Tùy Bút Cố Quận
Thường được thấy những bức ảnh do anh Huy đăng lên, nhưng bức ảnh này làm nhị tôi nhớ ngày mình còn tấm bé, đã được Mẹ Tôi và mấy Bà Dì Mình từ Bà Rịa dắt ra tắm biển Phước Hải trong những năm đầu thập niên 60 của thế kỷ trước. Giờ chỉ còn duy một người dì tuổi gần bách niên và Mẹ Tôi nay đã không còn nữa, buồn thay.
Làng Chài Phước Hải
Làng tôi vốn sinh nghề chài lưới
Sống với trùng khơi giữa bão mây
Với những gian nguy và mệnh gửi
Linh hồn cùng bể sóng trùng vây
Làng tôi vốn hai mùa mưa nắng
Những mái tranh rơm kiếp hiền hoà
Bốn bề sông nước bờ lượn trắng
Nuôi lớn khôn con dưỡng mẹ già
Làng tôi đấy! Phước Hải thương yêu
Lần sau cùng nhị tôi về qua Phước Hải với Mẹ Tôi là năm 2006, thời gian thấm thoát đã hơn mười năm rồi anh Huy ạ! Mong sẽ có dịp quay lại đây sau này để còn nhìn những đổi thay quanh mình mà nhớ về một thời thơ ấu, ngày còn sống bên cạnh những người muôn năm trước vậy. Chúc Anh luôn vui và sẽ lưu lại thật nhiều bức ảnh để đời cho sau này mọi người được thưởng thức anh Huy nhé.
Thân,
Nhị
Nhị tôi viết mấy bài liên tục về " Lá Diêu Bông " cho vui, chứ trên đời này làm gì có thứ lá mà chị Vinh của ông Hoàng Cầm cắc cớ bảo ông đi tìm, đặng thì lấy ông làm chồng, ác thật! Người của nhị tôi năm xưa không bảo mình đi tìm lá, mà là hái hoa Phượng Vĩ về ép lên những dòng thơ tôi viết tặng người ta trong quyển vở học trò ngày nào.
Người Dặn Tôi! Hái Cánh Phượng Hồng
Người không muốn...tìm lá diêu bông
Chỉ dặn tôi, hái cánh phượng hồng
Về ép lên, dòng thơ xưa viết
Mai đời hai ngã! Mang sang sông
Người đi để, vần âm thơ khóc
Năm, mười năm! Nhớ tóc hương hoa
Là bài phượng vĩ tôi ngâm đọc
Dưới cành hạ mắt dõi phương xa
Người đã muốn...phượng hồng tôi hái
Ép vào thơ! Quà tiễn theo chồng
Để từng hạ tái, tàn hạ mãi
Còn nhớ tà hương sắc phượng hồng
Người này còn ác hơn chị Vinh nữa! Nên mới nỡ phụ tình nhị tôi đây.
Thân,
Nhị
Hết " Phúc Đức " lại đến " Lương Duyên ", Ông Anh Tôi dạo này đạo tinh tấn thật à nghe.
Phúc Đức Đặng Lương Duyên
Phúc dày xui tôi gặp
Được em...đức mấy đời
Hiền lương, cầu đặng chấp
Duyên nợ số định trời
Mình Trăm năm phu phụ
Ba vạn sáu nghìn hôm
Nghĩa tình hai vẹn đủ
Hèn sang xẻ cháo cơm
Tôi bên em là phúc
Đức bồi đắp bao đời
Lương duyên trời...thế tục
Trần ai mấy cũng lời
Lắm rồi em...phải chăng!!!
Vào viết mười ba câu tặng Ông Anh mình; chúc anh Sơn luôn vui và yêu đời...yêu Chị Nhà nghe.
Thân,
Nhị
<bài viết được chỉnh sửa lúc 30.11.2017 02:44:03 bởi Cố Quận >
Mình Ên...thật vậy ư chị Song Nguyệt!!! Vậy thì nhị tôi phải xóa ngay bài thơ vừa viết rồi, tiếc thay.
Mình Ên
Đâu biết anh còn " Mình Ên "
Thôi thơ đã viết! Dưới nền đốt thơ
Dòng ngang dòng dọc một tờ
Tím hàng tím nét duyên ờ chữ duyên
Không bến nào chịu đợi thuyền
Neo tình cột nghĩa phỉ nguyền nợ a!!!
Không hình không bóng hiên nhà
Không âm không tiếng ai là...nên tôi
Độc ẩm! Sầu chén ly bôi
In trăng vàng mảnh giăng đồi buồn tênh
Nào biết anh còn " Mình Ên "
Đem thơ lỡ viết! Dưới nền đốt thôi
Giời ạ! Nhị tôi biết Ông Anh Tôi đã hơn mười năm, gặp nhau mấy lần mà vẫn không hay Anh Mình còn " Mình Ên ", nhị tôi thật là tệ quá đi thôi.
Thân,
Nhị
Hình này rất đẹp đấy anh Ivan Mai, bãi bồi này trông còn hoang sơ lắm...hình như nhị tôi chưa thấy qua lần nào trong những năm tháng mình còn sống bên nhà!!! Anh có thể tiết lộ thêm cho nhị tôi biết Khu Tây Nam này ở đoạn nào của thành phố Rạch Giá không??? Cảm ơn anh Ivan Mai trước nhé.
Hoang Sơ
Bãi còn những nét hoang sơ
Cây không sắc lá hòa tơ nắng vàng
Mây hoàng hôn lửng lơ ngang
Gió hiu ngọn gió vừa sang bến chiều
Hạ lùm lau lách xiêu xiêu
Dòng sâu đò thoảng âm tiêu ai đò
Bên dòng cạn, một đàn cò
Chờ con cá nổi bắt no bụng mồi
Xa xa rừng...núi đá vôi
Kiên giang xưa chốn quê tôi nay còn
Nét hoang sơ bãi bùn non
Cật bần, rễ đước phơi con nước ròng!!!
Viết tặng Anh mười hai trả nợ một câu hỏi của nhị tôi vậy; chúc anh Ivan Mai luôn vui và đăng nhiều ảnh đẹp cho người Rạch Giá như tôi xem hình nhớ quê nghe.
Thân,
Nhị
Thống kê hiện tại
Hiện đang có 0 thành viên và 510 bạn đọc.
Kiểu: