Tùy Bút Cố Quận
Tặng Nga Muội bài " Hoa Cỏ "
Hoa Cỏ
Hạ đồng xanh hoa cỏ
Cành đâm nhánh nụ trồi
Con dốc cao vầng đỏ
Hoàng hôn chiếu lưng đồi
Vi vu làn gió bạt
Từng cánh bay cánh bay
Vi vu làn gió mát
Về ngang phố hôm nay
Hoa cỏ hạ nụ rồi
Vàng trong nắng tơ trôi
Xa xa đồng xanh ngát
Vầng dương khuất sau đồi
Hạ hoa cỏ trên đồng
Thân,
Nhị Ca
<bài viết được chỉnh sửa lúc 19.03.2017 21:51:54 bởi Cố Quận >
Tàn cuộc chiến 1954-1975! Những tưởng không còn máu đổ thịt rơi, không còn cảnh ly biệt người đi kẻ ở...nhưng đó chỉ là ảo tưởng dưới địa ngục trần gian trong Chế Độ Cộng Sản Khát Máu mà thôi. Từng đoàn người, từng đoàn tàu vượt sóng to gió lớn, lấy sinh mạng của chính mình để đổi lấy bốn chữ Tự Do-Nhân Bản.
Em Một Loài Chim Nhỏ
Em một loài chim nhỏ
Năm xưa vượt bão bùng
Bay vào nơi xa đó
Thềm Biển Thái lạnh lùng
Đời tha hương! Bể dâu
Qua nửa kiếp bạc đầu
Trông về Nam lệ mắt
Nghẹn ngao...chốn quê đâu!!!
Em một loài chim nhỏ
Hôm nay gãy cánh rồi
Mồ hoang xanh ngọn cỏ
Bơ vơ đứng trên đồi
Trông về Nam...trời Nam
Viết bài này để nói lên tâm sự của một người Việt Nam đã vừa nằm xuống trên đất khách, không một người thân và bằng hữu bên cạnh trong giờ phúc lâm chung...buồn.
Thân,
Nhị
Trở lại thơ tặng Hạt Bụi Bạch Huệ đây.
Em! Hạt Bụi Hoá Kiếp
Em là hạt bụi nào hoá kiếp
Bên bờ mơ sum hiệp một ngày
Trăm năm lìa chốn đắng cay
Trăm năm nhẹ cỡi tầng mây gió về
Em là đoá hoa khuê các nhuộm
Phong trần nên phiền muộn vần âm
Câu ca vui bổng...buồn trầm
Tay run tiếng lục huyền cầm thở than
Em là hạt bụi đàng sẽ buổi
Bên bờ rơi dòng suối xa nguồn
Trăm năm bỏ kiếp tằm buông
Tơ trần ba vạn sáu muôn lên trời
Vậy là Hạt Bụi Bạch Huệ còn phải trả nợ đời hơn bốn mươi năm nữa lận ư???
Thân,
Lão Nhị
Vào thơ hạ với áo và phượng vĩ tiếp nhé.
Áo Hạ Và Phượng Vĩ
Em à hạ đã vàng lối hạ
Nhành hoa vươn đỏ sắc phượng hồng
Em à lá đã màu xanh lá
Cành mơn đâm trồi dưới tơ hồng
Em áo lụa mùa xưa áo lụa
Tà hương bay một thủa tà bay
Con ve tiếng bên lề cỏ úa
Giọt đầu rơi giọt giữa ngày rơi
Công viên tóc nghiêng bờ tóc thả
Ngồi chờ ai môi mỉm môi cười
Dưới dòng trôi lững lờ bóng cá
Đàn bảo nhau...cô ấy chờ người
Cho thềm ta mềm thơ nét mực
Tím dòng trên trang giấy học trò
Cho thềm ta vần âm ray rứt
Mộng đường quanh vạt trắng hẹn hò
Cho ta biết vời xa nỗi nhớ
Cho ta thầm dịu vợi niềm trông
Cách tay dang thềm đây ghế nớ
Mà tình như mấy núi mấy sông
Em à hạ rồi đi! Đi mãi
Mười, hai, ba...nửa kiếp không về
Em à hạ tàn hoa, hạ tái
Mười, hai, ba mươi sắc nhạt hề
Em áo hạ xưa và phượng vĩ
Còn trong ta nửa kiếp...nào quên
Giời! Tình luỵ chi mà sâu đậm đến thế vậy hả ông thần say???
Thân,
Nhị
Thống kê hiện tại
Hiện đang có 0 thành viên và 9 bạn đọc.
Kiểu: