chân lý
d20nljne 31.10.2013 16:22:36 (permalink)
Trong cuộc sống, nếu bản thân có quá nhiều khuyết điểm và thường hay thiếu thốn về mặt tiền bạc thì tiếp theo đó, tương lai sẽ là một chuỗi dài tệ nạn.....
 Tôi - một thằng văn dốt, võ dát, không nghề, không nghiệp, nhưng thường hay mơ mộng viển vông, có lúc tôi nghĩ mình thành Hảo Hán chuyên trừ gian diệt ác, khi khác lại là Đại Ca của các Ông Trùm để rồi bị tóm lại bởi cái Gông Cùm của Thực Tế...Ừ, thực tế thì tôi chả được cái mẻng gì hết...
Vào một chiều cuối tháng 10, tr0ng không khí lành lạnh của tiết trời sắp bước sang đông, tôi ph0ng phanh đi lang thang tìm kiếm cơ duyên của riêng mình....Cuộc đời có khá nhiều lối rẽ và vô số bước ngoặt liên quan đến số mệnh sau này,người chỉ nửa đêm lên voi, người chưa đầy buổi sáng xuống chó....vậy....nếu trên đường đời tấp lập, có người vô tình đá phải cọc đô la thì chẳng lý do gì mà hôm nay tôi lại không thể va vào cục vàng !...Cho nên, thi thoảng tôi vẫn đi như thế.....
Chân lý là gì? chân lý chính là sự thật, vậy sự như nào mới là thật, thật ra sao mới là chân lý? Không ai hiểu đc , mỗi người đều làm một cái sự việc rồi cho rằng điều đó mình làm là thật, là đúng, là chân lý nên chân lý thường không phân chia ranh giới, thiện hay ác, giàu hay nghèo...không có cơ sở, nền tảng nhất định...chỉ có thể ngộ, không thể cầu...vậy áo cọc tay tôi đi tìm chân lý, có gì sai ?...
......
-" Ê! Đạt Phi!".
Tiếng gọi thân quen 2 tháng mới nghe một lần khiến da đầu tôi tê dại, kéo tôi ra khỏi những suy nghĩ miên man....sững sờ giây lát tôi quay lại thầm hỏi..."tại sao? còn 1 tháng nữa cơ mà ???".....
Vinh mù, thằng bạn chơi với tôi hồi nhỏ, dáng người gầy, không quá cao....thường hay mặc áo sơ mi hoa văn đen trắng dài mỏng manh kèm theo cái quần bò rách góc cùng đôi giày mõm nhọn để làm nền cho quả đầu vàng kiểu lãng tử, nếu hiện tại nó không bỏ đôi kính đen khủng bố ra thì thoạt nhìn có vẻ ph0ng sương, bụi trần....
Dường như biết được thái độ của tôi, nó xuống xe và nói luôn.
 -" Tao không đến đòi nợ".
 -" Vậy có chuyện gì ???" . Tôi vào thẳng vấn đề, những thứ dính dáng đến chữ "nợ" thì không nên dây dưa.
 -" Tiền! Mày muốn có tiền không " ??. Nó tháo cặp kính xuống, mặt nghiêm túc , thành thật nói.
 -" Tiền" ???.Tôi ngẩn ra....cái từ nghe như gần gũi mà vô cùng xa lạ này hóa ra lại là Tiền. Ta có thể thấy nó ở bất cứ nơi đâu, trong mọi ngóc ngách của hành tinh, trên tay trẻ em lên 3 hay bà già mới bước sang đầu 8, dưới công trường mịt mù bụi cát hay sau góc lát của cánh rừng...Nó muôn hình muôn dạng, nhếch nhác và phẳng phiu....theo dòng chảy của thời gian, thấm sâu xuống lòng đất hoặc len lỏi qua những bức tường, rồi vô hình , nó hòa mình vào xã hội...
 -" Có!".Tôi trả lời theo bản năng, vì nếu tiền mà chỉ được nhìn, được thấy thôi thì vẫn chưa đủ.
 -" Cầm lấy! mặc vào". Nó quẳng cho tôi một cái áo phông vừa lấy trong cốp.
 -" Mùa đông mà được mặc áo ấm thì là cái tốt, nhưng tiền đâu?? chẳng nhẽ mày bắt tao đi làm người mẫu ??". Tôi ngây ngô hỏi nó, như thằng gầy ở nhà quê mới ra, không phân biệt được đâu là trâu bò với ô tô, thật hay giả.
 -" 5h sáng tao đợi mày ở chân Cầu Rào, làm thế nào đến thì tao không biết, đến đấy rồi tao với mày đi kiếm tiền". Nói xong không giải thích thêm nữa, như thể, nếu nói quá đi 1 chút, nó sợ mồm sẽ không mọc đc da non vậy, lên xe nó đi thẳng.
 -" Này! Cái này...5h sáng, Ê! Không phải là đi trộm chó chứ!?". Không cần biết tôi hét lên thế nào, bóng nó vẫn phiêu hốt, dật dờ rồi mất hút mãi mãi trong ánh chiều tĩnh mịch.....Từng chiếc lá vàng rơi lặng lẽ, tôi đứng bất động....Nên bước tiếp như ban đầu hay dừng lại ?? Thở dài, thôi thì mặc kệ, tôi chọn dừng lại, vì biết rằng cơ duyên đã đến và trên tay mình chính là một nửa cái chân lý, vội khoác chân lý lên vai, theo lối cũ tôi về.....
 
****
  4h45' sáng...
Gió trên cầu lồng lộng, sắc trời ảm đạm le lói một ngày mới...Tôi đến hơi sớm, nhưng có thằng còn đếm sớm hơn tôi. Chưa kịp để tôi dong dài cảm thán cảnh vật xung quanh, với bộ mặt hưng phấn như con buôn trúng quả khác xa vẻ bí ẩn chiều qua, nhưng vẫn là không đầu, không đuôi nó nói :
- "Thế thì hay rồi, lần này mỗi đứa kiếm được 100triệu rồi".
100triệu??. Tôi há hốc mồm, ngẩn người ra thêm lần nữa.... 100triệu đấy! không phải 100 đồng, 100 nghìn mà chính là 100 triệu a! số tiền khiến cho người mù có thể sáng mắt, người què vắt chân lên cổ mà chạy, bản chất của nó lại bao gồm số 1 và 8 số 0 nha! Nhưng, 100triệu cái gì? vì cái gì 100triệu? ...Tôi như lạc vào sương mù, đến cùng cũng không biết nó nhố nhăng điều chi nữa..
-" Cầm lấy!". Không để ý đến bộ dáng đờ đẫn của tôi, nó dúi vào tay tôi một khẩu súng, rồi chường ra cái mặt đạm bạc, dạng như nếu đi kiếm tiền thì "quả nhiên là phải thế"....
-" Cướp ngân hàng à?". Tôi thu lại vẻ thất thần, hỏi nó một câu thừa thãi, vì biết rằng nếu tay cầm súng thì không thể làm bốc vác được.
-" Không! mày kiểm tra kỹ túi áo bên trái đi". Nói rồi nó hất hàm ý bảo lên xe.
.......
Mọi thứ bên đường trôi qua thật nhanh, tôi với nó đều im lặng, chỉ có tiếng gió vùn vụt xé qua tai...Cái thứ mà tôi thấy được bên trong góc rách của túi áo là một gói bột mịn, không lấy ra thì ai cũng biết đấy là Ma Túy....bên phải Súng, bên trái Ma Túy...vậy trước mắt chính là Pháp Luật, Tù Tội thì nhìn đâu ra Chân Lý đây?? Hay bằng 2 thứ đó, vượt qua Pháp Luật mới là Chân Lý??. Tôi nhận biết được đúng sai, tôi sợ chết, sợ đau, sợ vào tù...nhưng tôi vẫn chưa thấy được cái nguyên vẹn của Chân Lý, vậy nên 100triệu thực sự rất hấp dẫn, bất giác....tôi cho tay vào túi, khẽ siết chặt gói Ma Túy trong lòng.......nếu đã không thể dừng lại, vậy ta cứ đi....
Men theo đường mòn lối vào của khu dự án đang thi công, hai bên đường là những bụi cỏ, hàng cây thưa thớt, có cao có thấp, những mảnh vật tư chất đống, ngổn ngang mỗi nơi một thứ. Đá sỏi dưới bánh xe tạo lên một quãng gồ ghề, nếu ở giữa không có vài ụ đất bị đào bới, xới vạt lung tung để làm đường ống ngầm thì chắc sẽ dễ đi hơn.... Càng vào trong, tôi càng cảm thấy sự cảnh giác trên tay lái Vinh mù, mặc dù đã qua đoạn đường lồi lõm và "mù" chỉ là biệt danh của nó, nhưng tốc độ vẫn trầm ổn, điêu luyện không hề tăng...nhiều lúc còn dừng lại ngó nghiêng xung quanh như rắn săn mồi vậy. Tò mò, tôi đảo mắt, thực sự thì mọi thứ rất bình thường, những công nhân đang tất bật với công việc của mình, mồ hôi nhễ nhại, có tời kéo, có cắt cưa đủ kiểu....nếu để ý kỹ đằng xa, khuất sau quán bán nước, hại dân...sẽ thấy một cô gái ăn mặc cũn cỡn, mắt xanh mỏ đỏ, ngồi trên xe đạp điện đang hướng về phía chúng tôi, vẫy tay reo hò, ánh mắt đưa tình quăng ném loạn xạ, như tự cho mình là  tép vậy....tôi mỉm cười tự tin đáp lại sự nhiệt tình, mời gọi ấy và thầm tán thán,  "cứ đợi đấy, xong vụ này để xem tài tử anh đây rang em thế nào"...rồi bữu môi khinh bỉ nhìn Vinh mù, "không khí bình yên thế này thì có gì mà phải sợ".???.
Ngàn vạn lần không thể ngờ, xe chợt khựng lại, như phá tan sự khinh bỉ của tôi, Vinh mù bật người ra khỏi xe, hét to một câu thảm thiết.
-" Chạy! "...
Đây là lần thứ 3 tôi ngẩn ngơ.... một bóng đen vượt qua, mơ hồ, rồi chìm luôn vào dĩ vãng....tôi không nhìn thấy vì nó quá nhanh, khác xa với tốc độ ban đầu, nó thoắt ẩn thoắt hiện, di chuyển theo quỹ tích quỷ dị, có lăn bò đủ kiểu, thi thoảng chụp lên vồ xuống như sư tử vồ mồi, rồi để lại sau lưng một đám tàn ảnh....
Tôi cảm thấy choáng váng...chuyện gì đang xảy ra???. Sau đó run rẩy, tôi như muốn gào lên với nó rằng :" Sao lại chạy, chạy cái gì? Vì cái gì mà chạy? Tao với mày đang đi kiếm tiền mà"....nhưng lời vừa lên đến mép lại trôi xuống, như bị chặn ngang họng, mất hết khí lực, tâm trí rối bời buông thõng...."Tép rang đâu, chân lý đâu?"....
Nó quay đầu lại nhưng chân vẫn không hề nhàn rỗi, ánh mắt lộ vẻ thông cảm, xót xa....tóc tai bù xù, trên miệng còn vương vấn đâu đó ngọn cỏ khô kèm theo ít bùn đất, như để chứng minh rằng nó không thể đáp lại tiếng lòng của tôi....rồi giống giọt nước mưa, vội vã.... nó tan biến trong hư vô, bất định, đắm mình vào những ngọn cỏ lau...bỏ lại tất cả để đánh đổi lấy tự do, kể cả anh em, bạn bè....
Khi cận kề với nguy hiểm, phản ứng đầu tiên của con người là kháng cự và bỏ chạy. Trước mặt tôi, nào còn đâu bác công nhân vác gạch thật thà, cô gái làm đường chất phác....tất cả đều thay đổi nhanh chóng, trên tay lăm lăm khẩu súng lao đến như kiểu muốn hỏi thăm lần lượt mười tám đời tổ tông nhà thằng trước mặt.
Tôi không nghĩ gì nhiều mà rút súng ra nhắm thẳng vào mớ hỗn độn ấy bắn 1 phát...
"Cạch!".
Không có tiếng nổ và cảnh máu me vung vãi như tôi nghĩ, nhưng cũng vì thế mà làm khựng lại độ lì của đám đông, quản gì súng, tôi nhảy qua bãi cát rồi cắm đầu cắm cổ mà chạy...
Lấp sau căn nhà hoang bị phá dở, thở dốc một hồi, kiên định, tôi lên đạn....cái đám này như lũ giòi bám trong xương vậy, còn có là người không đây?? tiếng bước chân vẫn dồn dập....cứng rắn, vươn tay ra ngoài, nhắm mắt nhắm mũi tôi bắn thêm phát nữa, dù sao thì cũng phải kiến tạo 1 viên để mở đường...
"Cách!".
" Con bà nó gấu!" Lại không nổ!....Chẳng còn thời gian để nhìn nhận chất lượng, tôi tiếp tục lách qua đống gạch vụn, nhoi người qua cửa sổ rồi nhảy ra ngoài...
"Huỵch!..
Liên tiếp những âm thanh khiến con người ta tuyệt vọng, cảm giác vô lực từ gót chân truyền đến, đống sắt vụn trước mặt như muốn nói với tôi rằng "mày thua rồi em ạ"....Kháng cự không được, chạy không xong vậy tiếp theo phải làm gì?? Đúng! là phi tang vật chứng...Nén đau chống tay bò dậy, nửa đứng nửa quỳ, khẽ vươn người dùng sức hết cỡ đáp khẩu súng qua rào cản của công trường....Nhưng ông trời như trêu người vậy, nó va vào cành cây rồi rơi xuống đất....súng vứt đi không được, còn gói Ma Túy thì sao??? Tiến thoãi lưỡng nan.... Bấy giờ đầu óc tôi trống rỗng hoàn toàn....
-" Giơ Tay Lên!". Sau đống đổ nát, cô gái đi ra, tay cầm súng nhìn tôi với ánh mắt đầy thâm thúy, trào phúng...
  "Cái này.....". Tôi thầm cười khổ, giơ tay ôm lấy gáy....nếu như lúc trước chính là mỹ nữ yếu ớt, phong tình vạn chủng, nửa kín nửa hở chờ đợi cho người ta đến dày vò, đánh đập thì bây giờ lại là yêu ma, quỷ quái khát máu vô cùng.....Không ngờ... cái con tép chưa rang trên xe đạp điện khi nãy lại là hình sự.
Một đám người vây quanh tôi, đủ mọi tầng lớp thành phần, băm trợn và xăm trổ, nhìn tôi với ánh mắt lạnh lẽo khiến tôi rùng mình.....Lần này thì xong rồi!!
-"Quay lưng vào tường!". Cô gái lạnh giọng quát.
Tôi phối hợp, làm theo một cách thành khẩn.
-" Quay mặt lại đây!". Lục xoát qua loa một lượt rồi cô ta thét.
Thân làm tù binh thì có cái gì để mặc cả?. Tôi xoay người lại, cô ấy nhìn tôi dò xét một lúc rồi khẽ vươn tay lên cổ áo khoác của tôi, từ từ kéo khóa xuống......
" Cảm giác này....". Tôi như ngây dạy, ngoài nghĩ đến tiền ra, có đôi khi tôi mơ về một mái ấm, một người vợ dịu dàng dọn sẵn mâm cơm, đợi chồng về, tỉ mỉ cởi áo cho chồng rồi nhẹ nhàng bên tai mà nói tiếng yêu thương...Nhưng hiện tại trước mắt lại là.....chết lặng tâm hồn, tôi không dám nghĩ tiếp.
-" Cái này của cậu?". Một người trong đám đông đưa cô ta khẩu súng, cô ta trực tiếp hỏi tôi.
-" Vâng, vâng"...Tôi trả lời một cách khó khăn. Chỉ nghĩ đến việc phải vào tù thôi là mặt mày đã tím tái, rụng rời ... Trong tù thì sống thế nào? Có thường xuyên bị đánh không? Nên nhường cả 3 bữa trong ngày cho chúng nó chứ?..
-"Cầm súng nhựa mà cũng đủ can đảm để đi bán Ma Túy nhỉ??". Xong rồi cô ấy lấy ra 1 con dao nhỏ, bắt đầu cắt từng góc, từng nhát như tra tấn thời trung cổ lên chiếc áo phông.
Đầu tôi như muốn nổ tung ra, "Con Mẹ Nó!" nếu là súng thật thì ông đây...Khoan đã, súng nhựa à? Vậy thì có lẽ không bị truy tố thêm tội tàng trữ vũ khí quân dụng, cả gói Ma Túy nữa, tốt nhất nên là bột mì...Tôi tự chấn an và thầm hy vọng đây là một trò đùa có bài bản.
-" Là Ma Túy, dẫn đi!". Đập nát sự hy vọng, hồi hộp của tôi, cô ta thẳng căng, đanh giọng lại mà phán.
Trong thâm tâm tôi chỉ còn lại hình ảnh của mấy khuôn mặt vặn vẹo, quái dị , cổ họng nuốt nước bọt ừng ực...không phải là muốn ăn thịt, mà như kiểu muốn cười vào mặt tôi nhưng không thể cười khi đang làm nhiệm vụ, rồi sau đó, thấy bộ dạng của tôi lúc này....khuôn mặt họ bỗng nhăn nhó, trở lên thống khổ bờ vai run bần bật giống như đang chịu đựng nín nhịn thứ gì đó, cuối cùng...nghe xong lệnh bắt thì sức chịu đựng của chúng về 0, mọi tiếng cười bùng nổ vang lên..
Tôi tuyệt đối gục ngã....mặc cho hai gã hình sự kéo đi....
****
 Tỉnh dậy. Hóa ra là một giấc mơ, gối đầu lên tay, tôi mỉm cười...rốt cuộc, sống hiện tại như vậy là đã đủ chưa? hay phải mơ như thế thì ta mới biết những gì đang có bây giờ là quá thừa ?? Cuối cùng cũng không tìm ra Chân Lý, nhưng quan tâm cóc gì, dậy lên facebook đăng bài thôi, haha. Sống vầy được rồi.... 
                                                                                                        Cồ Đạt
 
 
#1
    Chuyển nhanh đến:

    Thống kê hiện tại

    Hiện đang có 0 thành viên và 1 bạn đọc.
    Kiểu:
    2000-2024 ASPPlayground.NET Forum Version 3.9