Nhớ Cha
Cha về hôm ấy tiết chờ xuân
Gió thổi lao xao nắng lạnh dần
Từng mảnh đông tàn trong nuối hận
Đáy lòng sâu thẳm những hoang mang
Ngọn gió thanh bình gieo ước ao
Cho bao cơn mộng chợt tuôn trào
Cớ sao chữ tội làm ngơ ngác
Cha cõi đi về con xuyến xao
Bao độ xuân về mang nhớ thương
Thương Cha chẳng quản ngại đêm trường
Miếng cơm manh áo bên hè phố
Nuôi lũ con khờ mặc gió sương
Kiếp sống nhọc nhằn ngỡ lướt êm
Nào ngờ cái tội chẳng có tên
Như cảnh tai bay làm vạ gió
Bàng hoàng cơn mộng xé màn đêm
Ngơ ngác tại sao ? chẳng biết gì !
Trầm kha đổ bệnh chẳng tiền chi
Bốn năm tăm tối tay buông thả
Bỏ lũ con thơ tuổi mộng thì
Ngắm mảnh trăng tàn soi bóng đêm
Khi xuân nhè nhẹ lướt qua thềm
Ngần ấy trong tim là luyến tiếc
Tha thứ đã rồi sao thể quên
Một nén nhang lòng tưởng đến Cha
Nhìn lên di ảnh khói hương nhòa
Trăm năm ơi chỉ là hư mộng
Một cõi đi về tay trắng xoa .
NKC