay là phải đi đâu cả”, Chân Sóc thêm vào.
                “Cuối cùng, đó là quyết định của Sao Lửa” Chân Lá nhắc nhở họ. “Hai mèo chỉ có thể nói với ông ấy những gì đã thấy và lắng nghe thôi”.
                Vuốt Mâm Xôi gật đầu.
                “Làm thế nào mà em trở nên khôn ngoan như vậy?” Chân Sóc thương yêu hỏi em gái mình.
                “Vậy làm thế nào mà chị trở nên dũng cảm và cao quý như thế này?”, Chân Lá trêu chọc, búng đuôi vào sườn Chân Sóc. Cô bỗng nhiên cảm thấy hạnh phúc khi bên cạnh chị gái lần nữa. Sau đó, cô nhớ đến Mây Dương Xỉ và Vằn Xám, trái tim như thắt lại.
                “Nếu Sao Lửa quyết định rời đi”, cô thở, “Còn Vằn Xám thì sao?”.
                Chân Sóc nhìn trông buồn buồn. “Vằn Xám sẽ tìm thấy chúng ta, dù chúng ta ở đâu chăng nữa”.
                “Em hi vọng như vậy”, Chân Lá meo. “Nhưng cho đến khi ông ấy làm điều đó, ai sẽ là thủ lĩnh trợ tá?”.
                “Vằn Xám vẫn là thủ lĩnh trợ tá của chúng ta”, Vuốt Mâm Xôi meo.
                “Nhưng ông ấy không ở đây, và bộ tộc cần tinh thần lãnh đạo mạnh mẽ hơn bao giờ hết”, Chân Lá lập luận.
                “Sao Lửa không thể chỉ định thủ lĩnh trợ tá mới khi ông ấy tin rằng Vằn Xám vẫn còn sống”, Vuốt Mâm Xôi nhấn mạnh.
                Chân Lá lắc đầu, không thể đồng ý với anh, nhưng cô rất ngưỡng mộ lòng trung thành của anh.
                “Chúng ta không tranh luận về điều đó nữa”, Chân Sóc nài nỉ. “Đã có quá nhiều thứ phải lo rồi”. Cô liếc nhìn Chân Lá. “Có vài điều chị muốn hỏi Vằn Xám để giải thích trước khi chúng ta để mất ông ấy”.
                Chân Lá nghiêng đầu sang một bên. “Cái gì?”.
                “Nó có vẻ kì lạ vào thời điểm đó, và Sao Lửa đã ngắt lời ông trước khi ông ấy có thể giải thích…”.
    Vuốt Mâm Xôi phẩy tai khi cô tiếp tục.
                “Khi bọn chị trở về lần đầu tiên, Vằn Xám chào đón chúng tôi bằng câu nói, “Lửa và cọp đã trở về”. Chân Sóc chớp mắt. “Nó có vẻ như rất kì lạ khi nói thế”.
                Chân Lá nhìn bàn chân mình, không chắc phải nói gì. Cô có nên nói với Chân Sóc và Vuốt Mâm Xôi về cảnh báo đáng ngại của Da Xỉ Than không? Hoặc họ sẽ khá hơn mà không có điều đó treo lơ lửng trên đầu họ? Sau tất cả, họ có đủ thứ để lo nghĩ rồi.
                “Em có biết điều gì đó đúng không?”. Chân Sóc nhắc.
                Chân Lá di bàn chân, cảm thấy thất vọng rằng cô không thể giấu bất kì điều gì khỏi chị gái. “Da Xỉ Than có một thông điệp từ bộ tộc Sao”.
                Vuốt Mâm Xôi nghiêng người về phía trước. “Tôi nghĩ bộ tộc Sao đã im lặng chứ?”.
                “Đó là ngay trước khi chị đi”, Chân Lá giải thích. “Bộ tộc Sao đã cảnh báo bà rằng lửa và cọp sẽ hủy hoại bộ tộc”.
                “Lửa và cọp?” Chân Sóc lặp lại. “Chuyện đó liên quan gì đến bọn chị?”.
                Chân Lá giật tai. “Chị là con của Sao Lửa”. Cô quay sang phía Vuốt Mâm Xôi. “Còn anh là con của Sao Cọp”.
                Chân Sóc mở to mắt. “Thế nên bọn chị là lửa và cọp sao?”.
                Chân Lá gật đầu.
                “Nhưng làm thế nào có mèo tin rằng bọn chị sẽ tiêu diệt bộ tộc chứ?” Chân Sóc phản đối. “Bọn chị đã liều mạng để cứu họ cơ mà!”.
                “Em biết”. Chân Lá cúi đầu. “Và không mèo nào thực sự nghĩ rằng hai mèo sẽ như vậy – trên thực tế, chỉ có Sao Lửa, Da Xỉ Than, Vằn Xám và em biết về chuyện này…” Cô đang cố tìm cách trấn an chị gái. “Bọn em tin rằng chị sẽ không bao giờ làm bất cứ điều gì hại bọn em”. Chân Lá nhận ra Vuốt Mâm Xôi đã không nói gì, đôi mắt tối màu của anh lo lắng, và cô cảm thấy một tia nhìn sợ hãi không thể giải thích. “Vuốt Mâm Xôi?”.
                “Em chắc là chúng ta sẽ không phá hủy bộ tộc chứ?” anh gầm gừ.
                “Y-ý anh là sao?”.
                “Tât nhiên là không rồi!” Chân Sóc nhảy lên Vuốt Mâm Xôi trong sự tức giận và bối rối.
                “Không có ý gì cả”, Vuốt Mâm Xôi meo. “Nhưng đó là chúng ta, không phải sao – lửa và cọp – những mèo muốn dẫn bộ tộc rời khỏi nhà của họ trên một chuyến đi dài, nguy hiểm mà thậm chí chúng ta còn không biết có đúng là phải đi hay không?”.
                Một cơn rùng mình chạy dọc cột sống Chân Lá. Lời tiên tri của Da Xỉ Than bỗng dưng trở nên đáng sợ hơn trước. Nếu bộ tộc rời khỏi khu rừng, số phận khủng khiếp gì đang chờ đợi họ?
                Khi ba mèo quay trở lại Gò đá Thái Dương, mặt trời mùa lá trụi đã lặn xuống trên nền trời. Mỗi mèo mang một miếng mồi tươi: Chân Lá bắt được một con chuột, Vuốt Mâm Xôi ngoạm một con chim sáo đá trong hàm của mình; trong khi Chân Sóc mang theo một con chuột đồng bụ bẫm.
                Chân Lá muốn đi ngủ và quên đi cảnh báo đáng lo ngại của Vuốt Mâm Xôi. Nhưng cô là một mèo lang y, và cô có thể không nghỉ ngơi cho đến khi cô biết bộ tộc của mình đều ổn. Khi cô đi theo chị gái lên con dốc, cô tự hỏi liệu Cody có thuyết phục được Mây Dương Xỉ ăn hạt anh túc không.
                Lông Diều Hâu thấy họ. “Đống mồi tươi ở kía”. Ông ra hiệu bằng đuôi của mình về một đống ít ỏi xa về phía tảng đá. Da Bụi ngồi bảo vệ bên cạnh, nhìn lên bầu trời xua đuổi lũ chim khỏi con mồi. Những ngày đống mồi tươi nằm bên cạnh khu trại, không cần bảo vệ đã biến mất.
                Khi Chân Lá đặt con chuột vào đống mồi, cô bị sốc vì nó quá nhỏ. Sẽ không đủ cho mỗi mèo một miếng mồi. Tối nay cô sẽ không lấy gì cả, cô quyết định. Cô quá mệt mỏi để ăn.
                Cô bước về phía Da Xỉ Thân và Lông Chuột, những mèo đang nằm phía dưới hốc đá. Mèo lang y trông có vẻ kiệt sức, cũng cần nhiều thảo mộc chữa bệnh như bất kì mèo nào của bộ tộc cô.
                “Mây Dương Xỉ thế nào rồi? Chân Lá hỏi.
                Da Xỉ Than ngước lên. “Giờ cô ấy đang nghỉ ngơi. Cody đang chăm sóc cô ấy”.
                “Không tệ đối với một mèo kiểng”. Lông Chuột thêm vào với một cái giật đuôi. “Cô ấy trông có vẻ lo lắng khi cô ấy đến, tôi không nghĩ là cô ấy có thể thích nghi được, nhưng dù sao thì cô ấy có vẻ ổn khi ở đây – một thời gian”.
                Chân Lá chớp mắt biết ơn mèo màu nâu sẫm, sau đó quay sang nhìn Da Xỉ Than một lần nữa. Có điều gì đó cô phải hỏi, mặc dù cô rất sợ khi nghe câu trả lời. “Mây Dương Xỉ sẽ không mất đứa con còn lại chứ?”.
                “Giờ thì bé Phong đủ khỏe rồi”, Da Xỉ Than trấn an cô. “Và với chỉ một miệng ăn, Mây Dương Xỉ có thể cho thằng bé ăn nhiều sữa hơn”.
                “Tuy nhiên, thằng bé sẽ không thể qua nổi mùa đông khi chúng ta ở đây”, Lông Chuột nhận xét. Đôi mắt bà báo động khi nhìn thấy Da Bụi bước về phía bà. “Tôi hi vọng ông ấy không nghe thấy điều đó, bà thì thầm. “Ông ấy đã than khóc cả ngày hôm nay”.
                “Tôi đã nghe rồi, Lông Chuột ạ”, Da Bụi meo mệt mỏi. “Và tôi đồng ý. Chúng ta phải rời khỏi khu rừng”.
                Chân Lá sốc nhìn chằm chằm vào ông. Cái chết của bé Nhựa Ruồi dường như đã nghiền nát mảng sức mạnh cuối cùng trong ông.
                Da Bụi cất cao giọng đến nỗi tiếng meo trầm của ông vang vọng quanh gò đá. Tất cả những mèo khác chằm chằm nhìn ông trong sự ngạc nhiên.
                “Chúng ta phải rời khỏi khu rừng ngay khi chúng ta có thể!” ông nhấn mạnh, đôi mắt rực cháy. Đột nhiên ông quay đầu nhìn vào Vuốt Mâm Xôi. “Thông điệp của cậu từ bộ tộc Sao là hi vọng duy nhất mà chúng ta có”, ông meo.
                Lông Chuột đứng dậy. “Trước khi chúng ta có thể đi, chúng ta sẽ cần một thủ lĩnh trợ tá mới”.
                Khi bà nói, Sao Lửa xuất hiện từ bìa rừng, mang theo một con chim đen gầy gò. Ông đã nghe rõ ràng những lời nói của bà. Đôi mắt ông lóng lánh khi ông thả con chim xuống đống mồi tươi rồi sải bước lên sườn dốc. “Bộ tộc Sấm có một thủ lĩnh trợ tá.  Khi Vằn Xám trở về, ông ấy sẽ không thấy mèo nào thay thế ông ấy cả”. Ông quay lại nhìn Da Bụi. “Ta rất vui vì ông đã đồng ý là chúng ta phải rời đi”, ông meo. “Nhưng chúng ta vẫn chưa thể đi mà không có các bộ tộc khác”.
                “Tôi chỉ còn lại một đứa con”, Da Bụi meo. “Thằng bé sẽ chết nếu chúng ta ở lại. Tất cả chúng ta có thể sẽ chết”.
                “Cuối cùng chúng ta phải cố gắng thuyết phục các bộ tộc khác rời đi hơn nữa”, Sao Lửa gầm gừ.
                “Các bộ tộc khác có thể đi khi họ đã sẵn sàng”, Da Bụi vặn lại. “Giờ thì chúng tôi đã sẵn sàng”.
                Sao Lửa quay trở lại với ánh nhìn của vị chiến binh. “Chúng ta vẫn chưa thể đi được”, ông lặp lại.
                “Mây Dương Xỉ cần được nghỉ ngơi”, Da Xỉ Than lặng lẽ thêm vào.
                Sao Lửa đón nhận sự trợ giúp của bà bằng cái gật đầu dứt khoát.   
                Vuốt Mâm Xôi đối mặt với Da Bụi. “Tôi biết ông đang than khóc cho hai đứa con”, ông meo. “Và điều đó khiến ông lo sợ cho đứa còn lại. Nhưng Sao Lửa đúng. Bộ tộc Sao sẽ không muốn chúng ta đi khỏi mà không có các bộ tộc khác”. Anh quay sang các mèo khác. “Bộ tộc Sao chọn mỗi mèo từ mỗi bộ tộc để mang tin nhắn từ Nửa Đêm trở về. Chúng tôi đã cùng nhau sinh tồn, mà chưa bao giờ nghĩ đên sự khác biệt giữa các bộ tộc của mình. Bộ tộc Sao muốn chúng tôi chia sẻ chuyến đi để học cách làm thể nào để giúp đỡ những mèo khác. Giờ thì họ muốn chúng ta đi cùng nhau”.
                Sao Lửa bước ngang qua tảng đá, đứng bên cạnh chiến binh trẻ tuổi. “Chúng ta cần cử nhiều đội đi săn hơn”, ông meo. “Giờ chúng ta không chịu mối đe dọa từ những bộ tộc khác. Bộ tộc Sông có nhiều thức ăn hơn chúng ta. Họ không cần phải tấn công”. Ông nhìn chăm chăm vào những mèo đói khát, hốc hác. “Giờ chúng ta phải dồn hết các đội tuần tra cho việc đi săn. Ta sẽ đến thăm bộ tộc Sông và bộ tộc Bóng Tối để cố gắng thuyết phục họ thêm một lần nữa”.
                Sự nhẹ nhõm tràn qua Chân Lá khi mọi mèo bắt đầu gật đầu chấp thuận. Sau đó, trái tim cô chao đảo một lần nữa khi Lông Chuột bước về phía trước.
                “Nhưng còn Vằn Xám thì sao?” Khi Sao Lửa nhăn mặt, bà tiếp tục: “Dù ông ấy có trở lại hay không, chúng ta cần vị thủ lĩnh trợ tá khác khi ông ấy không có ở đây, một mèo nào đó gánh vác trách nhiệm của ông ấy”.
                “Đúng vậy”, Da Bụi đồng ý. “Ông vẫn chưa nêu tên ai cả”. Ông liếc nhìn Vuốt Mâm Xôi. “Ông nên chọn một mèo trẻ nào đó. Một mèo được sự chấp thuận rõ ràng của bộ tộc Sao”.
                Chân Lá nhìn xung quanh. Lông Tần Bì, Chân Trắng, Lông Tuyết và Đuôi Mây nhìn chằm chằm vào Vuốt Mâm Xôi. Thậm chí Vuốt Gai cũng được xem là mèo trẻ, như thể anh có thể thay thế dấu chân của Vằn Xám. Chỉ có Lông Chuột và Ria Mưa đang tìm kiếm mèo khác.
                “Lông Diều Hâu có đủ kinh nghiệm”, Lông Chuột đề nghị. “Ông ấy còn trẻ và mạnh mẽ hơn cái tên chiến binh của mình gấp nhiều lần”.
                Ria Mưa gật đầu. “Lông Diều Hâu sẽ là một thủ lĩnh trợ tá giỏi”.
                “Tại sao các mèo lại nói về chuyện này? Vằn Xám chưa chết!” Sao Lửa phun phì phì. “Ông ấy vẫn là thủ lĩnh trợ tá của chúng ta”. Bộ lông của ông dựng lên tua tủa đã cảnh báo những mèo khác không tranh luận nữa. Ông lắc mình – chớp mắt, bình tĩnh trở lại. “Nhưng các mèo đúng. Một mèo nào đó phải thực hiện nhiệm vụ của Vằn Xám. Cho đến khi ông ấy trở về, các chiến binh cao cấp sẽ chia sẻ chúng”. Ông liếc nhìn Lông Diều Hâu. “Ông sẽ dẫn đầu đội đi săn mới, Bão Cát đảm nhận công việc bên trong trại. Vuốt Mâm Xôi, cậu có thể giúp ta cố gắng thuyết phục bộ tộc Bóng Tối và bộ tộc Sông rằng chúng ta phải rời khỏi khu rừng cùng nhau”. Ông bước về phía hốc đá, và khi ông đi qua Chân Lá, ông gọi cô. “Bố muốn nói chuyện với con”, ông meo. “Một mình”.
                Chân Lá khó khăn theo ông một cách khó khăn vào khe đá. Cô liếc xuống Cody, mèo vẫn đang ở trong nhà trẻ tạm. Cô mèo kiểng đang bận rộn rửa ráy bé Phong, bỏ qua tiếng meo phản đối của đứa bé. Mây Dương Xỉ nằm ngủ bên cạnh họ. Cảm thấy an tâm về những mèo cần được nghỉ ngơi nhất, Chân Lá cúi xuống đi vào hốc đá tối tăm.
                Sao Lửa khẩn trương nhìn vào mắt cô”, ông meo. “Con phải cho bố biết nếu con nhận được dấu hiệu gì từ bộ tộc Sao”.
                “Không, không có gì cả”, cô trả lời, ngạc nhiên bởi giọng điệu của ông. “Còn Da Xỉ Than thì sao?”.
                “Bà ấy cũng không nghe thấy gì cả”. Sao Lửa chớp mắt. “Bố đã hi vọng họ sẽ nói chuyện với hai mèo”.
                Chân Lá lúng túng dịch chuyển bàn chân cô. Mặc dù cô hài lòng khi cha cô tin tưởng cô như vậy, cô cảm thấy không thoải mái khi ông nghĩ bộ tộc Sao có thể chia sẻ suy nghĩ với cô hơn là mèo lang y của bộ tộc”.
                “Tại sao họ lại im lặng vậy?” Sao Lửa tiếp tục giận dữ, thò những cái vuốt ra trên nền đá lạnh. “Có phải là họ đang cố nói với chúng ta là mỗi bộ tộc nên tự chăm sóc bản thân mình hơn là việc cùng nhau rời khỏi khu rừng không?”.
                “Con cũng cảm thấy tương tự khi Hai Chân bắt con”, Chân Lá thừa nhận. “Bộ tộc Sao đã không đến với con một lần nào khi con nằm trong cái lồng hôi thối đó. Con cảm thấy hoàn toàn lạc lõng. Nhưng không phải như vậy”. Cô quay lại ngiêm trang nhìn cha. “Các mèo đồng tộc đã đến cứu con”.
                Sao Lửa mở to mắt khi cô tiếp tục. “Bộ tộc Sao đã không làm gì để liên kết các bộ tộc với nhau cả. Là một trong bốn bộ tộc – không phải hai, ba mà là bốn – họ ở trong tim chúng ta, giống như đang theo dõi con mồi và lẩn trốn trong khu rừng vậy. Không vấn đề gì khi các bộ tộc khác nói, họ không thể chống lại sự chia rẽ, sự khác biệt, sự cạnh tranh đang ràng buộc chúng ta. Điều ngăn cách chúng ta với bộ tộc Gió hoặc bộ tộc Sông cũng là điều liên kết chúng ta lại. Bộ tộc Sao biết rõ điều này, và đó là lúc chúng ta nên tin vào sự kết nối”.
                Sao Lửa nhìn chằm chằm vào con gái mình như thể đây là lần đầu tiên ông nhìn thấy cô. “Bố ước con có thể biết Lá Đốm”, ông thì thầm. “Con nhắc bố nhớ tới cô ấy”.
                Cảm động bởi những lời nói, Chân Lá cúi xuống. Cô cảm thấy đây không phải là lúc để nói với cha mình rằng Lá Đốm đã nói với cô nhiều lần trong giấc mơ. Điều đó đủ để Sao Lửa nghĩ cô là bạn đồng hành xứng đáng với cựu mèo lang y của bộ tộc Sấm, mèo bước đi không mệt mỏi qua những vì sao, dõi theo các mèo đồng tộc của cô.
                Cô chỉ hi vọng với tất cả trái tim mình rằng Lá Đốm, và cả những chiến binh tổ tiên của họ, sẽ đến với họ khi cuối cùng các bộ tộc rời bỏ khu rừng.
    <bài viết được chỉnh sửa lúc 23.01.2014 14:00:02 bởi Mai Huyền Trang >
    #17
      Mai Huyền Trang 23.01.2014 15:23:08 (permalink)
      0
      Chương 10
       
                  Sao Lửa dẫn đội tuần tra lên thượng nguồn, ngay sát biên giới nơi mùi thơm hấp dẫn của con mồi trôi dạt trên mặt nước bộ tộc Sông. Chân Sóc bước theo sau cùng với Vuốt Mâm Xôi, trong khi Lông Tần Bì đi phía trước. Đó là lần đầu tiên trong những ngày cô và Vuốt Mâm Xôi cùng nhau rời trại. Sao Lửa dẫn chiến binh mướp theo ông đến bộ tộc Sông và bộ tộc Bóng Tối để một lần nữa thuyết phục họ đi khỏi khu rừng. Ông đã cố hết sức, nhưng cả Sao Báo Đốm lẫn Sao Đen đều từ chối vì tin rằng tương lai của họ không liên quan đến các bộ tộc khác, cách xa khỏi khu rừng quê nhà của họ.
                  Những đám mây cuộn tròn trong màn đêm, sương mù lạnh giá vương trên các tán cây, không như những cơn mưa nhưng cũng đủ thấm ướt những thứ mà nó chạm đến. Lông Chân Sóc khó chịu bám lấy cơ thể cô khi sự ẩm ướt thấm qua tấm da. Hàng cây ướt nhẹp được chiếu sáng dưới ánh sáng mùa lá trụi ảm đạm và nhỏ giọt lên khiến những chiếc lá phía bên dưới trở nên sắc nét và trơn tuột.
                  Đột nhiên Sao Lửa dừng lại, nâng mũi lên để ngửi không khí. Chân Sóc hít một hơi thật sâu, hi vọng nắm bắt được mùi hương chào đón của chuột hay chuột đồng. Nhưng không có mùi hương của con mồi đến từ phía bên này sông, chỉ có điều gì đó vừa thân thuộc vừa xa lạ.
                  “Em nghĩ em nhận ra mùi này”, cô thì thầm vào tai Vuốt Mâm Xôi.
                  “Nó giống mùi của một mèo cô độc”, Vuốt Mâm Xôi gầm gừ.
                  “Im lặng!” Sao Lửa ra lệnh. Ông dừng lại sau đó tiến về phía trước. Những bụi cây phía trước rung lên và để lộ ra một mèo hung. Khi bộ lông sọc rời đi Vuốt Mâm Xôi ngao lên một tiếng xung trận, tham gia vào cuộc truy đuổi.
                  “Đến đây!” anh gọi. Nhưng Chân Sóc đã lao theo anh.
                  Mèo hung rẽ ngoặt về phía được đánh dấu mùi bộ tộc Sông. Sao Lửa hướng theo mà không giảm tốc độ. Chân Sóc cảm thấy choáng váng khi cô đến gần mùi hương đáng báo động. Các mèo bộ tộc Sấm đã suýt tóm được mèo cô độc khi bà ta lao về phía biên giới. Thời điểm bàn chân Sao Lửa vượt quá giới hạn của cuộc truy đuổi, một tiếng ngao giận dữ gần đó vang lên, và một chiến binh màu nâu sẫm của bộ tộc Sông nhảy ra khỏi bụi dương xỉ, gầm thét dữ dội.
                  Sao Lửa quay lại, trượt trên đám lá ướt, và gần như dừng lại trước biên giới. Vuốt Mâm Xôi và Lông Tần Bì suýt đâm vào ông, nhưng vừa kịp dừng lại.
                  “Sương Diều Hâu!” Vuốt Mâm Xôi thở hổn hển.
                  Sao Lửa lùi một bước khỏi biên giới. Nhưng ông tiếp tục nhìn chằm chằm vào Sương Diều Hâu, mắt ông nheo lại như thể đang nhìn vào một chiến binh của bộ tộc Sao. Chân Sóc ngạc nhiên khi thấy sự mai phục của Sương Diều Hâu lại gây sốc cho cha mình. Không có gì là lạ khi bắt gặp chiến binh tuần tra biên giới như thế này, khi mọi mèo bộ tộc Sông đều biết rằng những vị hàng xóm của họ đang đói như thế nào.
                  “Các vị đang làm gì trên lãnh thổ của bộ tộc Sông thế?” Sương Diều Hâu hỏi.
                  Sao Lửa không trả lời đầu tiên. Sau đó, ông dường như phục hồi lại, xẹp lông xuống và thả lỏng vai. “Ta đang đuổi theo một mèo cô độc ra khỏi lãnh thổ tộc Sấm”, ông trả lời. Ông liếc nhìn bà mèo hung ngưng lại phía sau Sương Diều Hâu. “Tại sao lại thách thức ta khi cậu đã cho phép một mèo cô độc băng qua biên giới của các mèo chứ?”.
                  Sương Diều Hâu trao đổi ánh nhìn với mèo cô độc trước khi anh trả lời. “Mẹ tôi luôn được chào đón trong bộ tộc Sông”, anh meo.
                  Sasha! Đột nhiên Chân Sóc nhận ra bà mèo cô độc mà cô đã giúp trốn thoát khỏi Hai Chân. Cô cảm thấy một chút chiến thắng khi sự tò mò được thỏa mãn. Đó là điều vốn được biết rằng Sương Diều Hâu và em gái của mình, Cánh Bướm Đêm, đã bị bỏ lại trong bộ tộc Sông bởi mèo mẹ cô độc của mình, mặc dù bà không ở trong rừng đủ lâu để biết đến những bộ tộc khác.
                  Nhưng dường như Sao Lửa có nhiều câu hỏi chưa được trả lời, vì ông đang đông cứng, nhìn chăm chăm vào mèo mẹ và đứa con trai với đôi tai dựng đứng.
                  Với cái cúi đầu nhẹ, Sasha meo với một lời chào. “Tôi đã nghe nhiều về ngài, Sao Lửa”, bà thì thầm. “Thật là… thú vị vì cuối cùng cũng gặp ngài”. Giọng nói của bà băng giá và trang nghiêm. Chân Sóc tự so sánh và cảm thấy trẻ con và vụng về.
                  “Vậy bà là Sasha!” Sao Lửa nhẹ nhàng meo, đôi mắt ông sáng lấp lánh.
                  “Ngài trông như thể đang mong chờ một điều gì khác vậy”, Sasha gợi ý.
                  Ánh mắt Sao Lửa lướt qua bộ lông bóng mượt của bà. “Bà nhìn không giống một mèo cô độc”.
                  “Và ngài trông không giống một mèo kiểng”, Sasha phản đối.
                  Chân Sóc nhăn mặt nhưng cha cô cho thấy ông không hề tức giận. Thay vào đó ông bắt gặp ánh mắt tự hào của Sasha.
                  “Ta thường tự hỏi, tại sao một mèo cô độc lại chọn cách rời bỏ những đứa con cho một bộ tộc chứ”.
                  “Vậy tại sao một bộ tộc có thể lại lập mèo kiểng thành tộc trưởng?” Sasha trả lời. Bà không đợi trả lời. “Không phải tất cả mọi mèo đều an phận, Sao Lửa. Một vài mèo đã lựa chọn con đường cho mình”.
                  Sao Lửa nheo mắt lại. “Bà là mèo như vậy sao?”,
                  “Có lẽ”, Sasha meo. Nhưng tôi hi vọng những đứa con của tôi như vậy”. Bà liếc nhìn Sương Diều Hâu và Chân Sóc thấy một tia tự hào trong mắt bà.
                  “Mẹ sẽ ở lại bộ tộc Sông một lát chứ?” Sương Diều Hâu mời mọc. “Bọn con có rất nhiều mồi”. Anh ném một cái nhìn chế nhạo về phía Sao Lửa, nhưng Sao Lửa không phản ứng gì. Ông đơn giản chỉ quan sát, đôi mắt nheo lại suy nghĩ về câu trả lời của Sasha.
                  “Mẹ sẽ không ở lại lâu đâu”, bà nói với anh. “Nhưng mẹ muốn thấy Cánh Bướm Đêm trước khi mẹ đi”.
                  Sương Diều Hâu cong môi về phía Sao Lửa. “Tôi sẽ cử một đội tuần tra ngay sau khi về trại để đảm bảo rằng các vị không ăn cắp mồi của bộ tộc Sông”, anh cảnh báo.
                  “Bọn ta không cần phải ăn cắp”, Sao Lửa vặn lại. Ông nhìn về phía đội tuần tra của mình. “Đi thôi”.
                  Mặc dù không khí vẫn căng thẳng nhưng Chân Sóc biết nguy hiểm đã qua. Sương Diều Hâu và Sao Lửa quay lưng về phía nhau rồi bước ra khỏi biên giới. Cô chuẩn bị theo cha mình, nhưng trước khi họ đến những bụi cây an toàn, Sao Lửa dừng lại rồi gọi Sasha. Giọng ông bình tĩnh lạ lùng.
                  “Sao Cọp là cha của bọn họ đúng không?”.
                  Sasha có vẻ không ngạc nhiên bởi câu hỏi. Bà gật đầu. “Đúng vậy”.
                  Mặt đất rung chuyển dưới chân Chân Sóc. Không thắc mắc rằng Sao Lửa trông đã rất ngạc nhiên khi Sương Diều Hầu nhảy ra trước mặt ông. Ông đã nghĩ rằng đó chính là bản thân Sao Cọp, được trao cho mạng sống thứ mười. Ông đã từng nhìn thấy Sương Diều Hâu tại buổi tụ họp vào mùa trăng trước, và cuộc gặp mặt thảm họa tại điểm Bốn Cây vào một đêm khác, nhưng có lẽ đây là lần đầu tiên họ đối diện với nhau trong ánh sáng ban ngày.
                  Sau đó cô nghe thấy một tiếng thở hổn hển bên cạnh cô và nhìn thấy Vuốt Mâm Xôi đứng đó với đôi mắt mở rộng. “Nhưng Sao Cọp cũng là cha tôi!” anh cất giọng khàn khàn. “Điều này có nghĩa là tôi có mèo thân trong hai bộ tộc khác phải không?”.
                  Sương Diều Hâu búng cái nhìn của mình về phía mèo anh em cùng cha của mình. “Tôi đã ngạc nhiên khi anh không đoán ra đấy”, anh meo. Chân Sóc nhìn hết mèo này sang mèo khác, cuối cùng nhận ra những điểm tương đồng trong bộ lông mướp lẫn đôi vai mạnh mẽ.
                  “Tôi nghĩ Da Hung và tôi là những mèo duy nhất…” Vuốt Mâm Xôi thì thầm.
                  “Ít nhất thì anh cũng có cơ hội để biết về cha chúng ta”. Sương Diều Hâu giật giật đuôi mình. “Tôi ghen tị với anh đó”.
                  “Tôi đã học được nhiều thứ từ Sao Lửa hơn là tôi đã từng làm với Sao Cọp”, Vuốt Mâm Xôi vặn lại.
                  “Nhưng Sao Cọp vẫn còn biết anh. Ông ấy thậm chí còn không bao giờ để mắt tới tôi”.
                  Chân Sóc cảm thấy bứt rứt thông cảm cho anh ta, hiểu rằng cô trân trọng mối quan hệ với chính cha mình bao nhiêu, nhưng cô đã xua ý nghĩ đó đi. Có điều gì đó về chiến binh bộ tộc Sông này khiến cô không tin tưởng.
                  Ánh mắt Sương Diều Hâu đông cứng. “Tránh xa biên giới ra”, anh cảnh báo, ghim những chiếc móng vuốt dài xuống mặt đất – những chiếc móng giống như của những con hổ vằn mà các mèo già đã miêu tả trong câu chuyện của họ; những chiếc móng làm nên tên chiến binh của cha anh. “Tôi sẽ bảo vệ bộ tộc của mình chống lại bất cứ mèo nào nếu tôi phải làm vậy”.
                  Anh ta quay lại rồi dẫn mẹ mình xuống con sông, họ cùng nhau lội qua dòng nước và biến mất sau những bụi cây ở bờ bên kia. Chân Sóc nhìn họ đi trong im lặng, biết rằng anh ta là một mối đe dọa.
      <bài viết được chỉnh sửa lúc 23.01.2014 23:14:10 bởi Mai Huyền Trang >
      #18
        Mai Huyền Trang 24.01.2014 10:22:38 (permalink)
        0
        Chương 11
         
                    Mưa nặng hạt hơn khi Sao Lửa dẫn đội tuần tra về trại. Chân Sóc rất thất vọng bởi số ít con mồi mà họ bắt được. Vuốt Mâm Xôi đã nhanh chóng trèo lên một cây sồi để bắt con sóc chạy lăng xăng trên cành cây cong, nhưng anh thở hổn hển khi những nỗ lực của mình  được đáp lại, và Chân Sóc nhận ra rằng những ngày đói khát đã bắt đầu ảnh hưởng đến họ khi cả hai trở về.
                    “Ta nghĩ tốt hơn là không nói cho những mèo khác những gì mà chúng ta đã biết về Sương Diều Hâu”, Sao Lửa quyết định khi họ đi qua những bụi cây nhỏ giọt tí tách.
                    “Nhưng bộ tộc không nên được chuẩn bị trong trường hợp” – Chân Sóc chùn bước – “trong trường hợp bất kì điều gì xảy ra sao?”, cô yếu ớt kết thúc.    
                    Vuốt Mâm Xôi đánh rơi con sóc đang được giữ trong miệng. Nước mưa rơi xuống từ những cọng ria của anh. “Tôi nghĩ Sao Lửa đúng đấy”, anh đồng ý. “Điều đó sẽ tốt hơn với bộ tộc nếu họ không biết”.
                    Chân Sóc nheo mắt. Vuốt Mâm Xôi quan tâm đến việc bảo vệ bộ tộc hay chính bản thân anh ấy? Anh ấy lo ngại về những gì mèo khác sẽ nói sao? Anh đã đấu tranh đủ lâu để chứng minh lòng trung thành của mình, nhưng không mèo nào có thể quên những nỗ lực của cha anh trong việc tiêu diệt bộ tộc Sấm cả.
                    “Không nên khuấy động sự thù địch không cần thiết”, Sao Lửa tiếp tục.
                    Lông Tần Bì thốt ra một tiếng gầm thấp. “Nhưng nếu Sương Diều Hâu chia sẻ tham vọng tiếp nhận khu rừng với cha hắn thì sao?”. Anh rành rọt chia sẻ nỗi lo sợ bí mật của Chân Sóc.
                    “Chúng ta không thể kết luận được”, Sao Lửa cảnh báo. “Quá rõ ràng là Sương Diều Hâu trung thành với bộ tộc của cậu ấy trước tiên. Cậu ta nói cậu ta sẽ chiến đấu để bảo vệ họ. Anh nghe có giống Sao Cọp không?”.
                    Miễn cưỡng, Lông Tần Bì lắc đầu, và Sao Lửa tiếp tục. “Sương Diều Hâu không phải là mối đe dọa với chúng ta”.
                    “Chưa thôi”, Lông Tần Bì chua cay meo.
                    “Cho đến khi cậu ta chứng tỏ điều đó, không cần lo lắng về phần còn lại của bộ tộc”, Sao Lửa tiếp. “Chúng ta cần sự giúp đỡ của bộ tộc Sông trước khi chuyện này kết thúc”.
                    Lông Tần Bì rũ đuôi trong sự thất vọng, nhưng anh không tranh cãi.
                    “Đừng lo lắng, Lông Tần Bì”, Chân Sóc trấn an anh. Cô hi vọng bản thân mình tự tin hơn là cô cảm nhận. “Sương Diều Hâu chỉ là Sương Diều Hâu. Sao Cọp đã không để lại điều gì xấu cho khu rừng ngoại trừ những kí ức”.
                    Vuốt Mâm Xôi nhặt con sóc lên mà không có ý kiến gì rồi bước đi về phía gò đá Thái Dương. Chân Sóc đưa mắt nhìn cha lo lắng.
                    “Cậu ta sẽ ổn thôi”, ông lặng lẽ meo khi bước qua cô.
                    Lúc bầy mèo đến gò đá Thái Dương, cơn mưa rơi xuống nền đá rả rích, nước chảy xuống các khe suối, biến mặt đất xung quanh những tảng đá thành bùn. Nhưng thay vì tìm nơi trú ẩn, bầy mèo tụ tập ở lưng chừng dốc, túm tụm thành một vòng tròn. Tiếng rên rỉ của nỗi buồn hòa trộn với tiếng mưa rơi trên đá.
                    Với một tiếng meo giật mình, Sao Lửa nhảy lên tảng đá, Chân Sóc theo sau, lách qua các mèo với trái tim đập loạn. Một bóng dáng nhỏ nằm ở giữa trung tâm, tấm da chuyển thành màu đỏ nhạt bởi cơn mưa. Chân Sóc nhìn xuống ủ rũ, cơ thể ẩm ướt, quá sốc để nói chuyện khi cô nhận ra cái mõm hẹp. Đó là Chân Chuột Chù.
                    Da Xỉ Than và Chân Lá cúi xuống bên cạnh lính nhỏ.
                    “Cậu ấy bị gãy cổ rồi”, Da Xỉ Than thì thầm. “Cậu ấy nên chết ngay sau khi con quái vật của Hai Chân đâm vào cậu ấy. Như vậy cậu ấy sẽ không cảm thấy đau đớn”.
                    Chân Sóc nhắm mắt lại. Bộ tộc Sao, các vị đang làm gì vậy? Cô ngao lên lặng lẽ.
                    Một tiếng kêu thảm thiết từ phía nhà trẻ, và Mây Dương Xỉ lao xuống dốc. Chân Chuột Chù là lứa đầu tiên của cô. Bầy mèo rẽ ra để cho cô thấy đứa con đã chết.
                    “Tôi đã làm gì khiến cho bộ tộc Sao lấy quá nhiều của tôi đến vậy?”, cô rền rĩ.
                    “Đừng đổ lỗi cho bộ tộc Sao”, Chân Lá dịu dàng meo. “Chính Hai Chân đã làm điều này”.
                    “Tại sao bộ tộc Sao không ngăn chặn chúng chứ?” Mây Dương Xỉ khóc nức nở.
                    “Họ bất lực trước bọn Hai Chân, giống như chúng ta vậy”. Chân Lá thì thầm. Cô lắc mình, sau đó đứng thẳng dậy rồi gọi, “Cody?”.
                    Chân Sóc nhìn cô mèo kiểng lách mình qua bầy mèo. Xương sườn của cô đã lộ rõ dưới lớp da, nhưng cô đã cố gắng để khẳng định rằng không chiến binh nào cần rời khỏi đội tuần tra để đưa cô về nhà.
                    “Tôi nghĩ Mây Dương Xỉ nên trở về nhà trẻ”, Chân Lá meo.
                    “Nó bị ngập bởi cơn mưa rồi”, Cody nói với cô. “Tôi đã đưa bé Phong đến hốc đá của các chiến binh. Tôi sẽ đưa Mây Dương Xỉ đến đó với thằng bé”.
                    “Ý hay đấy”, Chân Lá meo. “Chị vẫn còn hạt anh túc chứ?”.
                    Cody gật đầu. Cô nhìn Mây Dương Xỉ, mèo đang quẫn trí bởi nỗi buồn. “Bé Phong đang đói và khóc đòi ăn”, cô thì thầm. “Nhưng tôi nghĩ thằng bé có thể ăn thức ăn cứng nếu tôi nhai nó trước. Mây Dương Xỉ sẽ không thể nuôi thằng bé lẫn bản thân trong một thời gian, thật tội nghiệp”.
                    “Vuốt Mâm Xôi đã bắt được một con sóc. Thằng bé sẽ có nó”, Chân Sóc đề nghị.
                    “Tôi sẽ mang nó đến hang”, Lông Tần Bì nói.
                    Cody thúc mũi vào Mây Dương Xỉ, và với sự giúp đỡ của Chân Lá họ dẫn cô ấy rời khỏi đứa con đã chết rồi quay về nơi trú ẩn trong hang chiến binh.
                    “Chuyện xảy ra như thế nào?” Sao Lửa hỏi khi họ biến mất.
                    “Cậu ấy ở với tôi”, Vuốt Gai bắt đầu, mèo bảo trợ của Chân Chuột Chù. Lông anh dựng ngược, đôi mắt mở to tuyệt vọng. “Cậu ấy đang đuổi theo một con gà lôi”.
                    “Sao cậu ấy lại không thấy con quái vật chứ?”.
                    “Cậu ấy đuổi theo con gà lôi”, Vuốt Gai lặp lại. “Nó sẽ nuôi sống một nửa bộ tộc. Cậu ấy đã quên cẩn trọng”.
                    “Anh không nghe hay ngửi thấy mùi của con quái để cảnh báo cho cậu ấy à?” Câu hỏi của Sao Lửa chất đầy nỗi buồn hơn là lời buộc tội.
                    Vuốt Gai lắc đầu khổ sở. “Với con mồi quá khan hiếm, việc đi săn sẽ khá hơn nếu chúng tôi tách ra. Tôi đã không ở gần để chứng kiến những gì đã diễn ra”.
                    Sao Lửa cúi đầu thấu hiểu.
                    “Tôi sẽ ngồi với cậu ấy”. Giọng nói trẻ măng của Chân Trắng hòa lẫn tiếng mưa. Chân Chuột Chù là bạn cùng hang với cô từ thời thơ ấu, nỗi buồn lấp lánh trong đôi mắt xanh lá cây của cô. “Tôi không quan việc chúng ta ra khỏi trại. Chúng ta vẫn có thể tổ chức một buổi cầu nguyện”.
                    “Tôi sẽ tham gia cùng em”, Vuốt Gai rền rĩ. Anh cúi xuông ấn mũi vào bên sườn đẫm máu của Chân Chuột Chù.
                    Các mèo khác bắt đầu chào tạm biệt mèo đồng tộc trẻ tuổi. Khi đến lượt mình, Chân Sóc cúi thấp hơn xuống xác Chân Chuột Chù, tim cô thắt lại. “Cậu là lính nhỏ bộ tộc Sấm, nhưng cậu sẽ là một chiến binh với bộ tộc Sao”, cô thì thầm.
                    Cô quay đi và bước xuống con dốc về nơi trú ẩn sau những bụi cây, nỗi buồn của cô cảm giác như là một phần của cơn mưa và sự mệt mỏi dường như thấm xuyên qua xương cốt. Cô nhận thấy Vuốt Mâm Xôi ngồi dưới gốc cây thông trụi lá, đang quan sát cô.
                    “Em không thể tin Chân Chuột Chù đã chết”. Cô thở dài.
                    “Tôi biết”, Vuốt Mâm Xôi thì thầm, quấn đuôi quanh người cô.
                    Chân Sóc nghiêng mình gần về phía anh. “Mây Dương Xỉ vỡ nát con tim mất”.
                    “Chị ấy sẽ tìm thấy sự thoải mái trong phần còn lại của bộ tộc xung quanh”. Vuốt Mâm Xôi thở dài.
                    Chân Sóc không thể cảm thấy rằng anh đang nói nhiều hơn về nỗi đau của Mây Dương Xỉ.
                    “Sau tất cả, bộ tộc có ý nghĩa với một mèo hơn là mèo thân thực sự”, anh tiếp tục.
                    “Thậm chí cả Da Hung sao?”.
                    “Giờ chị ấy ở với bộ tộc Bóng Tối. Lòng trung thành của tôi với chị ấy đứng thứ hai sau bộ tộc, và chị ấy hiểu điều đó”.
                    “Còn Sương Diều Hâu và Cánh Bướm Đêm thì sao? Anh thấy bọn họ thế nào, giờ thì anh biết là mình cùng cha với họ?”.
                    “Việc biết chúng tôi cùng cha cũng không thay đổi điều gì”, Vuốt Mâm Xôi tiếp tục. “Tôi chẳng có gì giống cậu ta cả”. Chóp tai anh lo lắng giật giật. “Đúng không?”.
                    “Tất nhiên là không rồi”, Chân Sóc nóng nảy trả lời. “Không có mèo nào nghĩ anh như vậy hết”.
                    “Ngay cả khi họ thấy chúng tôi có điểm chung sao?”.
                    “Bộ tộc Sấm sẽ luôn nghĩ về anh như một chiến binh dũng cảm, trung thành với bộ tộc”, Chân Sóc trấn anh anh.
                    “Cảm ơn”. Anh liếm nhanh lên má cô trước khi đặt bàn chân di chuyển về phía dòng sông.
                    Chân Sóc chạy theo sau, giữ khoảng cách với anh cho đến khi anh ngồi xuống và nhìn chằm chằm qua biên giới vào lãnh thổ bộ tộc Sông.
                    Chân Sóc nhìn theo ánh mắt của anh. Dòng sông uốn lượn qua những bụi lau sậy nhỏ, bề mặt lăn tăn bởi cơn mưa. Cô chớp mắt, chăm chú nhìn gần hơn. “Nhìn kìa, Vuốt Mâm Xôi!”, cô ngạc nhiên meo. “Nhìn dòng sông kìa!”.
                    “Có chuyện gì à?”.
                    “Anh còn nhớ khi Sương Diều Hâu và Sasha đã lội qua đó lúc sớm không?”.
                    “Có”, Vuốt Mâm Xôi phẩy tai. “Thì sao?”.
                    “Thì, họ lội qua đó”, Chân Sóc lặp lại. “Họ không bơi, mà là lội”.
                    Vuốt Mâm Xôi trông có vẻ bối rối.
                    “Hãy nhìn vào những tảng đá!” Chân Sóc nhảy lên và chỉ bằng đuôi. “Họ đang bám vào dòng sông. Sau cơn mưa như thế này, ở giữa mùa lá trụi, họ gần như cần được bảo đảm hơn”.
                    “Em đúng”. Vuốt Mâm Xôi ngồi dậy.
                    “Chắc chắn con sông không nông như thế này đúng không?”.
                    “Ừ, gần đây nó khá khô”, Vuốt Mâm Xôi nhận xét.
                    “Nhưng không như thế này”, cô lập luận. Trời mưa cả ngày hôm nay, nhưng dòng sông không thể che phủ tất cả. Có điều gì đó không đúng”.
                    “Như thế nào?”.
                    Sau đó một giọng nói quen thuộc gọi từ bờ bên kia, “Hai mèo định làm gì?”.
                    Lông Bão xuất hiện rồi lội qua dòng suối. “Các mèo có vẻ khó khăn như tôi, bị giam trong trại sau cuộc hành trình của chúng ta ư?”.           
                    “Vâng. Mọi thứ đều khó khăn hơn. Chân Chuột Chù chết rồi”. Chân Sóc buồn bã nói với anh. “Chân Trắng đang ngồi canh gác”. Đột nhiên cô tự vấn, họ nên trở lại trại và than khóc cho mèo đồng tộc đã mất của mình. Cô liếc nhìn Vuốt Mâm Xôi, mèo dường như hiều được sự lo lắng của cô.
                    “Chúng ta sẽ tham gia với họ sớm thôi”, anh hứa.
                    “Các mèo có muốn tôi bắt một con cá để mang về không?” Lông Bão đề nghị.
                    “Bộ tộc cần tất cả mồi tươi mà họ có thể nhận được” Vuốt Mâm Xôi meo. “Nhưng tôi không nghĩ rằng họ sẽ chấp nhận nó”.
                    “Anh chắc chứ?” Lông Bão hỏi. “Chúng dễ dàng bắt được vì nước giờ đã cạn”.
                    “Vậy là em đã đúng. Mực nước thấp hơn bình thường”, Chân Sóc meo, một lần nữa nhìn về phía dòng suối cạn. “Có gì đó sai sao?”.
                    Lông Bão nhún vai. “Chỉ là một đợt khô hạn thôi. Cơn mưa này sẽ khiến nó chảy một lần nữa”.
                    Chân Sóc lần theo dấu mùi của Sasha trong làn gió. Cô liếc nhìn Lông Bão, bí ẩn của dòng sông dường như bỗng nhiên ít quan trọng hơn việc phần còn lại của bộ tộc Sông cảm thấy thế nào về bà mèo cô độc, mèo có vẻ đến và đi như bà muốn – và là mẹ của những đứa con có ảnh hưởng rất nhiều đến bộ tộc đã nuôi dưỡng họ. “Bọn em đã thấy Sasha sáng nay”, cô bắt đầu.
                    “Em biết Sasha à?” Lông Bão có vẻ ngạc nhiên. “Ồ, tôi quên mất. Em đã gặp bà ấy khi cứu Bàn Chân Sương phải không? Khi… khi cha tôi bị bắt đi”.
                    Giọng nói anh kéo dài, Chân Sóc ép hông mình về phía anh. “Em rất tiếc”, cô bất lực thì thầm.
                    Lông Bão ấn mũi với cô. “Tôi cũng vậy. Tôi ước mình có thể ở đó để giúp đỡ”, anh meo. “Nhưng cha tôi đã thực hiện quyết định của ông ấy để giúp đỡ những mèo bị mắc kẹt”. Anh hít một hơi thở sâu trước khi tiếp tục. “Cảm ơn ông vì đã đưa Bàn Chân Sương trở lại. Toàn bộ bộ tộc Sông đã rất ngạc nhiên khi bà ấy xuất hiện”.
                    “Đặc biệt là Sương Diều Hâu, tôi chắc chắn”. Vuốt Mâm Xôi nhận xét. Chân Sóc bắn cho anh một tia nhìn cảnh cáo. Sương Diều Hâu được chọn làm thủ lĩnh trợ tá khi Bàn Chân Sương biến mất, điều đó có nghĩa là anh ta có thể không hoan nghênh Bàn Chân Sương trở lại với sự nhiệt tình như mọi mèo khác, nhưng có phải Vuốt Mâm Xôi đã thể hiện sự quan tâm quá nhiều đến những đứa con của Sasha không? Họ không thể chắc Lông Bão biết bao nhiêu về huyết thống của Sương Diều Hâu.
                    “Ừ, tôi nghi ngờ cậu ta ngăn việc trở thành thủ lĩnh trợ tá sớm như vậy”, Lông Bão đồng ý. “Tuy nhiên, cậu ta hoan nghênh sự trở về của Bàn Chân Sương cũng nhiều như bất kì mèo nào. Cậu ta là một chiến binh giỏi. Cậu ta biết rằng một ngày nào đó mình sẽ là thủ lĩnh trợ tá, và cậu ta không ngại phải chờ đợi”.
                    “Nghe có vẻ anh ta rất tự tin”, Chân Sóc cẩn thận đánh giá.
                    “Cậu ta luôn như vậy”, Lông Bão trả lời. “Điều gì quan trọng hơn khi cậu ta hoàn toàn trung thành với bộ tộc, bám vào luật chiến binh giống như cái kén bám vào một chiếc lá chứ”.
                    Chân Sóc chớp mắt. Bằng cách nào đó cô không nghĩ Lông Bão lờ mờ nhận ra ai là cha của Sương Diều Hâu. Cô nhìn vào Vuốt Mâm Xôi, cố gắng để đọc phản ứng của anh, nhưng Vuốt Mâm Xôi đã có điều gì khác trong tâm trí.
                    “Anh nghĩ có bất kì cơ hội nào về việc Sao Báo Đốm thay đổi suy nghĩ để rời khỏi khu rừng không?”.
                    “Sao Báo Đốm nói bà ấy sẽ không đi đâu khi trong sông vẫn có cá”, Lông Bão nói với anh.
                    “Bà ta không quan tâm đến việc các bộ tộc ở cùng nhau sao?” Chân Sóc hỏi.
                    “Bà ấy chỉ hỏi Lông Bùn nếu ông ấy có bất kì dấu hiệu gì từ bộ tộc Sao, chỉ để chắc chắn thôi”, Lông Bão đề phòng nói với cô. “Nhưng Lông Bùn không rời khỏi ổ của mình thời gian gần đây rồi”.
                    “Vậy tức là ông ấy không có dấu hiệu gì sao?”, Chân Sóc thất vọng hỏi.
                    “Chẳng gì cả”. Lông Bão thở dài. “Có vẻ như dấu hiệu mà Nửa Đêm nói chúng ta sẽ không đến, giờ thì bọn Hai Chân đã phá hủy cả điểm Bốn Cây”.
                    “Có lẽ chúng ta đã nhìn thấy dấu hiệu nhưng không nhận ra được điều đó”, Chân Sóc tự hỏi thành tiếng.
                    “Đúng, chúng ta đã chứng kiến rất nhiều cái chết khi chúng ta quay về”, Vuốt Mâm Xôi ủ ê lẩm bẩm. “Không chỉ có những chiến binh, còn cả mèo còn và lính nhỏ nữa. Nhưng các mèo nghĩ gì không? Tôi bắt đầu nghĩ rằng không có mèo nào sẽ chỉ đường cho chúng ta cả. Dù chúng ta đi đâu, chúng ta cũng sẽ phải tự tìm con đường riêng cho mình”.
        <bài viết được chỉnh sửa lúc 24.01.2014 14:25:14 bởi Mai Huyền Trang >
        #19
          Mai Huyền Trang 25.01.2014 15:02:41 (permalink)
          0
          Chương 12
           
          Chân Lá bới lông ở gốc đuôi, nhằn ra con bọ chét phiền toái. Cô bẻ đôi cơ thể béo tốt của nó bằng hàm răng mình, hài lòng nếm lượng máu mà nó đã đánh cắp từ cô. “Được rồi!”.
                      “Đừng nói với những mèo khác là em đã có thêm một miếng mồi tươi đấy”, Chân Sóc nói đùa. “Tất cả bọn họ sẽ muốn có một con”.
                      Bụng Chân Lá cồn cào. Con chuột đồng mà cô vừa chia sẻ với chị gái chưa làm thỏa mãn cơn đói của cô. Họ nằm dài bên cạnh nhau trong một hốc đá nông, ngắm mặt trời lặn phía sau gò đá Thái Dương. Những đám mây quang đãng, và nửa vầng trăng hoàn hảo treo trên nền trời tối màu xanh.
                      “Da Xỉ Than đã quyết định về việc cho em tham gia vào chuyến đi đến Tảng đá Mặt Trăng tối nay chưa?” Chân Sóc meo.
                      “Giờ bà ấy đang nói với Sao Lửa về chuyện đó”, Chân Lá trả lời. Các mèo lang y của mỗi bộ tộc gặp nhau vào mỗi lần bán nguyệt ở Miệng Mẹ để chia lưỡi với bộ tộc Sao. Họ không cần đợi đến lúc bán nguyệt để đảm bảo sự ngưng chiến – mèo lang y sống bên ngoài những khác biệt giữa các bộ tộc mà đôi khi điều đó dẫn đến những cuộc tranh cãi – nhưng đó là thời điểm quan trọng cho sự quan tâm chia sẻ và tư vấn về việc điều trị cho các mèo đồng tộc.
                      Chân Lá thấy Da Xỉ Than xuất hiện, cô bước chân về phía bà, muốn tìm hiểu xem họ có thể đi đến Dãy Núi bất chấp những nguy hiểm lẩn quất trong rừng không.
                      Nhưng Da Xỉ Than lắc đầu khi bà đến rồi đứng ở rìa thung lũng. “Sao Lửa đã đồng ý với tôi”, bà thông báo. “Chúng ta không thể mạo hiểm đi với quá nhiều quái vật Hai Chân ở đó”.
                      “Nhưng chúng ta cần chia sẻ với bộ tộc Sao hơn bao giờ hết!” Chân Lá phản đối.
                      “Sao Lửa nói ông ấy sẽ không để có nguy cơ mất chúng ta, và ông ấy đúng. Bộ tộc sẽ ở đâu mà không có mèo lang y chứ?”.
                      Chân Lá thở dài, dùng móng vuốt cào vào nền đá.
                      “Bộ tộc Sao sẽ chia sẻ với chúng ta nếu họ muốn”, Da Xỉ Than meo.
                      Chân Lá nhún vai. “Có lẽ vậy”.
                      “Chà, chị thấy hài lòng vì em sẽ không đi”, Chân Sóc meo khi Da Xỉ Than bước đi. “Chị gần như đã mất em vào tay bọn Hai Chân một lần rồi. Chị không nghĩ rằng chị có thể chịu đựng được thêm lần nữa”.
                      Chân Lá nhanh chóng liếm lên đầu chị gái rồi ngồi xuống. “Chị có nghĩ các mèo bộ tộc Sông sẽ đến Dãy Núi không?”, cô tự hỏi thành tiếng. Thật lạ khi nghĩ rằng những mèo lang y khác sẽ thực hiện chuyến đi mà không có họ. Bộ tộc Sao có nghĩ Da Xỉ Than và Chân Lá hèn nhát không?
                      “Chị nghi ngờ là họ sẽ mạo hiểm”, Chân Sóc nói với cô. “Lần cuối cùng Vuốt Mâm Xôi và chị gặp Lông Bão, anh ấy nói Lông Bùn khá ốm”.
                      “Em chỉ hi vọng rằng, nếu tất cả mèo lang y từ các bộ tộc đến Tảng đá Mặt Trăng cùng nhau, điều đó có thể khiến chúng ta gần gũi hơn”, Chân Lá thừa nhận.
                      Chân Sóc gật đầu. “Chị biết. Em nghĩ rằng rắc rối sẽ đoàn kết chúng ta lại, giống như việc đã từng xảy ra khi bộ tộc Máu tấn công, nhưng lần này thay vì chuyện đó là việc chúng ta sẽ rời bỏ khu rừng”.
                      “Mỗi bộ tộc dường như có ý nghĩ riêng về những việc phải làm”. Chân Lá thở dài. “Chỉ cần bộ tộc Sao cho chúng ta một dấu hiệu thôi!”.
                      “Em hi vọng có thể bộ tộc Sao sẽ chia sẻ điều gì đó với em tối nay ư?”.
                      Chân Lá khẽ gật đầu, tránh ánh mắt của chị gái. Cô không muốn nghĩ về nỗi sợ hãi đã làm phiền trái tim cô cả ngày nay: sự sợ hãi rằng họ sẽ tìm mọi cách để đến Tảng đá Mặt Trăng và thấy bộ tộc Sao vẫn im lặng thậm chí là ở đó.
                      “Thật ngu ngốc khi các bộ tộc thấy thật khó khăn để đi cùng nhau”. Tiếng meo của Chân Sóc bị gián đoạn bởi suy nghĩ của mình. “Họ có nhiều điểm chung hơn là họ nghĩ”.
                      Chân Lá trầm ngâm nhìn chị gái mình, đột nhiên tự hỏi Chân Sóc đang ám chỉ điều gì.
                      “Sau tất cả, bộ tộc Bóng Tối, bộ tộc Sông và bộ tộc Sấm thậm chí còn có thân thích”, Chân Sóc tiếp tục.
                      “Ý chị là Da Hung và Lông Bão?”.
                      “Không chỉ bọn họ”. Đuôi Chân Sóc giật giật khi cô nói. “Có những mèo khác được liên kết với bộ tộc Sấm bởi huyết thống”.
                      Với một cú choáng váng Chân Lá tự hỏi có khi nào chị gái cô đã phát hiện ra bí mật mà cô đã giữ riêng cho bản thân và biết cách đây một mùa trăng không. “Chị đang nói về chuyên Sao Cọp là cha của Sương Diều Hâu và Cánh Bướm Đêm sao?”.
                      Chân Sóc nhìn chằm chằm vào cô với vẻ ngạc nhiên. “Em lại được chia sẻ các giấc mơ với chị à?”.
                      Chân Lá lắc đầu. “Em biết được một thời gian rồi”, cô thừa nhận.
                      “Tại sao em không nói cho chị biết?” Chân Sóc hỏi.
                      “Em không nghĩ rằng nó quan trọng. Không phải lúc này, khi các bộ tộc đang gặp nguy hiểm. Tại sao nó lại tạo nên sự khác biệt khi Sao Cọp là cha của Sương Diều Hâu và Cánh Bướm Đêm chứ?” Chân Lá biết là cô đang tự thuyết phục bản thân mình. Điều cuối cùng mà các bộ tộc cần là một mèo nào đó với khao khát quyền lực của Sao Cọp.
                      “Một chiến binh như Sương Diều Hâu không thể tin được”, Chân Sóc nhấn mạnh.
                      Chân Lá cảm thấy một nút thắt khó chịu trong bụng cô. “Nhưng Sao Cọp cũng là cha của Vuốt Mâm Xôi mà”, cô chỉ ra. “Và Vuốt Mâm Xôi là một chiến binh trung thành”.
                      “Vuốt Mâm Xôi không có liên quan gì đến chuyện này cả”, Chân Sóc ngắt lời.
                      “Tất nhiên là không”, Chân Lá nhanh chóng đồng ý. “Em chỉ có ý rằng có người cha như Sao Cọp không có nghĩa là chiến binh đó sẽ đi theo bước chân của ông ta”. Cô cầu nguyện điều này là sự thật.
                      “Tốt”. Chân Sóc gật đầu. “Bởi vì Vuốt Mâm Xôi hoàn toàn khác với Sương Diều Hâu. Họ không có điểm chung. Không gì cả”.
                      Chân Lá cuộn tròn thành một quả bóng bên cạnh chị gái, dấu mũi dưới những bàn chân ấm áp. Những lời nói của Chân Sóc như một tiếng vọng – có lẽ nào chúng là của Vuốt Mâm Xôi?
                      “Ngủ ngon, Chân Sóc”, cô thì thầm, cuộn tròn bên Chân Sóc, những lời nói gay gắt của họ bị lãng quên. Chân Lá không cần một chuyến thăm từ bộ tộc Sao để nói với cô rằng chị gái mình đã yêu Vuốt Mâm Xôi. Trong lúc mọi việc đang diễn ra, Chân Lá muốn kết nối giữa hai bọn họ bị mất một lần, điều đó có cảm giác tốt cho toàn bộ bộ tộc.
                      Cô nhắm mắt lại. Tôi tự hỏi liệu bộ tộc Sao có chia sẻ giấc mơ của tôi, cô nghĩ giấc ngủ tràn qua cô như một dòng sông nhẹ nhàng. Đó là lúc bán nguyệt, sau tất cả; vài thứ phải được tính toán, ngay cả khi họ không ở Tảng đá Mặt Trăng.
                      Chân Lá cảm thấy mũi ai đó van lơn hối thúc cô tỉnh dậy. “Ai đó?”, cô thì thầm ngái ngủ.
                      “Là tôi, Cánh Bướm Đêm”. Giọng cô mèo trẻ run rẩy sợ hãi.
                      Chân Lá chớp mắt mở ra và nhìn thấy lính nhỏ bộ tộc Sông xuất hiện dưới ánh trăng mờ ảo.
                      “Nhanh lại đây, tôi cần em”, tiếng meo của Cánh Bướm Đêm xen lẫn hơi thở.
                      Chân Lá cảm thấy chị gái cô đang cựa quậy bên cạnh mình. “Có chuyện gì vậy?” Chân Sóc ngáp.
                      “Là Cánh Bướm Đêm”, Chân Lá nói với cô.
                      Chân Sóc ngay lập tức bật dậy. “Cô đang làm gì trong trại của chúng tôi vậy?” cô rít lên.
                      “Tôi cần sự giúp đỡ của Chân Lá”, Cánh Bướm Đêm giải thích. “Lông Bùn đang ốm rất nặng”.
                      “Và cô nghĩ rằng cô chỉ chui vào đây lúc nửa đêm sao?”.
                      “Yên lặng nào, Chân Sóc, trước khi chị đánh thức cả bộ tộc”, Chân Lá gầm gừ. Cô muốn nói với chị gái mình dừng ngay việc nhìn vào con gái của Sao Cọp, thay vào đó là nhìn một mèo lang y đang gặp khó khăn, nhưng cô không muốn khiến Cánh Bướm Đêm cảm thấy khó chịu. “Đợi ở đây, cả hai mèo”, cô meo. “Em sẽ đi nói với Sao Lửa và Da Xỉ Than”.
                      “Nhưng -” Cánh Bướm Đêm bắt đầu.
                      Chân Lá khiến cô im lặng bởi một ánh nhìn. “Em sẽ đi với chị, nhưng em phải nói với họ em sẽ đi đâu”. Để lại hai mèo trong sự im lặng khó chịu, cô vội vàng trèo lên dốc đến hốc đá, len lỏi trong cái hang tối tăm và đi theo mùi của cha cô.
                      Sao Lửa mơ màng ngẩng đầu lên. “Chân Lá, là con phải không?”. Bên cạnh ông, Bão Cát cựa mình nhưng không thức dậy.
                      “Cánh Bướm Đêm đến để đề nghị con có thể đi giúp Lông Bùn. Ông ấy thực sự bị bệnh”.
                      Cô nhìn thấy một cái bóng tiến về phía cô từ phía sau hang, nghe mùi giống Da Xỉ Than.
                      “Cô ấy đã chữa cho ông ấy bằng gì?” mèo lang y nói trong hơi thở.
                      “Trò không biết”, Chân Lá trả lời.
                      “Con nghĩ chỗ đó an toàn chứ?” Mắt Sao Lửa ánh lên lo lắng trong bóng tối.
                      “Cánh Bướm Đêm sẽ không nói dối con đâu”, cô đảm bảo với ông, đoán rằng ông lo sợ một cuộc phục kích từ các mèo bộ tộc Sông mạnh mẽ.
                      “Vậy thì con phải đi rồi”, Sao Lửa thì thầm. “Nhưng nếu con không trở lại trước bình minh, bố sẽ cử một đội tuần tra đi tìm con”.
                      “Chúng tôi sẽ quay lại”, Da Xỉ Than hứa. Bà bắt gặp ánh mắt ngạc nhiên của Chân Lá. “Tôi cũng sẽ đi. Chúng ta phải làm mọi thứ chúng ta có thể để cứu Lông Bùn”. Bà dẫn Chân Lá ra khỏi hang đến khe nứt nơi bà cất giữ thảo mộc, lấy ra vài bọc lá.
                      Chân Lá nhặt nửa số chúng lên, họ vội vã lao xuống tảng đá nơi Cánh Bướm Đêm chờ đợi với chị gái cô.
                      “Chị sẽ đi cùng em”, Chân Sóc tuyên bố.
                      Chân Lá lắc đầu. “Không cần đâu”, cô lẩm bẩm qua những bó lá treo lơ lửng giữa hàm răng của mình.
                      Chân Sóc phiền muộn nhìn chằm chằm vào mèo bộ tộc Sông, và Chân Lá biết chị gái cô đang nhìn một mèo khác, một mèo có bờ vai rộng và đôi mắt màu hổ phách lấp lánh. Mặc dù họ được sinh ra sau cái chết của Sao Cọp nhiều mùa trăng, nhưng cả hai chị em đã nghe miêu tả về ông ta đủ nhiều để hình dung ra ông như bất cứ mèo đồng tộc nào.
                      “Hãy nhớ về Vuốt Mâm Xôi”, cô thì thầm với chị gái. Chung dòng máu với Sao Cọp không có nghĩa là mèo đó cũng chia sẻ trái tim đen tối với ông ta.
                      “Dẫn đường đi, Cánh Bướm Đêm”. Lời đề nghị của Da Xỉ Than bị bóp nghẹt bởi những bó lá mà bà mang theo, nhưng Cánh Bướm Đêm gật đầu rồi lặng lẽ trườn xuống con dốc.
                      Họ dễ dàng lội qua sông, giữ các loại thảo mộc trên mặt nước. Chân Lá nghỉ về mùa trăng trước, khi cô đã vượt qua những tảng đá để bước đến giúp một lính nhỏ bộ tộc Sông; cô gần như bị cuốn trôi bởi dòng nước, và chỉ có linh hồn của Lá Đốm ngăn cô khỏi chìm vào cơn mưa lũ. Bây giờ dòng nước lặng lẽ lướt qua những hòn đá, hầu như không bao gồm những viên sỏi dưới lòng sông.
                      Cánh Bướm Đêm dẫn các mèo bộ tộc Sấm qua đám sậy, họ không còn lầy lội mà cảm thấy dưới chân mình khô ráo. Tim Chân Lá đập nhanh hơn khi nghĩ đến những mèo khác vào khu trại của bộ tộc, nhưng dường như Cánh Bướm Đêm không quan tâm mà đưa họ đến thẳng trảng trống giữa đám lau sậy. Những đôi mắt xa lạ ánh lên trong bóng tối, nhưng không hề có sự lo lắng lẫn nỗi tò mò trên khuôn mặt họ.
                      “Tốt, các mèo đã đến”, Sao Báo Đốm chào đón họ. Thậm chí trong ánh trăng, Chân Lá có thể thấy tộc trưởng bộ tộc Sông gần đây cũng không được ăn đủ như cô. Tấm da của bà như treo trên cơ thể, và đôi mắt mờ đi bởi cơn đói mà Chân Lá đã bắt đầu chấp nhận như chuyện bình thường.
                      Nhưng tại sao các mèo bộ tộc Sông lại bị đói khi Hai Chân vẫn cách khỏi lãnh thổ của họ một đoạn đường khá xa?
                      “Lông Bùn đang ở trong hang của ông ấy”, Sao Báo Đốm meo. “Cánh Bướm Đêm sẽ dẫn các mèo đi”. Bà nhìn chằm chằm vào mắt Da Xỉ Than. “Hãy làm mọi thứ các mèo có thể, nhưng không được để ông ấy đau đớn. Ông ấy đã phục vụ bộ tộc này rất tốt, và nếu bộ tộc Sao cần ông ấy hơn chúng ta, chúng ta nên để ông ấy đi trong thanh thản”.
                      Chân Lá theo Da Xỉ Than và Cánh Bướm Đêm len qua một đoạn lau sậy hẹp mở ra một trảng trống nhỏ hơn. Nó rất giống với trảng trống lang y trong khe núi đến nỗi cô cảm thấy nhói lên niềm khao khát về nhà cũ của mình.
                      Một tiếng mèo rên lên từ góc tối.
                      “Không sao đâu, Lông Bùn”, Cánh Bướm Đêm thì thầm. “Trò đã mang Da Xỉ Than tới”.
                      Da Xỉ Than vội đến xem xét ông mèo lang y, hít ngửi và ấn nhẹ chân dọc theo hai bên sườn ông. Dù thế nào đi nữa, bệnh tật đã ăn sâu vào trong cơ thể yếu ớt này. Lông Bùn rõ ràng đau đớn, lời nói của ông không rõ ràng và đầy thống khổ.
                      “Da… Xỉ Than… hãy để… tôi… ra đi… thanh thản”, giọng nói ông van lơn như những chiếc móng vuốt cào trên vỏ cây.
                      “Nằm đó, bạn của tôi”. Da Xỉ Than nhìn Cánh Bướm Đêm. “Cho đến giờ cô đã làm gì cho ông ấy?”.
                      “ Cây tầm ma làm giảm sưng, mật ong và cúc vạn thọ để tránh nhiễm trùng, hoa cúc làm mát và hạt anh túc giảm đau”. Cánh Bướm Đêm nhanh chóng liệt kê các biện pháp khắc phục của mình khiến Chân Lá chớp mắt. Lần cuối cùng cô nhìn thấy khuôn mặt của Cánh Bướm Đêm đối mặt với khủng hoảng – khi lính nhỏ bộ tộc Sông suýt chết đuối – cô bị đông cứng bởi sự hoảng loạn, và Chân Lá đã bước đến điều trị thay cho cô mèo trẻ.
                      “Tốt, đó chính xác là những gì tôi sẽ làm cho ông ấy”. Da Xỉ Than đồng ý. “Cô đã thử dùng cỏ thi chưa?”.
                      Cánh Bướm Đêm gật đầu. “Nhưng nó khiến ông ấy bị bệnh”.
                      “Đôi khi nó có thể như vậy”. Da Xỉ Than nhìn xuống Lông Bùn, đôi mắt xanh của bà phủ mờ bởi sự cảm thông. “Tôi rất tiếc. Tôi không nghĩ là còn nhiều thứ chúng tôi có thể làm”.
                      “Nhưng ông ấy đang đau đớn!” Cánh Bướm Đêm phản đối.
                      “Tôi sẽ cho ông ấy nhiều hạt anh túc hơn”, Da Xỉ Than meo. “Cô còn chút cúc vạn thọ nào không?”.
                      “Rất nhiều”. Cánh Bướm Đêm vội vã đến một khoảng hở trên bức tường sậy và lấy ra một nắm chân các cánh hoa được nghiền nát. Lấy một số quả khô từ một trong các bó lá, Da Xỉ Than bắt đầu nhào cánh hoa vào chúng. Các quả vẫn đủ mềm bên trong. Da Xỉ Than rắc hạt anh túc nhiều hơn Chân Lá đã từng nhìn thấy bà từng sử dụng trước đó, sau đó bà đẩy đống thảo mộc được nghiền nát về phía Lông Bùn.
                      “Thứ này sẽ làm giảm cơn đau của ông”, bà thì thầm. “Ăn càng nhiều càng tốt”.
                      Mèo lang y già bắt đầu kéo nó vào lòng, đôi mắt ông ngày càng dịu đi với lòng biết ơn khi nhận những gì có trong hỗn hợp. Trong một khoảnh khắc, Chân Lá tự hỏi có phải Da Xỉ Than đã cho ông ấy đủ hạt anh túc để ông chìm vào giấc ngủ đến với bộ tộc Sao, nhưng cô biết trong ánh mắt dịu dàng của mèo bảo trợ rằng bà chỉ cố gắng giúp ông ấy giảm đau. Mặc dù thời gian gần đây những chiến binh tổ tiên của họ im lặng nhưng Da Xỉ Than vẫn tin tưởng họ.
                      “Giờ hãy để chúng tôi ở lại”, Da Xỉ Than thì thầm với Chân Lá và Cánh Bướm Đêm. “Tôi sẽ ngồi với ông ấy cho đến khi ngủ”.
                      “Ông ấy sẽ chết ư?”, Cánh Bướm Đêm hỏi, giọng cô run run.
                      “Chưa đâu”, Da Xỉ Than nói với cô. “Nhưng điều này giảm cơn đau của ông ấy cho đến khi bộ tộc Sao gọi ông”.
                      Chân Lá lùi lại rồi theo Cánh Bướm Đêm qua đường hầm về phía trảng trống chính.
                      “Ông ấy thế nào?” Sao Báo Đốm hỏi ngay sau khi họ xuất hiện dưới ánh trăng bạc.
                      “Da Xỉ Than đã làm tất cả những gì có thể”, Cánh Bướm Đêm báo cáo.
                      Sao Báo Đốm gật đầu, sau đó quay lại và bước đi.
                      “Em chưa từng ở đây trước đó”, Chân Lá meo, hi vọng làm phân tâm Cánh Bướm Đêm. “Nó cũng có mái che”.
                      Cô mèo trẻ nhún vai. “Đây là một khu trại tốt”.
                      “Em không ngạc nhiên khi Sao Báo Đốm không muốn rời khỏi nó”, Chân Lá tiếp tục, cẩn thận giữ cho giọng nói của cô không mang tính chất đe dọa. Cô tò mò về sự gầy gò bất thường của Sao Báo Đốm – và nhìn vào sự di chuyển của những mèo khác xung quanh rìa trảng trống, vị tộc trưởng bộ tộc Sông không phải là mèo duy nhất bị đói ở đây.
                      “Bọn chị đang bị mất lũ cá vì mực nước dòng sông thấp phải không?” Chân Lá dũng cảm đoán.
                      Cánh Bướm Đêm nhìn cô một lúc lâu. “Đúng. Chúng tôi không được ăn đầy đủ trong một thời gian rồi”.
                      “Điều đó có nghĩa là Sao Báo Đốm bây giờ có thể xem xét lại sao?”.
                      Trước sự ngỡ ngàng của cô, Cánh Bướm Đêm lắc đầu. “Sao Báo Đốm nói rằng chúng tôi sẽ ở lại miễn là không có Hai Chân ở trong lãnh thổ của chúng tôi. Bà nói rằng nếu dòng sông không thể nuôi chúng tôi, chúng tôi sẽ phải học cách săn những con mồi mới”.
                      Chân Lá thấy bộ lông mình bùng cháy bởi sự thất vọng với vị tộc trưởng tộc Sông cứng đầu – sẽ không có con mồi mới, cô mong mỏi kêu lên – nhưng cô không muốn thể hiện sự thiếu tôn trọng với bộ tộc của Cánh Bướm Đêm. “Chị đã trở thành một mèo lang y tuyệt vời”, cô meo, vụng về thay đổi chủ đề. “Da Xỉ Than sẽ không thể làm điều gì khác hơn để giúp Lông Bùn đâu”.
                      Chân Lá gần như nhảy dựng lên khi giọng nói của Sương Diều Hâu vang lên bên tai cô.
                      “Cô nói đúng”, anh đồng ý. “Bộ tộc sẽ may mắn khi một mèo lang y giỏi như Lông Bùn đi săn với bộ tộc Sao”.
                      “Tôi nghĩ rằng Sương Diều Hâu tin tưởng tôi hơn là tôi tin vào bản thân mình”, Cánh Bướm Đêm thì thầm.
                      “Em không có lí do gì để nghi ngờ chính mình cả”, Sương Diều Hâu nhấn mạnh. “Cha chúng ta là một chiến binh tuyệt vời. Mẹ chúng ta đáng tự hào và mạnh mẽ. Họ có chung một khiếm khuyết: họ đã – và vẫn, trong trường hợp của Sasha - chỉ trung thành với bản thân hơn là những mèo khác”. Anh dừng lại và nhìn xung quanh trảng trống. “Chúng ta không như vậy. Chúng ta hiều điều đó có nghĩa gì khi chúng ta trung thành với bộ tộc. Chúng ta đủ can đảm để sống theo luật chiến binh. Và do đó sẽ có một ngày chúng ta trở thành những mèo quyền lực nhất của bộ tộc Sông, và sau đó những mèo đồng tộc sẽ phải tôn trọng chúng ta”.
                      Chân Lá cảm thấy như thể cô bị ném đập đầu vào dòng sông băng giá. Tuy nhiên Sương Diều Hâu cam kết sống theo luật chiến binh, mà tham vọng đó có thể khiến anh ta trở nên nguy hiểm – như cha của anh trước đó.
                      Cánh Bướm Đêm rì rầm thích thú. “Em không phải quá nghiêm trọng những lời anh trai tôi nói”, cô nói với Chân Lá. “Anh ấy là mèo dũng cảm nhất và trung thành nhất bộ tộc Sông, nhưng đôi khi cũng bị lạc lối”.
                      Chân Lá chớp mắt. Cô hi vọng bằng cả trái tim là Cánh Bướm Đêm đã đúng. Nhưng sự kiêu ngạo lấp lánh trong ánh mắt Sương Diều Hâu lấp đầy trái tim cô bởi sự bất an. Điều gì đó nói với cô – theo bản năng bò rần rần trên bộ lông mình – đó mới chỉ là khởi đầu.
                      Sương Diều Hâu không thể tin được.
          <bài viết được chỉnh sửa lúc 11.02.2014 10:36:22 bởi Mai Huyền Trang >
          #20
            Mai Huyền Trang 11.02.2014 12:27:37 (permalink)
            0
            Chương 13
             
            Chân Sóc thả con chuột lên trên đống mồi tươi. Nó được làm lớn thêm một chút bởi một con chim sẻ và một con chuột đồng được đưa vào bởi đội tuần tra bình minh. Đuôi Nai đã đi săn với cô, nhưng chẳng bắt được gì cả.
                        “Mang nó thẳng đến chỗ mèo già”, Sao Lửa meo, bước qua họ.
                        “Không phải Mây Dương Xỉ sao?” Chân Sóc truy vấn.
                        “Da Xỉ Than nói rằng cô ấy sẽ không ăn bất cứ thứ gì”. Sao Lửa thở dài. “Nhưng Cody đã chia thức ăn với bé Phong”.
                        “Mèo kiểng đó nên quay về với Hai Chân của cô ta và ngừng việc ăn mồi tươi của chúng ta lại”, Đuôi Nai cáu kỉnh nhận xét. “Cô ta không giỏi để đi săn”.
                        “Cody hầu như không lấy thứ gì cho bản thân cả”, Sao Lửa chỉ ra. “Và trong khi cô ấy chăm sóc cho bé Phong, những mèo khác có nhiều thời gian hơn để đi săn”.
                        Chân Sóc thông cảm nhìn về phía Đuôi Nai. Cô ấy có lẽ vẫn bực bội vì Cody lấy nhiều thời gian của Chân Lá hơn vì là một mèo kiểng. Cô nhặt con chuột và mang nó đến chỗ những mèo già hầu hết đón nhận ánh sáng ấm áp, yếu ớt của mặt trời ở đầu gò đá Thái Dương.
                        Lông Tuyết và Đuôi Chấm thì nhắm mắt, ngủ gật. Đuôi Dài, ông mèo mù nhưng không già hơn một số chiến binh ngồi dậy. “Tôi ngửi thấy mùi chuột”, ông meo.
                        “Cháu e là nó không được to lắm”, Chân Sóc xin lỗi.
                        “Không sao”, Đuôi Dài trấn an cô. Ông thúc vào con chuột bằng chân mình, chóp đuôi của ông co giật hào hứng khi cơ thể nhỏ bé không nhúc nhích, như thể mong muốn đi săn cho chính mình không hề phai nhạt.
                        Đột nhiên, ông ngẩng đầu lên rồi mở miệng nếm không khí. “Bộ tộc Gió!”, ông kêu lên, ngạc nhiên nhiều hơn là báo động.
                        “Gì cơ, ở đây sao?” Chân Sóc meo, nhìn xung quanh. Cô không nghĩ rằng cha cô mong chờ những vị khách này.
                        Dưới chân gò đá, Sao Cao dẫn đầu một đội tuần tra nhỏ, bị vấy bùn ra khỏi khu rừng. Các mèo bộ tộc Sấm nhìn họ từ từ leo lên chỗ Sao Lửa đang đợi. Không mèo nào thách thức họ. Bước chân của Sao Cao quá ngập ngừng, hình dạng ông trở nên gầy mòn đến nỗi Chân Sóc ngạc nhiên là ông đã làm mọi cách để đến đây. Hai chiến binh đi cùng ông cũng không tốt hơn; Ria Độc Nhất và Tai Rách quá gầy trông như họ được tạo ra từ cành cây và lá, và Chân Sóc nửa lo sợ gió có thể thổi bay họ đi.
                        Chân Chim ở phía sau đội tuần tra, nhìn trông gầy hơn cậu ở trong cuộc hành trình đến nơi mặt trời chìm, mặc dù cậu không gầy gò như những mèo đồng hành. Chân Sóc trườn xuống dốc và chạm mũi với cậu trong lời chào. Khi cô đến gần hơn, cô thấy mắt cậu dại đi như những mèo đồng tộc của cậu, bộ lông thì xác xơ.
                        “Chân Chim!”, cô kêu lên. “Cậu không sao chứ?”.
                        “Tôi phù hợp với bất cứ mèo nào của bộ tộc mình”, Chân Chim gầm gừ.
                        Tai Rách chớp mắt nhìn cô. “Chân Chim đã đi săn như một toàn bộ đội tuần tra của riêng mình, tìm kiếm con mồi để nuôi gần như toàn bộ bộ tộc”, ông cho biết.
                        Chân Sóc phẩy tai.
                        “Cậu ấy đã bắt được một con chim ưng cách đây hai bình minh”, Tai Rách tiếp tục. Mặc dù cơn đói dường như đã lấy đi tất cả cảm xúc của chiến binh bộ tộc Gió, Chân Sóc nghĩ rằng cô phát hiện một chút tự hào trong giọng nói của của Tai Rách.
                        Chân Chim nhún vai. “Tôi đã sử dụng thủ thuật mà bộ lạc đã dạy chúng ta”.
                        “Chân Chim!” Vuốt Mâm Xôi bước đến gò đá. Chân Sóc thấy đôi mắt tối sầm, và cô đoán anh như bị sốc như khi cô thấy mèo bạn của họ gầy và thiếu sức sống.
                        Giọng nói của Sao Cao làm cô bị phân tâm. “Sao Lửa, chúng tôi đã đến cầu xin sự giúp đỡ của bộ tộc Sấm”, ông rít lên. Như thể đã nỗ lực quá nhiều để nói, chân ông loạng choạng rồi đổ sụp xuống cái bóng của chính mình. Chân Sóc bắt đầu bước qua để giúp ông, nhưng Vuốt Mâm Xôi đã dùng đuôi ngăn cô lại.
                        “Bọn Hai Chân đã bắt đầu phá hủy những cái hang thỏ nơi chúng tôi ẩn náu”, Sao Cao thở hổn hển. “Chúng tôi không thể ở trên thảo nguyên một khắc nào nữa, nhưng chúng tôi quá yếu để đi một mình. Tôi không quan tâm rằng chúng ta đã không có dấu hiệu nào cả. Tôi chỉ biết chúng tôi phải đi. Hãy đưa chúng tôi đến chỗ mặt trời chìm, tôi cầu xin ông”.
                        Sao Lửa nhìn xuống Sao Cao, và Chân Sóc nhìn thấy nỗi buồn lấp lánh trong ánh mắt ông. “Đã nhiều lần chúng ta là đồng minh”, ông thì thầm. “Và xem các mèo bị chết đói là nhiều hơn tôi có thể chịu đựng”. Ông nâng ánh mắt rồi nhìn chằm chằm vào khu rừng, và khi ông làm vậy, bụi mâm xôi dưới những cái cây sột soạt và một bóng dáng màu dương xỉ nhạt xuất hiện từ phía bụi cây.
                        Da Hung! Bộ lông của mèo bộ tộc Bóng Tối dựng lên, đôi mắt cô mở to sợ hãi.
                        “Bọn Hai Chân đang tấn công trại của chúng tôi!” cô ngao lên, giọng nói của cô vang trên nền đá. “Chúng bao vây chúng tôi bởi bọn quái vật của chúng! Làm ơn đến đây!”.
                        Sao Lửa phi xuống dốc trước những mèo khác. Thậm chí Sao Cao đã lê bàn chân của mình vội vã về phía chiến binh bộ tộc Bóng Tối.
                        “Làm ơn hãy giúp chúng tôi”, Da Hung khóc lên với Sao Lửa. “Không thì hãy giúp chúng tôi vì dòng máu của bộ tộc Sấm trong huyết quản của tôi”.
                        Sao Lửa chỉ đuôi lên miệng cô. “Chúng ta sẽ đến vì lợi ích của bộ tộc Bóng Tối”, ông nhẹ nhàng nói với cô. “Và vì lợi ích của các bộ tộc trong rừng”. Ông nhìn vào các chiến binh của mình. “Vuốt Gai, Lông Chuột, Bão Cát, mỗi bạn sẽ dẫn đầu một đội tuần tra. Chúng ta sẽ đưa tất cả những mèo đủ khỏe để chiến đấu đi”. Ngay lập tức ba mèo lách qua bầy mèo, phát lệnh.
                        “Còn việc bảo vệ khu trại thì sao?” Da Bụi gọi.
                        “Bảo vệ nó khỏi cái gì?” Sao Lửa trả lời. “Sinh vật duy nhất có thể đe dọa chúng ta hiện giờ đang tấn công bộ tộc Bóng Tối”.
                        “Còn bộ tộc Sông?” tiếng meo yên tĩnh của Chân Lá nghe như từ trên cao của con dốc. Cô im lặng khi các chiến binh bộ tộc Sấm nhìn chằm chằm vào cô.
                        Tim Chân Sóc chao đảo. Em gái cô đúng. Với khu trại không được phòng vệ, Sương Diều Hâu có thể thuyết phục bộ tộc Sông chiếm lại gò đá Thái Dương cho mình.
                        Nhưng các chiến binh rõ ràng là đã hiểu lầm lời cảnh báo của Chân Lá. “Bộ tộc Sông sẽ không giúp chúng ta đâu!” Lông Chuột phun phì phì.
                        “Họ sẽ”, Da Xỉ Than lập luận. “Dòng sông đang khô hạn. Bộ tộc Sông cũng không được ăn đầy đủ như họ đã từng”.
                        Chân Sóc liếc nhìn Vuốt Mâm Xôi. Họ không phải những mèo duy nhất chú ý đến dòng sông. Nếu bộ tộc Sông đang đói khổ, nhiều khả năng họ sẽ giúp bộ tộc Sấm hơn là tấn công. Nhưng sự nghi ngờ dai dẳng của cô về Sương Diều Hâu vẫn còn.
                        Mắt Sao Lửa sáng lên với niềm hi vọng. “Vuốt Mâm Xôi!” ông gọi. “Hãy đến bộ tộc Sông và yêu cầu Sao Báo Đốm giúp đỡ!”.
                        “Vâng, thưa Sao Lửa!”.
                        “Tìm Bàn Chân Sương trước tiên”, Chân Sóc thì thầm. “Và chắc chắn rằng Sương Diều Hâu cũng đến. Anh ta không nên bị bỏ lại khu trại”.
                        Vuốt Mâm Xôi nheo mắt lại. “Em nghĩ rằng cậu ta sẽ tấn công chỗ này sao?”.
                        “Điều đó tốt hơn để được an toàn”.
                        Vuốt Mâm Xôi khịt mũi. “Em quá đa nghi đấy”, anh gầm gừ, quật đuôi loạn xạ.
                        Chân Sóc cảm thấy bị châm chích bởi sự tội lỗi. Cô hi vọng Vuốt Mâm Xôi nghĩ rằng nghi ngờ của cô bao gồm cả anh.
                        “Chân Sóc, con sẽ tham gia vào đội tuần tra của mẹ”, Bão Cát ra lệnh. “Ở gần mẹ hoặc Da Bụi”.
                        Chân Sóc gật đầu. Bàn chân cô râm ran bởi sự phấn khích. Đó là thời điểm để chống trả hoặc thời gian để chấp nhận rằng khu rừng đã mất và rời đi. Ngay cả những chiến binh bộ tộc Gió dường như bừng sáng trước triển vọng của một trận chiến. Ria Độc Nhất đập đuôi trong sự kích động, trong khi Tai Rách đi qua đi lại trước mặt ông.
                        “Chúng tôi sẽ đi với các vị”, Sao Cao tuyên bố, giọng nói khàn khàn của ông thấy có một nguồn sức mạnh mới.
                        Sao Lửa lắc đầu. “Ông không đủ khỏe đâu”.
                        Sao Cao chấn chnh Sao Lửa bằng một cái nhìn nghiêm khắc. “Các chiến binh của tôi và tôi sẽ đến”.
                        Sao Lửa cúi đầu. “Rất tốt”, ông trân trọng meo. Ông thăm dò bộ tộc của mình. “Lông Chuột, Bão Cát, Vuốt Gai, đội tuần tra của các mèo đã sẵn sàng chưa?”.
                        Cả ba chiến binh gật đầu.
                        “Đây có thể là trận chiến cuối cùng của chúng ta trong khu rừng”, Sao Lửa tiếp tục, giọng ông hầu như không to hơn một tiếng gầm. “Chúng ta không thể hoàn toàn ngăn chặn Hai Chân, nhưng chúng ta có thể cố gắng cứu bộ tộc Bóng Tối”. Ông nhìn Chân Lá. “Chúng ta cần con đi với chúng ta để chăm sóc những mèo bị thương. Da Xỉ Than sẽ ở lại và chăm sóc những mèo ở đây”.
                        Chân Sóc biết vết thương cũ của mèo lang y có nghĩa là bà sẽ có ý nghĩa hơn cho bộ tộc là ở lại gò đá Thái Dương này, sẵn sàng điều trị cho bất kì mèo nào bị thương trở về từ cuộc chiến. Cô cảm thấy một tia bảo vệ về phía em gái cô, sau đó tự nhắc nhở mình rằng những mèo lang y cũng được học kĩ năng chiến đấu như bất kì chiến binh nào.
                        Khi Sao Lửa dẫn bộ tộc của mình xuống con dốc, Chân Sóc nghe thấy Ria Độc Nhất thì thầm với tộc trưởng của mình.
                        “Sao Cao, ông đang sống mạng sống cuối cùng đấy”, ông khẩn trương meo. “Làm ơn ở lại đây đi”.
                        “Cho dù là mạng sống đầu tiên hay thứ chín của ta đi chăng nữa, nhiệm vụ của ta là vào khu rừng”, Sao Cao bình tĩnh trả lời. “Ta sẽ không bỏ lỡ trận chiến này đâu”.
                        Chân Sóc nhận thấy quyết tâm băng giá trong mắt ông mèo già, và cảm thấy vinh dự vì miêu phẩm của ông khi chỉ có Ria Độc Nhất gật đầu và bước đi bên cạnh ông xuống con dốc đến bên cạnh những mèo khác.
                        Sao Lửa dừng lại một chút ở rìa những hàng cây để kiểm tra xem tất cả các đội tuần tra đã sẵn sàng trước khi thâm nhập vào khu rừng. Chân Sóc theo sau ông với Da Hung bên cạnh cô, bàn chân họ nện trên mặt đất cứng. Cô liếc nhìn trở lại. Không có mèo nào bị bỏ lại phía sau, thậm chí Sao Cao cũng theo kịp. Họ đi theo con sông cho đến khi đạt một khoảng cách an toàn với trảng trống của Hai Chân gần nhất khe núi, sau đó rẽ xung quanh để theo đỉnh dốc dẫn xuống điểm Bốn Cây. Sao Lửa không chần chừ, dẫn họ hướng thẳng xuống phía dưới. Trong thung lũng, cây cối bị chặt đã được sắp xếp gọn gàng thành đống. Với một cú sốc kinh khủng Chân Sóc thấy Tảng Đá Lớn bị đập tan hoàn toàn, vỡ nát không hơn gì một đống gạch vụn.
                        Chân Chim len qua các mèo đang chạy và bước đến bên cạnh cô. “Đừng nhìn vào nó”, cậu cảnh báo. “Ngay cả khi Tảng Đá Lớn vẫn còn ở đây, nó cũng sẽ không giúp bộ tộc Bóng Tối đâu”.
                        Đột nhiên một tiếng ngao vang lên từ phía sau họ, và Sao Lửa quay lại. Các mèo phía sau dừng lại và quay xung quanh.
                        Bàn Chân Sương, thủ lĩnh trợ tá bộ tộc Sông, đứng ở phía trên cùng của con dốc. Bà đã có những chiến binh giỏi nhất bộ tộc bên cạnh: Lông Bão, Vuốt Đen, Cánh Bướm Đêm và bên cạnh họ thấp thoáng bóng dáng của Sương Diều Hâu. Bên cạnh chỗ anh ta đứng là Vuốt Mâm Xôi, hình dạng của cái đầu đôi vai của ông phù hợp với hình dạng của Sương Diều Hâu trên nền trời xanh.
                        “Đợi đã!” Bàn Chân Sương gọi xuống. “Bộ tộc Sông sẽ tham gia cùng các vị!” Vuốt Mâm Xôi chạy qua phía Chân Sóc.
                        “Làm sao anh có thể thuyết phục được Sao Báo Đốm để cho họ đi vậy?” cô hổn hển.
                        “Cũng không khó lắm”, Vuốt Mâm Xôi nói với cô. “Họ đang đói và trở nên tuyệt vọng”.
                        Lông Bão lách mình qua các mèo để tham gia với họ. “Chúng ta sẽ chiến đấu cùng nhau”.
                        “Đó là điều nên diễn ra”. Chân Chim gầm gừ từ phía sau.
                        Nhìn xung quanh, Chân Sóc nhận ra rằng tất cả những mèo trở về từ nơi mặt trời chìm đang ở bên cạnh cô – Vuốt Mâm Xôi, Lông Bão, Chân Chim và Da Hung. Cô ngước lên bầu trời. Đuôi Phi Điểu, chị có nhìn thấy chúng em không? Cô nhắm mắt lại trong một khoảnh khắc, hi vọng rằng họ không để lại mèo bạn của mình ở lại mãi mãi với bộ lạc Nước Đổ.
                        “Tiến lên!” Sao Lửa gọi. Với một tiếng xung trận dữ dội, ông đã dẫn họ vào lãnh thổ bộ tộc Bóng Tối.
                        Đường Sấm Rền chia cắt bộ tộc Sấm với bộ tộc Bóng Tối nhiều mùa trăng về trước im lặng một cách kì lạ.
                        “Chúng dừng những con quái vật khác tới đây ngay trước khi chúng bắt đầu phá hủy phần rừng của chúng tôi”, Da Hung thì thầm với Chân Sóc. “Ít nhất là điều đó khiến cho nó dễ dàng hơn để vượt qua”, cô nói thêm một cách khô khan.
                        Bề mặt cứng dưới chân băng giá khi Chân Sóc chạy qua về phía những hàng cây. Cô nghe thấy tiếng ầm ầm phía xa của bọn quái vật và cái mùi cay xè của bọn chúng. Bàn chân cô run rẩy, nhưng sự giận dữ thúc giục cô. Chân Chim chạy đến bên cô, đôi mắt u ám của cậu tập trung nhìn vào con đường. Chân Sóc đã ngạc nhiên rằng hình hài, cơ thể rách rưới của cậu lại sở hữu sức mạnh như vậy.
                        Cô thoáng nhìn thấy một con quái vật của Hai Chân qua những cái cây. Những cái chân trước to lớn của nó đã được hạ xuống, móng vuốt của nó thò ra khi nó xé qua lùm cây. Đột nhiên một âm thanh bất thường và hung bạo tràn ngập khu rừng, và Chân Sóc cảm thấy bế tắc. Mọi phía xung quanh, khu rừng vang lên một tiếng rên rỉ và ọp ẹp khủng khiếp trong không khí.
                        Ép mình lên nền rừng chấn động, cô thấy một con quái vật của Hai Chân có cái đuôi dài ngang qua. Với bàn chân khổng lồ, nó đẩy một cây sồi khỏi mặt đất, nhổ bật rễ lên như thể đó là một ngọn cỏ. Những cành cây rơi như mưa đá khi con quái vậy đẩy nghiêng nó hơn rồi bắt đầu lột vỏ cây, dội lên bầy mèo những vụn vỏ. Một thứ gì đó gầm lên phía sau họ, Chân Sóc xoay vòng quanh để thấy lối thoát của họ bị chặn khi một con quái vật lăn đều về phía họ.
                        “Chúng ở gần trại!” Da Hung ngao lên.
                        Với một cảm giác kinh tởm sợ hãi, Chân Sóc nhìn thấy nhiều quái vật hơn ở phía trước, đảo lộn đám bụi gai che giấu trại bộ tộc Bóng Tối.
                        “Chúng ta phải đi theo lối đó”, Sao Lửa kêu, chỉ đuôi về phía khoảng trống giữa những cái cây mà con quái vật chưa kịp chạm đến.
                        “Không!” Chân Chim phun phì phì. “Sẽ nhanh hơn với lối này!” Cậu lao về phía trước, hướng thẳng về phía khu trại.
                        “Dừng lại! Cậu sẽ bị giết mất!” Chân Sóc nhảy lên lưng Chân Chim rồi ấn cậu xuống đất bằng những cái móng vuốt của cô.
                        Cậu bị đè phía dưới cô, rít lên giận dữ. “Buông tôi ra!”.
                        Vuốt Mâm Xôi chạy đến phía họ. “Đừng ngốc như vậy, Chân Chim!”.
                        “Cậu ta điên rồi!” Chân Sóc rít lên. “Em sẽ không để cho cậu ta tự sát đâu!”.
                        “Tôi không sợ khi phải gia nhập vào bộ tộc Sao”, Chân Chim phản bác. “Dù gì khu rừng cũng sắp chết. Ít nhất ở bộ tộc Sao, Đuôi Phi Điểu sẽ đợi tôi!”.
            <bài viết được chỉnh sửa lúc 12.02.2014 08:33:44 bởi Mai Huyền Trang >
            #21
              Mai Huyền Trang 13.02.2014 09:55:52 (permalink)
              0
              Chương 14
               
              Vuốt Mâm Xôi cúi xuống và gầm gừ trên mặt của Chân Chim. “Cậu thà gia nhập với những chiến binh đã khuất còn hơn là cứu những mèo còn sống ư?”. Chân Sóc cảm thấy sự phản kháng trong cơ thể Chân Chim nhưng Vuốt Mâm Xôi tiếp tục. “Hiện tại bộ tộc của cậu cần cậu hơn bao giờ hết! Sử dụng cái đầu của mình và nghe theo lệnh của Sao Lửa đi! Chân Sóc, giờ thì em rút móng vuốt ra khỏi cậu ta được rồi”.
                          Cô thả ra một cách thận trọng, một nửa nghĩ rằng Chân Chim sẽ phóng vào lùm cây thêm một lần nữa, nhưng lính nhỏ bộ tộc Gió chỉ đứng lên và rũ mình.
                          Phía sau họ, con quái vật hủy diệt đã tấn công những nạn nhân của nó. Những mảnh vụn sắc bắn vào trong không khí, Chân Sóc cảm thấy đau rát khi một mảnh vỏ cây nhỏ đâm vào sườn cô.
                          “Lúc này!” Sao Lửa ngao lên. Bầy mèo nhảy về phía trước khi con quái vật xén một cành từ cây du, làm nó rơi xuống trên nền rừng, nơi bầy mèo đã đứng một nhịp tim đập trước đó.
                          Sao Lửa dừng lại khi họ đến bụi mâm xôi. “Bão Cát, dẫn Chân Lá và phần còn lại của đội tuần tra của em đưa mèo con và các nữ miu ra ngoài, ông ra lệnh. “Lông Chuột, dẫn Tai Rách, Chân Chim và đội tuần tra của bà tìm các mèo già”.
                          Chân Sóc toan bước theo mẹ, nhưng Sao Lửa đã gọi cô lại. “Chân Sóc, bố cần con ở đây!” ông truyền lệnh. “Vuốt Gai, anh sẽ giúp các lính nhỏ ra ngoài. Các chiến binh bộ tộc Sông, làm ơn hãy đi với anh ấy”. Bàn Chân Sương gật đầu rồi phóng theo các mèo bộ tộc Sấm. “Da Bụi, chờ ở lối vào và chắc chắn rằng tất cả mọi mèo đều trốn thoát. Đừng để bất kì mèo nào chặn đường”.
                          “Còn tôi thì sao?” Ria Độc Nhất hỏi khi những mèo khác rời đi.
                          “Tôi sẽ sớm giao cho ông thôi”, Sao Lửa hứa. Ông quay sang Da Hung mèo đang xé mặt đất bằng những chiếc vuốt dài, cong của mình. “Cô biết phần này của khu rừng tốt hơn chúng tôi. Chúng ta không thể quay lại con đường chúng ta đã đến. Lối này ra khỏi đây nhanh nhất vậy?”.
                          “Lối đó!” Da Hung lập tức trả lời, gật đầu. “Nếu chúng ta nhanh chóng, chúng ta sẽ đến đó trước bọn quái vật và con đường đó sẽ đưa chúng ta đến đường hầm phía dưới đường Sấm Rền.
                          Sao Lửa quay lại phía Ria Độc Nhất và Sao Cao. “Hai mèo phải bảo vệ lối thoát cho chúng ta”, ông meo. Đó là nhiệm vụ ít nguy hiểm nhất, và Chân Sóc đoán rằng cha cô đang cố gắng bảo vệ mạng sống cuối cùng của tộc trưởng bộ tộc Gió.
                          Sao Lửa nhìn Vuốt Mâm Xôi và Chân Sóc. “Hai mèo, hãy để Da Hung dẫn các mèo vào khu trại. Cô ấy sẽ biết được hang nào với hang nào. Đảm bảo rằng không còn mèo nào sót lại bên trong trại. Nếu các mèo nghe thấy ta ngao lên, lập tức ra khỏi đó. Điều đó có nghĩa là bọn quái vật đã động đến bụi mâm xôi”.
                          Vuốt Mâm Xôi ấn mõm vào tai Chân Sóc. “Em có ổn với chuyện này không?”.
                          “Tất nhiên rồi! Anh làm gì với em – một mèo con chưa từng rời khỏi nhà trẻ vậy?” Chân Sóc phẫn nộ quay đi. Anh chớp mắt nhìn cô, đôi mắt lấp lánh bởi sự quan tâm, và cô giật mình nhận ra anh chỉ lo lắng cho cô thôi. “Em ổn”, cô hứa. “Em cảm thấy đây giống một trận chiến, và em cần phải chiến đấu vì khu rừng ngay cả khi chúng ta không giành phần thắng. Chúng ta không thể để Da Hung thất vọng được”.
                          Cô xoay người xung quanh rồi chạy về lối vào khu trại. Da Hung đã luồn qua đường hầm gai dẫn vào trong. Khi Chân Sóc theo sau cô vào trảng trống, mùi hôi thối kinh khủng gần như khiến cô chết đứng trên đường. Những bộ lông xuất hiện ở mọi nơi khi bầy mèo bộ tộc Sấm kẹt trong đám sương mù. Những tiếng ngao khiếp sợ xé trong không trung khi các nữ miu gọi con của họ, còn các chiến binh rít lên những hiệu lệnh.
                          Trong cơn hỗn loạn, các chiến binh mới đến bằng cách nào đó đã giữ được bình tĩnh: Chân Sóc phát hiện ra Đuôi Nai và Tai Rách che chắn cho một nhóm mèo già bộ tộc Bóng Tối đễ dẫn họ qua trảng trống; ở phía xa, Chân Lá kêu gọi Mũi Ướt, cựu mèo lang y bộ tộc Bóng Tối về phía lối vào trại.
                          Bộ lông trắng của Sao Đen nổi bật giữa các bóng hình. Một lính nhỏ màu xám đứng bên cạnh ông, bộ lông của cậu ta dựng ngược. “Đừng sợ!” Tộc trưởng tộc Bóng Tối gầm gừ, thúc chân vào lính nhỏ. “Ta sẽ không để cậu chết đâu”.
                          Đột nhiên một nhóc mèo thét lên từ phía cuối trảng trống. Sao Đen quay lại nhìn, Chân Sóc nhìn theo ánh mắt của ông. Mèo con có bộ lông nâu sẫm nằm áp mình xuống mặt đất với đôi mắt nhắm chặt.
                          Sao Đen trừng mắt nhìn Chân Sóc. “Đừng có đứng đó! Đưa Chân Khói ra khỏi đây trong khi ta đến với đứa trẻ đó!” Ông đẩy lính nhỏ về phía cô rồi bước về phía mèo con.
                          Chân Khói nhìn chằm chằm vào cô, quá sửng sốt để nói chuyện hoặc di chuyển. Không có thời gian để chính thức giới thiệu. Chân Sóc dùng răng túm lấy gáy rồi bắt đầu lôi cậu ta trên mặt đất. Cô đẩy cậu ta vào trong đường hầm rồi nhìn quét xung quanh trảng trống. Sao Đen đã túm được nhóc mèo và lao về phía cô. Ngay lập tức Chân Sóc tránh sang một bên để tộc trưởng tộc Bóng Tối chui qua.
                          Cô vội chạy về phía những bụi cây xung quanh nhà trẻ, thò đầu vào bên trong. Nhìn trong bóng tối, cô nếm không khí và lắng nghe tiếng meo lẫn trong tiếng gầm thét của bọn quái vật. Cái ổ trống không.
                          “Mọi mèo ra ngoài rồi à?” Cánh Bướm Đêm đứng bên cạnh cô, bộ lông dựng lên tua tủa.
                          Khi Chân Sóc gật đầu, cô nghe thấy tiếng Sương Diều Hâu gọi một trong những mèo đồng tộc của anh. “Chúng ta đã làm đủ rồi. Giờ thì ra khỏi đây, trước khi khu trại bị phá hủy!”.
                          “Chúng ta sẽ ở lại cho đến khi mọi mèo đã ra ngoài!” Bàn Chân Sương phản đối ngay lập tức, tiếng ngao của bà làm Sương Diều Hâu bị đóng băng trong sự bất ngờ.
                          “Đừng hành động như thể anh là mèo lãnh đạo!” Cánh Bướm Đêm rít lên giận dữ với anh trai mình.
                          “Có thể không phải là bây giờ”, Sương Diều Hâu miệt thị trở lại. “Nhưng sẽ là một ngày nào đó!”.
                          Chân Sóc cảm thấy một cơn lạnh làm cô rùng mình, nhưng không có thời gian để suy nghĩ về việc đó. Một nữ miu bộ tộc Bóng Tối màu nâu đang vật lộn để đưa những đưa con băng qua trảng trống. Cô thả một đứa xuống rồi hăm hở quay trở lại để lấy đứa khác. Chân Sóc chạy qua.
                          “Tôi sẽ lấy đứa này!” cô thở, dùng răng nhặt đứa nhỏ lên.
                          Nữ miu lóe lên một cái nhìn biết ơn, và họ cùng nhau tiến về lối vào. Da Bụi đang chờ ở bên ngoài. Chân Sóc đẩy đứa nhỏ về phía ông rồi chạy trở lại xuống đường hầm.
                          Khu trại nhanh chóng trống trơn, và tiếng gầm thét điếc tai của những con quái vật ngay bên cạnh. Đảm bảo rằng không còn mèo nào sót lại bên trong trại. Mệnh lệnh của Sao Lửa vang lên bên tai cô. Cô sục sạo trong các góc tường khuất, sợ rằng bất cứ lúc nào con quái vật cũng có thể đâm qua, nhưng chỉ còn Vuốt Mâm Xôi, Da Hung và Cánh Bướm Đêm còn ở lại trong trảng trống.
                          “Cánh Bướm Đêm, ra ngoài và giúp Chân Lá kiểm tra những vết thương”, Vuốt Mâm Xôi rít lên. “Chúng tôi sẽ kiểm tra khu trại trong mớ lộn xộn này”.
                          Cánh Bướm Đêm đi về phía đường hầm. “Nhanh lên!” cô gọi qua vai.
                          Cây bị lật và đổ xuống xung quanh khu trại, những cành cây rơi xuống như xương khô. Nhưng Chân Sóc không nghe thấy tín hiệu gì từ cha cô, thế nên cô giả thuyết là nó an toàn để ở lại.
                          “Mọi mèo ra hết chưa?” Vuốt Mâm Xôi hỏi.
                          “Chúng ta cần phải kiểm tra những chiếc hang thêm một lần nữa cho chắc chắn”, Da Hung hổn hển.
                          “Em đã kiểm tra nhà trẻ rồi”, Chân Sóc meo. “Nó trống không”.
                          “Hoa Anh Túc và lũ con đã ra ngoài rồi sao?”.
                          “Em đã giúp một nữ miu và con của cô ấy đến đường hầm”, Chân Sóc nói với cô.
                          Vuốt Mâm Xôi búng đuôi. “Em sẽ kiểm tra hang chiến binh”. Anh liếc nhìn Da Hung. “Chị sẽ kiểm tra hang lính nhỏ”.
                          “Còn trảng trống lang y thì sao?” Chân Sóc kêu lên với Da Hung.
                          “Mây Còi đã đi rồi”.
                          “Nhưng còn mèo nào bị ốm ở đó không?” Chân Sóc hỏi.
                          Da Hung chớp mắt. “Tôi không biết”. Cô thừa nhận.
                          “Em sẽ kiểm tra”, Chân Sóc hứa. “Lối vào ở đâu?”.
                          “Đằng kia!” Da Hung chỉ đuôi về phía lùm gai bên cạnh hang chiến binh.
                          Chân Sóc lách mình qua đường hầm hẹp. Nó mở ra một cái hang lớn, được ẩn giấu khỏi khu trại và khu rừng bởi lớp nhánh cây sơn trà rậm rạp. Cái hang trống không, và cô lao mình trở lại khi cô nghe thấy tiếng ngao của cha cô.
                          “Ra ngoài! Bọn quái vật đã đến trại rồi!”.
                          Cô bắt đầu luồn qua đường hầm, nhưng những bụi mâm xôi bám vào lông cô. Cô quẫy đạp dữ dội và cảm thấy nhưng chiếc gai cắm vào sâu hơn. Một cái cây lạo xạo phía trên, những mảnh gỗ rơi rụng khi cái cây bắt đầu đổ. Với một cú va chạm khủng khiếp, cái cây đập vào mặt đất rất gần với bức tường khu trại khiến Chân Sóc cảm thấy mặt đất rung chuyển.
                          Hoảng sợ, cô giãy giụa mạnh hơn, cố gắng kéo mình thoát khỏi. “Vuốt Mâm Xôi!” cô rít lên. “Cứu!” cô đoán cái cây sẽ đổ xuống đầu mình bất cứ lúc nào. Liệu cô có bị giết khi cố gắng cứu bộ tộc Bóng Tối mà không có cơ hội để thấy nhà mới của họ không?
                          Đột nhiên Chân Sóc cảm thấy một hàm răng chắc khỏe túm lấy gáy rồi kéo cô về phía trước. Những chiếc gai cào vào hông cô như những chiếc vuốt, nhưng cô không quan tâm. Cô dùng chân đáp xuống. Vuốt Mâm Xôi nhìn chằm chằm vào cô, hai bên sườn anh phập phồng.
                          “Cảm ơn anh!” cô thở. Cô ấn mõm về phía anh, nhưng họ vẫn chưa an toàn. Một cái cây khác lạo xạo trên cao, Chân Sóc nhìn lên và nhìn thấy một cái bóng chậm rãi tiến về khu trại. Một cây ngô đồng ngả về phía họ, những nhánh cây của nó cắt ngang bầu trời khi nó bắt đầu bị lật đổ.
                          “Da Hung đâu?” cô kêu lên.
                          “Tôi bảo chị ấy đi rồi”, Vuốt Mâm Xôi meo. “Mọi mèo đều đã đi trừ chúng ta. Ra khỏi đây thôi!”.
                          Hai mèo lao về phía lối vào trại, gần như đâm sầm vào Da Bụi đang chờ ở phía bên ngoài.
                          “Các mèo là những mèo cuối cùng”, ông ngao lên. “Đi thôi!”.
                          Liếc nhìn qua vai, Chân Sóc nhìn thấy đám ngô đồng đổ sập xuống khu trại, nghiền nát tất cả những thứ bên dưới nhành cây trĩu nặng của nó. Trại của một bộ tộc khác đã bị phá hủy. Ngôi nhà mà bộ tộc Bóng Tối sống không biết bao nhiêu mùa trăng đã mất.
                          Da Bụi dẫn họ đi qua khu rừng. Sao Cao và Ria Độc Nhất đang chờ đợi trên con đường, nhìn chằm chằm với đôi mắt mở to kinh hoàng khi khu rừng ngã về phía họ. Sao Lửa, Chân Lá và Da Hung đang ở với họ.
                          “Nhanh lên!” Ria Độc Nhất thúc giục. “Những mèo khác đã hướng về đường Sấm Rền rồi!”.
                          “Bố nghĩ con đã không nghe lời cảnh báo của bố chứ!” Sao Lửa hổn hển.
                          “Con bị kẹt”, Chân Sóc không kịp thở giải thích.
                          “Chân Chim đâu?”, Vuốt Mâm Xôi hỏi, liếc nhìn xung quanh.
                          “Chạy về phía đường hầm”. Sao Lửa nhăn mặt khi một cây sồi khác đổ ầm xuống mặt đất gần đó.
                          “Tất cả nữ miu và mèo con đã ra ngoài rồi chứ?” Da Hung hỏi.
                          “Sao Đen có một đứa” Ria Độc Nhất trả lời. “Và có cả một bà mèo nâu với hai đứa trẻ… ”.
                          “Còn Hoa Anh Túc thì sao?”.
                          “Tôi tưởng Hoa Anh Túc màu nâu chứ!” Chân Sóc hổn hển.
                          “Hoa Anh Túc có lông mướp!” Giọng của Da Hung tăng phần hoảng loạn. “Bà ấy có ba đứa con, chứ không phải hai”.
                          Bầy mèo nhìn nhau hoảng hốt.
                          “Tôi nghĩ mọi mèo đã ra ngoài rồi chứ”, Da Bụi phun phì phì.
                          “Khu trại chắc chắn trống rỗng”, Chân Sóc hổn hển. “Họ phải chạy ra khỏi khu rừng đó!”.
                          Chân Sóc phẩy tai, lắng nghe tiếng meo của đám mèo con.
                          “Đằng kia!” Ria Độc Nhất kêu lên. Ông hướng mũi về một khoảng trống bởi quanh bởi những cây vỏ mỏng. Họ chạy qua, Chân Sóc trượt trên đám lá trơn trượt.
                          “Nhanh lên!” Sao Cao rít lên sau lưng cô. Cô cảm thấy Vuốt Mâm Xôi bên cạnh sườn cô. Khi cô  vật lộn để giữ thăng bằng, một tiếng gãy nứt vang lên ở phía trên, một cái cây ập xuống nền rừng cách chỉ một cái đuôi giữa những mèo khác. Chân Sóc hổn hển rồi nhắm mắt lại.
                          “Em không sao chứ?” Vuốt Mâm Xôi hỏi.
                          Chớp mắt, cô mở mắt ra rồi thấy cái cây nằm trước mặt họ. Chân Lá và những mèo khác đã thoát chưa? Cô lao về phía Sao Cao và chen vào chỗ cái cây vừa đổ với Vuốt Mâm Xôi bên cạnh cô.
                          “Họ ổn!” cô thở phào nhẹ nhõm. Da Hung và Chân Lá đang đứng trong trảng trống cùng với Hoa Anh Túc. Ria Độc Nhất đang cố gắng bắt kịp ba đứa con của bà, những mèo lao như tên bắn trong sự sợ hãi, những cái đuôi nhỏ nhắn của chúng dựng thẳng lên ở phía sau. Sao Lửa đang ở rìa trảng trống, quét mắt nhìn khu rừng để tìm lối thoát tốt nhất. Nhìn xuống phía dưới, Chân Sóc thấy Sao Cao lách mình qua những cành cây đổ, tập tễnh đến chỗ tộc trưởng tộc Sấm.
                          Qua những thân cây, Chân Sóc có thể nhìn thấy những con quái vật ở mọi phía, đều đặn tiến đến gần hơn. Đột nhiên cô nghe thấy một thanh âm ọp ẹp khủng khiếp quen thuộc. “Coi chừng!” cô rít lên.
                          Một cây bạch dương cổ thụ bị đốn ngã xuống trảng trống.
                          “Cứu bọn trẻ!” Chân Sóc ngao lên với Sao Lửa khi cái cây đổ bóng lên bộ lông màu cam của ông. Hoa Anh Túc nghe cô, ngoạm lấy một đứa trẻ; Da Hung túm lấy một đứa khác, và với Chân Lá và Sao Cao thật nhanh ở phía sau, họ lao ra khỏi con đường. Nhưng Ria Độc Nhất vẫn lao đến đứa trẻ cuối cùng và Chân Sóc hoảng sợ nhìn chằm chằm vào cái cây đổ về phía ông.
                          Trái tim cô như ngừng đập khi khoảnh khắc kéo dài như một đời vậy. Sao Lửa chạy về phía trước, lao mình về phía hông của Ria Độc Nhất. Chân Sóc chỉ kịp nhìn chiến binh bộ tộc Gió bị đẩy, đứa trẻ an toàn nằm trong bộ hàm của ông, trước khi cái cây đổ ầm xuống.
                          “Sao Lửa! Không!” Chân Sóc trườn xuống từ thân cây rồi lao về phía cái cây đổ. Vuốt Mâm Xôi chạy theo cô, đổi hướng về phía một bóng dáng màu nâu lảo đảo ở rìa những cành cây.
                          “Được rồi!” anh kêu lên khi kéo chiến binh bộ tộc Gió và đứa trẻ ra khỏi chỗ họ bị vướng vào những cành cây.
                          Chân Lá bị vấp, loạng choạng từ phía bên dưới một cây non đã bảo vệ cô khi cái cây bị đổ. Nhưng không hề có dấu hiệu nào của Sao Lửa. Một Hai Chân hú lên, và một tiếng rên xé rách không trung.
                          “Ra khỏi đây thôi!” Vuốt Mâm Xôi rít lên.
                          “Em sẽ không đi mà không có Sao Lửa”, Chân Sóc khóc.
                          “Chúng ta sẽ tìm ông ấy!” Vuốt Mâm Xôi hứa. Anh nhìn Ria Độc Nhất. “Đưa những mèo khác đến đường Sấm Rền!”.
                          Mặt đất rung chuyển khi cái cây khác bị đốn ngã phía sau bọn họ.
                          “Chúng tôi sẽ chờ các mèo ở đường hầm”, Ria Độc Nhất hứa.
                          Khi các mèo bộ tộc Gió và bộ tộc Bóng Tối chạy đi, Chân Sóc chạy đến chỗ Chân Lá đang cào cấu bên phía dưới những cái cành.
                          “Em có thể nhìn thấy ông ấy!”, cô kêu lên, tuyệt vọng cào cấu trên mặt đất.
                          Vuốt Mâm Xôi phóng qua cô, dùng đầu để đẩy những mảnh gỗ vụn sang một bên. Chân Sóc có thể nhìn thấy bộ lông màu cam của cha cô, phía dưới những cành cây nặng trĩu. Vuốt Mâm Xôi duỗi người về phía trước, rồi dùng răng túm lấy Sao Lửa. Run rẩy trong sự nỗ lực, anh kéo ông ra rồi đặt ông nằm trên nền đất rải lá.
                          Một tia sáng mặt trời le lói xuyên qua trảng trống, rọi lên bộ lông vàng của bộ tộc Sấm. Ông nằm yên với đôi mắt nhắm chặt.
                          “Ông ấy đã mất một mạng”, Chân Lá thì thầm.
                          “Sao Lửa… ” Đuôi Chân Sóc bắt đầu run rẩy. “Bố ơi!” cô ngao lên. Xung quanh họ, những con quái vật làm rung chuyển mặt đất, những đôi mắt vàng rực của họ ánh lên giữa những cái cây.
                          “Chúng ta phải đưa ông ấy ra khỏi đây!”, Vuốt Mâm Xôi rít lên.
                          “Chúng ta không thể mạo hiểm di chuyển ông ấy”, Chân Lá cảnh báo.
                          Chân Sóc ép bụng xuống mặt đất. “Chị sẽ không đi mà không có ông ấy”.
                          Một tiếng nổ chói tai ở phía trên họ, và cô hơi nheo mắt khi khu rừng bỗng nhiên trở nên tăm tối. Những hình ảnh lóe lên trong tâm trí cô -  Bão Cát, khu trại cũ, bộ lạc Nước Đổ, Đuôi Phi Điểu… Bộ tộc Sao! Đừng để tôi chết. Sau tất cả những gì chúng tôi đã trải qua, tôi cần phải biết bộ tộc còn sống!
                          “Chân Sóc!” Tiếng gọi của Vuốt Mâm Xôi nghe có vẻ như bị bóp nghẹt dưới những cành cây bao phủ lấy họ. “Em ở đâu!”.
                          Chân Sóc mở mắt ra rồi run rẩy hít một hơi thật dài. Thân cây bị đổ đè lên một cái cây khác, tạo thành một cái hang nhỏ. Bộ lông màu nâu sẫm của Vuốt Mâm Xôi chỉ có thể nhìn xuyên qua những cành cây. Cô co giật đuôi và uốn cong bàn chân này lên bàn chân khác. “Em không sao”, cô kêu lên. Không có gì bị gãy, nhưng tấm da của cô đau nhói khi những cành cây đâm vào người cô. “Vuốt Mâm Xôi, anh có bị đau không?”. Với một tiếng càu nhàu, cô lê mình về phía anh rồi vươn đầu ra liếm hông anh.
                          “Không sao đâu, tôi ổn”, Vuốt Mâm Xôi thì thầm, cố gắng ngồi dậy. “Em có thấy em gái của em ở đâu không?”.
                          Chân Sóc căng mắt nhìn trong bóng tối. Chân Lá?
                          “Em ở đây”, một giọng nói cất lên. Chân Sóc có thể nhận ra hình dạng của cô bây giờ. Cô đang nằm đè lên Sao Lửa, bảo vệ cơ thể của ông bằng chính cơ thể mình.
                          “Bọn trẻ… an toàn chứ?”.
                          Khi Chân Sóc nghe thấy tiếng meo yếu ớt của cha cô, cô loạng choạng đứng dậy, cúi đầu tránh những cành cây cho đến khi cô đứng thẳng trên chân của mình. Cô cảm thấy xung huyết mặc dù bàn chân cô lạnh như băng. Cô lách mình qua những cành cây cho đến khi cảm nhận hơi thở của cha phả lên má cô. Đôi mắt mờ của ông mở ra.
                          “Bố đã nói chuyện với bộ tộc Sao sao?” Chân Lá thì thầm với ông.
                          “Bố hầu như không nhìn thấy họ”, Sao Lửa rền rĩ. “Nhưng bố biết họ ở đó”. Ông ngẩng đầu lên. “Ria Độc Nhất đã cứu đứa trẻ chưa?”.
                          “Vâng, cả hai đều an toàn”. Vuốt Mâm Xôi len qua những cành cây bên cạnh Chân Sóc.
                          Chân Sóc tìm kiếm ánh nhìn của Chân Lá. “Sao Lửa sẽ không sao chứ?”.
                          “Ông ấy sẽ ổn thôi”, Chân Lá trả lời. Cô ấn mũi lên má của Chân Sóc. “Đừng sợ”.
                          Chân Sóc cảm thấy tim đập trong cổ họng. “Làm thế nào mà chúng ta đưa ông ấy ra khỏi đây được?”.
                          “Bố có thể đi được”, Sao Lửa meo, loạng choạng lê những bàn chân của ông.
                          Đột nhiên một Hai Chân hét lên phía trên họ. Nó có vẻ gần đến nỗi khiến Chân Sóc gầm gừ quay xung quanh. Cô ngước lên. Một cái bóng mờ phủ lên những cành cây.
                          “Chúng ta phải đi ngay!” Vuốt Mâm Xôi rít lên.
                          Tên Hai Chân hiện ra giữa mớ cành cây. Chân Lá ép bụng xuống đất, đôi mắt nheo lại sợ hãi.
                          “Chị sẽ không để chúng bắt em thêm lần nữa đâu!” Chân Sóc hứa. Cô liếc nhìn Vuốt Mâm Xôi. “Anh có thể đưa họ ra nếu em đánh lạc hướng chúng không?”.
                          Vuốt Mâm Xôi chớp mắt. “Tôi không chắc rẳng điều đó an toàn… ” anh bắt đầu.
                          “Em sẽ ổn thôi”, Chân Sóc nhấn mạnh. “Thôi nào, chúng ta không có nhiều thời gian đâu”.
                          Không chờ đợi, cô vật lộn ra khỏi mớ cành cây. Cô có thể thấy hai chân sau của Hai Chân trước mặt cô. Với một tiếng rít giận dữ, cô lao vào giữa bọn chúng, cào tấm da của Hai Chân bằng móng vuốt của cô khi cô lao qua. Cô nghe thấy tiếng hắn gào lên rồi quay lại nhìn thấy hắn ì ạch chạy phía sau, rời xa các mèo đồng tộc của cô.
                          Chân Sóc phi qua nền rừng được trải bởi đám lá rụng. Phía trước là một con quái vật, móng vuốt của nó nâng lên trong không khí làm xô đổ một cái cây. Chân Sóc nép vào một bụi gai rồi quay lại nhìn các mèo đồng tộc của cô. Bộ tộc Sao, hãy giúp họ! Sau đó, cô thấy bộ lông màu cam của cha cô thấp thoáng sau những cành của cái cây đổ, đang hướng về phía bên trảng trống. Vuốt Mâm Xôi chạy bên cạnh ông, bộ lông mướp màu nâu của Chân Lá thoắt ẩn thoắt hiện phía sau. Khi họ tới chỗ mảnh đất trống, nơi họ có thể dễ dàng nhìn hơn, Chân Sóc nghiêng đầu ngao lớn. Cô nghe thấy tiếng Hai Chân chạy qua và bắt đầu đá vào những bụi cây đầy gai, cố gắng để lôi cô ra. Chân Sóc bò lùi lại, né đầu, ngao lên một lần nữa. Cô phải giữ cho Hai Chân tập trung vào mình trong khi những mèo khác trốn thoát.
                          Nhìn ra ngoài thông qua các bụi gai, cô nhìn thấy Vuốt Mâm Xôi nhìn về phía cô, nhưng anh đi tiếp cho đến khi họ đến chỗ an toàn. Chân Sóc nhẹ nhõm đứng thẳng lên. Quẫy đạp xung quanh, cô phóng mình qua bụi cây đầy gai rồi đi men theo rìa trảng trống cho đến khi đến được con đường hầm dẫn đến đường hầm. Sao Lửa, Vuốt Mâm Xôi và Chân Lá vội vã chạy về phía cô.
                          “Chị đã làm được!”, Chân Lá hổn hển.
                          “Đi tiếp nào!” Vuốt Mâm Xôi rít lên.
                          Chân Sóc vấp ngã bên cạnh họ. Sao Lửa loạng choạng, bàn chân ông khụy xuống trên nền đất.
                          “Đừng dừng lại!” cô thúc giục, đỡ ông dậy. Vuốt Mâm Xôi đỡ ông ở phía bên kia, và họ giữ cho vị tộc trưởng ở giữa bọn họ đứng trên những bàn chân khi vội vã đến đường hầm an toàn dẫn đến lãnh thổ bộ tộc Sấm. Họ có thể thoát bọn Hai Chân lần này – nhưng được bao lâu nữa khi toàn bộ khu rừng bị mất mãi mãi?
              <bài viết được chỉnh sửa lúc 18.02.2014 10:32:47 bởi Mai Huyền Trang >
              #22
                ntkhuyen 18.03.2014 10:55:10 (permalink)
                0
                BẠN ƠI KHI NÀO MỚI DỊCH TIẾP VẬY, HIC HIC. TRUYỆN HAY QUÁ
                #23
                  S.F 03.04.2014 23:09:09 (permalink)
                  5
                  Chương 15     
                   
                  Chân Lá nhảy bật ra khỏi đường hầm dưới đường Sấm Rền. Vuốt Mâm Xôi và chân Sóc theo sau, với Sao Lửa ngập ngừng bước giữa chúng. Ngay lập tức, ánh sáng tràn đến làm chân Lá phải nhắm tịt mắt lại. Chúng hấp háy đôi mắt để quen với ánh sáng ban ngày lành lạnh sau khi chui ra khỏi đường hầm tối om, và cô nhìn bầy mèo bộ tộc Bóng Tối đang nằm bẹp xung quanh, trên một dải cỏ hẹp bên cạnh đường Sấm Rền hoang vu.

                  Lũ con của Hoa Anh Túc kêu meeo-meeo khi bầy mèo đến gần mẹ của nó. Mây Còi vội vã thăm khám hết mèo này đến mèo khác, bất lực với những gì mình đang có, và Sao Đen đứng nhìn chằm chằm vào bộ tộc của ông như thể ông không thể tin nỗi những gì đã xảy ra với họ. Bộ lông màu trắng của ông loang lỗ những vệt máu, và bàn chân màu đen bám đầy những mảnh cây vụn.

                  Giọng của Sao Lửa vang lên phía sau cô. “Mọi mèo ổn cả chứ?”

                  “Bố nên nằm xuống,” chân Lá nhắc ông. “Không có quái vật ở đây đâu.”

                   “Chúng ta không nên tự nhiên nghỉ ngơi ở đây!” Vuốt Mâm Xôi phản đối.

                  “Chúng ta cần phải nghỉ ngơi trước khi đi,” chân Lá nhấn mạnh.

                  Sao Cao khập khiễng bước về phía cô. “Sao Lửa vẫn ổn chứ?” ông hỏi bằng giọng khàn khàn.

                  “Vẫn ổn, nhưng ông ấy vừa mất một mạng khi bị cây đổ đè lên,” chân Lá giải thích.

                  Sao Cao nhắm mắt và rùng mình từ đỉnh đầu tới tận chóp đuôi của ông ấy.

                  “Tôi sẽ đưa các chiến binh của tôi về nhà,” Bàn Chân Sương nói lớn từ nơi bầy mèo bộ tộc Sông tụ tập ở rìa cỏ.  

                  “Bà sẽ giúp chúng tôi đưa bộ tộc Bóng Tối về gò đá Thái Dương chứ?” Sao Lửa hỏi.

                   “Gò đá Thái Dương?” Sao Đen nheo mắt lại. “Tại sao ông muốn đưa chúng tôi đến đó?”

                   “Bây giờ đó là nơi bộ tộc Sấm sinh sống, và ông sẽ được an toàn với Hai Chân khi ở đó.” Sao Lửa meo. “Da Xỉ Than có đủ thảo dược cho vết thương của các mèo, và có đủ chỗ để tất cả cùng nghỉ ngơi.”

                  Có nơi nào khác mà bộ tộc Bóng Tối có thể đi sao? Chân Lá thầm nghĩ. Khu rừng hiện tại rất khó để kiếm được một nơi nào đó không có Hai Chân.

                  “Được thôi,” Bàn Chân Sương gật đầu. “Chúng tôi sẽ giúp ngài đưa họ tới gò đá Thái Dương. Nhưng ngài chào đón bộ tộc Bóng Tối vào lãnh thổ bộ tộc Sấm không đồng nghĩa chúng tôi cũng chào đón họ.”

                   “Chúng tôi sẽ tuần tra biên giới!” Sương Diều Hâu cảnh báo, đôi mắt anh lạnh như băng.

                  Chân Sóc trừng trừng nhìn anh ta. “Anh có thể lo lắng về biên giới trong lúc này sao? Khi nào thì anh mới có thể nhận ra cuộc hành trình có ý nghĩa ra sao với tất cả các bộ tộc?”

                  Vuốt Mâm Xôi lặng lẽ quay sang nhìn cô. “Bộ tộc Bóng Tối sẽ không băng qua biên giới,” anh hứa.

                  “Tất nhiên là chúng tôi sẽ không làm vậy,” Sao Đen khẳng định. 

                  Vuốt Mâm Xôi quay trở lại đứng cạnh chân Lá. “Bao lâu nữa thì chúng ta có thể đi?”

                  Khi chân Lá do dự, Sao Lửa ngẩng đầu lên. “Bố đã khỏe hơn nhiều rồi,” ông khẳng định. “Chúng ta có thể đi ngay.”

                   “Mây Còi?” cô gọi mèo lang y của bộ tộc Bóng Tối. “Tất cả mọi mèo có thể tới gò đá Thái Dương được rồi chứ?”

                  “Tôi nghĩ vậy, nếu chúng ta di chuyển thật chậm,” ông mèo nhỏ thó trả lời.

                  Chân Lá nhìn lên bầu trời. Mặt trời như một quả cầu lửa, đang chìm dần về phía những ngọn cây. “Chúng ta nên đi ngay trước khi trời tối,” cô nói với Vuốt Mâm Xôi. “Trước khi trời quá lạnh.”

                  “Được thôi,” Vuốt Mâm Xôi meo. “Chúng ta sẽ cho mọi mèo nghỉ ngơi đủ, rồi tất cả sẽ cùng đi.”

                  Một đám mây mỏng chắn trước mặt trời khi bầy mèo trườn qua một thân cây gỗ.

                  “Hoa Anh Túc?” Chân Lá chạy tới chỗ nữ miu của bộ tộc Bóng Tối. “Mấy đứa con của chị vẫn khỏe chứ?”

                  Hoa Anh TÚc liền nhìn ba đứa trẻ, đang được các chiến binh chăm sóc, và gật đầu. “Chỉ hơi sợ một chút,” cô thì thầm.

                  “Chúng ta có thể rửa ráy cho chúng và để chúng ăn một ít hạt anh túc khi tới gò đá Thái Dương,” chân Lá hứa.

                  Bàn Chân Sương bước cạnh Sao Cao, như thể vô tình áp sát người vào hông thủ lĩnh bộ tộc Gió. Lông Diều Hâu mang một đứa con của Hoa Anh Túc, và Tai Rách theo sau bầy lính nhỏ bộ tộc Bóng Tối, đẩy nhẹ chúng bất cứ khi nào chúng chậm chân.

                   “Như thể chúng ta không đến từ các bộ tộc khác nhau.” Chân Lá thì thầm, bắt kịp chân Sóc.

                  Em gái cô gật đầu. “Thật giống với những gì diễn ra trong cuộc hành trình đến nơi mặt trời lặn.”

                  Nhưng khi bầy mèo khập khiễng tiến về gò đá Thái Dương, những ranh giới lại quay trở lại. Bộ tộc Bóng Tối leo lên đỉnh đá, trong khi bộ tộc Sông dừng lại bên cạnh hàng cây. Lông Diều Hâu đặt con của Hoa Anh Túc xuống và chạy đến chỗ bầy mèo bộ tộc Sấm khi họ chậm rãi tiến lên con dốc. Anh ấn bộ lông màu vàng nâu của mình vào hông Đuôi Nai, đỡ lấy đôi bàn chân mệt mỏi của cô. Sao Cao nằm xuống ngay dưới chân tảng đá, quá mệt mỏi để đi xa hơn nữa. Ria Độc Nhất, Tai Rách và chân Chim ở xung quanh ông.

                  “Chuyện gì vậy?” chân Trắng chạy vội về phía Tim Sáng và ấn mũi vào hông cô. Nhưng nó nhanh chóng lùi lại. “Mẹ đang chảy máu!”

                   “Chỉ trầy xước sơ thôi,” Tim Sáng trấn an con bé.

                  “Cô còn sống!” Cody vội vã lao ra, với bé Phong ngập ngừng ở phía sau. Cô ấn mõm mình vào chân Lá.

                  Mây Dương Xỉ xuất hiện từ nhà trẻ và nhìn chằm chằm vào bầy mèo đang đứng đầy tảng đá. “Chuyện gì vậy?”

                   “Mọi mèo đều an toàn.” Vuốt Mâm Xôi nhún vai dẫn đầu đội tuần tra. “Đó là việc quan trọng nhất.”

                  “Tạ ơn bộ tộc Sao.” Nữ miu bộ tộc Sấm thở dài.

                  Da Xỉ Than chui ra khỏi hang của mình. “Sao Lửa đâu?”

                  “Tôi ở đây,” Sao Lửa rên rĩ, chậm rãi bước về phía trước. Chân Lá theo sát ông, biết rằng ông vẫn còn run rẩy.

                  “Sao Lửa đã mất đi mạng nữa,” cô thì thầm trước khi Da Xỉ Than có thể nói bất cứ điều gì.

                  “Trại bộ tộc Bóng Tối sao rồi?” Lông Tuyết hỏi. “Ngài đã giữ được sự an toàn cho nó sao?”

                  “Chúng ta không thể chiến đấu với quái vật,” Sao Lửa chán chường meo. “Chúng ta không thể làm gì ngoại trừ việc giúp đỡ bộ tộc Bóng Tối thoát ra khỏi đó trước khi trại của họ bị phá hủy.”

                   “Trại của họ đã bị phá hủy?” Lông Tuyển thở hổn hển.

                  “Không còn gì cả trừ những thân cây bị gãy đổ,” Sao Đen gầm gừ. “Chúng tôi không có nhà.

                  “Bây giờ ngài sẽ được an toàn khi ở đây,” Sao Lửa nói với thủ lĩnh bộ tộc Bóng Tối.

                  Mắt của Sao Đen nháng lên cái nhìn cảm tạ trong thoáng chốc. Sau đó ông quay sang mèo lang y của mình. “Mây Còi,” ông meo. “Hãy làm tất cả những gì có thể để giúp đỡ đồng bào của chúng ta.”


                  Ông mèo nhỏ thó nhanh chóng chạy tới bầy mèo bộ tộc Bóng Tối. Ông cúi xuống và kiểm tra Hoa Anh Túc, sau đó bắt đầu liếm vào hông của cô. “Có rất nhiều mảnh vụn ở đây,” ông meo, ngẩng đầu lên.

                  “Sao Cao có một vết thương ở chân sau,” Ria Độc Nhất thêm.

                  Da Xỉ Than nhìn những tấm da bết máu ở xung quanh bà. “Lấy ra tất cả những gì chúng ta có,” bà nói với chân Lá. “Hy vọng là có đủ thảo dược cho tất cả.”

                  Chân Lá nghe thấy tiếng bước chân vội vã ngay sau cô khi cô đến nơi cất giấu thảo dược. Đó là Cody.

                  “Có rất nhiều vết thương!” Mắt mèo kiểng mở to đầy sợ hãi.

                  “Nhưng tất cả chúng ta vẫn sống,” chân Lá chỉ ra, cúi xuống chân mình. Cô đẩy ra túi thảo dược đầu tiên. “Cậu có thể mang nó đi được không?”

                  “Tôi có thể mang nhiều hơn thế này,” Cody trả lời. “Đi thôi, bé Phong!” cô gọi, và họ bước đến một nhóm mèo con của bộ tộc Bóng Tối đang run rẩy vì sợ hãi và lạnh.

                  “Đây chẳng phải là mèo kiểng sao?” Sao Đen gầm gừ.
                   
                  “Sẽ ổn thôi,” chân Lá nói vọng tới. “Cô ấy biết tất cả những gì phải làm.”

                  Cody kiếm mỗi đứa nhỏ một cái để chúng yên tâm, sau đó khuyến khích bé Phong đánh lạc hướng chúng trong khi cô kiểm tra lông của tụi nhỏ và lấy những mảnh vụn ra.

                  Chân Lá đẩy tiếp những gói thảo dược ra ngoài. Cô hy vọng có đủ quả mọng cho tất cả mọi mèo, những mèo đang thật sự cần nó. Quá ngạc nhiên, chân Lá lôi ra thêm càng lúc càng nhiều những gói thảo dược đủ các loại.

                  Da Xỉ Than xuất hiện phía sau cô và gật đầu khi cô nhìn đám thảo dược trong hốc đá. “Ta đã trở lại khe núi khi con đi và mang về nhiều thảo dược nhất có thể,” bà giải thích. Bà dừng lại và nhìn vào bầy mèo bộ tộc Bóng Tối ở trên đỉnh đá, khuôn mặt của họ vẫn còn lộ rõ vẻ hoang mang và sợ hại. “Giúp bộ tộc Bóng Tối trước,” bà ra lệnh. “Mây Còi không thể một mình chăm sóc quá nhiều mèo như thế, và ta hy vọng mình có thể giúp được Sao Cao.”

                   “Sao Đen sẽ nhận sự giúp đỡ của con chứ?” chân Lá hỏi. Thủ lĩnh bộ tộc Bóng Tối ngồi cạnh những mèo già của ông ấy, và nhìn chằm chằm vào Cody khi cô ấy chăm sóc những đứa trẻ khác.

                  “Con đã thuyết phục được ông ấy nhận sự giúp đỡ của Cody,” Da Xỉ Than nhắc cô.

                  “Nhưng cô ấy không phải một mèo bộ tộc Sấm…” chân Lá meo.

                  Da Xỉ Than nheo mắt  nhìn cô. “Sao Đen không phải kẻ ngốc. Ông ấy biết mèo của mình cần sự giúp đỡ của chúng ta.”
                  Chân Lá gật đầu. Tập trung hết sự can đảm, cô bước tới bầy mèo bộ tộc Bóng Tối và gọi Mây Coi. “Tôi có thể giúp gì không?”

                  Ánh mắt Mây Còi quay sang nhìn cô đầy cảm kích. Nhưng trước khi ông ấy có thể trả lời, Sao Đen đã tròn mắt lên nhìn chân Lá, mắt của ông ấy cứng rắn như tảng đá Mặt Trăng. “Chúng tôi có thể tự chăm sóc mèo của mình, cảm ơn.”

                   “Nhưng ông đã cho phép Cody giúp đỡ, và cô có thảo dược,” cô đề nghị, buộc mình phải bình tĩnh.

                  “Mây Còi có thể tự hướng dẫn được,” Sao Đen khẳng định.

                  Chân Lá cào cào bàn chân, bị giằng xé giữa nhiệm vụ của một mèo lang y và sự tôn trọng với mong muốn của Sao Đen. Sau đó Mây Còi meo lớn, “Sao Đen, chúng ta cần nhiều thảo dược hơn nữa.”

                  Sao Đen ép tai xuống, nhưng Mây Còi  vẫn nhìn ông. “Chân Lá có thể giúp tôi chăm sóc đồng bào của chúng ta nhanh gấp hai lần.”

                  Sao Đen giật giật tai. “Tốt thôi,” ông gầm gừ.

                  “Tôi có thể giúp không?” Cánh Bướm Đêm chạy tới chỗ họ. “Bàn Chân Sương sẽ đồng ý thôi.”

                   “Được thôi,” Sao Đen càu nhàu quay đi.

                  “Cảm ơn, Cánh Bướm Đêm,” chân Lá thì thầm. Cô bỏ thảo dược xuống chân Cánh Bướm Đêm và vội vã chạy lại nơi cất giấu để lấy thêm. Da Xỉ Than vẫn ở đó và bắt đầu pha trộn thảo dược trên một chiếc là sồi.

                  “Cái này dùng được rồi,” bà thì thầm khi trọng miệng chứa đầy ứ một đống quả. “Quay lại đây khi con cần lấy thêm.”

                  Chân Lá mang đám quả đi và thả xuống chân Mây Còi, mèo đang kiểm tra tấm da của Mũi Ướt. “Chà cái này lên da khi lấy hết mảnh vụn ra,” cô nói với ông. “Nó sẽ giúp vết thương không bị nhiễm trùng.” Cô liếc nhìn bầy mèo bộ tộc Bóng Tối ở xung quanh. “Ông muốn con chăm sóc mèo nào trước?”

                   “Mèo già thường bình phục chậm hơn, vì vậy họ cần được chăm sóc trước,” Mây Còi khuyên mà không nhìn lên.

                  Chân Lá chạy tới chỗ Đá Tảng, mèo đang nằm cạnh Mũi Ướt, ánh mắt ông vẫn còn đầy sự sợ hãi. Cô gật đầu để trấn an ông, và sau khi ông không trả lời, cô bắt đầu cúi xuống liếm vào hông ông. Ông mèo già lặng lẽ thở dài khi cô há miệng và nhỏ thảo dược vào vết thương.

                  Chân Lá chăm sóc từng mèo một cho đến khi chân cô đau nhói và mệt mỏi. Khi mặt trăng bắt đầu xuống hiện trên bầu trời, cô liếc nhìn lên con dốc về phía cha mình. “Cody, bạn có thể qua đây không?” cô hỏi. “Chỉ còn một hay hai lính nhỏ còn lại cần phải kiểm tra thôi, và tôi muốn đi xem Sao Lửa thế nào rồi.”

                   “Được thôi. Cô đi ngay đi.”

                  Sao Lửa đang nằm cạnh Bão Cát, rửa vết mau khô giữa hai móng vuốt.

                  “Bố khỏe không?” chân Lá thì thầm, chạm mũi vào cha mình.

                  “Bố ổn,” ông đáp, đôi mắt trống rỗng vô hồn.

                  “Bố chắc chứ?” cô quan sát khuôn mặt ông. Vận dụng tất cả những mối kết nối với bộ tộc Sao, cô sẽ không bao giờ biết được cảm giác mất một mạng là như thế nào. “B-bộ tộc Sao có nói cho bố biết khi nào thì chúng ta đi khỏi khu rừng không?” 

                  “Họ chỉ nói bố quay trở lại và làm tất cả những gì có thể để bảo vệ bộ tộc,” Sao Lửa nói với cô. “Và đó là tất cả những gì bố sẽ làm.”

                  Chân Lá nghe tiếng bầy mèo bộ tộc Sông tập hợp trên sườn dốc ngay phía sau cô. “Chúng tôi nên trở về trại của mình,” Bàn Chân Sương thông báo với Sao Lửa. “Nhưng chúng tôi biết đã đến lúc chúng tôi nên đưa ra quyết định của mình về việc rời khỏi khu rừng.”

                  Chân Lá nín thở. Số phận của cả bốn bộ tộc như đang treo trên một sợi tơ nhện, mong manh và dễ dàng đứt dù chỉ một cơn gió nhẹ nhất thổi qua.

                  “Tôi chắc chắn nhiều mèo đã nhận ra dòng sông đang cạn khô,” Bàn Chân Sương tiếp.

                  Ria Độc Nhất bước tới phía trước. “Hai Chân đã làm thay đổi dòng nước,” ông meo. “Nhữngchiến binh của chúng tôi đã thấy họ đào những cái hố lớn xung quanh nhằm thay đổi hướng đi của dòng sông.”


                  Bàn Chân Sương chớp mắt nhìn ông ấy như thể lý do mà con sông biến mất đã không còn là vấn đề quan trọng. “Sao Báo Đốm nói với tôi rằng trại bộ tộc Bóng Tối đã bị phá hủy, nên chúng tôi buộc phải chấp nhận sự thật rằng Hai Chân đang đến.” Cô liếc nhìn Sao Lửa. “Bộ tộc Sông sẽ rời khỏi khu rừng với các bộ tộc khác.”

                  Chân Lá cảm thấy đôi vai mình nhẹ nhõm. Cuối cùng Sao Lửa cũng đã có được điều mình muốn, và cả bốn bộ tộc sẽ đi cùng nhau.

                  Sao Lửa ngẩng đầu lên, ánh mắt bừng sáng. “Ria Độc Nhất, nói với bộ tộc của ông là bộ tộc Sấm và bộ tộc Sông sẽ cùng.” Ông quay sang đối mặt với Sao Đen. “Bộ tộc Bóng Tôi sẽ tham gia cùng chúng tôi chứ?”

                  Sao Đen do dự, nhưng Sao Lửa không còn kiên nhẫn để chờ đợi câu trả lời.

                  “Ngài không nghĩ là vẫn còn cách để sống chung với Hai Chân sau những gì ngài đã chứng kiến đấy chứ?” ông rít lên.  
                  Sao Đen chậm rãi gật đầu. “Bộ tộc Bóng Tối sẽ đi cùng,” ông meo. “Quan trọng hơn hết là bây giờ chúng tôi không còn nhà và lãnh thổ.”

                  Sao Lửa ngước đầu lên nhìn tất cả mọi mèo đang đứng trên tảng đá. “Chúng ta sẽ đi vào lúc bình minh!”

                  Tiếng meeo vang vọng trong không khí, và chân Lá cảm thấy háo hức đầy phấn khích. Cho dù đi bất cứ đâu – đến bất cứ nơi nào – thì cũng không có gì có thể tồi tệ hơn một nơi đầy Hai Chân và quái vật như thế này nữa. Cô liếc nhìn Cody, vẫn đang bận rộn giữa bầy mèo bộ tộc Bóng Tối. Việc đầu tiên nên làm có phải là hộ tống cô ấy về nhà? Hoặc cô ấy sẽ trở thành một phần của bộ tộc và đi cùng họ?

                  “Chúng ta sẽ đi đâu?” Ria Độc Nhất hỏi đầu tiên, nhưng câu hỏi của ông vang vọng ở khắp nơi.  

                  Sao Lửa nhìn Vuốt Mâm Xôi chờ đợi. Chiến binh màu khoang nhìn xuống bàn chân mình. Chân Sóc, đứng cạnh, ấn hông mình vào hông anh. Chân Lá nghiêng đầu sang một bên, bối rối. Họ trông như một cặp lính nhỏ không có sự chuẩn bị từ trước cho những câu hỏi về con đường đi tốt nhất để có thể bắt được những con chuột đồng.

                  “Như mọi mèo đã biết, dấu hiệu của Nửa Đêm đã không đến,” Vuốt Mâm Xôi bắt đầu, kéo dài câu nói như thể có gì đó mắc ở cổ họng của anh. “Vì vậy chúng tôi thật sự không biết chính xác nên đưa tất cả mọi mèo đi đâu. Nhưng chúng ta có thể đi về hướng mặt trời lặn.”

                  “Nếu dấu hiệu không tới, chúng ta có thể đến gặp Nửa Đêm một lần nữa để hỏi,” chân Sóc đề nghị.  

                  “Chúng ta sẽ tới nơi mặt trời lặn như thế nào?” Sao Đen hỏi.

                  “Chúng tôi đã đi hai con đường  khác nhau-” Vuốt Mâm Xôi lên tiếng và trao đổi với chân Sóc ánh mắt của sự bối rối.  
                  “Và cậu không biết đường nào trong hai đường đó sao?” Sao Lửa chất vấn.

                  “Chúng tôi…” Vuốt Mâm Xôi rụt tè. “Chúng tôi đã đi đến Dãy Núi trước,” cuối cùng anh meo. “Luôn luôn tránh xa bọn Hai Chân.”

                  “Tốt,” Sao Lửa gật đầu. “Chúng ta sẽ gặp nhau ở rìa lãnh thổ bộ tộc Gió lúc bình minh.”

                  Bàn Chân Sương và Sao Cao gật đầu.

                  “Quyết định đã được đưa ra,” Sao Lửa quay lại nhìn Sao Đen. “Sẽ dễ dàng hơn nếu bộ tộc Bóng Tối ngủ lại gò đá Thái Dương tối nay,” ông meo, lựa chọn ngôn từ thật cẩn thận. “Chúng ta có thể xuất phát sớm nếu ngài nghỉ ngơi ở đây.”
                  Sao Đen dường như đánh giá cao chính sách ngoại giao của Sao Lửa. “Chúng tôi sẽ ở đây,” ông meo.

                  “Làm như họ còn chỗ khác để đi vậy!” Đuôi Nai thì thầm vào tai chân Lá.

                  “Nhưng chúng tôi sẽ ngủ ngoài trại bộ tộc Sấm, và một mèo sẽ thức để canh gác,” Sao Đen cảnh báo.

                  “Mọi mèo của ông sẽ được an toàn!” Bàn Chân Sương kêu lên. “Ông nghĩ bộ tộc Sấm mang ông đến đây để tấn công ông sao?”


                  “Chúng ta cứ chờ xem Sao Báo Đốm sẽ đồng ý với kế hoạch rời khỏi khu rừng của cô như thế nào đi,” Sao Đen cảnh báo

                  Chân Lá nhăn mặt. Cô liếc nhìn em gái, nhưng chân Sóc không còn lắng nghe. Em ấy nhìn chằm chằm vào khu rừng, khuôn mặt đầy lo âu.

                  Chân Lá bước tới cạnh chị. “Em ổn chứ?”

                  “Em chỉ mong bộ tộc Sao sẽ sớm gửi dấu hiệu cho chúng ta,” chân Sóc meo.

                  “Chị chắc chắn họ sẽ làm tất cả những gì họ có thể.”

                  Chân Sóc nhìn chằm chằm vào mắt chị. “Chị nói đúng. Cho dù không có tín hiệu, em biết bộ tộc Sao cũng sẽ bảo vệ và hướng dẫn chúng ta cho dù chúng ta đi tới bất cứ nơi đâu.”

                  Chân Lá chớp mắt. Cô ước gì mình có thể chắc chắn về điều đó. Không có dấu hiệu của bộ tộc Sao khi bộ tộc Bóng Tối cần nó hơn tất cả mọi mèo. Đó là may mắn – và lòng dũng cảm của các bộ tộc khác – để mọi mèo không quên rằng họ cần phải sống. Nhiều và nhiều hơn nữa, để biết rằng bộ tộc Sao vẫn đang tận lực giúp đỡ họ, và mọi mèo sẽ phải dựa vào nhau, không còn cách nào khác, nếu muốn tồn tại.  
                   
                      --------------------------
                   
                  Hì hì, tối rảnh rỗi nên dịch chơi cho bạn nào thích :D Mình chưa có ý định dịch tiếp nên các bạn đừng hy vọng ở mình quá nhiều nha.

                  Tối vui vẻ, ngủ ngon!

                  S.F 
                  <bài viết được chỉnh sửa lúc 03.04.2014 23:14:11 bởi S.F >
                  #24
                    S.F 04.04.2014 11:56:14 (permalink)
                    0
                     Chương 16

                     
                     
                    Những đám mây che khuất bầu trời đêm khi chân Lá bước xuống dốc đá cứng. Một làn dò nhẹ hứa hẹn đêm nay sẽ không có sương, và cô có thể cảm nhận được cơn mưa sắp đến. Gần như cả bộ tộc đang ngủ; bộ tộc Bóng Tối cũng đang nghỉ ngơi gần mép gò đá Thái Dương, xa hơn bầy mèo bộ tộc Sấm một chút.
                     
                    Chân tay chân Lá đã kiệt sức, nhưng tâm trí cô tràn ngập những suy nghĩ, những kí ức kinh hoàng trộn lẫn với cuộc hành trình mơ hồ ở phía trước. Cô biết mình không thể ngủ được nữa, cô hướng đầu về phía khu rừng. Thậm chí là trong mùa lá trụi, mùi mốc của rêu và cảm giác bàn chân di di trên nền đất rừng cũng xoa dịu được cô.
                     
                    Khi cô gần tới hàng cây, cô nghe tiếng Cody gọi mình. “Chân Lá!” Mèo kiểng đang ẩn nấp trong một nhánh cây dương xỉ nhỏ.
                     
                    “Cody? Chị làm gì ở ngoài này vậy?”
                     
                    “Có vài điều chị cần nói với em.” Cody cào cào mặt đất bằng bàn chân mình.
                     
                    Chân Lá chăm chú nhìn chị. “Chuyện gì vậy?”
                     
                    “Chị phải đi,” Cody thỏ thẻ meo. “Chị phải về nhà.”
                     
                    Chân Lá cố kiềm chế để không bật khóc, Không! Hãy ở lại đi! Cô bước tới và chạm mũi vào chóp tai Cody.
                     
                    “Đây không phải là cuộc sống dành cho chị, những cái chết, máu và sự mạo hiểm,” Cody nói tiếp. “Chị hãy phúc với chủ nhà của chị, họ sẽ nhớ chị. Chị chưa bao giờ nghĩ chị sẽ ở đây lâu như vậy cả, nhưng bé Phong cần chị và chị đã bắt đầu – ”
                     
                    “Chị đã bắt đầu thích sự tự do,” chân Lá cắt ngang, đột nhiên tuyệt vọng nhắc nhở mèo bạn mới của mình rằng cô ấy sẽ chịu đựng những gì khi quay trở lại với Hai Chân của cô ấy.
                     
                    “Chị đã từng nghĩ như vậy,” Cody thừa nhận. “Nhưng hôm nay chị đã thấy sự tự do mong manh của em. Em phải chiến đấu vì tất cả mọi thứ - chiến đấu vì thức ăn, thậm chí vì cả nơi trú ẩn.” Cô lắc đầu thứ lỗi. “Chị thích mình được biết rõ nơi mình sẽ ngủ hằng đêm, với đầy đủ thức ăn khi chị đói. Và chị thích chủ nhà của chị. Không phải tất cả Hai Chân đều xấu như cái bọn đang phá ngôi nhà của em đâu.”
                     
                     “Chị có muốn em chỉ chị cách ra khỏi khu rừng không?” chân Lá đề nghị.
                     
                    Cody lắc đầu. “Khu rừng có vẻ yên tĩnh,” cô meo. “Sẽ không có quái vật trong đêm. Vả lại, em cũng cần phải nghỉ ngơi cho hành trình sắp tới.” Cô liếc trở lại gò đá Thái Dương. “Cảm ơn Sao Lửa hộ chị.”
                     
                    Chân Lá buồn bã chạm mũi với mèo bạn mới. Cody nhắm mắt và thở dài. “Chị đã nói tạm biệt với bé Phong. Mây Dương Xỉ đã ăn được một chút, và họ sẽ sớm khỏe lại thôi.”
                     
                    “Cảm ơn vì đã chăm sóc em khi chúng ta ở trong hang ổ của Hai Chân,” chân Lá thì thầm. “Em sẽ rất nhớ chị.”
                     
                    “Chị cũng sẽ rất nhớ em. Và chị sẽ để mắt tới Vằn Xám,” Cody hứa. “Nếu chị thấy ông ấy, chị sẽ nói với ông ấy nơi em tới và rằng cả bộ tộc vẫn đang đợi ông ấy.”
                     
                    Chân Lá cảm thấy một cái lưỡi ấm nóng lướt qua tai cô. “Tạm biệt,chân Lá,” Cody thì thầm. “Chúc may mắn.”
                     
                    “Tạm biệt, Cody.” Với một trái tim đau nhói, chân Lá vẫn muốn thuyết phục Cody ở lại, cô đứng nhìn bạn mình biến mất vào bóng tối của khu rừng.
                     
                    Tiếng sột soạt vang lên cạnh cô, và Đuôi Nai xuất hiện từ một bụi cây. “Cody về nhà rồi à?”
                     
                    “Chị ấy nói Hai Chân sẽ nhớ chị ấy,” chân Lá giải thích.
                     
                    “Chị nghe rồi.” Đuôi Nai gật đầu. “Em ổn chứ?”
                     
                    “Tất nhiên.” Cô chuẩn bị tinh thần để nghe Đuôi Nai nhận xét ám muội về một mèo kiểng không thuộc về nơi hoang dã, nhưng ngược lại Đuôi Nai chỉ chớp mắt cảm thông.
                     
                    “Tối nay chúng ta hãy ngủ lại đây đi,” cô đề nghị. “Đây là đêm cuối cùng chúng ta được ở trong khu rừng này rồi.”
                     
                    Cái suy nghĩ rằng cô sẽ không bao giờ được ngủ dưới những tán cây này nữa làm chân Lá thấy nghẹt thở, và ngay lập tức cô muốn nằm xuống, vùi mặt mình trong đám lá và quên hết tất cả những gì đã xảy ra. Họ sẽ rời khỏi đây như thế nào nếu như họ còn không biết mình phải đi đâu? Nhưng cô vẫn bước theo Đuôi Nai vào bụi dương xỉ, và cùng nhau làm một cái ổ tạm đủ lớn cho cả hai. Khi vừa nằm xuống, chân Lá cảm nhận được cái đuôi ấm ấp của Đuôi Nai ở trên mũi cô.
                     
                    “Bộ tộc của chúng ta vẫn ở đây,” Đuôi Nai thì thầm.
                     
                     “Em biết.” Chân Lá cố gắng để không nghĩ về Cody vội vã băng qua khu rừng một mình để trở về nhà.
                     
                    Trước khi nhắm mắt lại, cô nhìn qua tán cây và gửi lời tạ ơn tới bộ tộc Sao đã cho họ nơi trú ẩn trong suốt mùa trăng vừa qua. Giá như cô có thể chắc chắn về một ngôi nhà an toàn như thế này vẫn đang đợi họ ở cuối cuộc hành trình.
                     
                     
                    Mưa lạnh làm chân Lá thức giấc, nước bắn lên bộ lông của cô, và cô mở mắt nhìn bình minh màu xám. Cô rướn thân mình, lắc cho những giọt nước văng ra khỏi bộ lông, rồi tới đánh thức Đuôi Nai dậy.
                     
                     “Brrr,” cục lông khoang màu nâu càu nhàu, duỗi thẳng chân ra. “Một ngày tuyệt vời để đi đây!” Cô không cho rằng Sao Lửa sẽ trì hoãn chuyến đi cho tới khi nào mưa ngừng rơi. Chân Lá chán chường nhận ra tất cả mọi mèo đều biết rằng họ không thể ở lại khu rừng thêm một khoảnh khắc nào nữa.
                     
                    Họ rời khỏi cái ổ ướt sũng của mình và bước tới gò đá Thái Dương, nơi cả hai bộ tộc đang tụ tập. Da Hung đang chia lưỡi với một lính nhỏ bộ tộc Bóng Tối, bỗng dừng lại khi có giọt mưa rơi xuống tai cô.
                     
                     “Chị tự hỏi đó có phải là mèo trông giống Da Hung không, đã trở lại bộ tộc Sấm?” Đuôi Nai thì thầm, nhìn theo ánh mắt của chân Lá.
                     
                    “Lạ thật,” cô thì thầm.
                     
                    “Mặt đất đang ẩm ướt.” Giọng của Da Bụi cất lên đầy lo  lắng giữa những chiến binh và lính nhỏ bộ tộc Sấm. Những mèo khác cũng ái ngại nhìn Vuốt Mâm Xôi, và chân Lá biết trời mưa đã làm cho bộ lông của họ ướt sũng. Cả bộ tộc đang lo lắng về cuộc hành trình phía trước.
                     
                     “Có bùn hoặc không có bùn, chúng ta vẫn phải rời khỏi đây ngay khi bộ tộc Sông tới,” Sao Lửa khẳng định. “Mọi mèo không thể nghe thấy tiếng quái vật của Hai Chân sao?”
                     
                    Chân Lá lắng nghe, và chắc chắn rằng xuyên qua màn mưa, tụi quái vật vẫn đang hoạt động sau những hàng cây. Cô chưa bao giờ nghe thấy chúng lại gần gò đá Thái Dương như lúc này, và cái suy nghĩ chúng sẽ ngay lập tức tấn công vào  nơi trú ẩn cuối cùng làm chân Lá rùng mình.
                     
                     “Tôi muốn tất cả chiến binh và lính nhỏ có thể bắt lấy bất cứ thứ gì có thể ăn được trước khi bắt đầu cuộc hành trình,” Sao Lửa meo. “Chúng ta sẽ chia sẻ mọi thứ mà chúng ta tìm được với bộ tộc Bóng Tối.”
                     
                    “Bộ tộc Bóng Tối sẽ tự tổ chức một đội đi săn!” Sao Đen gọi qua tảng đá.
                     
                    Chân Lá thoáng thấy khuôn mặt của bố tối sầm lại. “Tốt thôi. Chiến binh của chúng tôi sẽ chỉ cho ông biết nơi săn mồi tốt nhất.
                     
                    “Chúng tôi có thể tự tìm con mồi cho mình,” Sao Đen gào. 
                     
                    Sao Lửa cong môi lại nhưng không nói gì. Thay vào đó ông quay sang Vuốt Mâm Xôi. Đuôi của chiến binh trẻ đang giật cục, và anh luống cuống nhào lao xuống đất. “Tôi muốn cậu tổ chức một đội săn mồi, Vuốt Mâm Xôi, nhưng đừng cho phép bất cứ mèo nào lại gần Hai Chân.”
                     
                     “Nghe có vẻ như ngài đang nói chuyện với Vằn Xám!” Lông Chuột rít lên bên tai chân Lá. “Tại sao ngài không chỉ định luôn Vuốt Mâm Xôi làm thủ lĩnh trợ tá đi?”
                     
                     “Vì như vậy sẽ đồng nghĩa với việc thừa nhận Vằn Xám đã chết,” Da Bụi gầm gừ khi nghe lỏm được.
                     
                    Sao Lửa búng giọt nước mưa ra khỏi ria mình và quay sang Da Xỉ Than. “Chuẩn bị thảo dược cho tất cả,” ông ra lệnh. “Cô có đủ chứ?”
                     
                     “Ồ, tất nhiên,” Da Xỉ Than trả lời. “Tôi chỉ hy vọng dù đi bất cứ nơi đâu, chúng ta cũng sẽ tìm được thứ thảo dược mình cần.”
                     
                    Chân Lá chớp mắt. Cô không hề nghĩ về điều này trước đây. Liệu ở nhà mới sẽ có đầy đủ cúc vạn nhỏ, cỏ thi, và tất cả những thảo dược quý giá khác với những phương pháp chữa trị mà cô đã được học? Bàn chân cô run rẩy khi nghĩ đến việc cô sẽ chăm sóc bộ tộc của mình mà không có thảo dược, cô hít vào một hơi thật sâu trước khi trộn các thảo dược cần thiết cho cuộc hành trình.
                     
                     Vuốt Mâm Xôi dẫn đầu một đội săn vào trong khu rừng, và Lông Chuột theo sau với vài mèo khác. Sao Đen nhìn họ biến mất vào khu rừng trước khi lẩm bẩm điều gì đó vào tai thủ lĩnh trợ tá của ông, Lông Táo Nâu; một lát sau cô mèo màu cam tối, với tấm da bọc sát cơ thể gầy còm, đứng ở đầu dốc cùng vài chiến binh bộ tộc Bóng Tối.
                    Da Xỉ Than lắc đầu. “Bộ tộc Bóng Tối nên đi cùng đội săn bộ tộc Sấm,” bà thì thầm. “Họ sẽ không biết nơi nào là nơi săn mồi tốt nhất đâu, với con mồi khan hiếm đáng ra họ phải cần tất cả sự giúp đỡ mà họ có thể nhận được.”
                     
                     “Tại sao Sao Đen lại cứng đầu vậy?” Chân Lá meo.
                     
                     “Bộ tộc Bóng Tối luôn tràn đầy sự tự hào.” Da Xỉ Than bắt đầu lấy thảo dược ra từ khe đá. “Bây giờ họ bị đuổi ra khỏi nhà của họ, niềm tự hào đã biến mất.”
                     
                     “Nhưng sẽ khôn ngoan hơn nhiều nếu họ cùng kết hợp với chúng ta mà?” Chân Lá phản đối. “Chúng ta phải đối đầu với một cuộc hành trình dài và khó khăn ở phía trước.”
                     
                     “Ranh giới giữa hai bộ tộc quá lớn,” Da Xỉ Than nhắc nhở cô. “Chúng ta phải tuân thủ truyền thống.”
                     
                    “Cô  đồng ý với cách làm của Sao Đen sao?” chân Lá ngập ngừng hỏi. 
                     
                    “Tất nhiên là không, nhưng ta hiểu ông ấy,” Da Xỉ Than trả lời. “Mặc dù có chút bực bội,” bà nói thêm. “Ta đã đi kiểm tra vết thương của họ khi ta thức dậy, nhưng Sao Đen lại đuổi ta đi. Ông ấy nói bộ tộc Sấm đã làm đủ mọi thứ vào hôm qua rồi, và ông ấy không có ý định nợ nhiều hơn nữa.”
                     
                     “Làm sao mà ông ấy có thể nói về việc đó như một món nợ vậy?” chân Lá la lên. “Hôm qua bốn bộ tộc đã cùng nhau đối diện với Hai Chân, và tất cả chúng ta đã chiến đấu hết sức bằng năng lượng của bộ tộc Sao để ngăn họ lại.”
                     
                     “Ta biết,” mèo lang y meo. “Nhưng chúng ta không đủ sức để đi tìm một tương lại mới cho mình, vì vậy hãy lo mà trộn thảo dược đi. Mỗi cuộc hành trình đều bắt đầu với một bàn chân cô đơn, và chính điều đó sẽ dẫn dắt chúng ta đứng cạnh nhau.”
                     
                    Khi mưa ngớt dần, họ bắt đầu kết hợp các loại thảo dược lại và đưa cho tất cả để mọi mèo có đủ sức cho cuộc hành trình. Phải chịu đói quá lâu, họ cần phương thuốc cổ truyền này hơn bao giờ hết.
                     
                    Khi đống thảo dược hoàn tất, chân Lá nhớ ra cô chưa nói với bố về Cody. “Cô có thể cho con chút thời gian không?” cô hỏi.
                     
                    “Ở đây không còn gì để làm nữa cả,” Da Xỉ Than trả lời cô. “Ta sẽ đi kiểm tra tình hình của Mây Dương Xỉ”. Bà liếc về phía nhà trẻ.
                     
                    Mây Dương Xỉ đang ngồi cạnh hốc đá, rửa ráy cho bé Phong. Cậu mèo trẻ tỏ vẻ bực bội như bao đứa trẻ khác khi mẹ nó dùng lưỡi quét khắp cơ thể nó. Khung cảnh đó thắp lên cho chân Lá chút hy vọng. Cô tưởng tượng ra khi bé Phong lớn lên, nó sẽ được đào tạo để trở thành một chiến binh trong ngôi nhà mới của họ, một niềm tin sâu sắc rằng bộ tộc Sấm sẽ vượt qua hoạn nạn này và sống sót như ánh mặt trời. Cô nhanh chóng để thảo dược đã trộn dưới mấy tán lá to nhằm bảo vệ chúng khỏi những cơn mưa rồi vội vã chạy lên dốc đi tìm cha của mình.
                     
                    Ông đang nhìn chằm chằm lên những ngọn cây trải dài trên gò đá Thái Dương. Ông ngồi thẳng dậy, mặc kệ những giọt mưa rơi, đuôi ông cuộn quanh chân và tai khẽ giật, mùi hương trong không khí dường như đang ủng hộ ông đến với cuộc hành trình trước mắt. Thật khó để tin rằng ông chỉ vừa mới mất đi một mạng sống vào hôm qua.
                     
                    Khi nghe tiếng chân Lá gọi, ông quay đầu lại. “Sao con?”
                     
                     “Con nghĩ con nên nói cho bố biết Cody đã trở về với Hai Chân của chị ấy vào tối qua.”
                     
                    Sao Lửa gật đầu.
                     
                    “Con đã hy vọng là chị ấy sẽ ở lại đây,” chân Lá thừa nhận.
                     
                    “Bây giờ không phải là lúc thích hợp để một mèo lạ đến với bộ tộc,” Sao Lửa nhẹ nhàng chỉ ra.
                     
                    “Nhưng chị ấy rất chu đáo với bé Phong!”
                     
                    “Điều đó không làm cho con bé trở thành một mèo bộ tộc,” ông lập luận. “Trong quãng thời gian ở đây, mùi hương của khu rừng không đủ để mang đến cho nó cảm giác an toàn. Con bé đã chạy trốn vì những mối nguy hiểm vượt quá sức tưởng tượng của nó. Bố biết một mèo kiểng nghĩ gì về bầy mèo sống trong rừng. Con bé sẽ hạnh phúc hơn khi ở với chủ nhà của nó.”
                     
                    Chân Lá ngạc nhiên khi nghe bố dùng từ mèo kiểng, và tự hỏi bố đã nghĩ gì về những ngày đầu tiên sống cùng với Hai Chân. Cody không có thời gian để nói với bố về Vết Ố. Bây giờ bố đang nghĩ gì về bạn mèo kiểng của mình?
                     
                    “Con sẽ nhớ nó, đúng không?” bất ngờ ông meo.
                     
                    “Vâng con sẽ rất nhớ,” chân Lá thừa nhận. “Chị ấy là một mèo bạn tốt. Nhưng chị ấy biết chúng ta phải đi.” Cô bắt đầu nhìn chăm chú vào khu rừng. “Chúng ta phải để lại rất nhiều thứ quen thuộc ở phía sau,” cô thì thầm.
                     
                    Đôi mắt của bố cô như bị che khuất bởi nỗi buồn. “Đúng vậy. Như là Vằn Xám.”
                     
                    Chân Lá không thể nghĩ ra bất cứ điều gì để an ủi bố. Mặc dù rất muốn bố tin rằng thủ lĩnh trợ tá của ông vẫn còn sống, nhưng thật khó để Vằn Xám có thể tự quay trở về. 
                     
                    “Bố biết chúng ta phải đi,” Sao Lửa tiếp tục. “Bố cũng muốn đi như tất cả mọi mèo, nhưng bố không thể chịu đựng nỗi suy nghĩ mình sẽ không bao giờ được gặp lại ông ấy nữa.”
                     
                     “Cũng chưa chắc mà bố,” chân Lá meo lên đầy hy vọng. “Cody đã hứa là chị ấy sẽ  cố gắng tìm và cho ông ấy biết nơi chúng ta sẽ tới.”
                     
                    Một tia hy vọng nháng lên trong mắt Sao Lửa, sau đó biến mất. “Làm thế nào mà ông ấy có thể thoát khỏi Hai Chân chứ?” ông chán chường hỏi. “Và làm sao có thể tìm ra ngôi nhà mới của chúng ta…?”
                     
                     “Bố có nên tìm cho mình một thủ lĩnh trợ tá mới?” cô mạo hiểm đề nghị.
                     
                    “Không!” Bố cô nhảy dựng lên, và chân Lá nhún mình xuống. “Không cần,” ông lặng lẽ tiếp tục. “Cho dù chỉ có một tia hy vọng nhỏ nhoi, rằng ông ấy còn sống, thì Vằn Xám vẫn là thủ lĩnh trợ tá của bộ tộc Sấm.”
                     
                    Trước khi chân Lá kịp nói thêm điều gì, một tiếng meo cất lên phía sau họ. Đội săn của bộ tộc Sấm đã trở về và mang theo một ít một tươi đặt trên nền đá lạnh, không nhiều, nhưng đủ để mỗi mèo có một bữa ăn nhỏ. Đội săn của bộ tộc Bóng Tối trở lại ngay sau đó. Họ chỉ tìm thấy một ít nắm.
                     
                     “Bố sẽ chia sẻ con mồi của chúng ta với họ chứ?” chân Lá hỏi bố.
                     
                    “Sao Đen sẽ bị xúc phạm bởi lời đề nghị đó.” Sao Lửa trả lời.
                     
                    “Con nghĩ họ có thể săn trên trường chúng ta đi,” chân Lá nghĩ ra.
                     
                     “Hy vọng là tất cả chúng ta có thể làm vậy. Không còn nhiều mồi ở ngoài kia.” Sao Lửa lắc đầu. “Đi ăn một chút gì đi,” ông ra lệnh. “Bộ tộc Sông sẽ tới đây sớm thôi.”
                     
                    “Vâng.” Chân Lá nhanh chóng lao xuống chỗ Vuốt Mâm Xôi và chân Sóc đang chia sẻ với nhau một con chim mai hoa. Trông họ ướt đẫm với bộ lông sẫm dính đầy nước.
                     
                    “Muốn ăn một chút không?” chân Sóc đề nghị.
                     
                    “Có.” Bụng chân Lá đang trống rỗng, và mùi mồi tươi làm miệng cô ứa nước. Chân Sóc và Vuốt Mâm Xôi ngồi xuống, chừa cho cô phần mồi còn lại.
                     
                     “Anh có muốn mang chút mồi cho chị của anh không?” chân Lá hỏi Vuốt Mâm Xôi. Bầy mèo bộ tộc Bóng Tối chỉ bắt được một ít mồi, và mỗi con chỉ được cắn một miếng nhỏ xíu trước khi đẩy miếng mồi sang cho mèo kế tiếp.
                     
                    Vuốt Mâm Xôi lắc đầu. “Anh không muốn lãnh phí thời gian.
                     
                    Chân Lá giật mình bởi sự cay đắng trong giọng nói của anh.
                     
                    “Tụi chị đã gặp Da Hung trong lúc đi săn, và Vuốt Mâm Xôi đã hỏi cô ấy là có muốn đi săn cùng với tụi chị không,” chân Sóc giải thích. “Nhưng cô ấy nói cô ấy là một chiến binh bộ tộc Bóng Tối và sẽ không bao giờ đi săn chung với một bộ tộc khác.”
                     
                    “Anh không biết tại sao chị ấy lại phản ứng dữ dội như vậy,” Vuốt Mâm Xôi gầm gừ. “Như thể chị ấy đã quên mất rằng chị ấy được sinh ra là một mèo bộ tộc Sấm, và cũng quên luôn cuộc hành trình đến nơi mặt trời lặn của chúng ta.”
                     
                    “Chị ấy bị khó xử khi trở lại bộ tộc Sấm một lần nữa,” chân Lá mạnh dạn nói. “Chị ấy phải chứng minh lòng trung thành của mình với bộ tộc Bóng Tối.”
                     
                    “Chân Lá nói đúng đấy,” chân Sóc meo. “Đừng ích kỉ, Vuốt Mâm Xôi à. Từ rất lâu rồi, anh đã nói với em về lòng trung thành của anh dành cho bộ tộc Sấm, khi anh mang đến hai dòng máu trong cơ thể. Da Hung cũng sẽ có những cảm giác như vậy khi ở trong bộ tộc Bóng Tối.”
                     
                     “Chắc vậy,” Vuốt Mâm Xôi miễng cưỡng đồng ý. “Anh chỉ muốn được đi săn với chị gái mình.” Chân Lá nghe thấy nỗi buồn trong giọng nói của anh và nghĩ rằng thật khó khi chị em ruột thịt với mình lại ở trong một bộ tộc khác. Cô liếc nhìn chân Sóc, tự cảm thấy biết ơn vì mình và em gái có thể chia sẻ mọi thứ cùng nhau do dù ở bất cứ đâu.
                     
                    “Chân Lá!” Da Xỉ Than gọi từ trong hang. “Đến giúp ta đi!” Chân Lá chạy ngay lên sườn dốc.  
                     
                    “Con mang thảo dược tới cho các nữ miu và mèo già được không?”
                     
                    “Thế còn bé Phong?”
                     
                    “Cho nó nửa liều thôi.”
                     
                    Chân Lá liếc nhìn Sao Đen một cách thận trọng. “Chúng ta có chia sẻ thảo dược với Sao Đen không?”
                     
                     “Chúng ta sẽ để lại một ít,” Da Xỉ Than meo, đôi mắt bà lấp lánh. “Ta đã đề nghị Mây Còi và nói với ông ấy chúng ta không cần những thứ này nữa. Sao Đen có thể lấy nó hoặc bỏ nó lại đây tùy ông ấy muốn.”
                     
                    Chân Lá thật ngưỡng mộ mèo bảo trợ đa mưu của mình; đây là một lời đề nghị mà Sao Đen có thể không đồng ý ra mặt. Cô nhặt một bó thảo dược lên và mang nó tới chỗ Mây Dương Xỉ. Bà mèo chịu ăn một chút, mặc cho bé Phong không muốn tẹo nào.
                     
                    “Y như mùi thịt quạ,” thằng nhóc phàn nàn.
                     
                    “Con chưa bao giờ phải ăn thịt quả cả,” Mây Dương Xỉ chỉ ra. “Bây giờ thì lo mà nuốt nó đi.”
                     
                    Chân Lá khẽ rên lên thích thú và mang gói thảo dược đến nơi Lông Tuyết, Đuôi Vài và Đuôi Đốm Xám đang nằm/
                     
                    Khi cô đặt gói thảo dược xuống, Lông Tuyết lắc đầu. “Ta sẽ không ăn nó đâu,” bà thì thầm. “Tụi ta sẽ không đi cùng với bộ tộc.”
                     
                    Chân Lá chớp mắt. “Không đi! Tại sao?”
                     
                    Sao Lửa lập tức chạy đến. “Có vấn đề gì xảy ra vậy?”
                     
                    “Lông Tuyết bảo là sẽ không đi cùng với chúng ta!”
                     
                     “Chúng tôi đã quá già để đi,” Đuôi Đốm Xám thều thào.
                     
                     “Chúng tôi chỉ mang gánh nặng đến cho ngài.” Đuôi Dài phất đuôi. “Tôi có thể làm gì khi mắt tôi đã không còn nhìn được nữa?”
                     
                    “Bộ tộc sẽ giúp đỡ ông,” Sao Lửa nhẹ nhàng bảo đảm. Ông nhìn bà mèo lớn tuổi hơn. “Và cả bà nữa.”
                     
                    “Chúng tôi biết điều đó,” Lông Tuyết meo. “Nhưng Đuôi Đốm Xám và tôi đã quá giá để thay đổi một cuộc sống khác. Chúng tôi sẽ chết ở đây, dưới dải Ngân Hà, và biết chắc chắn rằng bộ tộc Sao đang chờ đón chúng tôi.”
                     
                    Chân Lá nao núng. Chắc chắn bộ tộc Sao sẽ đi đến bất cứ nơi nào họ tới chứ?
                     
                    Sao Lửa gật đầu trang trọng. “Tôi không thể ép buộc bà đi cùng chúng tôi, Lông Tuyết,” ông thì thầm. “Tôi biết bàn chân bà đã mỏi mệt, Đuôi Đốm Xám cũng vậy, và bà đã sẵn sàng nghe bộ tộc Sao gọi tên mình. Nhưng Đuôi Dài, tôi không thể để anh ở lại.” Khi chiến binh màu khoang mở miệng phản đối, Sao Lửa tiếp tục, “Hôm qua anh đã nghe chiến binh bộ tộc Gió đến trước khi những mèo khác nghe thấy. Anh đã mất đôi mắt, nhưng tai anh và kĩ năng đánh hơi của anh vẫn còn tốt như những chiến binh khác. Mong anh hãy đi cùng với chúng tôi.”
                     
                    Đuôi Dài nhắm mắt và hít một hơi thật sâu. Sau đó ông mở mắt ra, và đối diện với Sao Lửa như thể ông đang nhìn thẳng vào mắt ông ấy. “Cảm ơn,” ông meo. “Tôi sẽ đi.”
                     
                    Lông Bão lao xuống từ tảng đá. “Sao Lửa! Có vấn đề rồi. Bộ tộc Sông không thể đi trong ngày hôm nay.”
                     
                    Tai của Sao Lửa giật giật báo động. “Tại sao không?”
                     
                    “Lông Bùn đang hấp hối. Chúng tôi không thể để ông ấy lại một mình.”
                     
                    Lông Tuyết bước về phía trước. “Chúng tôi sẽ ở lại với ông ấy.”
                     
                     “Chúng tôi có thể chăm sóc ông ấy trong khi chờ bộ tộc Sao đến đưa ông ấy đi,” Đuôi Đốm Xám đề nghị.
                     
                    Lông Bão ngạc nhiên nhìn họ. “Nhưng ông ấy không phải là một thành viên của bộ tộc bà.”
                     
                    “Đó không phải là vấn đề,” Lông Tuyết nói với anh. “Chúng tôi sẽ ở lại cùng nhau. Và sẽ làm tất cả mọi thứ có thể cho Lông Bùn.”
                     
                     “Trại của bộ tộc Sông có nhiều nơi trú ẩn hơn ở đây,” chân Lá meo. “Bà có thể được an toàn hơn với Hai Chân nếu ở trong lau sậy.”
                     
                     “Đúng vậy,” Sao Lửa meo. “Chúng tôi sẽ đưa Lông Tuyết và Đuôi Đốm Xám đến trại bộ tộc Sông, và nếu Sao Báo Đốm đồng ý, chúng tôi sẽ để họ lại với Lông Bùn trong khi bộ tộc Sông thực hiện chuyến đi của chúng ta.”
                     
                    “Chuyện gì đang xảy ra vậy?” Sao Đen tiếp tận tới.
                     
                    “Lông Bùn đan hấp hối,” Sao Lửa giải thích. “Chúng ta phải đến bộ tộc Sông trước khi hành trình tới lãnh thổ bộ tộc Gió.”
                     
                    Sao Đen cong môi lên. “Chúng tôi sẽ đi trước và đợi ngài ở rìa khu rừng.”
                     
                    Một giọng nói vang lên phía sau ông ấy, và chân lá nhận ra bộ lông xám của Mũi Ướt. “Tôi muốn nói lời tạm biệt với Lông Bùn,” mèo già meo. “Tôi biết ông ấy từ khi tôi còn là một lính nhỏ.”
                     
                    Sao Đen nhìn ông mèo già, và lần đầu tiên chân Lá thấy sự tôn trọng trong mắt ông. “Được thôi, Mũi Ướt,” ông meo. “Ông có thể đi cùng với bộ tộc Sấm. Chúng ta sẽ gặp lại nhau ở bìa rừng.”
                     
                    Sao Lửa đưa mắt nhìn quanh tảng đá. “Tất cả mọi mèo đều đã ăn thảo dược hết rồi chứ?”
                     
                    “Vâng,” Da Xỉ Than trả lời. “Thậm chí vẫn còn dư một ít. Bộ tộc Bóng Tối cùng cần nó như chúng ta. Họ có thể lấy về cho họ.” Nói rồi bà nhẹ nhàng quay đi.
                     
                    Chân Lá liếc nhìn Mây Còi, đuôi giật giật đầy phấn khích. “Chúng ta có thể lấy không, Sao Đen?” mèo lang y mong chờ.
                     
                     “Không nên lãng phí chúng,” Sao Đen gầm gừ, và Mây Còi bắt đầu phân phát các gói thuốc. Tộc trưởng bộ tộc Bóng Tối nhìn Đuôi Dài, nheo mắt. Chân Lá chuẩn bị tinh thần, chờ ông ấy nói họ không thể mang theo một mèo bị mù trong cuộc hành trình dài và đầy nguy hiểm.
                     
                     Nhưng Sao Đen chỉ meo. “Chiến binh mù có thể đi với chúng tôi trong khi ngài đến chỗ bộ tộc Sông. Ngài không thể đưa anh ấy qua sông rồi trở về lại. Tôi có những chiến binh có thể mang anh ta băng qua khu rừng.”
                     
                    Sao Lửa chớp mắt biết ơn tộc trưởng bộ tộc Bóng Tối. “Cảm ơn.” Ông chạm chóp đuôi mình vào đuôi Đuôi Dài. “Anh ổn chứ?”
                     
                    Đuôi Dài gật đầu, và theo sau Sao Đen xuống con dốc đợi bầy mèo bộ tộc Bóng Tối.
                     
                    “Tất cả đã sẵn sàng chưa?” Sao Lửa gọi đồng bào của bộ tộc ông.
                     
                    Tiếng meo đồng ý vang lên khắp nơi, và bầy mèo theo sau Sao Lửa xuống bờ sông. Dòng sông gần như đã cạn khô, mặc dù mưa không ngừng rơi.
                     
                    “Da Xỉ Than, chân Lá, đi với ta,” Sao Lửa ra lệnh, đứng bên cạnh dòng sông. Mũi Ướt, Lông Tuyết, Đuôm Đốm Xám đã sẵn sàng theo sau Lông Bão, bước lên những hòn đá. “Bộ tộc nên nghỉ ngơi ở đây chờ chúng tôi quay trở lại.” Ông gật đầu với Vuốt Mâm Xôi, ra lệnh cho anh phụ trách bộ tộc khi ông đi, rồi quay lại theo những mèo già băng qua sông.
                     
                    Đám lau sây bao quanh trại bộ tộc Sông có màu nâu và giòn, rễ chạy loàng ngoàng bám xung quanh. Chân Lá theo sau bố bước vào trảng trống và co rúm lại khi bất ngờ nhìn thấy sự thù địch của một nhóm mèo.  
                     
                    Sao Báo Đốm đứng ở ngay lối vào hang mèo lang y, đôi mắt rực lửa. “Ngài đang làm gì ở đây vậy? Lông Bão không đưa tin nhắn của tôi cho ông sao?”
                     
                    “Tôi đã làm rồi,” Lông Bão meo, vội vã đến trung tâm trảng trống. “Nhưng Sao Lửa đến đây để đề nghị vài thứ.”
                     
                     “Lông Tuyết và Đuôi Đốm Xám ở phía sau,” Sao Lửa giải thích. “Họ đề nghị được chăm sóc cho Lông Bùn.”
                     
                    Sao Báo Đốm ngúng nguẩy. “Tốt thôi,” bà meo. “Nhưng không cần đâu. Lông Bùn đã đến rất gần với bộ tộc Sao rồi.”
                     
                    Chân Lá nép sang một bên khi Mũi Ướt khò khè bước tới và lảo đảo tiến về hang của mèo lang y. Da Xỉ Than theo sau, và chân Lá cũng nhanh chóng bước theo họ, liếc nhanh tộc trưởng bộ tộc Sông khi cô vượt qua bà. Nhưng Sao Báo Đốm để họ đi mà không nói tiếng nào.
                     
                    Cánh Bướm Đêm nhìn lên khi họ bước vào trảng trống trong hang. Đôi mắt mờ nhạt với nỗi buồn. “Không thể làm gì hơn được nữa,” cô nói với Da Xỉ Than. “Ông ấy không đau đớn. Tôi chắc về điều đó!”
                     
                    Lông Bùn nằm giữa trảng trống. Mưa nhỏ giọt qua tán cây và bết vào bên mạn sườn của ông, nhưng ông không cố gắng di chuyển đến nơi an toàn hơn. Da Rêu, một bà mèo già của bộ tộc Sông, ngồi bên cạnh Cánh Bướm Đêm, buồn bã nhìn con mèo đang nằm im hấp hối.
                     
                    Mũi Ướt bước tới và chạm mũi vào vai Lông Bùn. “Hãy nhanh chóng đến với bộ tộc Sao đi, bạn của ta. Chúng tôi sẽ chăm sóc cho đồng bào của ông.”
                     
                    Da Xỉ Than cúi xuống và đặt mõm lên da của Lông Bùn. Khi chân Lá cúi đầu vùi mũi trong bộ lông của ông, cổ họng cô tràn ngập mùi hương của sự chết chóc. Buộc mình phải quên đi điều đó, cô nhắm mắtlại. Ít nhất ông cũng biết rằng bộ tộc Sao đang chờ ông, cô nghĩ.
                     
                    Với một cái rùng mình, Lông Bùn trút hơi thở cuối cùng; hông ông nhấp nhô thêm một lần nữa, sau đó mãi mãi nằm im khi ông đến với tổ tiên chiến binh của mình.
                     
                    “Bây giờ ông ấy đã ở với bộ tộc Sao,” Cánh Bướm Đêm thì thầm.
                     
                    Chân Lá chớp mắt buồn bã nhìn đám lông bất động. Con mèo này sẽ không bao giờ được nhìn thấy ngôi nhà mới của họ, cho dù nó nằm ở bất cứ nơi đâu. Sẽ có bao nhiêu mèo nữa không thể hoàn thành cuộc hành trình này?

                     
                    <bài viết được chỉnh sửa lúc 04.04.2014 11:57:43 bởi S.F >
                    #25
                      S.F 05.04.2014 15:05:55 (permalink)
                      5
                      Chương 17
                       
                      “Tôi phải làm sao khi không có thầy ấy?” Cánh Bướm Đêm thở hổn hển, đôi mắt mở to sợ hãi.
                       
                       “Sẽ ổn cả thôi,” Da Xỉ Than an ủi cô. “Và sẽ dành thời gian để đau buồn, nhưng không phải là lúc này.”
                       
                      Cánh Bướm Đêm nhìn bà một lúc, sau đó gật đầu và bước ra khỏi trảng trống của mèo lang y để nói với bộ tộc của cô rằng Lông Bùn đã chết. Chân Lá đợi mèo bộ tộc Sông bắt đầu chui qua đường hầm để đến cúi đầu, bày tỏ lòng thành kính của cùng của họ, sau đó vội vã ra ngoài trảng trống chính.
                       
                      Cánh Bướm Đêm ngồi dưới mưa với cái đầu cúi thấp, nước chạy xuống ria của cô. “Chị không thể tin được là thấy ấy đã đi,” cô meo.
                       
                      “Ông ấy đã đi xa rồi,” chân Lá an ủi cô. “Ông ấy đang đến với bộ tộc Sao.”
                       
                      “Chị hy vọng vậy,” Cánh Bướm Đêm thì thầm.
                       
                      Sao Báo Đốm xuất hiện từ trảng trống lang y và đến chỗ Sao Lửa. “Da Tối và Bụng Phệ sẽ vẫn ở đây,” bà meo. “Họ đã quá già để di chuyển và muốn được ngồi cầu nguyện cho Lông Bùn.”
                       
                      Sao Lửa gật đầu. “Chúng tôi sẽ chờ cho đến khi bộ tộc Sông sẵn sàng lên đường,” ông thì thầm.
                       
                      Sương Diều Hâu và Lông Bão bước tới phía sau chân Lá và Cánh Bướm Đêm. Lần đầu tiên, ánh mắt của Sương Diều Hâu dịu dàng nhìn em gái khi anh ấn mõm mình vào má của cô ấy.  
                       
                      “Tôi chưa bao giờ nghĩ rằng mình sẽ để ai đó ở lại,” Lông Bão thở dài.
                       
                      “Tôi cũng vậy,” chân Lá đồng ý, liếc nhìn Lông Tuyết và Đuôi Đốm Xám. Hình ảnh Vằn Xám nhìn chằm chằm ra ngoài từ trong bụng quái vật lại lóe lên trong tâm trí cô.
                       
                      Sao Báo Đốm bước tới trung tâm trảng trống và nhìn ra xung quanh. “Mọi mèo đã sẵn sàng chưa?”
                       
                      “Hôm nay chúng tôi chưa đi săn,” một nữ miu bộ tộc Sông phản đối, quấn đuôi bảo vệ mấy đứa con của mình.
                       
                      “Chúng ta có thể săn trên đường đi,” Sao Báo Đốm nói với cô.
                       
                      Đã đến lúc phải đi rồi. Âm thầm, bầy mèo bắt đầu chui ra ngoài lối vào trại. Lông Tuyết và Đuôi Đốm Xám ngồi trong trảng trống để nhìn những đồng tộc của mình ra đi.
                       
                      “Tạm biệt, Lông Tuyết,” chân Lá thì thầm. “Tạm biệt, Đuôi Đốm Xám. Đi săn may mắn.”
                       
                      “Đi săn may mắn,” Lông Tuyết lặp lại.
                       
                      Chân Lá ngước lên nhìn bầu trời xám xịt với những tán cây trơ trụi lá. Mưa rơi xuống khuôn mặt cô, và cô chớp mắt để nước bám vào lông mi. Phải chăng bộ tộc Sao đang khóc khi nhìn thấy các bộ tộc của họ đang phải rời bỏ khu rừng. Chán chường, chân Lá tự hỏi tổ tiên chiến binh có theo dõi từng bước chân của họ cho dù họ ở bất cứ nơi đâu, hay đây là lời tạm biệt cuối cùng.
                       
                       “Đi thôi.” Giọng Sao Lửa vang lên nhẹ nhàng trong tai cô. “Bộ tộc đang đợi chúng ta.”
                       
                      Chuyến xuyên rừng thật sự khó khăn khi mưa càng lúc càng nặng hạt cản bước chân của họ. Mèo bộ tộc Sông ở cùng nhau, giữ khoảng cách với bộ tộc Sấm cho dù họ đang cùng nhau thực hiện chung một chuyến hành trình. Đuôi Nai bước đi ngay sau chân Lá và va vào cô mỗi lúc vô tình. Khi họ gần tới bìa rừng, nơi dải lãnh thổ hẹp của bộ tộc Sông kết thúc và thảo nguyên bắt đầu, chân Lá ngửi thấy mùi bầy mèo bộ tộc Bóng Tối. Cô ngẩng đầu lên, thấy họ đang túm tụm dưới những tán cây, ẩm ướt và run rẩy.
                       
                       “Chúng tôi đã nghĩ là ngài sẽ không tới đây nữa,” Sao Đen phàn nàn, rãy nước ra khỏi lông.
                       
                      Bầy mèo bộ tộc Bóng Tối sốt ruột ở xung quanh ông. Họ không thoải mái khi trú ngụ dưới tán cây đã từng thuộc về bộ tộc Sấm; thậm chí Da Hung cũng muốn rời đi. Nhưng chân Lá muốn nán lại đây thêm chút nữa, đột nhiên không thể nói lời tạm biệt cuối cùng với khu rừng.
                       
                      Sao Lửa nhìn bộ tộc của ông. “Chúng ta phải nói lời tạm biệt với tất cả những gì đã thân thuộc,” ông meo.
                       
                      Chân Lá cảm thấy bộ lông của Đuôi Nai ép sát vào cô, và cô để ý chân Sóc cũng đang nép sát mình vào Vuốt Mâm Xôi.
                       
                      “Con muốn về nhà!” Một trong những đứa con của Hoa Anh Túc meo lên với mẹ nó cùng đôi mắt mở to.
                       
                      “Chúng ta đang về nhà,” Hoa Anh Túc hứa, giật giật tai. “Nhà mới của chúng ta.”
                       
                      Khi cô ấy nói, một con mèo màu hung đột nhiên xuất hiện từ hàng cây thưa phía sau. Mặc dù mưa đã che khuất mùi của bà ấy, nhưng chân Lá vẫn nhận ra con mèo lạ này. Đó là Sasha.
                       
                      Cánh Bướm Đêm cũng nhận ra bà, vì cô ấy đã thu người lại và sà ngay vào lòng bà như một đứa trẻ. Sương Diều Hâu bước tới chậm rãi ngay phía sau em gái, đuôi phất từ bên này sang bên kia. Bầy mèo bộ tộc Sông nhìn họ đi với vẻ chấp nhận, nhưng chân Lá nhìn ra sự hoang mang trong mắt bầy mèo bộ tộc Sấm khi họ không biết Sasha là ai, và cả sự thù địch trong mắt bầy mèo bộ tộc Bóng Tối.
                       
                      “Cô ta làm gì ở đây?” chân Sóc thì thầm.
                       
                      “Có lẽ cô ấy biết chúng ta chuẩn bị đi,” chân Lá đoán.
                       
                      “Nhưng tại sao cô ấy đến đây?”
                       
                      Sasha kết thúc những lời hỏi han với hai đứa con của mình và bước tới gặp mặt những mèo khác. Da Bụi rít lên đe dọa, nhưng Sao Lửa im lặng nhìn ông ấy một cái.
                       
                      “Tôi không nghĩ là chúng ta sẽ gặp lại nhau,” Sao Báo Đốm meo, hướng đầu về phía Sasha.
                       
                      “Tôi cũng vậy,” Sasha thừa nhận. “Tôi đến để hỏi xem Cánh Bướm Đêm và Sương Diều Hâu có muốn rời khỏi bộ tộc Sông và đi cùng với tôi không. Tôi đã thấy những gì Hai Chân làm với ngôi nhà của bà. Nơi này không còn an toàn nữa.”
                       
                       Cánh Bướm Đêm nhìn xuống chân mình và trái tim chân Lá ngưng đập mất một nhịp. Có phải cô ấy thật sự đã nghĩ về việc bỏ đi?  Cô nhìn lướt qua Sasha và đối diện với mèo lang y của bộ tộc Sông. “Em biết bây giờ mọi thứ thật khó khăn, nhưng chị sẽ không đi, phải không?”
                       
                      Cánh Bướm Đêm chớp mắt. “Chị-chị không biết…”
                       
                      Bộ tộc của chị cần chị,” chân Lá phản đối. Cô tròn mắt nhìn Sương Diều Hâu. “Anh sẽ không bỏ đồng tộc của mình, phải không?”
                       
                      “Quyết định là ở họ.” Giọng Sao Lửa át tiếng mưa rơi. “Nhưng tôi đồng ý là họ nên ở lại với bộ tộc của mình.”
                       
                      Sasha nheo mắt. “Ngài muốn chúng ở lại?” Đột nhiên gió như ngừng thổi, và mọi mèo đều nín thở khi bà tiếp tục nói. “Để đối mặt với sự thật rằng cha chúng chính là Sao Cọp?”
                       
                      Chân Lá có thể nhìn thấy cơn sốc hiện lên trên khuôn mặt từng mèo bộ tộc Sông. Rõ ràng họ không biết Sao Cọp chính là cha của Sương Diều Hâu và Cánh Bướm Đêm, cho dù những đứa con của ông ấy đã lớn lên trong bộ tộc.
                       
                      Có chút ngập ngừng khi Sao Lửa nhìn Sasha. “Tôi muốn chúng ở lại đây  Sao Cọp là cha của chúng,” ông meo. Vuốt Mâm Xôi cắm sâu móng vuốt của mình vào bùn, và mắt chân Sóc trợn tròn vì sốc. “Sao Cọp là một chiến binh vĩ đại, và những mèo này đã được thừa hưởng lòng can đảm từ ông ấy,” Sao Lửa tiếp tục. “Bộ tộc cần họ hơn bao giờ hết.” Ông quay sang nhìn Vuốt Mâm Xôi và Da Hung. “Những đứa con của Sao Cọp đã cố gắng gấp nhiều lần để tìm được vị trí của chúng trong bộ tộc.”
                       
                      Bây giờ chẳng còn bí mật gì nữa. Mọi mèo đều biết Sao Cọp đang tồn tại trong bốn mèo này, và có đến ba bộ tộc đang nuôi dưỡng chúng. Cánh Bướm Đêm liếc nhìn những khuôn mặt đồng tộc. Còn Sương Diều Hâu lại ngẩng đầu lên cao như thể anh chẳng quan tâm đến suy nghĩ của họ.
                       
                      Sao Báo Đốm gật đầu. “Sao Lửa nói đúng. Bộ tộc Sông cần cả bốn chiến binh này, và chúng tôi chắc chắn cần mèo lang y của mình.”
                       
                      “Nhưng chúng là con của Sao Cọp!” Tiếng rít của Hoa Sớm làm chân Lá giật mình. Nữ miu bộ tộc Sông nhìn chằm chằm Sao Báo Đốm như thể bà ấy vừa chào đón một con cáo đến với bộ tộc.
                       
                      Đôi mắt chân Sóc sáng rực. “Thì sao? Điều đó đâu có nghĩa là họ không có lòng trung thành!”
                       
                      “Sương Diều Hâu là một trong những chiến binh tốt nhất của chúng tôi,” Lông Bão thêm. Anh nhìn mèo đồng tộc của mình. “Có ai đã từng nghi ngờ lòng trung thành của anh ấy chưa?”
                       
                      “Chưa bao giờ,” Bàn Chân Sương đáp.
                       
                      Sao Báo Đốm nhìn Sương Diều Hâu và Cánh Bướm Đêm. “Hai mèo có ở lại không?”
                       
                      “Tất nhiên,” Sương Diều Hâu trả lời dứt khoát. “Tôi sẽ không bao giờ bỏ bộ tộc của mình.” Anh nhìn chằm chằm vào bầy mèo đồng tộc, đôi mắt lạnh lùng thách thức.
                       
                      Chân Lá cảm thấy dao động. Quyết định của anh ấy là xuất phát từ lòng trung thành hay sự tham vọng? Cô liếc nhìn Vuốt Mâm Xôi. Làm thế nào mà hai chiến binh cùng cha lại có thể khác nhau tới vậy?
                       
                      Cánh Bướm Đêm liếc nhìn mẹ mình, tai giật giật. “Con cũng ở lại với bộ tộc của con,” cô meo. “Bây giờ con là mèo lang y của họ. Họ cần con.”
                      Sasha gật đầu. “Tốt thôi.” Bà nhìn lướt qua chúng. “Sao Lửa nói đúng,” bà thì thầm. “Ta đã thấy cha của các con đang tồn tại trong cả hai đứa.”
                       
                      Chân Lá nghe thấy tiếng gầm gừ từ Hoa Sớm.
                       
                      Sasha quay sang nữ miu bộ tộc Sông. “Sao Cọp chưa bao giờ biết về những đứa trẻ này, nhưng ông ấy sẽ tự hào về chúng.” Bà liếc nhìn bầy mèo bộ tộc Sông. “Mấy mèo thật may mắn khi có chúng.”
                       
                      Bà bước tới Sương Diều Hâu và Cánh Bướm Đêm, ép lông mình vào họ. “Mẹ mong các con sẽ hoàn thành chuyến đi tốt đẹp,” bà meo. Sau đó bà quay đi và bước vào sâu trong từng. Những nhánh cây dương xỉ rung rinh khi bà ấy biến mất, bầy mèo bộ tộc lại bắt đầu chìm trong im lặng.
                       
                       

                      #26
                        S.F 06.04.2014 16:28:54 (permalink)
                        5
                        Chương 18
                         
                         
                        “Nhìn kìa!” Ria Mưa gào, làm những mèo khác giật mình. Trên đỉnh đồi, nổi lên trên nền trời màu xám là bộ tộc Gió. Họ đã đứng đợi sẵn ở đó, chờ đợi.
                         
                        “Đi thôi,” Sao Đen ra lệnh.
                         
                        Ông chui ra khỏi nơi trú ấn dưới tán cây và nhanh chóng leo lên đồi, theo sau là bộ tộc của ông. Chân Sóc buồn bà nhìn khu rừng, ấn móng vuốt vào nền đất rừng quen thuộc. Tất cả mèo bộ tộc Sấm và bộ tộc Sông đang nán lại nơi bìa rừng, như thể bỏ đi là việc chưa bao giờ họ nghĩ đến.
                         
                         “Đây không còn là nhà của chúng ta nữa,” Sao Lửa nhắc nhở họ. “Nhà đang đợi chúng ta ở cuối cuộc hành trình.” Ông bắt đầu bước đi, hạ thấp đầu chống lại màn mưa cào xé.
                         
                        Chân Sóc cũng theo những mèo khác chậm rãi bước đi phía sau ông. Bên cạnh cô, Lông Diều Hâu cong lưng như một chiếc là dương xỉ, đánh dấu mùi hương của ông lần cuối cùng.
                         
                         
                         
                         
                        “Chúng tôi nghĩ rằng các ngài đã thay đổi suy nghĩ,” Vuốt Bùn gầm gừ khi ba bộ tộc tới gần đỉnh dốc.
                         
                        “Lông Bùn sắp chết,” Sao Báo Đốm giải thích. “Chúng tôi đợi cho đến khi ông ấy đến chỗ bộ tộc Sao.”
                         
                        Sao Cao ngồi run rẩy bên cạnh các chiến binh của mình. Xương sườn của ông như những cành cây nhô ra ngoài. Khi các bộ tộc tới đỉnh dốc, ông đứng dậy, nhăn mặt vì tay chân tê cứng. “Thật buồn khi nghe tin của Lông Bùn,” ông meo.
                         
                        “Ít nhất ông ấy cũng chết dưới dải Thiên Hà, nơi mà chúng ta đã không còn được thấy nữa,” Sao Đen lẩm bẩm.
                         
                        Lời nói của ông như một cơn rùng mình khó chịu trên cột sống của chân Sóc. “Chúng tôi đã thấy dải Thiên Hà ở nơi mặt trời lặn,” cô phản đối. “Bộ tộc Sao sẽ đợi chúng ta ở nơi chúng ta đến.”
                         
                        Đuôi Vuốt Bùn giật giật. “Cô đã thấy những ngôi sao, nhưng đó có phải là tổ tiên của chúng ta không hay của một ai khác?”
                         
                        Chân Sóc chớp mắt, nghĩ về Bộ Lạc Thác Đổ mà họ đã gặp ở trên núi. Nếu Vuốt Bùn nói đúng, họ sẽ bỏ lại bộ tộc Sao như bỏ lại ngồi nhà của họ sao?
                         
                        Sao Đen vượt qua chỗ bùn lầy lội. “Chúng ta có đi hay không đây?”
                         
                        “Chúng tôi đã sẵn sàng,” Sao Cao trả lời.
                         
                        Thảo nguyên trải dài trước mắt họ, tất cả những ngọn cỏ đã bị xới tung, để lộ nền đất trần.
                         
                        Sao Báo Đốm nhìn chằm chằm vào nền đất đã bị phá vỡ. “Có nhiều quái vật đến vậy sao?”
                         
                        “Có rất nhiều,” Sao Cao gầm gừ.
                         
                        Khi bầy mèo vượt qua vùng đất đầu tiên, chân Sóc đã phải đấu tranh. Bùn dính vào bàn chân làm mỗi bước chân trở nên nặng nề và cô cảm thấy mình kiệt sức.
                         
                        Vuốt Mâm Xôi chạy đến cạnh cô. “Đi thôi; anh có thể giúp.”
                         
                        “Ổn mà,” cô ngắt lời. “Em có thể tự làm được.”
                         
                        Anh chớp mắt. “Anh biết em có thể,” anh meo, và chân Sóc ước gì mình đã không quá gay gắt.
                         
                        Da Bụi ở phía sau họ, mang theo bé Phong trong quai hàm. Đuôi Mây cố gắng bám sát ông. Bộ lông của anh dính đầy bùn, chỉ có lưng là trắng do mưa không ngừng rơi. “Tôi đỡ hộ cho,” anh đề nghị. Anh lấy bé Phong từ miệng Da Bụi, cố gắng không để nó dính bùn.
                         
                        Da Bụi gật đầu cảm ơn và chạy về phía sau để giúp đỡ Mây Dương Xỉ, mèo đang phải gắng gượng trong từng bước chân.
                         
                        Chân Chim cũng mang một đứa. Trông cậu ấy như đang trên bờ vực của sự sụp đổ, nhưng bàn chân vẫn tiếp tục bước đi, ánh mắt nhìn cố định vào phần đất phía trước.
                         
                        Chân Sóc nghe thấy tiếng ầm ầm của quái vật Hai Chân ở phía trước, và mùi hôi thối của chúng bốc lên ngay cả trong cơn mưa. Cô ngước đầu lên, mưa rơi vào trong mắt, và nhìn thấy Hai Chân ở phía chân trời. “Làm thế nào mà chúng ta vượt qua được họ?” cô hổn hển.
                         
                        “Chúng ta có thể đi đường vòng không?” Sao Lửa gào lên với Vuốt Bùn.
                         
                        “Họ có mặt ở khắp nơi,” Ria Độc Nhất gọi. “Đây là nơi an toàn nhất để vượt qua, tôi hứa đấy.”
                         
                         Một con quái vật với bàn chân to và những cái răng sắc nhọn đâm sâu xuống dải đất, trong khi mặt đất ùn lên một đống bùn.
                         
                        “Nếu chúng ta có thể làm cho nó chạy ra xa khỏi đây, chúng ta sẽ được an toàn,” Vuốt Bùn khuyên. “Quái vật Hai Chân không thể leo lên cao.”
                         
                        Nhưng chúng có thể đè bẹp chúng ta nếu chúng muốn, chân Sóc nghĩ, nhớ lại lời Đá Tảng.
                         
                        “Ông nói đúng; đây là cơ hội duy nhất của chúng ta. Hãy đợi cho hai con quái vật nay đi qua rồi chúng ta chạy.” Sao Lửa liếc nhìn những tộc trưởng còn lại, từng mèo một gật đầu tán đồng.
                         
                        Chân Sóc ép bụng xuống lớp bùn, cảm nhận mặt đất lạnh thấm qua lông và làm ướt da của mình. Da Xỉ Than cúi xuống bên cạnh Sao Cao, đẩy một ít thảo dược về phía ông. Những gói thảo dược cuối cùng sẽ mang năng lượng đến cho ông ấy, chân Sóc đoán.
                         
                        Ngay khi bọn quái vật đi qua, Sao Lửa ra lệnh cho tất cả cùng chạy.
                         
                        Bầy mèo bộ tộc Sấm lao về phía trước. Chân Sóc cũng cuống cuồng lao qua bùn, để mắt đến tấm da hung của Vuốt Mâm Xôi. Chỉ cần nhìn thấy anh, cô sẽ có được cảm giác an toàn. Ngay khi tới chỗ bãi đá, cô thở hổn hển với nổi sợ hãi và kiệt sức. Sao Lửa đứng ở giữa, bộ lông màu cam của ông đã biến thành màu nâu bùn. Đôi mắt mở to nhìn những mèo khác vẫn đang cố gắng chạy về phía họ.
                         
                        Chân Chim chạy tới bãi đá, đưa một đứa trẻ cho Ria Độc Nhất trước khi làm nó ngã. Chân Sóc nghe tiếng Hai Chân hét lên và quay lại thấy hắn đang chạy loạng quạng trên bùn. Hắn đã phát hiện ra những con mèo chậm chạp ở phía sau. Da Hung có trong đám đó, đang cố gắng lôi một lính nhỏ bộ tộc Sông ra khỏi bùn.
                         
                         “Sao Đen và Sao Báo Đốm đã do dự trước khi ra lệnh cho họ chạy!” chân Sóc rít lên.
                         
                        Bây giờ quái vật đã quay trở lại, tới thẳng tới đám mèo còn kẹt lại ở hố bùn.
                         
                        “Họ không đủ thời gian để chạy tới bãi đá!” Vuốt Mâm Xôi thở hổn hển.
                         
                        “Chúng ta phải quay lại và giúp họ!” Sao Lửa gào.
                         
                        Sự tuyệt vọng xâm chiếm từng tế bào trên cơ thể chân Sóc, và cô nhảy xuống bùn. Sao Lửa chạy ngay phía trước. Cô cảm nhận được bộ lông của Vuốt Mâm Xôi và sau đó phát hiện ra chân Chim, đang lao mình vào bầy mèo bộ tộc Sông.
                         
                        Tiếng gầm của quái vật làm nhức óc chân Sóc. Cô nhảy vào bầy mèo bộ tộc Sông, tìm đến một lính nhỏ đang tuyệt vọng chới với giữa đám bùn. Cô cắm răng mình vào cổ thằng nhóc, lôi nó ra và chạy về phía bãi đá.
                         
                        “Cảm ơn!”
                         
                        Chân Sóc ngước lên thấy Lông Bão đang nhìn cô. Anh ấy chớp mắt vẻ biết ơn và cúi xuống giúp đỡ một lính nhỏ khác.
                         
                        “Con của tôi!” Tiếng thét của Hoa Sớm làm chân Sóc giật mình. Một đứa trẻ đang nằm dưới chân nữ miu bộ tộc Sông. Một đứa khác lại lao đầu về phía quái vật, quá sợ hãi để nhận ra mình đang đi đâu.
                         
                         “Tôi sẽ đưa nó về!” Chân Chim lao về phía trước và bắt lấy thằng nhóc trong quai hàm. Bùn phụt ra từ chân cậu mèo khi cậu trượt trên bùn.
                         
                        Chân Sóc mang đứa trẻ còn lại và giúp đỡ Hoa Sớm chạy. “Nhanh lên!” cô hét.
                         
                        Cô đến tảng đá, tìm kiếm một khe hở để trốn khỏi tầm mắt của Hai Chân. Cô chạy dọc theo bờ đá với đứa trẻ đong đưa trong quai hàm. Hoa Sớm ở phía sau cô với Sao Lửa và bầy mèo bộ tộc Sông, cuối cùng là chân Chim với một đứa trẻ khác. Hoa Sớm chạy đến và tỏ vẻ biết ơn với cậu ấy.
                         
                        Chân Sóc đặt đứa nhỏ xuông chân mình và nhìn quanh để tìm chị. “Chân Lá!” Cô gọi.
                         
                        Chị ấy đang ở cạnh Sao Cao. Mạn sườn tộc trưởng bộ tộc Gió run lên và đôi mắt mở to đầy sợ hãi. “Hãy đi săn trong lãnh thổ của ta đi!” ông thở khò khè.
                         
                        Chân Lá nhìn lên khi nghe chân Sóc gọi.
                         
                        “Chị có thể kiểm tra mấy đứa nhỏ được không?” chân Sóc hỏi. Chân Lá nhìn Sao Cao đầy phân vân, nhưng Da Xỉ Than xuất hiện ngay bên cạnh chị. “Ta sẽ kiểm tra tình trạng của ông ấy,” bà thì thầm
                         
                        Chân Lá vội vã chạy đến kiểm trả từng đứa nhỏ. Áp tai mình vào ngực của đứa đầu tiên, rồi dến đứa khác. “Chúng chỉ quá sợ hãi và mệt mỏi thôi,” cô kết luận. “Sẽ ổn cả.”
                         
                        “Tất nhiên là tôi ổn,” một trong mấy đứa nhỏ la lên. “Quái vật không bao giờ bắt được tụi này.”
                         
                         “Im lặng, bé Liễu,” Hoa Sớm khe đe. Khi cô cúi xuống để rửa bùn trên mặt đứa nhỏ, bầy mèo bộ tộc Bóng Tối cũng xuất hiện.
                         
                        “Tất cả đều ổn chứ?” Sao Lửa hỏi Sao Đen.
                         
                        Sao Đen gật đầu, quá mệt để nói.
                         
                        Các bộ tộc nghỉ ngơi trên đá một lúc, nhưng mặt đất vẫn đang bị xới tung và Hai Chân có thể tìm thấy chúng ngay bây giờ. Đây không phải  là một nơi an toàn để nán lại lâu.
                         
                        “Chúng ta nên đi cùng nhau,” Sao Lửa đề nghị. “Thực hiện chuyến đi với một bộ tộc duy nhất.”
                         
                        “Và ai sẽ ra lệnh?” Sao Báo Đốm vặn lại. “Ngài?”
                         
                        Sao Lửa lắc đầu. “Đó không phải là điều quan trọng. Tôi chỉ nghĩ là như vậy sẽ ít nguy hiểm hơn.”
                         
                        “Ngài không có ý tưởng gì về nơi chúng ta sẽ tới,” Sao Đen lập luận. “Chúng ta phải thật sự tin tưởng tất cả các mèo. Các bộ tộc đều có thể tự mình thực hiện chuyến đi này.”
                         
                         “Nhưng ngài vừa mới bị tụt lại phía sau,” Sao Lửa chỉ ra. “Bộ tộc Sông cũng vậy. Chúng ta phải đoàn kết lại, ít nhất là trong lúc ở gần bọn Hai Chân.”
                         
                        Sao Đen nheo mắt. “Đoàn kết, được thôi,” ông nhân nhượng. “Nhưng mỗi bộ tộc nên nghe theo lệnh tộc trưởng của họ.
                         
                        Bàn chân của chân Sóc đau nhói, cô liếc nhìn lại quãng đường mà mình phải chạy tới chạy lui vừa rồi, đầy mảnh đá nhọn. Còn có cả những quái vật đáng sợ, cứ nhấm nhô lên xuống như những kẻ tuần tra biên giới.
                         
                        Vuốt Mâm Xôi chạy tới chỗ cô. “Anh đã nói chuyện với những mèo khác.”
                         
                        Anh hạ thấp giọng, và chân Sóc hiểu “những mèo khác”, có nghĩa là Da Hung, chân Chim, và Lông Bão. “Bọn anh đã đồng ý là bảo vệ vòng ngoài,” anh giải thích. “Đó là cách để chúng ta có thể phát hiện ra những nguy hiểm và giúp đỡ tất cả những mèo bị tụt lại phía sau. Chân Chim và anh sẽ đi sau cùng. Lông Bão sẽ dẫn đầu. Em nên đi một bên cánh, với Da Hung ở phía còn lại.” Chân Sóc gật đầu. “Chúng ta phải mang họ đi xa nơi này – chúng ta phải có trách nhiệm bảo vệ họ,” anh nói thêm, đôi mắt tối mờ lo lắng.
                         
                        Chân Sóc quấn đuôi của mình vào đuôi anh. “Chúng ta đang làm những điều đúng đắn nhất,” cô thì thầm. “Em chắc về điều đó.”
                         
                        “Tất cả sẵn sàng chưa?” Sao Lửa cất cao giọng.
                         
                        Chậm rãi, bầy mèo tập trung lại gần bờ đá, nép vào đồng tộc của họ. Chỉ Vuốt Mâm Xôi, chân Chim, chân Sóc, Lông Bão và Da Hung tách ra khỏi bộ tộc của mình và tản ra đứng xung quanh bầy. Sao Đen ra lệnh di chuyển đầu tiên, nhưng Sao Báo Đốm, Sao Lửa và Vuốt Bùn cũng nhanh chóng theo sau, và bầy mèo bắt đầu nhảy khỏi bãi đá, tiến vào hố bùn trơn trượt khác.
                         
                        Họ len lỏi theo rìa lãnh thổ bộ tộc Gió, giữ thấp thân mình và im lặng. Chân Sóc đi men theo một nhóm mèo, vểnh tai lên và chú ý nhất cử nhất động của bọn Hai Chân, cũng như những con mèo bị rớt lại phía sau.
                         
                        Chân Lá ở ngay cạnh cô. “Mọi chuyển ổn chứ?”
                         
                        “Em nghĩ vậy,” chân Sóc thì thầm.
                         
                        “Ý chị là em không sao chứ?” chân Lá nhẫn nại. “Em không cần phải bảo vệ ai cả, em biết mà. Tự mọi mèo đã ra quyết định và thực hiện chuyến đi này.”
                         
                        Chân Lá chớp mắt biết ơn cô. “Em biết.”
                         
                        Vì các bộ tộc bị quái vật làm cho chậm tốc độ, cúi thấp thân mình chân Sóc cảm thấy cô gần như đã biến thành cục bùn. Ít nhất là bầy mèo bây giờ trông thật bẩn thỉu, y chang với màu đất đá ở xung quanh. Những con quái vật đã đi xa và không thấy dấu hiệu trở lại nữa.
                         
                        “Có bùn trong mắt con!” Bé Phong tré lên.
                         
                        “Yên nào!” Mây Dương Xỉ nạt, và bé Phong buộc phải im lặng. Tim chân Sóc đập nhanh. Chỉ cách vài cái đuôi cáo nữa thôi, họ sẽ thoát khỏi đống bùn này và bọn quái vật.
                         
                        Đột nhiên cô nghe thấy một tiếng hét lạnh băng. Một con chó gào rú từ nơi bọn quái vật đứng, và khi cô ngẩng đầu nhìn xung quanh, cô thấy chúng đang chạy về phía họ, đôi tai của nó đập mạnh vào đầu và bàn chân khổng lồ nhảy qua bùn.
                         
                        “Chó!” Sao Báo Đốm gào.
                         
                        “Chạy đi!” Sao Đen ra lệnh.
                         
                        Chân Sóc nhìn xung quanh hoản loạn. Không có cách nào để những đứa trẻ và mèo già có thể chạy nhanh hơn một con chó! Khi những mèo khác chạy về phía trước, Sao Lửa và những tộc trưởng khác đã ở giữa bộ tộc của họ và gào lên ra lệnh.
                         
                        “Mang theo mấy đứa trẻ!” Sao Lửa chỉ huy.
                         
                        “Giúp đỡ mèo già!” Sao Báo Đốm rít lên.
                         
                        Chân Sóc nhìn bé Phong, nhưng Ria Độc Nhất đã mang thằng nhóc lên đỉnh dốc. Mây Dương Xỉ chạy theo sau ông ấy, nhưng chân Sóc có thể nghe thấy tiếng hú đáng sợ của bầy chó đang tới gần. Những sinh vật khổng lồ dễ dàng di chuyển trên bùn và thậm chí còn chạy nhanh hơn cả quái vật. Thật sự mèo già đã bị tụt lại phía sau, kể cả những mèo khác đã thúc họ chạy nhanh về phía trước với tiếng hét tuyệt vọng.
                         
                        Chân Sóc liếc tìm Vuốt Mâm Xôi, và hoảng hốt nhìn thấy anh đang lao đầu về phía con chó. Chân Chim và Da Hung ở bên cạnh, hầu như không bận tâm tới lớp bùn đang bám trên lông. Họ đang làm gì vậy?
                         
                        Choáng váng, chân Sóc nhìn họ đối mặt với con chó và chỉ kịp hiểu ra ý định khi họ tới gần nó. Tản ra xung quanh, họ bao vây con chó đen to lớn; cùng lúc sinh vật khổng lồ bị ngán chân, cái đầu đung đưa từ bên này sang bên kia để tìm ra con mèo đang đuổi theo nó. Sau đó, ánh mắt nó cố định trên chân Chim và nhắm thẳng vào chiến binh màu đen gầy còm. Ngay lập tức chân Chim chạy về phía Da Hung, bàn chân trượt trong bùn, Da Hung chạy bắn về một phía khác, gào lên khi con chó định ngoặm lấy cô. Con chó do dự, gầm thét, sau đó bám theo chiến binh bộ tộc Bóng Tối. Tim chân Sóc đập liên hồi, nhưng Vuốt Mâm Xôi đã tiến tới phía sau con chó, nhanh nhẹ cào vào hai chân nó.
                         
                        Bọn Hai Chân nghe thấy tiếng ồn ào, và một tên trong số chúng chạy về phía con chó, gào lên ngay khi Vuốt Mâm Xôi vừa mới chạy cách đó một cái đuôi cáo để né hàm răng sắc nhọn của nó.  Chân Chim đã quay lại chạy tới chỗ con chó một lần nữa, bay vút qua mũi nó để nó đứng sững lại đầy hoang mang. Con chó nhìn xung quanh, đôi mắt  lấp lánh đầy giận dữ.
                         
                        Chân Sóc như ngừng thở. Đừng để Hai Chân bắt được cậu ấy! chân Sóc lặng lẽ cầu nguyện cho chân Chim. Họ không thể mất thêm một mèo nào nữa bằng cách này! Sau đó Hai Chân bước tới chỗ con chó, lôi cổ nó kéo đi. Chân Sóc cảm thấy nhẹ nhõm.
                         
                        Chân Chim chạy vụt qua Hai Chân với Da Hung và Vuốt Mâm Xôi ngay sau đuôi. “Chạy!” cậu rít lên khi quay sang chân Sóc. Cô quay lại và chạy theo sau đồng tộc của mình. Họ đã chạy với tốc độ nhanh nhất lên tới đỉnh đồi và biến mất ở phía bên kia. Chân Sóc kiểm tra xem có mèo nào cần giúp đỡ không, nhưng những mèo già nhất, đang hoang sợ tột độ đã được Lông Nâu Đỏ và Lông Bão đẩy đi an toàn. Chân Sóc đi theo họ.
                         
                        Chưa được nửa đường, cô chợt nhận ra mình vừa băng qua biên giới bộ tộc Gió và bỏ lại lãnh thổ bộ tộc cuối cùng ở phía sau. Mưa và bùn đã cuốn trôi hết mùi đánh dấu lãnh thỗ và mùi hôi thối của quái vật. Chân Sóc không nhìn trở lại. Họ đã rời bỏ nhà của họ. Cuộc hành trình đã chính thức bắt đầu.
                         
                         
                        #27
                          S.F 09.04.2014 17:08:25 (permalink)
                          5
                          Chương 19
                           
                           
                          Như một bóng mây trôi qua mặt đất, các bộ tộc lặng lẽ băng qua một đồng cỏ. Chân Sóc biết ơn vì Vuốt Mâm Xôi luôn đi cạnh cô, che chắn cho cô khỏi những cơn gió. Bây giờ mưa đã ngớt, nhưng những đám mây đang bị gió cào xé hứa hẹn thời tiết sẽ còn lạnh hơn nữa. Run rẩy, cô nhìn lên và thấy một hang ổ Hai Chân đang lờ mờ hiện ra ở phía trước, thậm chí còn lớn hơn cả Tảng Đá Lớn.
                           
                          Bàn chân của cô rớm máu khi bị đủ thứ gai nhọn đâu vào ở những nơi họ đi qua, và cô mong mỏi sừ mềm mại dưới bàn chân mình. Không khí tràn ngập mùi hương quen thuộc – Hai Chân, quái vật lảng vảng trên đường sấm rền, mùi của chó bay tới từ hang ổ của Hai Chân, và mùi hương của những kẻ cô độc ở gần đây.  Bằng bản năng, chân Sóc cảm thấy căng thẳng bủa vây khi mình đang đi lạc vào lãnh thổ của một kẻ khác, mặc dù cô đang được bao bọc bởi nhiều mèo nhất từ trước đến nay. Cô nhìn lướt qua hàng rào, và tim như ngừng đập hoàn toàn khi nhìn thấy những chiếc lá sồi màu nâu đang xào xạc điên cuồng vì gió.
                          Chân Quạ bước ra khỏi nơi trú ẩn của ông như một cái bóng đến với cuộc sống, và nhìn chằm chằm vào các bộ tộc đầy ngạc nhiên. Một con mèo thứ hai xuất hiện phía sau anh. Chân Sóc nhận ra bộ lông màu đen trắng của Lúa Mạch, con mèo đã cho phép chân Quạ chia sẻ ngôi nhà của ông ấy trong cái nhà kho của Hai Chân từ nhiều mùa trăng trước.
                           
                           “Sao Lửa! Có thật là ngài không?” Tai chân Quạ giật giật khi ông gọi bạn cũ của mình. Bầy mèo bộ tộc dừng lại và nhìn chằm chằm vào ông. Mọi mèo đều biết về lính nhỏ lông đen bộ tộc Sấm đã bị chính mèo bảo trợ của mình đuổi đi, Sao Cọp. Ngay cả khi họ không biết đến ông ấy khi ông còn ở trong rừng, nhiều mèo đã gặp ông ấy trên hành trình đến Dãy Núi.
                           
                          “Chào, chân Quạ.” Sao Cao cúi đầu chào hỏi.
                           
                          “Chân Quạ!” Sao Lửa lách mình qua những mèo khác và đến gặp mặt bạn cũ.
                           
                          “Sao Lửa!” Chân Quạ chạm mũi với tộc trưởng bộ tộc Sấm. Ông nhìn xung quanh. “Vằn Xám đâu rồi?”
                           
                          Sao Lửa chớp mắt. “Vằn Xám không đi cùng chúng tôi.”
                           
                          “Anh ấy chết rồi ư?” Lông của chân Quạ xù lên vì sốc.
                           
                          Sao Lửa lắc đầu. “Hai Chân đã bắt anh ấy đi.”
                           
                          “Hai Chân?” chân Quạ lặp lại. “Tại sao?”
                           
                          “Họ đặt bẫy chúng tôi.” Giọng Sao Lửa đầy vẻ đau buồn. “Chúng tôi buộc phải rời khỏi khu rừng.”
                           
                          “Cái gì?” Chân Quạ nâng mũi lên để đánh hơi không khí. “Phải bộ tộc Gió và bộ tộc Sông cùng đi với ngài không? Và cả bộ tộc Bóng Tối nữa?”
                           
                          “Hai Chân đã phá hủy nhà của tất cả chúng tôi,” Sao Lửa giải thích. “Tất cả đã bị quái vật nghiền nát. Nếu chúng tôi ở lại, chúng tôi sẽ bị nghiền nát.”
                           
                          “Có vẻ ông đói rồi,” Lúa Mạch nhận xét, tiến về phía trước.
                           
                          “Xin chào, Lúa Mạch,” Sao Lửa chào ông. “Tình hình săn bắt thế nào?”
                           
                          “Tốt hơn ngài nhiều, theo những gì tôi thấy,” ông thẳng thắn trả lời.
                           
                          “Ngài đang đi đâu đây?” chân Quạ hỏi.
                           
                          “Đầu tiên là tới Dãy Núi, sau đó…” Sao Lửa quay sang nhìn Vuốt Mâm Xôi để tìm câu trả lời, nhưng Vuốt Mâm Xôi chỉ thở dài im lặng.
                           
                          “Ngài sẽ ở lại với chúng tôi tối nay, phải không?” Chân Quạ hỏi. “Mùa trăng này việc săn bắt rất ổn. Nhà kho sẽ là nơi trú ẩn tốt để tránh bọn chuột cống và cái lạnh.”
                           
                          “Đợi đã, chân Quạ,” Lúa Mạch cảnh báo. “Có quá nhiều mèo. Sẽ không hay nếu Hai Chân đến lấy rơm cho bò.”
                           
                          “Đúng vậy,” chân Quạ nói. “Nhưng phải có cách nào đó để giúp họ.”
                           
                          “Tôi nghĩ là họ có thể ở trong khu nhà bị hỏng,” Lúa Mạch đề nghị.
                           
                           “Tất nhiên!” Chân Quạ quay sang Sao Lửa. “Ngài còn nhớ chỗ đó không – đó là nơi trú ẩn của ngài và Sao Xanh sau khi bị chuột cống tấn công?”
                           
                          Sao Lửa liếc lên nhìn những đám mây màu đỏ. “Tôi đã hy vọng có thể đến được chỗ Dãy Núi vào tối nay.”
                           
                          “Chúng ta không nên từ chối lời đề nghị về thức ăn,” Sao Đen chỉ ra.
                           
                          Sao Lửa gật đầu. “Ngài nói đúng.” Ông quay trở lại chân Quạ. “Cảm ơn cậu.”
                           
                          “Chúng tôi sẽ chỉ cho ngài nơi trú ẩn; rồi sẽ chỉ cho các chiến binh nơi săn mồi tốt nhất,” chân Quạ meo. “Có đủ mồi cho mọi mèo.”
                           
                                      Chân Sóc nghe ra tiếng thì thầm phấn khích của bộ tộc, và mấy đứa nhỏ đã bắt đầu kêu meeo meeo vì đói khi chúng có cơ hội để được ăn no.
                           
                          “Chúng ta cần một chỗ nghỉ ngơi và một bữa ăn nhiều hơn cậu có thể tưởng tượng,” Sao Lửa meo.
                           
                          Chân Quạ nhìn vào bộ lông đầy bùn của bạn mình. “Ồ, Sao Lửa,” ông thì thầm. “Tôi nghĩ mình có thể tưởng tượng được.”
                           
                           
                           
                          Hang ổ bỏ không của Hai Chân không có mái, nhưng bây giờ mưa đã ngừng rơi, bức tường đá của nó có đủ trú ẩn cho tất cả các mèo khỏi gió.
                           
                          “Tôi nhận ra chỗ này rồi,” Bàn Chân Tro, một nữ miu bộ tộc Gió thì thầm. “Chúng ta đã ngủ ở đây khi Sao Lửa đưa chúng ta về nhà, sau khi Sao Gãy đuổi chúng ta đi.”
                           
                          “Tôi không nghĩ chúng ta sẽ đến đây một lần nữa,” Bàn Chân Nhện gầm gừ.
                           
                          Những đứa trẻ và mèo già bày tỏ lòng biết ơn khi chui vào ổ, hài lòng nằm xuống. Chân Quạ và Lúa Mạch dẫn các chiến binh đi săn, trong khi lính nhỏ, chân Sóc và chân Chim ở lại đó để bảo vệ những mèo khác. Da Xỉ Than và chân Lá đi xung quanh bầy mèo để kiểm tra xem có ai bị thương không.
                           
                          “Chân Sóc?” Chân Lá gọi. “Em có thể mang mớ rêu bị ngấm nước mưa ra ngoài được không? Nữ miu và mèo già đã quá mệt để tìm một chỗ khác rồi.”
                           
                           Chân Sóc gật đầu và nhanh chóng đẩy đám rêu ướt sũng ra khỏi mấy viên đá ở nơi trú ẩn.
                           
                          Những con mèo háo hức lấy nó, vỗ vỗ bằng chân để nước chảy ra. Khi mèo già cuối cùng của bộ tộc Gió thoải mái nằm nghỉ, chân Sóc quyết định cô sẽ ngồi xuống để cho bàn chân đau của mình được nghỉ ngơi. Khi đang tận hưởng sự thoải mái ở một góc, các chiến binh trở về, mang theo mồi tươi. Ấm áp, hương thơm tràn ngập nơi trú ẩn, và chân Sóc cảm thấy phấn khơi khi Vuốt Mâm Xôi đặt một con chuột béo ú trước mặt cô.
                           
                          “Anh có muốn cùng nhau ăn không?” cô đề nghị.
                           
                          “Không,” Vuốt Mâm Xôi meo. “Tất cả chỗ đó là của em.”
                           
                          Bụng chân Sóc quặn thắt vì đã lâu như vậy rồi cô không được ăn no, và lần đầu tiên kể từ khi trở về rừng, cô cảm thấy ấm áp và được ăn uống đầy đủ.
                           
                          “Chỗ này thật tốt để nghỉ ngơi,” Hoa Anh Túc kêu nho nhỏ. “Tôi không nghĩ rằng mấy đứa con mình có thể ngủ ngon thế này. Chúng gần như bị đóng băng trong cơn mưa tối qua.”
                           
                          “Tối nay chúng sẽ được ngủ ấm,” Mây Dương Xỉ đồng ý.
                           
                          Trời đã tối khi Vuốt Mâm Xôi trở lại. Anh ngồi bên cạnh chân Sóc với một miếng mồi lớn cỡ miếng mồi anh đã đưa cho cô.
                           
                          Sao Lửa nằm bên cạnh Bão Cát, đuôi của họ, một vàng tươi và một đỏ sẫm, cuộn tròn lại với nhau. “Anh sẽ ở lại với chúng tôi tối nay chứ?” ông meo với chân Quạ, mèo đang nhìn những con mèo khác ăn tối rồi từ từ chui vào ổ.
                           
                          “Có, tôi thích điều đó.” Ông bước vào góc, nơi bộ tộc Sấm nằm. Bộ tộc Bóng Tối nằm ở phía đối diện, trong khi bộ tộc Sông và bộ tộc Gió nằm ở hai góc riêng biệt khác.
                           
                          “Tôi chưa bao giờ dám nghĩ là mình lại có cơ hội nằm ngủ giữa bộ tộc như thế này,” chân Quạ thì thầm.
                           
                          “Tôi chỉ ước sao không phải trong hoàn cảnh này,” Sao Lửa thở dài.
                           
                          Mắt chân Quạ tối tăm. “Ngài sẽ tìm nhà mới như thế nào?”
                           
                           “Bộ tộc Sao sẽ cho tụi con biết,” chân Sóc meo. Cô liếc nhìn Vuốt Mâm Xôi, nhưng anh không nhìn lên. “Không phải sao?” Cô nhìn chân Lá, cào cào chân không chắc chắn. Chân Lá cúi đầu, nhưng không nói gì.
                           
                          Khi chân Sóc thức giấc, ánh mặt trời chiếu thẳng vào ổ. Cô uốn cong móng vuốt, tự hỏi có phải mình dậy muốn quá không. Cô đã ngủ say. Nhìn lên. Cô thấy bố đang đứng trên một nền đá ở giữa căn nhà bỏ hoang. Xung quanh ông, bầy mèo vẫn đang mơ màng ngủ.
                           
                          “Chúng ta đã ngủ quá lâu.” Sao Lửa meo. “Mặt trời lên cao rồi. Chúng ta phải tới Dãy Núi. Dù đi đến đâu, cuộc hành trình ở phía trước cũng sẽ rất dài.”
                           
                          Vuốt Bùn liếm bàn chân, gương mặt ông cứng nhắc hỏi. “Tại sao chúng ta phải bỏ một nơi săn mồi tốt như vậy?”
                           
                          “Đây là lần đầu tiên trong nhiều mùa trăng con của tôi được ăn no!” Hoa Anh Túc chỉ ra.
                           
                          “Nơi này đầy mồi,” Sao Cao đồng ý. Tộc trưởng bộ tộc Gió có vẻ mệt mỏi cho dù đã được ngủ đủ.
                           

                          “Chân Quạ chỉ mời chúng ta ở lại một đêm thôi,” Sao Lửa phản bác.
                           
                          “Thì sao? Nếu chúng ta quyết định ở lại đây lâu hơn, ông ta có thể làm được gì?” Sao Đen ngang ngược nhìn chân Quạ. “Bộ tộc của tôi cần thức ăn và nơi trú ẩn, họ sẵn sàng đánh nhau nếu cần thiết.”
                           
                          Vuốt Mâm Xôi đứng dậy. “Đây không phải là chỗ dành cho chúng ta,” anh meo. “Tôi không biết chắc nơi chúng ta đến, nhưng tôi biết không phải là ở đây.”
                           
                          Chân Sóc gật đầu. “Tại Sao bộ tộc Sao muốn chúng tôi thực hiện chuyến đi dài đến nơi mặt trời lặn nếu điều đó chỉ có nghĩa là nhà mới của chúng ta ở đây? Chúng ta không cần dấu hiệu cho điều này.”
                           
                          Chân Chim giật giật tai. “Chúng ta phải kết thúc chuyến hành trình mà chúng ta đã bắt đầu,” cậu gầm gừ.
                           
                          “Tôi đồng ý,” Lông Bão lên tiếng từ trong góc của bộ tộc Sông.
                           
                          “Tôi cũng vậy.” Da Hung duỗi thân mình, cong lưng lại. “Chúng ta phải đi tiếp.”
                           
                          “Tôi nghĩ họ nói đúng,” bất ngờ Sao Báo Đốm meo. “Có quá nhiều Hai Chân ở xung quanh đây. Nếu một con chó của họ bị sổng thì làm sao? Chúng ta sẽ chết dứ ở nơi này.”
                           
                          Sao Đen nheo mắt. “Tốt thôi,” ông thì thầm.
                           
                          Hoa Anh Túc đành miễng cưỡng đứng lên, thức con mình dậy. “Dậy thôi con yêu,” cô thì thầm. “Chúng ta phải đi thôi.”
                           
                          “Nhưng ở đây ấm mà,” một con meo.
                           
                          “Và có đầy mồi,” con khác lên tiếng.
                           
                           “Chúng ta phải đi,” Hoa Anh Túc nói với chúng. Giọng cô đầy  vẻ mệt mỏi, và chân Sóc cảm thấy cần phải thông cảm cho nữ miu bộ tộc Bóng Tối. Cô ấy bước ra ngoài, với những đứa trẻ theo sau, lông của chúng còn vương lại nơi chúng ngủ.
                           
                          “Tôi sẽ đến Dãy Núi cùng ngài,” chân Quạ đề nghị, phất đuôi vào hông Sao Lửa.
                           
                          Bầy mèo im lặng rời khỏi nơi trú ẩn, hướng về phía vách đá của Dãy Núi, bầu trời lại bắt đầu xám xịt. Chân Sóc rùng mình khi gió lạnh thổi xù lông cô. Mặt trời đã bắt đầu lặn. Nếu họ đi chậm theo tốc độ của mèo già và trẻ con, họ sẽ không tới được Dãy Núi trước khi mặt trời lặn.
                           
                          “Bây giờ ai là thủ lĩnh trợ tá của bộ tộc Sấm?” cô nghe chân Quạ hỏi Sao Lửa.
                           
                          Chân Sóc liếc nhìn Vuốt Mâm Xôi, nhưng anh vẫn mở to mắt nhìn thẳng về phía trước.
                           
                           “Là Vằn Xám,” Sao Lửa gầm gừ.
                           
                          Chân Quạ nhìn chằm chằm vào bạn mình ngạc nhiên. “Nhưng anh ấy đã đi rồi.”
                           
                          Sao Lửa tròn mắt nhìn ông ấy, đôi mắt đầy đau thương. “Chúng tôi phải rời bỏ nhà của mình là chưa đủ sao? Đừng hỏi tôi về anh ấy nữa. Tôi biết anh ấy sẽ không bao giờ rời bỏ tôi.” Ông nhìn chằm chằm vào khoảng không một lần nữa. “Bộ tộc Sấm đã có một thủ lĩnh trợ tá, và không cần chọn một mèo mới vào vị trí đó.”
                          Dãy Núi bắt đầu chuyển sang màu xanh đen khi mặt trời hạ thấp dần. Bầy mèo vẫn cố gắng bước từng bước lên dãy núi, không ngừng nghỉ. Bây giờ, họ đang nằm kiệt sức bên ngoài hang Miệng Mẹ. Chân Sóc nhìn chằm chằm vào đường hầm tối om dẫn đến tảng đá Mặt Trăng. Các tộc trưởng và mèo lang y của họ biết mất vào đó ngay khi họ đến. 
                           
                          “Em cũng muốn đi nữa,” chân Sóc thì thầm với chị gái. “Chị nói cho em biết bộ tộc Sao nói gì đi.”
                           
                           “Sao Báo Đốm nói chuyện này không dành cho lính nhỏ, và Sao Lửa đã đồng ý với bà ấy,” chân Lá meo.
                           
                          “Chị có nghĩ bộ tộc Sao sẽ nói với chúng ta mọi thứ không?”
                           
                          “Ai mà biết được chứ?” chân Lá thì thầm.
                           
                          Có tiếng đá lạo rạo do chân dẫm lên, và Sao Lửa bước ra khỏi đường hầm, theo sau là Sao Cao, Sao Báo Đốm, và Sao Đen. Khuôn mặt họ không có biểu hiện gì khi họ tách ra và tới chỗ bộ tộc mình.
                           
                          “Em muốn biết chuyện gì đã xảy ra!” chân Sóc phiền lòng.
                           
                           “Họ không thể nói cho chúng ta biết bất cứ chuyện gì về buổi đâu,” chân Lá nhắc cô.
                           
                          Chân Sóc cảm thấy bồn chồn thất vọng. Nếu chân Lá nói đúng; cô sẽ không có được sự kết nối đặc biệt với bộ tộc Sao. Cô phải làm thế nào để giúp bầy mèo?
                           
                          “Chân Sóc!” Vuốt Mâm Xôi gọi. Chiến binh màu hung chạy vội về phía cô. “Chúng ta cần phải gặp nhau!” anh thì thầm, gật đầu nhìn đỉnh núi. “Chúng ta cần phải quyết định nơi chúng ta sẽ tới.”
                           
                          Chân Sóc ngoảnh đầu sang một bên. “Em nghĩ chúng ta nên đến nơi mặt trời lặn để tìm Nửa Đêm.”
                           
                          “Đây là cơ hội cuối cùng của chúng ta,” Vuốt Mâm Xôi trả lời. “Trước hết, chúng ta phải nói chuyện với nhau đã. Đi thôi.”
                           
                          Chân Sóc chạy theo anh xuống con dốc, hướng đến nơi các bộ tộc đang nghỉ ngơi. Cô có thể thấy Lông Bão vội vã tiến đến từ phía bầy mèo bộ tộc Sông, bộ lông màu xám của anh ấy phát sáng dưới ánh trăng. Da Hung và chân Chim đã ngồi sẵn sàng trên đỉnh đá, in bóng trên nền trời màu xám.
                           
                          Bóng tối trải dài bên kia Dãy Núi, một màn đen khổng lồ làm chân Sóc muốn nghẹt thở. Ngoài kia, có tuyết bám đầy ngọn núi, những con mèo lạ, những sinh vật nguy hiểm, và nơi mặt-trời-chìm, mặt nước trải dài nơi Nửa Đêm sống. Chân Sóc dùng mình. Ôi, bộ tộc Sao, chúng con đang làm gì đây?
                           
                          “Tất cả đều muốn chúng ta đến nơi mặt-trời-chìm và tìm Nửa Đêm phải không?” Vuốt Mâm Xôi hỏi.
                           
                          Mắt Da Hung mở to lo lắng. “Chị không nghĩ là chúng ta không nên đến đó, nhưng sẽ như thế nào nếu bà ấy không còn ở đấy?”
                           
                          “Đó là một chuyến đi dài và nguy hiểm,” Lông Bão đồng ý.
                           
                          “Em đã quá tin tưởng việc chúng ta có thể dẫn mọi mèo đến nhà mới an toàn,” chân Sóc meo, nhớ lại sự phấn khích khi cô nghe được tin nhắn của Nửa Đêm từ chỗ mặt-trời-chìm. “Chúng ta đi là để cứu họ.”
                           
                          “Và thay vào đó chúng ta lại dẫn họ đến những nơi nguy hiểm không cần thiết,” Vuốt Mâm Xôi thì thầm.
                           
                          “Tại sao bộ tộc Sao không chọn những mèo khác thực hiện thông điệp này?” Lông Bão thở dài.
                           
                          Tim của chân Sóc đau nhói. Anh ấy đã mất quá nhiều thứ. Em gái thì chết khi thực hiện chuyến đi đầu tiên, và bây giờ Hai Chân lại bắt mất bố. Cô tiến tới gần và ấn hông mình vào hông anh.   
                           
                                      “Có ai nghĩ rằng tổ tiên đang bỏ rơi chúng ta không?” Da Hung meo, giọng cằn nhằn nhưng đầy sợ hãi.
                           
                          “Em cũng nghĩ như chị, họ đã không gửi tin nhắn như lời Nửa Đêm hứa,” Vuốt Mâm Xôi thừa nhận. “Có ai thấy một chiến binh nằm xuống  không?”
                           
                           “Có lẽ là Lông Bùn?” Lông Bão meeo.
                           
                          “Ông ấy là một mèo lang y,” chân Sóc chỉ ra.
                           
                          “Liệu Nửa Đêm có biết sự khác biệt đó không?” Da Hung thì thầm/
                           
                          Bầy mèo nhìn nhau im lặng trong thoáng chốc.
                           
                          “Nhưng Lông Bùn chết trong lãnh tổ bộ tộc Sông!” Một cơn quặn thoắt dấy lên trong bụng chân Sóc. “Nếu cái chết của Lông Bùn là một dấu hiệu, thì chúng ta đã đi sai đường mất rồi!”
                           
                          Năm con mèo trừng mắt nhìn nhau, đầy vẻ sợ hãi khi tưởng tượng những tộc trưởng của họ phải dẫn các bộ tộc quay về khu rừng chứa đầy bọn quái vật một lần nữa.
                           
                          Ôi, bộ tộc Sao, chúng tôi đã sai sao? Chân Sóc ngẩng mặt lên trời và nhắm mắt. Khi cô mở mắt ra, một ánh sáng vụt qua thu hút sự chú ý. Cô thở hổn hển, và những mèo khác dõi theo ánh mắt cô. Trên đầu họ, một ngôi sao băng rực sáng bay ngang bầu trời.
                           
                          “Chiến binh ngã xuống!” chân Sóc thở. Nó là dấu hiệu mà họ đã chờ, một trong những chiến binh của biến mất vào hư vô để chỉ cho chúng thấy con đường phải đi. Một vệt sáng mỏng như tơ nhện, kéo dài về phia chân trời nơi những ngọn núi nhấm nhô in bóng trên nền trời.
                           
                          “Bây giờ chúng ta đã biết mình phải đi đâu,” Vuốt Mâm Xôi thì thầm.
                           
                          “Phía sau ngọn núi,” chân Sóc meo. 

                          #28
                            S.F 16.04.2014 14:18:14 (permalink)
                            5
                            Chương 20

                             Chân Lá ép sát mình vào Da Xỉ Than khi cơn gió lạnh lúc bình minh làm cô thức giấc. Hòn đá phía dưới dường như đã lấy hết hơi ấm trong cơ thể cô, và không khí quá lạnh khi cô mở mắt ra để thấy hơi thở của mình nhè nhẹ trôi như một đám mây nhỏ. Cô đứng dậy, duỗi mình. Những tảng đá lấp lánh đầy sương giá trong ánh sáng bình minh nhợt nhạt, và một mùi hương quen thuộc trôi đến làm miệng cô ứa nước. Chân Quạ leo lên đỉnh dốc với một con thỏ tươi lủng lẳng trong quai hàm của ông.
                             
                            Những mèo bộ tộc Sấm khác vẫn đang ngủ, cuộn vào nhau trong các hốc đã, mỗi bộ tộc cách nhau khoảng một cái đuôi cáo. Nhưng mùi thỏ đã đánh thức họ,  và họ bắt đầy ngóc đầu dậy khi chân Quạ tiến đến. Sao Lửa đã duỗi căng cơ thể, Bão Cát ở bên cạnh ông ấy, khi chân Quạ đặt miếng mồi tươi xuống dưới chân tộc trưởng bộ tộc Sấm.
                             
                            “Món quà chia tay,” ông meo.
                             
                            Sao Lửa chăm chú nhìn ông. “Tôi vẫn hy vọng anh có thể đi cùng chúng tôi,” ông meo. “Tôi đã mất Vằn Xám; tôi không muốn rời bỏ bạn bè nào nữa cả.”
                             
                            Chân Quạ lắc đầu. “Nhà của tôi ở đây, nhưng tôi sẽ không bao giờ quên ngài, tôi hứa. Tôi sẽ luôn luôn đợi ngài.”
                             
                            Chân Lá tự hỏi sẽ như thế nào nếu họ không bao giờ trở lại. Cô biết họ sẽ đi một quãng đường xa, nhưng cô không biết là bao xa.
                             
                            “Chúng ta đã trải qua rất nhiều thứ cùng nhau,” Sao Lửa thì thầm, đôi mắt lấp lánh khi nhớ lại. “Chúng ta cùng nhau nhìn Sao Xanh chết, nhìn Sao Cọp thất bại…” ông thở dài. “Quá nhiều thứ đã xảy ra, như nước trôi qua trong một dòng sông.”
                             
                             “Vẫn còn rất nhiều nước sẽ chảy trước khi chúng ta đến với bộ tộc Sao,” chân Quạ đảm bảo với ông. “Đây không phải là kết thúc. Đây là sự khởi đầu. Ngài cần dũng cảm như một con sư tử để đối mặt với cuộc hành trình.”
                             
                            “Thật khó để tìm thấy sự can đảm khi đã mất quá nhiều thứ.” Mắt Sao Lửa mờ đục. “Tôi chưa bao giờ nghĩ tôi sẽ rời bỏ khu rừng! Kể cả khi bộ tộc Máu đến, tôi đã nghĩ tôi sẽ chết để cứu lấy ngôi nhà của mình.”
                             
                            Chân Quạ phất đuôi theo dọc hông Sao Lửa. “Nếu tôi thấy Vằn Xám, tôi sẽ nói với anh ấy con đường ngài đã đi,” ông hứa. Trang trọng gật đầu. “Tạm biệt, Sao Lửa, và chúc may mắn.”
                             
                            “Tạm biệt, chân Quạ.”
                             
                            Khi kẻ cô độc màu đen đi xuống dốc, tim chân Lá đau nhói vì cha. Ông ấy đã để lại hai người bạn lâu nhất và thân nhất ở lại – mà vẫn không biết một trong hai mèo có còn sống hay không. Cô nhìn Bão Cát ấn mõm vào hông ông ấy như thể nhắc nhở cho bố biết ông không đi một mình.
                             
                            Da Xỉ Than duỗi cái chân bị thương ra phía sau. “Chúng ta nên kiểm tra bầy mèo và chắc chắn rằng họ đủ sức để đi tiếp,” bà meo với chân Lá.
                             
                            Chân Lá gật đầu. Cô đã suy nghĩ cả đêm qua, khi chân Sóc trở về với những mèo khác từ đỉnh núi. Đôi mắt của họ rực sáng.
                             
                            “Chúng tôi đã nhìn thấy chiến binh ngã!” Vuốt Mâm Xôi vừa thở vừa phấn khích.
                             
                            “Cậu có dấu hiệu gì ư?” Sao Lửa chạy tới từ chỗ Bão Cát.
                             
                            “Cậu có chắc không?” Da Xỉ Than hỏi.  
                             
                            “Một ngôi sao đã vụt qua trên bầu trời, sau đó biến mất,” chân Sóc giải thích. Nó rơi xuống phía sau ngọn núi.”
                             
                            Sao Đen chạy tới từ bầy mèo bộ tộc Bóng Tối lộn xộn trên tảng đá. Trông ông có vẻ bối rồi. “Đó có phải là dấu hiệu mà chúng ta chờ ở Tảng Đá Lớn?”
                             
                            Da Hung nhìn chằm chằm vào ông như thể cô vừa mới phát hiện được điều gì. “Đúng rồi! Đây là tảng đá lớn mà Nửa Đêm nói! Dãy Núi, không phải là tảng đá ở điểm Bốn Cây!”
                             
                            Lông Bão gật đầu. “Bà ấy chưa bao giờ tới khu rừng. Những gì bà ấy thấy rõ ràng là một tảng đá lớn, nhưng nó có nghĩa hoàn toàn khác.”
                             
                            Sao Báo Đốm nhún vai hướng về phía trước. “Vậy cái gì nằm sau ngọn núi?”
                             
                            “Ngọn núi?” Mây Dương Xỉ kéo bé Phong lại gần mình.
                             
                            “Chúng tôi đã vượt qua nó lần trước khi tìm tới nơi mặt-trời-chìm,” Vuốt Mâm Xôi giải thích. “Nhưng lần này ngôi sao có vẻ rơi ở nơi xa hơn.”
                             
                            Sương Diều Hâu nheo mắt. “Vậy chúng ta phải tìm một con đường mới à?”
                             
                            “Không hẳn,” Vuốt Mâm Xôi nói với anh.  
                             
                            “Sẽ an toàn hơn nếu chúng ta vượt qua ngọn núi theo con đường mà chúng tôi đã đi lần trước,” Da Hung meo. “Nếu không chúng ta có thể bị lạc – và tuyết có thể rơi bất cứ lúc nào.”
                             
                            “Chúng ta có thể đến nơi ngôi sao rơi theo con đường đó,” chân Sóc chỉ ra.
                             
                             Chân Lá nhìn em gái mình giật giật ria, và Vuốt Mâm Xôi uốn cong móng vuốt lên mặt đá như thể anh đang giằng mình trong cuộc hành trình. Nhưng có gì đó kiên định trong mắt họ. Họ phải chiến thắng nỗi sợ hãi ở phía trước, vì học biết cuộc hành trình phải được thực hiện. Với chút bứt rứt, chân Lá lo lắng tự hỏi tại sao bộ tộc Sao chọn một chiến binh ngã xuống  để cho họ thấy con đường họ phải đi. Điều đó như một điềm báo đen tối mà họ phải vượt qua để cứu lấy bộ tộc.
                             
                            “Đi thôi, chân Lá!” giọng Da Xỉ Than làm cô giật mình trong sương sớm/
                             
                            “Da Xỉ Than,” chân Lá ngập ngừng meo. “Cô có nghĩ dấu hiệu của bộ tộc Sao có nghĩa là chúng ta đang đi cùng với họ?”
                             
                             Mèo lang y màu xám nhìn cô thật lâu. “Ta hy vọng vậy.”
                             
                            “Nhưng cô không chắc?” chân Lá đoán.
                             
                            Da Xỉ Than liếc nhìn xung quanh. Không có mèo nào gần đó. “Khi chúng ta đến tảng đá Mặt Trăng ngày hôm qua, ta hầu như không nghe thấy được bộ tộc Sao đang nói gì,” bà thừa nhận.
                             
                             “Nhưng họ đã nói gì?” chân Lá hỏi, lo lắng.
                             
                            Da Xỉ Than nheo mắt. “Ta biết họ đang nói chuyện với ta, nhưng ta không thể nghe được những gì họ nói. Tiếng nói đã bị nhấn chìm trong tiếng vang ầm ầm của một cơn gió lớn.”
                             
                            “Không còn gì khác sao?”
                             
                            “Không còn.” Da Xỉ Than nhắm mắt trong phút chốc. “Nhưng họ đã ở đó.”
                             
                            “Chắc hẳn họ cũng đã đau khổ như chúng ta,” chân Lá thì thầm. “Thật khủng khiếp khi chứng kiến khu rừng bị phá hủy, và bất lực để ngăn chặn nó. Dù sao, đó cũng đã từng là nhà của họ.”
                             
                            Da Xỉ Than gật đầu. “Con nói đúng. Nhưng giống như chúng ta, họ sẽ mạnh mẽ trở lại, miễn là năm bộ tộc vẫn còn.”
                             
                            “Nhưng họ sẽ tìm thấy ngôi nhà mới của chúng ta chứ?” chân Lá phiền lòng. “Họ sẽ biết nơi chúng ta đến chứ?”
                             
                            “Đây là những câu hỏi chúng ta không thể trả lời.” Da Xỉ Than đứng thẳng lên, giọng nói của bà nhanh hơn. “Thôi nào. Bộ tộc đang cần chúng ta.”
                             
                             Chân Lá bước tơi nơi chân Quạ để lại con thỏ. Nó vẫn nằm bên cạnh bố cô. Một đội tuần tra đã ra ngoài để tìm nhiều mồi hơn.
                             
                            “Con có thể mang đến cho Mây Dương Xỉ và bé Phong được không?” cô hỏi, nhưng Sao Lửa dường như đang chìm đắm trong những suy nghĩ.
                             
                            “Được chứ,” Bão Cát meo.
                             
                             Chân Lá lo lắng nhìn mẹ. “Bố sẽ ổn chứ?”
                             
                            Sao Lửa quay lại đối mặt với cô. “Bố không sao,” ông meo. “Mang nó đến cho Mây Dương Xỉ đi.”
                             
                            Chân Lá nhặt con thỏ lên và vội vàng đến nơi Mây Dương Xỉ đang cuộn tròn quanh bé Phong. Đứa trẻ màu hung đang rùng mình vì lạnh, và Mây Dương Xỉ liếm lông nó để làm nó âm lên.
                             
                            “Quá lạnh để ngủ bên ngoài!” Mây Dương Xỉ phàn nàn khi chân Lá xuất hiện. “Tôi gần như không ngủ được chút nào.” Bà liếc nhìn bé Phong, đôi mắt lấp lánh sợ hãi, và chân Lá đoán bà ấy đang tưởng tượng cảnh một sớm mai thức dậy, phát hiện đứa con cuối cùng của mình đã chết.
                             
                            “Đây.” Cô thả con thỏ xuống. “Nó sẽ giúp được cô.”
                             
                            Mặt Mây Dương Xỉ sáng lên. Lấp lánh đầy biết ơn, bà xé một miếng ở chân sau và đặt nó trước mặt bé Phong. “Thử một miếng đi,” bà động viên. “Chúng ta đã ăn thịt thỏ từ xưa đến nay, nhưng đã nhiều mùa trăng rồi chúng ta không được nếm mùi vị của nó.”
                             
                            “Đừng để nó ăn quá nhiều,” chân Lá khuyên Mây Dương Xỉ.
                             
                            “Ta biết,” Mây Dương Xỉ hứa.
                             
                            Bụng của chân Lá sôi sùng sục, và cô hy vọng đội tuần tra sẽ trở về sớm. Cô nhìn xung quanh để xem có mèo nào cần giúp đỡ hay không, nhưng hầu hết ai cũng đang vui vẻ di chuyển, lắc chân tay vào trong hốc đá. Vài mèo khác, Vuốt Mâm Xôi và chân Sóc ở giữa họ, ngồi gần nhau trên đỉnh đá màu xám và nhìn về phía mặt trời mọc.
                             
                            Chân lá nghe chân Trắng quấy rầy Vuốt Mâm Xôi. “Nói cho em biết những gì sẽ xảy ra đi!”
                             
                            Vuốt Mâm Xôi liếc nhìn sườn núi qua vai. “Em sẽ biết sớm thôi!”
                             
                            “Nhưng nếu anh nói cho tụi em biết, tụi em sẽ sẵn sàng cho mọi thứ!” chân Nhện thuyết phục.
                             
                            “Đúng đấy,” chân Trắng meo.
                             
                            Vuốt Mâm Xôi phất đuôi lên bàn chân, thở dài với vẻ mặt cam chịu. “Ừ, có rất nhiều cừu với bộ lông dày bự màu trắng, trông như những đám mây ở dưới chân. Chúng không có hại, nhưng em cần quan sát lũ chó khi thấy chúng, vì Hai Chân thường dùng chúng để kiểm soát cừu. Và đường sấm rền, tất nhiên – chủ yếu là nhỏ, nhưng có rất nhiều đường phải vượt qua. Và sau đó là những ngọn núi…”
                             
                            Giọng của anh kéo dài, và chân Lá cảm thấy cơn gió lạnh lùa vào lông mình. Có gì ở những ngọn núi làm bầy mèo sợ hãi đến vậy? Làm thế nào mà mèo già và trẻ con có thể vượt qua được nó? Ôi, bộ tộc Sao, ngài đang ở đâu? Giá như cô có thể tin bộ tộc Sao đang đi cùng họ, cô sẽ không sợ hãi đến vậy.
                            Chân Lá không thể nghĩ được có một thế giới rộng lớn như vậy ở sau Dãy Núi. Những cánh đồng trải dài phía sau nó, rải rác với cừu, trông như những đám mây, khi Vuốt Mâm Xôi miêu tả. Chân Sóc đến bên cạnh cô, thở hơi thở tuyệt vọng vào giá lạnh.
                             
                            “Em có nhớ những điều đó không?”
                             
                            “Một chút,” chân Sóc meo.
                             
                            “Vậy là chúng ta đang đi đúng đường.”
                             
                            “Phải.”
                             
                            Chân Lá lo lắng tự hỏi tại sao em gái cô lại nói chuyện với vẻ miễn cưỡng như thế. Và cô bắt gặp ánh mắt em mình nhìn Vuốt Mâm Xôi đầy lo lắng. Anh đã đừng giữa bầy mèo cả sáng nay, cứ nhìn hết từ bên này sang bên kia, như thể sợ đánh mất thứ gì đó.
                             
                            Chân Lá cảm nhận bầu không khí đang run rẩy, và một tiếng ầm ầm xuất hiện làm cô đứng lại. Có vẻ như sẽ có một cơn bão, nhưng rõ ràng bầu trời không cho cô thấy điều đó. Một đường Sấm Rền.
                             
                            “Đó là một cái lớn,” chân Sóc cảnh báo.
                             
                            Khi họ tới gần hơn, một tiếng gầm vang tới, và mùi hôi thối bắt đầu đốt cháy cổ họng chân Lá. Bầy mèo ở phía trước bước chậm lại, xô đẩy nhau để ở sát với đồng tộc của mình hơn những mèo khác. Chân Sóc chen tới trước, và chân Lá theo sau cho đến khi họ tới một con mương dưới con dốc. Nó ở gần mép đường.
                             
                            “Chúng ta nên đưa trẻ con sang trước.” Sao Lửa bước tới rảnh hẹp. Chân Lá nhảy xuống bên cạnh Đuôi Nai, bàn chân trượt trên cô. Quái vật vẫn gầm rú ở cả hai hướng, và cô cảm nhận mặt đất đang rung chuyển dưới chân mình.
                             
                            “Nên để từng bộ tộc một đi qua,” Vuốt Bùn khẳng định.
                             
                            “Bộ tộc Sông sẽ qua đầu tiên,” Sương Diều Hâu tuyên bố.
                             
                            “Không có chiến binh  nào mạnh mẽ như chiến binh của bộ tộc Sông,” Sao Báo Đốm chỉ ra. “Sao Lửa nói đúng, chúng ta nên giúp đỡ các bộ tộc yếu hơn.”
                             
                            “Bộ tộc của tôi không cần sự giúp đỡ của bà!” Vuốt Bùn rít. “Thêm nữa, nó sẽ rất hỗn loạn! Không mèo nào biết mệnh lệnh vang lên lúc nào!”
                             
                            “Vậy tại sao không để một mèo ra lệnh cho tất cả chúng ta?” Sao Lửa chất vấn.
                             
                            “Không ai có quyền ra lệnh cho chiến binh bộ tộc Bóng Tối ngoại trừ tôi!” Sao Đen gào.
                             
                            Vuốt Mâm Xôi len qua đám đông đến đứng cạnh Sao Lửa. Chân Lá ở đủ gần để ngửi thấy mùi sợ hãi trong anh. “Mèo có thể bị giết trong khi tất cả đang cãi nhau! Không ai hiểu được rằng ai là người chỉ huy không quan trọng bằng việc mọi mèo đều an toàn ở phía bên kia sao?”
                             
                            Sao Đen ép tai xuống và Sương Diều Hâu quất đuôi.
                             
                            “Để cậu ấy nói tiếp đi,” Sao Lửa cảnh báo.
                             
                            “Tôi sẽ dẫn đoàn bộ tộc Sấm,” Vuốt Mâm Xôi meo. “Chân Chim có thể dẫn đoàn bộ tộc Gió. Da Hung có thể đưa bộ tộc Bóng Tối qua, và Lông Bão, anh hướng dẫn bộ tộc Sông.”
                             
                             “Chân Chim không thể dẫn đoàn bộ tộc Gió,” Vuốt Bùn chỉ ra. “Cậu ta mới chỉ là một lính nhỏ.”
                             
                            “Ông đã từng băng qua đường Sấm Rền này trước đây chưa?” Vuốt Mâm Xôi nhắc nhở.
                             
                            “Chưa,” Vuốt Bùn cãi. “Nhưng tôi đã từng ra lệnh cho bộ tộc của tôi!”
                             
                            “Chân Chim sẽ dẫn đường!” Vuốt Mâm Xôi rít lên.
                             
                            Không thèm quan tâm tới hai bộ tộc đang cãi nhau, Lông Bão phất đuôi và dẫn đồng tộc của mình tới rìa đường Sấm Rền, nơi anh cúi đầu, chờ đợi để ra tín hiệu. Một con quái vật vừa chạy qua, bộ da của nó lấp lánh dưới ánh mặt trời. Ngay khi nó đi qua, Lông Bão gào lên và bầy mèo bộ tộc Sấm chạy bắn qua đường Sấm Rền. Chân Lá tìm Hoa Rạng Đông, nhanh chóng phát hiện ra đốm lông màu nhạt và cảm thấy nhẹ nhõm khi cô thấy hai chiến binh bộ tộc Sông giúp đỡ những đứa con của cô ấy qua đường an toàn.
                             
                            Khi bầy mèo đã sang hết bên kia đường, chân Lá nghe thấy tiếng ầm ầm đầy đe dọa của một con quái vật khác. Cảm tạ bộ tộc Sao đã cho bộ tộc Sông được an toàn, cô nhìn lên để xem nó đi được bao xa. Tim cô lộn nhào. Vuốt Bùn đã ra lệnh cho bộ tộc băng qua đường mà không chờ lệnh của chân Chim!
                             
                            Chân Chim nhìn chằm chằm hoảng sợ khi một quái vật khác lao về phía họ. “Nhanh lên!” Cậu lao lên, đẩy một đứa trẻ về phía trước, cho đến khi nó an toàn. Cậu quay trở lại hỗ trợ một đứa trẻ khác. “Mang con nít theo!” cậu ra lệnh. Trượt trên bề mặt cứng, cậu ngoặm chặt gáy của một đứa nữa và nhanh chóng đưa nó tới bờ bên kia. Các chiến binh và lính nhỏ mang những đứa trẻ còn lại chạy phía sau cậu với những nữ miu chạy phía sau cùng. Nhưng Hoa Sớm, một mèo già bộ tộc Gió rớt lại phía sau.
                             
                            “Chạy đi!” Chân Lá gào.
                             
                            Phía trước cô, Sao Lửa cúi xuống méo đường Sấm Rền. Ánh mắt ông nhìn vào con quái vật sắp tới, đoán định xem ông có đủ thời gian để cứu Hoa Sớm hay không.
                             
                            “Ở yên đấy!” Vuốt Mâm Xôi rít lên với ông.
                             
                            Sao Lửa cúi thấp hơn nữa và ép sát tai. “Cứ chạy đi! Bà sẽ làm được!” ông gọi với bà mèo bộ tộc Gió. Con quái vật lao xuống như một cơn lốc và đột nhiên lạc ra khỏi đường Sấm Rền, lao thẳng về phía Sao Lửa. Chân Lá cảm thấy rùng mình và nhắm tịt mắt lại, chờ đợi một cuộc đống lông và xương đầy kinh hoàng.
                             
                            Nó không đến. Cô mở tí hí mắt ra để nhìn con quái vật vụt qua Sao Lửa, làm bộ lông ông xù hết cả lên. Nó gầm lên đi mà không hề giảm tốc độ lại. Chân Lá mở tròn mắt. Hoa Sớm vẫn khập khiễng trên đường Sấm Rền, đồng tộc của bà dõi theo ở phía bên kia. Sao Lửa khích lệ ở mép đường, hai bên mạn sườn run rẩy.
                             
                            “Ổn rồi, ông ấy đã an toàn.” Đuôi Nai cúi xuống ấn mũi vào vai chân Lá.
                             
                            “Em đã nghĩ là bố sẽ bị giết chết,” cô thì thầm.
                             
                             “Bố em rất dũng cảm,” Đuôi Nai thì thầm, “nhưng ông ấy không phải kẻ ngốc.”
                             
                            Chân Lá quay lại nhìn bộ tộc Bóng Tối đang đợi để qua đường. Cô hy vọng Sao Đen đã học được một bài học sau sự liều lĩnh của Vuốt Bùn. Tộc trưởng bộ tộc Bóng Tối đang chờ đợi Da Hung.
                             
                            Một lính nhỏ tiến về phía trước.
                             
                            “Lùi lại!” Da Hung rít lên. Cậu mèo giật mình dừng lại và quay trở về đứng cạnh những mèo khác.
                             
                            “Chúng ta sẽ đi cùng nhau!” cô khẳng định, liếc nhìn Sao Đen. Ông gật đầu.
                             
                            Không có con quái vật nào trong tầm nhìn. Sao Đen thận trọng bước tới trước, nâng mũi lên để hít không khí. “Chạy!” ông ra lệnh, và bầy mèo bộ tộc Bóng Tối lao về phía trước. Những đứa con của Hoa Anh Túc đã được các chiến binh mang theo an toàn, còn Hoa Anh Túc chạy cùng bầy mèo như một đàn cá cùng bơi dưới nước. Chân Lá thở phào nhẹ nhõm khi bầy mèo đã an toàn đến được bờ bên kia trước khi mặt đất rung lên một lần nữa.
                             
                             “Chúng ta sẽ đi ngay khi nó chạy qua,” Vuốt Mâm Xôi nói.
                             
                            Đột nhiên có tiếng kêu nho nhỏ từ bờ bên kia. Chân Lá đông cứng. Một đứa con của Hoa Anh Túc đang bò trở ra đường Sấm Rền! Choáng váng, nó đi lòng vòng, miệng không ngừng gọi mẹ.
                             
                            Da Bụi và Lông Diều Hâu ép bụng xuống mặt đất, sẵn sàng để cứu đứa trẻ.
                             
                            “Đợi đã!” Vuốt Mâm Xôi ra lệnh. “Quá nguy hiểm.”
                             
                            Bộ tộc vẫn giữ nguyên vị trí.
                             
                            Hoa Anh Túc bắt đầu đòi chen qua bầy mèo bộ tộc Bóng Tối để cứu lấy đứa con của cô ấy, nhưng một nữ miu ở gần nhất – Hoa Rạng Đông đã chạy ra đường Sấm Rền và hất đứa nhỏ ra khỏi đường đi của quái vật. Bà mang nó trở  lại nơi an toàn, bỏ nó lên cỏ và bắt đầu liếm lông nó.
                             
                            Đột nhiên bà dừng lại và quét lưỡi xung quanh môi khi nhận ra đứa trẻ này không phải của mình. Bà lo lắng nhìn những đồng tộc của mình khi Hoa Anh Túc tiến tới tóm lấy con của cô ấy. Chân Lá căng thẳng, hy vọng Hoa Anh Túc không xúc phạm nữ miu bộ tộc Sông. Nhưng đôi mắt của cô ấy tràn đầy sự biết ơn, và cô cúi đầu với Hoa Rạng Đông trước khi mang đứa trẻ đi.
                            “Đó là nơi Đuôi Phi Điểu đã cứu tôi từ hàng rào.” Chân Sóc hất mũi mình về phía những cái dây bóng sáng giữa những cột gỗ. Bây giờ, đường Sấm Rền đã ở lại phía sau họ, và bàn chân của chân Lá cuối cùng cũng ngừng run rẩy. Cô rất biết ơn em gái mình đã kể cho cô nghe câu chuyện về chuyến đi đầu tiên để cô có thể quên đi nỗi sợ của mình. “Trong khi những mèo khác còn đang tranh cãi xem phải làm những gì,” chân Sóc tiếp tục. “Đuôi Phi Điểu đã cọ vào lông của em những cái lá nhai nát nhớt nhợt và giúp em trượt ra như một con cá.”
                             
                            “Em đã để lại một đống lông,” Lông Bão nhắc cô, và chân Sóc nghịch ngợm đập chân trước vào anh thay cho câu trả lời.
                             
                            Dường như không có nguy hiểm ở đây, không có mùi của Hai CHân hay chó; chỉ có rất nhiều cừu ồn ào, chẳng chút chú ý tới bầy mèo. Bầy mèo nằm dài trên bãi cỏ, ở quanh mỗi bộ tộc của họ. CHỉ có chân Chim, Da Hung, Vuốt Mâm Xôi, chân Sóc, và Lông Bão tách ra, chạy tới chạy lui đề phòng những kẻ lạ.
                             
                            Sao Cao trông mệt mỏi vô cùng. Ria Độc Nhất đã không rời khỏi ông cả ngày nay. Những tộc trưởng khác liếc nhìn mèo già của bộ tộc Gió, rõ ràng rất lo lắng.
                             
                            “Chúng ta nên tìm một nơi để nghỉ ngơi,” Mặt Vỏ Cây khuyên khi bầu trời tối lại và từng cơn gió lạnh thổi tung lông mèo.
                             
                             “Có một bụi rậm ở phía trước,” Sao Lửa meo. “Chúng ta có thể trú ẩn ở đó.”
                             
                            Các tộc trưởng gật đầu, và bầy mèo leo lên đỉnh dốc, chui vào trong bụi. Chân Lá chìm vào sự biết ơn khi rúc vào đám rêu.
                             
                            “Tôi ngửi thấy mùi cáo,” Sao Đen cảnh báo.
                             
                            “Mùi cũ rồi,” Sao Báo Đốm quan sát, đánh hơi không khí.
                             
                            “Nhưung nó có thể quay trở lại trong lúc chúng ta ngủ,” Vuốt Bùn meo.
                             
                            “Các bộ tộc nên ngủ cùng nhau,” Hoa Rạng Đông lên tiếng, đuôi vụt ra sau chặn thằng con của cô lại, đó là một cục lông màu khoang, lang thang sau một đống cành cây bụi. “Nằm xuống, bé Rối,” cô quát.
                             
                            “Những đứa trẻ và nữ miu, nên nằm ở trung tâm,” Ria Độc Nhất đề nghị. “Họ sẽ an toàn hơn khi ở đó.” Ông liếc nhìn Sao Cao. “Các mèo già tốt nhất cũng nên ở cùng họ.”
                             
                            “Tốt,” Sao Đen đồng ý. “Mỗi bộ tộc sẽ để hai mèo canh giữ.”
                             
                            Chân Lá bước tới chỗ Đuôi Nai, biết ơn với nơi trú ẩn dưới tán dương xỉ. Mây Dương Xỉ nên ngủ ngon vào đêm nay, cô nghĩ, với bốn bộ tộc và bụi cây rậm rạp ở xung quanh bé Phong sẽ được giữ ấm. Rừng cây rất yên tĩnh, sự yên lặng chỉ bị phá vỡ bởi một con cú. Đây không phải là nhà, mà mùi hương của bốn bộ tộc hòa lại làm mũi chân Lá giật giật, nhưng cô cảm thấy an toàn để cuộn tròn vào Da Xỉ Than mà ngủ.
                             
                             
                            Chân Lá chậm rãi đi dọc theo đường Sấm Rền khi họ tiến về phía mặt trời lặn. Các bộ tộc vẫn đi theo nhóm riêng biệt, nhưng bây giờ những nữ miu đã có thể tự trông nom con của họ, dễ dàng hơn khi những con mèo trẻ tuổi nhất đã biết sợ tiếng ồn và mùi hôi thối của quái vật. Giống như màng nhện trong mưa, ranh giới giữa các bộ tộc bắt đầu bị phá vỡ.
                             
                            “Chúng ta nên tiếp cận với ngọn núi ngay trong tối nay,” Vuốt Mâm Xôi thông báo khi chân Lá đã đi vòng quanh bộ tộc cả sáng nay, để kiểm tra vết thương hoặc dấu hiệu nhiễm trùng của họ.
                             
                             “Chúng ta sẽ ở gần đó à?” Cô ngước lên nhìn, có một đường thẳng hẹp ở đường chân trời ngay một khối đá lớn. Cô rùng mình khi thấy tuyết rơi phủ đầy những vách đá cheo leo. Một vài mèo bắt đầu ho, đánh thức nỗi sợ hãi của chân Lá về bệnh ho đờm xanh, một căn bệnh có thể quét sạch toàn bộ bộ tộc trong mùa lá trụi.
                             
                            “Chân Lá!” Sao Lửa gọi. “Con có muốn đi săn một lúc không?”
                             
                            “Có ạ,” cô háo hức trả lời. Cô đã bận bịu chăm sóc cho cả bộ tộc, thu thập mạng nhện, cầm máu từ những vết xước, cố gắng làm tất cả những gì tốt nhất với số thảo dược mà cô và Da Xỉ Than tìm thấy trên đường đi, cô đã không được đi săn trong nhiều ngày.
                             
                            “Vậy con đi với Vuốt Mâm Xôi và chân Sóc,” Sao Lửa ra lệnh. “Hy vọng con có thể mang về một hay hai con chuột.”
                             
                            Chân Sóc đứng bên cạnh cô. “Chúng ta nên đi hướng nào?”
                             
                            “Có rất nhiều chuột trên cánh đồng bên đó.” Vuốt Mâm Xôi hướng đuôi chỉ sang cánh đồng bao la bên ngoài hàng rào.
                             
                            “Vậy thì đi thôi,” chân Sóc thúc giục.
                             
                            Vuốt Mâm Xôi chạy theo cô, và chân Lá theo sau cùng, oằn mình dưới hàng rào để tìm một không gian rộng lớn với cây cỏ.
                             
                            Trong khi Vuốt Mâm Xôi và chân Sóc còn đang ở ngoài rìa cánh đồng, cô đã tiến sâu vào trong bãi cỏ mùa lá trụi và mưa. Gần như ngay lập tức cô ngửi thấy mùi chuột. Sau một thời gian dài, những mùa trăng đói kém với khu rừng cạn kiệt con mồi, chân Lá không thể tin được vào may mắn của mình. Cúi xuống, cô luồn qua bãi cỏ cho đến khi tìm thấy dấu vết tươi ngon nhất. Một lát sau, cô phát hiện ra một cục lông màu nâu ở sâu trong bãi cỏ, và vồ lấy.
                             
                            Con chuột đã lao đi trước khi bàn chân cô đáp đất, cô chỉ làm bẹp nhúm cỏ mà ngay trước đó một nhịp tim đập con mồi đã ngồi.
                             
                            “Tôi thấy cô thích hợp với săn bắt trong rừng hơn.” Tiếng meo của Sương Diều Hâu làm cô nhảy dựng lên. Cô quay qua xung quanh để tìm chiến binh bộ tộc Sông đang bình tĩnh nhìn cô, đuôi anh quấn quanh chân.
                             
                            “Anh thì làm được cái gì hay ho hơn chắc?” cô thách thức. “Trông giống như đang đi săn quá nhỉ?”
                             
                            “Tôi đã bắt được ba con chuột và một ít nấm,” anh meo. “Tôi nghĩ tôi có thể nghỉ ngơi một chút.”
                             
                            Khi chân Lá đang nhìn xem anh ta nói có đúng không, thì Sương Diều Hâu nâng mũi lên và ngửi không khí. “Chó,” anh rít lên. “Lối này.”
                             
                            Bây giờ chân Lá đã có thể nghe thấy tiếng bước chân nặng nề, đập lên cỏ. Cô nhìn chằm chằm trong sợ hãi, tự hỏi mình làm thế nào để chạy.
                             
                            “Quay về hàng rào!” Sương Diều Hâu hướng dẫn.
                             
                            Chân Lá bắt đầu chạy, nhưng tiếng gầm gữ giận dữ đã làm cô đóng băng. Liếc nhìn qua vai, cô thấy Sương Diều Hâu cong lưng gầm gừ với một con chó màu đen. Chiến binh bộ tộc Sông bật ra một tiếng rít và nhảy lui trở lại, cào móng vuốt của mình lên mõm con chó.
                             
                            “Vuốt Mâm Xôi! Chân Sóc! Cứu với!” Chân Lá gào.
                             
                            Con chó lao tới một lần nữa; Sương Diều Hâu nhảy bắn qua một bên, nhưng con chó cũng bật lại ngay lập tức, vồ vào không khí nơi Sương Diều Hâu vừa ở đó.
                             
                             “Cẩn thận!” Vuốt Mâm Xôi bật lên từ bãi cỏ bên cạnh chân Lá và nhảy lên lưng con chó. Anh đâm móng vuốt vào da nó làm nó tru lên và bắt đầu quằn quại để ném anh đi. Vuốt Mâm Xôi cố gắng bám trụ, nhưng con chó quay đầu lại và quai hàm nó chỉ cách mặt Vuốt Mâm Xôi khoảng một cái đuôi chuột. Rít lên hoảng loạn, Vuốt Mâm Xôi lao xuống đất. Trong một nhịp tim đập để bình tĩnh trở lại, con chó quay tròn, trút cơn thịnh nộ về phía anh.
                             
                            Ngay lập tức, Sương Diều Hâu quăng mình trước Vuốt Mâm Xôi, cào liên tục vào mõm con chó. Vuốt Mâm Xôi đứng vững trở lại và cùng tham gia vào cuộc tấn công. Chân Lá đứng im hoảng loạn, nhìn hai chiến binh di chuyển dũng đầy dũng cảm.
                             
                            Con chó bắt đầu lùi trở lại với đuôi kẹp giữa hai chân. Sương Diều Hâu đứng bằng hai chân sau và rít lên đầy đe dọa khi con chó kêu ẳng ăng và chạy biến ra phía sau hàng rào.
                             
                            “Vuốt Mâm Xôi, anh ổn chứ?” chân Lá thở hổn hển.
                             
                            “Anh không sao.”
                             
                            “Thật xuất sắc, tôi đã ở đây để cứu anh,” Sương Diều Hâu chế nhạo.
                             
                            “Tôi đã cứu cậu, nếu như cậu đã quên,” Vuốt Mâm Xôi vặn lại.
                             
                            Sương Diều Hâu nhún vai. “Anh cũng có thể đã quên,” anh miễn cưỡng thừa nhận.
                             
                            “Đúng vậy, tôi đoán cậu cũng sợ hãi đến mụ người đi,” Vuốt Mâm Xôi thừa nhận.
                             
                            “Chuyện gì vậy?” Chân Sóc vội vã len ra khỏi đám cỏ dài. “Tôi  ngửi thấy mùi chó.”
                             
                            “Nó tấn công bọn chị. Vuốt Mâm Xôi và Sương Diều Hâu đã đuổi nó đi,” chân Lá kết lại.
                             
                            “Chị đùa à!” chân Sóc thở hổn hển.
                             
                            “Tôi đi đây,” Sương Diều Hâu đột ngột bỏ đi. Anh lách mình qua khe hẹp, trông chả có chút thân thiện nào, và chân Lá khá vui khi thấy chiến binh bộ tộc Sông bỏ đi.
                             
                            “Thôi nào, đi săn đi,” Vuốt Mâm Xôi meo. Anh cũng len vào cỏ.
                             
                            “Đi thôi, chân Lá!” chân Sóc gọi qua vai. “Chị nên ăn ngon trước khi đến ngọn núi.”
                             
                             Chân Lá nhìn lên đỉnh núi lốm đốm tuyết. Cô ước mình có thể can đảm như em ấy. Các bộ tộc đã đủ mệt khi đi xa đến vậy – làm sao bọn trẻ và mèo già có thể vược qua đá, băng tuyết, và những vách đá cao chóng mặt? Làm thế nào để chiến binh và lính nhỏ có thể đối phó được tất cả vấn đề? Cô nhắm mắt lại và im lặng gửi lời cầu nguyện tới bộ tộc Sao, nhưng cô cảm thấy mình đang thấp thỏm với nỗi sợ hãi, như thể chẳng có ai nghe thấy lời cô nói.  
                             
                            #29
                              S.F 17.04.2014 15:19:27 (permalink)
                              0
                               
                              Chương 21
                               
                              Một cơn gió cay xè thổi xuống từ ngọn núi khi các bộ tộc tiến vào đường mòn. Những đám mây nặng trĩu trên bầu trời, và chân Lá có thể thấy tuyết sẽ sớm rơi xuống.
                               
                              Vuốt Mâm Xôi và Lông Bão đi trước dẫn họ đi dọc theo một thung lũng. Nó khác xa khu rừng so với những gì chân Lá có thể tưởng tượng. Chỉ có vài cái cây còi cọc, cong queo, bám vào mấy tảng đá màu xám, không có nơi nào con mồi có thể sống. Những mùa trăng đói làm cho bầy mèo bộ tộc Gió ốm yếu trước cái lạnh, nhưng họ vẫn bước đi một cách dứt khoát. Sao Cao nhìn như một chiếc lá vàng khô, thường dựa vào Ria Độc Nhất, mèo hiếm khi tách ra khỏi ông. Bộ tộc Bóng Tối nhìn tốt hơn đôi chút, mắt của họ mệt mỏi và chậm chạp. Còn bộ tộc Sông trông tồi tàn với vẻ hào nhoáng bên ngoài, nhưng có vẻ như bầy mèo này vẫn đủ ăn.
                               
                              Một đứa con của Hoa Anh Túc nhìn lên những vách đá cheo leo. “Chúng ta phải lên đó thật à?”
                               
                              “Ừ,” Hoa Anh túc chán chường meo.
                               
                              Hoa Sớm dừng lại, ngập ngừng đưa chân lên liếm.
                               
                              “Bà ổn không?” chân Lá hỏi bà mèo già. Máu trào ra từ giữa những móng vuốt của Hoa Sớm. Chân Lá nhìn ra xa hơn, nơi chân Sóc và Vuốt Mâm Xôi đang đi cạnh nhau. “Chân Sóc!” Chân Sóc quay lại ngay lập tức.
                               
                              “Chúng ta có thể dừng lại một chút không? Chị cần chăm sóc cho bàn chân của Hoa Sớm.”
                               
                              “Tôi sẽ nói với Sao Lửa,” có tiếng trả lời.
                               
                              “Em có cần gì không?” Vuốt Mâm Xôi meo.
                               
                              “Mạng nhện và hạt anh túc, nếu có thể.” Chân Lá nhìn chằm chằm vào khung cảnh cằn cỗi xung quanh với rất ít hy vọng tìm được thảo dược.
                               
                              Lông Diều Hâu ở giữa bầy mèo, ngẩng đầu lên. “Chúng tôi sẽ đi tìm,” anh hứa. Anh thì thầm với mấy mèo ở xung quanh. Tiếng meo lan rộng ra, và vài chiến binh trong bộ tộc bắt đầu ra ngoài và tìm kiếm dưới những tảng đá.
                               
                              Chân Lá kiểm tra chân của Hoa Sớm. “Bà phải giữ nó sạch sẽ,” cô meo. “Nhưng nếu bà lấy lưỡi làm sạch nó, nó sẽ không bao giờ chai được.”
                               
                              Mặt Vỏ Cây tiến về phía họ. “Chuyện gì vậy?”
                               
                              “Chỉ là do đi bộ thôi,” Hoa Sớm lẩm bẩm.
                               
                              “Cái này dùng được không?” Lông Táo Nâu bước đến và phun từ trong miệng ra một đám lá.
                               
                              Chân Lá thận trọng ngửi chúng. Không có cái lá nào có mùi giống với những cái cô đã từng sử dụng. Cô cẩn trọng nhặt một chiếc lá lên, ngậm một lúc trước khi can đảm cắn nó. Vị đắng,
                              nhưng có chút giống với cúc vạn thọ. “Cái này có thể dùng được.” Cô liếc nhìn Mặt Vỏ Cây. “Chúng ta có nên thử dùng nó không?”
                               
                              Mặt Vỏ Cây ngửi một chiếc lá. “Trông khá giống với một loại lá chúng tôi đã từng sử dụng trên thảo nguyên.”
                               
                              “Con cứ thử đi,” Hoa Sớm đề nghị. “Nếu nó dùng được, con có thể sử dụng nó để chăm sóc cho những mèo khác. Ta sẽ cho con biết nếu có gì không ổn.”
                               
                              Chân Lá nhai nát chiếc là và vắt nước vào bàn chân Hoa Sớm.
                               
                              Mèo già nhăn mặt và chân Lá lùi lại. “Không sao đâu,” Hoa Sớm càu nhàu. “Chỉ như một vết cắn. Tiếp đi.”
                               
                              Cánh Bướm Đêm bước tới, một chân trước quấn đầy màng nhện.
                               
                              “Tuyệt vời, cảm ơn chị!” Cẩn thận, chân Lá lấy hết màng nhện sang chân của mình và quấn vào bàn chân sưng tấy của Hoa sớm. “Hãy cho con biết nếu thấy khó chịu.”
                               
                              “Được.” Hoa Sớm ấn chân xuống mặt đất. “Không tệ.”
                               
                              Vuốt Mâm Xôi vội vã chạy tới, và bầy mèo lại ngồi xuống. Chân Sóc im lặng đến bên chân Lá, cúi đầu.
                               
                              “Đây có đúng là đường đưa em về nhà?” chân Lá hỏi sau một lúc im lặng.
                               
                              “Em… em nghĩ vậy,” chân Sóc lầm bầm.
                               
                              Chân Lá liếc nhìn cô ngạc nhiên. Họ đi theo con đường này vì Da Hung nói sẽ dễ dàng hơn khi đi một con đường mà họ đã từng đi trước đó. Giả sử chân Sóc biết đường. Cô chăm chú nhìn về phía trước, nơi thung lũng hẹp kéo dài cho đến khi mất hút giữa những tảng đá. “Không có gì trông quen thuộc sao?”
                               
                              Chân Sóc chớp mắt. “Có vẻ như chúng ta đang đi theo một hướng khác. Tụi em đã được bộ lạc dẫn đi vào lần trước.”
                               
                              Chân Lá nuốt nước bọt. Cô tự hỏi mọi chuyện sẽ như thế nào nếu họ gặp lại bầy mèo bộ lạc trong chuyến hành trình trước, những con mèo sọc bùn tôn thờ những tổ tiên kì lạ và sống sót trong một thế giới đầy đá và băng.
                               
                              Khi các bộ tộc leo lên cao, cao hơn nữa, chỉ có Lông Bão là trông thoải mái. Anh dẫn họ từ tảng đá này sang tảng đá khác một cách dễ dàng, chẳng giống một mèo bộ tộc Sông, và dường như bộ lông của anh cũng hòa hợp với thế giới màu xám ở đây.
                               
                              Dường như không có kết thúc cho việc leo núi, dù leo bao nhiêu ngày đi nữa. Địa hình càng  lúc càng dốc, nhưng đỉnh núi vẫn còn ở rất cao. Chân Hoa Sớm đã khá hơn, và chân Lá vẫn để mắt đến bà để xem loại thảo dược cô vừa dùng có tác dụng hay không.
                               
                              “Em có chắc là chúng ta đang đi đúng hướng không vậy?” Đuôi Nai lo lắng. “Con đường này thật sự rất hẹp.”
                               
                              Chị ấy nói đúng. Đường mòn đã dẫn họ tới những mỏm đá bao quanh một hẻm núi ngoằn nghèo. Có cảm giác một bên đường đang dần hạ xuống, và bên còn lại đang dần nâng lên cao. Gió thổi qua như nước chảy trong suối, giật mạnh lông của chân Lá. Cô nheo mắt trước cơn giá lạnh và cố gắng nhìn về phía trước.
                               
                              Bầy mèo hoàn toàn tập trung vào con đường dài dọc theo bờ đá.
                               
                              “Giúp đỡ con nít!” Sao Đen ra lệnh từ phía trên, và tiếng gào của ông vang vọng kỳ lạ, lặp lại giữa những vách đá.
                               
                              Theo gờ của ngọn núi, con dốc dẫn tới đường khe hẹp giữa hai đỉnh núi. Sườn núi vang vọng tiếng bàn chân dẫm lên đá và máu chảy dưới chân mèo, in những cái bóng lớn xuống phía dưới. Chân Lá gần như áp sát thân mình vào đá trong lúc di chuyển, trái tim của cô buốt giá. Cô có thể cảm nhận hơi thở ấm áp của Đuôi Nai ở phía sau.
                               
                              Đột nhiên một tiếng than khóc vang lên ở phía trước, và một mảng đá lớn rơi vào khoảng không vô định ở phía dưới. Một khoảng trống lớn hở ra trên con đường hẹp, mang chân Khói, một lính nhỏ bộ tộc Bóng Tối rơi xuống. Trong khoảnh khắc, cậu tuyệt vọng bám được vào một mỏm đá, móng vuốt không thôi cào vào đá. Lông Táo Nâu, thủ lĩnh trợ tá bộ tộc Bóng Tối, lao tới để cứu cậu ta, nhưng sức nặng càng đè xuống làm mỏm đá nhanh chóng bị bật ra, chân Khói rơi vào hư vô. Lông Táo Nâu nhảy lui lại, chỉ tự cứu được mình. Lính nhỏ, rơi xuống và biến mất hoàn toàn trong bóng tối.
                               
                              Một nữ miu bộ tộc Bóng Tối cúi xuống vách núi. “Chân Khói!”
                               
                              “Lui lại!” Lông Bão gào. Anh lách đến như một con cá chạy dọc theo bờ đá và kéo bà trở vào.
                               
                              Khi bầy mèo đang nhìn trân trân bất động, chân Lá khẽ cầu nguyện bộ tộc Sao sớm đến mang lính nhỏ đi. Sao Đen nhìn chăm chú vào mép đá. “Chúng ta không thể làm gì khác,” ông meo, đứng thẳng lên. “Chúng ta phải đi tiếp.”
                               
                              “Ngài không bỏ nó lại chứ?” nữ miu rên rỉ.
                               
                              “Cậu ta sẽ không thể sống sót nổi,” Sao Đen nói. “Và chúng ta cũng không thể tìm được thi thể của nó.” Ông cúi xuống ấn mõm mình vào hông nữ miu. “Tôi xin lỗi, Cánh Đêm. Bộ tộc Bóng Tối sẽ không bao giờ quên chân Khói; ta hứa.”
                               
                              Đôi mắt trống rỗng vô hồn với cú sốc, bầy mèo lại tiến về phía trước, ấn sát lông vào vách đá. Nhưng vị trí khuyết của chân Khói đã để lại một khoảng trống nặng nề. May mắn thay Đuôi Dài là mèo đi trước lính nhỏ bộ tộc Sông – chân Lá nuốt nước bọt khi nghĩ đến việc giúp đỡ ông mèo băng qua lỗ hổng chân Khói để lại mà không có cách nào để cho ông ước lượng được – nhưng vẫn còn vài mèo đang lo sợ.
                               
                              Lông Bão cúi xuống rướn cổ ra xa, giằng móng vuốt của mình chống lại đá. “Đi nào,” anh gọi chân Lợn, một lính nhỏ bộ tộc Gió. “Bên này vẫn an toàn. Cậu có thể nhảy qua dễ dàng.”
                               
                              Chân Lợn nhìn chằm chằm xuống bóng tối ở phía dưới, đôi mắt mở to.
                               
                              “Những mèo khác đang đợi đấy,” Lông Bão gầm gừ, mất kiên nhẫn. “Chỉ cần nhảy một cái thôi!”
                               
                              Chân Lợn nhìn lên và chớp mắt. Cậu cúi xuống, dồn trọng lượng vào chân sau, rồi nhảy với chân trước kéo dài về phía trước. Lông Bão liếm vào gáy cậu ta khi cậu đáp đất, vẫn còn hoảng sợ với những nổ lực. Anh quay lại và chờ đợi mèo tiếp theo.
                               
                              “Mấy đứa con của tôi không thể nhảy mà!” Hoa Anh Túc lên tiếng.
                               
                              “Cô có thể vượt qua được không?” Lông Bão meo.
                               
                              Hoa Anh Túc ép sát tai. “Xa quá!”
                               
                              “Tôi sẽ đưa họ qua.” Chân Chim cẩn thận vượt qua Lông Bão và nhảy trở lại, trước mặt Hoa Anh Túc. Cô nhìn cậu, đôi mắt mở to sợ hãi. “Tôi sẽ không thả chúng ra đâu,” cậu hứa. Nhặt đứa nhỏ nhất lên và tiến tới mép lỗ trống. Đứa trẻ quằn quại ở dưới cằm, tiếng meo sợ hãi vang vọng khắp vực sâu. Hoa Anh Túc quan sát, mắt mở to, khi chân Chim nhảy. Đá sỏi rơi xuống từ mỏm đá nơi cậu ta tiếp đất bên cạnh Lông Bão, nhưng chân vẫn đứng vững. Chân Lá ngạc nhiên bởi sự nhanh nhẹn của cậu ấy.
                               
                              “Trông nom đứa trẻ,” cậu meo, đặt đứa trẻ xuống mỏm đá. Sau đó quay lại để mang đứa tiếp theo sang.
                               
                              Khi cả ba đứa nhóc đều an toàn, Hoa Anh Túc cũng nhảy, khá dễ dàng với đôi chân dài của cô ấy. “Cảm ơn,” cô thở ra nhẹ nhõm. Ép sát mõm mình với từng đứa con một trước khi họ chậm rãi tiếp tục leo dốc.
                               
                               “Để từng mèo qua một,” chân Chim meo với Lông Bão. “Anh ở bên này đi; tôi sẽ qua bên kia.”
                               
                              Khi đến lượt chân Lá, bàn chân cô run rẩy sợ rằng họ sẽ phải lôi cô lên từ mép vực.
                               
                              “Không sao đâu,” chân Chim thì thầm. “Không khó như cậu tưởng.”
                               
                              Chân Lá cảm nhận hơi ấm trên lông và cố gắng quên đi lổ hổng trước mặt. Cô biết nếu là ở nhà, với đất rừng mềm ở phía dưới, cô sẽ nhảy thật xa mà không suy nghĩ gì. Nhưng ở đây, khoảng cách là một cái hố đen ngòm, lôi cô xuống thật sâu, thật sâu, thật sâu,…
                               
                              “Đừng nghĩ về nó!” Lông Bão gọi.
                               
                              Chân Lá hơi choáng, cảm nhận mép đá dưới bàn chân mình. Bộ tộc Sao, giúp con! Cô cúi xuống, và nhảy lên, cú đáp đất trượt khiến chân cô đau nhói.
                               
                              “Tốt lắm!” Lông Bão gào.
                               
                              Chân Lá nhìn xung quanh và thấy Đuôi Nai đang chuẩn bị nhảy. Ngay lập tức cô quay trở lại khi Đuôi Nai lao tới và chới với nguy hiểm ở mép vực. Chân Lá túm lấy gáy chị, giúp chị đứng vững.
                               
                              “Cảm ơn,” Đuôi Nai thở run rẩy.
                               
                              “Ổn rồi,” chân Lá lẩm bẩm với mớ lông nâu trong miệng.
                               
                              “Nhanh lên, đuổi theo những mèo khác,” Lông Bão meo. “Tụi anh sẽ đảm bảo những mèo khác vượt qua an toàn.”
                               
                              Họ cẩn thận tiếp lên con dốc. Hoa Anh Túc thật sự đã biến mất qua một khe núi hẹp, và chân Lá cố gắng theo cô, mong muốn thoát khỏi gờ đá. Khe núi dẫn tới một thung lũng với một sườn núi khác. Ở một bên, có một vách đá lớn dựng ngược lên bầu trời.Và một bên khác là sườn dốc nhẹ dẫn đến nơi có vài bụi cỏ thạch nam lưa thưa giữa đám đá sỏi. Bầy mèo nhấp nhô như những cái bóng dưới tảng đá. Da Xỉ Than đang đi vòng quanh để kiểm tra tình hình sức khỏe cho từng mèo.
                               
                              Dạ dày của chân Lá kêu gào. Cô hy vọng các hốc và khe đá sẽ ẩn dấu vài con mồi nhỏ. Bầy mèo thật sự cần ăn khi đã đi hết một quãng đường dài đầy khó khăn. Bữa ăn đầy mồi tươi trên cánh đồng của khu vực Hai Chân dường như là một kí ức xa xôi, và có vẻ ở đây không đủ thức ăn cho các bộ tộc.
                               
                              “Có vẻ như vài mèo đã sẵn sàng đi săn,” Đuôi Nai meo. Da Hung dẫn đầu một nhóm nhỏ xuống thung lũng. Sao Đen cũng dẫn đầu một nhóm khác đi xa hơn một chút, với một cặp chiến binh bộ tộc Bóng Tối ở hai bên.
                               
                              “Chân Lá! Đuôi Nai!”
                               
                              Chân Lá nghe thấy tiếng bố gọi và chạy xuống chỗ ông.
                               
                              “Vuốt Mâm Xôi đang tổ chức một đội săn mồi,” ông meo. “Hai con có thể đi cùng cậu ấy.”
                               
                              “Con không phải giúp Da Xỉ Than sao?” chân Lá hỏi.
                               
                              Sao Lửa liếc nhìn mèo lang y màu xám. “Không có mèo nào bị thương, họ chỉ bị sốc đôi chút. Da Xỉ Than đã nói với bố là con có thể đi.”
                               
                              “Vâng,” chân Lá meo. Cô nhanh chóng đến chỗ Vuốt Mâm Xôi với Đuôi Nai bên cạnh.
                               
                              “Bé Phong ổn chứ?” Chân Lá dừng lại khi họ đi ngang qua Mây Dương Xỉ.
                               
                              “Nó khỏe.” Mây Dương Xỉ khẳng định với cô. Rồi cô  ấy nhìn những đám mây. “Nhưng một khi tuyết bắt đầu rơi…”
                               
                              Bé Phong nheo mắt khi nhìn thấy chân Lá. “Tại sao không để Cody đi với chúng ta?” thằng nhóc than vãn. “Chị đã bảo cô ấy đừng đi đúng không?”
                               
                              Chân Lá lắc đầu. “Cô ấy có một ngôi nhà của riêng mình,” cô nhẹ nhàng meo.
                               
                              “Nhưng chị ấy rất vui!”
                               
                              “Sẽ có nhiều thời gian thật vui khi chúng ta đến ngôi nhà mới của mình,” Mây Dương Xỉ hứa.
                               
                              “Nếu chúng ta tới được đó,” Đuôi Nai lẩm bẩm khi họ đi quag.
                               
                              “Tất nhiên chúng ta sẽ tới được đó,” chân Lá nói với cô, hy vọng chị ấy có thể tin.
                               
                              Chân Sóc ngước đầu lên khi họ tới. “Vuốt Mâm Xôi đang nhớ lại cách săn mồi của Bộ Lạc,” cô thì thầm. “Tụi em nghĩ là nó sẽ có ích.”
                               
                              “Tới đây, em cần phải thật yên lặng hơn là vô hình khi săn bắt,” Vuốt Mâm Xôi meo.
                               
                              “Nhưng chúng ta không phải là mèo Bộ Lạc; chúng ta là mèo Bộ tộc!” Ria Mưa khó chịu. “Tại sao chúng ta phải săn mồi theo cách của họ?”
                               
                              “Đây không phải là rừng,” Vuốt Mâm Xôi vặn lại. “Nếu không có vật che chắn, con mồi sẽ phát hiện ra chúng tan gay lập tức. Ở đây, em phải chờ đợi, và tiếp tục chờ cho đến khi hòa vào ngọn núi. Sau đó con mồi sẽ tự tìm đến em.”
                               
                              “Con mồi có điên thế không?” chân Lợn khịt mũi.
                               
                              “Đó là những gì Bộ lạc dạy anh!” mắt Vuốt Mâm Xôi bừng sáng. “Nếu em không muốn chết đói, em phải học cách săn mồi giống như họ!” Anh phất đuôi. “Chân Nhện, đi theo anh. Chân Sóc, em đi với Ria Mưa và hai em” – anh nhìn chân Lá và Đuôi Nai – “làm một nhóm.”
                               
                              “Chúng ta sẽ săn ở đâu?” Chân Lá nhìn xung quanh thung lũng, những bụi cây còi cọc với những khe nứt tối em, và suy nghĩ về con mèo khổng lồ đã giết Đuôi Phi Điểu làm cô rùng mình. “Chúng ta có thể an toàn chứ?”
                               
                              “Nếu em đủ khôn ngoan, em sẽ an toàn.” Vuốt Mâm Xôi phất đuôi chỉ lên một mỏm đá nhô ra. “Thử ở đó xem,” anh đề nghị.
                               
                              Đuôi Nai gật đầu và bò lên dốc, làm văng bụi và đá xuống bầy mèo bên dưới. Chân Lá lắc thân mình để rũ bụi đi và theo sau chị. Đôi chân mệt mỏi đau nhói, nhưng cô vẫn tiếp tục đi tới mỏm đá. Đuôi Nai phất đuôi, ra hiệu giữ im lặng, và chân Lá ngửi thấy mùi giống mùi của một con chuột. Cô hạ thấp mình bên cạnh Đuôi Nai đang nhìn chằm chằm vào một bụi cỏ khô mọc ra từ một vết nứt nhỏ. Ở yên. Cô nhớ lại lời khuyên của Vuốt Mâm Xôi, nhưng thật khó để kiên nhẫn chờ đợi khi đói như thế này.
                               
                              Khi bụi cỏ bắt đầu rung rinh, Đuôi Nai từ từ tiến về phía trước. Bất ngờ bụi cỏ giật mạnh và con chuột chạy bắn ra ngoài, hướng đầu về khe nứt dưới tảng đá. Với một cú sốc, chân Lá thấy Đuôi Nai chạy theo nó và đâm thẳng vào mép đá.
                               
                              Tâm trí chân Lá tràn ngập kí ức của chân Khói khi rơi xuống vực, và cô phải buộc mình nhìn xuống thung lũng. Tự cứu lấy mình, Đuôi Nai vẫn sống, òa khóc khi đấu tranh với mép đã, một nửa thân mình đang trượt xuống sườn dốc. Cố bám mình vào một cây táo gai, thân cây mảnh mai và còi cọc oằn xuống dưới sức mạnh của chị, và chị lại bị trượt thêm một đoạn nữa.
                               
                              “Đuôi Nai,” cô gọi. “Chị không sao chứ?”
                               
                              Chiến binh bộ tộc Sấm ngước nhìn cô, đôi mắt mở to và sốc. “Chị ổn,” cô meo. “Chỉ cần bám đượ chân.” Cô bắt đầu cào móng vuốt và leo lên lại.
                               
                              Vuốt Mâm Xôi lao phăm phăm xuống từ con dốc, bị giật mình bởi tiếng sỏi đá do Đuôi Nai đạp rơi. “Chuyện gì vậy?”
                               
                              “Em bị trượt, thế thôi,” Đuôi Nai nói với anh, mặc dù mắt cô vẫn còn tràn đầy nỗi sợ hãi.
                               
                              “Em phải cẩn thận chứ!” Vuốt Mâm Xôi rít lên. Đột nhiên anh dừng lại và nhìn vượt qua chúng.
                               
                              “Gì vậy?” Chân Lá quay lại, trái tim quặn thắt. Với một chút nhẹ nhõm khi cô nhận ra anh đã phát hiện một con chuột đang leo ra khỏi vết nứt trong khe đá.
                               
                              “Nằm yên,” Vuốt Mâm Xôi thì thầm ra lệnh.
                               
                              “Nhưng em có thể bắt được nó chỉ bằng một cú vồ,” Đuôi Nai quay trở lại.
                               
                              “Đợi đã,” Vuốt Mâm Xôi gào.
                               
                              Chân Lá nghe tiếng một đôi cánh yếu ớt đập phía trên đầu. Nhìn lên, cô thấy một con chim màu dương xỉ rất lớn. Cô nuốt nước bọt, tự hỏi có phải nó cũng đã phát hiện ra con mồi – là chuột, hay là chúng?
                               
                              “Nếu chúng ta may mắn,” Vuốt Mâm Xôi thì thầm khi con chim ưng với đôi cánh to lớn lao xuống phía họ thật nhanh và thật yên lặng như một chiến binh bộ tộc Sao, “nó sẽ bỏ lại con chuột đó và chúng ta có thể mang chuột đến cho bộ tộc cùng chia.”
                               
                              “Và nếu chúng ta không may mắn?” Đuôi Nai thì thầm. Vuốt Mâm Xôi không trả lời.
                               
                              Trên đầu chúng, cánh chim đại bàng càng lúc càng rộng hơn, giống như dòng sông ngăn cách bộ tộc Sấm với bộ tộc Sông. Chân Lá phải chiến đấu với chính mình để không cong đuôi mà chạy. Con chim khổng lồ càng lúc càng tới gần, cho đến khi cô có thể nhìn thấy từng cái lông của nó, và đôi mắt nó như những viên sỏi nhỏ màu đen.
                               
                              “Đợi, đợi đi,” Vuốt Mâm Xôi thở qua hàm răng nghiến chặt.
                               
                              Chỉ khi chân Lá có thể nhìn thấy những đường gân màu vàng trên móng vuốt của con chim, nó vụt qua chúng, bỏ qua con chuột và ba con mèo trên mỏm đá. Nó đang bay thẳng xuống các bộ tộc ở phía dưới thung lũng.  
                               
                              Vuốt Mâm Xôi lao ra. “Coi chừng!” anh gào.
                               
                              Đám lông màu vàng bay thẳng vào bầy mèo, những con mèo rít lên sợ hãi khi chạy tứ tung khắp mọi hướng. Chỉ còn các chiến binh vẫn ở lại, nhảy lên bằng hai chân sau và quơ móng vuốt vào không khí khi con chim ưng lao xuống một lần nữa, cố gắng đánh bại sức mạnh của nó. Khi nó bắt đầu bay lên bầu trời, chân Lá thấy một đứa nhỏ  đang quằn quại trong móng vuốt của nó, và nghe một tiếng meeo thương tâm đầy sợ hãi. Không!
                               
                               “Bé Đầm Lầy!” Hoa Anh Túc rít lên.
                               
                              Đột nhiên Lông Diều Hâu nhảy vào không khí như xé tan cơn gió. Với móng vuốt dang rộng, anh cắm móng vuốt mình vào con chim ưng trước khi nó bay ra khỏi tầm với. Gào lên giận dữ, anh bám chắc vào con chim ưng. Chim ưng rít lên và lắc chiến binh màu nâu ra. Lông Diều Hâu rớt xuống đất, nhưng cuộc tấn công của anh cũng đủ để con đại bàng ném luôn đứa nhỏ xuống.
                               
                              Chân Lá ném mình khỏi mỏm đá, đáp xuống một cách vụng về và trượt xuống thung lũng. Đá cào móng vuốt khi cô trượt xuống. Vuốt Mâm Xôi và Đuôi Nai chạy theo ở phía sau, lách mình qua những tảng đá. Nhưng chân Lá cứ lộn nhào và lộn nhào. Một bụi cây bị cô đè nát trước khi cô đến được trung tâm, một cành dương xỉ mảnh bám lên lông cô. Nó làm cô đi chậm lại, và cô gắng đứng vững trên chân mình.
                               
                              “Kiểm tra xem Lông Diều Hâu có ổn không!” Chân Lá ra lệnh cho Đuôi Nai. “Em sẽ xem bé Đầm Lầy.”

                              Hoa Anh Túc cúi xuống cục lông đang nằm lay lắt trên nền đất. Mâu Dương Xỉ ấn hông vào nữ miu bộ tộc Bóng Tối, cố gắng an ủi cô ấy nhưng vẫn hiểu rõ sự khủng hoảng kinh hoàng.
                               
                              Chân Lá áp sát vào đứa trẻ và liếm vào ngực nó. Cô có thể cảm nhận cái hông đang phập phồng và trái tim bé nhỏ vẫn đập trong lồng ngực. Máu trào ra từ vai cậu, nhưng vết cắt không sâu.
                               
                              “Cậu ấy sẽ ổn thôi,” chân Lá hứa. “Miễn là chúng ta giữ ấm được cho cậu ấy, cậu ấy sẽ vượt qua được cú sốc.” Cô nhìn lên và nhẹ nhõm nhìn Da Xỉ Than khập khiễng tiến về phía cô.
                               
                              “Liếm sạch vết thương,” Da Xỉ Than ra lệnh. “Chúng ta có vài loại thảo dược có thể dùng được.”
                               
                              Chân Lá vâng lời ngay lập tức, nếm vị mặn của máu trên lưỡi mình.
                               
                              Hoa Anh Túc kéo hai đứa còn lại vào sát thân mình, run lên vì sợ. “Cậu đang mang chúng tôi đi đâu?” cô gào lên, nhìn xung quanh tìm kiếm con mèo đã dẫn họ tới ngọn núi.
                               
                              “Tôi không nghĩ con chim ưng sẽ tấn công!” chân Sóc phản đối khi cô chạy tới đáy thung lũng.
                               
                              “Cô biết những chuyện này sẽ xảy ra phải không?” Sao Đen giận dữ tra khảo.
                               
                              “Chúng tôi biết chim ưng thường ăn thịt Bộ lạc, nhưng họ luôn chiến đấu với chúng,” chân Sóc meo.
                               
                              “Chúng ta không phải là Bộ lạc,” Sao Đen rít lên. “Cô nên cảnh báo với chúng tôi để chúng tôi có thể tìm nơi trú ẩn.”
                               
                              “Trú ẩn ở đâu?” Hoa Anh Túc khóc. “Không có nơi nào để trú ẩn. Không có nơi nào để đi săn. Chúng ta đang trở thành mồi ở đây!”
                               
                              “Đúng vậy,” Hoa Rạng Động meo, giọng bà đầy hoảng loạn. “Chúng tôi sẽ biến mất từng mèo một.”
                               
                              “Nếu chúng ta không đoàn kết với nhau,” Da Bụi vặn lại.
                               
                              “Đúng,” Lông Táo Nâu đồng ý. “Thời gian tới, chúng ta nên cẩn thận hơn.”
                               
                               “Nếu có một con chim khác tấn công, chúng ta sẽ dụ nó đi trước khi nó lại gần mấy đứa nhỏ,” Sương Diều Hâu hứa.
                               
                              “Mười bộ tộc cũng không thể dẫn dụ được con chim đó!” Hoa Anh Túc gà.
                               
                              “Có thể không,” Sao Báo Đốm meo. “Nhưng tất cả mèo ở đây sẽ cố gắng đến chết, để bảo vệ lợi ích của những đứa trẻ.” Bà liếc nhìn xung quanh các bộ tộc, và tiếng meo đồng ý vang lên theo từng mèo một từ chiến binh đến lính nhỏ.
                               
                              Chân Lá chớp mắt. Không còn bốn bộ tộc trong hành trình nguy hiểm này. Chỉ còn một bộ tộc thôi, bị ràng buộc bởi nỗi sợ hãi và bất lực. Cô rời khỏi chỗ bé Đầm Lầy và Hoa Anh Túc. Bây giờ Mây Còi đang ở cùng họ.
                               
                              “Lông Diều Hâu sao rồi?” cô gọi, bước tới nơi Đuôi Nai đang ngồi cạnh chiến binh màu vàng.
                               
                              “Anh ổn,” Lông Diều Hâu meo, kéo dãn bàn chân mình.
                               
                              “Chị sẽ để mắt đến anh ấy,” Đuôi Nai hứa.
                               
                              Chân Lá bước tới và cọ hông mình vào mũi chị. “Chắc nó không tệ hơn được nữa đâu?” cô thì thầm.
                               
                              Chân Sóc quay lại nhìn mà không nói gì, đôi mắt u ám nghi ngờ. Trong tuyệt vọng, chân Lá quay qua nhìn bầu trời, cầu nguyện bộ tộc Sao sẽ bảo vệ họ, tự hỏi lời cầu nguyện của cô có thể xuyên qua được những đám mây dày để đến được với tổ tiên chiến binh.
                               
                              Như một câu trả lời, cơn gió lạnh đầu tiên bắt đầu thổi tới. 
                               
                              #30
                                Thay đổi trang: < 123 > | Trang 2 của 3 trang, bài viết từ 16 đến 30 trên tổng số 43 bài trong đề mục
                                Chuyển nhanh đến:

                                Thống kê hiện tại

                                Hiện đang có 0 thành viên và 4 bạn đọc.
                                Kiểu:
                                2000-2024 ASPPlayground.NET Forum Version 3.9