Tùy Bút Cố Quận
Đâu đã chê, chỉ thấy em đầu đội mũ lông chim, tay cầm giáo, mặt đầy sát khí nên nhị tui không dám xáp lại gần bác Người Qua Đường ơi...sợ đổ ruột.
Phải Chi Buông Ngọn Giáo!!!
Phải chi đừng cầm giáo
Thì tôi xáp lại gần
Để tặng cô chiếc áo
Che bớt tấm thân trần
Đừng đâm...khoan đừng đâm
Đổ ruột! Hồn du âm
Tôi, cô nào ân oán
Mà đành đâm...nỡ đâm
Phải chi buông ngọn giáo
Cho tôi xáp lại gần
Tay nhẹ choàng chiếc áo
Che hai múi ngực trần
Bớt làng! Bác Người Qua Đường nhờ Cô Gái Thượng cầm giáo đón đường thụi nhị tui, mau nhào vô cứu tui với bác Sĩ ơi; khà khà.
Thân,
Lão Nhị
Sẳn dịp anh Trí lý đăng hình cây cầu này (giờ thì nhị đã quên tên gọi của cây cầu ấy???) và lời nhắc nhở của Phùng Tiểu Thư làm nhị tôi nhớ Mẹ Nhị nhiều lắm, bởi nó có một kỷ niệm ăn sâu trong lòng nhị tôi đã hơn năm mươi năm rồi Phùng Tiểu Thư ạ. Nhớ có lần nhị tui theo chân Mẹ đi chợ...nhị nghĩ là lúc đó mình 3 hay 4 tuổi gì đó thôi!!! Mẹ Nhị có việc phải đi qua cầu. Nhị tôi đi theo chân Mẹ, lối dành cho khách bộ hành, nhìn xuống khe ván thấy nước chảy băng băng, tai nghe tiếng gió sông thổi vù vù làm nhị tôi sợ! Chùng chân không dám bước lên, lúc đó Mẹ Nhị phải bước lui lại nắm tay nhị tôi và nói lời khuyến khích để nhị tôi bám sát chân mẹ mà đi...qua cầu rồi mà nhị tôi còn rung. Giờ Mẹ Nhị đã không còn! Nên nhìn bức ảnh này làm nhị tôi nhớ Mẹ Mình vô cùng Phùng Tiểu Thư ạ.
Ngày Xưa Qua Cầu
Ngày xưa qua cầu Mẹ dắt con
Ảnh cũ ngồi xem Người không còn
Non nước xa trùng xa non nước
Dương trần thương tiếc Mẹ! Lệ con
Cho nhị tôi mượn nơi này để nói lời cảm ơn đến anh Trí Lý đã đăng lại bức hình này vậy.
Thân,
Lão Nhị
Thống kê hiện tại
Hiện đang có 0 thành viên và 8 bạn đọc.
Kiểu: