MẬT...

Tác giả Bài
đời chát
  • Số bài : 2
  • Điểm thưởng : 0
  • Từ: 04.01.2014
MẬT... - 04.01.2014 02:37:08
Ngày..tháng ..năm...
 
  Đỗ vật ra góc giường nằm mệt lả, đôi mắt trân trối nhìn quanh ổ chuột đến chán chường…
  Trong giấc mơ, hắn thấy hắn trần truồng nghêu ngao lang bạt khắp xứ, mọi người trôi qua hắn, ngắm hắn như một tinh vật lạ cuồng điên bát ngát bất tận, tự do và thênh thang têu tao kháo với thiên hạ rằng:" TAO- LỠ- UỐNG-  PHẢI- MẬT..."
 
Ngày ...tháng ...năm
 
  Có những ám ảnh dịu vợi mơn man, những thứ ma mị gợi đấu tranh cho bạn giữa những mặc định " TA -LÀ - NGƯỜI ", tôi như kẻ say không biết phân tranh giữa những mơ hồ đó, loáng thoáng ẩn hiện trong lớp sương mờ ảo như những giấc mơ cứ thế trôi tuột qua…
 
Ngày ...Tháng...năm
 
  Nàng đến, mở ra một thời độ lượng trong hắn, cuộc sống hắn bị chệch ra khỏi thói quen thường ngày, khoảng thời gian dịu vợi hương hoa thơm ngát men say sưa quên trời đất và cũng mở ra một khoảng trời cô đơn đau đớn trong vật vả tê tái khôn cùng nhớ nhung…
  Mọi nghiêm ngặt của ý thức hắn từng trải nghiệm không còn được gọi tên, không một luật lệ nào tồn tại ngoài một tâm hồn phờ phạc chênh vênh và ngơ ngác, bàng hoàng chới với trên đỉnh yêu đương tình nồng, tình yêu , là tình yêu, tình yêu, tình yêu…Con tim nóng bỏng chảy ngược nguồn thình thịch mổi sáng tối và chắc hẵn là duy có nàng, chỉ có cô ấy hiện thân ở quốc độ đó, cơn yêu đương trong hắn cuồn cuộn như sóng vỗ mãi vẫn khát bờ, là cơn khát trong cô đơn thẳm sâu tâm hồn hắn bị lãng quên được khơi dậy từ một ma lực có sức mạnh vượt rào cản luân thường đạo lý, hắn biết rằng từ một thuở xa xôi nào đó, hắn đã từng dám yêu như chết…
 
Ngày ...Tháng...năm
 
  Và có một ngày, cô ấy nghiểm nhiên bước vào đời tôi không tư lự, như bà hoàng…Bạn biết không ,ngay lúc tôi không kịp đóng cánh cửa lòng. Tôi đau cho cô ấy như lẽ tất nhiên, chẳng ai không đau, có gì lạ...Tôi chẳng biết là có khoảnh khắc nào đó tôi đã đau muôn ngàn lần. Nhưng nụ cười ấy nó làm cho mọi thứ ngôn ngữ thành không ra gì, chẳng có ngôn ngữ nào đủ thành tựu để...chỉ có một thứ ngôn ngữ hiện diện đó là thứ âm thanh chờ đợi chực tiết ra khỏi lòng và chẳng bao giờ thoát ra được...Tôi nhìn, đứng đó, cô cũng thế và cô sống ngày lành thiện nếu cậu chỉ muốn nghĩ thế...Sâu thẳm tôi nghĩ, cô cũng chỉ nhìn, bởi chẳng có gì đủ lớn để cô lưu tâm nếu cô không muốn lưu tâm, thế mà cô thường có những đêm mất ngủ...!/ Tôi thấy những người như vậy thường hay cô đơn/ Ồ Không, cô có đủ các mối quan hệ phức tạp để vui và buồn/ cô không phải cô đơn hay buồn tủi, và chả có gì là cô đơn hay buồn tủi ...cứ trôi tuột/ Cô không nhìn/ Cô đang sống/ Nhưng hẳn là cô đã phủ phàng với mình…Những vẽ đẹp được phủ dụ lên mình một lớp mơ huyền thường làm người ta chới với, cậu biết mà./Ừ /.../ Cô khoác lên mình một lớp áo à?/Có khi là lớp miên dụ rất thực dựng giữa ngày không kiềm nổi mình….
 
Ngày ...Tháng...năm
 
  Tôi không chắc hẵn là cô đã đang mang trong mình một nổi đau, nhưng sao cứ thôi thúc tôi hóa thân bằng những suy niệm thành cô, thật như cô đang hiện diện để tôi sống, tôi là cô, và rồi trong không gian đó tôi sẽ làm gì, tôi nghĩ gì, và chắc hẳn rằng rồi tôi cũng như cô…thưa rằng. Tôi vẫn hoài nghĩ về cô
Có những con người đi Ngang qua đời bạn không mang một chút trách nhiệm nào và chính vì thế mà trách nhiệm bạn mang như một món nợ cực kỳ xa xỉ không bao giờ trả nổi, món nợ đó mang khiêm cách tử tế …Có khi ở một quốc độ nào đó không có thứ luật pháp hay phong tục nào chịu trách nhiệm.
 
Tôi gọi cho cô, thi thoảng tôi hay có những cuộc gọi không có chủ đề và chẳng biết vì sao gọi…Tôi bắt gặp cô khi chúng tôi hoang nghĩ về sự cô đơn, cô bảo/ ” Con người ta chỉ sợ cô đơn khi không còn cô đơn nào nữa, còn người hay mang cô đơn thì cô đơn nào có lạ gì”/ thế thì, thì là, rằng Chúng ta chẳng còn nhân danh tồn tại nào để nói nữa, tăt tiếng và im lặng sinh ra từ đó
 
Ngày ...Tháng...năm
 
Một hôm chiều mênh mông lắm, màu hồng hoang gợi xa xưa dấy lên bồi hồi, trong đầu hắn mơ hồ thấy màu môi ấy cứ  tô da diết lên mây chiều, lòng chợt hoang mang, lòng khắc khoải trầm mặc, lòng tím dát , chợt nhớ về cánh chim lẻ lạc bầy, cánh thiên di sải cánh rộng tít mãi lên cao xanh, bõ lại ai đó cô lẻ để bay xa hút đến một nơi không bến đỗ, nơi đó chiều buông thường buồn như vốn người lữ thứ chẳng biết lạnh lùng, cánh thiên di ấy cứ làm hắn nao lòng mổi khi.
Mấy bận như hôm nay, ngày ủ dột phôi pha trôi qua như gió thu buồn vương trên tóc, như người đi ngang thoảng một mùi hương ngát ngát qua đời mình mà chưa kịp gửi lại một niềm riêng cho người ở lại, người đi đang nghĩ gì,  có buồn không? Chẳng mấy khi mà hắn đến là từ bi mở lòng mình đau đáu làm người ở lại, hắn có đủ kinh nghiệm để biết rằng chẳng nổi đau nào như nổi đau nào, chẳng ai muốn đau, nhưng mọi thứ cứ thế dồn dập nhẹ nhàng trơn tuột hiên ngang bước vào lòng từ khi nào chẳng hay, bước chân ngày xưa đã quên lãng từ khi có một hy hữu trùng lặp, đó là tình thương, có phải hắn thương mình những ngày lang thang cô độc hoang hoải và đau đớn khi tìm lại chính mình ở nơi xa lạ? hẵn là cô có một nét chi đó đủ lạ, đủ kiêu hãnh và đủ gợi cho tôi khao khát tìm tôi nơi cô những ngày xưa củ.
Tôi hay nghĩ về những niềm riêng, có khi đó là lúc thấy mình không lang bạt, kẻ cô đơn thường hay phóng nổi buồn mình bằng mọi cứu cánh, còn xa hơn nữa là cho nổ một loạt bom cầu mong xơ xác lòng và sau đó băng vá vết thương chỉ để trông thấy mình đang có cảm giác sống ngay cã khi đang tự sát tâm hồn mình rướm máu để tìm kiếm một nổi đau khôn cùng...
...Ngồi lại với lòng xót xa...
 
 Ngày ...Tháng...năm
 
  Tôi sẽ tìm em/ nhưng tôi ko chắc/ bởi trong tôi giờ đây người con gái nào ngang qua cũng là em, cũng một màu đỏ hồng ấy, làm sao, làm sao/
Hắn nhớ lại giọng cô và một vài giọng quẩn quanh, chẳng nghe gì, loáng thoáng: “Đằng sau em là một bức tường, tường câm anh à”
Bức tường / Bức tường/ hắn nhủ thầm. Sài Gòn này những đâu là có tường?  Quanh nhà thờ Đức Bà ư, quanh đó ư, trên đường Hàn thuyên cũng có tường, trên đường Paris cũng có tường, tường nào là của em?

..
.
  Tôi nhìn cô, không một lời nào, tôi thấy cô rạng lên vẽ sáng tỏa khác biệt với tất cã những vị khách ngồi quán café Thức như tất cả năng lượng hoan nồng của tôi đều chuyển nhượng cho vẽ ngời ngời đó/ Nheo mắt, gườm: Ừ sau em là tường/ Quán hết chổ ngồi, em đành ngồi dựa vào tường này vậy...
 
  Ngày ...Tháng...năm
 
  Hai ngày nằm liền không ra khỏi nhà, thi thoảng nhìn cái điện thoại xem có tin nhắn nào không. Có khi đó là công việc duy nhất nên làm vào lúc này khi con người ta hoang mang chưa chấp nhận chính mình, rằng, đã nhớ một người.
Những trãi nghiệm hẵn là mang cho ta nhiều kinh nghiệm và nhiều phương cách để xử lý mọi vấn đề, nhưng hình như kinh nghiệm thường thì đóng cục không sáng tạo, nó mang nét dằn vặt đấu tranh với chính mình hơn là để giúp xử lý. Có khi tôi thấy đầu óc mình vang lên những tiếng nổ kinh hoàng mổi đêm, chát chúa, rồi những âm thanh lạ, những hình nhân không hình dạng người méo mó bay lơ lững hò hét, máu phun tràn đỏ choét hơn cả địa ngục, phỉ báng, đùa bởn, xỏ xiên tôi, thỉnh thoáng tôi thú tội với chính mình với hàng trăm hàng ngàn hình ảnh của những cô gái nào đó vụt qua trước mắt, từng đốm sao chớp lòe...như thật…
Người ta bảo hắn điên, người bảo hắn khùng, tôi chắc hẵn là hắn đã có một lý do gì đó chính đáng cho chính mình lúc này, mổi sáng, tối, đó là chờ tin nhắn, chịu không được nữa thì hắn bắt máy lên gọi theo quán tính, chẳng nhất thiết là cô phải nghe máy, ngfhe cũng được , không nghe cũng được, hắn chỉ biết với cô hắn chưa bao giờ ngần ngại nhấc máy lên gọi và trong lúc hắn chưa biết mình gọi để làm gì, vì sao gọi, cô làm hắn hoang mang đến kỳ hoặc.
 
  Ngày ...Tháng...năm
 
  Hắn luôn bị sự cô độc quyến dụ, nổi cô độc có vẽ đẹp gì đó đến lạ lùng, hình bóng người lang thang rảo bước một mình cô quạnh dưới lớp sương khuya mơ màng tủi một kiếp người đa mang  luôn ám ảnh hắn từ những ngày biết buồn, những chuyên đi hoang mang lại sự trống rỗng buồn bã, có khi rút cạn tinh linh và dìm hắn xuống tận đáy sâu thẳm tuyệt cùng đớn đau, để từ tuyệt vọng cùng cực, cái mang lại cảm giác cho hắn đáng sống hơn là …
 
  Ngày ...Tháng...năm
 
....TIẾP TỤC CUỘC CHƠI...
 
“ Sài gòn tấp nập đến thế bỗng trở thành nghĩa trang không người, một xa mạc khô cằn hoang phế, và  thật tuyệt  diệu là trong đống nhầy nhụa đó có một thứ uyên nguyên mà tôi cho là một cuộc chơi vẫn tiếp tục đó là hi vọng, một hi vọng đính kèm xót xa…”
 
*** Từng giọt Cơ- Hồ Được- Mất bằng tĩnh tịch vô ngôn đã vừa băng hà khi đồng hồ giao thừa vừa điểm ***
./.
Lê Sơn Tùng