Tùy Bút Cố Quận
Bức ảnh ghế công viên mùa thu vắng người này đẹp lắm chị Song Nguyệt, cho nhị tôi mượn để thơ nhé.
Ghế Công Viên Vắng Người
Mùa thu vàng xác lá
Ghế công viên vắng người
Năm nao bờ tóc thả
Ngồi so bóng nghiêng cười
Mùa xưa chớm tàn mau
Hai ngả biệt thu màu
Lá vàng rơi...lá chiếc
Lờ lững nỗi niềm đau
Công viên mờ sương khói
Người về đâu cõi xa
Ghế nằm trên con lối
Chờ chẳng áo người qua
Ghế công viên vắng người
Ghế chờ cứ chờ! Người đi đã không quay lại nữa rồi...buồn.
Thân,
Nhị
<bài viết được chỉnh sửa lúc 10.03.2017 22:47:14 bởi Cố Quận >
Tấm ảnh này làm buồn lòng người nhìn à nghe cô Amy.
Đường Tàu Một Bóng Gió Sương Hoàng hôn soi bóng đường tàu
Quạnh hiu sương khói xám màu cây thu
Vòng xe vượt cõi âm u
Vòng xe lao cõi mịt mù gió mây
Em ngồi trong góc toa này
Em ngồi một bóng hao gầy rưng rưng
Xe đi đi mãi chưa dừng
Người xa xa mãi tình chừng như xa
Từ chàng chữ biệt ly ta
Dòng thư tím nét! Tình là mất nhau
Hoàng hôn chìm dưới đường tàu
Quạnh hiu sương khói nhạt màu trăng đêm
Vào viết mười hai câu tả cảnh con tàu dưới bóng hoàng hôn và lòng người đi khóc kẻ ở tặng cô Amy vậy.
Thân,
Nhị
Hứa với cô Tám trưa nay vào hoạ thơ mà công việc bận rộn...chút nữa quên mất! Xém bị ăn đòn.
Ba Mươi Năm!
Ba mươi năm chẳn cảnh đổi dời
Lòng chưa quên được bạn tôi ơi
Chốn cũ, ngôi trường xinh tóc thả
Đường xưa, con lớp đẹp tà lơi
Hương cành phượng vĩ hoa đỏ đất
Sắc nhánh bằng lăng đoá tím trời
Ta, mi quên nhớ người quên nhớ
Kỷ niệm! Ai còn mất bạn ơi
Con viết tám câu hoạ với cô Tám, Cô đừng tiết lộ với Nhỏ Em Họ Con nghe Cô...Nhỏ Điệp mà biết con hoạ thơ với Cô, không hoạ thơ với Nhỏ! Là đời nhị con tàn như lá mùa thu rụng à nghe cô Tám.
Thân Kính,
Nhị
Ừ! Có một thời...từ năm 1980 của thế kỷ trước, đến năm 2008 của thế kỷ này! Gần 30 năm, nhẩm tính trên dưới vạn ngày đeo đuổi công danh và phú quí bên đất Cờ Hoa này, nhị tôi quên cả vần lục bát trên hai tà áo nữ sinh mà năm xưa mình đã bao lần thả những dòng mực tím nét thơ à nghe chị Huệ Nguyễn, anh Hoa Trần, các Bác Trung Học Kiên Thành, và các Bác Tha Hương. Để mấy năm gần đây tập tành viết lại, tập tành pha âm trộn tiết, nắn nót từng câu chữ mà ghi lại một thời áo trắng thư sinh mơ tà áo lụa Kiên Giang qua thơ...để mình còn tìm thấy mình, thấy người và thấy cả một trời thân ái cũ vậy.
Có Một Thời (2)
Có một thời! Ta đã quên em
Quên khúc đường quanh dáng lụa mềm
Trắng áo hai tà hương áo trắng
Mà ngày tuổi trẻ mộng từng đêm
Cứ tưởng đời công danh phú quí
Làm mải mê tuý luý tiệc say
Cứ tưởng đời quên tình xưa luỵ
Ngày mải mê tài lộc nặng tay
Nhưng không! Đó thoáng chốc một thời
Rồi cũng qua rồi cũng dần vơi
Rồi cũng thơ hai tà áo trắng
Nghìn câu âm tiết lửng lơ trời
Để bây chừ ta biết nhớ em
Ừ! Bây chừ ta biết mình sẽ không bao giờ quên được một thời áo trắng thân thương năm nào em ạ.
Thân,
Nhị
<bài viết được chỉnh sửa lúc 15.03.2017 05:22:26 bởi Cố Quận >
Tím Muội đọc thơ còn thương, thì lòng nhị ca còn luyến lưu biết mấy khi ngồi viết những vần thơ ngắn về tuổi học trò! Cái tuổi đầy mộng mơ của một thời áo trắng đó... giờ đã phai tàn theo năm tháng, đã không còn tìm lại được nữa rồi Tím Muội ạ.
Áo Trắng Xưa Một Thời
Lòng luyến lưu biết mấy
Áo trắng xưa một thời
Mộng mơ tìm đâu thấy
Nữa trên những nẻo đời
Gió sương giờ bạc mái
Phong trần kiếp tha hương
Nắng mưa dầm hải ngoại
Nhiều đêm nhớ đêm thương
Áo người hương bây chừ
Làn nguyên trinh tiểu thư
Sắc màu tinh trong nhạt
Mờ mực tím trang thư
Thơ ta vần nuối tiếc
Thơ ta chữ hoài âm
Lá xạc xào lá chiếc
Rụng thu về tiết âm
Lòng luyến lưu biết mấy
Áo trắng xưa một thời
Nay đường ba, năm, bảy
Ngả biền biệt phương trời
Tháng ngày trôi! Quá nhanh
Ừ! Tháng ngày trôi quá nhanh, áo trắng xưa giờ chỉ còn trong mộng mà thôi Tím Muội ơi.
Thân,
Nhị Ca
Thống kê hiện tại
Hiện đang có 0 thành viên và 9 bạn đọc.
Kiểu: