Tùy Bút Cố Quận
Vạn sự trên đời này! Tất cả đều có nguyên ủy của nó, khi việc đến tay ta thì có việc mình thích có việc không, có điều vui và cũng có điều buồn vậy; nhưng tất cả đều rơi vào một chữ "Đời" của kiếp trăm năm này mà thôi.
Trăm Năm Một Kiếp Đâu Dài!!!
Vui buồn cũng một kiếp đời
Trăm năm cùng với đất trời và ta
Đường lên xuống dốc đường mà
Nắng, mưa, gió, bão cũng là thường thôi
Tháng, ngày, mùa, tiết cứ trôi
Hoa tàn lại nở nhụy rồi tàn phai
Gánh Đời hai gánh trên vai
Trăm năm một kiếp đâu dài lắm ư!!!
Kiếp trăm năm ngắn lắm! Chúng mình đã đi hơn nửa đường rồi, còn lại chưa đến nửa đường nữa là bọn mình sẽ dìu nhau cùng lên non bạn tôi ạ.
Thân,
Nhị
Anh bảy rất thích câu này chú Ép ạ.
Click here to view the original image of 600x600px.
Nhân Sinh Thị Bi Kịch. Càn Khôn Nhất Hý Trường
Nay dòng đục, mai dòng trong
Nổi trôi trăm bến thuyền dong duổi bờ
Nhân sinh vở kịch mịt mờ
Càn khôn sân khấu tựa tơ rối nùi
Thực hư! Hư thực ngậm ngùi
Đời như giấc mộng buồn vui lắm niềm
Nay dòng nổi, mai dòng chìm
Thuyền kia đáy nước sâu im mục tàn
Mượn mười chữ "Nhân Sinh Thị Bi Kịch. Càn Khôn Nhất Hý Trường" mà hoạ tám câu lục bát với Chú cho vui vậy.
Thân,
Anh Bảy
Bỏ mái trường một thời trung học! Bỏ bè bạn, bỏ những dấu yêu thời tuổi trẻ là một mất mát lớn trong đời mình, nhưng làm gì được hơn khi nhìn thấy cảnh nước mất nhà tan, người người ly tán, cảnh vật đổi thay dạo đó...làm gì được hơn đây bạn!!!
Ta Bỏ Trường!
Ta bỏ trường! Bỏ bạn bè tuổi trẻ
Lòng rưng rưng giòng lặng lẽ rưng rưng
Có những đêm trang vở cũ đọc từng
Bài học thuở thư sinh chừng như vẫn
Còn nghe âm thầy cô trên bảng phấn
Dạy từng câu đoạn văn ngắn, văn dài
Mong học trò mình thông hiểu để rồi mai
Sau thành kẻ nhân tài, tay hữu dụng
Ta bỏ trường! Giấc mộng đời vỡ vụn
Lòng rưng rưng thương chúng bạn ngày nào
Nhớ từng kỷ niệm...năm tháng gầy hao
Đêm thao thức xanh xao thời tuổi trẻ
Giờ đã ba mươi mấy năm trôi qua! Tóc đã hoa râm mà tình bạn ngày còn học chung lớp, chung trường vẫn còn canh cánh lòng các Bạn Ta à.
Thân,
Nhị
<bài viết được chỉnh sửa lúc 24.11.2014 13:22:28 bởi Cố Quận >
Năm năm tám tháng! Đăng bấy nhiêu thơ mà không bị quỳ, bị cúi, bị xiềng mới là lạ đấy Bà Chị Người Ta, bị hết rồi...bị còn nhiều hơn những gì đã dám viết ra đây (muốn liệt kê ra hết nhưng sợ bị cười nên thôi).
Nàng (3)
Năm năm tám tháng thơ ta viết
Rồi đăng bốn, bảy cái diễn đàn
Bị cúi, roi, xiềng, gông, quỳ miết
Thành quen! Nên chẳng oán trách Nàng
Thơ ta áo, hoa, đò, sông, núi
Năm sáu mùa trăng tỏ trăng tàn
Nên quen bị đánh đòn! Nào tủi
Chẳng oán hờn hay trách giận Nàng
Hai chữ "Nàng" phải viết hoa và in đậm, không thời lại bị roi vọt, bị quỳ...rồi thơ lại bay đầy phố cho coi Bà Chị ạ; khà khà.
Thân,
Nhị
Làm Người! Bỏ quê hương, bỏ gia đình là một quyết định không tưởng, nhưng nó lịa xảy ra thì cái nơi cắt rúng mình đã không còn gì để nói, để diễn đạt bằng lời, phải vậy không bạn???
Trời Thu Viễn Xứ!
Mùa thu bên này buồn lắm
Đàn nhạn bay về phương nam
Tiếng kêu thương! Vang rừng thẳm
Vang đồi, dội vách thạch nham
Mùa thu bên này vàng lá
Chiếc rụng theo bóng chiều gầy
Trời đêm mưa rơi tầm tả
Viễn xứ! Mù mịt sương dày
Hiên nhà bâng khuâng khác lữ
Dưới đèn thao thức! Suy tư
Nhớ về một thời quá khứ
Giờ đâu còn...xa rồi ư
Trời thu viễn xứ đây buồn!
Mùa thu đất khách buồn lắm các Bạn Ta ơi.
Thân,
Nhị
Thống kê hiện tại
Hiện đang có 0 thành viên và 11 bạn đọc.
Kiểu: