Tình Tự Quê Hương
Thôi Mẹ Đi
Con tiễn Mẹ! Hương hồn về đất Phật
Quên kiếp trần lục dục, thất tình vương
Niệm câu kinh, lời kệ suốt dặm trường
Nhờ mây gió mười phương trời hộ pháp
Con tiễn Mẹ! Tay thắp đôi bạch lạp
Ba nén nhang, chung nước mát, bình hoa
Lòng thảnh thơi chân mẹ bước về nhà
Con lạy Mẹ bốn lạy nầy lễ tiễn
Cố Quận
Ta Thức Mười Đêm
Ta thức mười đêm sầu tóc bạc
Lệ đẵm vai bên cỗ quan tài
Mẹ đâu rồi mình mai, vóc hạc
Nằm yên đây một tấm hình hài
Ta thức mười đêm thương tiếc quá
Người vội! Không chờ buổi xuân nay
Ta thức mười đêm sầu thân rã
Hồn mẹ đà theo khói hương bay
Ta thức mười đêm dạ chất sầu
Lời kinh câu kệ niệm Ni Mâu
Lễ tiễn cuối đầu, tay bốn lạy
Mẹ à! Con khắc tạc ân sâu
Ta thức mười đêm sầu bạc tóc
Cố Quận
Thế Là Mẹ Đã Không Còn
Thế là từ đây đi về
Không Người tựa cửa trước hề đợi con
Nay hồn mẹ đã lên non
Trong sân bóng vắng! Đâu còn Mẹ xưa
Thế là đầu đội nắng mưa
Mồ côi tội mấy cho vừa Mẹ ơi
Nguyện hương linh, tựa cõi trời
Công sinh khắc dạ suốt đời chẳng quên
Cố Quận
Tết Nầy!
Tết nầy tiền quà xuân không gửi
Cành mai chưng thiếu bóng Mẹ Già
Tết nầy đường điện giây không gọi
Người theo mây! Xác chốn quê nhà
Tết nầy con không về thăm nữa
Mẹ Già đâu! Từ Mẫu còn đâu
Tết nầy con chén sầu đóng cửa
Sương bên ngoài! Lệ chảy đêm thâu
Tết nầy tiền quà xuân gửi ai!!!
Cố Quận
Xuân Nào Ta Trở Lại Quê Xưa!!!
Canh tư trăng lặn sau nhà
Thức đun ấm trà...lòng nhủ xuân chưa
Trông ra màn trắng sương thưa
Nhành đào sân trước trồi vừa mới lên
Hay đời viễn xứ xuân quên
Ta thân lưu lạc! Buồn tênh nơi nầy
Bao giờ quê cũ sum vầy
Cho ta nâng bát rượu đầy mời xuân
Cố Quận
Người Xưa
Đông về gió nhớ người xưa
Nhớ trăng soi bến, rặng dừa ven sông
Sương lam giăng nước mênh mông
Gió hiu hiu lạnh! Giữa dòng thuyền trôi
Mục đồng, trâu nghỉ bên đồi
Du dương khúc sáo bồi hồi khách qua
Đường quanh co, mấy nóc gia
Trong sân vắng, gốc đa già người đâu!!!
Cố Quận
Cúng Ông Bà Mùng Ba
Mùng ba đun nước luộc gà
Trưa tiễn ông bà ngày tết về thăm
Nhớ người khuất mặt bao năm
Thương ta nửa kiếp thăng trầm tha hương
Anh, em, dòng tộc mười phương
Nước non tan tác! Đoạn trường đón xuân
Thắp nén nhang, lệ rưng rưng
Cầu quê mẹ, năm nay bừng ánh quang
Cho thiên hạ thoát lầm than
Dẹp loài cộng quỷ trên ngàn tà tâm
Nguyện đức Thế Tôn, Quang Âm
Nhâm Thìn cây cỏ trổ mầm thái lai
Cố Quận
Mùng Năm Ngồi Nhớ Tết Năm Nào!
Mùng năm sáng vác cái cày
Phiêu bạt xứ nầy! Ngồi nhớ xuân xưa
Nhớ tiếng pháo, đêm giao thừa
Nhớ mùng, bảy bữa vui đùa với xuân
Nhớ lân, địa, trống vang lừng
Nhớ đào xứ bắc, mai rừng miền trung
Mùng năm ngồi nhớ mông lung
Nhớ non nước Việt muôn trùng! Dạ đau
Mùng năm dòng lệ nghẹn ngào
Biết đến xuân nào trở lại cố hương!!!
Cố Quận
Tôi Nhớ Bạn Tôi!
Tôi nhớ bạn tôi! Thời học trò áo trắng
Những trưa về trốn nắng dưới tàng cây
Bẻ trái bàng xanh, đánh đáo cuộc gầy
Thua hay thắng, Tao-Mầy chung một vốn
Tôi nhớ bạn tôi! Buổi ra chơi rất nhộn
Chia làm hai, bên bốn đá lùa banh
La hét khi quả bóng thủng khung thành
Thằng xụ mặt, thằng tinh ranh trêu chọc
Tôi nhớ bạn tôi! Bao năm dài bạc tóc
Từ lúc bỏ trường ngang dọc, tha hương
Áo lính, tù nhân, vượt biển tìm đường
Giờ hai đứa hai phương trời tin bặt
Tôi nhớ bạn tôi! Giọt sầu dâng lên mắt
Cố Quận
Nhớ Quê (2)
Đâu ngờ nhìn ảnh nhớ quê
Con đò, bến nước...nhớ về nơi xa
Nhớ bờ đê, cây đa già
Nhớ chiều nhạt ánh nắng tà mái tây
Nhớ trăng, nhớ gió, nhớ mây
Nhớ bạn hữu, chén rượu đầy năm xưa
Dĩa ba khía, những ngày mưa
Rưng rưng nhớ! Lệ như vừa giọt rơi
Cố Quận
Nhớ Nhà!
Tôi nhớ Mẹ Tôi quá đấy mà
Hai năm chưa gặp từ dạo xa
Bên này mây gió đông mưa đến
Tí tách! Tàn đêm thức nhớ nhà
Nhớ màu biển bạc bến Kiên Giang
Hai bờ xanh ngắt lá cây ngàn
Xa xa bóng đảo, dày bóng đảo
Thấp thoáng! Thuyền lênh đênh, dọc ngang
Tôi nhớ bạn tôi mấy đứa giờ
Chân tình còn đậm nét câu thơ
Nỗi vui tao ngộ, ngày tao ngộ
Lòng vẫn chưa quên, gặp chẳng ngờ!!!
Tôi sẽ về thăm, trở lại thăm
Quê tôi miền Rạch Giá, sang năm
Ngắm cầu hai chiếc dầm mưa nắng
Hàng phượng ven sông, góc phố nằm
Cố Quận
Phải Lòng Thương Bậu
Làng em miền Sông Hậu
Quê tôi xứ Tiền Giang
Đây phải lòng thương bậu
Đường xa mấy cũng sang
Theo dòng! Con nước ngược
Tay chèo vượt dặm xuôi
Pháo đỏ thuyền đám rước
Nhà gái tiễn dâu lui
Làng em miền Sông Hậu
Quê tôi xứ Tiền Giang
Dựng lều tranh, liếp, giậu
Mình vẹn chữ tào khang
Cố Quận
Phong Trần Mấy Cuộc!
Phong trần mấy cuộc phong trần
Nay núi tấn, mai rừng tần gió sương
Từ ta bỏ nước ly hương
Đời viễn xứ! Trăm vạn đường đắng cay
Thu ngồi đếm lá vàng bay
Đông nhìn tuyết đổ bóng ngày chậm lên
Xuân trời mây xám mông mênh
Hạ sông lạnh buốt bồng bềnh dòng trôi
Ba mươi năm...thoáng qua rồi
Đêm chén rượu! Dạ bồi hồi nhớ quê
Cố Quận
<bài viết được chỉnh sửa lúc 05.02.2014 00:48:22 bởi Cố Quận >
Nhớ Mẹ Già
Tôi nhớ những ngày xưa còn bé
Mẹ dắt tay tôi bảo đến trường
Trong nắng mùa thu trời gió nhẹ
Hai bóng người in bóng trên đường
Dùng dằng trước cổng tôi ngồi khóc
Mẹ dỗ "Con à! Gắng học đi
Mai sau non nước thân công bộc
Nợ trả, muôn đời sử sách ghi"
Tôi mơ danh tướng chân vào lớp
Mẹ về tay áo ướt lệ con
Ê a vần chữ, bài vở nộp
Mẹ tóc phai màu quên nét son
Rồi đêm lưu lạc nhìn không nói
Tôi lẳng lặng ra bước xuống thuyền
Cơm chiều Mẹ hỏi "Con như vội?"
Tôi giấu Người, cơm nóng tay chuyền
Nay đời viễn xứ nhiều đêm nhớ
Thương quá ngày xưa dưới mái nhà
Tôi rưng rưng khóc! Nằm trăn trở
Xa quá làng quê, cách Mẹ Già
Cố Quận
Trả Lại Tôi!
Trả lại tôi! Tuổi thơ ngày nào
Có nắng vàng áo trắng xôn xao
Có mây ngang mưa về tháng chín
Buổi tựu trường tay vẫy gọi nhau
Trả lại Tôi! Đất trời cố quận
Mùa thu nằm nhớ gió rưng rưng
Nhớ biển sông, nhớ lá xanh rừng
Trăm đảo nhỏ nằm quanh Vịnh Thái
Trả lại Tôi! Quê hương nước Việt
Bao năm đi biền biệt chưa về
Bạn ngày xưa giờ lạc mô tê
Cùng trở gót Phương Nam tái hợp
Cố Quận
Thống kê hiện tại
Hiện đang có 0 thành viên và 8 bạn đọc.
Kiểu: