Và thường thường khi người ta tìm kiếm những hóa thân như thế này, người ta có một số ý tưởng nào đó - một số đại lạt ma có thể có một số cái thấy nào đó trong giấc mơ, hay những thứ như thế, và sau đó họ đi kiếm, và thử nghiệm một đứa bé, những thứ như thế. Nhưng thử nghiệm thật sự là nếu điều gì đấy đến từ phía vị thiếu niên, không phải từ phía những người tìm kiếm.
Địa điểm nơi Serkong Rinpoche viên tịch và nơi ngài tái sanh là thung lũng Spiti, ở vùng biên giới của Tây Tạng ở Ấn Độ. Và Đạo Phật ở trong một tiểu bang rất khó khăn, một tiểu bang rất điêu tàn, và vị Serkong Rinpoche già đã đến đấy và một cách căn bản khôi phục Đạo Phật - bắt đầu những tu viện lại, bắt đầu tất cả cho những dòng truyền thừa của họ lại, bắt đầu cho một trường học, tất cả những thứ như vậy. Vì vậy ngài như một vị thánh của Spiti Valley. Và vì thế mọi người có một bức hình của ngài trong nhà họ, kể cả cha mẹ của vị tái sanh, và khi bé Serkong Rinpoche đủ lớn để nói, vị ấy đến tấm hình trong nhà, chỉ vào tấm hình và nói, "Đấy là tôi". Mọi thứ rõ ràng từ phía vị ấy để biết vị ấy là ai. Lúc ấy khoảng hai tuổi. Khi ngài khoảng bốn tuổi, những người nhà của cố lạt ma Serkong Rinpoche đến Đức Đạt Lai Lạt Ma và hỏi ngài nơi tìm kiếm vị Serkong Rinpoche mới, và Đức Đạt Lai Lạt Ma nói cùng nơi thung lũng mà ngài đã viên tịch. Và người ta đã nhìn cậu bé trẻ, người đã sinh ra với thời gian tương ứng, và khi đoàn người tìm kiếm đến ngôi nhà của vị tái sanh, cậu bé Serkong Rinpoche, bốn tuổi chạy đến bên cạnh người thị giả và biết tên của vị ấy; biết danh tánh mà không từng được nghe nói đến.
Và vị Serkong Rinpoche trẻ nói với tôi - bây giờ ngài đã trưởng thành, mười tám tuổi - và ngài đã nói với tôi lúc ấy (và đây cũng là những gì vị thị giả đã nói), ngài không muốn gì hơn là đi với đoàn tìm kiếm tái sanh. Ngài không thích thú gì ở lại với cha mẹ của ngài nữa - một đứa bé bốn tuổi, các bạn hãy chú ý điều này. Và ngài nói rằng ngài cảm thấy là ngài phải đi với đoàn tu sĩ tìm kiếm ngài bởi vì ngài phải gặp gở người nào đó rất quan trọng với ngài (mà thật sự đó là Đức Đạt Lai Lạt Ma). Và dĩ nhiên là khi vị thiếu niên ấy đã được công nhận như một vị lạt ma rất cao cấp tái sanh, trong những người Tây Tạng - hay ở Spiti, vùng văn hóa Tây Tạng này - thế thì đây được xem là một vinh dự lớn, vì thế nên cha mẹ hoàn toàn mừng rở với việc ra đi của cậu bé. Nhưng những gì đáng thích thú là Serkong Rinpoche ra đi, và ngài nói với tôi rằng, và các vị thị giả cũng thế - tôi muốn nói là, tôi đã biết ngài từ lúc rất trẻ - rằng ngài không bao giờ nhớ nhung cha mẹ ngài. Ngài không bao giờ khóc, không bao giờ muốn về nhà, ngay cả không bao giờ thích thú trong việc gặp gở với họ nữa. Bây giờ điều đó thật bất thường đối với một đứa bé bốn tuổi. Và không phải là họ đã ngược đãi ngài hay bất cứ điều gì như thế. Họ là những người rất dễ thương.
Và lúc ấy tôi không đã không có mặt ở Dharamsala. Tôi đang ở trong một chuyến giảng dạy khi ngài đến Dharamsala, nhưng vài tháng sau tôi trở về và tôi đã đến thăm ngài. Ngài vẫn khoảng bốn tuổi, có lẽ năm tuổi. Và tôi đã đến gặp ngài, và vị thị giả nói, "Ngài có biết đây là ai không?" Và cậu bé nói, "Đừng ngu ngơ. Dĩ nhiên tôi biết đây là ai". Nè, tôi hơi nghi ngờ, bởi vì thật sự hình của tôi … tôi muốn nói có nhiều nhiều tấm hình của tôi - người Tây Tạng thích có những tấm hình ở khắp trên tường - và có một tấm hình trên tường là của vị Serkong Rinpoche già và tôi khi Serkong Rinpoche diện kiến với Đức Giáo Hoàng. Hầu như những hình ảnh ở đấy, và tôi đã nghĩ, à, có thể cậu bé này đã biết tôi từ tấm hình. Nhưng những gì đã thuyết phục tôi là sự kiện rằng cậu bé bốn tuổi hoàn toàn chấp nhận tôi như người nào đấy rất, rất thân cận với cậu, như một thành viên của gia đình, và ngay lập tức từ lúc bắt đầu. Cậu bé không như thế đối với những người khác, mặc dù cậu rất thân thiện. Tôi đúng là hoàn toàn được cậu chấp nhận, và hoàn toàn, hoàn toàn thoải mái - Tôi muốn nói việc ngài với tôi. Và điều này đến từ một cậu bé bốn tuổi. Không phải là điều gì đó có mà bạn có thể giả vờ như một cậu bé bốn tuổi hay năm tuổi.
Nắng, mưa là chuyện của trời,
Vui, buồn là chuyện của người trần gian!
Cùng nhau xây cõi địa đàng,
Xua tan sầu khổ, niết bàn là đây!