Thăm Cổ Loa thành
Dương Lệ 18.11.2013 14:43:06 (permalink)
0
Thăm Cổ Loa Thành
 
Trời nghiêng, bóng ngả về tây,
Nắng thơ thẩn đậu… bên này Cổ Loa.
Mênh mông trong ánh chiều tà,
Gió vi vút gọi người xa quay về.
Bước lần trên dải đường đê,
Xanh xanh ngô, lúa, tình quê dạt dào.
Đình thờ, chính điện trên cao,
Lối xưa… quan lại từng vào qua đây.
Bâng khuâng trong gió heo may,
Dấu xưa còn lại chút này… mà thôi.
 
An Dương Vương, lúc sinh thời,
Để công, để tội cho người đời sau.
Nỏ thần nào giúp được đâu,
Đến khi nước mất mà đau đớn lòng.
Kể chi thời thế đục trong,
Hồn ta tĩnh lại vào dòng tương tư…
Không gian lặng vẻ trầm u,
Cây đa cổ thụ bây chừ ở đâu ?
Thịnh suy là lẽ nhiệm màu,
Hoá công vần vũ cho sầu thế gian.
Ngô Quyền, người hỡi có than,
Gió mưa đánh đổ cả ngàn tuổi cây.
Am công chúa Mị Châu đây,
Lắng nghe chuyện kể tự ngày xa xưa.
 
Khúc tình vò rối như tơ,
Ngọc chìm châu nát sao ngơ ngẩn lòng.
Vào am bà Chúa mà trông,
Nặng nề khối đá nhưng không có đầu.
Chuyện đà khép lại từ lâu,
Cỏ cây héo úa nhuộm màu biệt ly.
Ánh dương dài kéo lê thê,
Thương nàng lá cũng đầm đìa giọt sương.
Ngày nào giếng Ngọc soi gương,
Giờ người xa khuất, nước dường rẽ đôi.
Long lanh một dải mây trời,
Thời gian còn đọng tại nơi mắt rồng.
Trọng Thuỷ chàng có nhớ không ?
Đớn đau thiếp chịu, lạnh lùng thiếp cam.
Đường đi dấu ngỗng lông ngan,
Thương chàng lại để thế gian hận mình…
 
Một ngày thượng lộ hồi kinh,
Ghé chân đứng lại tìm hình bóng xưa…
 
#1
    Dương Lệ 18.11.2013 15:51:55 (permalink)
    0
    Có bao giờ ai đi đong nỗi nhớ
    Đang ngập dần trong đôi mắt ngày xưa
    Mưa thời gian đã đổi màu dĩ vãng
    Trên những cánh đồng...
    Xanh bóng tuổi thơ
     
    Có thể nào ngăn mùa thu rơi lá
    Rơi nỗi buồn xuống giữa mênh mông
    Tâm hồn yên bỗng bắt đầu gợn sóng
    Nhè nhẹ thôi... mà thăm thẳm khôn cùng
     
    Có khi nào xóa tan được hư không
    Để tất cả chẳng bao giờ là ảo ảnh
    Màu thời gian vẫn cứ vàng lấp lánh
    Sông vẫn dài...
    như một nỗi đam mê...
     
    Có những buồn, vui đi mãi không về
    Lòng bối rối chẳng thể nào gỡ nổi
    Ngơ ngác quá, cứ âm thầm đón đợi
    Một lối xanh...
    hun hút...
    đến bao giờ
    #2
      Chuyển nhanh đến:

      Thống kê hiện tại

      Hiện đang có 0 thành viên và 1 bạn đọc.
      Kiểu:
      2000-2024 ASPPlayground.NET Forum Version 3.9