Thơ Tình
Sao Em Phụ Tình Tôi!!!
Khối tình si rất nặng
Năm xưa hiến dâng nàng
Tại sao người không nhận
Dòng lệ thơ hai hàng
Tôi thương em tha thiết
Nên tình chuốt đắng cay
Em à! Em ác thiệt
Tình không nhận buồn thay
Khối tình si xưa nặng
Đeo mang đến bây giờ
Thương tà hương lụa trắng
Vần với chữ dật dờ
Sao em phụ tình tôi!!!
Cố Quận
Không Anh! Mùa Xuân Buồn Xuân chốn này buồn lắm
Ngày không bóng dáng anh
Trùng trùng xa vạn dặm
Sầu vương nhánh lá xanh
Anh đi! Mùa xuân khóc
Hạt nào rơi ướt sân
Em không hoa cài tóc
Ngồi thương nhớ, bâng khuâng
Đâu tình xanh, tuổi xanh
Giờ đã rụng trơ cành
Đêm mơ màng xuân trước
Bên đời em có anh
Không anh! Mùa xuân buồn
Cố Quận
Tôi Chừa Em Ít Rượu
Tôi chừa em mấy bát
Ngồi đối ẩm Giáng Sinh
Chọn rồi đôi bản nhạc
Mừng ngày Chúa Giáng Sinh
Hẹn rồi em nhớ đến
Không! Rượu nhạt đắng môi
Lời ca sầu lưới nhện
Dìm nghìn bôi, vạn bôi
Tôi chừa em mấy bát
Ngồi cạnh gốc thông xanh
Tình tang nghe khúc nhạc
Kể chuyện thời xuân thanh
Cố Quận
<bài viết được chỉnh sửa lúc 03.05.2014 11:32:09 bởi Cố Quận >
Mùa Hè Và Những Cơn Mưa
Mùa hè và những cơn mưa chợt đổ
Ướt áo em, tập vở nước trên đường
Hai vòng xe quay từng giọt bùn vương
Loang tà trắng! Trưa tan trường qua lối
Em đừng vội những vòng xe đừng vội
Cho hương đời nằm đọng dưới dòng trôi
Sợi nặng rơi! Sợi tóc rớt đây rồi
Tôi ra vớt biết tìm ai để trả
Mùa hè và những cơn mưa tầm tã
Lời thơ tôi! Nghe thương quá hè xưa
Cố Quận
Vòng Xe Qua Phố
Vòng xe qua phố tà bay
Cho tôi đứng ngẩn bên này đường mơ
Ước hoa cài mái tóc rơi
Để tôi ra nhặt ngỏ lời cùng ai
Ước chân lỡ nhịp sa hài
Để tôi lượm, để o nài nỉ xin
Thời đây được dịp tỏ tình
Mới mong tạo mối duyên mình đặng duyên
Cố Quận
Nắng Sân Trường
Nắng sân trường bóng đeo tà áo trắng
Hai bên bờ ao nhỏ những dấu chân
Cỏ xanh in lên mặt nước trong ngần
Đôi cánh bướm vờn hoa, hương gió lộng
Nắng sân trường bóng đeo tà áo mộng
Dăm ba chàng ngơ ngẩn hồn thả rong
Viết câu thơ mơ ước thỏa tấc lòng
Không dám nói tơ tình trong đã dệt
Nắng sân trường bóng đeo tà áo lệch
Nhành phượng hồng nụ kết hè sắp sang
Tiếng ve kêu nối chuỗi tiếng bên đàng
Mây cuối ngõ! Mưa xuân tàn rửa gội
Nắng sân trường bóng đeo tà áo vội
Tuổi học trò ngồi đếm tháng ngày trôi
Bài vở ôn thi cử đến cận rồi
Văn chương nhớ, lý-sinh quên chắc trượt
Nắng sân trường bóng đeo tà áo mượt
Tóc rối xòa đuổi rượt kẻ ghẹo trêu
Ngắt, nhéo chi xa cách nhớ thương nhiều
Hờn giận lắm! Vắng nhau buồn rũ rượi
Nắng sân trường bóng đeo tà áo mới
Hôm học đầu réo gọi nhỏ kia ơi
Đã ghi danh biết lớp chọn chổ ngồi
Mi có giữ hộ giùm ta ghế cạnh
Nắng sân trường bóng đeo tà áo cánh
Vạt vướng chân người, vạt vướng lá xanh
Rồi mai đây chia tám ngã đường thành
Chiều nhớ nắng! Đêm mộng nằm nhớ áo
Cố Quận
Huế Ơi!
Huế ơi! Những mùa xưa áo trắng
Thành Nội thu nhạt nắng trên đường
Những vòng xe thả tóc cho hương
Câu thơ hắn về thương với nhớ
Huế ơi! Những mùa xưa vụn vỡ
Mộng ban đầu o nớ, tôi ni
Thái Bình Dương biển nước xanh ghì
Tan mộng ước tình tôi, o Huế
Cố Quận
Hoa Nắng Tay hứng bông hoa nắng Tay cầm lọng dù che Dưới dòng trôi lẳng lặng Trên cầu o dựng xe Một vài bông trắng mộng Vừa rơi xuống chạm vai Thơ vần run, ý động Về nằm vương áo ai
Cố Quận
Lạc Đường Tơ
Rồi tình mình mấy mươi năm
Khảy dây tơ lạc khúc cầm oán cung
Rồi âm vỡ vụn vượt trùng
Tôi, em hai hướng không cùng lối mơ
Rồi duyên với nợ cách bờ
Hương chăn gối cũ nay hờ hững quên
Rồi đêm đối mộng gọi tên
Giật mình! Tình đã buồn mênh mông buồn
Rồi tôi, em...ai giòng tuôn
Hay là lệ nóng cạn nguồn nào rơi
Bởi tình ta chết nửa đời
Mấy mươi năm đã rã rời! Lệ vô
Chuyện mình giờ hóa mơ hồ
Cố Quận
O Ngồi Dưới Bóng Cây Cười
Hôm qua ra lớp gặp người
O ngồi dưới bóng cây cười với tôi
Để về mơ mắt mộng môi
Nhớ hương của tóc o rồi o ơi
Nhớ sân trường nắng một trời
Nhớ ve sầu tiếng rã rời! Nhặt âm
Bóng hình o đã nhập tâm
Thơ tôi vần chữ âm thầm vạt tơ
Ý câu dệt áo tiểu thơ
Hai tà trắng ngọ dật dờ! Trống canh
Cố Quận
Em Mùa Xuân Áo Thắm Tà
Em mùa xuân nở nụ tình
Áo hoa tà thắm, ta hình bóng mơ
Mang về túi nắng vàng thơ
Túi căng căng gió, túi lờ lững mây
Vần ngơ ngẩn, ý ngất ngây
Kia đồi sao lạc, sông nầy trăng lu
Trong vườn đêm trắng sương mù
Con quyên vọng tiếng, và tù vẳng xa
Em mùa xuân, áo thắm tà
Ta bên chén rượu ngà ngà nhớ ai
Cố Quận
Cô Cử Mùa Sau Mùa sau thi cử tú tài Oằn tay cặp táp lắm bài vở ôn Nụ cười tươi, dạ chẳng chồn Luật âm đà nắm, lại hồn thơ văn Hàm số, sinh, hóa giăng giăng Cô pha chế độ, góc, lằn ít sai Mùa sau ra ứng tú tài Lỡ không đậu! Bỏ áo dài làm dâu Tội chi khoa bảng đau đầu Lựa ông tiến sĩ theo hầu cũng danh Lo chi đám chữ nó hành Rớt! Đem kinh sách đổ gành nước trôi Về coi bếp núc thế thôi Của chồng công vợ tài bồi nương nhau Mệnh cô đặng thọ, sang giàu Tú tài nào xứng...cành đào nhà quan
Cố Quận
Từ Bao Giờ!!!
Từ bao giờ trong thơ ta có em
Tuổi thư sinh chuỗi ngày tháng êm đềm
Có nắng vàng lung linh màu phượng vĩ
Hai nghìn ngày! Hai nghìn mấy trăm đêm
Từ bao giờ em đến với thơ ta
Bờ tóc thơm hương, áo trắng hai tà
Chở gió từng làn vi vu âm tiết
Cho hồn thơ luỵ! Vần tứ thơ sa
Từ bao giờ...từ xưa và mãi mãi
Em trong thơ ta dấu ái một đời
Cố Quận
<bài viết được chỉnh sửa lúc 07.05.2014 02:04:31 bởi Cố Quận >
Tình Lang Chàng Hỡi (2)! Chàng đi không trở lại
Em nhìn sắc hoa đào
Nhớ một thời ân ái
Thơ vần chữ ngọt ngào
Xuân từng xuân qua tiếc
Tình năm xưa lắm thay
Chàng đi! Trời cách biệt
Ai vòng tay, nắm tay
Tình lang! Chàng hỡi chàng
Cố Quận
Gió Đông (2)
Những ngày gió lạnh bên này
Bên kia có tuyết rơi đầy sân đông
Em còn ra giữa dòng sông
Ngắm trời mây trắng bềnh bồng tầng trôi
Mùa xưa vai sát vai tôi
Mùa nay vắng bóng tình rồi! Bóng đơn
Em còn hay tính dỗi hờn
Quay lưng cho gió đông vờn tóc mây
Mùa xưa một mái thả dài
Tôi không cạnh nữa ai cài tuyết hoa
Tình mùa đông ấy giờ xa
Bên kia tuyết có rơi mà đặc sông!!!
Cố Quận
Thống kê hiện tại
Hiện đang có 0 thành viên và 1 bạn đọc.
Kiểu: