Màu Tým Tim Em
Dễ Thương Thế Dễ thương thế, anh làm sao giận nổi Giận em rồi, ai sẽ đến đùa chơi
Ai sẽ cười, sẽ nghịch phá không nguôi
Ai rươm rướm để anh ngồi dành dỗ Dễ thương thế, nhưng hay làm anh khổ
Hở chút hờn, hở chút trốn biệt anh
Để anh trông, để anh ngóng làm lành
Ôi con gái nhiều khi đanh đá thật Dễ thương thế, giữa cuộc đời tất bật
Em ghé vào gởi thư ngắn "Thương ơi!..."
Chết đến nơi, anh cũng phải nghe lời...
Lỡ hụt cái, em chuyển đò đổi bến... Dễ thương thế, vậy mà anh trễ hẹn....
Tại kẹt xe, nhúc nhích mấy, chẳng xong...
Thôi đành thôi, anh viết tỏ tâm lòng...
Anh lỡ hẹn khi này, còn khi khác... Nguyên Đỗ
Từ Khi Anh Ngỏ Ý Từ khi anh ngỏ ý...
Một trời thơ vấn vương
Mỗi ngày thêm nhớ nhỉ
Chắc rồi em sẽ thương Từ khi anh ngỏ ý...
Mắt em nhìn long lanh
Đôi lúc buồn phụng phịu
Bắt anh phải làm lành Từ khi anh ngỏ ý...
Bàn tay thon đơn sơ...
Vân vê từng sợi tóc...
Nắn nót viết tình thơ...
Từ khi anh ngỏ ý...
Bước chầm chậm khi về...
Mong đường đi dài mãi...
Từng bước một đam mê...
Nguyên Đỗ
Tôi đi tìm chân lý
tôi đi tìm niềm vui
trong bộn bề cuộc sống
Trong nỗi sầu còn vương
tôi đi tìm tình thương
gia đình và bè bạn
tôi đi tìm hồng nhan
đêm tàn đang dần tắt
tôi đi tìm lẽ sống
tôi đi tìm mộng tưởng
tôi đi tìm tấm gương
của một ai kia đó
để tôi được soi vào
mặc cho tôi thế nào
lòng tôi vẫn không nao
tim tôi vẫn rực lửa
hơn một lần được đi
lần nào cũng thất vọng
hơn những gì tôi ước
chỉ là con số không
Tôi đi tìm chân lý
trong chốn lắm bụi mờ
tôi đi tìm bản thân
chìm sâu vào giấc ngủ
của những ngày lang thang
của những trưa đội nắng
đến những cơn mưa rào
cùng những đêm thao thức
đi hết khắp chốn này
lạc vào cõi hư vô
rồi lụi vào bờ cõi
tôi tấp vào không gian
trong đêm dài lạnh giá
trong giá rét thấu xương
trong thời gian hiện tại
trong mơ ước cuộc đời
ai đi tìm chân lý
giữa chốn đầy thị phi
giữa không gian rộng lớn
giữa bao la nghìn trùng...
chân đi bước nhè nhẹ
lý lẽ câu đối đáp
chân lý là thế sao?
tôi hy vọng là thế
yên vui đến mọi nhà
yên bình cho khắp chốn
yên ấm sưởi mùa đông
yên thân được yên ổn
bình an là hạnh phúc
bình thản chốn phồn hoa
bình tâm chốn hư vô
bình luận cõi thế trần
ai đi tìm chân lý?
ở những nơi thanh vắng
ở những chốn tang bồng
ở những làn gío mát
chân lý ở chốn nao ?
chân lý không lối vào
tìm ra có được không?
chân lý có tồn tại ?...
giữa muôn trùng cuộc sống
tôi đi tìm thiện mỹ
tôi mơ giấc mơ ảo
chỉ có trong tưởng tượng
mãi mãi không bao giờ
nhưng tôi vẫn tìm kiếm
kiếp sống bao nỗi niềm
trào dâng rồi tan biến .....
tôi vẫn mãi tìm mãi ..
< Sửa đổi bởi: nguyenad -- 4.4.2007 19:46:27 > _____________________________
nad
Con Số 35
Con số lạ, nhưng người thường ghép gắn
Cho những chàng trai trẻ, cụ già nua
Chưa biết người, chưa biết tính, lơ mơ
Đi gạ gẫm con nhà lành, thiếu nữ
M mà gắn cho anh con số dữ
Ba mươi lăm, à cũng dễ thương ghê
Biết đâu chừng anh sẽ dắt dê về
Xẻ thịt đãi bạn bè cùng hai họ
Thịt dê mềm, nướng thui, ăn thật bõ
Mới đầy năm, đúng là cỡ dê tơ
Băm mấy mâm bảy món mặn bùi bơ
M xúng xính miệng môi cười dẻo kẹo
Làm dâu mới phải lựa lời khôn khéo
Nói năng vui, hớn hở với người ta
Ừ đấy anh dạy trẻ lúc lên ba
Còn dạy... bậu trước cả ngày chưa cưới
Nguyên Đỗ
Em có nói chi đâu? Đổ oan em rồi nhé
Em có nói chi đâu
Đừng như vậy anh nhé
Cả hai đều khổ sầu Em vẫn tin anh mãi
Tri kỷ tự ngàn xưa
Anh chớ đùa như vậy
Bất chấp chuyện gió mưa HoaTymTým
Khó Tính
Ừ con gái khó khăn ghê thật đó
Nói giữa tim, vặn vọ nói bốn ngăn
Giữa trái tim, chỉ có những giới ranh
Không có chỗ dành cho em chật hẹp
Ừ cánh cửa trái tim anh sẽ khép
Từ nay anh chuyên chú sống tịnh tu
Hay lặng im như trong chốn ngục tù
Em xem đấy... thôi nha đừng bận vướng
Ừ làm thơ ngược xuôi không biết ngượng
Chỉ là thơ, đâu có phải hứa xuông
Một tên hề trên sân khấu đóng tuồng
Để ý chi, cho hồn thêm vương vấn
Ừ con gái hở một ly là giận
Anh nghịch đùa đặt chuyện viết cho vui
Hổng tin anh, em cứ đến đây coi
Gốc đa cũ, anh ngồi mơ thành cuội
Nguyên Đỗ
Cánh Hoa Đào
Nguyên Đỗ Em như cánh anh đào khoe trước ngõ
Chút gió lên là rụng xuống trên sân
Trên cành cây là sắc đẹp thiên thần
Dưới thảm cỏ một sầu đau bầm nát Những cơn gió đem hương tình ngan ngát
Hương hoa đào ngày Hội cuối tháng Ba
Đầu tháng Tư còn bao nét đậm đà
Hoa Thịnh Đốn bừng lên tình hữu nghị Vòng quanh mãi nhìn hoa đào, anh nghĩ
Vườn anh đào đẹp mãi sắp trăm năm
Cánh hoa đào rơi rụng biết bao lần
Bao nhiêu kẻ vẫn trầm trồ khen ngợi Em như cánh anh đào luôn mãi mới
Hương mật đời, nhụy thắm của yêu thương
Gió trời rung, hoa dẫu nát bên đường
Hoa cũng đã một lần trăm nét đẹp
Nguyên Đỗ r
* Cherry Blossoms Festival ở Washington, D.C
thường tổ chức cuối tháng Ba, đầu tháng Tư mỗi năm
<bài viết được chỉnh sửa lúc 19.04.2007 19:02:51 bởi Huyền Băng >
Chữ Nhảy Múa Em biết không, giữa đêm nghe gõ cửa
Cả đòan binh ngôn ngữ đứng ngòai sân
Đã nửa khuya, anh do dự tần ngần
Đến quá trễ đêm nay thành mất ngủ Anh xua tay thôi tạ từ các chú
Khuya quá rồi ta phải ngủ ngay thôi
Hẹn sáng mai, hay chiều tối thảnh thơi
Rồi đóng cửa tắt đèn nằm an giấc Chữ trải chiếu giăng màn ngay trước bậc
Chửa sáng ra đã mở nhạc nói cười
Kéo nhau ra từng cặp múa vui tươi
Làm rộn cả tâm hồn ta tịnh dưỡng Những con chữ trần truồng không biết ngượng
Mặt chúng dày trơ trẽn tỏa đam mê
Gặp anh ra, chúng dừng lại cười hề
Ai bảo trốn đêm qua không chịu thức Cười gượng gạo nhưng trong lòng cũng bực
Phải bùa mê trầm ngải nhớ nhung đâu
Mối tương tư tình tự chuyện còn lâu
Đã quậy tối, sáng nay lại phá sớm Nguyên Đỗ
Mất Dấu Hôn Em lỡ tay chùi mất dấu hôn
Soi gương tiêng tiếc điếng đau hồn
Nụ hôn nồng thắm ai gieo xuống
Em lỡ tay chùi, lỡ hết trơn Em sợ mẹ cha mắng: tuổi hồng
Sao em vội sớm rước long đong
Yêu đương vồn vã tim đau khổ
Nếu lỡ làng chi tê tái lòng
Em lỡ tay... thôi anh sẽ đền
Mai kia... nồng thắm lại hôn thêm
Để trăm dấu ấn trên môi mắt
Có cố tình lau vẫn nét in Mất dấu hôn đầu... em chớ lo
Anh đền em nhé chẳng so đo
Anh hôn ngàn nụ thêm hoa đỏ
Phượng vỹ rực tươi áo học trò Nguyên Đỗ
Anh Kỳ Lắm Đó Nha
Anh kỳ lắm đó nha
Cứ mỗi lần lại nhà
Nhìn người ta chằm chặp
Như muốn nuốt người ta
Em sẽ mách cùng me
Em sẽ khóc đây nè
Để anh tha hồ dỗ
Không được vậy nữa nghe
Nhìn nhau nhè nhẹ thôi
Thỉnh thoảng liếc được rồi
Me, cha, anh, chị đó
Em mắc cỡ, tơi bời
Nhìn nhau dìu dịu em
Theo nhịp đập trái tim
Đừng làm em đỏ mặt
Ngồi đó cứ im lìm
Thương anh lắm anh ơi
Nhưng không nói được nơi
Anh đừng nhìn thế nữa
Chân tay em rụng rời
HoaTymTým
Từ Hoàng Hôn Đến Bình Minh
Từ hoàng hôn đến bình minh em nhỉ
Chiều tím hồng, đêm trăng sáng lung linh
Những vì sao lấp lánh liếc đôi mình
Dưới trần thế đang chìm trong cõi mộng
Chuyện thần thoại vẫn còn trong đời sống
Những Giáng Hương, những áo vải thường dân
Như em kìa nàng công chúa tuyệt trần
Chẳng ngần ngại cười duyên cùng chú cuội
Từ hoàng hôn đến bình minh đắm đuối
Sóng đam mê bàng bạc giải Ngân hà
Em và anh lạc lối bến mơ hoa
Cầu Ô thước dẫn đưa tình Ngưu Chức
Trọn cả đêm chúng mình vui, canh thức
Dựa vai nhau thủ thỉ những yêu thương
Xuân sắp qua, Hạ sắp đến, xa trường
Mình xa cách hẹn một ngày hội ngộ
Nguyên Đỗ
<bài viết được chỉnh sửa lúc 02.05.2007 13:09:52 bởi Nguyên Đỗ >
Thần Tốc
Nguyên Đỗ
Như làn chớp ngày mưa giông gió bão
Tình yêu thương đã sớm loé từ lâu
Âm thanh vang như tiếng sấm lần đầu
Giờ mới động, rung rung hồn mặt đất Như bụi mưa ngày mưa phùn lất phất
Nhỏ li ti cũng thấm ướt đôi vai
Lời yêu thương, từng ánh mắt ngày ngày
Cũng thấm đậm trong tim nhau mãi mãi Như bị yểm hương trầm thơm, bùa ngãi
Hồn mãi mơ, từng câu lạ hóa thơ
Lòng tương tư trông theo dáng sương mờ
Ngỡ em đến, giang tay mừng, rộng mở Như kết chặt tình yêu thương duyên nợ
Nón bài thơ ai đứng đó nghiêng nghiêng
Để anh mơ anh mộng mãi liên miên
Áo dài đỏ đam mê hay áo trắng Nguyên Đỗ
Anh Hư Lắm
Anh hư lắm, nhớ em hoài chẳng ngủ
Cứ làm thơ thủ thỉ với em thơ
Cứ đợi mong cứ mãi mãi trông chờ
Em không tới, cả đêm buồn trăn trở
Anh hư lắm, đã dặn lòng không nhớ
Em học hành chăm chỉ mãi bình an
Không quấy rầy, không cất tiếng thở than
Trăm tấm ảnh thay em nhìn trò chuyện
Nhìn nhau mãi hai đứa mình xao xuyến
Cả đêm dài quyến luyến chẳng rời nhau
Anh thức khuya, hồn bay bổng nơi đâu
Trong điện cấm ngẩng mặt nhìn công chúa
Anh hư lắm, từ nay không vậy nữa
Sẽ ngủ say trong giấc mộng thần tiên
Để được mơ, được thấy bóng em hiền
Khoan thai bước trong cung vàng điện ngọc
Nguyên Đỗ
Em Không Đến
Nguyên Đỗ
Em không đến thơ lờ đờ ngáp ngủ
Vết thương bầm như có mủ trong tim
Đêm cô đơn gió cũng lặng im lìm
Trăng không sáng, sao chạnh buồn cũng lặn
Em không đến dài lê thê bất tận
Ngóng em hoài cổ không khéo dài ra
Chân ngập ngừng lần bước đến ngã ba
Đi trật lối lạc nhau trong cuộc sống
Em không đến hồn phách xiêu vô vọng
Cứ ngẩn ngơ trông ngóng suốt đêm thâu
Viết những gì, viết rồi gởi đi đâu
Miệng lọng ngọng đọc thơ tình vấp váp
Em không đến anh chẳng còn mảnh giáp
Trơ mình ra giữa làn đạn mũi tên
Không, không, anh nhất định chẳng bắt đền
Tự em đến, tự em đi... chẳng ép
Nguyên Đỗ
<bài viết được chỉnh sửa lúc 11.05.2007 12:19:15 bởi Nguyên Đỗ >
Thống kê hiện tại
Hiện đang có 0 thành viên và 5 bạn đọc.
Kiểu: