HẰNG
HẰNG Nghe đâu chiếc lá nói rằng
Mùa thu đang đến nên trăng rất vàng
Ngàn cây nội cỏ hoang mang
Liệu màu xanh ấy có vàng theo trăng
Hỏi cô em gái tên Hằng
Mùa trăng năm ấy nhớ chăng lá vàng
Lê Tuân
HỒN NHIÊN Sao mà xinh thế hả trời
Hồn nhiên em đến rối bời lòng ta
Mười năm chẳng dám nói ra
Đến khi nói được đã xa xôi rồi
Trăm năm gặp lại : em cười
Ta cười. Hai đứa vẫn người hồn nhiên
Trong ta em vẫn tháng giêng
Trong em ta ngủ bên miền lưu li
Ngàn năm gặp lại chim di
Còn còn mất mất ở đi bao lần
Lần này phải giữ thật gần
Hồn nhiên ta nói ngàn lần yêu em
Lê Tuân
TƠ TRỜI Em giăng xuống đời ta Những sợi tơ huyền thoại Những sợi tơ biết nói Những sợi tơ biết gọi tên nhau Ta kết tơ thành áo lụa nhiệm mầu Rồi ươm mơ trên áo chuyện ngày sau Lê Tuân BIẾT NÓI TIẾNG NGƯỜI Đi đâu lạc giữa cuộc đời Thấy người biết nói tiếng người mà thương Mất nhau từ thuở lên đường Vườn xưa một nụ vẫn mường tượng thôi Chợt em về đậu lòng tôi Nở ra một đóa tinh khôi chưa từng Lê Tuân
Thống kê hiện tại
Hiện đang có 0 thành viên và 3 bạn đọc.
Kiểu: