Tiếng Thu
Mình Hai Hướng Đời! Tình Lỡ
Một chuyện tình ngày ấy ta có nàng
Trong nắng nhạt thu vàng thu trên lối
Rồi mùa đi và tháng năm như vội
Và ta, em lần cuối tiễn chân nhau
Là chia tay, là kỷ niệm úa màu
Là môi mắt xanh xao buồn! Tiếc nuối
Rồi thời gian sáng, trưa, chiều như đuổi
Trăng từng trăng! Đường rong ruổi sông hồ
Ta nhớ em, người em gái thành đô
Người của thuở nay về mô, tình lỡ
Là ta, em gánh nợ duyên tan vỡ
Hai hướng đời! Em bên nớ, ta đây
Cố Quận
Trăng Chiều Thu
O đừng theo mây...đừng theo gió
Vội vàng chi xa lánh trần đời
Thu còn đây lá cành rụng ngõ
Nắng vàng tơ, nắng nhạt một trời
Tiễn đưa thu! Sân ngoài mưa hạt
Tí tách rơi, song cửa mi sầu
Hoài thu xưa hương tình trải vạt
Mờ khói sương! Bặt bóng giang đầu
Đừng mượn gió...gửi áo thu bay
Hoàng hôn trăng ngự bóng phong gầy
Lối chiều lá mục màu lá mục
Thu tàn! Đêm đâu tiếng heo may
Cố Quận
Đi Chẳng Tiếng Tạ Từ
Mặt hồ xanh phủ lá
Vàng mùa thu cánh rơi
Tiếng tiêu sầu êm ả
Điệu trầm, bổng chơi vơi
Người hôm qua đâu ừ
Mặt hồ lạnh tương tư
Vườn cây không bóng áo
Đi! Chẳng vẫy tạ từ
Cố Quận
Thơ Tôi Tím Ngát Một Dòng
Một dòng tím ngát thơ tôi
Trải lên trang giấy tím đồi cỏ cây
Tím chiều mây tím tầng mây
Tím bờ sông tím bến nầy áo tơ
Tóc mây ai thả hững hờ
Cho thơ dòng tím mực chờ chút hương
Thơ tôi mực tím mộng vương
Vần, câu giòng rẽ mấy đường sông trôi
Cố Quận
Mưa Rơi Trên Bến Thu
Hôm nay thu hạt cuối mùa
Sân ngoài heo ngọn về lùa lá bay
Mưa như trút xuống dòng này
Bên bờ ai một bóng gầy đợi ai
Đò chiều không cặp thôn đoài
Thôn đông người hỡi! Có hoài tóc mây
Mưa thu hạt trắng bay bay
Em tôi đứng đợi bên này bến thu
Cố Quận
Mưa Rơi Trên Bến Thu(2)
Trời đang nắng, trời đổ mưa
Cho đò không cặp bến đưa qua bờ
Em tôi hẳn đợi...chắc chờ
Chắc mưa ướt áo, tà tơ vấy bùn
Chiều thu sao lại mưa phùn
Cách con sông nhỏ tình trùng trùng xa
Ác chi thế, Ông Trời già
Gieo mây, lộng gió! Vậy là nhớ thương
Cố Quận
Mực Tím Thơ Tôi!
Thơ tôi màu mực tím
Áo tà tha thướt tình
Trùng trùng khơi kỷ niệm
Ngày ấy hai chúng mình
Xin gửi em chút gió
Heo may về thu sang
Cho mềm hương tóc ngọ
Sầu viễn xứ mênh mang
Thơ tôi hình bóng cũ
Thu từng thu vấn vương
Từng dòng như thác lũ
Người thu xưa! Nhớ thương
Thơ tôi buồn! Tím mực
Cố Quận
<bài viết được chỉnh sửa lúc 09.01.2014 12:49:55 bởi Cố Quận >
Hồn Thơ
Hồn thơ hôm trước dưới đàng
Hôm nay lên ngàn cùng lá thu rơi
Hôm sau heo lộng cao vời
Hồn thơ rụng xuống biển đời thơ trôi
Vần âm chìm tận đáy rồi
Mây thu lơ lững trên đồi nhớ thơ
Nhớ câu, nhớ chữ nét mờ
Thơ ơi! Mi nỡ hững hờ tình thu
Cố Quận
Thu Áo Trắng Về Đâu!!!
Mùa thu áo trắng màu đâu mất
Tôi dưới tàng phong góp lá vàng
Hai trăng không bóng người quanh quất
Tôi với chiều thu nắng nhạt đàng
Nhắp chén quỳnh cay ngồi nhớ áo
Về đâu cho hiu quạnh trời thơ
Để sắc màu thu sầu ảo não
Không bờ vai tóc! chẳng tà tơ
Mùa thu áo trắng vạt về đâu!!!
Cố Quận
Cây Ngô Đồng Năm Xưa
Tôi ngồi nhớ lá trên sông
Nhớ cây ngô đồng mỗi độ cuối thu
Heo may lộng, tiếng vi vu
Dòng xưa sương khói mịt mù khói sương
Người xưa giờ đã dặm trường
Thu xưa giờ đã trăm đường dỡ dang
Thu nay ngồi nhớ lá vàng
Ngô đồng nay đã cội tàn! Cành xơ
Cố Quận
Tím Một Dòng Trôi
Sông buồn tím một dòng trôi
Tím ngát con đồi, áo tím người bay
Hương tà gió dạt qua đây
Cho chiều nắng vội sợi gầy nắng trôi
Về chi áo tím trên đồi
Sông buồn! Dòng tím chảy rồi còn đâu
Kìa ai chén rượu giang đầu
Bến bờ hiu quạnh giăng mầu trăng đêm
Cố Quận
Thu Vàng Bên Lối Em ngồi đếm lá thu bên lối Xào xạc heo may đã mấy mùa Nắng ngày nhạt nắng chiều như vội Lành lạnh sương, ve vuốt tóc lùa Làn mi khép nhẹ! Thầm tưởng bóng Người đi thu trước vẫn chưa về Em như tượng đá hòn phu vọng Ba năm, người còn nhớ hẹn thề Bên lối thu vàng bay cánh lá Em ngồi hương áo lộng heo may Giọt ướt hai giòng rơi lả chả Phương trời! Người năm cũ nào hay
Cố Quận
Xiêm Áo Em Về
Xiêm áo em về đêm sáng trăng
Tà hương ngờ điện nguyệt, cung hằng
Đuổi gió, lụa vờn thu sợi khói
Trong vườn lay động lưới nhện giăng
Xiêm áo em về ngang áng thư
Dòng thơ ta đọng mực tương tư
Đã mấy mùa trăng vàng khóm lá
Ta với em! Tình tự bao chừ
Xiêm áo em về thơ lưng hộc
Than ôi! Cùn bút, cạn nghiên rồi
Không chữ, nguồn thơ ta bật khóc
bóng nhòa, xiêm áo trắng đi rồi
Cố Quận
Say
Say cho quên hết đường về
Nhân gian nửa cõi não nề! Nửa đau
Vội gì tiếng từ tạ nhau
Thu à đã lạc sắc màu áo xưa
Mấy hôm nay, trời đổ mưa
Khói sương lấp dấu vết vừa nửa trăng
Tay buông chén, bàu ngã lăn
Say cho quên hết nếp hằn áo thu
Cố Quận
Về Đâu Thu Áo Tím!!! Thế là đi...là mịt mờ áo tím
Là tà hương chừ biết kiếm đâu giờ
Đêm trăng ngồi chén rượu với câu thơ
Buồn hiu quạnh! Trời lững lơ chiếc lá
Áo về đâu! Người về đâu bốn ngả
Tình còn đây sao vội vã chi nào
Cho thu chờ dáng lụa áo ai chao
Về đâu hỡi sắc màu thu áo tím
Cố Quận
<bài viết được chỉnh sửa lúc 17.01.2014 21:42:13 bởi Cố Quận >
Thống kê hiện tại
Hiện đang có 0 thành viên và 6 bạn đọc.
Kiểu: