Tình Tự Quê Hương
Thuỷ Liễu!
Thuỷ Liễu bên dòng trôi rợp bóng
Neo thuyền trên bến nước phù sa
Giấc ngủ đêm về trăng dỗ mộng
Nghê thường luân vũ khúc tiên nga
Sáng đi lưu luyến lá cùng cây
Thuyền xa mờ ảo nhánh hoa gầy
Thuỷ liễu! Mai đời vô định hướng
Là đến thu nào trở lại đây
Cố Quận
Bần Quê Tôi
Quê tôi vùng phù sa sông Hậu
Mưa nắng hai mùa những mái tranh
Liếp rau, giồng sắn trồng quanh giậu
Mắm, dừa, bần đứng giữa dòng xanh
Xưa đã lần qua bến sông Tiền
Đất Gò trăng hội lễ tháng giêng
Lăng hoàng gia! Mái mờ nhạt bóng
Đoạt cả tam khoa nức tiếng hiền
Quê tôi giờ đã xa! Quá xa
Những đêm trăng, thao thức nhớ nhà
Nhớ dòng sông Cửu, bần xanh lá
Đứng giữa trời, mây, nước bao la
Cố Quận
Hồ Con Rùa
Hồ Con Rùa của những ngày tháng cũ
Giờ tan trường cả bọn rủ ra chơi
Có ngờ sau ta mỗi đứa phương trời
Thương tiếc quá! Một thời xưa áo trắng
Sài Gòn mùa hè mưa rơi hạt nặng
Đường phố hai bên thưa thớt tiếng người
Ướt chiếc cầu thang mà tuổi đôi mươi
Đến ngồi trốn học bởi lười ôn bài vở
Hồ Con Rùa áo nữ sinh một thuở
Nay về đâu, kẻ bên nớ bên nầy
Kẻ vắng âm tin, kẻ biệt chân mây
Mặt hồ nước động! Cố nhân đà bặt bóng
Cố Quận
Nữ Hoàng Của Ba Lê
Nữ hoàng của Ba Lê
Bên bờ sông thơ mộng
Đêm nằm...thấy trong mê
Từng hồi chuông tháp lộng
Mơ thuyền đi...chén rượu
Trăng nằm ngự trên dòng
Lung linh rừng tinh tú
Kết hang cỏ, hài đồng
Nữ hoàng của Ba Lê
Cung giáo đường vương mộng
Cố Quận
Huế Của O!
Huế của o và mùa hè phượng vĩ
Dưới dòng xanh, mười hai nhịp Tràng Tiền
Cho thơ về vần chữ viết tình riêng
O Đồng Khánh tà nghiêng nghiêng giữ nắng
Huế trong ta là bụi mờ áo trận
Cổ Thành loang vết đạn cối đêm qua
Xác đứa bạn thân còn nằm đấy kia mà
Ta rưng rưng khóc "Sao mầy ra đi vội"
Huế của o bên đây cầu Gia Hội
Chiều Sông Hương, con đường nhỏ Bạch Đằng
Trận Đông Hà cha vì nước bỏ thân
O mắt đỏ! Đầu chít khăn tang trắng
Huế của ta một thời thương đau lắm
Đêm vẫn mơ...mười hai nhịp Tràng Tiền
Ba mươi năm và một mối tình riêng
Thơ rướm máu! Thấm màu hoa phượng vĩ
Cố Quận
Tràng Tiền Mười Hai Nhịp
Tràng Tiền mười hai nhịp
Theo không kịp thơ buồn
Mai đi nhớ Sông Hương
Tình mang theo mấy nhịp
Nhớ tà o Đồng Khánh
Chiều thả gió trên cầu
Bên dòng thu nước lạnh
Phượng vĩ tái tê sầu
Tràng Tiền mười hai nhịp
Theo không kịp chân o
Mai đi rồi! Một kiếp
Tình như lớp tàn tro
Cố Quận
Bây Chừ Trăng Bên Ấy
Xin mượn tách trà
Mượn một cành hoa
Đêm rằm tháng tám
Trăng thức sau nhà
Chốn nầy trăng tỏ
Phương ấy bây chừ
Trăng còn treo ngõ
Như buổi tạ từ
Tình giờ là mộng
Ba mấy năm tàn
Thanh hương ảo vọng
Bóng nhạt trăng vàng
Xin mượn tách trà
Mượn một cành hoa
gửi người năm cũ
Còn lại bên nhà
Cố Quận
Con Không Về Xuân Này
Tết năm nay, con không về
Mẹ Già tựa cửa mắt hề trông con
Ngày xuân sức yếu mỏi mòn
Tóc pha trắng mái! Lưng còm vào ra
Chạnh lòng nghĩ đến lệ sa
Xuân viễn xứ, nhớ quê nhà mẹ ơi
Giọt sầu rơi! Dòng châu rơi
Con thân khách lữ một trời xuân đâu
Cố Quận
Nhớ Quê
Như chiếc thuyền đi nhớ bến chờ
Nhớ thành phố biển khúc sông mơ
Nhớ con đò nhỏ chèo khua nước
Nhớ lễ đình Ông khói mịt mờ
Nhớ anh em của thời tuổi trẻ
Nhớ cây đa cành phủ dòng xe
Nhớ trò cút bắt khi tấm bé
Nhớ bắn bi, đánh đáo bên hè
Nhớ xóm giềng xưa hai mảnh cồn
Nhớ cảnh ghe chài cặp giữa thôn
Nhớ cây cầu đá dăm mươi thước
Nhớ cánh nhạn về buổi hoàng hôn
Nhớ con đường cũ, người năm cũ
Nhớ lá bàng rơi gió tàn thu
Nhớ tay áo trắng vân vê tóc
Nhớ phượng hồng, vang điệu ve ru
Nhớ Tòa Đô Chánh, nhớ Vườn Bông
Nhớ Chợ hai khu cá biển, đồng
Nhớ Nhà Thương Tỉnh, trường Nam-Nữ
Nhớ quán ăn mù khói ven sông
Nhớ con lộ chính Cổng Tam Quan
Nhớ chiều dạo bước thuở bên nàng
Nhớ Sân Bay nhỏ, ao Làng Phượng
Nhớ Vườn Dừa những lúc xuân sang
Nhớ khu mộ lớn Hội Đồng Suôn
Nhớ An Hòa, xưởng đóng ghe xuồng
Nhớ cầu Rạch Sỏi đường rẽ hướng
Nhớ lúc rời xa! Giọt lệ tuôn
Nhớ quá đi thôi nhớ quá nhiều
Nhớ Rạch Giá, nhớ Kiên Giang yêu
Nhớ Nam Trung Bắc non nước Việt
Nhớ quá ai ơi! Nhớ quá nhiều
Cố Quận
Người Xưa
Đông về gió nhớ người xưa
Nhớ trăng soi bến, rặng dừa ven sông
Sương lam giăng nước mênh mông
Gió hiu hiu lạnh! Giữa dòng thuyền trôi
Mục đồng, trâu nghỉ bên đồi
Du dương khúc sáo bồi hồi khách qua
Đường quanh co, mấy nóc gia
Trong sân vắng, gốc đa già người đâu!!!
Cố Quận
Từ Nay Con Áo Cài Hoa Trắng
Từ nay con phải cài hoa trắng
Trên áo mình mỗi độ Vu Lan
Hôm nào con góc trời lẳng lặng
Tiễn đưa Người! Lệ đẵm khăn tang
Từ nay con không còn thấy Mẹ
Đâu còn nghe lời nói yêu thương
Mẹ nằm yên quê mình Mẹ nhé
Mai con đi! Cùng kiếp ly hương
Cố Quận
Những Nhành Hoa Tiễn Biệt
Tay cắt nhành hoa cắm phần mộ mẹ
Những nụ non trắng một màu tang
Con lạy Người! Để rồi mai đi nhé
Mắt như mờ trong màn lệ tràn lan
Mẹ vội chi không chờ con về ăn tết
Vành khăn tang buồn! Nằm lệch che đầu
Kiếp trăm năm biết rằng ai chẳng chết
Vội vàng chi Mẹ hỡi để con sầu
Tay cắm nhành hoa tiễn Người về đất Phật
Từ nay âm dương, còn mất hai đường
Cuộc tương phùng chỉ là những dư hương
Là kỷ niệm theo làn sương tan mất
Tay cắm nhành hoa nghe lòng đau thắt
Cố Quận
Tan Hợp Bất Thường
Đời tan hợp vốn chuyện bình thường
Sao niềm đau ly biệt! Sầu vương
Sáng nghe tiếng nói, chiều âm tắt
Thôi từ đây con, Mẹ hai đường
Đưa tiễn Người đi! Giọt lệ dài
Nhìn quanh trăm kẻ, thiếu bóng ai
Tay gom đôi nhánh hoa tang ném
Đất phủ màu đen nắp quan tài
Đời tan hợp chuyện chẳng bình thường
Nên niềm đau ly biệt! Sầu vương
Cố Quận
Mẹ Đi Rồi! Mẹ tợ làn khói tan
Hồn theo cơn gió thoảng
Con mắt lệ hai hàng
Ruột đau như đứt đoạn
Đời con nay mồ côi
Đâu còn Mẹ nữa rồi
Trăm ngả đường mất bóng
Thương đời con mồ côi
Cố Quận
Mẹ Đi Rồi (2)
Gối quỳ nghe tiếng kệ
Giòng châu nhỏ hai hàng
Lòng đất sâu, dương thế
Con, Mẹ cách hai đàng
Cuộc hợp tan sao chóng
Mẹ đi! Con bạc đầu
Nửa đời qua như mộng
Mẹ đi! Con dạ sầu
Gối Quỳ nghe tiếng kệ
Giòng châu nhỏ hai hàng
Thôi từ nay dương thế
Con một bóng trên đàng
Cố Quận
Thống kê hiện tại
Hiện đang có 0 thành viên và 6 bạn đọc.
Kiểu: