Bài thơ cho quê hương
Đảo
Ngươi ngồi yên đấy nhé đêm
Để nghe vận đổ...
nhạt thêm nỗi sầu
Rụng cơn gió thở trên đầu
Tàn hơi cổ tích...
Nghiệp đau cội nguồn!
Hải âu loạn cánh vô thường
Chiều ru mũi đạn
ngạt sương... lấp bờ.
<bài viết được chỉnh sửa lúc 26.11.2013 00:43:38 bởi wind.stt >
Đêm Tha Hương
Ba viên bi bay lên không trung
Một viên đựng tiếng thét
Một viên đựng sự hàm hồ
Một viên chứa đựng nắm mồ không ta
Còn ta dư ảnh nhạt nhòa
Hằn lên cổ tích tròn vo dáng người
Có ba
ngờ vực
tìm tôi
có ba đôi mắt tối rồi...
mênh mông...
mành tay vuốt nhẹ khoảng không
làng tôi nhắm lại đoạn đồng phong rêu
người xưa nhắm lại mắt yêu
còn tôi nhắm lại vạn chiều không quê
Kẹt Cửa
Thơ bị đẩy vào kẹt cửa
Thế hệ khoa tay
Vụn chữ rổn rảng bay
Những ngày lênh loang đỏ...
Kẹt cửa trống không
Lại lấp đầy ngay sau đó
Những mùa
Bay!
Đỏ!
<bài viết được chỉnh sửa lúc 05.12.2013 02:37:29 bởi wind.stt >
Đùa
Ngắm cho đủ mùa
Thua cho đủ trận
Hận cho đủ ngày vớ va vớ vẩn
Hội ngộ đôi mươi
Cười rỗi hơi số phận
Cát thổi trên gối người
Mưa rơi trên phố bận...
Ta và ngươi
Một... hai... một... hai...
Dấu trầm luân
Dấu bất cần
Cứ dấu đi,
Đừng thân phận!
<bài viết được chỉnh sửa lúc 05.12.2013 02:38:15 bởi wind.stt >
Thế Hệ Hàm Ơn
Không đáng mà kể
Không kể mà đáng - thế thôi!
Đôi mươi,
Đâu có nghĩa loài người...
Đại diện lương tri,
Phí đi, phí đi
kìa thế hệ!
Quên đi, quên đi
lờn ơn huệ
Vô thường nương nhân nghĩa vô thường
Vô hình như thể vô phương hữu hình!
Đồng Loại
Không phải cho gì cũng ăn
Nhưng vẫn cần... khi đói
Nhu cầu phần con
Nhu cầu phần người
Nhu cầu bầy đàn
Trăng đêm rú gọi...
Thú liếm tai nhau bằng tiếng thở dài
Rợn đêm khắc khoải
Nhu cầu lầm sai
Nhu cầu tồn sinh
Nhu cầu thất bại...
Nhu cầu oán thán nhau
Bởi nhu cầu
cứ mang đi
nhai lại...
Bạn à
Đã bao giờ có nhu cầu
Nhìn nhận nhau
Đồng loại?
Để lặng im!
(Xã hội là một mỹ từ
Trong khi bản chất cũng như bầy đàn!)
Thống kê hiện tại
Hiện đang có 0 thành viên và 1 bạn đọc.
Kiểu: