ĐỂ TÔI NHẬN ĐƯỢC RA TÔI BÂY GIỜ
Thời gian như nước sông trôi
Để tôi nhận được ra tôi bây giờ
Cứ như huyền thoại trong mơ
Cứ như đất-chẳng bao giờ biết đau
Khe Sanh,Đường Chính...những đâu?
Chân đi chẳng mỏi-vực sâu không sờn
Cái ngày -đâu tính thiệt hơn
Tình yêu như ngọc -nỗi buồn như mây
Những gì năm tháng đổi thay?
Nỗi niềm trăn trở tràn đầy-buồn vui
Thương trường chao đảo dòng đời
Em ra phố thị- vui nơi hội hè
Tôi về chìm nổi với quê
Đêm mơ thấy bóng -bóng đè lên tôi
Sông ơi cứ chảy-mai rồi...
Bàn tay chai sạn -hát lời ban mai
Ngàn đời đất chẳng nhạt phai
Lặng thầm -hạt thóc,củ khoai- nảy mầm.
NỖI NIỀM
Mỏng manh là sợi nắng chiều
Vấn vương năm tháng-nói điều hoàng hôn
Dưới chân -cỏ chẳng giận hờn
Ở đâu cỏ cũng xanh rờn cỏ ơi
Khẽ khàng -lặng lẽ sương rơi
Tan vào biêng biếc đất trời -cỏ hoa
Biết mình phận mỏng phù sa
Hóa thân vào đất -sinh ra mùa màng
Sao đời còn lắm đa mang?
Tiếng rao khuya khoắt-lanh thang vỉa hè
Nỗi niềm tôi hát tôi nghe
Thấy ve lột xác trưa hè-mà thương.