Thơ Tình
Áo Tím Lên Chùa
O kia áo tím lên chùa
Vào xin ít bùa về bỏ chàng thơ
Cho vần cho chữ ngày mơ
Cho câu đêm mộng...đứng chờ áo bay
Nhớ mười ngón ngọc ngà tay
Nhớ một mái tóc đen dài thơm hương
Nhớ nụ cười, ánh mắt vương
Nhớ mây trắng lối con đường nhà em
Nhớ nắng thu, sợi rơi thềm
Nhớ cửa sổ mảnh vải rèm viền tua
O kia áo tím lên chùa
Vào xin ít bùa về bỏ chàng thơ
Cố Quận
O Cười Với Bóng Hồ Sen
O cười với bóng hồ sen
Với tà in nước, mái đen, áo màu
Tím chiều thu tím trên cao
Tím vầng mây tím nằm giao chân trời
O cười một nụ tình rơi
Chạm bông sen tím! Nhuỵ chơi vơi tàn
Cho chiều thu tắt nắng vàng
Hồ sen đón ngọn gió ngàn về qua
O cười chân bước...dời tà
Vào thôn bỏ mảnh trăng ngà sau lưng
Cố Quận
Mai Em Về
Mai Em về thăm con đường xưa, phố cũ
Nhớ nhặt hộ tôi, vài chiếc lá tàn thu
Nhốt nắng vàng phơi nhạt lối sương mù
Thâu tiếng sơn ca hót mừng buổi sáng
Mai Em về nhắn lời tôi thăm chúng bạn
Kỷ niệm học trò năm tháng còn mang
Tấm bảng đen, băng ghế gỗ hộc bàn
Từng chổ một bóng hình tôi vẫn giữ
Mai Em về nhắc lại thời quá khứ
Tuổi mộng ngày nào đuổi bướm, hái hoa
Đôi ba anh đeo gót nhỏ về nhà
Chân cuống quít! Loạn nhịp tim, mắc cỡ
Mai Em về giữa không gian bỡ ngỡ
Trao dùm tôi tình tự mấy bài thơ
Của những chiều mưa khắc khoải đợi chờ
Nơi góc chợ, bên giòng sông êm chảy
Mai Em về ngắt vài bông cỏ dại
Góp làn hương trong gió áo lụa bay
Giữ cho tôi ít bụi đất vướng hài
Tôi xin nhé! Cả trời quê hương mất
Cố Quận
Thơ Đi! Lòng Nổi cuồng Phong
Thơ ơi! Hết rượu rồi thơ
Sao bắt thầy chờ...vần chữ về đâu!!!
Hoa vàng kia nở một mầu
Trăng vàng kia chiếu đỉnh đầu đồi mơ
Thuyền theo con nước vớt tơ
Vào khoan lót gối đặng mờ nhớ hương
Thơ đi không rượu quỳnh tương
Không manh chiếu! Chén hồ trường chén không
Thơ đi, lòng nổi cuồng phong
Đục thuyền dìm nước giữa dòng vì thơ
Thơ à! Sao bắt thầy chờ...
Cố Quận
Ta Tên Tục Tử Năm Nào
Tình ta như một cuộc cờ
Thấp tay lỡ ván hai bờ sông tương
Hai tâm hồn nỗi đoạn trường
Hai người, hai hướng, hai đường cách ngăn
Ta buồn đem trải vành khăn
Em sầu nhỏ lệ những lần xem thơ
Vần xưa giờ gãy mành tơ
Âm xưa nay bặt! Thẩn thờ mất nhau
Cuộc cờ thua thức xanh xao
Ta tên tục tử năm nào tỉnh say
Cố Quận
Hoa Đi!
Hoa đi rồi...Hoa về đâu
Cho thơ một gánh thơ sầu chốn đây
Hôm qua mùng sáu trăng gầy
Thơ chén rượu đầy! Thơ khóc tàn đêm
Nhặt xác hoa, cánh rụng thềm
Lời thơ như nhũn như mềm lạc âm
Hoa đi! Vần, chữ ai ngâm
Tứ thơ ai đọc bổng trầm giọng oanh
Hoa đi! Thơ vỡ tan tành
Sáng sương phủ thành, trắng mái đầu thơ
Sao Hoa đành đoạn thế cơ!!!
Cố Quận
Thơ Ta Nhớ... Ta bỏ chung ngà tay thảo bút
Lời thơ in giấy trắng học trò
Nhớ Kiên Giang dòng trôi vẩn đục
Phượng ven sông, bến nước, con đò
Áo trắng ai độ nào đến lớp
Đường quanh co, gió lộng hai tà
Bốn nhịp chân mãi rời...chẳng hợp
Ừ! Sao em ác quá em à
Ta dứt vần câu, thơ ta khóc
Tình đơn phương mấy chục năm rồi
Viết cho em trăm nghìn vạn hộc
Tình ta xưa...thuở đó tan rồi
Ta vứt bài thơ, tay rót rượu
Ừ! Ta say nhớ áo hai tà
Cố Quận
Bọn Chúng Mình! Tôi với Anh hai bên bờ biển thái
Một chốn phong trần, một gánh nợ vay
Buổi sáng ra xe, chiều xuống! Hết ngày
Đêm thao thức nằm tính suy lo sợ
Tôi với Chị bốn hướng đời bỡ ngỡ
Gắng học tiếng người, tiếng mẹ ngu ngơ
Đếm từng giây ăn ngủ phải định giờ
Công bao nhiêu bạc, nhà bao nhiêu cái?
Tôi với Em trông nom đàn con dại
Nay kiếm tiệm này sắm áo trẻ trai
Mai mong khu kia bán rẻ đôi hài
Áo sờn, hài rách! Chúng cao thêm mấy tấc
Bọn Chúng Mình! Mẹ cha già bệnh tật
Nơi quê nhà mỏi mắt đợi đàn con
Thằng sáu, con tư Châu Mỹ tay mòn
Con mười, thằng bảy Châu Âu chân chai cứng
Bọn Chúng Mình! Mất, còn số phần chịu đựng
Xưa học chung trường nay tản lạc mười phương
Ba mươi năm tin bặt, gió bụi đường
Nhăn nếp mắt bạc màu sương mái tóc
Bọn Chúng Mình! Hèn sang cùng chung bọc
Cùng màu da, cùng sống kiếp lưu vong
Cùng khổ đau bên bất hạnh chất chồng
Chinh chiến, chia ly! Lệ, máu người cứ đổ
Bọn Chúng Mình! Nắm vận may hội ngộ
Bè bạn kết tình, đáp nghĩa thầy cô
Huynh đệ tổ tông, bằng hữu sư đồ
Xin hãy giữ yêu thương và trân trọng
Cố Quận
Gái Thuyền Quyên
Một tà đỏ, một tà vàng
Dưới ô đầu chụm hai nàng cười duyên
Tiếng làng bên, gái thuyền quyên
Hội tương mới biết danh truyền không hư
Đêm ngồi trên bến tương tư
Hai tà vàng, đỏ...bây chừ làm sao!!!
Cố Quận
Nàng
Đêm qua có con Nai đi lạc
Vào sân! Em chụp, bắt nướng vàng
Sáng thoa hành mỡ xơi cho mát
Chiều thái kèm rau nhậu nhé chàng
Đêm qua có con trừu lộn ngõ
Vườn sau! Em cắn, nấu thịt đông
Trưa hâm nóng bún lùa trơn mỏ
Tối cháo hành, tiêu giã rượu nồng
Cố Quận
Nàng (2)
Hỡi ơi thiếp hai nàng thẳng cẳng
Bởi Bà Hùm răng trắng, móng hồng
Ả nướng vàng, ả thịt đông
Ba phòng! Hai đã trống không, vắng người
Ngồi tưởng nhớ tiếng cười tơ tưởng
Lòng tiếc hoa! Âm hưởng nhị hoa
Ra vào hiu quạnh hai tòa
Trước sau duy chỉ tòa bà thấy kinh
Cố Quận
Áo Đón Xuân Lai
Nhận mồi...Chị muốn rượu mấy chai
Tữu nhập hơi cao, tiếng ngân dài
Có bạn hữu, hai tay cổ vũ
Đàn du dương, thánh thót êm tai
Đêm ngoài thức chờ trăng treo ngõ
Hoa trong sương đợi gió đưa hài
Áo tà hoa tím hương trần lộng
Kìa nét môi cười đón xuân lai Cố Quận
Tóc Mây Lên Đồi Chở Gió
Tóc mây lên đồi chở gió
Xuân về ngang biển hôm nay
Hương nằm vương manh áo ngọ
Sợi mềm ve vuốt bàn tay
Ta lên đồi thấy rồi thơ
Vần rơi theo vệt nắng tơ
Trên từng bậc thang đá dấu
Guốc ai in gót bụi mờ
Tóc mây lên đồi đuổi gió
Xuân vừa qua biển trưa nay
Ta về mơ manh áo ngọ
Thơ tình lúc tỉnh! Khi say
Cố Quận
Mùa Xuân O Tập Làm Thơ
Mùa xuân O tập làm thơ
Mượn mây với gió, mượn tơ nắng vàng
Mơ trăng soi lá trên ngàn
Mơ mưa giọt nhỏ ướt giàn hoa xuân
O mơ thấy gã người dưng
Đứng chờ dưới ngõ như chừng đợi ai
Bóng O ra cửa chân hài
Giật mình! Tiếc giấc mơ dài ngẩn ngơ
Cố Quận
Thống kê hiện tại
Hiện đang có 0 thành viên và 4 bạn đọc.
Kiểu: