Tùy Bút Cố Quận
Nhị tôi vào thơ tặng riêng cho chị Song Nguyệt và những Người Con của chị bài này vậy.
Vui Lên Đi Những Người Con Còn Mẹ
Rồi đến một ngày nào đó
Anh không còn mẹ như tôi
Thì lòng anh giờ sẽ rõ
Nỗi buồn! Thật thấm thía ôi
Lời người ru dỗ giấc
Hạ quạt, đông đắp chăn
Xuân nón màu, thu tất
Mưa nắng nỗi băn khoăn
Nên một ngày anh còn mẹ
Niềm hạnh phúc lớn hơn tôi
Bởi từ người...nương gió nhẹ
Là sầu! Chất ngất trong tôi
Hãy cười vui đi anh nhé
Đời mình còn mẹ nghe anh
Mong rằng các con của chị sẽ vào đọc những dòng chữ trên mà chị đã viết cho chúng và lĩnh hội được hết cái tình bao la như biển của Từ Mẫu mình vậy.
Thân,
Nhị
Nhưng...không có người bên cạnh để luận đàm văn chương, buồn thay!
Bên Ta Không Người Luận Đàm
Một quyển sách, một bình trà
Bên tai tiếng nhạc! Tiếc là người không
Bên cạnh đàm luận văn phong
Từ câu, chữ ý ai dòng mực gieo
Ai dòng bên ấy trăng treo
Bên đây tinh tú giăng đèo...ai chia
Sông in tơ ánh vàng khuya
Suối long lanh ánh sao bìa suối sao
Người đọc sách, dáng thanh cao
Chén trà, tiết điệu nhạc dào dạt âm
Không ai đàm luận khúc cầm
Bổng đen, trầm bóng sợ nhầm ý câu
Phải chi phận đời nhị em đã không rơi vào cảnh lang bạt xứ người và giờ vẫn còn sống bên nhà...thì sẽ ngồi hầu trà cho Cô và đàm luận văn chương cùng nhạc lý mà học hỏi thêm từ cô vậy cô Quỳnh Chi nhé.
Thân,
Lão Nhị
Vào mượn ý ở câu thứ hai của thơ anh Minh Đoàn mà hoạ tám câu để nhớ về một thời áo trắng mộng mơ...có em trong thơ đám tóc ngắn bọn mình nghe.
Hai Tà Lộng Gió Hai Tà Mây
Áo trắng ngày xưa lạc ngõ này
Hai tà lộng gió hai tà mây
Thu ta dạt nắng chiều hạt nắng
Lững thững mùa tơ khói mùa bay
Cho âm vận chín mùi cánh mỏng
Để ý từ rơi kín cành gầy
Hai tà vương lá tà đưa lá
Lạc ngõ này hương áo thơ say
Chưa hỏi trước! Đã mượn chữ mà thơ, có gì không phải mong anh Minh Đoàn tha cho nhị tôi vậy nhé.
Thân,
Nhị
<bài viết được chỉnh sửa lúc 26.11.2017 04:10:39 bởi Cố Quận >
Thống kê hiện tại
Hiện đang có 0 thành viên và 182 bạn đọc.
Kiểu: