CỐ NHÂN ! TIẾNG GỌI NAO TRỜI VẮNG
Cố nhân! Tiếng gọi nao trời vắng
Rớt giữa mênh mông nuối tiếc thầm
Thời gian dâu bễ đành câm lặng
Cỏ vàng, hoa úa , Hỡi tri âm!...
Trăm nhớ, nghìn thương..Ôi! Bóng người
Dọc đường cát bụi, nỗi chia phôi
Mấy lúc sầu lên như tái biệt
Đã rùng thấm lạnh gió đơn côi
Lấy những ưu tư chở mộng sầu
Ta-Người giây phút muốn quên nhau
Nhưng trong khóe mắt còn vương vấn
Chùng cõi lòng xa luống nghẹn ngào
Bao năm phiêu bạt chẳng về đây
Lầu cũ trăng thâu bóng đổ gầy
Lòng cũ hoa rơi chiều dĩ vãng
Cuối đường ai đứng ngó sương mây?
Huy Thạch
18/7/2016
.
CỐ NHÂN ! LẠC GIỌNG BÊN TRỜI VẮNG
Cố nhân ! Lạc giọng bên trời vắng
Gọi mãi ngàn năm tiếng lặng thầm
Giẫy sóng trùng dương đau khoảng lặng
Mỏi tìm biển thét lạc thanh âm
Theo dấu chân xưa dõi bóng người
Rừng thu lá úa vàng phai phôi
Gió hời khàn giọng buồn li biệt
Buốt giá ngõ hồn lạnh tiếng côi
Cõi nhớ mông mênh đỏ mắt sầu
Đường chiều mưa nắng về bên nhau
Vần thơ thắm thiết còn vương vấn
Chia cách âm dương giọt nghẹn ngào
Đêm rằm trăng sáng về lại đây
Ta – Người họa tiếp câu thơ đầy
Trần gian vẫn đợi nơi thiên cảnh
Để vẹn tình chung mộng đắp xây
Trầm hương quyện khói vút ngàn mây
Thổn thức canh trường khóe mắt cay
Thổn thức canh trường khóe mắt cay
Thổn thức canh trường khóe mắt cay
! ! !
mocmac
18.7.2016