TUỔi ĐÁ BUỒN 
  Thuở xưa có hai người yêu nhau 
  Cùng trăng thề nguyện câu đá vàng 
  Bên nhau tình thắm thiết nồng nàn 
  Chẳng biết vì đâu vội ly tan? 
  Yêu nhau từ mấy mùa thu trước 
  Đến thu này tình đã nhạt phai 
  Vàng kiêu sa trao duyên cho ai? 
  Đá ngậm ngùi tủi cho phận bạc! 
  Vầng trăng xẻ đôi, đời lạc nhau 
  Nửa theo ai? Nửa sầu hóa đá 
  Mộng đá vàng tàn phai xác lá 
  Để hồn thu khóc tuổi đá buồn! 
  Đầu bạc muộn phiền vì ngóng trông 
  Tuổi đá xanh rêu chờ người mộng 
  Dấu chân trần rong ruổi trăm năm 
  Trái tim đau hằn vết thương lòng 
  Sao hỏi đá bao nhiêu tuổi buồn?** 
  Đâu biết rằng mỗi chiều hoàng hôn 
  Đá âm thầm  nhặt từng xác lá... 
  Đếm tuổi buồn tình đã vùi chôn!!!!!!! 
  [**Nhạc Trịnh: Hỏi đá xanh rêu bao nhiêu tuổi buồn..] 
  [Lãng tử sầu trái tim phiêu bạt.Miên khúc tình xin hát cùng thơ]