Trách hờn thân phận vì ai cũng có những hối tiếc.
Chiếc gậy ngã nghiêng, dáng đi run run mùa Đông ngồi xuống bên phía xa chân trời. Nó huýt từng cơn gió âm u, não nề làm biển hồ đóng băng, làm hang cây xác xơ trụi lá.
Hình như có ai đó chết lặng khi tìm được những ký ức bỏ quên trong túi áo. Từng giọt buồn bã rơi lã chã xuống nến gạch khô cứng. Chẳng có ai cả, chỉ còn mùa Đông thôi.
Nó lê đôi chân liêu xiêu băng qua từng con đường xa lạ. Mùa Đôn lạnh quá đến đá sỏi cũng đóng băng.
Nó nhớ lắm một thời của những đam mê, của những cuộc vui tưởng chừng như vô tận. Những ngày tháng đó trôi qua thật nhẹ nhàng, thật vô tư. Nó nhớ lắm cánh đồng cỏ xanh, nơi mà nó đã ngửa mặt lên khoan khoái hớp từng giọt nắng vàng tan.
Chợt một thứ khô cứng đặt lên má nó. Lãnh lẽo, một cái cảm giác chết choc. Đã có lúc nó tưởng rang nó sẽ bất tử, nhưng đó chỉ là ảo tưởng của một kẻ si điên. Dùng hết sức, nó hất văng cái thứ chai sạn, đen đúa ra khỏi mặt nó.
Nó khóc.
Từng giọt nước mắt bé tí teo rơi trên cái thứ mà nó cho là gớm ghiếc đó. Nó đang khóc trên chính bàn tay của nó.
Năm tháng có thể là mãi mãi, nhưng đời người không thể nào là vô hạn được.
Thực ra nó cũng là một người bình thường thôi. Một người đã từng song qua những ngày vô ưu, những ngày chỉ biết rong chơi, rồi lại lao vào cái vòng tròn cuộc song, yêu, giận, yêu,... Nó nay đã già, nhưng thực tâm nó không chap nhận được cái thực tế đó. Nó không thể buông bỏ.
Nó tiếc nhiều lắm, tiếc bông hoa vừa nở sau vườn mà nó quên ngắm, tiếc cho những cuộc tình dở dang.
Cuộc đời là một nghịch lý và kiếp người đầy rẫy những mâu thuẫn. Ta đã từng cho nó là như vậy, để mà rong chơi, để mà hoang phí, để rồi hối hận.
Nó là ta, và ta là Nó.