 
    
  
    
    
    
        
        
    ![[Helpful answer received]](app_themes/Classic/image/helpfulA.gif)
Tùy Bút Cố Quận
        
 
        
    
    
    
	
        
    
    
    
    
    
    
    
    
    
    
        
        
            
            
              Tháng ba năm 2008, hơn một  tháng sau khi tôi bị  mất việc lần đầu trong đời sau hai mươi tám năm  sống trên xứ người thì  Anh Tôi chết bởi cơn đột quị! Tôi bị xốc nặng và  nhìn những đứa con của  anh tôi tuổi còn đang ngồi dưới mái nhà trường,  chúng còn trẻ quá làm  tôi không cầm được lệ. Anh Tôi ra đi để lại bao  tiếc nhớ trong lòng tôi  với tháng ngày anh chị em chung vai nhau lo cho  Bố Tôi trong tù và Mẹ  Tôi thì lâm trọng bệnh! Anh tôi phải chịu cơ cực  mọi bề để phụ lo tiền  nông cho mẹ tôi điều trị bệnh bên nhà và phần tôi  yên tâm tiếp tục việc  học hành trong những năm đầu đến Mỹ. Đời tôi có  hai người anh mà tôi  trọng nể và không bao giờ quên là Ông Anh Cả Tôi và  Ông Anh Kế Tôi đã  mất như đã viết những dòng trên; tôi nên người hữu  ích của ngày hôm nay  là nhờ công của hai anh tôi rất nhiều, sau cha mẹ  tôi. Giờ thì các  cháu con anh tôi, có đứa đã ra trường đi làm nên tôi ít  còn lo lắng hơn  so với thời anh tôi vừa nằm xuống, mong sao chúng đều  thành nhân sau  này để còn lo phụng dưỡng Chị Dâu Tôi khi tuổi về già  vậy. Ngồi viết  những dòng này hôm nay, bởi lòng tôi nhớ anh tôi lắm. 
   
  
  Anh Tôi (2) 
   
  Tôi những ngày tuổi trẻ 
  Lưu lạc nơi xứ người 
  Nhờ anh tôi nuôi mẹ 
  Cắp sách để nên người 
   
  Giờ anh hồn lạc cảnh 
  Tôi tóc mái muối tiêu 
  Nhớ thương nhìn di ảnh 
  Dạ buồn biết bao nhiêu 
   
  Mong cháu mình chững chạc 
  Hữu ích, anh môi cười 
  Mong cháu mình đỗ đạt 
  Anh chín suối miệng cười 
   
  Tôi nhớ anh tôi lắm 
  Cầu trời đất chứng cho 
  Dạ này thương tiếc lắm 
  Cầu hồn anh chứng cho 
   
  Cầu cho anh tôi kiếp sau có được đời thong dong và hài hòa hơn kiếp đã qua vậy. 
   
  Thân, 
   
  Nhị
          
            
            
         
     
    
 
    
    
        
        
            
            
              Ngày  Ông Anh Kế Tôi bị cơn đột quị mất! Cha Tôi  mang chứng ung thư gan ở  thời kỳ cuối; cha tôi buồn lắm, người khóc.  Đây là lần thứ hai tôi thấy  người rơi lệ, lần đầu là ngày Ông Nội Tôi  mất năm 1976 và lần này khóc  anh tôi. Cha tôi thương anh còn trẻ, mất  đi để lại ba đứa con đang bước  vào ngưỡng cửa đại học; anh ra đi làm  tinh thần cha tôi sa sút nhanh và  mười tháng sau ông cũng bỏ cuộc đời ô  trọc này mà xuôi tay nhắm mắt! Thế  là trong hai năm liền, tôi phải  chịu hai cái tang mà lòng đau như ai  đang cầm dao cắt. 
   
  Cha Tôi (2) 
   
  Ngày Người cởi hạc về trời 
  Là tôi sương gió chịu đời mồ côi 
  Không cha chỉ dạy nữa rồi 
  Chân đi bốn hướng đứng, ngồi thủ thân 
  Ngày Người lìa cõi dương trần 
  Là tôi tay níu, tay lần qua sông 
  Không cha che chắn gió giông 
  Chống ngăn mưa bão! Đời gồng gánh vai 
   
  Đời không cha! Từ đây tôi phải chịu phong ba bão táp một mình rồi vậy. 
   
  Thân, 
   
  Nhị
          
            
            
         
     
    
 
    
    
        
        
            
            
               
  Cảm Ơn Bà Chị 
   
  Cảm ơn Bà Chị cảm ơn 
  Thơ tôi âm chữ như đờn đứt dây 
  Thu ngoài gió lộng áo bay 
  Thơ tôi câu ý tháng ngày lạc nơi 
  Cảm ơn Bà Chị mấy lời 
  Cảm ơn thơ nhị một trời quạnh hiu 
  Tay bàu thu bóng xiêu xiêu 
  Lối xào xạc lá rơi chiều tiễn chân 
  Cảm ơn Bà Chị một lần 
  Vào đây thầm đọc mấy vần thơ say 
   
  Cảm ơn Bà Chị nhiều...nhiều lắm, nơi này Chủ Nhân bỏ đi biền biệt!   Thường không dấu chân ai ngoài nhị, nên thấy bóng Bà Chị là nhị mừng hơn   bắt được vàng Bà Chị ạ; mời Bà Chị cạn ly này với nhị tui nghe
 .
. 
   
  Thân, 
   
  Nhị
          
            
            
         
     
    
 
    
    
    
    
     
 
     
    
    
    
    
	
    
    
    
    
        
            
    
        Thống kê hiện tại
        Hiện đang có  0 thành viên và  14 bạn đọc.
        
 
            
         
     
    
    
    
    
    
    
        
        
        
	
            Kiểu: