[Preview] Mùa Đông Ấm Hoa Sẽ Nở - Tuyết Ảnh Sương hồn
snoogy 08.01.2014 14:58:45 (permalink)
ThueSach.vn - Mùa Đông Ấm Hoa Sẽ nở (Tuyết Ảnh Sương hồn): "Trong cuộc sống, có lẽ thực sự cần đến chữ "duyên”. Mặc dù ban đầu, anh chỉ là sự lựa chọn trong lúc túng quẫn cùng đường của cô, nhưng thực ra, số phận đã lặng lẽ an bài tất cả. "Số phận đã định” - Lam Tố Hinh vô cùng tin tưởng vào bốn chữ này. Ngoài điều này ra thì không gì có thể giải thích được cho sự gặp gỡ giữa cô và Anh Hạo Đông...."

Mùa Đông Ấm Hoa Sẽ nở



Cô gặp anh trong lúc đang túng quẫn, cùng đường. Từ đó, vận mệnh đã lặng lẽ thay đổi. Vốn liếng nguyên thủy nhất của thiếu nữ đang độ thanh xuân giống những đồng xèng trên canh bạc vận mệnh.
 
Hiện thực muôn vàn khó khăn đã khiến cô quyết định dùng những đồng xèng này để đổi lấy cơ hội tiếp tục học hành. Đây vốn chỉ là một cuộc giao dịch vật chất nhưng một cách vô thức, trong trái tim cô đã dần chan chứa bóng hình anh.
 
Cô không biết tại sao mình lại thích anh, mà thích một người, đâu cần lý do.
 
Cảm giác rung động tinh tế này đơn giản chỉ là tình cảm không thể kìm nén. Trong lúc anh suy sụp, cuộc đời giống một trời đầy tuyết, cô đã nguyện làm lò sưởi ấm áp, làm tan chảy giá lạnh trong anh…

Sách cùng tác giả:
Gặp Anh Giữa Hàng Vạn Người



Trích Đoạn:
 
Khi Bạch Lộ ra khỏi phòng bệnh thì nước mắt đã ầng ậng chực rơi. Dương Quang hẳn cũng đoán được mẹ mình nói với cô những gì, vẻ mặt anh vừa buồn bực vừa bất đắc dĩ, ngoại trừ thở dài cũng không biết nói gì. Anh có thể nói gì đây, anh không thể đi mắng mẹ mình hòng trút giận cho cô. Thượng Vân vừa mổ xong đang nằm trong phòng bệnh chính là kết quả sai lầm của bọn họ, làm sao có thể đã sai còn sai thêm? Sự tình náo loạn đến cục diện này, cả hai người đều không biết phải làm sao. Có lẽ, đối sách duy nhất trước mắt chính là nhẫn.
 
Lúc tiễn cô về, Dương Quang mới ghé vào tai cô nói nhỏ: “Ban nãy mặc kệ mẹ anh có nói gì khó nghe em cũng đừng để bụng. Bây giờ bọn mình không thể so đo với bà, trước hết cứ nhẫn, cứ nhịn bà một chút.”
 
Cô rưng rưng gật đầu: “Em hiểu mà.”
 
Dương Quang còn định nói gì đó, nhưng lại bị Ninh Manh chạy tới cắt ngang: “Dương Quang, mẹ anh gọi anh vào có chuyện gì kìa.”
 
Trong lòng Bạch Lộ hiểu rõ, Thượng Vân thì có chuyện gì chứ, chẳng qua bà không muốn cho con trai mình cơ hội tiếp xúc với cô thêm mà thôi. Anh không biết làm sao đành nhìn cô một cái: “Vậy em tự về đi nhé, đi đường cẩn thận.”
Dương Quang quay về phòng bệnh, nhưng Ninh Manh không lập tức đi theo, cô ta dùng ánh mắt sắc bén ác liệt như thẩm phán nhìn về phía Bạch Lộ: “Chị còn mặt mũi đến đây sao, nhìn xem dì Thượng đã bị chị hại ra nông nỗi nào, chị không chọc cho dì tức chết thì không cam tâm phải không!”
 
Bỏ lại một câu như gai đâm vào lòng người, Ninh Manh quay ngoắt trở về phòng bệnh. Bạch Lộ một mình đứng lặng hồi lâu trên hành lang phảng phất mùi thuốc khử trùng của bệnh viện, nước mắt nhịn xuống nãy giờ cuối cùng tuôn chảy như hoa rơi ào ạt.
 
Khi chuyển xe từ bệnh viện về đến công ty, ca chiều đã vào làm từ lâu. Cũng may bình thường công ty không quản nghiêm về mặt này, buổi trưa chậm trễ độ mười lăm phút cũng không có vấn đề gì. Bạch Lộ đã lau khô vết nước mắt trên mặt, cô không thể để người khác nhìn ra mình vừa khóc xong, suy cho cùng công ty không phải là nơi có thể tùy ý bộc lộ cảm xúc cá nhân.
 
Cửa thang máy vừa mở ra, Mân Khôi làm tiếp tân ở sảnh trước vừa thấy cô liền nói: “Bạch Lộ, cậu về rồi đấy à, tổng giám đốc Vương tìm cậu nãy giờ.”
 
Cô giật mình: “Có chuyện gì à?”
 
Từ trước đến nay cô đều là cấp dưới trực tiếp của Hoắc Mân, Vương Hải Đằng hiếm khi trực tiếp tìm cô. Có điều hôm nay Hoắc Mân xin nghỉ ốm, có thể ông ấy muốn tìm cô hỏi han sự tình.
 
Trong mắt Mân Khôi lóe lên một tia sáng ra chiều hiểu biết, nhưng miệng lại nói: “Không biết nữa, di động cậu gọi mãi không được, tổng giám đốc Vương bảo tớ cứ cách năm phút thì gọi cho cậu một lần.”
 
Bạch Lộ ngạc nhiên lấy di động ra xem, cũng không biết điện thoại tự tắt máy từ lúc nào. Khả năng cất trong túi bị cái gì đó đè lên ấn vào nút tắt máy. Không biết Vương Hải Đằng gấp rút tìm cô làm gì, cô bèn khẩn trương chạy về phía văn phòng tổng giám đốc, gõ nhẹ vài tiếng rồi đẩy cửa ra hỏi: “Tổng giám đốc Vương, ông tìm tôi có gì không ạ?”
 
Chiếc ghế văn phòng bọc da sang trọng xoay lại, đập vào mắt là một khuôn mặt với đường nét sắc sảo, nụ cười nhẹ như có như không – không phải Vương Hải Đằng, là Chương Minh Viễn. Tay phải anh ta đang cầm di động ra khỏi tai, rõ ràng là vừa nhận xong một cuộc điện thoại.
 
Bạch Lộ sửng sốt, hoàn toàn không ngờ được anh ta sẽ xuất hiện tại nơi này, ngây người trong giây lát rồi mới nói: “Chào cố vấn Chương, là anh ở trong này sao, tổng giám đốc Vương không có đây ạ?”
 
“Ông ta tạm thời có việc ra ngoài rồi, chìa khóa văn phòng tôi đều ở chỗ cô, cô không ở đây tôi cũng không vào được, ông ta để tôi ở đây ngồi chờ cô về.”
 
“Vậy sao, xin lỗi, tôi mở cửa cho anh ngay đây.”
 
“Thôi, không cần nữa, vừa nhận một cuộc điện thoại nên tôi cũng đang chuẩn bị đi.”
 
Anh ta vừa nói vừa đứng dậy vòng qua chiếc bàn làm việc lớn đi về phía cửa phòng. Bước chân phóng khoáng mạnh mẽ, rõ ràng vết thương trên chân đã khỏi hẳn. Cô vội vàng né người sang, để không làm cản trở hướng đi của anh ta. Đột nhiên sực nhớ ra: “Đúng rồi, nghe tổng giám đốc Vương nói Chương lão tiên sinh bị ốm, bây giờ đã không sao rồi chứ ạ?”
#1
    Chuyển nhanh đến:

    Thống kê hiện tại

    Hiện đang có 0 thành viên và 1 bạn đọc.
    Kiểu:
    2000-2024 ASPPlayground.NET Forum Version 3.9