Thơ Và Hoa
Ối Giời! Lá Diêu Bông
" Đứa nào tìm được Lá Diêu Bông
Từ nay ta gọi là chồng "
Thật vậy không, thật thế không
Em bờ tìm lá em đồng tầm cây
Vạch nhành xanh, kéo nhánh gầy
Lá mong manh chiếc tay này ngắt mang
Vô dâng chị, kết đá vàng
Trăm năm kết tóc đồng sàng một đôi
Công em nhặt lá chị ôi
Diêu Bông đã có đây rồi...chị đâu!!!
Gió quê vi vút giang đầu
Tay em giữ lá! Dạ sầu mang mang
Cố Quận
Bên Này Mưa Tháng Sáu
Tháng sáu mưa bên này
Có làm em nhớ hạ
Ngõ cũ hoa phượng gầy
Rụng lề xưa lót đá
Hoa năm nào cánh trôi
Dòng nước cuốn...xa rồi
Những mùa qua tháng sáu
Màu dĩ vãng phai phôi
Bên này mưa tháng sáu
Hạ làm em nhớ chăng
Đường xưa chờ ướt áo
Người bên lối kia chăng!!!
Ta chờ em dưới mưa
Cố Quận
Em vào Sỏi Đá
Em vào sỏi đá cũng cành
Phong sương cũng lá, khe gành cũng hoa
Năm châu bốn bể tợ nhà
Đất trời đâu có...em hòa sống chung
Đứng đây đợi kẻ anh hùng
Chờ tay danh tướng theo tùng phục thân
Em vào sỏi đá cũng ngần
Ấy hoa, cành, lá hương gần gió xa
Cố Quận
Diêu Bông Hỡi! Diêu Bông
Ngày tôi tìm thấy lá
Chị Vinh đi lấy chồng
Tình ngày thơ nay đã
Trôi theo xác pháo hồng
Tình ngày xưa nay đã
Đeo tay nửa kiếp người
Diêu bông tàn phai lá
Thương tiếc mắt môi cười
Chị ơi! Sao nỡ vội
Chị ơi! Mau quá quên
Lời hẹn nhau trên lối
Đồng quanh lá tầm tên
Diêu bông ừ...diêu bông
Tìm đặng lấy làm chồng
Bao mùa mưa nắng đã
Được rồi...sao sang sông!!!
Ngày tôi tìm đặng lá
Diêu bông đi lấy chồng
Tình ngày thơ tôi đã
Mang nửa kiếp phiêu bồng
Diêu bông hỡi! Diêu bông
Cố Quận
Năm Canh Ôm Lá Diêu Bông Thổn Thức
Để năm canh thì thầm ôm lá
Diêu Bông ơi! Mi đã hại đời
Ta Hoàng Cầm...xác tả tơi
Thân bầm dập hết nằm phơi ghế ngoài
Để năm canh nhớ ai! Ai nhớ
Bài thơ xưa một thuở Diêu Bông
Tìm được sẽ lấy làm chồng
Sao hôm đặng lá...pháo hồng sang ngang
Để năm canh mang mang khối hận
Tại mi mà bà giận củi ta
Mấy cây muốn tắt thở à
Xác đây rách nát! Thân là máu tươm
Lá Diêu Bông mai ươm xuống đất
Đừng đâm chồi! Chướng mắt bà nghe
Mầm lên...chắc hai chân què
Tay mười ngón rụng cả nè mi ơi
Cố Quận
Bắt Tại Trận! Ông Thơ Lá Diêu Bông
Bắt tại trận! Ông ngồi đăng thơ
Lá Diêu Bông...hồn vía thẩn thờ
Hăm mấy năm rồi xa vẫn nhớ
Người làng Đình Bảng-Bắc Ninh cơ
Thôi thế từ nay tôi với ông
Đoạn nghĩa tình đây vợ với chồng
Mai đò hai hướng dòng hai hướng
Tôi bờ tả ngạn ông hữu sông
Bắt tại trận! Còn chối cãi chi
Nhà thì tôi ở ông mau đi...
Cố Quận
Hoa Trổ Tường Nàng
Ô hay! Tường trổ hoa vàng
Lá kia nhánh tím...nhà nàng Khánh Nga
Nhà nàng chung vách nhà ta
Sao hoa chẳng nở đây mà tường đây
Rong rêu mãi bám xanh dày
Lổ loang phiến đá bên này thế ư
Nên vần chữ nỗi tương tư
Nên âm tiếng nỗi lòng ừ nhớ thương
Hoa vàng bên ấy đêm hương
Ngày khoe cánh sắc lưng tường vàng hoa
Ta, cô chung một vách nhà
Lá bên cô tím...ta là rêu xanh
Cố Quận
Người Dặn Tôi! Hái Cánh Phượng Hồng
Người không muốn...tìm lá diêu bông
Chỉ dặn tôi, hái cánh phượng hồng
Về ép lên, dòng thơ xưa viết
Mai đời hai ngã! Mang sang sông
Người đi để, vần âm thơ khóc
Năm, mười năm! Nhớ tóc hương hoa
Là bài phượng vĩ tôi ngâm đọc
Dưới cành hạ mắt dõi phương xa
Người đã muốn...phượng hồng tôi hái
Ép vào thơ! Quà tiễn theo chồng
Để từng hạ tái, tàn hạ mãi
Còn nhớ tà hương sắc phượng hồng
Cố Quận
<bài viết được chỉnh sửa lúc 24.06.2020 11:05:01 bởi Cố Quận >
Hạ Cát Tím Hoa
Trên đồi hạ cát hoa cười
Muốn đưa tay hái...sợ người không vui
Sợ người nhớ sắc ngậm ngùi
Nhớ hương lệ nhỏ! Ai chùi giọt đây
Giòng rồi rụng xuống cỏ cây
Lá rơi, cành đổ trơ gầy gốc hoa
Trên đồi hạ cát đoá đà
Tím tay muốn hái...sợ là người đau
Cố Quận
Cho Xin Nhành Hoa Tím
Cho xin...nhành hoa tím leo tường
Đêm về thơ chữ lấy dư hương
Chút đam mê sắc hoàng hôn bóng
Nghìn tơ vàng thảm dưới kia đường
Cho xin...nhành hoa tím rồi đi
Rồi sẽ quay lưng bước vậy thì
Cho gió xuân chiều xuân ngõ gió
Đây thầm âm cánh tím hoa si
Cho xin...nhành hoa tím nghe cô!!!
Cố Quận
Hạt Rụng Hoa Trôi
Mưa đã rơi rồi hoa đã trôi
Dòng xanh lờ lững cánh đi rồi
Sắc hồng phượng vĩ mờ phượng vĩ
Kia bờ xa xác lẳng lặng trôi
Em đã dù chưa xuống bến sông
Đã qua đây lối đã băng đồng
Đã chân leo dốc cầu cây dốc
Chiều nay....em có đến cùng không!!!
Mưa vẫn còn rơi! Em mãi đâu
Đò mái chưa ra sóng giang đầu
Bóng người chưa bóng người nhạt bóng
Trên dòng giăng trắng hạt mùa ngâu
Ta vẫn chờ bên gốc phượng gầy
Dưới trời gió lộng gió vần mây
Với mênh mông cõi lòng quạnh vắng
Em có ngờ chăng...em có hay!!!
Cố Quận
Lục Bình Xưa Giờ Đâu!!!
Rồi ai thương ai nhớ
Ai ngồi đợi ai trông
Hoa tàn theo gió trở
Lá chìm nổi trôi sông
Mười, hai, ba mươi năm
Phai nhạt má, môi, cằm
Tóc người thanh xuân đã
Mịt mù! Xa bóng tăm
Hình dung ai sóng mắt
Tha thiết một chiều đi
Lệ trào khoe...ướt mắt
Là vĩnh viễn phân ly
Còn ai thương ai nhớ
Ai bờ đợi bến trông
Hoa tàn! Hoa, nhuỵ vỡ
Chìm nổi lá trên sông
Lục bình xưa giờ đâu!!!
Cố Quận
Người Xưa Bỏ Hạ Đây Rồi
Bên dòng hạ với bóng cầu
Mimosa trắng trên đầu trắng hoa
Vắng người áo trắng xưa tà
Hương hiu hiu gió hương ngà ngọc hương
Lụa mềm hai mảnh rõ đường
Eo cong tợ khúc nghê thường áo bay
Thi nhân bờ vứt chén say
Vói năm ngón lấy bút bày giấy thơ
Khởi vần mượn nắng cùng tơ
Tàn câu nhắn bến cùng bờ...ai qua
Bên này áo gặp thơ ta
Bên này áo với thơ là hội tương
Để dòng hạ nước như gương
Mimosa trắng ven đường bóng đôi
Người xưa bỏ hạ đây rồi
Bỏ cầu in bóng...biết ngồi thơ ai!!!
Cố Quận
Hoá Bướm Đậu Hoa
Hoá bướm mà đậu hoa nàng
Gần hương cận sắc nhuỵ vàng, cánh cam
Từ từ bướm nhé đừng tham
Phấn ngon mật ngọt miệng sàm sỡ em
Nhuỵ rơi hoa rụng xuống thềm
Cành trơ! Gốc mấy cánh mềm héo khô
Hoá bướm mà đậu hoa cô
Gần hương cận sắc hàm hồ chữ câu
Cố Quận
Tại Lá! Mà Trăng Ép Sen
Tại lá! Mà sen trên dòng
Cánh hoa đang sắc mơn hồng không in
Hồ yên lặng gió đâu hình
Sen chìm trong nước! Ẩn mình làn trôi
Lá xanh kia mọc chi đôi
Nổi che lấy bóng dòng rồi bóng sen
Cho đài với nhuỵ hờn ghen
Cho cành với cánh...trăng chèn ép hoa
Cố Quận
<bài viết được chỉnh sửa lúc 16.09.2020 07:14:33 bởi Cố Quận >
Thống kê hiện tại
Hiện đang có 0 thành viên và 4 bạn đọc.
Kiểu: