Thơ Tình
Chỉ Có Ta!
Chỉ có ta với khối tình bất diệt
Dệt nghìn câu tha thiết những vần thơ
Thuở áo thư sinh cho đến bây giờ
Thuở còn tay sách! Nay bờ bến khách
Không có em lụa tà hương trinh bạch
Nết hiền ngoan trong cốt cách dịu dàng
Lời như ru, âm thỏ thẻ, hồn an
Xưa ngự chiếm tim chàng thơ mấy hộc
Chỉ có ta Với khối tình đơn độc
Đón chờ thu tàn khốc bão mưa về
Đếm từng trang giấy chữ viết ngày mê
Đêm tiếng lá não nề! Cơn gió xoáy
Chỉ có ta và khối tình tan vậy
Không có em ngày đấy...Không có em
Bên những mùa đi, mùa đến bên thềm
Thơ ta khóc tình em, ta thơ khóc
Cố Quận
Áo Em Trắng Vạt Thơ Sầu
Áo em trắng quá thơ sầu
Vần pha chút mực tím mầu thầm thương
Xưa về nhớ gió làn hương
Đêm trang giấy vẽ mộng thường vạt sau
Vội gì mà bước cách nhau
Vội gì mà ngõ rẽ vào lời không
Cho câu thơ lạnh tơ đông
Vỡ từng mảnh chữ! Lạc dòng còn đâu
Áo em trắng quá thơ sầu
Vần pha chút mực tím mầu...vần thương
Cố Quận
Em Đừng Nói Tiếng Tạ Từ
Em đừng nói tiếng tạ từ
Thu chưa tàn lá vàng ư...vội gì!!!
Đừng đi em ạ đừng đi
Vội gì làm cánh chim di cuối trời
Để thơ buồn một góc đời
Để ta vần chữ chơi vơi chữ vần
Để người Tấn khóc kẻ Tần
Để thu mưa giọt sầu dâng lối gầy
Vội gì làm cánh chim bay
Đừng đi em ạ! Vòng tay ta ừ
Em à giữ tiếng tạ từ
Thu chưa tàn lá vàng ư...vội gì!!!
Cố Quận
Rừng Thu Nay Nhớ Thu Xưa
Rừng thu nay lá thu vàng
Đã rơi từng chiếc xuống đàng lá reo
Dưới làn thu cuốn gió heo
Thổi qua xào xạc lưng đèo thu mây
Về mang sương khói trắng vây
Rừng thu xưa lối thu này vắng em
Tà hương lay vóc lụa mềm
Tóc mây sợi rụng giữa thềm cúc thu
Cho rừng một cõi âm u
Nhớ tia nắng nhạt...nhớ mù mịt mưa
Vắng em! Lá rừng thu xưa
Chiếc rơi trên lối thu vừa thở than
Nhớ chân gót giẫm lá vàng
Rừng thu nay nhớ áo nàng thu xưa
Cố Quận
Giai Nhân Và Lão Tướng
Nói cười vai má hồng thưởng nguyệt
Nghe cành thu âm chiếc lá vàng
Đêm ta bên cạnh sáu nàng
Năm canh ả hát, ả đàn hầu canh
Ta chén rượu, người thanh xuân kể
Ta quăng bàu, người lệ nhỏ giòng
Thương thân phận gái long đong
Mảnh trinh tiết giữa biển đông nát đời
Ta tay kiếm một thời ngang dọc
Trời đất kia dạ dốc đem tài...
Bây giờ tóc bạc rụng vai
Giấc mơ nửa kiếp trần ai vỡ rồi
Thôi đừng nhắc! Nàng ôi đừng nhắc
Chuyện bể dâu một khắc lòng đau
Kìa thu úa cả một màu
Gian san xưa đã đắm tàu còn đâu
Nào hãy đổi qua câu phụng thúy
Nàng cùng ta lúy túy đêm nay
Cho cành thu gió lá bay
Cho thành trống điểm bóng ngày dần lên
Cố Quận
Em Đừng Nói Tiếng Tạ Từ (2)
Vội gì em thu vẫn
Còn đây chiếc lá vàng
Trên cao tầng mây trắng
Chiều tím bóng bên đàng
Thơ ta còn âm tiếng
Heo may ngoài song khuya
Thơ ta nào chén tiễn
Thu áo người về kia
Trăng vẫn mờ sương khói
Rừng cây đứng thân gầy
Con nai dừng chân đợi
Tình nhân lối thu này
Thu vẫn còn sao vội
Gì em câu tạ từ
Giữ lòng thôi...đừng nói
Cùng ta chén cạn chừ
Thu xạc xào điểm canh
Xa xa trống vang thành
Đầu tựa vai...sợi tóc
Hương vừa rụng mái xanh
Cố Quận
Trời Thu Chợt Mưa Chợt Nắng
Em! Mùa thu trời chợt mưa chợt nắng
Em có còn áo trắng buổi thu nào
Em có còn chân đuổi tiếng lao xao
Công viên lối cỏ năm nao nhặt lá
Ta mùa thu quê người sương trắng quá
Ta vẫn hoài hương lụa áo người xa
Ta vẫn thương tóc thả xuống lưng mà
Công viên lối cỏ này tha thiết nhớ
Mùa thu xưa! Mùa thu tình ta thuở
Đắm say môi son nở nụ môi cười
Của tháng ngày ngây ngất tuổi hai mươi
Trong vòng tay ấm hơi người yêu...khúc khích
Em mùa thu trời bên kia mù mịt
Trời bên đây gió rít hạt mưa sa
Khóc mối tình tan! Khóc kẻ mất nhà
Khóc niềm ly biệt lụa tà xưa thu vắng
Em! Mùa thu trời chợt mưa chợt nắng
Trời đây buồn...lẳng lặng lá thu rơi
Công viên lối cỏ từng chiếc rã rời
Lấp chôn tình cũ nửa đời ta viễn xứ
Cố Quận
<bài viết được chỉnh sửa lúc 23.12.2013 00:55:57 bởi Cố Quận >
Tết Nào Cũng Áo Đợi Ai!!!
Tết nào cũng chiếc áo nầy
Tết nào cũng một dáng gầy vào ra
Tết nào cũng vắng người ta
Sao tết nào cũng mượt mà, môi son!!!
Trông trời thăm thẳm, héo hon
Mai vàng nở dưới lối mòn đang xuân
Tết nào cũng đợi người dưng
Tết nào mắt cũng rưng rưng một mình
Cố Quận
Tình Chi Nặng Thế Là Tình
Đọc bài thơ tặng giật mình
Tình chi nặng thế là tình hỡi O!!!
Tình từ thuở tuổi học trò
Tình từ buổi ấy hẹn hò bên nhau
Tình O như một trước sau
Tình O tinh trắng một màu thuỷ chung
Đọc xong thơ, dòng cuối cùng
Chúc duyên giai lão anh hùng, mỹ nhân
Cố Quận
Mưa, Nắng Chi Thơ Cũng Nghẹn Ngào
Đừng hỏi là sao...cớ tại sao
Mưa, nắng chi thơ cũng nghẹn ngào
Gió thời trách gió lồng ngọn đến
Mây về lại mắng vân tầng cao
Sáng tia chói mắt đường không tỏ
Chiều ánh mờ ngươi ngõ chẳng màu
Chớ tại sao...còn hỏi tại sao
Mưa, nắng chi thơ cũng nghẹn ngào!!!
Cố Quận
Sao Xưa Không Nói!!!
Muốn nói mà sao xưa không nói
Nào hiểu lòng nhau nghĩ gì đâu
Những ngày em bước qua như vội
Tôi mắt đeo tà trước, vạt sau
Giờ đã qua thời áo thư sinh
Em, tôi hai kẻ lỡ cuộc tình
Tôi, em hai hướng đời hai ngã
Hai người! Xưa không nói, lặng thinh
Cố Quận
Rồi...
Rồi em môi nở nụ tình
Rồi ta cạn chén rượu quỳnh ngồi say
Rồi hương hoa cỏ trên tay
Rồi xuân xanh với bóng ngày tà vương
Rồi nhớ, rồi mơ, rồi thương
Rồi tơ tưởng! Rồi đoạn trường mối tơ
Rồi vần, rồi chữ, rồi thơ
Rồi mong, rồi đón, rồi chờ đợi ai
Rồi em tha thướt áo dài
Rồi ra! Rồi dáng trang đài...rồi đi
Rồi ta luyến mắt, tiếc mi
Rồi xa, xa mãi! Thế thì mình xa
Rồi mai qua tuổi ngọc ngà
Rồi em cùng với ta là cố nhân
Cố Quận
Em! Nữ Hoàng của Thơ Tôi
Em! Nữ hoàng của thơ tôi
Hoàng long ngự áo dài rồi thơ sa
Hai tà xuân nhuộm thắm tà
Tay em tay quạt ngón ngà thon tay
Thơ tôi chưa uống thơ say
Hồn tôi chưa tỉnh giấc nầy đang mơ
Em! Nữ hoàng của rừng thơ
Tôi tên mài mực ngồi chờ áo qua
Cho vần rụng, cho âm sa
Cho thơ tôi hoạ hai tà áo xuân
Cố Quận
Một Thời Thân Ái Cũ
Trời ơi! Cả một thời mơ
Một thời e ấp áo tơ Sài Gòn
Một thời với những eo thon
Một thời đưa đón lối mòn, yên xe
Một thời bóng mát tàng me
Một thời ngồi dưới vỉa hè hàng rong
Một thời tóc mượt, môi cong
Một thời hò hẹn, dạo vòng phố yêu
Trời ơi! Nhớ biết bao nhiêu
Một thời xưa đó...đã nhiều năm qua
Một thời thương tiếc diết da
Trời ơi! Ta đã mất nhà, xa quê
Cố Quận
Áo Muốn Quá Giang!!!
Nầy cô tóc thả, áo hoa
Có muốn về nhà, có muốn quá giang
Tôi đưa cô một đoạn đàng
Cho bụi không bám bẩn làn áo tơ
Cho gió đuổi vạt lụa mơ
Cho nắng thẩn thờ nắng ngự bờ vai
Cho một bóng hoá thành hai
Cho vòng xe đỡ chân hài, ống lay
Tôi mời cô hãy lên đây
Cho lưng tôi, một dáng gầy tựa lưng
Cho ngày xuân thắm màu xuân
Cho hoa lá bổng reo mừng...một đôi
Cố Quận
<bài viết được chỉnh sửa lúc 27.12.2013 11:28:00 bởi Cố Quận >
Thống kê hiện tại
Hiện đang có 0 thành viên và 9 bạn đọc.
Kiểu: