Xuân ơi
Nắng say nắng ngủ trên đồi
Ta say ta nhớ đến người ta quên
Mỗi khi xuân ghé qua thềm
Nghe miền kí ức thèm men rượu nồng
Hương xuân nhẹ cởi nỗi lòng
Xoắn dây trói chặt mảnh hồn vào thương
Đem ra giữa chốn công đường
Xử trăm năm mãi còn vương chữ tình
Che miệng xuân cười thật xinh
Ấy là duyên nợ giữa mình và ta
Bao giờ xuân chẳng còn hoa
Thì xuân sẽ cởi duyên ta với mình .