Định là sẽ viết về điều gì đó thật vui bởi sự ấm áp vừa ghé về. Nhưng rồi, mới vừa cảm nhận, chưa kịp chặt vòng tay thì sự ấm áp đã vội đi, gió lạnh ùa về...
Em mệt mỏi với những suy nghĩ đúng sai, phải hay không phải, nên hay không nên... Vì thật sự, bản thân em rất mâu thuẫn. Nhớ những cái vỗn dĩ phải quên. Đến nỗi, cái sự nhớ ấy bản thân em cũng không thể kiểm soát được, dù rằng đã rất lý trí, rất tỉnh táo. Mới hiểu rằng cái gì đã đi sâu vào tiềm thức thì có cố gắng hay tưởng rằng đã quên, sẽ không bao giờ quên...
Có những yêu thương, những nồng nàn chỉ riêng mình em cảm nhận được. Đừng hỏi tại sao. Khi người ta đã thương yêu thì làm gì có lý do? Dù yêu thương ấy sâu đậm hay hững hờ thì bản thân yêu thương ấy đã tồn tại trong em như hạt mầm đã bén rễ, ăn sâu vào tâm hồn. Vậy thì, khi yêu thương ấy có phải dành cho em hay không, có còn ý nghĩa gì không!?
Ngày trước, mỗi lần ra đường sẽ có người nhắc nhở mặc thêm áo khoác và mang theo khăn choàng cổ. Gần đây không còn những lời dặn dò tương tự, không thấy mình lớn hơn, mà chỉ thấy sự cô đơn nhiều hơn và bỗng thèm nhỏ lại, để được ủ ấm, vỗ về... Chưa kịp nói điều gì thì tháng ngày đã hết. Mùa Đông hình như đã đi qua, vậy mà sao vẫn nghe lạnh? Cái lạnh thấm tận vào ngõ ngách tâm hồn... Em thấy mình bơ vơ quá!
Mùa Đông này, không có một vòng tay... Vậy là đã qua!
-Vũ Viễn Thanh-
P/s: Gần đây bị những cơn đau đầu hành hạ. Mệt mỏi với chính mình, câu chữ không trọn được... Tháng 12 đã qua...!