HOÀI NIỆM
TUỔI HỒNG
Cô bé hồn nhiên tuổi dậy thì
Mơ huyền ánh mắt mộng hoen mi
Ửng hồng e ấp lên màu má
Môi hé ngập ngừng.. biết nói chi
Thuở ấy trăng non mới chớm tròn
Ngọc ngà khuôn thước tự nhiên hương
Tóc lơi buông thả làn mây tím
Biển mộng trùng dương buổi nắng hồng
Gặp gỡ làm chi đến lạ kì
Chưa gì đã nói chuyện chia ly
Tiễn chân người ấy ra quan ải
Cô bé ngu ngơ chẳng biết gì
Băng giá lên ngôi phận má hồng
Vàng theo năm tháng cảnh chờ mong
Tin xa nhắn lại người đi mãi
Từ đó trong em một nỗi buồn
Khát
Khao khát ngập tràn anh biết không?
Chiều rơi nhung nhớ gửi hương đồng
Thì thầm gió thoảng mùi hoa sữa
Mơ bóng thuyền về cuối bãi sông
Đã mấy thu rồi đợi gió ngông
Người đi để lại cái long đong
Sương đêm nhòa nhẹt làn mi khép
Đau thắt trong lòng mộng thả rông
Băng giá ngập hồn buổi lập đông
Chuyện tình như trả lại mênh mông
Chơi vơi một khoảng trời hoang lạnh
Cay đắng từ đây khỏa ngập lòng
Em biết là anh sẽ nói... không !
Tình yêu chẳng có cái tương đồng
Chuyện tình chưa vẹn câu chung lối
Anh.. dẫu thế nào..cũng nhớ sông
BỐN LOẠI TẦM
Ngồi buồn bỗng nghĩ chuyện bâng quơ
Ma mãnh chẳng qua dựa cái khờ
TẦM GỬI sống nhờ thân bợ đỡ
TẦM PHÀO miệng nói chuyện ngây ngô
TẦM THƯỜNG đạo đức quan ông nhỡ
TẦM BẬY việc làm bé cái lơ (nhầm)
Biết sống loanh quanh tìm cái ghế
Mù đời chăm bẵm cứ làm thơ
<bài viết được chỉnh sửa lúc 05.07.2006 10:39:37 bởi nguyens >
TÌNH XUÂN
Nửa đời khao khát mảnh tình xuân
Mà bóng thiều quang cứ khuất dần
Vồn vã mưa thu về lặng lẽ
Lạnh lùng gió hạ đứng phân vân
Thuyền đi bến đợi chùng năm tháng
Tết đáo xuân lai khuyết nguyệt cầm
Biển vắng chiều nay hiu hắt lạnh
Nắng vàng hanh nhẹ chút bâng khuâng
HỨA
Anh hứa yêu em đến trọn đời
Dù trên thư quán nét mà thôi
Dăm câu lục bát tình xin vẹn
Vài cặp thơ đường nghĩa chẳng vơi
Thơ thẫn chiều mơ chìm bóng dạt
Chờn vờn nắng mộng lặng hồn rơi
Sương đong nhung nhớ về nơi ấy
Vạn tiếng thương ai - bỗng nghẹn lời
Nỗi lòng
Se sắt đêm đông cảnh thiếu chồng
Chạnh lòng cô phụ chốn phòng không
Gối loan trống vắng vàng khao khát
Chăn phụng cô liêu chút thẹn thùng
Héo hắt cung mây chùng trước cửa
U sầu ánh nguyệt loé bên song
Người đi đi mãi vì sông núi
Để lại trong ai một nỗi lòng
Nhắc đến làm chi lại mủi lòng
Để chiều xao xuyến lặng ngoài song
Giọt mưa nhung nhớ chừng e ấp
Hoa nắng chờ mong thoáng thẹn thùng
Trọn kiếp đeo mang duyên phận bạc
Nửa đời tìm kiếm mảnh tình không
Chỉ hồng tơ nguyệt se sai lối
Yêu phải nàng thơ -đã có chồng
Nguyễn Khánh Chân
HÔM ẤY
Hôm ấy em về chớm gió may
Rừng thu bàng bạc lá vàng thay
Bâng khuâng mưa đếm vàng xao xuyến
Lặng lẽ sầu tuôn bõ tháng ngày
Se sắt khung trời mộng với mơ
Hàng cây nghiêng ngả đứng bơ vơ
Cho ai luyến nhớ chiều cô quạnh
Một chút ngây ngô chút thẫn thờ
Ngây ngất bên đời sống với mơ
Từng đêm nắn nót những vần thơ
Trải lòng sầu muộn trên trang giấy
Vài giọt lệ rơi vội xóa mờ
Ôm mối tình xưa lỡ trót trao
Lời yêu theo gió đã bay cao
Bao nhiêu trách móc se hờn dỗi
Một vết tình xa kỉ niệm đầu
YÊU
Làm sao ngăn được bóng tình yêu
Bất chợt trong tim một buổi chiều
Một chút thương thương chìm tĩnh lặng
Thêm nhiều nhớ nhớ gợi cô liêu
Hoàng hôn buông xuống lòng xao xuyến
Đêm tối dâng về nỗi quạnh hiu
Vài giọt lệ -lăn dài khoé mắt
Thế là ta đã -biết mình yêu
Đường tình
Đường tình muôn lối biết về đâu
Ôm mộng trăng sao chuốt nỗi sầu
Ngây ngất cung tơ chìm vạn liễu
Thẫn thờ dáng nguyệt giữa ngàn lau
Tình phôi duyên bạc nên không ước
Gối chiếc chăn đơn dẫu có cầu
Se sắt lên ngôi chìm quạnh quẽ
Ai người chung phận đến bên nhau
VỀ
Anh sẽ quay về bên suối thơ
Để em thôi những phút mong chờ
Cho mưa quên lối thôi hờ hững
Và gió nhớ đường hong ước mơ
Tình cũ xa đưa cùng bến mộng
Người xưa trở lại với cung tơ
Yêu thương vun xén bù xa cách
Nhung nhớ từ đây hết thẫn thờ
HỎI
Hỏi chàng thi sĩ của tình yêu
Có thấy bâng khuâng và nhớ nhiều
Mỗi lúc đêm vê nghe trống vắng
Và khi chiều xuống thấy cô liêu
Nhìn làn mây nhạt chìm hoang lạnh
Mơn bóng trăng gầy trôi hắt hiu
Ngây ngất vần thơ tà bút mộng
Bỗng vừa chợt hiểu -chắc là yêu
<bài viết được chỉnh sửa lúc 05.08.2006 11:49:17 bởi nguyens >
DỖI HỜN
Hỡi nàng con gái tuổi đang mơ
Có biết chiều qua gió đợi chờ
Đứng lặng bên song hồng lạc lỏng
Vờn quanh ngoài cửa tím bơ vơ
Tường cao ngăn gió.. nên xây kín
Cổng rộng chờ ai.. thấy khép hờ
Mông mị lên ngôi vàng luyến nhớ
Dỗi hờn che lấp tiếc vu vơ
NHẮN
Thao thức năm canh mắt thẩn thờ
Đêm tàn trăng khuyết trút hồn thơ
Thu qua đông lại vàng mơ ước
Nguyệt lặn sao rơi xiết đợi chờ
Duyên Á vỗ về dâng cõi mộng
Tình Âu trau chuốt ngập trời mơ
Vài hàng nhắn gửi người bên ấy
Trọn kiếp yêu thương chớ xoá mờ
CƠN MÊ
Giọng hát em vang ấm nỗi lòng
Cho chàng thi sĩ của mùa đông
Lời ca bay bỗng gieo cơn mộng
Tiếng nhạc du dương gợi giấc nồng
Réo rắt hồn thơ câu phú lạc
Rộn ràng dáng nguyệt mảnh tình vương
Bâng khuâng nhặt lại vần trăng rụng
Mà ngỡ tình xa đượm sắc hồng
Thi sĩ của mùa đông
Anh là thi sĩ của mùa đông
Chỉ biết yêu thương sợi nắng hồng
Những buổi chớm thu ngày nhật hạ
Hay chiều ươm lạnh tiết sang đông
Bởi là thi sĩ của mùa đông
Chẳng dám đeo mang cánh má hồng
Chỉ mộng chỉ mơ mầu nắng hạ
Ngủ vùi mê mệt giữa chiều đông
Nhạt nhoà sương lạnh đỉnh mùa đông
Băng giá xua tan chút nắng hồng
Môi mắt xa xăm chiều cuối hạ
Lạnh lùng hiu hắt lúc tàn đông
Mây mù bảng lảng nối hoàng hôn
Cay đắng reo vui ngập cả hồn
Nhung nhớ hân hoan chào dáng hạ
Chạnh lòng thi sĩ của mùa đông
<bài viết được chỉnh sửa lúc 06.08.2006 17:24:21 bởi nguyens >
Thống kê hiện tại
Hiện đang có 0 thành viên và 3 bạn đọc.
Kiểu: