Tùy Bút Cố Quận
Người Thu Xưa Người thu xưa! Áo tà thu lụa tím Ngạt ngào hương ngự chiếm nét thơ mềm Vạt ngất ngây vần chữ nhớ từng đêm Heo may cuốn lá rụng thềm sân trước Người thu xưa! Tóc dài lưng tha thướt Nửa nào bay sợi mượt óng đen màu Nửa nào nghiêng bờ ngực nối vai sau Chiều ngang lối lặng nhìn nhau bước vội Người thu ơi! Tiếc gì xưa chẳng nói Tình thơ ta ngày mòn mỏi mong chờ Tình thơ ta năm tháng nỗi niềm mơ Em sẽ đáp tình thơ ta họa tiếng Người thu ơi! Không lần chân đưa tiễn Ngày em đi hoài niệm áo xưa tà Ngày em đi là vĩnh viễn mù xa Thơ ta ý tình thơ đà lạc tấu Người thu xưa! Nay về đâu mất dấu Tình thơ ta hứng ngẫu tiết âm buồn Lụa mềm phai màu sắc tím chiều buông Hương áo cũ giờ hương muôn dặm gió Thơ tình ta! Sầu từng thu lá đỏ Còn ở đó trách người ta chẳng nói...mà không tự hỏi mình xưa sao chẳng đánh tiếng??? Sầu là phải rồi ông ơi; khà khà. Thân, Nhị
Tình yêu thường là mù quáng...tại sao thế!!! Tại vì phần đông mình đã không để cho lý trí mình kèm chế những dục vọng trong lòng, cứ thương là phải gặp, cứ yêu là phải tay trong tay, cứ nhớ phải tìm, cứ mong phải đến...v..v.đấy là tục thường! Chứ ít người chịu nghĩ...thương yêu nhau là phải trân trọng, hy sinh và sẳn sàng chịu thiệt thòi để người mình yêu có được niềm hạnh phúc trong đời.
Chúc Em Một Đời Hạnh Phúc
Mai em về bến ấy
Chúc hạnh phúc bên chồng
Mai em đời vui vậy
Yên phận kiếp má hồng
Mai ta ngồi chắp niệm
Người đi! Lối hoa đăng
Mai ta điều tâm nguyện
Người đi! Nồng gối chăn
Bao thiệt thòi ta gánh
Em môi nở môi cười
Tình xưa tàn tro lạnh
Ta thầm ước cho người
Trăm năm đường rộng mở
Bên chồng, bên cháu con
Ấm êm và đừng nhớ
Tình thủa tuổi chân son
Ta chúc em một kiếp yên vui bên chồng, đàn con và đàn cháu vậy em nhé.
Thân,
Nhị
<bài viết được chỉnh sửa lúc 28.09.2014 12:06:05 bởi Cố Quận >
Tôi nhớ hoài cái buổi chia tay với tuổi học trò đầy thơ mộng của mình! Trưa hôm ấy đám bạn tôi tập họp mấy cấp lớp lại được đâu vài ba chục mạng, cũng bánh trái và thức uống trên bàn, cũng đàn trống ca hát inh ỏi và cũng có người rưng rưng khóc vì biết bạn mình mùa học tới không còn tiếp tục nốt quãng đời thư sinh áo trắng nữa bởi hoàn cảnh gia đình không cho phép hoặc bởi lòng họ đã quá chán chường với những ngày đến lớp phải bị bắt buộc ca tụng Đoàn Quân Ăn Cướp cái không khí Tự Do mà họ đã được hít thở mười mấy năm, từ lúc họ mở mắt trào đời. Tôi nhớ hoài cái buổi từ bỏ áo thư sinh, bỏ bè bạn, bỏ thầy cô, bỏ mái trường thân thương chỉ với một câu ngắn gọn "Mùa học sau mình không trở lại lớp đâu bạn à!"; chỉ có thế thôi mà cái tuổi học trò nó đeo đuổi theo tôi mãi đến ngày hôm nay, nó đeo đuổi tôi đã hơn nửa đời người lưu lạc đấy bạn và chắc nó sẽ còn đeo đuổi tôi nốt nửa kiếp còn lại trong cái cuộc đời đầy ô trọc này...bởi trong tôi, cái tuổi học trò còn để lại quá nhiều kỷ niệm đẹp mà không nơi nào có được bạn ạ. Ôi! Tuổi học trò của tôi, bây chừ biết tìm đâu bây chừ!!!
Tuổi Học Trò Của Tôi!
Tuổi học trò của tôi
Đã qua! lâu lắm rồi
Băm mấy năm về trước
Giờ vẫn sống trong tôi
Thuở thư sinh áo trắng
Hồn lịm chữ và thơ
Đắm say trời mây nắng
Màu phượng đỏ ngày mơ
Áo nàng hương áo lụa
Tà lộng gió sân trường
Thu vàng khô cỏ úa
Hài cô lấm bụi đường
Tuổi học trò của tôi
Qua băm mấy năm rồi
Đêm nằm thương dạt nắng
Mây bồng bềnh khóm trôi
Bây chừ câu thơ nhớ
Kỷ niệm cũ tìm đâu
Áo thư sinh một thuở
Giờ còn đâu! Tìm đâu
Tuổi học trò của tôi đấy bạn, giờ biết tìm đâu ra ngày tháng cũ...ngày tháng thân thương của một thời tuổi trẻ, bạn tôi ơi.
Thân,
Nhị
<bài viết được chỉnh sửa lúc 29.09.2014 12:50:01 bởi Cố Quận >
Đàn con cứ thấy bố chúng khà khà sau bài viết, thỉnh thoảng hỏi bố mình sao viết gì vui thế mà cười mãi vậy bố!!! Nhị tui cũng đem sự tình ra mà giảng cho chúng nghe, chúng cười nói "Bố thật là quá tay!". Ừ! Nhị lắm lúc đùa quá trớn, có gì không phải xin quí vị tha cho nghe.
Tại Mi Nghiên Bút
Tại mi nghiên bút...tại mi
Thơ ta vần chữ sân si thế này
Tại mi mà mảnh trăng gầy
Thơ ta mới chén ngà say chén ngà
Thơ trôi dòng cận, dòng xa
Thơ trôi theo bóng con phà qua sông
Bến tây về gặp bến đông
Ruộng xanh mạ, cỏ xanh đồng thế ni
Tại mi nghiên bút...tại mi
Thơ ta mới nổi sân si thế này
Hết đổ thừa đò, trăng, bến, nước, gió, mây...v..v.giờ lại đổ thừa đến nghiên với bút! Thật là hết thuốc chữa; khà khà.
Thân,
Nhị
Thống kê hiện tại
Hiện đang có 0 thành viên và 10 bạn đọc.
Kiểu: