HOÀI NIỆM
Xuân chưa qua
Mà hè đã tới
Trời bốn phía mây giăng
Sấm nổi
Lá vội vàng rơi
trên mặt hồ sũng nước
Đời thì mải miết
mà em thì đơn côi
tháng năm ấy đã vắng xa rồi
Anh có nhớ...
Em không xứ sở
xa lạ lời yêu anh
nỗi nhớ rất xanh
trên những con đường tiếp nối...
Thèm cảm giác được chờ được đợi
khi em trở về
Anh đã đi qua những say mê
Và đã nói về một tình yêu không chết...
Rồi vẫn thế
những tháng ngày mỏi mệt
lướt qua em...
_____________________________
Ngày tháng vẫn cứ trôi
Trôi qua đời anh
Trôi trên tóc em
Những sợi tóc dần dần nhuộm sắc
Và khuôn mặt
Đầy những dấu chân chim
Chiều hoang vắng
Gió rì rào
Tất cả như hòa vào nỗi nhớ
Thật đắng cay
Thật hạnh phúc
Anh chợt hiểu rằng : hạnh phúc chính là nỗi đau thương
nhóm lửa tình làm chi khi đã tắt
bóng hình em đã vụt mất khỏi lòng tôi
nhắc làm chi duyên củ qua rồi
đừng khơi lại cho lòng thêm đau xót.
Viết cho tất cả những gì yêu thương và đổ vỡ Có một loài hoa lạ
về hát giữa ngõ phố buồn
chiều xanh hiu hắt
nỗi niềm tha hương!
Năm tháng như chòm mây trôi
đâu là ngày yêu dấu cũ?
đôi mắt em buồn xa u uẩn
Ôm đa đoan vào lòng
làm hành trang đi trong nhân thế
Ôi yêu tin bụi phủ!
Ta đâu còn trẻ nữa
Tóc sẽ hóa mây trời
lòng như dòng sông trôi
lặng lẽ mà dữ dằn bão tố
Anh ra đi
ngay cả khi đã hứa lời duyên nợ!
Xin thương yêu thành vòng nguyệt quế
như vương miện đỉnh đầu
Lòng đau ơn huệ
Cửa đã khép và bình minh lặng vỡ
Sao lại khóc chia ly khi xuân còn chưa nở
Ta đâu còn trẻ nữa!
Người ơi...
ĐỘC HÀNH
Ôm niềm thương làm hành trang vào nhân thế
Em độc hành tìm lại dấu chân xưa
Chiều lang thang đón gió lúc sang mùa
Mây hiu hắt chân trời pha sắc lạnh
Em vẩn biết yêu anh là dại dột
Nhưng tim lòng em chẳng thể khiến sai
Bụng bảo quên nhưng dạ cứ nhớ hoài
Biết làm sao khi không người thay thế
Ngày xưa đó mình bao nhiêu kỉ niệm
Tập tành yêu cho ra vẻ lớn rồi
Cũng đường hoàng cũng đạo mạo như ai
Tưởng vui thôi..ai ngờ mình yêu thật
Một ngàn ngày yêu ba ngàn ngày xa cách
Rồi một chiều , anh lặng lẽ ra đi
Lá thư xanh theo ngày tháng vơi dần
Còn lại đây dấu chân buồn trên cát
Từng buổi chiều chờ hoàng hôn trên biển
Nắng lịm dần , nắng đẹp thật anh ơi !
Đôi hải âu đùa bọt sóng tìm mồi
Ôi ! giá chúng mình là đôi hải âu anh nhỉ?
Trích đoạn: nguyens
MÀU HOA NĂM ẤY
Ngày ấy ươm buồn chẳng có tên
Chiều rơi giọt đắng rụng bên thềm
Nâng cành hoa tím -mầu hoa úa
Nhặt bóng trăng thanh -ánh nguyệt mềm
Lặng lẽ tim côi chìm nỗi nhớ
Âm thầm bóng lẻ ngập sương đêm
Mầu hoa tim tím - hoa năm ấy
Còn đọng trên mi -ngấn lệ dài
Nhớ người năm ấy
Ngày ấy mây chiều cũng có tên
Nắng mang nỗi nhớ rụng bên thềm
Giơ tay gọi nắng cây in bóng
Ôm gió tìm thơ gió động rèm
Kỷ niệm tuổi hồng hồng nỗi nhớ
Ôn mơ ngày cũ bóng người quen
Người ơi! Mới đó năm xưa ấy
Tóc sương có bạc sợi nào thêm!
12.05.2006
ĐH Repost
*Có chút quà mọn gặp mặt. Chúc cuối tuần vui vẻ!
nơi lạnh ko phải là nơi cực Bắc
cũng ko phải là chốn Đại tây Dương
mà chính là nơi thiếu tình thương
ở nơi đó ngàn năm giá buốt
ai bảo yêu thơ là lãng mạn
tôi xin một lần lãng mạng để yêu thơ
ai bảo yêu em là đau khổ
tôi nguyện một lần đau khổ để yêu em.
[image]http://diendan.vnthuquan.net/upfiles/1546/48D5D59CDDE245909B048E8F98E7B268.gif[/image]
CÔ BẮC KÌ NHO NHỎ
Ngày ta yêu cô bắc kỳ nho nhỏ
Là một chiều con phố bỗng lạ hơn
Người không quen cũng cảm thấy thật gần
Ai cũng tưởng là có quen nhau thật
Ngày ta yêu con đường như ngắn lại
Mỗi buổi chiều vẫn thả bước chân hoang
Đi xuống đi lên mổi tối mấy lần
Cùng thằng bạn lại tập tành uống rượu
Rồi một đêm - đúng là đêm định mạng
Cởi nỗi lòng thốt hai tiếng yêu em
Miệng ta khô- em.. ánh mắt dại khờ
Ta run rẫy..
Ôi tình yêu sao huyền diệu
Qua đêm đó trang sử tình đã mở
Nối tiếp là những ngày tháng yêu nhau
Bao yêu thương bao cay đắng ngọt bùi
Ta nhận hết
Vì ta yêu cô bắc kì nho nhỏ
<bài viết được chỉnh sửa lúc 13.05.2006 09:00:31 bởi nguyens >
Quên
Anh đã quên rồi ! thật thế sao?
Tình ta đã khép tự hôm nào
Vì ai chối bỏ ân tình cũ
Nên mắt tơ vương mộng ước đầu
Mây thích đi hoang tìm gió mới
Trăng thèm về lại với duyên xưa
Chiều đi - để lại hoàng hôn nhớ
Đếm ánh sao đêm - nhặt nỗi sầu
<bài viết được chỉnh sửa lúc 13.05.2006 10:48:55 bởi nguyens >
KHÔNG THỂ NÀO QUÊN
Có thể nào quên chuyện đó sao
Thề non hẹn biển với trăng sao
Ly hương loạn lạc xa tình cũ
Cơm áo gao tiền bỏ chốn xưa
Mây vẫn bay về bên ấy gọi
Trăng còn thấp thoáng cạnh bờ ao
Sông ơi! Chở hết niềm thương nhớ
Tinh ấy ngàn năm vẫn dạt dào!
13.05.2006
ĐH
<bài viết được chỉnh sửa lúc 13.05.2006 11:08:47 bởi Đuyên Hồng >
Trích đoạn: nguyens
ĐỘC HÀNH
Ôm niềm thương làm hành trang vào nhân thế
Em độc hành tìm lại dấu chân xưa
Chiều lang thang đón gió lúc sang mùa
Mây hiu hắt chân trời pha sắc lạnh
Em vẩn biết yêu anh là dại dột
Nhưng tim lòng em chẳng thể khiến sai
Bụng bảo quên nhưng dạ cứ nhớ hoài
Biết làm sao khi không người thay thế
Ngày xưa đó mình bao nhiêu kỉ niệm
Tập tành yêu cho ra vẻ lớn rồi
Cũng đường hoàng cũng đạo mạo như ai
Tưởng vui thôi..ai ngờ mình yêu thật
Một ngàn ngày yêu ba ngàn ngày xa cách
Rồi một chiều , anh lặng lẽ ra đi
Lá thư xanh theo ngày tháng vơi dần
Còn lại đây dấu chân buồn trên cát
Từng buổi chiều chờ hoàng hôn trên biển
Nắng lịm dần , nắng đẹp thật anh ơi !
Đôi hải âu đùa bọt sóng tìm mồi
Ôi ! giá chúng mình là đôi hải âu anh nhỉ?
Này bàn tay đẹp
đẹp để làm gì
Khi anh quay gót
hững hờ bước đi
Này đôi môi xinh
như hoa bình minh
Anh không đứng ngắm
Môi cười một mình!
Này mái tóc mây
xòa vào năm tháng
Đò chiều đã vãn
còn ngóng người sang...
Này người đã bạn
của tôi một thời
Sao như gió thoảng
sao như mây trôi
sao người gian dối
phụ tấm tình tôi...
Hạnh phúc là thế
như trò ú tìm
Xa rồi mới rõ
có người trong tim!
CƠN GIÓ LẠ
Em phụng phịu
Chiều qua cơn gió lạ
Lén sổ sàng
Hôn phớt cánh môi ngoan
Để giữa đêm
Em thao thức mơ màng
Tay xoa nhẹ bờ môi
Tìm dấu vết
..........
Rồi khi chiều về
Lang thang trên phố
Chợt nhớ thầm
Cơn gió lạ hôm xưa
Tim bâng khuâng
Và xao xuyến lạ thường
Nghe ấm áp
Một cái gì sao... dễ chịu
<bài viết được chỉnh sửa lúc 13.05.2006 16:42:13 bởi nguyens >
Khóc mẹ
Mẹ hiền ơi hỡi ! mẹ hiền ơi !
Âm cảnh dương gian cách bịêt rồi
Thắp nén nhang thơm lòng khấn nguyện
Nhìn làn khói mỏng lệ tuôn rơi
Công lao dưỡng dục như non biển
Ân nghĩa cưu mang tựa đất trời
Hiếu tử dập đầu xin bái lạy
Hương hồn từ mẫu mãi an vui.
Tặng Hà thế vũ.
Biên hòa ngày 14/05/2006
Khóc Mẹ
Mẹ đã đi rồi! Mẹ quý ơi
Còn ai phụng dưỡng nữa trời ơi!
Nhìn làn hương khói đau như cắt
Chít mảnh khăn tang lệ ướt rơi
Công biển ơn trời chưa trả được
Âm dương đôi ngả cách xa rồi
Con thơ baó hiếu nào đâu mẹ
Thắp nén nhang thơm dạ rối bời 15.05.2006
ĐH
Ừ !
Ừ thôi ! em nhé.. đành thôi vậy !
Tàu lỡ..sân ga mãi đứng chờ
Lặng lẽ tàu đi vàng bến mộng
Âm thầm ga đợi nhạt trời mơ
Người đi nhớ lại hồn thơ vỡ
Ta đứng nhìn theo bóng nguyệt mờ
Ai oán đàn ru hồn mặc khách
Tơ chùng phím nhặt khúc duyên thơ
HÓNG GIÓ
Sợi gió hiu hiu lạnh cả trời
Con thuyền không bến lững lờ trôi
Trên sông hơi nước bay mù mịt
Dưới bến lục bình dạt mấy đôi
Gió lộng sương pha mềm nỗi nhớ
Lệ nhòa mắt ngọc nhạt tình phôi
Mười năm ân ái duyên nồng thắm
Tình nghĩa đôi mình há thế thôi??
<bài viết được chỉnh sửa lúc 15.05.2006 12:02:34 bởi nguyens >
Thống kê hiện tại
Hiện đang có 0 thành viên và 4 bạn đọc.
Kiểu: