Chương kết Từ công ty, Luân Vũ không về nhà. Phương Anh không khó lắm khi tìm thấy chiếc Toyota màu trắng sang trọng của anh đậu bên cạnh những chiếc xe đời mới đắt tiền khác.
Quán rượu này vốn dành cho những vị khách giàu sang, có địa vị như anh.
Một cô vũ nữ đi đến bên anh và lả lơi mời gọi nhưng Luân Vũ đã khoát tay từ chối. Anh rót thêm ly rượu nữa và cay đắng uống cạn. Anh đang muốn say. Khi say, hình như người ta cảm thấy buồn đau vơi đi ít nhiều.
Phương Anh rời khỏi chỗ ngồi. Cô đi đến chỗ Luân Vũ. Một vài người đàn ông nhìn vào đôi chân rất gợi cảm của cô. Cô có kiểu đánh hông rất gợi tình.
Gương mặt Phương Anh đang được trang điểm thật công phu theo tuýp chung của các cô gái chuộng son phấn.
Hàng mày kẻ ngang và đậm. Môi tô son màu chocolat , viền bên ngoài là đường màu nâu hình trái tim ( cho dù đôi môi nguyên thuỷ của họ có thể là... hình lưỡi liềm.) Một đường phấn trắng chạy dài từ điểm giao cuả hai hàng mày nâu đến chót mũi và chung quanh viền mũi là màu phấn sậm tạo ảo giác cho người khác là cô có sóng mũi cao , thanh tú.
Trên mi mắt là mascara màu tím khiến đôi mắt long lanh , mơ màng. Đôi mắt dường như sâu thẳm huyền bí như đêm phương đông.
Chiếc váy màu be Phương Anh mặc rất ngắn, ôm sát vòng hông. Một chiếc áo lửng màu trắng mỏng tới độ không còn có thể mỏng hơn được nữa ngang thắt lưng.
Mái tóc được chải rối xù xù lên che giấu bớt khuôn mặt khiến trông Phương Anh có vẻ mi nhon , tươi trẻ hơn so với tuổi.
Giọng cô nũng nịu :
- Luân Vũ !
Luân Vũ ngạc nhiên nhìn cô :
- Sao Phương Anh lại có mặt ở đây , trong quán bar mà chỉ có rượu và khói thuốc là mù mịt này ?
Cô chớp mắt liếc mấy cái :
- Chỉ là tình cờ thôi , Phương Anh thấy xe của anh đang đậu trên bãi. Biết là có anh ở đây nên Phương Anh đi vào.
Chỉ chiếc ghế trước mặt Luân Vũ so vai :
- Mời ngồi.
Phương Anh treó đôi chân dài và đẹp lên nhau. Cô thoáng thất vọng khi thấy Luân Vũ không có vẻ gì là chú ý đến bộ váy ngắn cô đang mặc.
Anh lịch sự :
- Phương Anh uống gì ?
Cô mỉm cười lẳng lơ :
- Một chút rượu , thứ rượu y hệt trong ly của anh đó.
Luân Vũ khẽ lắc đầu :
- Không được , phụ nữ không nên uống rượu.
Phương Anh cong cớn môi :
- Một chút rượu đủ để hồng môi và mắt long lanh thôi , không đủ để say. Chẳng lẽ rượu là độc quyền của nam giới ?
Luân Vũ trầm giọng ; - Có thể hiểu như thế.
Phương Anh đưa ngón tay trỏ đặt lên môi :
- Nỗi buồn không độc quyền cho ai bao giờ. Người ta uống rượu để giải sầu. Vậy tại sao anh không cho Phương Anh cùng uống ? Phương Anh cũng đang có nỗi niềm.
Luân Vũ nhún vai :
- Phương Anh mà buồn sầu à ?
Cô nhìn thật sâu vào đôi mắt giễu cợt của anh :
- Em cũng đang thất vọng vì yêu đấy thôi. Yêu đơn phương.
Luân Vũ có vẻ không tin. Gọi cho Phương Anh mấy lon coca ướp lạnh., anh chợt trầm giọng hỏi :
- Phương Anh đến đây bằng phương tiện gì ?
Cô đong đưa mắt :
- Phương Anh đi xe tắc xi. Lát nữa anh chở Phương Anh về nhà nghe.
Luân Vũ gật đầu. Chờ Phương Anh uống nước xong , Luân Vũ đứng dậy :
- Chúng ta về.
Cô kêu lên :
- Còn sớm mà anh.
Giọng Luân Vũ kiên quyết :
- Để Phương Anh ngồi trong quán rượu tôi thấy không tiện.
Phương Anh đứng dậy. Kiêu hãnh đưa mắt nhìn những anh chàng đang im lặng ngắm cô. Trong quán bar không có nhiều phụ nữ thì dù sao Phương Anh cũng là đóa hoa có thể phí phạm chút thời gian để ngắm.
Phương Anh sánh bước cùng Luân Vũ đi qua những chiéc bàn kê sát nhau. Chợt cô vấp ngã đổ nhào vào người Luân Vũ. Anh vội đỡ lấy cô, giọng lo lắng :
- Phương Anh không sao chứ ?
Phương Anh vẫn quàng tay lên cổ anh giọng nũng nịu :
- Cám ơn anh. Nếu không có anh có lẽ Phương Anh đã đo đường rồi đó.
Luân Vũ lúng túng gỡ nhẹ cánh tay của Phương Anh ra. Anh chợt nghĩ đến Chiêu Dung. Dù cô không chung thuỷ với anh , điều đó không có nghĩa là anh sẽ sống buông thả. Chiêu Dung không lúc nào anh không nghĩ đến cô. Yêu và hận.
Đánh chiếc Toyota ra khỏi bãi xe , Luân Vũ trầm giọng hỏi :
- Nhà của Phương Anh ở đâu ?
Phương Anh nguýt yêu :
- Chưa có ai tệ như anh , có duy nhất cô thư ký mà cũng chẳng thèm quan tâm đến. Trong công ty ai cũng biết nhà của Phương Anh cả ngoại trừ anh.
Luân Vũ mỉm cười :
- Có lẽ Phương Anh cũng thấy là tôi rất bận chứ.
Phương Anh mím môi lại. Luân Vũ đã dành nhiều thời gian không chỉ cho công việc mà còn cho cả Chiêu Dung. Không có thời gian cho cô hoặc cô gái nào khác.
Nhưng dù sao, tối nay được đầm ấm ngồi bên cạnh anh như thế này cô cũng thấy vui lắm rồi. Cô đang tìm cách xen vào không gian riêng của anh. Một không gian cô đơn.
Liếc nhìn Luân Vũ cái thật bén ngót. Phương Anh nở nụ cười bí hiểm. Cô không biết là Chiêu Dung đang làm gì ở nhà. Nếu Chiêu Dung thấy cảnh cô đang ngồi trên xe Luân Vũ vào giờ này nhỉ, có lẽ sẽ nổi điên vì ghen thôi. Muộn rồi.
Chiếc Toyota dừng trước ngôi nhà xinh xắn trong con hẻm rộng. Luân Vũ xuống xe anh đi vòng ra phiá trước mở cửa cho Phương Anh. Cô chià tay ra nũng nịu :
- Tạm biệt.
Anh lịch sự bắt tay Phương Anh nhưng cô đã láu lỉnh nắm lấy bàn tay anh thật chặt. Cô đưa ra lời mời :
- Anh vào nhà của em lát đi. Rất hân hạnh được đón tiếp.
Luân Vũ thoái thác :
- Cám ơn , tôi có hẹn với người bạn tối nay rồi.
Phương Anh cười lớn :
- Em không tin đâu. Anh vốn thuộc tuýp các anh chàng không quen nói dối. Anh đang nói dối em đó thôi. Không ai tệ như anh.
Luân Vũ bối rối cười.
Phương Anh dài giọng :
- Hay anh cho rằng, em chỉ là nhân viên quèn trong công ty của anh. Cần gì anh phải thăm viếng.
Luân Vũ mỉm cười :
- Thôi được , tôi sẽ ghé vào lát rồi đi ngay.
Phương Anh lấy chià khoá mở cổng. Cô nhún nhẩy trên đôi giày cao gót màu bạc , lóng lánh kim tuyến.
Mở cửa phòng khách , Phương Anh véo von :
- Anh vào nhà đi. Hôm nay ba mẹ em không có ở nhà , ông bà về quê thăm họ hàng. Mai mới về lận.
Luân Vũ đi vào căn phòng được trang hoàng thật rực rỡ. Màn nhung đỏ. Thảm đỏ. Dường như hầu hết đồ vật đều màu đỏ. Cò n lại là những màu sắc khác cũng không kém phần diêm dúa.
Những trang trí nội thất trong phòn đắt tiền nhưng có vẻ đá nhau. Bộ bàn ghế sa lon màu vàng choé được đặt bên cạnh tủ kiếng ép Formica màu đỏ. Đồ đạc trong phòng khách cũng được đặt cách tùy tiện , chẳng có bố cục. Lộn xộn không thể tả.
Thấy Luân Vũ chăm chú nhìn mấy khung ảnh phóng lớn lộng kiếng được treo trên tường , toàn là của Phương Anh. Cái đứng , cái ngồi, cái nằm trên thảm cỏ xanh. Không hiểu hết ý nghĩa của nụ cười hóm hỉnh của anh , Phương Anh véo von :
- Em còn có mấy tấm ảnh phóng to rất đẹp nhưng treo trong phòng ăn và phòng ngủ.
Luân Vũ cố nhịn cười. Trong phòng ăn không ngờ cũng có ảnh chân dung. Vẻ lộn xộn của phòng khách có chút gì giống với cung cách làm việc của Phương Anh. Năng lực làm việc của cô kém kinh khủng , chỉ được cái nhanh nhẩu đoảng.
Nếu không vì tình bạn giữa Chiêu Dung và Phương Anh , anh đã sa thải Phương Anh từ lâu. Theo dự định , có lẽ sắp tới đây anh buộc lòng phải cho Phương Anh nghỉ việc , cho dù Chiêu Dung có giận anh về chuyện này đi nữa.
Phương Anh xoa tay :
- Anh uống rượu gì đây ?
Luân Vũ vội vàng lắc đầu :
- Thôi. Tôi đã uống nhiều rồi , nếu được Phương Anh cho tôi bình trà.
Phương Anh biến đi thật nhanh sau tấm rèm sáo làm bằng những vỏ ốc sặc sỡ. Chỉ lát sau cô quay lại với bình trà nghi ngút khói trên tay.
Hớp ngụm trà nóng , Luân Vũ hơi nhăn mặt lại. Cảm giác đắng ở lưỡi.
Không rời mắt khỏi Luân Vũ , Phương Anh cười giả lả :
- Trà Bảo Lộc , ba mẹ em mua nhân chuyến đi chơi Đà Lạt đấy.
Luân Vũ đặt tách trà xuống bàn, anh trầm giong. :
- Sao trà lại có vị đắng rất khó chịu. Đắng quá.
Phương Anh mỉm cười :
- Anh quên là trà mua ở Đà Lạt thường có thêm chút Artichaut sao ?
Cô cầm lấy tách trà đang bỏ dỡ của Luân Vũ đưa cho anh :
- Anh uống tiếp đi. Anh nên nhớ là Artichaut còn có công dụng chữa bệnh đấy nhé.
Luân Vũ cười :
- Tôi đâu có bệnh.
Nói vậy nhưng anh vẫn uống cạn tách trà. Lại cảm thấy đắng. Một cảm giác đắng rất khó chịu. Anh đứng dậy lịch sự :
- Tạm biệt Phương Anh. Chúc ngủ ngon nhé.
Phương Anh mỉm cười bí hiểm. Thuốc ngủ cực mạnh cô pha vào có tác dụng rất nhanh. Luân Vũ vừa bước đến cửa phòng khách bỗng cảm thấy chân tay bủn rủn , đầu óc mụ mị. Anh phải đưa tay bám vào cửa để không bị té xuống nền.
Phương Anh đi đến bên Luân Vũ đã mất hết cảm giác , đang khuỵu người xuống. Cô vắt cánh tay anh lên cổ của cô , giọng tình tứ :
- Hãy ở lại đây với em.
Đang lơ mơ ngủ , Chiêu Dung bỗng bị đánh thức bởi hồi chuông điện thoại.
Cô bật ra khỏi giường và cầm lấy ống nghe :
- Alô....
Giọng nói Đăng Khoa vang lên :
- Anh đây. Xin đừng cúp máy vì có tin quan trọng cho em.
Cô quát lên :
- Tôi không nghe.
Đăng Khoa cao giọng :
- Tin tức về Luân Vũ, em không muốn nghe sao.
Đã từng ám ảnh vì tai nạn xảy ra cho Luân Vũ và từng được báo tin qua điện thoại nên Chiêu Dung hoảng hốt kêu lên :
- Anh Luân Vũ làm sao ?
Đang Khoa nói rành rọt từng tiếng một :
- Muốn biết rõ mọi chuyện, vui lòng đến nhà của Phương Anh vào lúc này.
Chiêu Dung chưa kịp nói gì thêm thì Đăng Khoa đã gác máy.
Chiêu Dung nhìn đồng hồ. h đêm. Tại sao giờ này Luân Vũ chưa về nhà ? Lại Phương Anh ? Cô không quên cái bẫy đã giăng ra và cô đã sập bẫy vì Phương Anh , vì Đăng Khoa. Nhưng nếu lỡ Luân Vũ bị tai nạn thật thì sao ?
Chiêu Dung bặm môi suy nghĩ và quyết định thật nhanh. Cô cần có thêm người nào đó đáng tin cậy cùng đi với cô đến nhà Phương Anh. Khi đó, cô sẽ không sợ gì cả.
Cô gọi điện thoại cho Nhật Quang và nói thật nhanh nhờ anh. Nhật Quang bảo cô chờ lát , anh sẽ đến đón cô và xin phép mẹ chồng cô.
Dựng chiếc Win trong sân, Nhật Quang đi vào nhà xin phép bà Mỹ Thoại. Bà vui vẻ tiễn hai anh em đi ra cổng.
Lái xe thật nhanh , Nhật Quanguang tranh thủ nói với Chiêu Dung :
- Lúc nãy, Minh Hiền đã kể cho anh nghe về chuyện của em.
Chiêu Dung giọng lo lắng :
- Em đã dặn chị ấy đừng nói cho anh nghe rồi mà.
Nhật Quang trách móc :
- Bộ anh không phải là anh của em sao Chiêu Dung ?
Chiêu Dung khịt muĩ :
- Em chỉ sợ anh kể với ba mẹ. Làm ba mẹ lo lắng vào lúc này là điều không nên. Em chưa bao giờ làm ba mẹ buồn .. Nhật Quang hắng giọng :
- Anh chưa kể với ba mẹ. Nhưng sẽ có ngày nào đó anh phải kể hết tất cả. Em cần được minh oan. Anh hiểu nỗi thống khổ của em khi bị bác Mỹ Thoại và Luân Vũ khinh thường. Hai gia đình chúng ta đều là những gia đình gia phong lễ giáo , không bao giờ chấp nhận chuyện vợ chồng phản bội nhau. Nhất là đối với phụ nữ , chuyện chung thuỷ phải đặt lên hàng đầu. Không chỉ là danh dự của em mà còn là danh dự của cả gia đình.
Thở nhẹ , Chiêu Dung chớp mi giọng buồn buồn :
- Em hiểu.
Nhật Quang trầm giọng :
- Em có oán giận bác Mỹ Thoại khi bà lạnh nhạt với em không ?
Chiêu Dung kêu khẽ :
- Sao em lại giận mẹ chồng em được. Em hiểu là bà rất thất vọng. Nếu không vì tình cảm với gia đình mình và vì tình cảm với em từ thưở bé thơ, có lẽ em đã bị mẹ chồng em đuổi ra khỏi nhà rồi.
Cô chớp mắt nói tiếp :
- Tuy thất vọng về em nhưng mẹ chồng em vẫn thường xuyên lo lắng, quan tâm đến sức khoẻ của em. Em biết , bà vẫn còn thương em. Thương và giận.
Nhật Quang giọng lo lắng :
- Em đã ký vào đơn yêu cầu ly hôn của Luân Vũ chưa ?
Cô sụt sịt :
- Không bao giờ em ký vào đơn ly hôn , cho dù điều đó hoàn toàn không giống với tính cách kiêu hãnh của em.
Nhật Quang trầm giọng :
- Vì sao ?
Chiêu Dung vẻ mặt đau đớn :
- Em yêu Luân Vũ.
Nhật Quang lặng người. Đã từng yêu nên anh hiểu , tình yêu có thể làm nên những điều diệu kỳ. Tình yêu đã khiến em gái anh vượt qua cái tôi đầy kiêu hãnh của mình. Đó chính là tình yêu đích thực.
Đoạn đường còn lại, mỗi người theo đuổi suy nghĩ riêng. Nhật Quang cho xe chạy vào con hẻm Chiêu Dung vừa chỉ.
Chiếc Toyota của Luân Vũ nằm trước ngõ càng làm cả Nhật Quang lẫn Chiêu Dung thêm lo lắng. Không biết tai họa nào đã xảy ra cho Luân Vũ.
Cổng không khóa. Nhật Quang và Chiêu Dung vội vã bước vào.
Phòng khách vương vãi mấy vỏ chai rượu. Những vỏ chai này Phương Anh đã cố ý đặt vào những chỗ dễ thấy nhất. Chiêu Dung gọi lớn :
- Phương Anh.... bồ có trong nhà không ?
Đáp lại lời cô là lặng ngắt như tờ. Chiêu Dung bối rối nhìn Nhật Quang. Xe của Luân Vũ đậu trước sân , vậy anh đi đâu ?
Nhật Quang thận trọng từng bước , anh và Chiêu Dung đi xuyên qua tấm rèm bằng vỏ ốc.
Chợt anh khựng lại. Trên chiếc giường Hồng Kông sang trọng là Luân Vũ đang nằm với Phương Anh. Cô ta mặc chiếc áo ngủ mỏng manh còn Luân Vũ áo may ô quần short, chân anh gác lên người Phương Anh.
Nhật Quang sững sờ. Chiêu Dung cũng chết lặng.
Bật khóc , Chiêu Dung chạy ra khỏi nha Phương Anh. Nhật Quang chạy đuổi theo cô :
- Chiêu Dung... Chiêu Dung...
Đầu nặng như búa bổ , Luân Vũ từ từ mở mắt ra. Anh chợt hoảng hồn khi nhận ra là nằm bên cạnh anh là cô gái ăn mặc hở hang khêu gợi , Phương Anh.
Vụt ngồi dậy, Luân Vũ kêu lên :
- Trời ơi....
Phương Anh nhổm người dậy theo. Cô choàng tay lên cổ Luân Vũ ghì anh sát vào thân mình đang rạo rực của cô, giọng nũng nịu :
- Em yêu anh. Nằm xuống đi anh, trời vẫn chưa sáng mà.
Luân Vũ xô mạnh Phương Anh ra. Anh chợt hiểu tác dụng cuả ly trà nóng. Hoá ra Phương Anh đã pha thuốc ngủ để kéo anh lên giường.
Quắc mắc giận dữ , Luân Vũ khinh bỉ nhìn Phương Anh. Anh hằm hè :
- Cô bày trò này để làm gì ?
Phương Anh vờ ngơ ngác :
- Chẳng lẽ anh quên những gì xảy ra. Do say rượu nên anh đã không kềm chế được mình. Anh đã chiếm đoạt em. Còn em, em đã chấp nhận trao thân cho anh vì em yêu anh.
Luân Vũ giọng phẫn nộ :
- Thật không ngờ cô lại tầm thường hèn hạ đến vậy. Bịa đặt chuyện tày trời như thế , cô muốn gì ?
Phương Anh tỉnh bơ :
- Em không bịa đặt. Em muốn anh phải cưới em.
Luân Vũ nheo mắt nhìn Phương Anh :
- Có cần tôi báo chính quyền để họ điều tra về chuyện ly trà không ? Tôi đã bị ngất đến bây giờ mới tỉnh. Làm sao tôi có thể hại cô. Liệu cô có thoát tội có hành vi xâm hại đến sức khoẻ của người khác không , nếu tôi quyết tâm làm rõ trắng đen ?
Phương Anh cứng họng. Cô trừng mắt nhìn Luân Vũ giận dữ đi ra khỏi phòng. Rồi sau đó là tiếng nổ máy của chiếc Toyota.
Cười khẩy , Phương Anh nhún vai. Cho dù không quyến rũ được Luân Vũ như kịch bản đã được soạn sẵn , nhưng không hẳn là cô đã thất bại. Đúng như cô và Đăng Khoa tính toán , Chiêu Dung đã chứng kiến cảnh cô và Luân Vũ tình tứ nằm cạnh nhau.
Đăng Khoa đã gọi điện thoại cho Chiêu Dung để rồi cô ta xuất hiện rất đúng lúc. Thật không gì tuyệt vời hơn khi không chỉ có Chiêu Dung mà còn có Nhật Quang , anh của Chiêu Dung. Dù tài thánh đến đau, Luân Vũ và Chiêu Dung cũng không thể cứu vãn nổi cuộc hôn nhân vốn đã không hạnh phúc của họ.
Điều đó có nghĩa là cô vẫn còn tia sáng cuối đường hầm...
Nhìn thấy xấp giấy đánh máy đang đặt trên bàn , Luân Vũ cầm lên xem. Anh nhíu mày. Không ngờ đó là những tờ đơn ly hôn mà anh đã đưa cho Chiêu Dung cách đây nữa tháng và cô đã từ chối ký. Vậy mà bây giờ tại sao những tờ giấy đó lại nằm trên bàn làm việc của anh ?
Phải chăng Chiêu Dung gởi chúng đến cho anh ?
Tâm trạng hoang mang ,Luân Vũ lật nhanh trang cuối cùng. Anh sững người. Điều anh không ngờ đến thế mà cuối cùng đã xảy ra. Chiêu Dung đã ký vào đơn ly hôn.Cô đã ký vào những tờ giấy mà anh ngỡ cô đã bỏ vào sọt rác từ lâu. Những nét mực màu đen khô khan lạnh lùng. Chợt làm trái tim anh nhói đau.
Thẫn thờ Luân Vũ buông người ngồi phịch xuống ghế.Có thật là em không còn yêu tôi phải không Chiêu Dung ? Tôi không hề mong đợi một kết cuộc đau lòng đến thế. Có phải em đã từng nói với tôi là em yêu tôi. Em yêu tôi. Tôi không dám tin.
Tôi không dám tin. Nhưng ai cấm tôi hy vọng. Tôi vẫn hy vọng là có ngày nào đó em sẽ yêu tôi. Trái tim bướng bỉnh kiêu hãnh của em sẽ thuộc về tôi.
Có phải tôi đã huyễn hoặc , tự lừa dối mình đó không khi tôi cảm nhận rằng có điều kỳ diệu nào đó đã đến cho chúng ta. Những ngày qua, dù chúng ta không nói gì với nhau nhưng con tim của tôi và của em vẫn rung lên rất mãnh liệt.
Cũng có lúc tôi nuôi cho mình ảo vọng , tôi từng nghĩ rằng em đã nói rất thật là em đã yêu tôi.
Vò những tờ giấy đáng ghét ấy trong tay, Luân Vũ đi ra vườn. Chiêu Dung đang ngồi trên thảm cỏ , trong tay là những bông hoa thạch thảo màu tím.
Những bông hoa nho nhỏ đã tàn úa trong tay Chiêu Dung mà cô vẫn chẳng hay.
Cô chợt ngước mắt nhìn lên khi thấy bóng Luân Vũ đổ dài trên thảm cỏ.Nắng chiều giẫy chết sau lưng anh.
Tê tái. Trong đôi mắt đẹp của cô là băng giá lạnh lùng. Không chỉ vậy.Anh còn đọc được sự khinh bỉ tột cùng trong đáy mắt màu nâu của cô. Tại sao ? Tại sao Chiêu Dung lại khinh bỉ anh ? Và tại sao cô lại muốn ly hôn với anh , khi mà cách đây không lâu cô còn thốt lên qua hai hàng nước mắt :
Em yêu anh !.
Luân Vũ ngồi xổm xuống trước mặt cô , anh hỏi giọng đau đớn :
- Tại sao em lại ký vào những tờ giấy đáng nguyền rũa đó ? Em nói đi Chiêu Dung , phải em xem cuộc hôn nhân của chúng ta chỉ là trò đùa không ?
Cô oán hận đến mức không muốn nhìn mặt thẳng vào mặt anh , giọng đầy cay đắng :
- Tôi làm như thế để giải thóat anh khỏi cuộc hôn nhân địa ngục , anh không cám ơn tôi sao ?
Luân Vũ vẻ mặt đau khổ :
- Anh không thể sống thiếu em. Trong tim anh chỉ có em.
Chiêu Dung giận dữ cắt ngang :
- Dối trá. Anh đi đi.
Chiêu Dung hất mạnh bàn tay của Luân Vũ với tất cả lòng căm thù. Vụt đứng dậy, cô nói giọng giận dữ :
- Tôi cấm anh đụng vào người tôi. Tôi ghê tởm anh.
Luân Vũ thảng thốt gọi cô :
- Chiêu Dung...
Nhưng Chiêu Dung đã chạy vào phòng đóng sập cánh cửa lại. Cô nhào lên giường khóc như mưa. Cô đã ngốc nghếch yêu Luân Vũ! Ơi tình yêu muộn màng của cô. Tình yêu , hoá ra chỉ là dối lừa. Tại sao anh còn nỡ nói với cô những lời yêu thương giả dối. Anh cứ đi với tình yêu của anh đi.
Có tình bạn thì tình bạn ấy cũng mất đi rồi. Có tình yêu ngỡ là thật thì tình yêu ấy cuối cùng chỉ là gian dối.
Tại sao anh lại quyến rũ chính người bạn thân của cô ? Tại sao ? Tại sao ?
Những câu hỏi không dễ gì trả lời ấy như cứa nát quả tim nhỏ bé của cô. Cô yêu anh. Yêu anh. Yêu anh.
Có tiếng gõ cửa phòng thật lâu, thật kiên nhẫn nhưng Chiêu Dung đã khoá trái cửa lại. Giọng Luân Vũ vọng vào tha thiết :
- Chiêu Dung. Anh muốn nghe lời giải thích cho những câu nói khó hiểu cuả em. Tại sao em nói anh là kẻ dối trá ?
Cô hét lên trong những giọt nước mắt uất ức :
- Tôi căm ghét anh. Tôi sẽ ra đi để trả lại tự do cho anh. Đừng hỏi gì nữa nếu anh vẫn còn chút tự trọng cuối cùng.
Luân Vũ trầm giọng :
- Anh yêu em , Chiêu Dung. Anh sẵn sàng tha thứ cho em về chuyện em đã hẹn hò với Đăng Khoa. Nhưng điều đó không có nghĩa là em muốn mạt sát anh như thế nào cũng được.
Không còn kềm chế được nữa , Chiêu Dung mở tung cánh cửa. Cô giận dữ nhìn Luân Vũ đúng bằng chéo đuôi mắt :
- Tha thứ à ? Tôi không hề có lỗi gì để anh tha thứ. Mà anh có tư cách gì để tha thứ cho tôi chứ. Anh đóng kịch tài lắm. Anh chỉ là con người dối trá, phản bội.
Luân Vũ nhướng cao mày :
- Tôi dối trá em điều gì ?
Chiêu Dung khinh bỉ nhìn Luân Vũ :
- Nếu còn muốn tôi còn chút tôn trọng anh , anh nên tự tìm ra câu trả lời mà anh đang muốn lẩn tránh.
Luân Vũ đau khổ nhìn Chiêu Dung. Anh lẳng lặng bước ra khỏi phòng.
Buổi chiều. Luân Vũ tìm ra câu trả lời không phải từ Chiêu Dung mà từ cuộc điện thoại gọi từ nhà Nhật Quang , ông anh vợ cũng là ban nối khố của anh.
Vừa cầm máy, Luân Vũ đã nghe Nhật Quang nguyền ruả :
- Cậu là tên đàn ông hèn hạ, xấu xa , đê tiện.
Luân Vũ cũng giận dữ không kém. Anh hét vào ống nghe :
- Hết Chiêu Dung rồi tới anh. Tôi đê tiện nhưng không biết vì sao mình đê tiện. Tại sao ? Anh phải giải thích chứ.
Nhật Quang hằm hè :
- Lại còn đóng kic.h nữa.Quyến rũ bạn của Chiêu Dung và nằm trên giường của cô ta có phải là đê tiện không ?
Trong lúc Luân Vũ còn đang sững sờ nói không nên lời thì Nhật Quang đã đập máy giận dữ.
Luân Vũ sốt ruột đi lui đi tới trong phòng khách. Anh đang chờ kết quả của cuộc nói chuyện giữa mẹ anh và Chiêu Dung.
Chiêu Dung vẫn không cho anh có cơ hội giải thích. Cô tự nhốt mình trong phòng và chỉ có duy nhất người có thể gần guĩ với cô. Khong ai khác, chính là mẹ của anh.
Thấy bà Mỹ Thoại xuất hiện ở ngưỡng cửa , Luân Vũ vội hỏi :
- Mẹ đã kể hết mọi chuyện với Chiêu Dung chưa ?
Ngồi xuống ghế, bà Mỹ Thoại gật đầu :
- Mẹ đã nói hết tất cả âm mưu của Phương Anh với vợ con rồi.
Luân Vũ hồi hộp :
- Liệu Chiêu Dung có tin lời của con không ?
Bà Mỹ Thoại ngập ngừng :
- Chiêu Dung chỉ im lặng, sau đó thì khóc.
Thở dài , giọng Luân Vũ thắc thỏm :
- Con rất muốn biết là tại sao Chiêu Dung và Nhật Quang lại xuất hiện tại nhà Phương Anh vào đúng lúc đó.
Bà Mỹ Thoại gật đầu :
- Chiêu Dung kể với mẹ là chính Đăng Khoa gọi điện thoại bảo Chiêu Dung đến nhà Phương Anh gấp. Sau đó Chiêu Dung đã cùng đến đó với Nhật Quang. Và chúng nó đã chứng kiến tất cả.
Luân Vũ nhíu mày suy nghĩ. Anh chợt kêu lên :
- Đăng Khoa gọi điện thoại cho Chiêu Dung ?
Bà Mỹ Thoại nhìn Luân Vũ. Bà cũng đang cảm thấy điều gì đó thật bất thường khi bỗng dưng Đăng Khoa lại dính líu vào chuyện này.
Luân Vũ nhếch môi :
- Phương Anh giăng bẫy con ,và Đăng Khoa lại gọi điện thoại nhắn Chiêu Dung đến chứng kiến. Vậy là con đã hiểu.
Bà Mỹ Thoại hồi hộp :
- Phải con cho rằng Đăng Khoa và Phương Anh có mối quan hệ mờ ám với nhau trong chuyện này ?
Luân Vũ gật đầu :
- Mẹ nghĩ sao ?
Bà Mỹ Thoại vẻ mặt ngán ngẫm :
- Mẹ cũng nghĩ như thế. Thật khó tưởng tượng nổi. Tình yêu ích kỷ đã biến con người ta trở nên thấp hèn đến không ngờ.
Chợt nhìn Luân Vũ, giọng bà thảng thôtr :
- Thế con có nhớ chuyện con đã gặp Chiêu Dung và Đăng Khoa trong quán cà phê hôm trước không. Mẹ linh cảm rằng biết đâu đó cũng là âm mưu của Phương Anh và Đăng Khoa. Con còn nhớ Chiêu Dung kể chính Phương Anh đã gọi điện hẹn vợ con đến quán chờ Phương Anh không ?
Luân Vũ sững sờ. Đúng là anh và Chiêu Dung đã rơi vào bẫy của Phương Anh và Đăng Khoa.
Khẽ bóp trán, giọng anh đầy ân hận :
- Vậy mà con đã hiểu lầm và nặng lời với Chiêu Dung.
Bà Mỹ Thoại thở dài :
- Ai có thể ngờ là Phương Anh xấu xa như thế. Chiêu Dung đã đối xử thật tốt với Phương Anh. Vậy mà chỉ vì tình cảm thấp hèn, Phương Anh đã không từ thủ đoạn nào để hại vợ chồng con.
Luân Vũ buồn rầu phán :
- Con không biết là Chiêu Dung có sẵn sàng tha thứ về chuyện con đã nặng lời với Chiêu Dung không. Riêng con, công việc trước nhất là của con là sáng mai con sẽ sa thải Phương Anh ngay. Phương Anh có thể hại Chiêu Dung bất cứ lúc nào với những thủ đoạn tinh vi hơn.
Ngừng lát , Luân Vũ hắng giọng tiếp :
- Tội nghiệp Chiêu Dung , Chiêu Dung thật tốt với Phương Anh. Đó cũng là cú sốc lớn với Chiêu Dung.
Chợt có tiếng chuông gọi cửa. Rồi không đợi bà Mỹ Thoại ra lệnh cho người mở cổng , phụ nữ ngoài tuổi ào ào vào phòng khách như cơn lốc.
Bà ta mặc chiếc áo nhung đen sang trọng , trên cổ đeo chuỗi ngoc. lục bảo màu xanh. Khuôn mặt đẹp nhưng có vẻ khắc nghiệt , cau có.
Bà Mỹ Thoại ngỡ ngàng hỏi :
- Xin lỗi, bà cần gặp ai trong nhà này ? Bà là ai ?
Giọng người phụ nữ rổn rảng :
- Tôi là mẹ của Đăng Khoa. Tôi muốn gặp Luân Vũ. Luân Vũ là đứa nào ? Tôi chỉ mới nghe tên chứ chưa thấy người bao giờ.
Luân Vũ không khỏi ngạc nhiên. Anh tiến đến phiá trước , chăm chú nhìn người phụ nữ xa lạ :
- Luân Vũ chính là tôi, thưa bà. Bà tìm tôi có chuyện gì ?
Vẻ mặt đanh lại, bà Cầm lên giọng :
- Tôi có thể ngồi xuống rồi chứ. Sao không ai chịu mời tôi ngồi cả vậy ?
Bà Mỹ Thoại và Luân Vũ cùng gật đầu :
- Mời bà ngồi.
Trong lúc bà Mỹ Thoại và Luân Vũ đang còn ngạc nhiên vì sự xuất hiện của người phụ nữ có giọng nói to, rổn rảng và có thái độ hơi khiếm nhã thì bà Cầm tỉnh bơ quét mắt nhìn khắp phòng một lượt rồi phán :
- Gia đình này cũng giàu có đấy nhỉ.
Luân Vũ sốt ruột :
- Xin lỗi, bà gặp tôi có chuyện gì không ?
Bà Cầm the thé :
- Tôi chưa bao giờ mất thì giờ cho một chuyện vớ vẩn cả. Thời giờ của tôi là vàng là bạc. Không phải tôi tự dưng lại dẫn xác đến đây gặp mấy người.
Bà Mỹ Thoại dịu giọng :
- Vậy xin mời bà nói đi. Chúng tôi đang chờ bà đây.
Bà Cầm nhướng mày :
- Khi tôi nói, phải nhớ là không ai được ngắt ngang lời cuả tôi. Nếu không tôi sẽ đứng dậy ra về đấy.
Bà Mỹ Thoại khẽ lắc đầu đưa mắt nhìn Luân Vũ. Giờ thì bà có thể hiểu được vì sao Chiêu Dung có thể chịu đựng được người phụ nữ có tính lạ lùng này. Sẽ là bất hạnh cho bất cứ cô gái nào bước vào ngôi nhà của bà ta.
Bà Cầm hớp ngụm trà thơm ngát rồi nói hơi :
- Phương Anh và Đăng Khoa đã có ý hại Chiêu Dung và Luân Vũ. Theo kế hoạch của bọn nó, Phương Anh gọi điện thoại cho Chiêu Dung hẹn đến qúan nước. Sau đó, Đăng Khoa sẽ nắm tay Chiêu Dung đúng vào lúc Luân Vũ xuất hiện.Phương Anh là con quỷ. Chính Phương Anh đã cho thuốc ngủ vào tách trà để làm cho Luân Vũ mê đi. Phương Anh và con trai của tôi đã làm những chuyện với mục đích ly gián Luân Vũ và Chiêu Dung.
Bà Mỹ Thoại trầm giọng :
- Cám ơn bà. Thật ra thì chúng tôi đã đoán được mọi việc trước khi bà đến đây. Nhưng dù sao, chúng tôi vẫn cảm kích trước sự giúp đỡ của bà.
Bà Cầm vẻ mặt cao ngạo :
- Thế mấy người có biết lý do vì sao tôi tìm đến đây để nói tất cả sự thật cho mấy người không. Chớ hiểu lầm là tôi có lòng tốt cho mấy người nhé. Tôi không tốt với ai bao giờ. Đó chính là bí quyết để tồn tại trên đời.
Bà Mỹ Thoại chỉ biết đưa mắt nhìn người đàn bà hãnh tiến đang ngồi phiá trước mặt bà với sự ngạc nhiên tột độ. Quan niệm như thế thì thật là kinh khủng.
Luân Vũ trầm giọng hỏi :
- Vậy thưa bà, điều gì đã khiến bà tìm đến chúng tôi ?
Bà Cầm the thé :
- Tôi muốn phá tan kế hoạch cuả thằng con trai ngu ngốc của tôi. Tôi không bao giờ đồng ý để nó rước cô gái đã từng làm vợ của người đàn ông khác vào nhà của tôi. Vả lại Chiêu Dung có yêu nó nữa đâu. Nó điên rồi. Nó phải hiểu rằng chính tôi sẽ đi tìm vợ cho nó. Toi rất sáng suốt để biết phải chọn cô gái nào. Nhan sắc của phụ nữ là lưỡi dao. Chỉ đem đến tai hoa.. Vì thế cô gái như Chiêu Dung không bao giờ tôi chấp nhận.
Một giọng nói mềm mại chợt vang lên :
- Bác có thể yên tâm. Tôi không bao giờ yêu Đăng Khoa đâu. Anh ta đã chết trong tâm hồn tôi từ lâu.
Mọi người quay lại. Chiêu Dung đang đứng trên nấc thang trên cùng. Vẫn với vẻ mặt bình thản , Chiêu Dung chậm rãi đi xuyên qua phòng khách và lẳng lặng ra ngoài.
Luân Vũ gọi với theo :
- Chiêu Dung...
Bà Cầm quắc mắt nhìn Luân Vũ :
- Phụ nữ đẹp là hoa hồng có nhiều gai nhọn. Nếu cậu quá quỵ luỵ cô ta, cô ta sẽ ngồi trên vai cậu. Cô ta là đứa mất dạy. đã dám cãi lại tôi.
Bà Mỹ Thoại lịch sự hỏi :
- Xin lỗi, bà còn gì để nói thêm nữa không ?
Bà Cầm tái mặt :
- Mấy người đuổi tôi à ?
Bà Mỹ Thoại so vai :
- Chúng tôi rất hiếu khách nhưng với điều kiện là bà phải tôn trọng những thành viên trong gia đình chúng tôi. Chiêu Dung là con dâu tôi. Không , còn hơn thế nữa, tôi xem Chiêu Dung như con gái tôi.
Bà Cầm rít giọng :
- Tôi không bao giờ đặt chân đến đây nữa đâu , Một lũ điên.
Bước ra khỏi nhà bà Mỹ Thoại, bà Cầm đóng xập mạnh cánh cửa cổng.
Luân Vũ ra vườn tìm Chiêu Dung. Cô đang ngồi trên xích đu, vẻ mặt buồn tênh.
Ngồi xuống cạnh cô, Luân Vũ trầm giong. :
- Em có sẵn lòng tha thứ cho anh không , Chiêu Dung của anh ?
Cô lạnh lùng nhìn Luân Vũ :
- Tha thứ về chuyện gì ?
Anh nhìn thật sâu vào đôi mắt long lanh như hồ thu của Chiêu Dung :
- Mong em tha thứ cho anh về chuyện anh đã nghi ngờ em. Nghi ngờ là kẻ thù của tình yêu mà, phải không em.
Cô so vai :
- Tôi không biết.
Luân Vũ hắng giọng :
- Em vẫn còn giận anh sao ?
Cô thở nhẹ :
- Lẽ ra anh phải biết là Đăng Khoa không còn trong trái tim của tôi.Một con người ích kỷ nhỏ nhen. Đăng Khoa không đáng để đem ra so sánh với anh.
Luân Vũ vẻ mặt ân hận :
- Anh thật nông cạn , anh hiểu được tình yêu của em quá muộn.
Ôm lấy hai vai Chiêu Dung và xoay cô đối diện với mình, Luân Vũ dịu dàng hỏi :
- Anh đã biết là trong tim em chỉ có hình bóng của anh. Anh là người đàn ông có diễm phúc.
Cô gạt nhẹ tay anh , giọng giận hờn :
- Không có hình bóng nào cả. Trái tim tôi là đá.
Luân Vũ dịu dàng vuốt tóc cô :
- Cho anh lần nữa xin lỗi em , cho dù anh biết rằng rất khó để được em tha thứ.
Cô lý sự :
- Biết vậy anh còn xin lỗi làm gì nữa.
Luân Vũ giọng ấm áp:
- Anh sẽ nói những lời yêu thương cho đến lúc nào tim em mềm đi, hết giận hờn. Chỉ biết yêu thương.
Chiêu Dung vùng vằng đứng dậy , cô dài giọng :
- Tôi ghét anh.
- Chiêu Dung...
Bất ngờ Luân Vũ kéo thật mạnh cánh tay của Chiêu Dung khiến cô ngả vào lòng anh. Anh đặt cô lên đùi của anh và vòng tay ôm cô thật chặt. Cô ấm ức kêu khẽ :
- Buông tôi ra.
Giọng Luân Vũ lì lợm :
- Anh chỉ buông em ra khi nào em nói lên những lời yêu.
Chiêu Dung giẫy mạnh cố thoát khỏi anh nhưng chỉ làm cho Luân Vũ càng siết chặt vòng tay.
Luân Vũ cọ mũi vào mái tóc thơm ngát hương dạ lý trong vườn của cô. Buổi chiều huyền diệu. Có thể thời gian sẽ tàn nhẫn trôi qua cuốn đời anh và cô nhưng chắc chắn điều là Luân Vũ không bao giờ quên buổi chiều kỷ niệm này.Anh đã tìm lại được Chiêu Dung sau những tháng ngày long đong.
Giọng anh thầm thì :
- Chiêu Dung... Đừng làm khổ trái tim anh nữa. Anh yêu em. Yêu tha thiết. Em có biết là từ khi trở về than`h phố này đến bây giờ , anh đã đau khổ như thế nào không. Trước đây, em chưa bao giờ là của anh. Khoảng cách của chúng ta cứ xa vời vơi.. Đã có lúc anh tuyệt vọng với ý nghĩ là không bao giờ có được em trong cuộc đời. Vậy mà giờ đây, anh lại may mắn có em trong vòng tay yêu thương.
Cô đẩy anh ra nhưng vòng tay mạnh mẽ của anh đã khép dần lại. Khép dần lại. Và cô chợt ngoan hiền như con mèo nhỏ đang sưởi nắng ấm ban mai. Không còn đỏng đảnh , kiêu sa.
Giọng anh tha thiết :
- Chiêu Dung... Hãy nói với anh những lời yêu thương em dang cất giấu vào đáy tim rằng :
Em yêu anh.
Cô chớp mi, chợt rưng rưng muốn khóc. Cô yêu Luân Vũ. Tình yêu đến trong cô thật nhẹ nhàng nhưng bền vững. Sự cao thương. của Luân Vũ đã chinh phục trái tim bướng bỉnh của cô. Không chỉ yêu mà còn là lòng kính phục , ngưỡng mộ.
Cô nói giọng xúc động :
- Em yêu anh nhiều hơn là anh tưởng. Anh biết không.
Luân Vũ sung sướng nhìn sâu tận đáy mắt long lanh của Chiêu Dung. Hạnh phúc. Tình Yêu thăng hoa và niềm hạnh phúc chợt mênh mông , bao la.
Vượt qua những chông gai trắc trở của cuộc đời ,anh đã có được Chiêu Dung đáng yêu , sống chân thành , yêu chân thành. Cả anh và cô đều hiểu , chỉ có tình yêu chân thật mới trường tồn.
Thật tình tứ, anh thầm thì :
- Chiêu Dung... Anh yêu em.
Nụ hôn ngọt ngào của anh đưa cô đến thiên đường màu xanh lơ. Nơi đó người ta sống cho nhau , vì nhau và sống thật lòng với nhau.
Hết
<bài viết được chỉnh sửa lúc 24.10.2005 04:00:13 bởi SBC >