Bình minh (Lời tiên tri mới - tập 3) - Những chiến binh (Erin Hunter)
Chương 22
Chân Sóc nhẹ nhàng chuyển động theo vách đá. Cô dừng lại, bàn chân chìm trong tuyết, và ngước lên. Một con chim ưng đang ăn một con chuột chù trên đỉnh đá cách đó vài cái đuôi. Chân Sóc biết bộ lông màu vàng của cô phải đứng yên như một mặt trời trên bầu trời màu xám, và cô đứng bất động, hy vọng con chim ưng không chú ý tới cô. Tuyết rơi nhè nhàng xung quanh. Cô tự hỏi cô có đủ năng lượng để nhảy vọt lên và bắt con chim ưng không. Có lẽ là không. Nhiều ngày mệt mỏi vừa qua đã rút cạn sức của cô, dường như cô không thể đi săn cho bộ tộc được nữa. Con chim ưng đặt con chuột nằm bẹp trên tảng đá và cúi đầu rứt từng miếng mồi một. Chân Sóc cảm thấy ghen tị khi bụng cô lại cồn cào vì đói. Chậm như băng tan, cô nhẹ nhàng tiến về phía trước, cầu cho tuyết rơi nhiều hơn để che dấu đi bộ lông. Cô phải bắt mồi. Trời lạnh sẽ giết chết mèo nhanh hơn bất kì con chim ưng nếu bộ tộc đói. Dù đã hứa chắc chắn với Hoa Anh Túc, cú sốc mất chân Khói và gần đây nhất là mất bé Đầm Lầy đã làm lung lay ý chí của bầy mèo, kể cả những chiến binh mạnh mẽ nhất. Chân Sóc cảm giác sự nuối tiếc đang ngăn cản bước chân của mình. Cô đang dẫn dắt bộ tộc đến với cái chết. Cô thậm chí còn không chắc rằng mình có thể tìm đường trở về với họ nếu cô bắt được con chim ưng. Cô chỉ biết họ đang ở một nơi nào đó rất gần, lộn xộn trong tuyết, cầu nguyện bộ tộc Sao giải thoát cho họ. Giá như cô có thể tìm được nơi săn mồi của bộ lạc, thì ít nhất họ có thể nhận được sự giúp đỡ từng bầy mèo đã gặp trước đây. Lông Bão cứ ra ngoài vào ban đêm, giữa những vách đá cheo leo đầy tuyết. Dường như anh rất thoải mái trong lãnh thổ cằn cỗi này. Cô biết anh đang đi tìm Khe Suối, hoặc một dấu hiệu nào đó của bộ lạc, nhưng đến nay vẫn chưa tìm thấy gì cả. Bộ lạc không có biên giới hay dấu vết mùi. Không mèo nào muốn săn bắt xung quanh lãnh thổ của họ cả. Con chim ưng xù lông lên, rũ bỏ tuyết, và mang nhưng suy nghĩ của chân Sóc trở lại với việc đi săn. Cô cảm nhận sự mệt mỏi trong cơ bắp và chuẩn bị nhảy. Đột nhiên một nhúm lông xuất hiện khiến cô lùi lại. Ba còn mèo đầy bùn ném mình ra khỏi tảng đá. Một con nhảy đến khóa bẫy chim ưng, trong khi hai con khác ào tới ép sát hai bên chân Sóc, làm cô nghẹt thở. Cô cảm nhận bàn chân rắn rỏi của mình ghìm dưới tuyết, nhưng họ khỏe hơn cô nhiều, và sau thoáng chốc sợ hãi cô nằm yên, hơi thở khò khè và mệt mỏi. “Chân Sóc?” Cô nghe thấy giọng meo quen thuộc gọi tên cô và cảm nhận bàn chân bị kéo mạnh ra khỏi tuyết. Cô chớp mắt cho lớp băng tuyết trên mắt rớt xuống và thấy Gót Chân đang nhìn cô chằm chằm không chớp mắt đầy ngạc nhiên. Hai mèo bảo hộ khác đứng bên cạnh ông, mở to mắt đầy kinh ngạc. “Cô đang làm gì ở đây?” ông hỏi. Khi chân Sóc đang cố gắng sắp xếp lại những suy nghĩ lẫn lộn, cô nhận ra một trong số bảo họ. Đó là Mỏm Đá, một trong những mèo phải ra ngoài để cứu lại bộ lạc từ Răng Sắc Nhọn. Biết hai con trong số ba mèo đứng trước mặt làm cô thoải mái hơn chút ít. “Chúng tôi rời khỏi khu rừng,” cô giải thích. “Chúng tôi đang thực hiện chuyến đi vượt ngọn núi.” Gót Chân nheo mắt. “Đi nữa à?” “Tất cả chúng tôi cùng đi.” “Tất cả?” “Cả bốn bộ tộc,” chân Sóc meo. “Chúng tôi không ở trong khu rừng nữa. Có quá nhiều sự hủy diệt. Nhưng chúng tôi chưa bao giờ nghĩ chuyến đi này sẽ khó khăn đến vậy! Chân Khói đã bị rơi xuống vực, sau đó một con chim ưng mang bé Đầm Lầy đi…” Cô ngừng thở. “Bé?” Gót Chân nhắc lại. “Ở ngoài này? Cô điên à? Cô phải mang tất cả mèo đến hang của Bộ lạc Thác Đổ và nghỉ ngơi chứ. Cô để họ ở đâu rồi?” “Họ trú ẩn dưới những hòn đá. Có một cây nhô ra ở phía trên như một móng vuốt khổng lồ.” Gót Chân liếc nhìn bảo hộ. “Cây-Đá,” ông meo. “Đến đó đi.” Hai bảo hộ quay đi băng qua lớp tuyết dày, tai ép xuống chống chọi với tuyết rơi. “Hãy tìm ra các bộ tộc trước khi họ chết vì lạnh,” Gót Chân meo, nhặt con chim ưng lên. Chân Sóc phải cố gắng chạy theo ông mèo khi ông đi theo hai bảo hộ. “Họ sẽ được an toàn ngay khi chúng ta đưa họ đến Hang động của Nước Đổ,” Gót Chân nói qua vai ông. Hy vọng có thể cho chân Sóc thêm chút năng lượng, và cô bò cho đến khi chạy như bay rồi xô ông mèo vào tảng đá bị phủ đầy tuyết. Bàn Chân ngập trung đá khi xuống dốc, nhưng cô vẫn tiếp tục chạy. “Chim ưng!” Bảo hộ chui ngay vào một hốc đá. Nhìn xung quanh thung lũng, chân Sóc nhận ra nơi cô đã để bộ tộc lại. Bộ lông của họ trông như những vết ố trên nền tuyết. Ở phía trên đầu họ chân Sóc nhận ra động vật ăn thịt đang bay lòng vòng và bụng cô quặn thắt lại sợ hãi. Bảo hộ hạ thấp đùi sau xuống, sau đó nhảy qua khe vực sâu nằm giữa họ với bầy mèo bộ tộc. Gót Chân theo sau, dễ dàng nhảy qua dù ông đang mang theo con chim ưng. Chân Sóc nhìn phía bên kia, sau đó nhìn xuống khe vực sâu. Những hòn đá nhọn như những chiếc răng đâm qua tuyết, lỉa chỉa ở phía dưới vực. Tập trung chút sức lực cuối cùng, cô nhảy về phía mép đá nơi Gót Chân đang đợi. Nhảy trong tuyệt vọng, hai chân trước của cô bám vào mép đá, hai chân sau quẫy đạp vào không khí. Gót Chân lao tới trước, và cô cảm nhận được hàm răng của ông cắm vào gáy mình và lôi cô đến nơi an toàn. Ngay khi cảm nhận được mặt đất vững chắc ở dưới chân, chân Sóc chạy theo mèo bộ lạc. Ngay trên đầu họ, chim ưng đã dang rộng đôi cánh và bắt đầu lao xuống dưới đất. “Bé Phong!” Tiếng thét của Mây Dương Xỉ xé tan không khí. Lông Táo Nâu nhảy về phía trước đề đẩy đứa bé cùng mẹ của cậu ta vào trong bóng tối dưới tảng đá. Vuốt Mâm Xôi dồn Hoa Rạng Đông và con của bà ngay phía sau. Sương Diều Hâu nhảy tới chỗ Ria Độc Nhất, cùng nhau bảo vệ Sao Cao khỏi cuộc tấn công. Khi chim ưng lao xuống, móng vuốt của nó xé tan không khí, bảo hộ lao mình vào bầy mèo bộ tộc. Mỏm Đá đánh vào cánh của con chim, một bảo hộ lao vào, cào xuống một chiếc lông từ đuôi của nó. Không khí náo loạn với tiếng đập cánh của con chim khi nó nhào lên, bay vút vào bầu trời. Bầy mèo bộ tộc bước ra từ nơi trú ẩn dưới tảng đá và nhìn chằm chằm trong sự ngạc nhiên với những mèo đã cứu họ. Họ trông gầy gò, khốn khổ và đầy bùn, chân Sóc đột nhiên lo sợ mèo bộ lạc sẽ nói với họ rằng đừng cố gắng vượt qua ngọn nói, hãy trở về đợi cho thời tiết ấm hơn trước khi bắt đầu cuộc hành trình. Vuốt Mâm Xôi bước tới, chân búng tưng tưng trên tuyết. “Gót Chân! Mỏm Đá!” Anh chạm mũi hạnh phúc với mỗi bảo hộ. Chân Chim bước đến và phất đuôi vào hông Gót Chân. “Màn tấn công tuyệt vời,” anh meo. “Đây là Gót Chân,” chân Sóc thông báo với bộ tộc. “Và Mỏm Đá và…” “Tôi là Đêm Không Có Sao,” ba bảo hộ meo. Giọng nói lạ lẫm này chân Sóc đã từng quên; thật may khi được nghe lại lần nữa. Gót Chân nhìn xung quanh. “Lông Bão đâu?” “Anh ấy đang đi săn,” Da Hung giải thích. Sao Lửa bước tới phía trước. “Ông có thể giúp chúng tôi không? Mấy đứa trẻ sắp bị đóng băng,” ôngmeo. “Một trong số chúng sắp chết.” “Đưa tôi đi xem,” Gót Chân ra lệnh. “Ở đây!” Chân Lá gọi từ phía dưới tảng đá nơi Hoa Anh Túc đang liếm láp đứa trẻ yếu ớt của cô. Ngay lập tức Đêm bước tới nhặt đứa trẻ lên và đặt nó trên hông Hoa Anh Túc. “Đừng để đứa trẻ nằm trên nền đất,” cô mèo bộ lạc gào. “Đá sẽ hút hết hơn ấm của cậu ấy. Và không liếm. Ẩm ướt sẽ làm cho nó lạnh hơn.” Cô bắt đầu chà xát đứa trẻ bằng chân trước, làm rối bộ lông ẩm ướt cho đến khi đứa trẻ bắt đầu ngọ nguậy. “Cọ xát tiếp đi,” cô nói với chân Lá. “Nhớ, đừng liếm.” Nữ miu bộ tộc Bóng Tối nhìn Đêm với ánh mắt đầy cảm xúc, nhưng mèo bộ lạc chỉ gật đầu và quay lại hỏi Sao Lửa. “Ông đã ở đây bao lâu rồi?” cô hỏi. “Cũng lâu rồi,” chân Sóc thì thầm. Cô cảm giác bây giờ nạn đói và nguy hiểm đã quay. Cái lạnh làm cô buồn ngủ. “Chúng tôi sẽ nói chuyện với mọi mèo khi trở về hang động,” Gót Chân đề nghị. “Các bạn có thể giữ ấm và ăn ở đó.” “Chúng tôi phải đi.” Đôi mắt Sao Đen lấp lánh. “Chúng tôi phải rời khỏi ngọn núi trước khi tuyết rơi nhiều hơn.” “Ông sẽ chết nếu không đến chỗ chúng tôi,” Gót Chân meo. Sao Đen ép tai xuống. Sao Lửa quay lại nhìn tộc trưởng bộ tộc Bóng Tối. “Bọn trẻ và mèo già không thể vượt núi được,” ông lặng lẽ meo. “Và Sao Cao cần nghỉ ngơi,” Ria Độc Nhất meo vọng tới. Tộc trưởng bộ tộc Gió trông quá mệt như bất cứ mèo già nào. “Tất cả chúng ta cần nghỉ ngơi,” Sao Báo Đốm chỉ ra. “Nhưng chân Chim đã nói với chúng tôi có một thảo nguyên bên kia ngọn núi,” Vuốt Bùn lập luận. “Chúng ta nên đến đó.” Sao Đen quay lại nhìn Mây Còi. “Ông nghĩ sao?” “Mèo già không đủ sức để đi,” mèo lang meo. “Và bọn trẻ sẽ đóng băng nếu không có thức ăn.” “Nó sẽ chết nếu không tìm được nơi trú ẩn,” chân Lá gọi. Cô đang cọ xát cho bé Phong, với Hoa Anh Túc ở sát bên. “Được thôi,” Sao Đen nhìn chằm chằm vào Gót Chân. “Chúng tôi sẽ đi theo ông.” Gót Chân nhìn Vuốt Bùn. Chân Sóc tự hỏi có khi nào ông ấy nghĩ Vuốt Bùn là một trong những tộc trưởng, vì Sao Cao quá yếu để có thể phát ngôn cho bộ tộc Gió. “Chúng tôi cũng đi,” Vuốt Bùn lẩm bẩm. Gót Chân gật đầu trân trọng. “Tốt.” Hoa Anh Túc túm gáy một đứa trẻ. Bé Đầm Lầy quằn quại và rít lên biểu tình. “Không sao đâu, cục lông của mẹ,” mẹ cầu thì thầm. “Con sẽ sớm được an toàn thôi.” Những mèo khác bắt đầu khuấy động, lết bàn chân mình khi họ chuẩn bị theo mèo bộ lạc tới hang động. Đột nhiên một cái bóng nhảy vọt ra. “Vuốt Mâm Xôi! Tôi ngửi thấy mùi bộ lạc!” Đó là Lông Bão. Anh dừng lại, nhìn xung quanh đầy ngạc nhiên. Sau đó anh nhận ra Gót Chân. “Ông ở đây!” “Chúng tôi tìm thấy chân Sóc,” Gót Chân giải thích. Lông Bão bước tới chạm mùi vào hông bảo hộ. “Khe Suối thế nào rồi?” anh hỏi. “Cô ấy khỏe,” Gót Chân trả lời. “Chúng ta nên đi thôi.” Ông liếc nhìn Mỏm Đá và Đêm. “Tôi sẽ dẫn đầu; hai mèo đi phía sau.” Chân Sóc cảm thấy chân mình chẳng còn chút sức lực nào khi cô giúp bộ tộc đi dọc theo con đường vô hình dẫn về thác nước. Cô chỉ dừng lại khi họ tới khe nứt trong ngọn núi, nơi nước đổ ầm ầm trên đá, đập vào nhau tạo bọt và chìm sâu xuống dưới hồ.Vuốt Mâm Xôi, chân Chim, Lông Bão, và Da Hung dừng lại bên cạnh cô. “Chúng ta đã trở lại,” chân Sóc thở. Lông Bão liếc nhìn ụ đất đánh dấu nơi an nghỉ của em gái. “Anh không nghĩ là chúng ta có thể trở lại đây một lần nữa,” anh thì thầm. Bộ lạc bước qua họ, theo sau Gót Chân vào khe đá hẹp dẫn ra sau thác nước. “Đi thôi,” Lông Bão meo. “Các bộ tộc cần chúng ta. Họ chưa bao giờ gặp bộ lạc cả.” Anh nhanh chóng bước đi, Vuốt Mâm Xôi, chân Sóc, và Da Hung theo sau. Chân Chim vẫn ở lại, nhìn chằm chằm vào nấm mộ của Đuôi Phi Điểu. Bầy mèo chậm rãi tiến ra sau thác nước, bộ lông màu tối của họ lấm tấm những vệt nước. Lông Bão, Vuốt Mâm Xôi, và Da Hung đi giữa. Chân Sóc nghe thấy Da Bụi dừng lại ngay mép nước. “Chúng ta phải đi ra sau đó?” Sau thác nước, ánh sáng lay động trên nền đá, lấp lánh với những hạt nước. “Đi thôi,” chân Sóc giục Da Bụi. “Ở trong đó ấm; con hứa đấy.” Chiến binh bộ tộc Sấm bước vào, và chân Sóc theo sau ông. Dường như đã quên mất mùi, và mắt cô chớp chớp để nhìn vào bóng tối, cô thấy bộ lạc nhìn chằm chằm vào những vị khách lạ đầy ngạc nhiên. Một cô mèo trẻ, có bộ lông khoang màu nâu bên dưới lớp bùn như tất cả mèo bộ lạc khác, nhìn xung quanh tìm kiếm điều gì đó đầy phấn khích, và cả niềm vui. Đó là Khe Suối ở Nơi cá nhỏ Bơi, mèo trong đội săn đã kết thân với mèo bộ lạc khi họ tới thăm hang động vào lần trước. Chân Sóc nhìn thấy cô tuyệt vọng tìm kiếm một khuôn mặt, và biết cô ấy đang tìm kiếm chỉ một mèo. Chân Sóc cảm thấy lông mình lay động khi Lông Bão bước qua. Anh đi thẳng đến chỗ Khe Suối, và hai mèo chạm mũi với sự dịu dàng mà chân Sóc dâng trào cảm giác thương hại. Quá rõ ràng Lông Bão đã để trái tim mình bên ngoài bộ tộc, khi họ rời khỏi cô mèo bộ lạc lần thứ hai.
ntkhuyen
post tiếp bài mới đi bạn
Mình chuẩn bị thi 9 môn từ 10/6 tới 3/7. Nên sắp tới mình sẽ tập trung ôn thi mà không dịch. Bạn thông cảm nha :)
S.F
S.F và Mai Huyền Trang có phải là một không mà phong cách dịch giống nhau vậy? Cảm ơn hai bạn. Chúc bạn thi tốt nhé! Thi xong nhớ dịch tiếp cho mọi người theo dõi! Cố lên!
Bạn S.F đã thi xong và bạn đã quay trở lại đây, hị hị :3 Hy vọng mọi người tiếp tục ủng hộ.
P/s không liên quan tí: có bạn nào ở Ninh Bình không cho tớ nhờ chút đi :(
Chương 23
Chân Lá bước vào trong hang động, chớp mắt nhìn không gian u ám. Tiếng gầm của thác nước làm không gian xáo trộn, và ánh sáng lọt qua khe nứt phía trên nhảy múa trên mấy bức tường đá. Một dòng suối nhỏ lấp lánh như sương chạy xuống những tảng đá đầy rêu, và chảy vào một cái hồ trên nền hang động. Hai đường hầm dẫn vào bóng tối, mỗi cái ở mỗi đầu bức tường, và những hòn đá như những móng vuốt treo lơ lửng trên trần hang. Chân Lá cảm thấy mèo bộ lạc đang nhìn cô, đôi mắt họ lấp lánh trong bóng tối. Cô bước tới chỗ chân Sóc. “Họ nhìn chúng ta mà chẳng sợ gì cả.” Chân Sóc chớp mắt. “Tại sao họ phải vậy? Chúng ta khó mà đe dọa được họ, dù cũng gầy còm như nhau. Thêm nữa, không có mèo nào khác ở xung quanh đây. Bây giờ Răng Sắc Nhọn đã chết, kẻ thù duy nhất của bộ lạc chỉ là chim ưng.” “Chị quên mất Răng Sắc Nhọn,” chân Lá meo. “Thật tồi tệ nếu hắn vẫn còn ở trên núi.” “Đúng vậy,” chân Sóc đồng ý, nhìn dịu dàng. “Khi Đuôi Phi Điểu chết, chị ấy không chỉ cứu bộ lạc. Chị ấy bảo vệ chúng ta nữa.” Khi mắt đã nhìn quen, chân Lá bắt đầu nhìn ra hình dáng của họ, vài mèo trông mảnh khảnh và xinh đẹp, một vài mèo khác lại chắc khỏe với bờ vai rộng. Nhưng tất cả bọn họ đều nhỏ con hơn mèo bộ tộc – kể cả bộ tộc Gió - ốm yếu nhất vời cái đầu to và cổ dài. Những đứa trẻ đang chơi đùa bên ngoài đường hầm đứng lại, nhìn chằm chằm vào bầy mèo bộ tộc khi họ đứng đầy trong hang, mắt mở to, tò mò. Một nữ miu màu xám trắng đến gần chân Lá và ngửi bộ lông của cô. “Đây là Cánh,” chân Sóc giải thích. “Cô ấy đã chăm sóc cho Da Hung lần trước khi tụi em ở đây, lúc chị ấy bị chuột cống cắn.” Nữ miu bộ lạc gật đầu. “Đá Nứt đã nói là các bạn sẽ tới,” cô meo. “Bộ lạc Săn bắt Vĩnh Hằng đã nói với ông ấy là bạn cũ sẽ quay lại và mang theo những bạn mới đến với chúng tôi.” Mặc dù đang mệt mỏi và đói, lông chân Lá xù lên tò mò. “Làm sao ông ấy biết?” cô thì thầm với chân Sóc. “Đá Nứt cũng chia sẽ với tổ tiên bộ lạc giống như chị với bộ tộc Sao,” chân Sóc lặng lẽ trả lời. Gót Chân bước tới. “Con mồi ở kia,” ông đề nghị, phất đuôi về phía đống mồi tươi. Chân Lá chớp mắt. “Ông có chắc là sẽ có đủ mồi để chia sẻ với chúng tôi không?” “Ăn đi.” Gót Chân búng đôi một lần nữa đến đống mồi tươi. “Vách Đá đã tổ chức một đội săn. Họ sẽ về sớm thôi.” Mùi của một con thỏ trong đống mồi tươi làm dạ dày chân Lá kêu gào, nhưng cô không thể ăn cho đến khi cô biết chắc bộ tộc vẫn ổn. Cúi đầu lịch sử, cô rời khỏi chân Sóc với những bạn bè trên ngọn núi của em ấy và đi tìm Da Xỉ Than giữa những mèo lang y khác đang tập trung gần lối ra vào. “Một con mèo gọi là Vách Đá nói rằng chúng ta có thể sử dụng ổ ở đó.” Da Xỉ Than ra hiệu chỉ một vùng đất nông, được lót bằng rêu và lông chim. “Có đủ chổ không?” Mây Còi lo lắng. “Những ai lạnh nhất và yếu nhất có thể sử dụng ổ đó,” Mặt Vỏ Cây đề nghị. “Những mèo còn lại có thể nghỉ ngơi ở những nơi họ tìm thấy. Ít ra ở đây chúng ta cũng sẽ được an toàn trong mùa tuyết.” “Và có thức ăn nữa.” Chân Lá gật đầu về phía đống mồi tươi. Một vài mèo bộ lạc đã lựa những con mồi và mang đến cho các bộ tộc. Gót Chân thả một con thỏ xuống chân Vuốt Bùn. Thủ lĩnh trợ tá bộ tộc Gió nhìn nó với đôi mắt háu đói và gật đầu cộc lốc cảm ơn bảo hộ trước khi mang con thỏ đến cho nữ miu và lính nhỏ của ông ấy. “Chúng ta nên giúp mấy đứa nhỏ vào tổ để giữ ấm,” Cánh Bướm Đêm meo. Chân Lá cùng những mèo lang y khác bắt đầu đưa những mèo ít tuổi nhất và mẹ của chúng vào những hốc mềm trên nền hang. Khi cô giúp Hoa Anh Túc và con của cô ấy vào ổ, một ông mèo thân dài của bộ lạc tiến về phía cô. Bộ lông của ông đầy những vệt bùn làm cô không thể nhìn ra được màu lông. Chỉ có những sợi ria màu trắng ở xung quanh mõm đã tố cáo tuổi của ông. “Ai trong số các ngươi là Đấng chữa lành?” ông hỏi. Giật mình, chân Lá quay lại nhìn ông. Chân Sóc nói với cô rằng Đấng chữa lành và tộc trưởng của bộ lạc là cùng một mèo. Vậy ông ấy đang muốn gặp ai? Cô liếc nhìn Da Xỉ Than; nhưng bà đang bận chăm sóc mấy đứa trẻ của Hoa Rạng Đông. “Tôi sẽ đưa ông đi gặp Sao Lửa,” cô quyết định. Cô dẫn ông đến nơi bố đang đứng thảo luận với những tộc trưởng khác. “Chúng ta không thể ở đây quá lâu,” Sao Đen lẩm bẩm. “Tuyết chỉ rơi càng lúc càng nhiều thôi.” Ông nhìn xung quanh khi chân Lá tiến đến. “Đây là Đá Nứt,” chân Lá gật đầu và quay đi. “Ngài là Đấng chữa lành?” Đá Nứt hỏi Sao Lửa. “Tôi là tộc trưởng của bộ tộc Sấm,” ông trả lời. “Da Xỉ Than là Đấng chữa lành của chúng tôi.” Ông phất đuôi về phía Da Xỉ Than, mèo đang chú ý nhìn họ ở phía bên kia hang. “Đây là Sao Đen, Sao Báo Đốm, và Sao Cao.” Sao Lửa gật đầu với ba tộc trưởng khi quay lại. “Tất cả đều là tộc trưởng?” “Đúng vậy,” Sao Báo Đốm meo. Ánh mắt Đá Nứt dừng lại ở Sao Cao, mèo đang khép hờ mắt vì kiệt sức. “Ngài không khỏe,” ông meo. “Chúng tôi sẽ đưa thảo dược cho ngài.” Ông liếc nhìn qua vai, bắt gặp ánh mắt của cô mèo màu xám. “Cánh Chim, mang thảo dược tới đây.” Cô mèo trượt xuống một trong mấy cái đường hầm. “Bộ lạc rất biết ơn những mèo bạn đã giết Răng Sắc Nhọn. Đặc biệt là Đuôi Phi Điểu. Vong hồn của cô ấy sẽ luôn luôn ở trong tâm trí của chúng tôi.” “Con bé thừa hưởng lòng can đảm của bố nó,” Sao Lửa đồng ý, và chân Lá nhăn mặt khi nhe thấy trong giọng nói của bố vẫn còn nguyên vẹn nỗi đau khi bố nghĩ về Vằn Xám. “Mọi mèo phải ăn và nghỉ ngơi,” Đá Nứt tiếp tục. “Nhưng chúng tôi phải tiếp tục chuyến đi của chúng tôi,” Sao Đen meo. Đá Nứt gật đầu. “Chúng tôi sẽ không làm ông bị trì trễ.” Cánh Chim trở lại với một miệng đầy thảo dược và đặt chúng trước mặt Sao Cao. Chân Lá giật giật ria với sự tò mò. “Những thảo dược này là cái gì vậy?” Đôi mắt màu hổ phách của Đá Nứt chớp sáng. “Tôi đang học để trở thành một Đấng chữa lành,” chân Lá nhanh chóng giải thích. “Tôi biết những thảo dược trong rừng, nhưng trong ngọn núi…” Cô dừng lại. “Mọi thứ thật quá khác biệt so với ở đây.” “Tôi hy vọng con bé không làm phiền ngài.” Giọng Da Xỉ Than mềm mại vang lên bên cạnh cô. “Con bé rất hay tò mò.” “Tò mò là đức tính tốt của một Đấng chữa lành,” Đá Nứt đáp. “Cô ấy sẽ học hỏi được nhiều hơn.” Ông chớp mắt vui vẻ với chân Lá. “Thảo dược này là cúc vàng và tai cừu. Rất tốt cho thể lực.” “Có thể tôi sẽ gặp lại chúng, vì vậy tôi cần phải nhận ra nếu tôi nhìn thấy một lần nữa, đúng không?” “Tất nhiên rồi.” Chân Lá cảm nhận được sự ấm áp trong giọng nói khôn ngoan của ông mèo già, và cô muốn được học hỏi nhiều điều từ ông, để hiểu được sự khác biệt giữa bộ lạc và bộ tộc. “Cánh nói ông biết chúng tôi đến,” cô meo. “Thật vậy à?” Đá Nứt gật đầu. “Bộ lạc Săn bắt Vĩnh Hằng đã cho tôi thấy.” “Ông cũng chia sẻ giấc mơ với tổ tiên chiến binh sao?” Da Xỉ Than hỏi. “Chia sẻ giấc mơ?” ông lặp lại. “Không, tôi giải nghĩa dấu hiệu của đá, lá và nước, và biết đó là tiếng nói của bộ lạc săn bắt Vĩnh hằng.” “Da Xỉ Than giải nghĩa những dấu hiệu cho bộ tộc chúng tôi,” chân Lá háo hức meo. “Dấu hiệu được gửi từ bộ tộc Sao. Cô ấy cũng dạy tôi cách đọc nó.” “Con bé có tài năng thiên bẩm để làm việc đó,” Da Xỉ Than thêm. “Có lẽ con bé muốn nhìn thấy Hang của những Hòn đá sắc nhọn,” Đá Nứt đề nghị. “Hang của những Hòn đá Sắc Nhọn?” chân Lá lặp lại. “Nó có giống với Tảng đá Mặt Trăng của chúng tôi không?” “Ta không biết Tảng đá Mặt trăng của cháu,” Đá Nứt thì thầm khi ông quay trở vào một đường hầm tối dẫn tới hang động. “Nếu đó là nơi nghe rõ nhất lời nói của tổ tiên, thì chắc là đúng, nó giống như Tảng đá Mặt trăng của cháu.” Đuôi của co giật đầy phấn khích, chân Lá bước theo sau Da Xỉ Than và Đá Nứt chui xuống lối đi hẹp. Cô tự hỏi lối đi này có xa và tối thui như lối đi đến Tảng đá Mặt trăng không; nhưng chỉ cách vài cái đuôi, họ đã đến được hang động, với rêu bám đầy những vách đá trơn trượt. Chớp mắt để thích nghi với bóng tôi, chân Lá chăm chú nhìn xung quanh. Nó nhỏ hơn nhiều so với hang động chính, nhưng lại có nhiều tảng đá nhọn hơn cắm trên trần hang, kéo dài xuống tận mặt đất. Một vài hòn đá kê sát nhau trông như một bàn chân, và trong ánh sáng mờ nhạt chiếu qua trần hang, chân Lá thấy lấp loáng nước, với những giọt nước tí tách rơi xuống hồ nước trên sàn cứng. Đá Nứt chạm chân vào một trong những cái hồ và làm nó nhấp nhô gợn sóng. “Tuyết sẽ tan chảy, và những cái hồ này sẽ rộng ra, khi ánh sao tỏa sáng tôi sẽ nhìn thấy những gì bộ lạc Săn bắt Vĩnh Hằng muốn tôi biết.” “Ông có thừa xuyên chia sẽ với Bộ lạc săn bắt Vĩnh Hằng không?” Da Xỉ Than hỏi. “Khi mấy cái hồ đầy hơn,” Đá Nứt trả lời. “Chúng tôi thường gặp nhau lúc nửa mùa trăng để chia sẻ với bộ tộc Sao…” Chân Lá nhìn xung quanh hang động. Cô bước ra xa chỗ Da Xỉ Than và Đá Nứt đang trao đổi kinh nghiệm và lách giữa những hòn đá nhọn cho đến khi họ khuất khỏi tầm nhìn. Bàn chân cô nặng nề và mệt mỏi với nước bám đầy trên lông. Cô nằm xuống sàn đá ẩm ướt và đặt mũi lên đôi chân trước, bị thôi miên bởi những giọt nước nhỏ xuống từ tảng đá. Cô nhắm mắt lại. Bộ tộc Sao? Ngài có ở đây không? Tâm trí cô tràn đầy tiếng nước chảy. Bên rìa suy nghĩ, cô nghe thấy tiếng gầm rú của một con sư tử và nhìn thấy chuyển động của một bộ lông màu tối – bộ lông mà cô không thể nhận ra. Ngươi là ai? Cô hỏi trong tuyệt vọng. Có tiếng nói vang vọng bên tai, những lời nói mà cô không hiểu. Đầy hoảng loạn, chân Lá mở mắt ra. Bộ tộc Sao không có ở đây. Cô chỉ có thể nghe thấy tiếng nói của tổ tiên bộ lạc. Chân Lá chưa bao giờ cảm thấy cô đơn như bây giờ. Mặc cho chân Lá đã năn nỉ, bố vẫn không cho mèo khác đến đổi vị trí ngủ với cô, Sao Lửa khăng khăng để cô ngủ bên cạnh Da Xỉ Than trong cái ổ mềm mại ấm áp trên nền hang. “Bộ tộc cần mèo lang y hơn bao giờ hết,” bố nói với cô. “Con cần phải nghỉ ngơi.” Cô phải nghỉ ngơi như thế nào đây? Tất cả những gì cô có thể làm chỉ là liếm lông, giữ nó đừng bẩn. Cô chỉ hy vọng Da Xỉ Than không nhìn ra ánh mắt lo lắng của cô sau khi ghé thăm Hang đá Sắc Nhọn. Chúng ta sẽ làm thế nào khi không có bộ tộc Sao? Suy nghĩ đó chạy vòng vòng trong tâm trí cô như chuột mắc kẹt trong hang. Chân Sóc và Vuốt Mâm Xôi đã ngủ say, cuộn tròn lại với nhau ở gần lối ra vào hang. Khi chân Lá đến bên cạnh Da Xỉ Than, cô thấy Khe Suối chui ra khỏi hang, theo sau là chân Chim và Lông Bão. “Họ đi đâu vậy?” cô thì thầm với Da Xỉ Than. “Chúng sẽ ngồi thức canh cho Đuôi Phi Điểu,” Da Xỉ Than thì thầm, nhắm mắt lại. Chân Lá ngồi bên mèo bảo trợ của mình và quấn đuôi lên mũi. Cô tự hỏi tổ tiên có đi săn với Đuôi Phi Điểu lúc này không. Cô nép sát vào Da Xỉ Than, tìm kiếm sự thoải mái từ bộ lông màu xám. Làm thế nào cô có thể ngủ được khi biết rằng bộ tộc Sao không đi cùng họ trong chuyến hành trình này? Nhưng cô đã kiệt sức, và ngay khi nhắm mắt lại, cô đi vào giấc ngủ. Ánh sáng trải dài trên mặt nước trước cô, lấp lánh với những vì sao. Không có gì bị khuấy động. Mặt dù gió vẫn thổi. Chân Lá nhìn mặt nước, quá sợ hãi khi nhận ra ánh sao trên mặt nước chỉ là ảo giác. Tại sao bầu trời lại trống không vậy? Đây có phải là dấu hiệu khác cho thấy bộ tộc Sao không có ở đây. Đột nhiên một cơn gió làm xù lông của cô. Chân Lá nhìn chằm chằm vào bóng tối, run rẩy. Một con mèo đang nói chuyện với cô, vì cô có thể nghe thấy tiếng thì thầm nhẹ nhàng. Cô nâng mũi lên. Gió mang đến một mùi quen thuộc, quá mờ nhạt để khẳng định được mèo này đến từ đâu. “Ai đó?” cô khóc. Gió thổi mạnh hơn, tiếng nói rõ hơn cho đến khi chân Lá có thể nghe thấy: “Bất cứ nơi nào con đến, chúng ta cũng sẽ tìm thấy con.” Chân Lá quay sang nhìn gương mặt dịu dàng của Lá Đốm ở bên cạnh. Đôi mắt của mèo lang y màu khoang lấp lánh, phản chiếu đầy ánh sao, nhưng cơ thể cô run rẩy như một đám mây, không yên định hơn những ngôi sao trên mặt nước. “Cô đừng đi!” chân Lá thở. Nhưng Lá Đốm không trả lời. Gió giảm dần và cô ấy biến mất trong bóng tối. “Ngày vui vẻ nhé,” Da Xỉ Than meo. Bà ngước lên nhìn chân Lá, mèo đang ngồi ngay cạnh bà, rửa mặt trong ánh nắng buổi sớm chiếu qua thác nước. Chân Lá dừng rửa ráy. “Con có một giấc mơ,” cô thú nhận. Da Xỉ Than ngồi dậy. “Bộ tộc Sao nói chuyện với con à?” Chân Lá chớp mắt. Sẽ như thế nào nếu Da Xỉ Than cảm thấy bị xúc phạm vì bộ tộc Sao chọn một lính nhỏ để truyền thông điệp mà không phải mèo lang y của bộ tộc Sấm? “Con xin lỗi,” cô bắt đầu. “Có lẽ họ đến khi con đang ngủ và cô thì thức, nên họ đã chọn con…” Da Xỉ Than ngắt lời cô với cái đuôi phất nhẹ lên vai chân Lá. “Ổn mà, chân Lá,” bà meo. “Ta luôn biết là con có một mối dây liên kết với bộ tộc Sao mạnh hơn bất cứ thứ gì ta từng thấy trước đây. Đó là một trách nhiệm lớn, và ta tự hào về cách con đối mặt với nó.” Chân Lá liếc nhìn bà, cố gắng tìm từ ngữ để bày tỏ lòng biết ơn và sự giúp đỡ của bà. “Giấc mơ thế nào?” Da Xỉ Than nhắc. “Rất mờ nhạt,” chân Lá cảnh báo trước. “Nhưng con biết chắc chắn là bộ tộc Sao vẫn dõi theo chúng ta, và con tin họ có mặt ở bất cứ nơi nào chúng ta đến.” Sao Lửa bước tới, bộ lông màu lửa tỏa sáng trong ánh sáng lấp lóa của nước. “Chuẩn bị đi à?” Da Xỉ Than hỏi. Sao Lửa lắc đầu. “Tuyết rơi cả đêm qua, và Đá Nứt nói con đường phía trước đầy tuyết. Bộ lạc đã tổ chức đội săn mồi nên chúng ta sẽ có đủ mồi tươi để vượt qua thời tiết khắc nghiệt này.” “Điều đó có nghĩa là chúng ta vẫn mắc kẹt ở đây?” chân Lá meo bối rối. “Bây giờ.” Sao Lửa nhìn Sao Đen đang đi tới đi lui trước cửa hang động. “Chúng ta sẽ rời khỏi đây ngay khi có thể.” “Chân Lá!” Đuôi Nai tiến tới. “Em có muốn đi săn với bộ lạc không?” Cô nhìn Sao Lửa. “Sẽ không sao chứ?” Sao Lửa quay lại nhìn Da Xỉ Than. “Cô có thể để con bé đi không?” “Được chứ, tất nhiên rồi,” Da Xỉ Than trả lời. “Cảm ơn,” chân Lá meo. Sau một thời gian sống trong rừng, cô đã cảm thấy khỏe hơn khi ở trong hang động ảm đạm, mặc kệ những cơn gió vẫn thổi tung bộ lông của cô. Cô đi theo Đuôi Nai băng qua Vách Đá và Gót Chân. Khe Suối ở cùng họ, với Lông Bão ở bên cạnh cô ấy. Chân Lá giật mình nhận ra sự khác lạ của Lông Bão. Bộ lông của anh đầy bùn, y như mèo bộ lạc, và những cơ bắp chắc khỏe làm anh trông giống một thành viên bộ lạc hơn là một mèo bộ tộc gầy gò. “Tôi hy vọng họ không làm chậm tốc độ của chúng ta,” Vách Đá thì thầm với Khe Suối và Gót Chân. “Chúng ta có quá nhiều miệng ăn.” “Tất nhiên họ sẽ không làm vướng chân đâu,” Khe Suối meo. “Lông Bão đã trở thành một thợ săn thực thụ sau khi anh ấy quay trở lại.” “Tôi cũng nghĩ là anh ta không tệ đâu,” Vách Đá thừa nhân. Ông liếc nhìn chân Lá. “Còn cô là một lính nhỏ, phải không? Cô hy vọng mình sẽ trở thành gì? Một thợ săn hay một bảo hộ?” Chân Lá nhìn chằm chằm ông mèo, không hiểu. “Bộ lạc phân chia nhiệm vụ với nhau,” Lông Bão giải thích. “Các bảo hộ bảo vệ bộ lạc; còn các thợ săn thì săn mồi cho họ. Khe Suối là một thợ săn và Vách Đá là một bảo hộ.” “Vậy tại sao các ông không cùng nhau đi săn?” Chân Lá ngập ngừng hỏi Vách Đá. Vách Đá phát ra tiếng rì rầm đầy hứng thú. “Ai sẽ quan sát bầu trời trong lúc cô rình mồi?” ông hỏi, và chân Lá nhớ lại với cái rùng mình khi con chim ưng tấn công bộ tộc. Cô cảm thấy khó chịu trước thái độ cao ngạo của Vách Đá, nhưng cô không muốn thừa nhận với ông cô là một lính nhỏ lang y; với một mèo bộ lạc, điều đó đồng nghĩa với việc cô tự nhận mình là một tộc trưởng. “Ở trong rừng chúng tôi có thể ngửi thấy mùi nguy hiểm và săn mồi cùng một lúc,” Đuôi Nai meo. “Thật sao? Được thôi, vậy cô sẽ làm thế nào với một con chim ưng đang bay ngay trên đầu cô?” Vách Đá vặn lại. “Đi thôi,” Khe Suối meo thiếu kiên nhẫn. “Chúng ta đang lãng phí thời gian. Cô dẫn đầu chui ra khỏi thác nước và đi dọc theo gờ đá dẫn lên đỉnh núi. Bão tuyết đã ngừng, nhưng tuyết đã đóng thành một lớp băng dày dưới chân chân Lá. Không khí quá lạnh, thật khó khăn để thở, và mắt cô bắt đầu trợn tròn ngay khi họ rời khỏi sự ấm áp của hang động. Nhưng không có cách nào để cô phản kháng; cô muốn chứng minh với Vách Đá là mèo rừng cũng có thể làm bất cứ những gì mèo núi có thể làm. Cô nén một cơn rùng mình và ngước lên. Đám mây vàng nặng nề trôi ở gần đỉnh núi, hứa hẹn tuyết sẽ rơi nhiều hơn nữa. Khi họ tới gần hai cây bụi còi cọc, có những nhánh cây nặng trĩu vì tuyết, Khe Suối dừng lại và cúi đầu. Vách Đá cùng Lông Bão ở hai bên hông của cô ấy, cũng thu người lại. Chân Lá bắt chước họ, ấn bụng sát vào lớp tuyết ngay bên cạnh Đuôi Nai. Khe Suối nhìn chằm chằm vào bụi cây, mũi co giật như thể đang đánh hơi mùi con mồi. Chân Lá ngửi. Mùi thỏ thoang thoảng trong không khí. Theo bản năng, cô bắt đầu tiến về phía trước. “Dừng lại!” Lông Bão cảnh báo cô với một tiếng rít. “Hãy chờ và xem những gì Khe Suối làm.” Khe Suối vẫn im như băng, chỉ có bộ lông phập phồng cho thấy cô ấy không phải một tảng đá cắm trong tuyết. Ngay khi chân Lá bắt đầu nghĩ cô ấy sẽ thành một cục băng nếu ngồi đó lâu hơn nữa, một con thỏ nhảy ra từ bụi cây, nếm không khí với cái mũi run rẩy của nó. Nó tới gần hơn, không nhìn thấy mấy con mèo trên nền tuyết. Chân Lá mở miệng. Mùi con mồi ở trong bụi cây vẫn mạnh hơn, thật kì lạ nếu như con thỏ đã đi ra ngoài. Có lẽ con thỏ đã trú ẩn ở đó một thời gian dài. Đột nhiên Khe Suối lao về phía trước. Cô bắt được con thỏ trong quai hàm của mình và giết nó với tốc độ không thương tiếc. Vụt khỏi khóe mắt, chân Lá nhận ra bụi cây đang run rẩy. Cô lao về phía trước ngay khi con thỏ thứ hai bỏ chạy trên nền tuyết. Nó chạy vào một hốc đá, nhưng chân Lá nhanh hơn – và bắt kịp ngay trước khi nó trốn. “Cô phát hiện ra nó!” Khe Suối chúc mừng với cái rù rừ ấm áp. “Tôi có thể ngửi thấy hai mùi hương,” chân Lá thở hổn hển. Vách Đá nhìn cô ngạc nhiên. “Cả hai mùi thỏ cùng một lúc?” “Chúng tôi từng ở trong rừng với tất cả cây cỏ và con mồi,” cô meo, cố gắng giải thích. “Không khí ở đây rõ ràng hơn; mùi hương cũng không quá lộn xộn. Thật dễ để phát hiện ra những mùi khác nhau.” Đuôi Nai chớp mắt nhìn cô tự hào, và Lông Bão nhẹ nhàng gật đầu. Vách Đá gật đầu tôn trọng và nhặt lấy một con thỏ, dẫn họ quay trở lại thác nước. *** Chân Lá ngồi gần cửa hang động, được sưởi ấm bởi những hơi thở nhẹ nhàng của bầy mèo xung quanh. Da Bụi nằm bên cạnh Ria Độc Nhất và Sao Cao. Chân Nhện duỗi mình bên cạnh chân Chim. Hoa Anh Túc và Mây Dương Xỉ chia lưỡi trong khi những đứa con của họ đang chơi đùa cùng nhau. Thậm chí Sương Diều Hâu trông cũng thỏa mái khi anh nhìn Cánh Bướm Đêm bắt bọ chét trên lông Hoa Sớm. Mặc dù khung cảnh yên bình, chân Lá vẫn cảm thấy run rẩy không an tâm. Cô chưa từng thấy các bộ tộc thoải mái với nhau như vậy, kể cả trong các cuộc Tụ Họp. Bộ tộc Sao vẫn đang đợi họ, nhưng vẫn có đủ bốn bộ tộc ở căn nhà mới mà họ sẽ tìm tới? Cô nhìn chằm chằm qua thác nước ầm ầm đổ, và nhìn mặt trăng tròn đầy treo lơ lửng trên đỉnh núi. Không mèo nào trong bộ tộc nói đó là mặt trăng tròn, và đây không phải là cuộc Tụ Họp. Họ không cần. Đột nhiên cô nghe thấy tiếng thở bên tai, và quay trở lại nhìn Đá Nứt đang cúi xuống nhìn mình. “Cô đang nhìn dấu hiệu từ mặt trăng?” ông meo. “Tôi đang suy nghĩ về cuộc Tụ Họp,” chân Lá meo. “Cuộc Tụ Họp?” trông Đá Nứt có vẻ bối rối. “Trước khi chúng tôi rời khỏi khu rừng, các bộ tộc thường gặp nhau trong hòa bình vào lúc trăng tròn.” “Các bộ tộc không sống hòa hợp với nhau sau?” “Không phải khi nào cũng vậy,” chân Lá thừa nhận. “Không giống các ông, chúng tôi có ranh giới rõ ràng giữa các lãnh thổ săn bắt.” Đá Nứt nhìn xung quanh. “Hiểm họa đã đưa các mèo xích lại gần nhau,” ông quan sát. “Nhưng luôn có ranh giới giữa chúng tôi,” chân Lá nhấn mạnh. “Tại sao? Cùng tìm kiếm thức ăn không phải dễ dàng hơn sao.” “Lúc nào cũng có bốn bộ tộc. Lòng trung thành làm các bộ tộc mạnh mẽ hơn.” “Nhưng chẳng phải các cô cùng tin vào bộ tộc Sao?” “Cuối cùng chúng tôi sẽ trở thành những chiến binh của bộ tộc Sao,” chân Lá thì thầm. Cô liếc nhìn mặt trăng, một cái bóng tròn mờ rơi xuống mặt nước. Mắt Đá Nứt rực sáng. “Cô vẫn là một đứa trẻ, nhưng cô thật thông minh.” Cảm thấy đôi tai mình nóng bừng bối rối, chân Lá quay đi nhìn chỗ khác. “Chúng ta sẽ có một cuộc họp vào đêm nay,” Đá Nứt tiếp tục. Ông cất cao giọng. “Mèo của các bộ tộc và của cả bộ lạc, chúng tôi đã không tổ chức tiệc mừng khi thoát khỏi Răng Sắc Nhọn,” ông meo. “Thay vào đó chúng tôi đau buồn vì Đuôi Phi Điểu, mèo đã chết để cứu chúng tôi. Nhưng tối nay chúng ta sẽ cùng tôn vinh những mèo đã đến từ rất xa và giết chết loài vật khủng khiếp đó.” Những tiếng meo tán đồng rầm rì xung quanh bầy mèo bộ lạc. Những đứa trẻ meo phấn khích, và một trong những đứa táo bạo nhất đến chỗ lũ nhóc của Hoa Anh Túc, chơi với bé Phong. “Tới chơi với tụi này đi,” đứa trẻ bộ lạc đề nghị. Bé Phong liếc nhìn mẹ nó, mèo gật đầu nhìn nó ấm áp. Hoa Anh Túc và Hoa Rạng Đông nhanh chóng đẩy những đứa trẻ khác ra trảng trống, và lũ trẻ bộ tộc không lãng phí thời gian nhanh chóng đi theo mèo bộ lạc vào sâu trong hang động. Từng mèo một, bầy mèo bộ lạc đặt chân lên đống mồi và lấy ra một con mồi tươi. Họ đặt long trọng từng miếng mồi dưới chân mèo bộ tộc cho đến khi mèo nào cũng có phần. Bầy mèo bộ tộc quan sát và chờ đợi, để chắc chắn những gì mình phải làm. Mắt chân Lá mở to ngạc nhiên khi Vách Đá thả con thỏ xuống chân cô. “Tôi có thể chia sẻ với cô không?” anh đề nghị. Cô bẽn lẽn gật đầu. Đá Nứt bước vào trung tâm hang động. “Chúng tôi vinh danh Đuôi Phi Điểu,” ông tuyên bố. “Linh hồn của cô ấy sẽ sống mãi với bộ lạc Săn Bắt Vĩnh Hằng. Chúng tôi vinh danh những mèo đã chấp nhận quay lại và thực hiện lời tiên tri của tổ tiên chúng tôi.” Ông lần lượt gật đầu với Vuốt Mâm Xôi, chân Sóc, Da Hung, chân Quạ, và Lông Bão, những mèo đang đứng thẳng đầy tự hào. “Bây giờ chúng ta hãy ăn thôi!” Đá Nứt gọi, tiếng meo vang vọng khắp hang động. Vách Đá rứt một miếng mồi từ con thỏ đang nằm trên mặt đất, và sau đó đẩy nó qua cho chân Lá. Đoán được đây là một trong những nghi thức của bộ lạc, cô cũng lấy một miếng và đẩy nó trở lại cho anh ta. Ở trong khu rừng, bầy mèo cũng cùng nhau chia sẻ thức ăn, nhưng thường thì có đủ mồi để mỗi mèo tự chén sạch con mồi của mình. Cô tự hỏi nghi thức này của bộ lạc có phải bắt nguồn tự sự khan hiếm con mồi ở vùng núi. Sau bữa ăn, bầy mèo nằm xuống, no căn bụng và lặng lẽ chia lưỡi. Sao Cao khập khiễng đến trung tâm hang động và nhìn những mèo xung quanh cho đến khi họ rơi vào im lặng. Ria Độc Nhất đến bên cạnh ông, hỗ trợ lãnh đạo yếu đuối của bộ tộc Gió. “Con mèo già gầy rộc đó là ai vậy?” đứa trẻ bộ lạc meo. “Im lặng!” Mẹ của nó quát. “Đó là một tộc trưởng cao quý! Mặc dù ông phải dựa nhiều vào chiến binh trẻ tuổi, đôi mắt Sao Cao vẫn phản chiếu nhiều sức mạnh và quyết tâm như thể ông đang sống với mạng sống đầu tiên của mình chứ không phải mạng cuối cùng. “Chân Chim?” Lính nhỏ bộ tộc Gió ngẩng đầu lên, hoang mang. “Chân Chim đã phục vụ bộ tộc của cậu ấy với lòng trung thành và sự dũng cảm. “Giọng Sao Cao đứt quãng khi ông ho. “Đáng ra, cậu ấy đã được nhận tên chiến binh của mình từ lâu,” ông khò khè. “Nhưng bi kịch của những mùa trăng trong quá khứ đã ngăn chặn điều này. Tối nay, nếu Đá Nứt cho phép tôi muốn làm lễ phong danh của bộ tộc trong ngôi nhà bộ lạc của ông ấy, tôi muốn tôn vinh kĩ năng và lòng can đảm của chân Chim bằng cách ban cho cậu ấy một cái tên chiến binh.” Tiếng thì thầm tán đồng vang lên trong bầy mèo bộ tộc Gió, nhưng họ meo lên đầy ngạc nhiên khi chân Chim bước tới. Đây không phải là một phần của buổi lễ phong danh chiến binh. “Tôi có thể đề nghị một chuyện, được không Sao Cao?” anh meo. Sao Cao nheo mắt và gật đầu cho phép anh tiếp tục. “Tôi muốn tự chọn tên chiến binh cho mình. Nếu được, tôi ước tôi được biết đến với cái tên Chim Phi Điểu.” Chân Chim lặng lẽ meo, giọng anh gần như tắt lịm trong sự run rẩy. “Tôi muốn lưu giữ kí ức về cô mèo đã không trở về trong chuyến hành trình đầu tiên.” Tai Lông Bão giật giật, và anh bắt đầu nhìn xuống chân mình. Thoáng chút ngập ngừng; sau đó Sao Cao thông báo. “Một yêu cầu cao quý. Tốt lắm. Ta sẽ đặt tên cho anh là Chim Phi Điểu. Bộ tộc Sao sẽ bảo vệ và chấp nhận anh như một chiến binh bộ tộc Gió sau này.” Bộ tộc Gió bước tới và chúc mừng cho đồng tộc của mình. “Đó là một ý tưởng thông minh,” chân Sóc đến bên cạnh Chim Phi Điểu, Vuốt Mâm Xôi, Da Hung, và Lông Bão cũng đến bên cạnh anh. “Một cái tên tuyệt vời,” Da Hung đồng ý khi Vuốt Mâm Xôi liếm vết thương trên cơ thể gầy gò của Chim Phi Điểu. Lông Bão ấn mũi vào hông Chim Phi Điểu như thể anh không thể nói được gì nữa. “Cảm ơn,” Chim Phi Điểm thì thầm. Anh liếc nhìn qua thác nước, đang bừng sáng dưới ánh trăng màu bạc. “Tôi sẽ thực hiện nghi thức thức canh bên cạnh mộ của Đuôi Phi Điểu.” Chân Lá nhìn anh lách khỏi bạn bè và mèo đồng tộc để ra ngoài hang động. “Vậy bây giờ anh ta sẽ là một chiến binh à?” Vách Đá hỏi cô, đôi mắt lấp lánh tò mò. “Đúng vậy.” Chân Lá cào cào chân. “Cảm ơn đã chia sẻ với tôi,” cô thì thầm. Ánh trăng cô đơn gọi cô từ trong hang tối, và cô hy vọng có thể tìm thấy Dải Thiên Hà. Vòng ra phía sau thác nước, cô bò lên những tảng đá và ngồi xuống hòn đá cao nhất bên cạnh hồ, nơi bọt nước tuôn trào. Những ngôi sao trên cao lấp lánh khi chân Lá nhìn xuống nơi Chim Phi Điểu thức canh. Anh đang ngồi ngẩng cao đầu bên cạnh mô đất có những hòn đá đánh dấu mộ của Đuôi Phi Điểu. Thực sự cô ấy đang ở cùng với bộ lạc Săn Bắt Vĩnh Hằng chứ không phải bộ tộc Sao? Hãy chào đón cô ấy, dù ngài là ai, chân Lá bắt đầu cầu nguyện. Cô nhìn Chim Phi Điểu trong chốc lát, trái tim đau đớn với sự mất mát của anh. Sau đó, cô ngẩng đầu lên và bắt đầu nhìn chằm chằm xung quanh đỉnh núi, tự hỏi bộ tộc Sao có đang quan sát anh ấy. Trên cao quá yên tĩnh cho đến khi cô cảm thấy như mình đang nằm dưới tán cây trong khu rừng. Trong ánh trăng sáng, một cái gì đó lóe lên trên mỏm đá nhỏ đối diện với hang động, và chân Lá nghĩ cô đã nhìn thấy hai bộ lông màu bạc rực sáng dưới những vì sao. Cô gần như chắc chắn đã có hai mèo đứng đó, nhìn xuống Chim Phi Điểu; một con cao hơn con còn lại, nhưng bộ lông của họ đều rực sáng như nhau trong bóng tối. Đuôi Phi Điểu và Suối Bạc? Chân Lá mở mắt, và khi cô mở mắt, hai con mèo màu bạc biến mất.
<bài viết được chỉnh sửa lúc 05.07.2014 07:40:01 bởi S.F >
Chương 24 Chân Sóc vội vã theo sau Lông Bão bước dọc theo con đường mòn mà vài ngày trước vẫn còn bị tuyết chôn vùi. Anh dường như quyết tâm vượt qua hết các ngọn núi để tìm kiếm con mồi. Trên những hòn đá, nước cứ nhỏ giọt, nhỏ giọt, nhỏ giọt từ những tảng băng tan. Đến cả những tảng băng sâu nhất cũng bắt đầu tan chảy. Từng đám mây màu xám đen cuộn tròn trên đỉnh núi, mang theo một cơn gió nhẹ lơ lửng giữa tuyết và băng. Đây không phải là lần đầu tiên, chân Sóc tự hỏi tại sao chiến binh bộ tộc Sông lại muốn cô đi săn cùng khi các bộ tộc đang chuẩn bị rời khỏi hang động. Họ không thể nào mang mồi tươi theo được; có lẽ Lông Bão muốn bắt một vài con mồi để cảm ơn lòng tốt của bộ lạc. “Tại sao Khe Suối không đi săn với chúng ta?” cô thở hổn hển. Cô thợ săn ấy giống như cái bóng của Lông Bão đã nhiều ngày nay. Lông Bão tập trung nhảy lên một tảng đá, không trả lời. “Anh cãi nhau với chị ấy à?” Chiến binh bộ tộc Sông rõ ràng đã gặp chuyện gì đó. Vai của anh chùng xuống, và anh chẳng nói gì cả từ khi họ rời khỏi hang. Cô lúng túng cào cào móng vào tảng đá bên cạnh anh, tâm trí rối bời. Phải chăng Lông Bão đã đề nghị Khe Suối đến với bộ tộc, và sẽ cùng họ thực hiện chuyến hành trình tới ngôi nhà mới? Suy nghĩ đó là đuôi chân Sóc rung lên. Đây không phải là lần đầu tiên một kẻ ngoài tộc tham gia bộ tộc. Bố của cô vốn là một mèo kiểng. Nhưng ít nhất Sao Lửa sinh ra ở gần rừng. Khe Suối là một mèo núi, và chân Sóc biết cho dù bộ tộc ở bất cứ nơi đâu, nơi đó cũng sẽ không cằn cỗi như nơi này. Cô phát hiện ra một con chuột ở sườn núi phía trước, đang rướn chân lên từ một khe nứt để tìm kiếm thức ăn. Cô rít lên cảnh báo Lông Bão, mèo đang dừng lại và cúi xuống, chờ cho con chuột chui hẳn ra ngoài. Mặc dù rất muốn bắt nó, chân Sóc biết bộ lông của Lông Bão sẽ dễ dàng hơn để ngụy trang ở đây, và cô ép bụng mình sát mặt đất hết sức có thể, hy vọng sự tĩnh lặng có thể giúp cô lẫn trốn. Lông Bão chờ thêm một lúc nữa, sau đó vồ. Anh cắn gãy cột sống con chuột và quay lại đối mặt với chân Sóc, con mồi tươi treo lủng lẳng trong quai hàm. “Đây là món quà chia tay cho Khe Suối có phải không?” Chân Sóc nhẹ nhàng hỏi. Lông Bão chớp mắt. “Nhìn kìa, chuyện gì vậy?” chân Sóc hỏi, không thể chịu đựng nổi sự ưu phiền hiện lên trên khuôn mặt bạn mình. Lông Bão thả con chuột xuống, đột nhiên trông như kiệt sức. Khi anh ngẩng đầu lên, đôi mắt mờ đục sầu thảm. “Anh đã quyết định ở lại với bộ lạc.” “Cái gì?” “Anh đã mất Đuôi Phi Điểu và Vằn Xám, anh chưa bao giờ gặp Suối Bạc. Bây giờ anh không còn ai ruột thịt trong bộ tộc nữa. Ngay cả mèo bảo trợ của anh, Lông Đá Quý, cũng đã chết. Ngoài Đuôi Phi Điểu, anh chẳng có ai thân thích trong bộ tộc Sông. Anh thậm chí không có một gia đình. Cảm giác như tất cả mọi thứ đã biến mất, ngoại trừ một điều.” “Nhưng bộ tộc của anh thì sao?” chân Sóc phản đối. “Bộ tộc Sông cần anh.” “Bộ tộc Sông có những chiến binh khỏe mạnh và thông minh.” Anh nhìn vào mắt chân Sóc, có chút cảnh giác. “Kể cả Sương Diều Hầu,” anh meo như thể đọc được suy nghĩ của cô. “Bộ tộc Sông sẽ an toàn mà không cần anh.” “Nhưng chỗ này quá khác,” chân Sóc lập luận. “Một khi chúng ta tìm được ngôi nhà mới, anh có thể bắt đầu lại…” “Ồ, chân Sóc à, em không hiểu phải không? Anh yêu Khe Suối, và anh muốn ở đây với cô ấy.” “Em nghĩ là anh đã đề nghị cô ấy đến với bộ tộc!” chân Sóc thốt ra. Lông Bão lắc đầu. “Cô ấy sẽ chết mất nếu không có những ngọn núi. Nhưng anh biết anh có thể sống ở đây. Ở đây có nước - ồn ào hơn sông – nhưng vẫn có nước. Còn có rất nhiều mồi tươi, bây giờ anh đã biết cách săn mồi của bộ lạc. Và mộ của em gái anh cũng ở đây…” Anh buông một tiếng thở dài. “Tất cả các bộ tộc đã mất nhà của họ, nhưng anh cảm thấy anh còn mất nhiều hơn thế. Đây là lần đần tiên sau nhiều trăng anh cảm thấy anh thật sự đã tìm được một điều gì đó.” “Anh không cần nói thêm gì đâu,” chân Sóc rầu rĩ meo. “Em hiểu rồi.” Khi họ quay trở lại hang động, tâm trí cô quay cuồng. Một lần nữa, tất cả mọi thứ đã thay đổi, ngay khi cô nghĩ rằng đã chẳng còn gì để mất. Họ trượt ra phía sau thác nước, và Lông Bão mang con chuột đến đống mồi tươi, trong khi chân Sóc đứng ở lối ra vào hang động, cảm thấy choáng váng. “Chân Sóc!” Chân Lá vội vã chạy đến bên cô. “Đá Nứt đã cho chúng ta nhiều thảo để dược mang theo.” Chân Sóc nhìn chị chằm chằm. “Th-thật tuyệt,” cô meo. “Em ổn chứ?” “Chân Lá!” Da Xỉ Than gọi cô ở bên kia hang động. “Chị phải đi đây,” chân Lá thở, quay đi. “Bộ tộc Gió đang đợi để lấy thảo dược.” Chân Sóc nhìn chị đi, mắt dần dần quen với bóng đêm. Một hình dáng khác hiện ra lờ mờ trong bóng tối, và trái tim cô quặn thắt khi cô nhận ra bờ vai vững chắc màu khoang. Sương Diều Hâu muốn làm gì với cô? “Chân Sóc?” Cô chớp mắt. Đó là Vuốt Mâm Xôi. Anh đang nhìn cô đầy giễu cợt. “Sao em không vào?” anh meo. “Chúng ta phải chắc chắn là ai cũng ăn no.” Chân Sóc cảm thấy chóng mặt. “Có chuyện gì sao?” Vuốt Mâm Xôi nhìn cô chằm chằm. Chân Sóc lắc đầu bất lực. Băng qua hang động, cô có thể thấy Lông Bão đang thì thầm điều gì đó với Khe Suối. Vuốt Mâm Xôi nhìn theo ánh mắt của cô. “Lông Bão không ở lại mà, phải không?” “Anh ấy muốn ở lại với Khe Suối,” chân Sóc thì thầm. Có chút ngập ngừng. “Em sẽ không nhớ anh ấy, đúng không?” “Tất nhiên là em sẽ nhớ rồi,” chân Sóc trả lời, ngạc nhiên. Cô quay lại nhìn Vuốt Mâm Xôi và thấy đôi mắt màu hổ phách như đang lấp lánh điều gì. Phải chăng là anh ấy cảm thấy ghen tị? “Ồ, Vuốt Mâm Xôi,” cô thở. “Trái tim của em ở với bộ tộc Sấm; anh không biết điều đó sao?” Cô nhẹ nhàng phất đuôi mình lên hông của anh. “Trái tim của em ở chỗ anh.” Anh nhắm mắt lại, và chân Sóc hy vọng cô không nói sai. Sau đó anh mở mắt ra và nhìn cô dịu dàng như thể cô có thể đứng đó mãi mãi. “Chúng ta phải làm theo trái tim mình,” anh thì thầm. Nỗi sợ hãi của chân Sóc về những gì xảy ra ở phía trước dường như đã tan biến, giống như sương mù trong mùa lá xanh. Cô đã mất đi một mèo bạn khi Lông Bão đã ở lại phía sau, nhưng cô sẽ không bao giờ ở một mình. Một chuyển động nháng lên trong mắt cô. Đá Nứt bước tới giữa trảng trống. “Các bộ tộc đang rời đi,” ông thông báo với bộ lạc của ông. “Tôi muốn một vài mèo đi cùng với họ ra khỏi ngọn núi. Họ đang đến nơi mặt trời ẩn náu, không phải nơi mặt trời mọc, vì vậy hãy dẫn họ đến nơi Ngôi Sao Lớn.” Chân Sóc dâng trào phấn khích. Thật sự mèo bộ lạc sẽ dẫn họ đi thẳng đến nơi chiến binh ngã xuống và biến mất sau dãy núi sao? Đá Nứt gật đầu lần lượt với từng tộc trưởng. “Tôi ước bầy mèo bộ tộc Sao sẽ săn bắt tốt.” “Cảm ơn, Đá Nứt.” Sao Lửa gật đầu. “Bộ lạc của ngài đã ban cho chúng tôi nhiều lòng tốt hơn cả chúng tôi mong đợi, và chúng tôi rất buồn khi phải rời khỏi đây. Nhưng chúng tôi mong đợi một nơi ở mới như lời hứa của tổ tiên chiến binh.” Ông quay sang các tộc trưởng khác. “Sao Cao, bộ tộc Gió sẵn sàng chưa?” Tộc trưởng bộ tộc Gió nhìn ông, đôi mắt mờ ảo mơ hồ, sau đó liếc sang Ria Độc Nhất, mèo đang đứng cạnh ông. Ria Độc Nhất gật đầu với ông khích lệ, nhưng trước khi Sao Cao có thể nói được gì, Vuốt Bùn đã ngẩng đầu lên. “Chúng tôi sẵn sàng,” ông meo. “Bộ tộc Bóng Tối cũng sẵn sàng,” Sao Đen gọi. Sao Báo Đốm nâng đuôi lên. “Tất cả mèo của tôi đã sẵn sàng.” “Không phải là tất cả.” Lông Bão bước tới trước. “Tôi sẽ ở lại đây.” Một sự im lặng choáng váng đến từ tất cả mọi mèo. Sau Đó Da Bụi lên tiếg. “Bây giờ cậu không thể rời bỏ bộ tộc của cậu được!” “Cậu ấy có quyền tự do lựa chọn,” Hoa Anh Túc thì thầm. Mắt của bà dừng lại ở Khe Suối, đầy dịu dàng và cảm thông. “Đứa trẻ của Vằn Xám đã đưa ra một quyết định không hề dễ dàng,” Bão Cát chỉ ra. Sao Lửa nhìn Lông Bão đầy ấm áp. “Tôi vẫn nhớ Vằn Xám đã rất đau khổ khi đặt Suối Bạc cao hơn bộ tộc,” ông meo. “Nhưng từ lựa chọn khó khăn đó, cậu và Đuôi Phi Điểu đã được sinh ra. Nếu không có hai đứa, mọi thứ đã trở nên khó khăn hơn với cả bộ lạc và các bộ tộc. Đuôi Phi Điểu giết Răng Sắc Nhọn, còn cậu đã hoàn thành chuyến đi để mang lời tiên tri của bộ tộc Sao về cho chúng tôi. Không có mèo nào có thể nghi ngờ lòng trung thành và sự dũng cảm của cậu, cũng không thể chỉ trích cậu về sự lựa chọn của mình, giống như bố cậu đã chứng minh, những điều tuyệt vời nhất sẽ đến khi chúng ta biết lắng nghe trái tim mình.” Tiếng thì thầm tán đồng vang vọng khắp hang động cho đến khi Sao Báo Đốm ra lệnh mọi mèo im lặng với một tiếng gào giận dữ. Bộ lông của chân Sóc dựng đứng. Liệu Sao Báo Đốm có cho phép chiến binh của bà ở lại? Tộc trưởng bộ tộc Sông nhìn chằm chằm vào Lông Bão, đôi mắt bà nheo lại. “Lông Bão,” cuối cùng bà meo. “Bộ tộc Sông sẽ nhớ lòng can đảm và kĩ năng của cậu, nhưng có quá nhiều thay đổi trong cuộc sống của chúng ta làm cho chúng ta thật khó có thể gặp lại nhau lần nữa.” Bà gật đầu, chấp nhận quyết định của Lông Bão mà không tức giận. “Ta chúc cậu luôn tốt đẹp.” Khe Suối phất đuôi vào hông Lông Bão khi các bộ tộc chậm chạp ra khỏi hang. Chân Sóc trông thật buồn khi nhìn lại bạn của cô, ước gì anh ấy ít nhất cũng ở trong đội tuần tra sẽ đi cùng với họ trên lãnh thổ bộ lạc. Nhưng Lông Bão sẽ ở lại đây, bộ lông màu xám của anh lấp lánh trong ánh sáng phản chiếu của nước, đôi mắt của anh đầy ắp nỗi đau phản bội. Nhưng anh ấy muốn sống với bộ lạc, chân Sóc biết bộ tộc đi mà không có anh, giống như họ mất đi Suối Bạc, Đuôi Phi Điểu và Vằn Xám thêm một lần nữa. “Anh nghĩ anh ấy sẽ ổn chứ?” cô hỏi Vuốt Mâm Xôi. Anh liếm tai cô thật nhanh. “Sẽ ổn thôi mà.” Họ theo những mèo khác ra khỏi hẻm núi, ánh mặt trời chiếu vào một bên khi họ đi dọc theo dãy núi. “Anh có nghĩ là họ dẫn chúng ta đi đúng đường không?” cô lo lắng hỏi Vuốt Mâm Xôi. Vuốt Mâm Xôi chớp mắt. “Anh hy vọng vậy.” Anh nghểnh cổ. “Có vẻ như giống với hướng ngôi sao rơi. Anh chỉ hy vọng họ không dẫn chúng ta đi quá xa và lạc mất.” Khi anh nói, mèo bộ lạc đang đi trên con đường của họ và hướng xuống dưới trên một đường vòng quanh co. Mặt đất đột nhiên thấp dần và những gò đất tròn ở trước mặt họ, đồi nấp sau đồi, cây cỏ ở đó, với bóng tối và lớp đất dày. Từ nơi các bộ tộc đứng, ngay dưới chân núi, màu xanh dường như trải dài đến vô tận. Trong ánh nắng chân Sóc có thể thấy những dòng suối chạy quanh các gốc cây trần như vỏ cây bạch dương trong khu rừng sồi. “Phải ở đó không?” Vuốt Mâm Xôi thở. “Đồi, gỗ sồi để trú ẩn, và cả những dòng suối.” Chân Sóc thấy mình như đang trích dẫn lại lời tiên tri của Nửa Đêm. “Nhưng có quá nhiều!” Da Hung vượt qua họ. “Làm thế nào dể biết chính xác nơi chúng ta dừng lại?” Vuốt Mâm Xôi lắc đầu, và họ nhìn chăm chú trong yên lặng cho đến khi ánh mắt của chân Sóc lấp lánh trên đầu họ. Có gì đó di chuyển trên đỉnh núi. Lông của cô dựng lên đầy sợ hãi. Chim ưng sao? Cô buộc mình phải nhìn lên và thấy đó không phải là một con chim. Đó là Lông Bão và Khe Suối, đua nhau chạy theo sườn núi, để nói lời tạm biệt của họ đến bộ tộc. Khi Lông Bão nhảy từ hòn đá này sang hòn đá kia, Khe Suối cũng nhảy cùng anh, vì vậy lông của họ cọ vào nhau theo những bước nhảy. Bộ lông bùn của Lông Bão chỉ hiện ra khi anh băng qua tuyết, và chân Sóc không thể không nghĩ rằng mèo bộ tộc Sông trông y như một mèo được sinh ra trong bộ lạc.
Chương 25
Chân Lá lắc lắc những hạt mưa phùn bám trên ria và theo sau những mèo khác xuống con dốc. Họ đã di chuyển cả sáng nay, để lại tuyết và núi ở phía sau, từng cơn mưa từ ngọn núi đuổi theo họ. “Em có để ý thấy Sao Cao không?” Đuôi Nai thì thầm, bước tới bên cạnh cô. Tộc trưởng bộ tộc Gió đi bên cạnh Ria Độc Nhất xuyên qua đám cây thạch nam. Dù trời mưa, ông đã không còn dựa vào hông Ria Độc Nhất nữa, nhưng những bước chân của ông vẫn mạnh mẽ, như thể cuối cùng ông cũng có niềm tin bộ tộc mình sẽ tìm được ngôi nhà mới. Ông giật giật tai khi một con thỏ phóng ra từ tảng đá lớn phía trước. Ria Độc Nhất liếc nhìn tộc trưởng của mình, và, khi Sao Cao gật đầu, ông lao theo con thỏ. Tai Rách và Bàn Chân Nhện chạy theo phía sau ông ấy. “Tôi nghĩ mùi cây thạch nam đã mang lại tinh thần cho bộ tộc Gió,” chân Lá rù rừ. Tất cả mọi mèo đều có vẻ thoải mái hơn so với lúc họ ở trên núi, không riêng gì bộ tộc Gió. Sao Đen đến bên cạnh Sao Lửa. Da Bụi đi cùng với Lông , bụi thạch nam cọ vào hông của ông khi ông nói chuyện thoải mái với thủ lĩnh trợ tá bộ tộc Bóng Tối. “Em chưa bao giờ nghĩ em sẽ thấy Da Bụi thoải mái ở xung quanh các bộ tộc khác,” chân Lá bình luận. “Anh ấy sẽ sớm trở lại là chính mình thôi,” Đuôi Nai trả lời với-vẻ-mặt-hoàn-toàn-hiển-nhiên, “một khi chúng ta tìm được nhà mới, mọi thứ sẽ trở về như cũ.” “Luôn luôn có bốn bộ tộc,” chân Lá thì thầm, nửa như nói với chính mình. Nhưng có thực là sẽ như vậy không? Nhìn xung quanh, cô nhận ra với một cú sốc rằng không thể nói từ bầy mèo này nơi nào một bộ tộc kết thúc để bắt đầu lại. “Thoát được ngọn núi vui thật đấy,” Đuôi Nai meo. “Lông Bão rất can đảm khi ở lại đó. “Thật khó khăn khi rời khỏi bộ tộc,” chân Lá thì thầm. “Đúng vậy, chị thích ở đây hơn,” Đuôi Nai quyết định. “Cho dù chúng ta vẫn chưa biết mình đang đi đâu?” chân Lá hỏi cô, ngạc nhiên. “Nhìn nơi này đi!” Đuôi Nai phất đuôi xuống mặt đất xung quanh. “Không có dấu hiệu của quái vật hay bãi tha ma. Và có mùi con mồi rất mạnh.” Cô quẹt lưỡi xung quanh miệng. Khi cô nói, Ria Độc Nhất đã chạy nước kiệu về phía bộ tộc, một con thỏ lủng lẳng trong quai hàm. Chân Lá biết chị nói đúng – nơi này mang đến cảm giác an toàn hơn bất cứ nơi nào họ đã từng đi qua trong nhiều ngày nay – nhưng không có dấu hiệu nào từ bộ tộc Sao, có thật đây là nhà mới của họ? “Chân Lá!” Giọng Da Xỉ Than đầy sửng sốt làm cô giật mình. Cô nhắm mắt lại rồi mở mắt ra. Trời đã tối. “Mọi thứ vẫn ổn mà?” cô hỏi, duỗi cẳng chân và nhìn chằm chằm vào bóng đêm xung quanh nơi các bộ tộc trú ẩn đêm nay. Một cơn gió lạnh quất vào giữa vườn cây. “Sao Lửa muốn chúng ta rời khỏi đây càng sớm càng tốt,” Da Xỉ Than nói với cô. “Tại sao chúng ta không ở đây?” Chân Lá nghe thấy tiếng meo phiền não của bé Phong, khi cô bắt đầu quen mắt với bóng tối, cô nhìn thấy thằng nhóc đang nhìn vào mẹ mình, mèo cúi đầu giữa mấy gốc cây. “Chúng ta không thể dừng lại đây.” Vuốt Mâm Xôi đã lên tiếng trước khi Mây Dương Xỉ có thể trả lời. “Bộ tộc Sao sẽ nói với chúng ta khi nào chúng ta tìm được nhà mới của mình.” “Nhưng dấu hiệu có thể sẽ đến nếu chúng ta đợi ở đây,” Da Bụi meo. “Đợi ở đây?” Vuốt Bùn nhìn bầy mèo bộ tộc Sấm. “Những tán cây này có thể giống với nhà của ông, nhưng không giống với nhà của chúng tôi.” “Sông ở đây cũng không đủ rộng để có cá,” Sao Báo Đốm chỉ ra. Chân Sóc gật đầu. “Chúng ta nên đi tiếp thôi.” “Chính xác, nhưng đi đâu đây?” Sương Diều Hâu gầm gừ. Chân Sóc nheo mắt. “Chúng tôi phải biết tất cả mọi thứ sao?” Vuốt Mâm Xôi phất đuôi bảo cô im lặng, sau đó liếc nhìn Da Xỉ Than. “Cô có dấu hiệu nào từ bộ tộc Sao không?” Da Xỉ Than lắc đầu. “Không phải ta. Nhưng chân Lá có một giấc mơ,” bà meo. Tim của chân Lá lảo đảo khi tất cả con mắt của bộ tộc đều quay sang nhìn cô, lấp lánh trong ánh sáng nửa đêm. “Tôi - tôi không biết nó có phải là một dấu hiệu hay không,” cô nhanh chóng meo. “Tôi mơ thấy tôi ngồi trước một dải nước dài phát sáng…” “Dải nước phát sát?” Sao Báo Đốm cắt ngang. “Ý cô là một dòng sông?” Chân Lá lắc đầu. “Không, không phải một dòng sông. Mặt nước phẳng lặng, không khuấy động. Tôi có thể thấy dải Thiên Hà phản chiếu, mọi ngôi sao sáng rõ y hệt như trên bầu trời.” “Đó là tất cả à?” Sao Đen hỏi thêm. “Ở đó có cả Lá Đốm, và cô ấy nói bộ tộc Sao sẽ tìm thấy chúng ta,” chân Lá buộc mình phải nhìn thẳng vào mắt lãnh đạo bộ tộc Bóng Tối mặc dù chân cô run lẩy bẩy. “Vậy chúng ta nên hướng đến chỗ có nước?” Sao Cao meo hy vọng. Tai chân Lá giật giật. “Tôi nghĩ nó chỉ là một giấc mơ,” cô thì thầm. “Tôi không có thêm dấu hiệu nào từ lúc đó đến giờ.” Cô buồn bã nhìn xuống chân mình. “Tôi bắt đầu nghĩ là tôi chỉ mơ thấy những gì mình muốn.” “Sau đó chúng ta chả có gì cả,” Sao Đen thì thầm, bỏ đi. “Em có chắc nó chỉ là một giấc mơ không?” Vuốt Mâm Xôi hỏi chân Lá. Cô tìm kiếm sự thật trong trái tim mình. “Em không biết.” Cô chưa bao giờ có những giấc mơ sai lầm trước đây, nhưng nếu giấc mơ này thật sự được mang đến từ tổ tiên chiến binh của họ, không phải là những dấu hiệu – một ngôi sao rơi, mà là một giấc mơ khác – nói cho họ biết rằng bây giờ bộ tộc Sao đang ở cùng với họ trên một vùng đất xa lạ? “Được rồi, chúng ta phải tiếp tục đi,” Vuốt Mâm Xôi bước ra từ bụi cây. Một hàng cỏ dài dẫn xuống một thung lũng hẹp trước mặt anh. Xa hơn nữa, là một sườn núi cao vút tới tận bầu trời màu xám, ẩn nấp trong bóng tối của khu rừng. Khi bầy mèo bắt đầu ra khỏi bụi rậm, vẫn hấp háy mắt và căng duỗi mình, chân Lá ngước nhìn lên bầu trời. Mây đã che khuất những ngôi sao. “Đừng lo về dấu hiệu.” Giọng của bố bất ngờ vang lên bên tai, và cô quay lại thấy ông đứng bên cạnh mình. “Con vẫn là một mèo lính nhỏ lang y,” ông thì thầm. “Con không phải chịu trách nhiệm nếu bộ tộc Sao muốn giữ im lặng.” Cô nhìn chằm chằm vào đôi mắt màu lục khi ông nói tiếp. “Bố tự hào về con. Và cả chân Sóc nữa – mặc dù lời tiên tri của Da Xỉ Than đã làm bố hoang mang trong một thời gian.” “Lời tiên tri của Da Xỉ Than?” chân Lá lặp lại. “Dấu hiệu của bộ tộc Sao là lửa và cọp sẽ phá hủy bộ tộc.” Chân Lá chớp mắt. Cảnh báo đáng sợ của Da Xỉ Than dường như sống lại ngay lúc này. “Bây giờ bố nghĩ bố đã hiểu ý nghĩa của nó.” Sao Lửa nhìn phía sau chân Sóc và Vuốt Mâm Xôi khi họ dẫn đoàn mèo xuống thung lũng. Lông của họ sáng rực như mặt trăng. “Con gái của Sao Lửa và con trai của Sao Cọp sẽ phá hủy bộ tộc,” ông meo. “Nhưng không phải bố sợ chúng sẽ làm vậy. Tụi nó đã dẫn chúng ta ra khỏi nhà cũ, tránh xa nguy hiểm và đến nơi nào đó chúng ta chưa biết. Hai đứa nó đã phải đối mặt với rất nhiều khó khăn, nhưng bằng lòng tin tụi nó đã đưa chúng ta đến nơi an toàn.” Ông liếc nhìn Da Hung và Chim Phi Điểu đang che chắn ở hai bên các bộ tộc. “Những mèo đầu tiên vượt qua dãy núi – cho dù họ vẫn ở với chúng ta hay sống giữa những chiến binh khác – sẽ luôn luôn được các bộ tộc tôn vinh bởi lòng dũng cảm của họ.” Ông búng đuôi, sau đó bước nhanh tới bắt kịp Bão Cát. Trong lòng chân Lá bỗng dâng trào lên niềm tự hào về em gái của mình, và lòng biết ơn vì bố đã sẵn sàng tin tưởng Vuốt Mâm Xôi cùng chân Sóc dẫn họ đến nơi an toàn. Cô đệm bước đến bên cạnh Đuôi Nai khi họ đến chân dốc và bắt đầu leo lên một con dốc khác bên kia thung lũng. “Chị đói,” Đuôi Nai phàn nàn. “Sắp bình minh rồi,” chân Lá trả lời chị. “Em chắc là chúng ta có thể đi săn ngay thôi.” “Ít ra thì chỗ này có vẻ sẽ săn tốt,” Đuôi Nai bình luận, nhìn xung quanh đám cây sồi đông đúc trên sườn đồi. Chân Lá nhận ra giọng em gái mình từ phía trước. “Tôi có thể ngửi thấy mùi con mồi, và lá dương xỉ y như chúng ta đang trở về khu rừng!” Chân Sóc tiến tới chỗ họ. “Em hy vọng chúng ta sẽ sớm nhận được vài dấu hiệu ở đây.” Cô nhìn qua đám cây nơi bộ lông của Vuốt Mâm Xôi lướt qua bóng tối như một con cá. “Em hy vọng anh ấy ổn. Anh ấy không nói chuyện cả ngày hôm nay.” “Anh ấy chỉ lo lắng thôi,” chân Lá trấn an em gái. “Em nghĩ dấu hiệu sẽ là cái gì được?” Đuôi Nai lo ngại. Chân Lá lắc đầu. “Em không biết,” cô thừa nhận. Dưới tán cây, thật khó để nhìn ra bước chân ở phía trước, nhưng cô có thể đi theo dấu mùi của mèo đồng tộc khi họ dần dần leo lên cao. Như thể mỗi mèo đều đang chờ đợi một điều gì đó, sự căng thẳng bao trùm lên các bộ tộc, làm cứng cơ bắp và xù từng thớ lông. Không mèo nào nói gì cho đến khi họ lên tới đỉnh núi. Họ cùng nhau đứng thành một hàng, in bóng trên nền trời u ám. Cô nhắm mắt trong chốc lát và gửi lời cầu nguyện tới bộ tộc Sao. Hãy để những gì Lá Đốm nói là thật. Hãy cho tôi thấy ngài đang đợi chúng tôi, cô cầu nguyện. Gió mạnh hơn, giật tung bô lông của cô, và phía trên đầu từng đám mây di chuyển làm lộ ra mặt trăng tròn, tỏa ánh sáng màu bạc lên bầy mèo bên dưới. Chân Lá mở mắt, và hơi thở ngưng lại nơi cổ họng. Ở phía bên kia sườn núi, dải đất dốc dẫn đến một hồ nước rộng mênh mông. Tất cả ngôi sao của dải Ngân Hà phản chiếu dưới mặt hồ, lấp lánh với ánh sáng bạc trên mặt nước tối om, như thể chúng đang bơi trên nền trời đêm. Tim chân Lá ngập tràn niềm vui. Cô biết với tất cả trái tim mình, rằng họ đã đi tới điểm cuối cùng của cuộc hành trình. Lòng tin đủ đầy, và tổ tiên chiến binh đã đợi họ ở đây. Cô ngước mắt lên. Phía chân trời xuất hiện màu đỏ sẫm khi bình minh bắt đầu xua tan đêm đen, ngôi nhà mới của các bộ tộc dần dần lộ ra. Đây chính là nơi chúng ta phải tìm, và bộ tộc Sao ở đây. ----HẾT----
bộ truyện tới đây là kết thúc luôn hả bạn, có phần tiếp theo không
Có gắng dịch tiếp tập 4 "Starlight" luôn nha :D
ntkhuyen
bộ truyện tới đây là kết thúc luôn hả bạn, có phần tiếp theo không
bộ truyện đã có 4 phần, mỗi phần có 6 tập.
tập này là tập 3 của phần 2.
Hì. Cảm ơn các bạn đã ủng hộ mình ha. Nhưng chắc mình dừng ở đây thôi.
1. Sang tập 4, sẽ có nhiều địa danh mới phải đặt tên. Kiểu gò đá Thái Dương, hay bãi đá Hang Rắn vậy đó,... Trong 3 tập trước mình dịch, lúc phải miêu tả hàng rào gai, hay hang động theo đúng ngôn ngữ mèo. Rồi cả lúc đặt tên bên Bộ lạc, thực sự là đau đầu và tốn thời gian. Mình ngại với những định nghĩa & khái niệm mới lắm ^^
2. Năm tới là năm cuối rồi. Mình muồn dồn sức cho năm nay. Cả học lẫn chơi :v Bằng chứng là mình dồn lịch lại. Có 2 tháng hứa hẹn ngày nào cũng 6h30 ra khỏi nhà tới tận 8h30 tối vì việc học. 1.5 tháng rãnh rỗi còn lại dùng để đi Bụi, chu du thiên hạ. Cho thỏa mãn đam mê ^^
Nếu có thời gian & hứng thú nhất định mình sẽ làm tiếp. Nhưng khó quá. Hy vọng sẽ có người nào khác dịch tiếp cho các bạn ha. Cảm ơn mọi người rất nhiều.
Chúc mọi người luôn vui.
S.F
Bạn S.F ơi. Mình muốn hỏi bạn, bạn có thể tiếp tục dịch tiếp tập 4 của phần 2 bộ truyện Những chiến binh - Lời tiên tri mới được ko ạ? Mình đã đọc phần 1 vào năm 2007 và mới xem 3 tập phần 2 vào năm rồi. Mình thấy là bạn rất bận nhưng mình mong nếu có thể bạn hãy dịch tiếp vì bộ truyện này rất hay. Cảm ơn bạn.
Tình hình là mình có tìm được full ebook tiếng anh bộ Những chiến binh từ sau phần này. Mà mình k biết có ai đã làm chưa để nhảy hố ạ ~.~
<bài viết được chỉnh sửa lúc 09.04.2017 10:05:31 bởi kero1211 >
Thống kê hiện tại
Hiện đang có 0 thành viên và 1 bạn đọc.
Kiểu: