Tùy Bút Cố Quận
Vắng mặt một thời gian! Xuất hiện là đăng ba bài, phục thật.
Về! Ba Bài Thơ Đăng
Đi! không tăm, không tiếng
Về thơ khởi ba bài
Mưa, say ngồi nhớ biển
Nhớ em bóng trang dài
Đi! Đầu con trăng trước
Về tàn ánh trăng này
Lệ đàn chim ô thước
Nhỏ xuống chén rượu đầy
Về! Ba bài thơ đăng
Mong Anh ở lại đây thường cho nhị tui có bè có bạn nghe; chúc vui.
Thân,
Nhị
Thơ biết nói chứ! Không thì nhị ca đâu phải khổ với nó năm này qua năm khác Út Chiều ơi; giờ nhị ca xin phép đổi đề mục nghe, Màu Thu Trên Đất Khách mãi buồn lắm.
Thơ Biết Nói Lời Tình
Ngờ đâu thơ nói lời tình
Thơ đem trăng, gió, rượu, bình, chén mơ
Khe khẻ tiếng lá lững lờ
Vi vu heo nhẹ qua bờ bến sông
Xạc xào lau lách trên đồng
Róc rách khe nước dưới dòng thu trôi
Ngờ đâu thơ chữ hở môi
Thơ đem cây, lá, núi, đồi, hoa mơ
Ngờ đâu...thơ cũng biết nói Út hỉ!!! Khà khà.
Thân,
Nhị Ca
Đời vốn vô Thường! Mất còn như cơn gió thoảng; những người hôm qua đây còn nói cười bên nhau, hôm nay đã ra người thiên cổ, âm dương hai đàng, nghìn năm cách biệt. Chỉ còn lại chăng là những kỷ niệm vui buồn, những bức ảnh ngã màu vàng úa ngày nào, những dòng thư đã mờ nhạt màu mực tím và những dư âm của ngày tháng cũ thoang thoảng bên tai...đời vốn vô thường! Mất còn như một giấc mộng ngắn mà thôi.
Đời Vô Thường
Đời vô thường như cơn gió thoảng
Như cơn mộng còn, mất, hợp, tan
Như đóa hoa sớm nở tối tàn
Như chiếc lá trên đàng rụng lối
Hạt thu rơi! Theo dòng lá vội
Lá ra sông trôi nổi lá chìm
Rã mục thân nằm đáy nước im
Hòa bụi cát, rong rêu hóa kiếp
Đời vô thường trăm năm là nghiệp
Mất, còn, tan, hợp tiếp liền nhau
Như đóa hoa đậm sắc...phai màu
Một cơn gió thoảng cành chao rụng đất
Đời vô thường! Hợp, tan, còn, mất
Như giấc mộng ngày chợp mắt đời không
Như chiếc lá trôi, lá mục đắm dòng
Như trăm năm kiếp long đong tá túc
Đời vô thường! Nay rời chốn tục
Hồn mai này quỳ phục dưới tòa
Hồn mai này quỳ phục thềm hoa
Sen lạc cảnh...sáng lòa sen lạc cảnh
Đời vốn vô thường! Mất còn như một cơn gió thoảng, hợp tan như một giấc mộng ngắn mà thôi người ơi.
Thân,
Nhị
Biết thế rồi Cô Em ơi! Nhưng răng thật bao giờ cũng quí hơn nhé.
Người Răng Xinh
"Trăm quan mua lấy miệng cười
Nghìn quan không tiếc...tiếc người răng xinh"
Giữ răng như thể giữ tình
Một chiếc rụng! Là dạ mình nát tan
Nghèo tiền, được bộ răng sang
Cười duyên nửa nụ khối chàng ngả nghiêng
Em Tui mà cười chắc có khối chàng đâm đầu xuống sông nhảy tự vẫn hỉ!!! Khà khà.
Thân,
Anh Bảy
Nhân cách con người sinh ra ở đời thường giống nhau, câu " Nhân Chi Sơ, Tính Bổn Thiện" của Khổng Gia đã nói lên được điều này; nhưng kiếp đời trăm năm trần tục đã làm ô nhiểm cái bổn thiện này qua năm tháng nên cốt cách con người sẽ thay đổi dần với thời gian vậy. Viết ra điều này bởi mình nghiệm lấy chính mình, thấy được những sân si trong lòng mà giật mình! Sống hơn nửa đời, kiểm lại thì cái nhân cách của mình nay chẳng còn được bao nhiêu, tà tâm nhiều hơn chính ý...buồn.
Nhân Chi Sơ, Tính Bổn Thiện
Đời đã nhuộm tục trần
Tính chi sơ nay mất
Tà tâm lộ sắc thần
Bổn thiện mờ quang mắt
Bởi nhập giang tùy khúc
Bởi nhập gia tùy tục
Ăn nằm co thẳng túc
Dòng lượn quanh trong đục
Đời đã nhuộm tục trần
Tính bổn thiện còn đâu
Tà tâm lộ sắc thần
Trăm ngả đường bể dâu
Nhân Chi Sơ, Tính Bổn Thiện giờ đã mất hẳn rồi! Buồn thay.
Thân,
Nhị
<bài viết được chỉnh sửa lúc 13.09.2014 19:26:30 bởi Cố Quận >
Đời Vô Thường (2)
Tục trần tám cõi mịt mù
Mười phương u tối! Hận thù mang mang
Ngày mây trắng một màu tang
Đêm đen triệu vạn ngõ đàng tối tăm
Lần tay đếm kiếp trăm năm
Đi về tợ gió âm thầm làn qua
Đất không ta! Trời không ta
Chỉ là hạt bụi thôi mà người ơi
Tục trần tám cõi lệ rơi
Mười phương sầu đọng rã rời xác thân
Vô thường đời ngộ là thần
Ni Mâu câu niệm kiếp trần tục tan
Làm bài này trả công Út Chiều đã lộng hình bài thơ trên của nhị ca đấy nhé.
Thân,
Nhị Ca
Thống kê hiện tại
Hiện đang có 0 thành viên và 11 bạn đọc.
Kiểu: