Thiền Thi
Hãy Cho Đi
Đừng tiếc những gì đã mất
Thừa dư mình hãy cho đi
Đã sinh hẳn ngày bóng khuất
Thần tản mác! Xác bụi qui
Giữ được đâu...giữ được nào!!!
Cố Quận
Hoa Rơi (2)
Hoa chớm mầm...hoa rơi
Người đến! Đi trong đời
Trăm năm đà thoáng chốc
Tợ mộng tàn...mộng khơi
Hôm qua nồng hương sắc
Hôm nay cánh rụng làn
Gió mùa lay song sắt
Hoa rơi...cánh rụng đàng
Lá buồn! Nhớ thương hoa
Cố Quận
Đi Về Nơi Gió Cát
Kìa ai bước đi vào gió cát
Đồi đông phương cánh hạc đưa về
Trăm năm bờ tục bến mê
Từ đây nợ dứt! Đoạn lê thê tình
Mai toạ bóng bình minh cách mặt
Bát nhả dòng đuổi bắt tà dương
Niết bàn sen đoá trắng hương
Vần âm phách huỷ! Phật đường niệm tâm
Cố Quận
<bài viết được chỉnh sửa lúc 30.03.2020 03:45:45 bởi Cố Quận >
Trăm Năm Một Cõi Đi Về
Trăm năm một cõi đi về
Nào ai thoát khỏi hai bề tử sinh
Ngày sẽ đến! Chớ khiếp kinh
Chớ lưu luyến nghiệp duyên mình giờ tan
Hồn nhẹ bước...nương gió làn
Núi non trùng điệp xanh ngàn liễu xanh
Đi về một cõi sen nhành
Tựa toà hương giấc yên lành tịnh tâm
Cố Quận
Giữ Tâm Yên Tịnh Toạ Thiền
Người động...tâm ta tịnh
Kẻ đi! Ta chân về
Mai này hồn ngự đỉnh
Phách tầm chốn sơn khê
Ngày nghe con chim hót
Đêm nhìn ánh trăng treo
Khói sương dày trắng đọt
Trùng trùng mây...suối reo
Người động! Tâm giữ yên
Hai mắt nhắm toạ thiền
Gửi người dương gian gánh
Phong trần...ta tu tiên
Dưới cây cỗ thụ già
Cố Quận
Cửa Vào...Cửa Ra
Cửa vào phải có cửa ra
Kiếp trăm năm đến! Đi là thoáng thôi
Như gió thoảng, tợ mây trôi
Như sương núi hạt, khói đồi làn bay
Đã sinh ắt tử có ngày
Đã tụ tiệc hẳn buổi bày tiệc tan
Trước sau hồn xác hai đàng
Sinh, lão, bệnh, tử! Nhẹ nhàng lắm a
Ngõ vào phải có ngõ ra
Đã ai trẻ mãi không già...chết ai!!!
Cố Quận
Chim Bói Cá
Một cõi trùng mây gió kiếp đời
Ngư đầu sóng nổi đớp mồm xơi
Lưng không cánh chúi đầu soi cá
Mặt nước thăng đuôi mắt ngó trời
Tám hướng đi về nương hang hốc
Mười phương tấn thối tựa ngàn khơi
Dầm sương khói bể nguồn mưa nắng
Sống chết dìm sông nước kiếp đời
Cố Quận
Đạo Trong Tôi
Trong tôi! Đạo là đất trời
Là tha nhân với cảnh đời lầm than
Dưới là chiếu, trên là màn
Nắng mưa hai buổi...gió ngàn nước sông
Co ro, đói khát đêm đông
Ngày phơi lưng nắng hạ đồng ruộng khô
Lều tranh, vách lá bùn tô
Kèo xiêu, mái dột! Mả mồ tan hoang
Đạo trong tôi! Lệ hai hàng
Khóc tha nhân cõi ngục đàng thời nay
Cố Quận
Năm Rồi Qua! Lại Năm
Thành bại chuyện thường tình
Trăm năm kiếp nhân sinh
Ba nghìn ngày quên nhớ
Buồn vui...bóng với hình
Ai người còn! Kẻ mất
Âm tiếng thủa nào vang
Ai kẻ còn! Người khuất
Những lời xưa trí vang
Thành bại chuyện thường tình
Trong cái kiếp phù sinh
Nhớ quên nghìn hai tháng
Buồn vui bám...tách mình
Năm rồi qua! Lại Năm
Cố Quận
Quân Tử Như Mai Trong Tuyết
Chính nhân như tùng bách
Quân tử tợ hoa mai
Một đời trang khí phách
Tang bồng thoả chí trai
Vào rừng gươm núi giáo
Thần tỉnh...sắc an nhiên
Đời thị phi! Giữ đạo
Ba mối nhân-địa-thiên
Hoa mai trong tuyết lạnh
Tùng bách dưới sương sa
Như chính nhân rạng ánh
Tợ quân tử âm ba
Cố Quận
Sinh Tử Trắng Hai Tay
Sinh hai bàn tay trắng
Tử! Trắng hai bàn tay
Giàu mang theo chẳng đặng
Nghèo cũng hồn phách bay
Tranh giành nhau chi để
Thù oán ấy giày vò
Lập mưu thâm hiểm kế
Thuyền nát! Kẻ đắm đò
Sinh hai bàn tay trắng
Tử! Trắng hai bàn tay
Lấy đức nhân mà thắng
Người tâm khẩu phục thay
Sinh tử hèn sang đồng
Cố Quận
Cảm Ơn Người
Cảm ơn đời đã cho mình
Bạn bè thân mến gia đình dấu yêu
Giữa nghìn nghịch cảnh! Trớ trêu
Vạn sự trăn trở...cũng đều lắng yên
Tay người trao một gánh duyên
Mai đò sang bến mai thuyền ra sông
Mai ngày xuân nắng tơ hồng
Mạ ba trăng trước nay đồng lúa xanh
Cảm ơn trời đã luôn dành
Hồn ta với tấm thân lành lặn đây
Cố Quận
Thoảng Đến Rồi Đi
Thoảng đến rồi đi tợ gió bay
Trăm năm chớp mắt đấy là ngày
Thân hoàn bụi cát hồn qui cõi
Quẳng gánh ta bà! Kiếp đắng cay
Cố Quận
<bài viết được chỉnh sửa lúc 23.08.2020 23:26:38 bởi Cố Quận >
Xuân Đi Tết Đến Bạch Đầu Ngâm
Đời người một kiếp tợ phù vân
Thoáng chốc trăm năm nhật nguyệt lần
Cổng trước hoa mai vàng sắc tết
Vườn sau tuyết trắng hạt đông lân
Mệnh số tiền thân khứ, hậu hồi
Nghiêng bàu rót chén cạn tam bôi
Xuân xanh...tóc lão màu sương mái
Sớm tối hồn ly! Cốt lụn rồi
Xuân đi tết đến bạch đầu ngâm
Cố Quận
Mai Ta Lên Núi
Đò nhẹ mái đưa ta lên núi
Bỏ lại sau lưng chuỗi tháng ngày
Tục trần chai nám đôi tay
Ngón sân si với đắng cay đắm chìm
Từ nay chẳng kiếm tìm lộc lợi
Chẳng ngồi trông đứng đợi công danh
Sáng nghe chim hót trên cành
Chiều hôm vượn hú...xa thành khói sương
Ta lên núi! Thiền hương niệm chú
Đại Bi câu dọc phú ngang thi
Cố Quận
Thống kê hiện tại
Hiện đang có 0 thành viên và 5 bạn đọc.
Kiểu: