Tùy Bút Cố Quận
Xem xong thước phim ngắn này làm nhị tôi nhớ những ngày tháng mà tuổi đời mình còn nhỏ dại, nhớ nhất là cái vụ "Giật Vàng" trong ngày Cúng Cô Hồn Tháng Bảy Bạn ạ; ăn không bao nhiêu nhưng vui thì nhiều bởi cái tính hiếu động của mình lúc ấy đó mà. Nhị tôi nhớ như in trong trí cảnh người cúng và gia đình phải đứng canh chung quanh chiếu đồ cúng, khi đó thì bọn con nít nhị tôi chen lấn nhau để cố vào được vòng trong với cặp mắt nhìn lươm lươm những món ngon nhất hầu khi chủ gia vừa quay lưng cúi lạy với ba nén nhang trên tay là cùng hô to một tiếng mà nhào vô giật chạy; có nhiều gia đình khá giả, ngoài việc cúng bánh trái còn rải tiền cắc cho đám cô hồn nhị tui thời ấy, thôi thì tranh nhau lăn trên thềm nhà, trên lộ trải đá, tróc da tay, lọi khớp chân, u đầu, bể trán Bạn ạ. Giờ tuổi đời đã hai thứ tóc trên đầu, sống tha hương trên xứ người mấy mươi năm! Ngồi xem lại hình ảnh trong phim mà nhớ thương một thời xưa thân ái cũ quá đi thôi, nhớ nhất là lễ cúng Cô Hồn Vu Lan mỗi lần rằm tháng bảy đến trên Quê Nhà năm nào.
Cúng Cô Hồn
Nhớ xưa lễ Cúng Cô Hồn
Giật bánh, trái Vu Lan Bồn mỗi năm
Tháng bảy chờ đúng ngày rằm
Rủ đôi ba đứa bạn dầm gió mưa
Dạo xóm xem chiếu bày chưa
Xét nhà nhiều, ít, tiền thừa, tiền không
Người ta chờ lễ Cúng Vong
Bọn tôi chờ lễ giật vòng vòng chơi
Cô Hồn năm đó nay trời
Tha hương thấy ảnh nhớ thời còn thơ
Mâm giấy vàng mã nhường hết cho tụi bây, còn mâm bánh trái là của nhị tao đó nghe; khà khà=))=))=)).
Thân,
Nhị
Viết xong bài trên, đăng rồi là nhị tui ngồi niệm Bồ Tát ngay, nhờ vậy mà Nhỏ Bạn Ca Sĩ Tui mới vào trả lời...chứ không niệm Phật thì thế nào cũng chạm mặt Thơ Thợ Kéo (may cắt), Bạch Mai Thợ Búa (xây dựng nhà) là đời nhị tui bỏ xác tại trường a.
May Là Xưa Chưa Nói
May là xưa không nói
Chứ lên tiếng ắt đời
Cằm không râu, đầu hói
Thân rách nát! Tả tơi
May xưa tôi chưa nói
Kịp lời thương mến thương
Cằm còn râu, chẳng hói
Cười vui chốn tha hương
May lắm à...còn may
Giờ ngồi vừa khặc khặc, vừa nghĩ trong đầu...may là xưa mình chưa nói mấy O Kiên Giang ơi; khà khà=))=))=)).
Thân,
Lão Nhị
Cơm thì có bữa này bữa khác, bữa ngon bữa dở, bữa sống bữa chín, nhưng mấy ai dám chê bao giờ!!! Cháo có lắm lúc thèm, nhưng mấy ai dám đụng tới tô...sợ Cơm biết thì mười ngón tay thơ chúng rụng vô Cháo hết cả mười, rồi lấy gì đánh máy đăng thơ lên Facebook hả anh Hai??? Thôi thì thôi cứ thèm bằng mắt, bằng mũi mà thôi! Chứ lỡ đã cơn thèm bằng miệng thì tội nghiệp cho mười ngón tay.
Thèm Cháo!!!
Đôi khi ngồi thèm cháo
Múc mời chẳng dám ăn
Mười ngón tay ngăn, bảo
"Miệng à! Đừng có ăn"
Gió hay ra ắt rụng
Mây mà biết...ôi thôi
Còn đâu mười ngón búng
Chữ vần thơ bạn coi!!!
Đôi khi ngồi mùi cháo
Hương thơm phức là hương
Mắt nhìn tô, ảo não
Hà hít mũi, thê lương
"Đừng ăn à...đừng ăn"
Mười ngón tay tiếng rằng
"Mây mà hay nó hét
Gió chém! Mười ngón lăn"
Cháo thèm! Thơ cứ thèm
Chớ dại đụng tới em
Cho thơ đây vần chữ
Mười ngón tịt, luốc lem
Thôi thì cơm...đừng cháo
Thơ viết cho vui thì được, chứ đời nào mười ngón tay dám sờ tới tô cháo anh Hai ơi! Khà khà=))=))=)).
Thân,
Nhị
Nhìn cảnh Đánh Mất Cả Nhân Tính này làm tôi nhớ lại thời còn cắp sách bên nhà, dưới thời Việt Nam Cộng Hòa đầy Nhân Bản. Lúc đó tôi học lớp tư (lớp hai bây giờ), có một lần trong giờ ra chơi, nhị tôi và vài đứa bạn đang bắn cu li dưới gốc cây bàng trên sân trường thì bị một anh học chung lớp phá, đá hòn đạn của nhị tôi vào bụi cây! Nhị tôi hỏi anh bạn tại sao lại làm vậy thì anh trả "Tao thích thì đá, mầy làm gì tao?"; thôi thì máu Trương Phi của nhị tôi nổi lên đùng đùng, thoi ngay cho anh bạn tôi một đấm tá hỏa tam tinh, nằm lăn ra đất la trời như bọng, máu mũi chảy ướt cả ngực áo trắng học trò. Có đứa bạn chạy vào phòng mét Thầy Tôi, Người đi ra kêu hai đứa đi vào lớp! Thầy Tôi bảo một bạn chạy lên văn phòng giám thị lấy bông gòn và thuốc đỏ mà chìu lau vết máu và thoa thuốc đỏ sát trùng cho bạn tôi...xong rồi Thầy Tôi kêu anh bạn đi lấy thuốc đưa bạn tôi về nhà; sau đó Thầy Tôi hỏi nhị tôi "Sao em đánh trò đó", nhị tôi trình Thầy những điều đã viết bên trên. Thầy Tôi nghe xong bảo nhị tôi nằm xuống ghế và đét vào đít tôi năm roi thật đau! Dặn tôi sau này không được đánh bạn mình, có gì phải vào thưa lại cho Thầy biết và bắt tôi phải xin lỗi bạn tôi trước mặt cả lớp khi bạn tôi trở lại học vào sáng hôm sau. Nhị tôi tưởng bị Thầy đánh năm roi là xong, ngờ đâu...sau giờ tan học hôm đó, Thầy Tôi theo nhị tôi về đến tận nhà gặp Cha Tôi và thuật lại việc nhị tôi đánh bạn mình sáng nay! Thôi thì đời nhị tôi bị một lần nhớ đời, sau khi Thầy Tôi về rồi, Cha Tôi lấy cây chổi lông gà khẻ tay tôi chục cây và bắt tôi ngồi viết ba trăm câu "Không Được Đánh Bạn" rõ ràng trên giấy trắng mà không được bôi xóa, nếu bôi xóa thì phải viết lại từ đầu. Sau lần đó, nhị tôi kinh tới già...suốt những năm học sau này đành phải khoát áo thầy tu mà nín thở qua sông vậy, chứ còn tái phạm thì Cha Tôi không nhẹ tay như lần đầu vì nhị tôi biết tính Cha Mình rất uy nghiêm.
Bạn Như Mình
Bạn cũng như mình khác chi đâu
Cũng đau khi bị đánh rách đầu
Mẻ trán! Vì lỡ lời ai muốn
Va nhau! Thì hãy thứ tha nhau
Bạn cũng như mình, người đâu khác
Cớ sao thượng cẳng với hạ tay
Năm bảy vây nhất nhân thân lạc
Đúng phường du thủ! Du thực nay
Bạn cũng như ta, người đấy mà
Nhị tôi ngồi viết những dòng này thì nhớ Thầy Nghĩa Tôi, các Thầy Cô Giám Thị trường và Cha Tôi nhiều lắm! Nhớ luôn cả một thời thân ái cũ còn cắp sách đến trường bên nhà thời Việt Nam Cộng Hòa đầy Nhân Bản xưa với nền giáo dục Thương Người Như Thể Thương Thân ngày đó bạn ạ.
Thân,
Nhị
Viết đùa mãi về chuyện bà Hai, Ba, Bốn, Năm làm người đọc tưởng nhị tôi lắm Vợ, nhiều Phòng...giời ạ! Một Bà đã tan nát đời trai, đâu ai sinh ra đã mình đồng da sắt, chặt không đứt bứt không rời, gan lớn bằng cái thau để nát mảnh này... có cắt quăng bỏ vẫn còn mảnh khác mà chơi liều mạng thế hỉ??? Một Bà Đã Nát Tan Đời! Một bà đã nát tan đời Đâu ai gan dạ bằng trời rước thêm Để không yên giấc ngủ đêm Để ngày ba buổi Họ gièm đắng cay Để nghe quát những khi say Để ngồi thút thít, nhăn mày, mặt cau Để lụa xanh đỏ lụa nhàu Để khăn vàng trắng lệ trào ướt khăn Để trách sao, để than trăng Chồng tôi mê đắm Nàng Hằng, Giải Ngân Chứ không mê Kẻ Dương Trần Là Tôi...Tôi đó Người gần cận bên Một Bà đã mệnh bấp bênh Ba chìm bảy nổi! Va ghềnh bể be Một Bà đã te tua đời! Nói chi Hai, Ba, Bốn, Năm Bà bạn ơi là bạn. Thân, Nhị
<bài viết được chỉnh sửa lúc 24.11.2015 01:02:55 bởi Cố Quận >
Cái mà người ta thường chờ vào mùa hè là vườn hoa muôn sắc, cỏ xanh một màu, tơ vàng nắng sớm, nắng trưa, nắng chiều, mưa bay hạt nặng hạt nhẹ trắng phố, Gió hiu hiu gió lung lay nhành chanh tàu chuối sau hè, bướm đen bướm trắng lượn cánh bờ ao, ong to ong nhỏ lui tới dưới tàng cây cổ thụ bên đường...v..v.còn nhị tui đợi hè để nhớ về một thời áo trắng thơ ngây, nhớ tuổi học trò lắm mộng mơ để mà vần, mà chữ, mà thơ thẩn cho đời tha hương còn chút màu sắc quê nhà vậy thôi bạn ơi.
Người Và Tôi Đợi Hạ
Người ta chờ sắc hạ
Về khoe những cánh hoa
Dưới tàng xanh cây lá
Tơ vàng nắng làn sa
Bướm vàng quanh ao lượn
Gió lung lay nhành chanh
Mưa hạt mềm trút xuống
Dòng chảy quanh đường quanh
Còn tôi đây đợi mùa
Hạ về mơ guốc khua
Trên đường xưa...một thuở
Trắng tà ai gió lùa
Cho hương mềm vần chữ
Cho lụa thấm vào thơ
Từng câu lời tình tứ
Nghiêng nghiêng hàng tím thơ
Hạ về! Tôi nhớ nhà
Cứ mỗi lần mùa hạ về bên này là tôi lại nhớ đám Bạn Tôi của một thời áo trắng năm xưa bên nhà lắm người ơi.
Thân,
Nhị
Phùng Tiểu Thư đã đi guốc trong bụng nhị tui mới thơ được bốn câu này đây nghe.
Ghen (2)!
Thôi ông đừng hòng đổ thừa
Cho mộng cho mị mà lừa dối tôi
Hôm qua ông viết trăng trôi
Thấy người nhảy xuống dòng trồi hụp bơi
Ông quăng bút giấy đang lời
Phóng ùm ra vớt họ thời lội vô
Còn hỏi "Có lạnh không cô
Để tôi khơi lửa hâm bồ rượu ngon
Cô uống cho ấm dạ còn
Ngồi xem tơ ánh trăng tròn dòng đưa"
Giờ ông còn muốn đổ thừa
Cho mơ màng chữ...hòng lừa dối tôi!!!
Giời ạ! Đến thơ mà Bà cũng ghen thì Hoạn Thư mà còn sống cũng phải chào thua Bà một bậc rồi đấy; khà khà=))=))=)).
Thân,
Lão Nhị
Thích hình nên vào làm vài câu thơ tặng bạn hữu đọc cuối tuần nghe.
Em Nàng Hoa Đơn Độc
Em cánh hoa đơn độc
Nhành xanh nở một mình
Mai trời cơn gió lốc
Rụng đất! Chẳng bạn tình
Em giờ trong nắng tơ
Sắc màu mơn mởn cơ
Sao chàng xuân không hái
Về mà tơ tưởng thơ
Em nàng hoa đơn độc!
Tôị nghiệp đời hoa quá đi thôi.
Thân,
Nhị
Thống kê hiện tại
Hiện đang có 0 thành viên và 7 bạn đọc.
Kiểu: