Những chiến binh (Siêu phiên bản): Lời tiên tri của Sao Xanh
Mai Huyền Trang 18.02.2014 14:41:34 (permalink)
0
CƯ DÂN CÁC BỘ TỘC
 
Bộ tộc Sấm
 
Tộc trưởng:
- Sao Thông: ông mèo màu nâu đỏ với đôi mắt màu xanh lá cây.
 
Thủ lĩnh trợ tá:
- Mặt Trời Thu: ông mèo đỏ hoe nhạt với đôi mắt vàng.
 
Mèo lang y:
- Lông Ngỗng: ông mèo lông đốm xám với đôi mắt màu xanh nhạt. Lính nhỏ của ông: Ria Lông Vũ.
 
Những chiến binh (mèo đực và mèo cái không con):
- Da Đá: ông mèo màu xám.
- Đuôi Bão: ông mèo màu xám xanh với đôi mắt xanh.
- Nanh Lục: ông mèo mướp đốm nâu với đôi mắt vàng.
- Chấm Hung: anh mèo mướp xám nhạt, mắt màu hổ phách.
- Da Sẻ: anh mèo mướp to lớn nâu sâm, mắt vàng.
- Tai Nhỏ: anh mèo xám với đôi tai rất nhỏ, mắt hổ phách. Lính nhỏ của anh: Chân Trắng.
- Da Hét: anh mèo màu xám cát có đốm trắng ở ngực, mắt xanh lá cây.
- Cánh Chòe: cô mèo nhỏ hiếu động có mảng lông đỏ ở ngực, mắt hổ phách.
- Da Sóng: anh mèo đen lông dựng đến đuôi, mắt vàng.
- Gió Bay: anh mèo mướp xám, mắt xanh nhạt. Lính nhỏ của anh: Chân Đốm Xám.
- Đuôi Chấm: cô mèo mướp nhạt, mắt hổ phách.
 
Những lính nhỏ (mèo hơn sáu mùa trăng, đang được huấn luyện để trở thành chiến binh):
- Ria Lông Vũ: anh mèo bạc sáng, mắt hổ phách, ria dài, rậm giống lông đuôi, đang được huấn luyện để trở thành mèo lang y.
- Chân Đốm Xám: cô mèo nâu với những đốm xinh đẹp.
- Chân Trắng: cô mèo xám nhỏ, mù một mắt.
 
Những nữ miu (mèo cái đang mang thai hoặc đang chăm sóc mèo con):
- Gió Lẹ: bà mèo mướp trắng, mắt vàng (mẹ của bé Báo, cô mèo con màu đen mắt xanh lá cây và bé Vá, chú mèo con trắng đen mắt hổ phách).
- Hoa Trăng: cô mèo màu xám bạc, mắt vàng nhạt (mẹ của bé Xanh, cô mèo con màu xám mắt xanh và bé Tuyết, cô mèo con màu trắng mắt xanh).
- Anh Túc Rạng Đông: cô mèo lông dài đỏ đậm, mắt hổ phách, đuôi xù.
 
Những mèo già (cựu chiến binh hoặc cựu nữ miu, giờ đã nghỉ hưu):
- Ria Cỏ: ông mèo cam nhạt, mắt vàng.
- Bàn Chân Nhỏ: ông mèo nâu, hơi vụng về, mắt hổ phách.
- Khúc Sơn Ca: bà mèo nâu, mắt xanh lá cây nhạt.
 
Bộ tộc Bóng Tối
 
Tộc trưởng:
- Sao Bách Hương: ông mèo xám sậm, bụng trắng.
 
Thủ lĩnh trợ tá:
- Răng Đá: ông mèo mướp xám, răng dài.
 
Mèo lang y:
- Ria Ngải: bà mèo trắng có ria dài.
 
Những chiến binh:
- Da Rách: ông mèo mướp to nâu đậm.
- Tai Cáo: ông mèo đỏ hoe nhạt.
- Đuôi Quạ: bà mèo mướp đen. Lính nhỏ của bà: Chân Mây.
- Bàn Chân Dương Xỉ: anh mèo đỏ hoe nhạt với những cái chân đỏ đậm.
- Mắt Vòm: anh mèo mướp xám vằn đen, có sọc dày trên mắt.
- Hoa Ô Rô: cô mèo trắng xám đậm.
 
Những nữ miu:
- Lông Vũ Bão: bà mèo mướp nâu.
- Hồ Mây: cô mèo trắng xám.
 
Những mèo già:
- Chim Nhỏ: bà mèo mướp nhỏ, lông đỏ hoe.
- Nanh Thằn Lằn: ông mèo mướp nâu nhạt với một cái răng bị móc.
 
Bộ tộc Gió
 
Tộc trưởng:
- Sao Thạch Thảo: bà mèo xám hơi hồng, mắt xanh.
 
Thủ lĩnh trợ tá:
- Lông Sậy: ông mèo mướp nâu nhạt.

Mèo lang y:
- Tim Ưng: ông mèo lông đốm nâu sậm, mắt vàng.
 
Những chiến binh:
- Vằn Rạng Đông: mèo mướp vàng nhạt sọc kem. Lính nhỏ của bà: Chân Cao.
- Vuốt Đỏ: ông mèo đỏ đậm. Lính nhỏ của ông: Chân Gắt.
 
Những mèo già:
- Trứng Cá Trẳng: ông mèo trắng tinh.
 
Bộ tộc Sông
 
Tộc trưởng:
- Sao Mưa Đá: ông mèo lông xám dày.
 
Thủ lĩnh trợ tá:
- Tim Vỏ: ông mèo đốm xám.
 
Mèo lang y:
- Trứng Cá Mâm Xôi: cô mèo trắng xinh đẹp với những đốm đen, mắt xanh.
 
Những chiến binh:
- Vuốt Gợn: ông mèo đen bạc.
- Da Gỗ: ông mèo nâu.
- Lông Cú: anh mèo trắng nâu.
- Đốm Rái Cá: cô mèo trắng đỏ nhạt.
 
Những nữ miu:
- Cuống Huệ: nữ miu xám nhạt (mẹ của bé Xoắn và bé Cây Sồi).
- Đuôi Hung: nữ miu nâu nhạt (mẹ của bé Xám và bé Cây Liễu).
 
Những mèo già:
- Vuốt Cá Hồi: ông mèo mướp xám.
<bài viết được chỉnh sửa lúc 02.04.2014 15:44:52 bởi Mai Huyền Trang >
#1
    Mai Huyền Trang 18.02.2014 14:46:35 (permalink)
    0
    LỜI NÓI ĐẦU
     
              Sao Xanh đứng khựng lại trên đỉnh dốc, mùi hôi thối của lũ chó ngập trong cổ họng bà. Phía dưới, những cây dương xỉ rung lên khi những bóng đen tụ hợp lại qua rãnh nước. Bộ lông cam của Tim Lửa lóe lên như ngọn lửa giữa hàng cây xanh. Anh giữ khoảng cách khá ổn với bầy chó nhưng con chó dẫn đầu đã rút ngắn lại và nhan chóng tiến về phía vị thủ lĩnh trợ tá tộc Sấm.
              “Không! Không phải anh ta! Ông không thể dùng anh ta làm mồi nhử được!”.
              Sao Xanh lao mình xuống dốc. Nuốt không khí, các cơ bắp bùng cháy, luồn lách qua những cái cây, bàn chân bà trượt trên nền lá rừng. Bà ném mình qua một dải dương xỉ, chạy không mở mắt khi những tán lá táp vào mặt. Hẻm núi ở gần đó. Bà có thể nghe thấy tiếng dòng đổ xuống vỗ vào giữa hai bức tường xám dựng đứng. Liệu Tim Lửa có dụ bọn chó đến bờ vực thẳm được không? Chuyện gì xảy ra nếu con chó đầu đàn tóm được anh ta trước?
              Bà lao ra từ bụi dương xỉ rồi quờ quàng để dừng lại ở trảng trống bên rìa vách núi. Đám lá rơi xuống vực khi bàn chân bà lướt trượt đi.
              “Lạy tộc Sao, không!”.
              Tim Lửa đang lơ lửng trong bộ hàm sáng loáng của con chó khổng lồ. Vị thủ lĩnh trợ tá đang vật lộn, khạc nhổ trong cơn thịnh nộ. Con chó rung lắc anh, đôi mắt nó sáng lên chiến thắng, nhưng những cái chân vụng về của nó đang dần trôi về mép hẻm núi.
              “Ta sẽ không để cho bọn mi hủy hoại bộ tộc của ta!”. Sao Xanh gầm lên. Bà ném mình vào kẻ đang dày xéo Tim Lửa, đập đầu vào cạnh sườn của nó.
              Con chó nhả Tim Lửa ra, ngạc nhiên nhìn xung quanh.
              Sao Xanh thu mình lại, xòe móng vuốt. Dòng máu gầm gào trong tai bà nhưng bà không hề cảm thấy sợ hãi. Bà đã cảm thấy mình không còn tồn tại trong nhiều mùa trăng. Bà tấn công vào mõm con chó nhưng những móng vuốt lại cào vào không khí. Con chó đã trượt khỏi bà! Mặt đất dưới chân sau của nó sụp xuống. Những mảnh đá vỡ rơi xuống mặt dốc của hẻm núi khi bàn chân con chó quở quạng tìm chỗ bám, nhưng những chiếc móng cùn trơn trượt trên nền đất phủ đầy lá rừng khi nó kéo chân sau về phía mỏm đá.
              Tiếng chó sủa gần hơn.
              “Sao Xanh!” Tim Lửa cảnh báo.
              Nhưng Sao Xanh không rời mắt khỏi con chó đầu đàn. Bà bị hút vào đôi mắt hoảng sợ của nó khi nó bắt đầu rơi xuống qua bụi dương xỉ phía sau.
              Bầy chó theo sau họ.
              Sao Xanh nhấn móng vuốt của mình vào đất mềm khi không khí đột nhiên trở nên căng thẳng vì sợ hãi.
              Những con chó đang nhào tới đã nhìn thấy hẻm núi, tiếng hú của chúng chuyển thành những tiếng kêu ăng ẳng khi chúng trượt xuống mép sông.
    Sao Xanh giữ chặt mặt đất khi một tiếng chó tru vang vọng dưới bờ vực thẳm. Con chó đầu tiên đã rơi xuống. Cơ thể của nó đạp vào mỏm đá, một khoảnh khắc yên lặng trước khi bà nghe thấy nó văng vào làn nước chảy ầm ầm phía dưới.
                Sao Xanh nheo mắt, vẫn kiên định nhìn con chó đầu đàn. “Mi sẽ không bao giờ đe dọa được bộ tộc Sấm!” bà rít lên.
                Đột nhiên con chó nhoài đầu về phía trước, dùng miệng túm lấy chân trước của bà. Bà cảm thấy mặt đất bên dưới mình trượt đi khi con chó kéo cả hai tới bờ vực thẳm. Tiếng gió gầm lên xung quanh bà, thổi tung bộ lông khi bà rơi xuống. Dòng sông cuộn xoáy, sủi bọt phía bên dưới. Bà tuyệt vọng quờ quạng chống lại cái lạnh ẩm ướt cũng như vật lộn thoát khỏi con chó chỉ một khắc trước khi chạm mặt nước.
                Dòng sông lạnh giá chạm đến hơi thở từ người bà. Bị quáng, bà vật lộn chống lại hiện tại, đánh vào không khí, trái tim bị giữ chặt bới sự hoảng loạn. Lời tiên tri của Lông Ngỗng chợt lóe lên trong tim trí bà: Nước sẽ hủy hoại con.
    Bộ lông dày của bà, nặng vì thấm nước, kéo bà chìm xuống. Nước ở xung quanh bà, bà không biết làm thế nào để ngoi lên. Hai lá phổi gào thét đòi không khí, khủng bố đốt cháy bà. Bà sẽ bị chìm trong dòng nước sủi bọt của hẻm núi.
                “Đừng bỏ cuộc!”. Một tiếng meo rõ ràng và quen thuộc vang lên giữa tiếng gầm rú của dòng nước.
                “Tim Cây Sồi?”.
                Cha của những đứa con bà như đang thì thầm bên tai: “Nó giống như việc chạy qua rừng vậy. Để bàn chân quẫy đạp. Nâng cằm lên. Hãy để dòng nước nâng em lên”.
    Giọng nói của ông như nâng đỡ bà, xoa dịu cơn hoảng sợ và bà cảm thấy bàn chân mình khua đều đặn trong làn nước. Trái tim bị nỗi đau giữ chặt của bà chậm lại khi căng thẳng nâng cằm, cho đến khi cuối cùng cũng cảm thấy gió quất vào mặt. Ho, nôn khan, bà cố nuốt lấy một ngụm không khí.
                “Đúng thế”, Tim Cây Sồi thì thầm bên tai.
    Giọng ông nhẹ nhàng như thể chào đón. Có lẽ bà nên để dòng sông đưa bà đi tới bộ lông mềm mại của ông.
    “Sao Xanh, bơi đi! Hướng về phía bờ!”. Ngay lúc này Tim Cây Sồi meo rõ. “Lũ trẻ của chúng ta đang đợi”.
                “Con của chúng ta!”. Ý nghĩ về chúng giáng xuống bà như một tia chớp.
                “Em không thể rời bỏ chúng mà không nói lời từ biệt được”.
    Sức mạnh ùa về trong Sao Xanh và bà bắt đầu chiến đấu thêm lần nữa. Một bóng đen đè lên bà, nhấn xuống nhưng bà đã vật lộn làm văng nó ra khi nước tràn đầy vào trong miệng lẫn cổ họng. Cơ thể cuộn tròn của một con chó vượt qua bà rồi trôi theo dòng nước.
                “Nếu con chó cũng không thể chống lại thực tại thì mình có thể sao?”.
                Những ngọn cây mờ nhạt trên không khi dòng sông xoáy bà trôi theo.
              “Em làm được!”. Tim Cây Sồi kêu gọi. Sao Xanh khuấy động dòng nước nhưng đôi chân mệt mỏi của bà cảm giác như những chiếc lá ướt sũng, quẫy đạp vô ích.
    Đột nhiên có hàm răng túm lấy gáy bà. Là Tim Cây Sồi kéo bà đến nơi an toàn ư? Sao Xanh chớp nước từ mắt đủ lâu để có thể nhìn thoáng qua bộ lông mầu cam.
              “Tim Lửa!”.
              Vị thủ lĩnh trợ tá tộc Sấm đã giữ được bà.
              “Hãy ngẩng đầu lên!”. Anh gầm gừ qua đôi hàm nghiến chặt.
              Sao Xanh đã cố gắng để giúp anh, nhưng tấm da ướt sũng cùng với những bàn chân đã quá mệt mỏi để có thể chống lại sức nặng của nước. Hàm răng Tim Lửa xé toạc gáy của bà khi bà bị dòng nước kéo xuống.
              Sau đó là một cơ thể khác chạm vào bà.
              “Một con trong lũ chó ư?”.
              Thêm những chiếc răng cắn vào gáy bà. Những cái chân ôm chặt lấy hai bên sườn, nặng nhọc đưa bà lên.
              Bà cảm thấy sự mạnh mẽ, nhẹ nhàng chuyển động của những mèo xung quanh. Có phải tộc Sao mang bà đến vùng đất săn bắt của họ?
              Nửa tỉnh nửa mê, bà để mặc mình được kéo qua làn nước cho đến khi những viên sỏi cạo vào cạnh sườn và cảm thấy mặt đất vững chắc dưới thân mình. Những cái chân và hàm răng nhấc bà lên bờ sông lởm chởm đá rồi đặt bà nằm trên cỏ mềm. Ngực bà cảm thấy như thể bị đá đè, làm cho mỗi hơi thở trở nên khó khăn. Đôi mắt bà đau nhói, ngập nước khó có thể nhìn mọi vật.
                “Sao Xanh?”.
                Bà nhận ra tiếng meo của Bàn Chân Sương. “Còn Lông Đá Quý thì sao? Nó cũng ở đây chứ?”.
                “Chúng tôi đều ở đây”. Một bàn chân chắc nịch áp sát hông bà.
                Tim Cây Sồi đã đúng. Lũ trẻ của họ đang đợi bà.
                Sao Xanh cố gắng mở mắt. Bà chỉ có thể nhận ra bóng dáng của Lông Đá Quý. Đôi vai rộng của anh ta được in bóng dưới những tán cây xanh. Giống cha anh biết bao. Bàn Chân Sương đứng cạnh anh ta, bộ lông ướt sũng của cô bám vào cơ thể.
                Sao Xanh cảm thấy hơi thở trên má bà.
                “Bà ấy ổn chứ?”. Tiếng nói đến từ con gái bà.
                Tim Lửa tựa vào. “Sao Xanh, Tim Lửa đây. Bây giờ bà ổn rồi. Bà đã an toàn”.
                Sao Xanh hầu như không nghe thấy anh. Bà nhìn chằm chằm vào những đứa con của mình. “Các con đã cứu ta”, bà thì thầm.
                “Suỵt. Đừng cố gắng nói chuyện”. Bàn Chân Sương kêu lên.
                “Nhưng có quá nhiều điều để nói!”. Sao Xanh nhướn mõm về phía trước. “Ta muốn nói với các con vài điều… Ta muốn xin các con tha thứ cho ta vì đã gửi các con đi”. Khi ho, nước sủi bọt trên môi bà, nhưng bà buộc mình phải tiếp tục. “ Tim Cây Sồi đã hứa với ta rằng Hồ Xám sẽ trở thành người mẹ tốt của các con”.
                “Đúng vậy”, Lông Đá Quý meo cộc lốc.
                Sao Xanh ngập ngừng. “Ta nợ bà ấy quá nhiều”. Bà ước gì mình có nhiều hơi thở hơn để giải thích. “Và cả Tim Cây Sồi nữa, vì đã bảo trợ các con thật tốt”. Trước đay tại sao bà không tìm cách để nói với họ? “Ta đã theo dõi các con lớn lên, và ta đã thấy các con đã đóng góp cho bộ tộc chấp nhận mình nhiều như thế nào. Phải chi ta lựa chọn khác đi, thì chắc các con đã được truyền tất cả sức mạnh của bộ tộc Sấm rồi”.  Bà rùng mình, nuốt không khí. “Hãy tha thứ cho ta”.
                Bà nhìn chằm chằm vào những đứa con của mình, thời gian dường như ngừng lại khi bà thấy Bàn Chân Sương và Lông Đá Quý trao cho nhau cái nhìn mơ hồ. “Làm ơn hãy tha thứ cho ta”.
                “Bà đã phải chịu biết bao đau đớn vì lựa chọn của mình”, Tim Lửa cầu xin giúp bà. “Làm ơn hãy tha thứ cho bà ấy”.
                “Dừng lại đi!”. Sự tha thứ sẽ là vô nghĩa nếu họ bị ép buộc. Bà có ý muốn Tim Lửa ngừng nói.
                Bàn Chân Sương cúi đầu và liếm má Sao Xanh. “Chúng con tha thứ cho Mèo, thưa Sao Xanh”.
                “Chúng con tha thứ cho Mèo”. Lông Đá Quý lặp lại. Sao Xanh nhắm mắt lại khi hai đứa con của bà bắt đầu phủ mình lên bộ lông ướt đẫm của bà. Đây là lần đầu tiên bà chia lưỡi với họ kể từ cái ngày tuyết rơi khi bà để họ ra đi cùng với Tim Cây Sồi.
                 Không cần níu giữ mạng sống cuối cùng của bà thêm nữa. Tim Lửa sẽ nhen lên một ngọn lửa mới rọi sáng khu rừng thay thế vị trí của bà. Bộ tộc Sấm đã an toàn. Bà nhắm mắt lại và nhường chỗ cho màn đêm hỗn độn.
    <bài viết được chỉnh sửa lúc 18.02.2014 14:52:36 bởi Mai Huyền Trang >
    #2
      Mai Huyền Trang 18.02.2014 14:55:53 (permalink)
      0
      CHƯƠNG 1
       
                  “Nó sẽ không mở mắt ra bây giờ đúng không?”.
                  “Yên nào, Gió Lẹ. Nó mới chỉ một ngày tuổi thôi mà. Nó sẽ mở mắt khi nó sẵn sàng”.
                  Bé Xanh cảm thấy lưỡi của mẹ chà xá lên cạnh sườn và nằm gần hơn bầu sữa ấm của Hoa Trăng.
                  “Bé Tuyết đã mở mắt sáng nay”, Gió Lẹ nhắc cô. “Và hai đứa con của tôi gần như mở mắt từ lúc chúng sinh ra”. Đuôi của bà mèo phe phẩy trên nệm. “Bé Báo và bé Vá là những chiến binh tự nhiên”.
                  Một tiếng rì rầm nhẹ phát ra từ nữ miu thứ ba. “Gió Lẹ, chúng ta đều biết rằng không đứa trẻ nào có thể cạnh tranh được với hai con của bà”, Anh Túc Rạng Đông nhẹ nhàng trêu chọc.
                  Một bàn chân nhỏ thò ra bên cạnh bé Xanh.
                  “Bé Tuyết!”.
                  Bé Xanh phiền toái meo lên rồi xích lại gần Hoa Trăng hơn.
                  “Đến đây nào, bé Xanh!”. Bé Tuyết thì thầm bên tai nó. “Có rất nhiều thứ để xem và chị muốn ra ngoài, nhưng Hoa Trăng sẽ không cho chị đi đến khi em đã sẵn sàng”.
                  “Nó sẽ mở mắt tại thời điểm thích hợp”, Hoa Trăng quở trách.
                  “Vâng”, bé Xanh đồng tình.
                  Khi thức dậy, bé Xanh có thể cảm thấy sức nặng của chị gái đè lên đầu cô bé. Bụng của Hoa Trăng lên xuống nhịp nhàng bên cạnh. Gió Lẹ đang ngáy còn Anh Túc Rạng Đông có chút khò khè khi cô thở.
                  Bé Xanh nghe thấy bé Báo và bé Vá đang trò chuyện phía bên ngoài.
                  “Chị là chuột còn em sẽ là chiến binh!”, bé Vá đề nghị.
                  “Chị đã là chuột lần trước rồi!”, bé Báo đáp lại.
                  “Không phải!”.
                  “Phải đấy!”.
                  Một vụ ẩu đả nổ ra, bị ngắt quang bởi tiếng thách thức.
                  “Nhìn chỗ các cháu đang lăn kìa!” tiếng meo đến từ một ông mèo, khiến chúng im lặng trong khoảnh khắc.
                  “Được rồi, em sẽ là chiến binh”, bé Báo đồng ý. “Nhưng chị cá là em không thể bắt được chị”.
                  “Chiến binh!”.
                  Bé Xanh luồn ra từ dưới chị gái mình. Một chiếc lá non bị thổi qua các bức tường mâm xôi rồi len qua các lỗ hổng – cùng là cái mùi tươi mới của rừng mà cha cô bé đã mang theo trên mình khi ông đi qua đó. Nó át đi cái mùi ngột ngạt của rêu và sữa cùng với những cục lông ấm áp đang say ngủ.
                  Sự phấn khích làm các móng vuốt của bé Xanh co giật. “Mình sẽ là một chiến binh!”.
                  Lần đầu tiên, cô bé kéo căng mắt ra, chớp mắt nhằm chống lại những tia sáng xuyên qua vòm mâm xôi. Nhà trẻ thật khổng lồ! Trong bóng tối, cái hang cho cô cảm giác nhỏ và ấm cúng, nhưng bây giờ cô bé có thể nhìn thấy những bụi mâm xôi đầy gai trên cao với những miếng vá tí hon ở ngoài xa.
                  Anh Túc Rạng Đông nằm cạnh cô bé, gần bức tường là một mèo mướp đỏ sẫm với cái đuôi rậm dài. Bé Xanh nhận ra cô vì cô bé nhận ra mùi khác biệt so với Gió Lẹ và Hoa Trăng. Không có hương sữa trên người cô, cô vẫn chưa có đứa con nào. Gió Lẹ, trong một cái ổ bên cạnh, dường như không nhìn thấy được – cuộn tròn như quả bóng, giấu mũi dưới đuôi, tấm da mướp trắng đầy vết loang lổ đối lập với bụi dương xỉ phía dưới bà.
                  Mùi hương quen thuộc nhất trong tất cả đến từ phía sau. Uốn éo khắp xung quanh, bé Xanh nhìn chằm chằm vào mẹ cô bé. Ánh nắng điểm những đốm nhỏ lên bộ lông xám bạc của Hoa Trăng, gợn sóng trên các vằn tối chạy dọc cạnh sườn của cô. Khuôn mặt vằn hẹp với đôi tai nhọn trở thành điểm nhấn dịu dàng. “Liệu mình có giống mẹ không nhỉ?”. Bé Xanh nhìn lại bộ lông của mình qua vai. Đó là lông tơ, không bóng mượt như Hoa Trăng, và gần như là xám hết, không hề có vằn. “Chưa thôi”.
                  Bé Tuyết nằm dài trên lưng Hoa Trăng, toàn thân màu trắng ngoại trừ những chóp tai màu xám.
                  “Bé Tuyết!”. Bé Xanh phát âm.
                  “Gì vậy?”. Bé Tuyết chớp chớp rồi mở mắt. Đôi mắt màu xanh.
                  “Của mình cũng màu xanh ư?”. Bé Xanh tự hỏi.
                  “Em đã mở mắt rồi sao!”. Bé Tuyết nhảy cẫng lên, hoàn toàn tỉnh táo. “Giờ chúng ta có thể ra khỏi nhà trẻ rồi!”.
                  Bé Xanh phát hiện thấy một lỗ hổng trên bức tường mâm xôi, chỉ đủ lớn cho hai mèo con chui ra. “Bé Vá và bé Báo Đốm đã ở ngoài rồi. Chúng ta hãy làm họ ngạc nhiên nào!”.
                  Anh Túc Rạng Đông ngẩng đầu lên. “Đừng đi xa nhé”. Cô lầm bầm ngái ngủ trước khi giúi mũi trở lại dưới đuôi mình.
                  “Con của Anh Túc Rạng Đông đâu?”. Bé Xanh thì thầm.
                  “Chúng sẽ không đến trong hai mùa trăng tới”, bé Tuyết trả lời.
                  “Đến?”. Bé Xanh nghiêng đầu sang một bên. “Từ đâu?”.
                  Bé Tuyết đã hướng về cái lỗ, vật lộn một cách vụng về qua Hoa Trăng. Bé Xanh nhào theo sau, những cái chân ngắn của cô bé lảo đảo khi cô trượt xuống lưng của mẹ rồi đáp xuống rêu mềm.
                  Chiếc ổ sột soạt và bé Xanh cảm thấy một bàn chân mềm mại ấn chóp đuôi của cô bé xuống đất. “Các con nghĩ mình định đi đâu vậy?”.
                  Hoa Trăng đã tỉnh giấc.
                  Bé Xanh quay lại rồi nháy mắt với mẹ. “Ra ngoài ạ”.
                  Mắt Hoa Trăng sáng rực và một tiếng gừ lớn phát ra trong cổ họng cô. “Con đã mở mắt rồi”. Giọng cô nghe có vẻ nhẹ nhõm.
                  “Con quyết định đó là lúc nào”, bé Xanh tự hào trả lời.
                  “Đó, Gió Lẹ”. Hoa Trăng quay lại, đánh thức nữ miu mướp trắng với tiếng meo hài lòng của cô. “Tôi đã nói với bà là con bé sẽ mở mắt khi nó sẵn sàng mà”.
                  Gió Lẹ ngồi dậy liếm chân. “Tất nhiên rồi. Tôi chỉ nghĩ những đứa con của tôi mở mắt sớm hơn thôi”. Bà ta quẹt chân qua mõm của mình, làm mịn lớp lông trên mũi.
                  Hoa Trăng quay trở lại với những đứa con của mình. “Vì thế các con định ra ngoài để nhìn thế giới ư?”.
                  “Sao lại không ạ?” bé Xanh meo. “Bé Báo và bé Vá đã ở ngoài đó rồi”.
                  “Bé Báo và bé Vá đã được năm mùa trăng rồi”. Hoa Trăng nói với cô bé. “Chúng lớn hơn các con nhiều nên chúng được phép chơi bên ngoài”.
                  Bé Xanh mở to mắt. “Có nguy hiểm không ạ?”.
                  Hoa Trăng lắc đầu. “Không phải ở trong trại”.
                  “Vậy bọn con có thể đi!”.
                  Hoa Trăng thở dài, sau đó cúi xuống liếm lông bé Xanh. “Mẹ cho rằng các con đôi khi phải rời khỏi nhà trẻ”. Cô chăm chú nhìn bé Tuyết. “Duỗi thẳng ria của con ra”. Niềm tự hào thắp sáng đôi mắt hổ phách của nữ miu. “Mẹ muốn các con trông thật hoàn hảo khi gặp bộ tộc”.
                  Bé Tuyết chạy nhanh qua mỗi cái liếm của mẹ. Bé Xanh ngước lên nhìn mẹ. “Mẹ có đi cùng bọn con không?”.
                  “Con có muốn mẹ làm vậy không?”.
                  Bé Xanh lắc đầu. “Bọn con định làm bé Vá và bé Báo ngạc nhiên”.
                  “Con mồi đầu tiên của các con à”. Ria của Hoa Trăng giật giật. “Ra ngoài đi”.
                  Bé Xanh nhảy lên xung quanh rồi chạy hết sức đến lỗ hổng. “Đừng giẫm lên giấu chân của bất kì mèo nào đấy!”. Hoa Trăng gọi với theo khi bé Xanh chen lên phía trước chị gái để thò đầu ra ngoài. “Và hãy ở cạnh nhau nhé!”.
                  Bụi cây mâm xôi cào xước tấm da bé Xanh khi cô bé luồn ra khỏi nhà trẻ. Khi cô bé nhào lên khỏi mặt đất, ánh nắng mặt trời làm nhức mắt cô. Cô chớp mắt loại bỏ những tia nắng chói chang và trại mở ra trước mắt cô hệt như một giấc mơ. Một trảng trống rộng lớn đầy cát kéo dài đến phiến đá phủ bóng dài đến nỗi gần như chạm vào đầu chân cô. Hai chiến binh ngồi bên dưới tảng đá, chia sẻ con mồi bên canh một bụi tầm ma. Phía xa họ là một cái cây bị đổ, các cành cây rối tung xếp trên mặt đất như một đống chân gầy gò không lông. Cách nhà trẻ vài cái đuôi, một bụi cây thấp rộng trải dài các nhánh của nó trên mặt đất. Đám dương xỉ mọc chen chúc tại một góc khác cạnh nhà trẻ và đằng sau chúng có một hàng rào cây kim tước mọc cao đến nỗi bé Xanh phải nghển cổ lên để nhìn thấy phía trên.
                  Sự hồi hộp phấn khích lướt qua cô bé. Đây là lãnh thổ của cô! Bàn chân cô như bị đâm. Cô có bao giờ biết hết mọi thứ xung quanh mình không?
                  Không có dấu vết nào của bé Vá và bé Báo.
                  “Họ đã đi đâu?” cô nói lớn với bé Tuyết.
                  Bé Tuyết đang nhìn chằm chằm xung quanh trại. “Chị không biết”, cô lơ đãng meo. “Nhìn những con mồi kia kìa!”. Cô bé nhìn chằm chằm vào đống những con chim cũng như chuột bên cạnh trảng trống. Một con sóc béo mập được đặt lên trên cùng.
                  “Đống mồi tươi!” bé Xanh bật lên về hướng đó, mũi cô bé giật giật. Cô đã từng nghe các nữ miu trong nhà trẻ nói về những con mồi, và cô đã ngửi thấy mùi của con sóc trên lông mẹ. Nó có hương vị như thế nào nhỉ? Giúi mũi vào đống mồi, cô bé cố gắng cắm móng vuốt vào một sinh vật nhỏ lông ngắn màu nâu với cái đuôi dài và mỏng.
                  “Coi chừng!”.
                  Lời cảnh báo của bé Tuyết đến quá muộn. Những cái chân của bé Xanh khuỵu xuống khi khi con sóc tròn trịa lăn xuống từ trên đống mồi rồi đè bẹp cô bé. “Ooof!”.
                  Tiếng rù thích thú phát ra từ hai chiến binh bên cạnh những mảng tầm ma. “Tôi chưa hề nhìn thấy mồi tươi tấn công một mèo nào trước đó!” một mèo trong số họ meo.
                  “Cẩn thận chứ!” chiến binh khác cảnh báo. “Tất cả đám lông đó có thể làm cháu nghẹt thở!”.
                  Cảm thấy nóng vì ngượng, bé Xanh luồn ra từ phía dưới con sóc rồi nhìn chằm chằm dữ dội vào các vị chiến binh. “Nó chỉ rơi vào cháu thôi!”. Cô bé không muốn được nhớ đến như là đứa trẻ đã nhảy lên vì một con sóc chết.
                  “Này, hai đứa!”. Bé Xanh nhận ra bé Vá từ mùi nhà trẻ của cậu ta khi cậu ta bước ra từ phía sau nhà trẻ. “Mẹ của các em có biết các em đang ở bên ngoài không?”.
                  “Tất nhiên là có!” bé Xanh quay xung quanh để nhìn mèo bạn cùng hang của mình lần đầu tiên.
                  “Oh”.
                  Cô bé không nghĩ bé Vá lại lớn như vậy. Bộ lông đen trắng của cậu ta mượt mà như của một chiến binh, và cô bé đánh vào đầu mình để nhìn lại cậu ta. Cô kéo dài chân của mình, cố gắng để nhìn trông cao hơn.
                  Bé Báo thoăn thoắt bước đi phía sau em trai mình, tinh nghịch táp vào đuôi của cậu ta. Bộ lông đen của cô tỏa sáng trong ánh nắng mặt trời. Cô dừng lại và vui sướng nhìn chăm chú khi thấy bé Xanh và bé Tuyết. “Em đã mở mắt rồi à!”.
                  Bé Xanh liếm ngực, cố gắng làm xẹp lông tơ xuống và ước rằng bộ lông của cô cũng bóng mượt như họ.
                  “Bọn chị có thể chỉ cho em thấy xung quanh”, bé Báo hào hứng meo.
                  Bé Tuyết nhảy lên xung quanh mèo lớn hơn. “Vâng!”.
                  Bé Xanh cáu kỉnh búng đuôi. Cô không muốn được chỉ cho xem lãnh thổ của mình. Cô muốn tự mình khám phá nó! Nhưng bé Báo đã phóng qua những mảng dương xỉ lớn gần hàng rào cây kim tước. “Đây là hang lính nhỏ”, cô nói qua vai. “Bọn chị sẽ ngủ ở đó trong một mùa trăng”.
                  Bé Tuyết chạy theo sau cô.
                  “Em có đi không?” bé Vá huých nhẹ bé Xanh.
                  Bé Xanh nhìn lại nhà trẻ. “Anh sẽ không nhớ ổ cũ của mình chứ?”. Cô bé đột nhiên cảm thấy thấp thỏm lo lắng. Cô vốn thích ngủ bên cạnh Hoa Trăng.
                  “Anh không thể chờ để đi tới hang lính nhỏ của mình!”. Bé Vá ngao lên khi cậu ta lao về phía hang lính nhỏ. “Sẽ thật tuyệt khi nói chuyện mà không bị Gió Lẹ nói với bọn anh là phải im lặng và đi ngủ”.
                  Khi bé Xanh vội vàng theo sau cậu, đám dương xỉ rung lên và một khuôn mặt nâu thò ra giữa các tán lá xanh.
                  “Một khi em bắt đầu khóa huấn luyện”, một mèo ngái ngủ ngáp dài, có vẻ là lính nhỏ, “em sẽ rất vui khi nhận được vài giấc ngủ đấy”.
                  “Chào Chân Đốm Xám!” bé Vá nhanh chóng dừng lại bên ngoài hang khi cô mèo nâu duỗi người, nửa trong nửa ngoài bụi cây.
                  Bé Xanh nhìn chằm chằm vào bộ lông của Chân Đốm Xám, dày và sáng bóng; các cơ bắp trên vai cô mèo gợn sóng khi cô lao ra từ bụi dương xỉ rồi đáp xuống bên cạnh bé Vá. Đột nhiên bạn cùng hang của bé Xanh có vẻ như không phải quá lớn.
                  “Bọn em đang chỉ cho bé Xanh và bé Tuyết thấy xung quanh trại”, bé Báo thông báo. “Đây là lần đầu tiên ra ngoài của chúng”.
                  “Đừng quên chỉ cho chúng nơi giấu phân”, Chân Đốm Xám đùa cợt. “Chân Trắng bị phàn nàn về việc làm sạch nhà trẻ sáng nay. Nơi đó đã được lấp đầy phân của bọn trẻ nhiều mùa trăng và giờ thì có nhiều trên đường đi”.
                  Bé Xanh nâng cằm. “Giờ bé Tuyết và em có thể giữ ổ của chúng em sạch sẽ rồi”, cô nhóc tuyên bố.
                  Ria của Chân Đốm Xám rung lên. “Chị sẽ nói với Chân Trắng khi cô ấy quay về sau buổi săn bắt. Chị chắc chắn cô ấy sẽ rất vui khi nghe thấy điều này”.
                  “Chị ấy đang chọc ghẹo ư?” bé Xanh nheo mắt lại.
                  “Anh không thể chờ đến khi đi săn được nữa!”, bé Vá thu mình lại, cái đuôi ngoe nguẩy như một con rắn.
                  Nhanh như gió, Chân Đốm Xám ghim nó xuống bằng bàn chân của mình. “Đừng quên là phải giữ đuôi của em bất động hoặc là con mồi sẽ nghe thấy em lạo xạo trên lá”.
                  Bé Vá thả lỏng và duỗi thẳng cái đuôi của mình ra, đặt nó nằm phẳng trên mặt đất.
                  Bé Tuyết nén một tiếng rừ. “Nó nhô ra như một cành cây”, cô nhóc thì thầm bên tai bé Xanh.
                  Bé Xanh nhìn chăm chú để trả lời. Cô học cách bé Vá ép ngực xuống đất, việc cậu xòe móng vuốt ra và giấu chân sau dưới cơ thể như thế nào. “Mình sẽ trở thành thợ săn giỏi nhất mà bộ tộc Sấm đã từng thấy”, cô nhóc tự nhủ.
                  “Không tồi”, Chân Đốm Xám chúc mừng bé Vá sau đó liếc nhìn bé Báo. “Chúng ta hãy cùng xem cách em săn mồi”.
                  Bé Báo lập tức thụp xuống rồi ép bụng xuống đất.
                  Bé Xanh nóng lòng thử nó, nhưng không phải đến khi cô nhóc thực hành một mình. “Thôi nào, chúng ta hãy để cho họ làm điều này”, cô thì thầm với bé Tuyết.
                  “Chúng ta hãy tự khám phá”. Bé Xanh thấy một cơ hội bị bỏ qua.
                  “Nhưng có vẻ vui khi ra ngoài với…”.
                  Bé Xanh không còn nghe nữa, cô nhóc đã lùi lại. Liếc nhìn qua vai, cô phát hiện một bụi cây thấp lan rộng bên cạnh nhà trẻ. Bé Vá và bé Báo sẽ không thể tìm thấy chúng ở đó. Cô nhóc quay xung quanh rồi hòa vào bụi cây, ẩn mình dưới một cái cành. Khi cô lấy lại hơi thở của mình, cô nếm được rất nhiều, rất nhiều mùi hương khác nhau vương trên những tán lá. Có bao nhiêu mèo trong bộ tộc Sấm? Liệu tất cả có thực sự hòa hợp trong trại không?
                  Những cái cành rung lên và bé Tuyết ồn ào phía sau cô.
                  “Em đã nghĩ rằng chị không đến!” bé Xanh khẽ kêu lên ngạc nhiên.
                  “Hoa Trăng đã nói với chúng ta phải ở cạnh nhau”, bé Tuyết nhắc nhở.
                  Cùng với nhau, chúng nhìn lén ra ngoài để thấy bé Báo, bé Vá và Chân Đốm Xám đã nhận ra sự trốn thoát của mình. Ba mèo nhìn chằm chằm vào nhà trẻ, có vẻ bối rối.
                  Chân Đốm Xám nhún vai. “Có lẽ chúng phải quay về ổ rồi”.
                  “Đừng bận tâm”. Bé Vá bước quanh Chân Đốm Xám. “Giờ chị có thể dẫn bọn em ra hõm cát như đã hứa chứ”.
                  “Hõm cát ư? Đó là gì vậy?”. Bé Xanh đột nhiên ước rằng cô bé đã ở lại với những mèo khác.
                  “Chị chưa bao giờ hứa cả”. Chân Đốm Xám phản đối.
                  “Chúng ta sẽ gặp rắc rối nếu bị bắt gặp”, bé Báo cảnh báo. “Chúng ta không được phép rời khỏi trại cho đến khi trở thành lính nhỏ, nhớ chứ?”.
                  “Chúng ta sẽ không bị bắt đâu”. Bé Vá meo.
                  Chân Đốm Xám ngập ngừng nhìn xung quanh trảng trống. “Chị sẽ đưa các em đến mép núi”. Cô đề nghị. “Nhưng chỉ vậy thôi”.
                  Sự ghen tị đốt cháy bộ lông của bé Xanh khi cô bé thấy Chân Đốm Xám dẫn bé Báo và bé Vá đi về phía hàng rào kim tước rồi biến mất qua lỗ hổng.
                  “Có lẽ chúng ta có thể theo họ và xem họ đi đâu…”.
                  Đột nhiên một cái mõm thúc vào chân sau cô bé, đẩy cô ra khỏi nơi trú ẩn của mình. Chị gái cô nhào theo sau cô khi một khuôn mặt mướp xám ló ra từ những tán lá.
                  “Các cháu làm gì ở đây vậy? Đây là hang chiến binh cơ mà!”.
                  “X-Xin lỗi!” bé Tuyết lùi lại.
                  Bé Xanh đối mặt với vị chiến binh. “Làm sao bọn cháu biết được?”. Cô nhóc phản đối. “Chẳng lẽ những chiến binh có mùi hương hay thứ gì đó đặc biệt ư?”.
                  Ông mèo mướp xám nheo mắt lại. “Các cháu là con của Hoa Trăng đúng không?”.
                  Lông bé Tuyết xù lên và cô bé nhìn xuống chân mình.
                  Bé Xanh nâng cằm. Cô nhóc không hề sợ vị chiến binh cáu kỉnh. “Vâng, cháu là bé Xanh, và đây là chị cháu, bé Tuyết”.
                  Ông mèo mướp trượt ra từ dưới các bụi cây rồi đứng thẳng lên. Ông ta thậm chí còn to lớn hơn cả Chân Đốm Xám. Bé Xanh lùi lại một bước.
                  “Ta là Da Đá”, ông mèo xám meo. “Các cháu đang tìm Đuôi Bão à?”.
                  Bé Tuyết ngước lên háo hức. “Ông ấy ở đây ạ?”.
                  “Cậu ta ra ngoài đi săn rồi”.
                  “Thực sự thì bọn cháu không tìm ông ấy”, bé Xanh nói với vị chiến binh mặc dù cô nhóc vẫn muốn nhìn thấy cha cô lúc này khi cô đã mở mắt. “Bọn cháu đang trốn bé Vá và bé Báo”.
                  “Trò trốn tìm, ta nghĩ vậy”. Da Đá thở dài.
                  “Không!” bé Xanh đính chính lại. “Họ đang cố gắng chỉ cho chúng cháu thấy xung quanh trại, nhưng bọn cháu muốn tự mình khám phá”.
                  Da Đá búng đuôi. “Một chiến binh giỏi luôn học hỏi từ mèo cùng bộ tộc với mình”.
                  “C-Chúng cháu nghĩ rằng sẽ vui hơn khi chúng cháu tách ra”, bé Tuyết thốt lên.
                  Bộ lông của vị chiến binh dựng lên. “Chà, chẳng vui gì khi bị đánh thức sự nghĩ ngơi từ lũ trẻ ồn ào cả”.
                  “Chúng cháu xin lỗi”, bé Tuyết lên tiếng. “Chúng cháu đã không nhận ra”.
                  “Đó là những gì sẽ xảy ra khi lũ trẻ đi lang thang một mình”. Da Đá khịt mũi rồi quay sang đống mồi tươi. “Giờ thì ta tỉnh rồi, ta cần ăn thật no”. Với cái phẩy đuôi nhẹ, vị chiến binh băng qua trảng trống, để lại hai đứa trẻ một mình.
                  Bé Tuyết quay sang bé Xanh. “Em chọn hang chiến binh để trốn à?, cô nhóc meo lên cáu kỉnh.
                  “Làm thế quái nào em biết được?” bé Xanh đốp lại.
                  “Chúng ta có thể đã biết điều đó nếu ở lại cùng bé Vá!”.
                  Bé Xanh búng tai. Giờ thì chúng đã biết các chiến binh và hang của họ ở đâu. Chúng đã từng muốn khám phá trại đúng không? Cô nhóc nhìn qua trảng trống, chờ cho đôi mắt hết mờ. Cô chưa từng thử nhìn xa như vậy. Khi tảng đá ở phía đối diện cuối trảng trống đập vào mắt, cô chú ý đến mặt đất bị chà xát xung quanh. Dấu chân dẫn vào khoảng tối rồi biến mất tại mảng địa y bên cạnh. “Chúng dẫn tới đâu vậy?”.
                  Như quên mất rằng cô nhóc đã vượt ngang qua bé Tuyết, bé Xanh meo, “Theo em!”. Cô chạy qua bụi địa y, sau đó dùng chân với tới rồi chọc nó ra. Mảng địa y bật ra dưới cái chạm của cô bé. Chân cô xuyên qua bụi cây rồi chìm vào không gian trống trải.
                  “Có một cái lỗ!”. Hồi hộp, bé Xanh đẩy mình qua và thấy mình ở trong một vũng nhỏ yên lặng. Nền và các bức tường của nó khá mịn, mặc dù không có mèo nào ở đó, một ổ rêu nằm một bên. “Là một cái hang”, cô nhóc rít trở lại qua lớp địa y về phía bé Tuyết.
                  “Đó là hang của Sao Thông”, giọng nói trả lời đó không phải là của chị gái cô.
                  Bé Xanh bị đóng băng trong một khoảnh khắc, sau đó dè dặt quay trở lại ra khỏi cái hang. Cô nhóc lại gặp rắc rối sao?
                  Một anh mèo bạc nhạt với đôi mắt hổ phách sáng đang ngồi cạnh bé Tuyết.
                  “Chào bé Xanh”.
                  Bé Xanh nghiêng đầu. “Sao anh biết tên em?” cô nhóc hỏi.
                  “Tôi đã ở chỗ của em”, anh mèo nói với cô. “Tôi là Ria Lông Vũ, lính nhỏ của mèo lang y”. Anh hất đầu về phía hang của Sao Thông. “Em không nên vào trong đó trừ khi em được mời”. Tiếng meo của anh tuy nhẹ nhàng nhưng lại nghiêm trang.
                  “Em không hề nhận ra đó là hang của Ngài. Em chỉ tự hỏi là thứ gì ở phía sau lớp địa y thôi”. Bé Xanh nhìn xuống chân. “Anh sẽ nói với Sao Thông chứ?”.
                  “Ừ”.
                  Tim bé Xanh thót lên.
                  “Sẽ tốt hơn khi tôi nói với Ngài. Dù sao thì Ngài cũng sẽ ngửi thấy mùi của em”. Ria Lông Vũ giải thích.
                  Bé Xanh nhìn anh lo lắng. Rồi Sao Thông sẽ nói cô không thể trở thành chiến binh sao?
                  “Đừng lo”, Ria Lông Vũ trấn an cô nhóc. “Ngài sẽ không giận đâu. Có thể Ngài sẽ khâm phục tính tò mò của em đấy”.
                  “Em cũng có thể đến xem chứ?” bé Tuyết meo.
                  Ria Lông Vũ rù nhẹ. “Mùi của một mèo sẽ giống mùi tò mò”, anh nói với cô. “Mùi của hai mèo sẽ giống mùi huyên náo”.
                  Đuôi bé Tuyết rũ xuống.
                  “Tôi chắc là một ngày nào đó em sẽ có cơ hội để nhìn bên trong”, Ria Lông Vũ hứa. “Thay vào đó tại sao tôi không dẫn các em đến gặp những mèo già nhỉ? Họ rất thích gặp mèo con đấy”.
                  Một lần nữa chúng lại được dẫn đi xem xung quanh. Sự khó chịu bứt rứt dưới lông của bé Xanh, nhưng cô nhóc nhắc nhở bản thân những gì Da Đá đã nói: “Một chiến binh giỏi luôn học hỏi từ mèo cùng bộ tộc với mình”.
                  Ria Lông Vũ dẫn chúng đến cái cây bị đốn ngã và nép mình dưới một nhành cây thò ra ngoài. Bé Xanh lon ton chạy theo sau, bé Tuyết bám gót cô nhóc.
                  Cỏ dại, dương xỉ và rêu mọc từ tất cả các khe nứt của đống gỗ, biến lớp vỏ cây mục nát thành màu xanh với những chiếc lá non tươi mát. Bé Xanh đi theo Ria Lông Vũ khi anh luồn lách qua một mê cung của những cành cây đến khi anh thấy một không gian mở ra giữa những cành cây đan xen vào nhau.
                  Một ông mèo nâu bị ghẻ đang nằm quay lưng trở lại thân cây đổ trong khi bà mèo nâu dùng lưỡi chải chuốt đôi tai của ông. Ông mèo thứ hai có tấm da màu cam đốm trắng đang nhấm nháp một con chuột ở đầu bên kia của hang.
                  Bà mèo nâu ngước lên Ria Lông Vũ khi anh bước vào. “Anh mang mật chuột tới à?”. Bà nhìn đầy hi vọng. “Bàn Chân Nhỏ bị ghẻ rồi”.
                  “Ông ta nài nỉ cho mình đi săn mỗi ngày”, ông mèo màu cam nhận xét. “Ông ấy bị nhiễm rận”.
                  “Ngày tôi nghỉ đi săn, Ria Cỏ, là ngày ông có thể ngồi canh mộ cho tôi”, Bàn Chân Nhỏ meo.
                  Ria Cỏ cắn một miếng chuột. “Tôi cũng sẽ không bao giờ ngừng đi săn”, ông lẩm bẩm với cái miệng nhồm nhoàm. “Không đủ lính nhỏ để giữ cho chúng ta không bị đói trong những ngày này”.
                  “Bé Vá và bé Báo sẽ bắt đầu khóa huấn luyện của chúng sớm thôi”, Ria Lông Vũ nhắc nhở họ. “Và chúng ta có một bộ đôi khác đang trên đường để trở thành lính nhỏ”. Anh bước sang một bên, để lộ bé Xanh và bé Tuyết.
                  Ria Cỏ ngước lên nhìn từ con chuột của ông. Bàn Chân Nhỏ ngồi dậy, nhướng tai.
                  “Mèo con à!”, mắt bà mèo nâu sáng lên, vội vã hướng về phía trước rồi liếm lên má bé Xanh một cái ướt sũng. Bé Xanh né đi, chà khuôn mặt ẩm ướt bẳng bàn chân mình sau đó nén một tiếng rì rầm khi bé Tuyết cũng nhận được sự chào đón như vậy.
                  “Đó là lần đầu tiên ra ngoài của chúng, Khúc Sơn Ca ạ”, Ria Lông Vũ giải thích. “Tôi bắt gặp chúng đang cố gắng làm một cái ổ trong hang của Sao Thông”.
                  “Bọn em không như thế”. Bé Xanh giật mình phản bác.
                  “Đừng thu hút sự chú ý của Ria Lông Vũ”, Khúc Sơn Ca cắt ngang. “Anh ta trêu chọc mọi mèo. Đó là một trong những đặc quyền của mèo lang y”.
                  “Mèo lang y học việc”, Ria Lông Vũ chỉnh lại lời nói của bà.
                  “Huh!” Bàn Chân Nhỏ quấn đuôi xung quanh chân mình. “Có nghĩa là anh làm tất cả mọi nhiệm vụ của Lông Ngỗng trong khi con lửng già lười biếng đó giả vờ tìm kiếm thảo dược à”.
                  “Im đi!” Khúc Sơn Ca lạnh lùng nhìn bạn cùng hang của bà. “Lông Ngỗng đã làm hết sức rồi”.
                  Bàn Chân Nhỏ khịt mũi. “Sáng nay ông ta đã thu thập được những thảo dược gì?” ông hỏi Ria Lông Vũ.
                  Anh mèo lang y học việc giật tai. “Hoa chuông”.
                  “Chà, tôi đã thấy ông ta nằm phơi nắng cạnh Tổ Cú rồi ngủ say. Tiếng ngáy của ông ta làm các con mồi sợ hãi”. Ông búng đuôi của mình về phía miếng mồi Ria Cỏ đang thưởng thức. “Nó khiến tôi mất một thời gian để tìm thấy đấy”.
                  “Lông Ngỗng đã chỉ dạy tôi rất nhiều”, Ria Lông Vũ lên tiếng bảo vệ mèo bảo trợ của mình. “Và không có loại thảo dược nào trong rừng mà ông không biết cách sử dụng chúng”.
                  “Nếu ông ta bận tâm về những thứ đó”. Bàn Chân Nhỏ lẩm bẩm.
                  Ria Lông Vũ liếc nhìn bé Xanh và bé Tuyết. “Đừng để ý”, anh meo. “Lông Ngỗng và Bàn Chân Nhỏ chưa bao giờ nhìn vào mắt nhau”.
                  “Và ông không  nên nói những điều như vậy, Bàn Chân Nhỏ”, Khúc Sơn Ca mắng. “Ông biết rõ Lông Ngỗng là bà con của chúng mà”.
                  “Thật sao?” bé Xanh chớp mắt nhìn bà mèo nâu.
                  “Ông ấy là bạn đời cũ của mẹ các cháu”, Khúc Sơn Ca giải thích. Bà cuốn bé Xanh và bé Tuyết theo cái đuôi của mình. “Lại đây và kể cho chúng ta về các cháu nào”.
                  “Tên cháu là bé Xanh, và đây là chị gái cháu, bé Tuyết. Mẹ của chúng cháu là Hoa Trăng và cha chúng cháu là Đuôi Bão”, bé Xanh líu lo. “Và hôm nay là lần đầu tiên chúng cháu rời khỏi nhà trẻ”.
                  Ria Cỏ liếp mém khi ông nuốt miếng chuột cuối cùng. “Chào mừng các cháu đến bộ tộc, các cô mèo nhỏ. Ta chắc rằng các cháu sẽ gặp rắc rối. Mèo con hầu như không thể tự làm gì cả”.
                  Bé Xanh vểnh tai. “Bé Báo và bé Vá có gặp rắc rối gì không ạ?”.
                  Khúc Sơn Ca khẽ rù. “Ta không biết đứa trẻ nào không như vậy cả”.
                  Bụng bé Xanh cảm thấy nhẹ nhõm. Cô bé không muốn là mèo duy nhất có những điều sai lầm. Như kiểu có con sóc rơi xuống đầu vậy.
                  “Giờ là khoảng thời gian Sao Thông nên nhận bọn chúng làm dạy lính nhỏ”, Bàn Chân Nhỏ rền rĩ. “Chúng có quá nhiều thơi gian đùa nghịch. Mỗi lần tôi đi đến đống mồi tươi, tôi đi qua một trong số chúng tung bụi lên cùng với những trò chơi ngớ ngẩn khác”.
                  “Tôi sẽ hỏi Gió Lẹ nếu tôi đưa cho họ thảo dược trong rừng vào ngày mai”. Ria Lông Vũ yêu cầu. “Điều đó sẽ khiến chúng bận rộn”.
                  Mắt bé Xanh mở to. “Trong rừng ư?”. Cô nhóc lặp lại.
                  Ria Lông Vũ gật đầu. “Chúng tôi sẽ không rời xa trại đâu”.
                  Đó chắc là nơi mà Chân Vện đã dẫn bé Vá và bé Báo đi. Bé Xanh tự hỏi có bao nhiêu thứ khác vượt ra phía ngoài trảng trống và những cái hang nữa.
                  Bên cạnh cô, bé Tuyết ngáp lên.
                  “Anh nên đưa chúng trở về với mẹ thì hơn”, Khúc Sơn Ca khuyên nhủ. “Bé Tuyết trông như sắp ngủ gật trên chân rồi”.
                  Bé Xanh quay sang nhìn thấy đôi mắt của chị gái mình rũ xuống. Cô nhóc chợt nhân ra chân mình đau ê ẩm còn cái bụng thì réo ầm ầm. Nhưng cô không rời đi, cô muốn tìm hiểu thêm. Những con rận của Bàn Chân Nhỏ trông như thế nào? Giờ Lông Ngỗng đang ở đâu?
                  “Đi nào”. Ria Lông Vũ bắt đầu dẫn chúng ra khỏi hang.
                  “Chúng ta có thể học được gì khi trở lại nhà trẻ chứ?” bé Xanh phản đối.
                  “Cháu sẽ học được nhiều hơn sau khi được nghỉ ngơi”, Khúc Sơn Ca meo.
                  “Hãy quay lại gặp chúng ta sớm nhé!” Ria Cỏ gọi lại.
                  Bé Xanh loạng choạng khi họ băng qua trảng trống. Mặc dù tâm trí cô nhóc quay cuồng với những câu hỏi, bàn chân của cô đá quá vụng về vì mệt mỏi. Cô nhóc cảm thấy nhẹ nhõm khi Ria Lông Vũ đầy cô vào nhà trẻ.
                  “Con đã thấy gì, cục lông nhỏ?” Hoa Trăng hỏi khi bé Xanh rúc xuống bên cạnh mẹ cùng với bé Tuyết.
                  “Mọi thứ ạ”, bé Xanh ngáp.
                  Hoa Trăng rừ rừ. “Không phải mọi thứ đâu, con yêu”. Bé Xanh nhắm mắt lại khi mẹ cô di chuyển nhẹ nhàng. “Có một khu rừng hoàn toàn cho con khám phá. Và thậm chí đó chỉ là một phần lãnh thổ của bộ tộc. Còn có những vùng đất khác như Miệng Mẹ, Dãy Núi và thậm chí còn xa hơn nữa”.
                  “Thế giới xa như thế nào ạ?” bé Tuyết thì thầm ngái ngủ.
                  “Chỉ có tộc Sao mới biết”, Hoa Trăng trả lời.
                  Bé Xanh tưởng tượng ra những cái cây, những bụi dương xỉ, đám cây tầm mà và cây kim tước kéo dài từ trại đến chân trời vô tận. “Nhưng chân con không đủ khỏe để đi xa như vậy”, cô nhóc phản đối. Khi tầm nhìn của cô mờ dần vào những giấc mơ, cô nghe thấy giọng nói của mẹ tiếp tục vang lên.
                  “Chúng sẽ lớn, các con yêu của ta, cho đến một ngày chúng có đủ sức mạnh để đi khắp thế giới này”.
      <bài viết được chỉnh sửa lúc 01.04.2014 21:50:23 bởi Mai Huyền Trang >
      #3
        Mai Huyền Trang 18.02.2014 16:24:02 (permalink)
        0
        CHƯƠNG 2
         
                    Bé Xanh nhìn đuôi của bé Tuyết phe phẩy một cách hấp dẫn, rồi đẩy mình nhảy lên và ghim nó xuống đất. Cô nhóc không dám để cho bộ lông của mình dính bẩn.
                    “Và hãy nhớ”, Hoa Trăng nói, tặng cho bé Xanh một cái liếm tai khác, “ngồi thẳng lên và trở nên lịch sự”.
                    Bé Xanh đảo mắt.
                    Ba mèo họ đang ngồi đợi ở rìa trảng trống.
                    “Đây sẽ là lần đầu tiên Đuôi Bão nhìn thấy các con kể từ khi các con mở mắt”. Hoa Trăng thận trọng nhắc nhở chúng. Suốt buổi sáng bụng bé Xanh thắt lại vì sự phấn khích. Cô nhóc muốn cha cô thấy rằng cô không còn là con mèo con kêu meo meo bé xíu nữa.
                    Hoa Trăng liếc nhìn vào hàng rào cây kim tước. “Ông ấy hứa sẽ trở lại từ buổi đi săn khi mặt trời lên cao”.
                    Bé Xanh giữ yên vị bàn chân của mình trên mặt đất. Thật là khó ngồi yên khi trại quá bận rộn với những điểm tham quan cũng như mùi vị mới.
                    Bàn Chân Nhỏ và Khúc Sơn Ca đi ra từ phía hang mèo già. Ria Lông Vũ đang lót cho họ một quả bóng rêu treo lủng lẳng trên hàm của mình. Bé Xanh đoán có thứ gì bốc mùi trong đó vì anh ta nhăn mũi như thể đang mang phân cáo vậy. Bên cạnh các mảng tầm ma, một ông mèo lớn có bộ lông rực lửa khi mặt trời chia sẻ con mồi cùng với ba chiến binh.
                    “Đó là Mặt Trời Thu ạ?”, bé Xanh hỏi.
                    “Ừ”. Hoa Trăng đã bắt đầu chải chuốt cho bé Tuyết. “Còn kia là Cánh Chòe, Chấm Hung và Da Sóng”, cô meo giữa những cái liếm. “Oh, và Da Hét vừa mới ra khỏi hang chiến binh nữa”.
                    Bé Tuyết cựa quậy bên dưới lưỡi mẹ cô, phàn nàn với bé Xanh, “Mẹ có chịu khó rửa ráy em không?”. Nhưng bé Xanh hầu như không nghe thấy, cô nhóc quá bận rộn nhìn chăm chú vào các chiến binh. Cô muốn ghi nhớ bộ lông màu nâu của Cánh Chòe, vì vậy cô nhóc có thể nhận ra cô từ những mèo khác trong trận chiến. Chấm Hung sẽ khó khắn hơn để nhận ra, cô đoán do bộ lông mướp xám nhạt của anh. Da Sóng có thể dễ dàng nhận ra bất cứ đâu, bộ lông đen của anh chĩa ra ngoài như lông nhím. Da Hét thì xám cát như những viên sỏi, anh ta đang chơi với bé Tuyết trong nhà trẻ. Anh ta có đôi mắt xanh lá cây sáng và một đốm trắng trên ngực trông giống như một đám mây bông vậy. Và anh trông có vẻ nhỏ hơn so với những mèo khác.
                    “Da Hét đã không phát triển đúng cách ạ?” bé Xanh meo với mẹ.
                    Hoa Trăng rừ nhỏ. “Không phải, cục lông nhỏ ạ - chẳng qua cậu ta là chiến binh trẻ nhất. Cậu ta mới nhận được tên của mình cách đây một phần tư mùa trăng. Cậu ta sẽ lớn – rồi con sẽ thấy”.
                    Hàng rào cây kim tước xào xạc và bé Xanh nhìn xung quanh. Là Đuôi Bão sao? Thất vọng giáng xuống cô nhóc khi Da Đá bước vào trong trại với một con chim trong hàm ông. Cô nhóc lê những cái chân, hi vọng ông ta sẽ không chú ý đến mình. Cô không chắc rằng ông ta sẽ tha thứ cho cô vì đã lao vào hang chiến binh.
                    “Đó là một hành động lén lút!” Chân Đốm Xám ngao lên từ phía bên kia trảng trống. Cô lăn ra xa khỏi Chân Trắng rồi đáp xuống chân cô bạn. Hai cô mèo đang luyện tập các bước di chuyển chiến đấu bên cạnh gốc cây.
                    Chân Trắng rũ lông. “Không hề lén lút! Mà là kĩ năng trong sạch!”. Cô nhìn chằm chằm vào cô bạn cùng hang cáu kỉnh, con mắt mờ của cô lấp lánh trong ánh mặt trời. Bé Xanh biết cô ấy không thể nhìn thấy với con mắt đó, nhưng cô có thể nghe rất tốt đến nỗi Chân Đốm Xám không thể leo lên mình cô. Bé Xanh và bé Tuyết đã thử với nhau nhiều lần rồi.
                    “May mắn thôi”. Chân Đốm Xám bắt bẻ. “Bé Vá có thể làm tốt hơn!”.
                    Bé Vá đâu?
                    Bé Xanh quét mắt qua trảng trống. Đằng kia! Bé Báo và bé Vá đang cúi mình bên ngoài hang chiến binh, liếc nhìn nhau như thể chúng đang lập kế hoạch gì vậy. Họ định làm gì?
                    “Con đủ sạch sẽ rồi!”.
                    Sự chú ý của bé Xanh quay trở lại chị gái cô khi bé Tuyết đang né khỏi chiếc lưỡi của mẹ.
                    Hoa Trăng ngồi lại. “Con trông đáng yêu lắm”.
                    Bé Tuyết khịt mũi và dùng chân làm xù bộ mảng lông ướt xung quanh tai. Bé Xanh phập phồng lồng ngực rồi xếp chân thành hàng một cách thông minh trước mặt cô. Làm ơn hãy để Đuôi Bão tự hào về mình! Hoa Trăng đã nói với chúng rất nhiều rằng cha của chúng là một chiến binh vĩ đại ra sao và làm thế nào để dũng cảm, giỏi chiến đấu và trở thành một trong những thợ săn giỏi nhất của bộ tộc Sấm. Mình mong rằng mình sẽ lớn lên giống ông ấy.
                    “Tại sao Đuôi Bão không thể đến nhà trẻ nhìn chúng con?” bé Tuyết rên rỉ. “Nanh Lục thì luôn đến nhà trẻ để thăm bé Vá và bé Báo. Lần trước ông ấy còn mang cho họ một con chuột nữa”.
                    “Cha các con đã đến gặp các con ngay sau khi các con được sinh ra”. Hoa Trăng vòng chân xung quanh cái đuôi ngoe nguẩy của bé Tuyết và quấn nó gọn gàng trong bàn chân của cô. “Ông ấy là một chiến binh rất quan trọng. Ông ấy không có thời gian để mang lại cho các con niềm vui”. Cô lùi bước lại và nhìn những đứa con của mình thêm lần nữa. “Bên cạnh đó, các con vẫn chưa đủ lớn để ăn được chuột”.
                    Bé Xanh nheo mắt lại khi cô nhóc liếc nhìn ánh mặt trời. Nó gần như chiếu thẳng trên đầu. Đuôi Bão sẽ ở đây sớm thôi. Cô nhóc xoắn lại để nhìn hàng rào cây kim tước. Cô biết vị chiến binh tuần tra sẽ đi qua khoảng trống trung tâm. Bé Vá đã từng nói với cô bé về cuộc sống của bộ tộc – về đội tuần tra săn bắn và đội tuần tra biên giới. Cậu ta giải thích cái cách mà một chiến binh phải săn cho bộ tộc trước rồi mới được săn cho bản thân anh ta.
                    Bé Xanh đã xác định rằng cô nhóc sẽ luôn đảm bảo cho bộ tộc được ăn no, thậm chí là cô nhóc phải chết đói để làm điều đó.
                    Hoa Trăng cứng người lại, mũi cô co giật. “Ông ấy đây rồi!”.
                    “Đâu ạ” bé Tuyết nhảy lên và nhìn xung quanh, rắc bụi lên bộ lông của bé Xanh.
                    “Ngồi xuống nào”. Hoa Trăng ra lệnh.
                    Khi bé Tuyết nhanh chóng ngồi xuống rồi quấn đuôi của cô nhóc trở lại trên bàn chân mình, bé Xanh thấy hàng rào cây kim tước rung lên. Một mèo mướp màu nâu đậm bước qua lối vào với một con chim hét ngậm trong miệng, theo sau là một cô mèo mướp nhạt.
                    “Ai kia?” bé Xanh rất ấn tượng với hai con chuột đồng đu đưa dưới hàm của mèo mướp.
                    “Anh mèo là Da Sẻ và cô mèo là Đuôi Chấm”. Hoa Trăng vểnh tai. “Ông ấy kia”.
                    Một ông mèo xám to lớn theo sau Đuôi Chấm đi vào trại. Đôi vai của ông quét qua cây kim tước, khiến cho những cái gai rung lên. Ông nâng cái đầu và cằm rộng lên, đôi mắt xanh tỏa sáng như sao. Trong hàm của ông là con sóc lớn nhất mà cô nhóc đã từng thấy.
                    “Nhìn ông ấy mang gì đến chơi với chúng ta kìa!” bé Tuyết hổn hển.
                    “Thật ngớ ngẩn, nó không phải dành cho chúng ta!”, bé Xanh thì thầm, ghi nhớ những gì bé Vá đã nói với cô. “Đó là cho toàn thể bộ tộc”.
                    “Và chúng ta sẽ ăn nó chứ không phải để chơi”, Hoa Trăng trở nên nghiêm nghị.
                    Vai bé Tuyết thu lại khi cô thấy cha mình đi theo đội tuần tra của ông đến đống mồi tươi để đặt sóc bên cạnh các con mồi khác. Sau đo ông quay lại và nhìn xung quanh trại.
                    “Ngồi thẳng lên!” Hoa Trăng rít lên.
                    Bé Xanh nghĩ nếu cô nhóc ngồi thẳng hơn thì sẽ bị ngã nhào về phía sau mất, nhưng cô nhóc đã giữ người cứng nhắc khi cái nhìn của Đuôi Bão cuối cùng cũng tìm thấy họ.
                    Một tiếng rừ lầm rầm trong cổ mẹ cô. “Đuôi Bão”. Hoa Trăng vẫy ông về phía bé Tuyết và bé Xanh bằng cái đuôi của mình. “Hãy đến và gặp các con của anh đi”.
                    Đuôi Bão bước về phía họ rồi dừng lại. “Trông chúng khá hơn khi mở mắt đấy”, ông nhận xét. Tiếng meo của ông trầm trầm có vẻ giống như một tiếng gầm gừ.
                    “Anh thấy không” Hoa Trăng gợi ý. “Cả hai đều có mắt xanh như anh vậy”.
                    Đúng vậy! Bé Xanh mở mắt to hơn để cha cô có thể chiêm ngưỡng chúng, nhưng dường như ông có vẻ không liếc nhìn cô nhóc trước khi quay trở lại phía Hoa Trăng. “Trông chúng có vẻ sẽ là những chiến binh giỏi”.
                    “Tất nhiên rồi”, Hoa Trăng rù. “Chúng là con anh mà”.
                    Bé Xanh bước về phía trước. “Có khó khi bắt được sóc không ạ?”. Cô nhóc muốn Đuôi Bão nhìn mình thêm một lần nữa. Ông có thể thấy lông của cô giống ông biết bao.
                    Ông nhìn xuống rồi chớp mắt. “Bọn sóc mập rất dễ bắt”.
                    “Cha sẽ dạy chúng con làm thế nào để bắt được sóc chứ?” bé Tuyết hỏi, cái đuôi của cô đánh tung đám bụi phía sau.
                    “Mèo bảo trợ sẽ dạy các con”, Đuôi Bão trả lời. “Ta hi vọng Sao Thông là lựa chọn tốt nhất cho các con”.
                    Ai sẽ là mèo mà ông ấy chọn? Khi cái nhìn của bé Xanh lạc đến hang chiến binh, những cành cây rung lên và Nanh Lục bước ra. Với tiếng meo phấn khích, bé Báo và bé Vá lao vào ông. Bé Báo bám vào đuôi của cha cô nhóc trong khi bé Vá nhảy lên vai ông. Nanh Lục chao đảo, và với một tiếng làu bàu bất ngờ, ông bất ngờ ngã khụy xuống đất. Bé Báo và bé Vá nhảy lên bụng ông hò hét nhưng Nanh Lục đã đuổi chúng về phía sau hang với một tiếng rì rầm.
                    Đuôi Bão liếc nhìn về phía ồn ào, co giật đôi tai. Bé Xanh nghĩ rằng ông có lẽ đang tưởng tượng ông sẽ chơi với đùa với những đứa con của mình như vậy khi ông hiểu chúng nhiều hơn.
                    “Sao Thông đã yêu cầu anh chia mồi với ông ấy”, Đuôi Bão nói với Hoa Trăng.
                    Bé Xanh chớp mắt. “Giờ sao?” Ông ấy chuẩn bị đi ư? “Bọn con có thể đi cùng cha không?”.
                    Ánh mắt Đuôi Bão chĩa về phía cô nhóc, và cô co rúm lại khi thấy sự bất an lẫn khó chịu trong mắt ông. Ông ấy không thích chúng ta sao?
                    “Mèo con nên ở gần nhà trẻ”, ông lẩm bẩm.
                    Tim của bé Xanh chùng xuống khi quay ông bước đi, sau đó lại nhen lên hi vọng khi ông dừng lại rồi nhìn qua vai. Ông ấy đã thay đổi suy nghĩ ư?
                    “Da Đá đã nói với ta rằng con đã đánh thức ông ấy ngày hôm qua”, ông gầm gừ. “Tránh xa hang chiến binh ra”. Ông quay đầu lại rồi bỏ đi.
                    Bé Xanh nhìn chằm chằm phía sau ông, thất vọng.
                    Hoa Trăng quét đuôi lên bên hông xù lông của bé Xanh. “Đuôi Bão chỉ cho con lời khuyên thôi”, cô meo. “Vì thế con sẽ khá hơn trong lần tới”.
                    Bé Xanh nhìn chằm chằm vào bàn chân mình, ước rằng cô nhóc không bao giờ làm một điều sai lầm ngốc nghếch như vậy.
                    Bé Tuyết nhảy xung quang mẹ. “Tất nhiên bọn con sẽ tốt hơn trong lần tới. Có phải ông ấy nghĩ bọn con là đồ óc chuột không?”. Cô nhóc dừng lại rồi chớp mắt. “Ông ấy phải là một chiến binh thực sự, thực sự quan trọng nếu như Sao Thông muốn chia mồi với ông ấy”.
                    “Đúng vậy”. Hoa Trăng dõi theo khi Đuôi Bão nhặt con sóc mà ông đã bắt được đến chỗ tộc trưởng bộ tộc Sấm. Sau đó cô nhìn bé Xanh, đôi mắt cô ấm áp. “Ông ấy sẽ có thêm nhiều thời gian hơn sau”.
                    Bé Xanh nâng cằm lên. “Ông ấy nói chúng ta sẽ trở thành những chiến binh giỏi!” Thầm hứa để chứng minh là ông ấy đúng, cô nhóc gạt bỏ những cảm giác trống trải khó chịu trong dạ dày mình.
                    “Hoa Trăng!” Một tiếng meo chào hỏi làm bé Xanh giật mình. Cô quay lại nhìn thấy một ông mèo đốm xám với đôi mắt màu xanh nhạt bước ra từ đường hầm cây dương xỉ. “Chiến binh vĩ đại đã gặp những đứa con của ông ấy chưa?”.
                    Hoa Trăng nheo mắt. “Tất nhiên rồi”.
                    Mắt bé Tuyết sáng lên. “Ông có phải là Lông Ngỗng không?”.
                    “Làm sao cháu đoán được?”.
                    “Đó là hang mèo lang y phải không?” Bé Tuyết hướng mũi về phía đường hầm dương xỉ. “Vì thế ông phải là mèo đó”.
                    Ông mèo ngồi xuống. “Làm thế nào mà cháu biết ta không phải vừa đến thăm Lông Ngỗng chứ?”, ông hít ngửi.
                    “Sau đó chúng cháu thấy ông đi vào!” bé Tuyết trả lời. “Chúng cháu đã ngồi đây được một thời gian rồi”.
                    “Thật sao?” Lông Ngỗng nhìn Hoa Trăng.
                    Đuôi Hoa Trăng ngoe nguẩy.
                    Bé Xanh hít ngửi mèo lang y. “Mùi của ông giống mùi Ria Lông Vũ”. Gai của những cái cây lạ bám vào bộ lông của ông cùng với mùi mốc. “Anh ấy nói ông biết tên tất cả các loại thảo dược trong khu rừng”.
                    “Đúng vậy”. Lông Ngỗng bắt đầu rửa mặt.
                    Bé Tuyết chen vào. “Bàn Chân Nhỏ nói ông – ”.
                    “Chúng ta không cần phải bận tâm về những gì Bàn Chân Nhỏ nói”, Hoa Trăng ngắt lời con gái.
                    Lông Ngỗng ngừng rửa ráy, mắt ông hấp háy. “Ta luôn tò mò về bất cứ điều gì mà Bàn Chân Nhỏ nói”.
                    Bé Xanh lượn xung quanh chị gái, để đuôi ngang miệng bé Tuyết. “Ông ấy nói gần như cả ngày ông ra ngoài để lấy thảo dược”, cô nhóc meo.
                    Một tiếng rừ bật ra trong cổ họng Lông Ngỗng. “Mèo đó thông minh đấy”.
                    “Cháu cũng vậy!” bé Tuyết nhấn mạnh.
                    “Tất nhiên rồi!” Ria của Lông Ngỗng co giật. “Cháu là con của Hoa Trăng, và cô ấy là mèo thông minh nhất mà ta biết”. Mắt ông đảo nhanh qua Đuôi Bão. “Dù sao cũng chỉ hầu hết mọi thứ”. Ông quay lại lưng rồi bắt đầu kề vai xuống mặt đất thô ráp ấm áp. “Thật là tốt khi thấy mùa lá non một lần nữa”.
                    Bé Xanh thích ông mèo này. Ông ấy hài hước và thân thiện. Cô nhóc rất mừng vì họ là mèo thân.
                    “Ông còn làm gì khác không?” bé Tuyết háo hức hỏi.
                    Lông Ngỗng ngồi xuống, dùng chân chải ria mình. “Bên cạnh việc giữ cho bộ tộc được khỏe mạnh sao?”.
                    Bé Xanh nghe thấy tiếng thở dài của mẹ. Có phải bà ấy không tự hào về đứa con của mình không?
                    “Ta còn giải thích những dấu hiệu từ bộ tộc Sao”, Lông Ngỗng tiếp tục.
                    Bé Xanh phẩy tai. “Những loại dấu hiệu gì?”.
                    Lông Ngỗng nhún vai. “Ví dụ như những đám mây chẳng hạn”.
                    Bé Xanh nheo mắt, ngước lên trời. Bầu trời xanh tươi sáng được bao quanh bởi cây xanh và được điểm bởi những đám mây trắng mềm mại trôi bồng bềnh trên không. Lông Ngỗng hắng giọng. “Ta vừa nhìn thấy rằng bộ tộc Sao thấy những đứa trẻ đang vội vã trở thành “chân”.
                    Một ông mèo mướp đốm bước tới, liếc nhìn mèo lang y.
                    Lông Ngỗng gật đầu với ông mèo. “Chào Nanh Lục”.
                    “Một lời tiên chi khác ư?” Nanh Lục meo.
                    Bé Xanh chớp mắt nhìn vị chiến binh. Ông ấy không tin vào những lời tiên tri sao?
                    Bé Tuyết khó có thể giữ cho những bàn chân yên vị. “Những đứa trẻ trở thành chân? Có nghĩa là chúng cháu ư?”.
                    “Có thể”, Lông Ngỗng meo.
                    Nanh Lục khịt mũi khi ông bước đi.
                    Bé Xanh nghiêng đầu. “Làm thế nào mà ông biết là bộ tộc Sao có ý nhắn cho ông mà không phải bộ tộc khác?”.
                    “Điều đó đi kèm với kinh nghiệm”. Lông Ngỗng hướng mõm về phía đường hầm dương xỉ. “Các cháu có muốn xem hang lang y không?”.
                    Bé Xanh nhổ xuống đất. “Ồ vâng, rất vui lòng ạ!” Đó là một phần của khu trại mà cô nhóc chưa được thấy.
                    “Hoa Trăng!” Sao Thông gọi vị nữ miu.
                    “Tới đây!” Hoa Trăng ngập ngừng liếc nhìn xung quanh về phía Lông Ngỗng. “Ông có thể quản chúng một lúc được không?”.
        Bọn con không cần quản lí! Bé Xanh nghĩ.
                    “Tất nhiên rồi”, Lông Ngỗng meo.
                    Khi Hoa Trăng hướng đến tham gia với Đuôi Bão và Sao Thông, Lông Ngỗng dẫn bé Xanh và bé Tuyết qua đường hầm xanh mát của cây dương xỉ vào một trảng trống đầy cỏ với một hồ nước nhỏ ở bên cạnh. Mùi thảo dược tràn ngập không khí, đám cỏ với một ít hạt rải rác mà bé Xanh không nhận ra. Những cây dương xỉ phủ kín mọi nơi trừ chỗ tảng đá cao đứng sừng sững, tách ra một vết nứt đủ rộng để một mèo làm hang ở bên trong.
                    Một tiếng meo rên rỉ từ bụi dương xỉ.
                    “Tai Nhỏ đang hồi phục trước vết cắn của một con rắn lục”, Lông Ngỗng giải thích khi ông bước tới bệnh miêu ẩn bên trong những bức tường màu xanh lá cây mềm mại. “May mắn đó là một con rắn lục nhỏ, nhưng sẽ mất một hoặc hai ngày để chất độc ra khỏi cơ thể của cậu ấy”. Ông biến mất sau bụi dương xỉ. “Ta sẽ không ở lâu được đâu”.
                    “Thôi nào”, bé Tuyết thì thầm, rũ một mẩu lá trên chân của cô. “Chúng ta hãy nhìn vào bên trong tảng đá đó đi”.
                    Bé Xanh do dự. Đuôi Bão vừa nói cô nhóc không được khám phá những nơi không thuộc về cô.
                    “Không sao đâu”, bé Tuyết khuyến khích. “Lông Ngỗng đề nghị chúng ta đến hang của ông ấy mà”.
                    Bé Xanh run rẩy liếc nhìn nơi mèo lang y biến mất. “Em đoán thế”. Cô nhóc chạy lon ton sau bé Tuyết vào bóng tối bên trong tảng đá.
                    “Chị sẽ đi trước”. Bộ lông trắng của bé Tuyết bị nuốt chửng bởi bóng tối khi cô nhóc biến mất vào trong hang. Bé Xanh theo sau, hấp háy trước màn đêm đột ngột. Mùi hăng lập tức tràn ngập mũi và miệng cô.
                    “Nhìn những thảo dược này xem!” bé Tuyết the thé.
                    Bé Xanh mở to mắt, điều chỉnh để thấy ánh sáng lờ mờ từ lối vào, cho đến khi cô nhóc thấy bé Tuyết đánh hơi đống lá và hạt dọc theo bức tường của cái hang.
                    Bé Tuyết cào ra một chiếc lá màu xanh đậm. “Chị tự hỏi cái này dùng cho việc gì?”.
                    Bé Xanh cẩn thận ngửi nó, cô nhóc nhăn mặt trước mùi chua.
                    “Cá rằng em sẽ không ăn nó”, bé Tuyết khiêu khích.
                    Bé Xanh lùi lại, chớp mắt.
                    “Đồ chuột nhắt!”.
                    “Em không phải là đồ chuột nhắt!” Bất cứ thứ gì nhưng… “Được rồi! Em sẽ ăn nó!” Cúi xuống, cô nhóc cắn vào chiếc lá. Cảm nhận trên gai lưỡi của cô và nếm vị đắng của nó khiến cô bụm miệng. Nhổ nó ra, cô nhóc liếm chân mình, cố gắng tẩy hương vị đó đi. “Thật kinh tởm!”.
                    Bé Tuyết khịt mũi cười.
                    “Được rồi, chân thông minh! Đến lượt chị”. Cáu kỉnh, bé Xanh dẫm chân lên một đống hạt nhỏ màu đen, khiến chúng tràn ra trên nền hang. “Thử một trong những thứ kia đi”.
                    “Được thôi! Bé Tuyết cúi đầu nhấm nháp hai trong số những hạt, nuốt chúng sau đó liếm môi. “Ngon đấy!” cô tuyên bố, đôi mắt rực sáng.
                    “Hai đứa đang làm gì vậy?” Tiếng rú của Hoa Trăng khiến cả hai đứa trẻ nhảy dựng lên. Vị nữ miu túm lấy gáy của bé Xanh rồi ném cô nhóc vào đám cỏ.
                    “Các con đã ăn bất cứ thứ gì ở đó chưa?” Hoa Trăng hỏi, đôi mắt cô dại đi bởi sự hoảng loạn.
                    Bé Xanh nhìn cô, lời nói mắc kẹt trong cổ họng.
                    “Đã ăn chưa?” Hoa Trăng gầm gừ.
                    “Con – con đã nhổ ra rồi”, bé Xanh lắp bắp. Cô nhóc lo lắng liếc nhìn bé Tuyết khi ánh mắt của Hoa Trăng chĩa về phía chị gái cô.
                    “Còn con thì sao?”.
                    Bé Tuyết nhìn xuống chân. “Con đã nuốt vài thứ”, cô nhóc thì thầm.
                    “Lông Ngỗng!”.
                    Ông mèo lang y thò đầu ra khỏi ổ của Tai Nhỏ. “Gì vậy?”.
                    “Bọn trẻ ở trong hang của ông, và bé Tuyết đã nuốt thứ gì đó!” Lông Ngỗng chớp mắt. Ông nhảy ra từ ổ dương xỉ rồi vội vã băng qua bãi cỏ.
                    “Tìm xem nó là gì đã!” Hoa Trăng phun phì phì. Nhưng Lông Ngỗng đã ở trong hang của ông. Ông vội vã trở ra một khắc sau đó.
                    “Có vẻ như chúng là những hạt anh túc”, ông meo. Bé Xanh cúi đầu. Cô nhóc không nên thách bé Tuyết.
                    “Cháu nuốt bao nhiêu hạt rồi?” Lông Ngỗng hỏi, đôi mắt ông tròn và tối lại.
                    “Hai ạ”, bé Tuyết meo với một giọng nhỏ. Lông Ngỗng ngồi xuống với một tiếng thở dài. “Con bé sẽ ổn thôi”, ông thở hắt ra. “Nó sẽ chỉ khiến con bé ngủ”.
                    “Chỉ khiến con bé ngủ?” Lông Hoa Trăng dựng ngược. “Ông chắc chứ?”.
                    “Tất nhiên là tôi chắc”, Lông Ngỗng ngắt lời. “Đưa con bé về nhà trẻ và để nó ngủ đi”.
                    “Ông không muốn để con bé ở đây nên ông có thể theo dõi con bé chứ?” Hoa Trăng nhắc, búng đuôi của cô.
                    “Cô có lẽ sẽ làm việc theo dõi con bé tốt hơn tôi”, Lông Ngỗng meo. “Tôi có Tai Nhỏ phải để mắt rồi”.
                    Hoa Trăng khịt mũi. “Đi thôi!”. Cô đẩy nhẹ bé Tuyết về phía đường hầm dương xỉ. Bé Xanh vội vã theo sau.
                    “Con bé sẽ ổn thôi!” Lông Ngỗng gọi với phía sau cô.
                    “Con bé nên vậy”, Hoa Trăng buồn rầu lẩm bẩm.
                    Khi Hoa Trăng dẫn họ đi ngang qua trảng trống, bé Xanh nhận thức được nỗi sợ khủng khiếp và tức giận ẩn dưới bộ lông của mẹ cô.
                    “Ông mèo ngu ngốc!” nữ miu lẩm bẩm. “Làm thế nào mà bộ tộc Sao lại để ông ta thành mèo lang y chứ?” Tội lỗi thắt bụng bé Xanh lại. Cô nhóc đã thách bé Tuyết ăn những hạt anh túc.
                    “Đừng bao giờ bước vào hang mèo lang y lần nào nữa!” Hoa Trăng mắng. “Trên thực tế, tránh xa hoàn toàn trảng trống lang y ra!”.
                    “Nhưng nếu như – ” Bé Xanh bắt đầu.
                    “Không được cãi!” Khi họ đến nhà trẻ, Hoa Trăng nâng gáy bé Tuyết lên rồi cùng cô nhóc đi qua lối vào. Bé Xanh theo sau chị gái trước khi Hoa Trăng cũng làm như thế với cô. Tại sao mẹ cô lại tức giận với Lông Ngỗng như vậy? Là bé Tuyết đã ăn hạt anh túc mà!
                    Mình đã thách chị ấy. Bé Xanh ngồi ở rìa ổ, bộ lông cô nhóc giật lên cảnh báo khi bé Tuyết cuộn tròn trong đám rêu. Mắt của mèo cùng lứa với cô khép lại, nhìn có vẻ buồn ngủ. Hoa Trăng nằm xuống rồi bắt đầu liếm lông của bé Tuyết.
                    Gió Lẹ vặn vẹo trong cái tổ của bà. “Có chuyện gì vậy?”.
                    “Lông Ngỗng đã cho bé Tuyết ăn hạt anh túc!” Đôi mắt Hoa Trăng tối sầm lo lắng.
                    Anh Túc Rạng Đông ngồi dậy. “Ông ấy làm gì cơ?”,
                    Bé Xanh cảm thấy nóng bừng vì xấu hổ. Đó không phải là lỗi của Lông Ngỗng. Nếu ai đó có lỗi, thì đó là cô. “Lông Ngỗng thậm chí còn không biết bọn cháu ở trong hang của ông ấy”, cô chỉ ra.
                    “Ông ta phải biết. Ông ta phải cảnh báo các con”. Hoa Trăng hít hà bé Tuyết, mèo đã say ngủ. “Hãy tưởng tượng cái cảnh quay đuôi với hai mèo trẻ với tất cả các loại thảo dược xem”.
                    “Thật xấu hổ là Lông Ngỗng đã không ở đó”, Gió Lẹ thêm vào. “Ông ta phải để mắt đến chúng chứ”.
                    Hoa Trăng bắt đầu rửa ráy bé Tuyết thêm một lần nữa, lần này nhẹ nhàng hơn. Bé Xanh có thể ngửi thấy mùi sợ hãi trên bộ lông của mẹ cô. Bộ lông cô nhóc rung lên. “Chị ấy sẽ không chết phải không?”.
                    Anh Túc Rạng Đông bước đến ổ của cô rồi ấn mõm vào má của bé Xanh. “Đừng lo lắng, mèo bé bỏng”. Nữ miu liếc nhìn Hoa Trăng. “Con bé đã ăn bao nhiêu?”, cô thì thầm.
                    “Hai”.
                    Anh Túc Rạng Đông thở dài. “Con bé sẽ khỏe lại sau một giấc ngủ ngon”, cô hứa.
                    Làm ơn, hỡi bộ tộc Sao, hãy để chị ấy khỏe lại. Đuôi của bé Xanh run lên. Tội lỗi ùa về trong cô khi cô nhóc cúi xuống một cách cứng nhắc ở mép ổ.
                    “Đừng lo lắng, bé Xanh”. Hoa Trăng kéo cô nhóc vào đám rêu bằng đuôi của mình. “Mẹ sẽ canh chừng con bé. Con đi ngủ đi”.
                    Bé Xanh nhắm mắt lại, nhưng cô nhóc không thể ngủ cho đến khi cô biết được là bé Tuyết sẽ ổn. Mình sẽ không bao giờ để chị ấy vào trong hang của Lông Ngỗng thêm một lần nào nữa!
                    “Hỡi những mèo đủ lớn để tự săn mồi hãy tụ tập phía dưới Bục Đá!”.
                    Tiếng gọi của Sao Thông đánh thức bé Xanh. Cô nhóc phấn khích giẫm đạp lên những bàn chân. Một cuộc họp bộ tộc! Sau đó cô nhóc nhớ đến bé Tuyết rồi cứng đờ người lại. Gần như không dám thở mạnh, cô nhóc ngửi chị gái mình. Có vẻ như không sao. Và rồi cô ngáy nhẹ nhàng.
                    Lưỡi Hoa Trăng lia qua tai của bé Xanh. “Đừng lo”, cô thì thầm. “Con bé ổn”. Đôi mắt Hoa Trăng đờ đẫn như thể cô không hề ngủ. “Mẹ đã kiểm tra con bé”. Nữ miu đẩy nhẹ cục lông nhỏ màu trắng. “Bé Tuyết”.
                    Bé Tuyết gầm gừ rồi quấn chặt chân vào mõm hơn. “Đừng đánh thức con nữa! Mẹ đã chọc con cả đêm rồi!”.
                    Bé Xanh thở phào nhẹ nhõm. Bé Tuyết đã ổn. Cô nhóc rúc vào má của Hoa Trăng rồi kêu nho nhỏ.
                    Anh Túc Rạng Đông duỗi chân trước ra rồi ngáp. “Bé Tuyết thế nào rồi?”.
                    “Con bé khỏe rồi”, Hoa Trăng meo.
                    “Con bé sẽ không như thế nữa đâu”. Anh Túc Rạng Đông trèo lên cái ổ của cô. “Chị có tới buổi họp không?”.
                    Mắt bé Tuyết bừng mở, và cô nhóc nhảy nhót trên những bàn chân của mình. “Có một cuộc họp ạ!”.
                    Bé Xanh thở phào nhẹ nhõm. Chị gái cô có vẻ như hoạt bát khi những hạt anh túc đã tan đi, giống như Lông Ngỗng đã nói. “Bọn con có thể đi không?”, cô meo.
                    Hoa Trăng mệt mỏi gật đầu. “Nếu con biết cư xử”.
                    “Vâng”. Bé Xanh hứa.
                    Hoa Trăng từ từ đứng dậy rồi bước về lối vào hang.
                    “Gió Lẹ đâu?”, bé Tuyết tự hỏi.
                    Bé Xanh thấy ổ của Gió Lẹ trống trơn. “Bé Báo Đốm và bé Vá cũng đi rồi”.
                    “Mẹ hi vọng họ đã ở trong trảng trống”, Hoa Trăng gọi qua vai khi cô luồn qua những khoảng trống trong bụi cây đầy gai.
                    Bé Xanh theo sau mẹ cô. Ánh nắng mặt trời buổi sáng sớm nhẹ nhàng xuyên qua những cái cây bao quanh khu trại. Mèo của bộ tộc đã lấp đầy trảng trống, thì thầm một cách hào hứng khi Sao Thông cúi xuống nhìn họ từ Bục Đá.
                    Lông Ngỗng ngồi ở lối vào đường hầm dương xỉ trong khi Ria Lông Vũ chen giữa Chấm Hung và Da Sẻ. Da Sóng và Cánh Chòe ngồi trong bóng của Bục Đá. Bé Xanh phát hiện ra Đuôi Bão đang nói chuyện với Gió Bay. Cô nhóc cố gắng bắt gặp được ánh mắt của cha cô, nhưng ông đang chìm sâu vào cuộc trò chuyện với anh chiến binh mướp xám.
                    Mớ cành của cái cây đổ rung lên khi Bàn Chân Nhỏ, Ria Cỏ và Khúc Sơn Ca bước ra.
                    “Nhanh nào”, Hoa Trăng thì thầm. Cô đẩy nhẹ bé Xanh và bé Tuyết len qua Chân Đốm Xám và Chân Trắng, những mèo đang xô đẩy để giành được vị trí tốt nhất ở gốc cây.
                    “Đây”. Hoa Trăng ngồi xuống phía sau Đuôi Chấm và Da Đá. “Giờ thì ngồi yên và giữ chặt lưỡi của các con lại”.
                    Da Đá liếc nhìn qua vai về phía họ. “Đến xem buổi họp bộ tộc đầu tiên của các cháu à”.
                    Bé Xanh gật đầu, nhẹ nhõm khi nhìn thấy sự ấm áp trong ánh mắt của vị chiến binh. “Ông có chắc là chúng cháu ổn khi ở đây không?”, cô nhóc thì thầm. “Chúng cháu chưa đủ tuổi để tự săn mồi”.
                    Hoa Trăng gật đầu. “Miễn là các con im lặng”. Cô quay sang Da Đá. “Ông có biết họp về vấn đề gì không?”.
                    Đuôi Chấm quay lại, trả lời trước khi Da Đá có thể nói được. “Tôi nghĩ rằng Sao Thông có vài kế hoạch với hai đứa trẻ của chúng ta”.
                    Cơn lạnh đột nhiên khiến dạ dày bé Xanh chao đảo. Có lẽ Sao Thông sẽ la mắng cô và bé Tuyết đã nhúng mũi vào chỗ không phải của mình! Cô liếc nhìn chị gái, nỗi sợ dựng ngược bộ lông của cô, sau đó nhìn lên Sao Thông. Nhưng cái nhìn của tộc trưởng tộc Sấm gắn lên hai mèo con khác.
                    Bé Báo và bé Vá đang ngồi phía dưới Bục Đá. Bộ tộc đã lùi lại, để lại một khoảng trống xung quanh họ. Họ gặp rắc rối sao? Gió Lẹ ngồi bên cạnh Nanh Lục ở rìa trảng trống. Đôi mắt của Gió Lẹ ánh lên với niềm tự hào còn ngực Nanh Lục thì ưỡn về phía trước, nâng cằm khi Sao Thông trấn tĩnh bộ tộc.
                    “Mùa lá non mang đến niềm hi vọng và sự ấm áp. Quan trọng hơn, nó mang đến những đứa trẻ mới”. Ông mèo nâu đỏ kéo dài hơn một chút, nhìn xuống bộ tộc hướng về bé Tuyết và bé Xanh. “Ta muốn chào mừng những đứa con của Hoa Trăng và Đuôi Bão đến với bộ tộc Sấm. Chúng là còn nhỏ cho một buổi họp bộ tộc…”.
                    Bé Xanh căng thẳng.
                    “… nhưng ta vui vì chúng ở đây để thấy một buổi lễ mà chúng sẽ tham dự vào một ngày nào đó”.
                    Trái tim bé Xanh nảy lên bởi sự phấn khích khi bộ tộc liếc nhìn về phía cô nhóc và bé Tuyết.
                    “Bé Báo và bé Vá”. Sao Thông một lần nữa thu hút sự chú ý của họ, mọi cặp mắt đổ dồn về phía hai mèo trẻ dưới Bục Đá. “Các mèo đã ở với chúng ta được sáu mùa trăng và học hỏi được thế nào khi thành mèo bộ tộc Sấm. Hôm nay các mèo sẽ bắt đầu học cách trở thành mèo bộ tộc Sấm”.
                    Tiếng meo chấp thuận lan qua đám đông khi Sao Thông tiếp tục.
                    “Bé Báo!”.
                    Khi tên cô được xướng lên, bé Báo Đốm bước về phía trước, mắt cô ngước lên chỗ Sao Thông đứng trên mép Bục Đá.
                    “Từ hôm nay trở đi, cháu sẽ được gọi là Chân Báo”. Sao Thông chuyển ánh nhìn của mình sang Cánh Chòe. “Cô sẽ huấn luyện cô bé, Cánh Chòe. Bàn Chân Nhỏ là mèo bảo trợ của cô, và ta hi vọng rằng cô sẽ vượt qua những kĩ năng săn bắt mà ông ấy đã dạy cho cô”. Cánh Chòe cúi đầu, bước về phía trước để đứng bên cạnh lính nhỏ mới của cô.
                    “Bé Vá”, Sao Thông tiếp tục. “Ta đã nhìn thấy sự can đảm của cha trong ánh mắt của cháu. Từ giờ cháu sẽ được gọi là Chân Vá, và ta sẽ để Da Sóng làm mèo bảo trợ của cháu. Hãy lắng nghe cậu ấy cẩn thận vì mặc dù cậu ấy còn trẻ nhưng cậu ấy đủ thông minh để dạy cháu làm thế nào để sự dụng lòng dũng cảm của mình một cách khôn ngoan”.
                    Tiếng thì thầm vui mừng lan khắp bộ tộc. “Chân Vá!” Tiếng meo tự hào của Gió Lẹ vang khắp Bục Đá. “Chân Báo!”.
                    Chân Đốm Xám len qua khỏi gốc cây rồi lách mình qua đám đông, Chân Trắng theo sau.
                    “Bọn chị đã làm tổ cho các em”, Chân Đốm Xám meo với các linh nhỏ mới.
                    “Dùng rêu của chị ấy”, Chân Trắng chỉ ra.
                    Bé Xanh cảm thấy nhói lòng. Cô đã mất mèo cùng hang với mình. “Gió Lẹ sẽ không nhớ họ chứ?”, cô nhóc hỏi Hoa Trăng.
                    “Có chứ”. Đôi mắt mẹ cô đờ đẫn, nhưng lần này không mệt mỏi. “Thôi nào”, cô khàn khàn meo. Cô cuốn đuôi xung quanh hai đứa con của mình rồi bắt đầu đẩy chúng trở lại về phía nhà trẻ.
                    “Chúng ta không thể chúc mừng Chân Vá và Chân Báo sao?” bé Xanh hỏi, cào móng vuốt của mình lên mặt đất mềm.
                    Hoa Trăng dùng mõm thúc cô nhóc về phía trước. “Họ đang bận với các bạn cùng hang mới”.
                    “Chúng ta sẽ sớm là bạn cùng hang với họ thôi”, bé Tuyết meo hào hứng.
                    Tai Hoa Trăng giật giật. “Không đủ sáu mùa trăng, thì không! Và chỉ sau khi các con học được rằng sẽ không ăn hạt anh túc nữa!”.
        <bài viết được chỉnh sửa lúc 04.04.2014 13:41:55 bởi Mai Huyền Trang >
        #4
          Mai Huyền Trang 19.02.2014 13:10:25 (permalink)
          0
          Chương 3
           
                      Sâu thẳm trong giấc mơ, bé Xanh vồ một con bướm trong không khí. Khi cô nhóc đè nó xuống mặt đất, đôi cánh của nó cù vào mũi cô. Tò mò muốn nhìn thấy nó bay đi, cô nhóc để cho nó bay lên không trung. Nó bay vút lên trời, vượt ngoài tầm với của cô, những vẫn có thứ gì đó cù vào mũi cô.
                      Cô nhóc hắt hơi rồi tỉnh dậy.
                      Một cái đuôi ngắn đầy lông lọt ra khỏi cái ổ đầy ụ của Anh Túc Rạng Đông. Cô nhóc cáu kỉnh gạt nó ra. Cơ thể của bé Tuyết ép chặt vào xương sống, khiến cô nhóc cảm thấy bị đè và nóng nực. Bé Xanh và bé Tuyết không còn là mèo con trong nhà trẻ nữa. Bốn mùa trăng trước, Anh Túc Rạng Đông đã sinh con: hai gái và một trai, được gọi là bé Thơm, bé Hoa Hồng và bé Thảo Nhi. Bé Xanh đã gợi ý tên của bé Thảo Nhi vì cậu nhóc có bộ lông dựng xám trắng ở khắp mọi nơi. May mắn là nó mềm hơn rất nhiều so với một cái cây thảo nhi thật sự. Bé Tuyết đã đặt tên cho bé Hoa Hồng sau khi thấy cái đuôi hồng cam của cô nhóc. Còn bé Thơm, mèo trắng có những mảng màu nâu, được đặt theo tên của mẹ Sao Thông, Ràng Chổi Thơm.
                      Lúc đầu có vẻ vui vì có thêm mèo con để chơi đùa, nhưng bây giờ bé Xanh cảm thấy gần như cô nhóc không có chỗ để duỗi người. Thậm chí là Hoa Trăng ngủ trong hang chiến binh gần như hằng đêm, nhà trẻ vẫn có vẻ chật chội. Bé Thảo Nhi, bé Thơm và bé Hoa Hồng phát triển nhanh đến nỗi chòi ra khỏi cả ổ của Anh Túc Rạng Đông. Để thêm vào mớ lộn xộn đó, Đuôi Chấm có thêm con vào hai mùa trăng trước, và bé Sư Tử và bé Vàng hầu như không ngừng giãy giụa và rên rỉ.
                      Nhưng giờ thì chúng yên lặng, khi bé Xanh nhắm mắt lại một lần nữa, Anh Túc Rạng Đông lầm bầm trong khi ngủ, trở mình khỏi bé Hoa Hồng và bé Thơm, cuộn tròn với một tiếng thở dài. Bé Thảo Nhi cuộn tròn phía sau cô, tựa cằm lên hông của mẹ mình, bắt đầu ngáy to.
                      Làm sao có thể cố gắng ngủ nữa chứ?
                      Bé Xanh nhấc chân lên rồi duỗi ra, một cơn rùng mình lướt qua cái đuôi dài và mượt của cô nhóc. Với chiếc lá rụng trong buổi sáng lạnh lẽo, và mặc dù nhà trẻ ấm áp, không khí lạnh vẫn len lỏi qua bức tường của cây mâm xôi. Cô nhóc liếc nhìn qua ổ của Đuôi Chấm, ghen tị với bộ lông dày xù quanh cổ như bờm của bé Sư Tử. Bé Vàng, mèo có bộ lông mượt màu cam nhạt làm cho cô nhóc trông nhỏ hơn so với anh trai mình, cựa mình bên cạnh cậu nhóc rồi nép sát vào mẹ hơn.
                      Cố gắng không đánh thức ai, bé Xanh lẻn ra khỏi nhà trẻ. Cô nhóc bí mật thưởng thức buổi sáng sớm một mình, khi khu trại còn im lặng. Bầu trời trước lúc bình minh kéo dài trên không, xám và mềm mại như cánh của một con chim bồ câu. Cô nhóc nhận ra mùi hương của Da Sẻ, Gió Bay và Nanh Lục vẫn còn mới trong không khí. Họ vừa mới đi tuần tra sớm. Những chiếc lá màu nâu khô teo cuộn tròn rồi đáp nhẹ nhàng xuống trảng trống lạnh lẽo. Cô nhóc nhấn bàn chân mình xuống đất, nhảy lên chụp lấy rồi đè bẹp khi nó rơi xuống. Đó là những gì mà đứa trẻ đã làm; cô nhóc gần như là một lính nhỏ.
                      Bé Xanh hít sâu, mở miệng để cho mùi thơm của khu rừng tràn vào trong vòm miệng. Khu rừng có mùi mốc, ngập tràn sự phân rã như khi mồi tươi bị giết. Miệng cô nhóc tứa nước. Cô hướng về những cái cây phía ngoài hàng rào kim tước. Bước về phía đó, cô nhóc hít ngửi cái mùi như trêu ngươi ở lối vào. Cô hướng mõm về phía trước, cố gắng nhìn xuyên qua đường hầm và tự hỏi có gì nằm trong bóng tối ngoài kia.
                      “Cháu muốn ra ngoài sao?”.
                      Giọng của Mặt Trời Thu làm cô nhảy lên, và cô nhóc quay xung quanh với vẻ hối lỗi.
                      “Cháu chỉ nhìn thôi”, cô nhóc meo.
                      “Ta sẽ đưa cháu đi, nếu cháu muốn”, vị thủ lĩnh trợ tá bộ tộc Sấm đề nghị.
                      Bé Xanh chớp mắt. “Còn Sao Thông thì sao? Ông ấy sẽ không giận chứ?”.
                      “Sẽ không nếu cháu đi cùng ta”.
                      “Cháu có nên đưa bé Tuyết đi không?” bé Xanh meo. “Cháu cá rằng chị ấy cũng muốn đi”.
                      “Để cho bé Tuyết ngủ”, Mặt Trời Thu nhẹ nhàng nói với cô khi ông bước qua đường hầm.
                      Thở ra với sự phấn khích, bé Xanh theo sau, cảm thấy cái đuôi của cô quét qua những cây kim tước và mặt đất dưới chân, mịn màng từ nhiều bước chân.
                      Khi cô nhóc xuất hiện ở phía bên kia hàng rào, mùi hương của khu rừng ngập tràn mũi và miệng cô. Hương vị của những chiếc lá, mặt đất, rêu, con mồi phong phú đến nỗi cô nhóc có thể nếm được trên đầu lưỡi. Một cơn gió lướt qua ria cô nhóc; không giống mùi hương quen thuộc của khu trại, nó có mùi lạ và hoang dại. Mọi thứ xung quanh bé Xanh, những chiếc lá rụng điểm lên khu rừng như một tấm da nâu. Những bụi cây chen chúc trên nền rừng, đổ bóng trong ánh nắng ban mai.
                      Mặt Trời Thu dẫn cô nhóc dọc theo một con đường về phía chân dốc dốc đến nỗi bé Xanh phải ngẩng đầu lên để nhìn phía trên. “Chúng ta đang ở trung tâm lãnh thổ bộ tộc Sấm”. Ông nhìn lên trên. “Ở kia, trên đỉnh khe núi, khu rừng trải dài đến biên giới của chúng ta khắp mọi phía”.
                      Bé Xanh chớp mắt. “Ông trèo lên đó sao?”. Cô nhóc đến con dốc, cố gắng đi theo con đường mà mèo đồng tộc của cô dùng để đi giữa những tảng đá và bụi cây nhô ra phía trên chúng.
                      “Đây là còn đường dễ đi nhất”, Mặt Trời Thu bước đến khoảng trống giữa hai tảng đá lớn chỗ đá và mặt đất dựa vào con dốc. Ông nhanh nhẹn leo lên nó rồi nhảy vào một trong những tảng đá. Nhìn xuống bé Xanh, ông meo, “Cháu thử đi”.
                      Bé Xanh dự định bước đến chân tảng đá đổ. Thật dễ dàng để leo lên vài cái đuôi đầu, nhưng con dốc đột nhiên trở nên dốc hơn rồi bàn chân cô nhóc bắt đầu trượt trên nền đá. Trái tim cô nhóc đập loạn, cô thực hiện một cú nhảy tuyệt vộng về phía tảng đá nơi Mặt Trời Thu đang chờ đợi, chỉ kịp thu móng bên cạnh ông.
                      Cảm thấy bớt căng thẳng hơn, cô nhóc rũ lông của mình.
                      “Sẽ dễ dàng hơn nếu được tập luyện”. Mặt Trời Thu quay lại dẫn cô nhóc dọc theo vũng bùn trải trên con dốc. Nó dừng lại dưới chân của một tảng đá lớn.
                      Bé Xanh nhìn chằm chằm sợ hãi. Có phải ông ấy mong đợi mình leo lên đó không?
                      Mặt Trời Thu nhìn lên mặt đá mịn, đôi mắt ông nheo lại. “Cháu có thấy những cái hố và vết lõm mà cháu phải đặt chân vào không?”.
                      Khi bé Xanh lia mắt quanh tảng đá, cô nhóc bắt đầu nhận thấy những vết nứt trên tảng đá: Phải chăng những vết nứt nhỏ đó sẽ giúp cô leo được lên đỉnh?
                      Cô nhóc chờ đợi Mặt Trời Thu dẫn đường, nhưng ông ra hiệu bằng mõm cho cô tiến lên. “Cháu đi trước đi”, ông meo. “Ta sẽ ở lại phía sau trong trường hợp cháu bị trượt”.
                      Bé Xanh xòe móng vuốt ra. Mình sẽ không bị trượt.
                      Dồn trọng tâm lên đùi, cô nhóc căng thẳng để nhảy, mắt vẫn dán chặt vào gờ nhỏ đầu tiên mà cô có thể bám được. Run rẩy với sự nỗ lực, cô nhảy lên rồi bám móng vào vết nứt, đẩy người lên rồi bám mình vào đá bằng chân sau. Cô nhóc đã rất ngạc nhiên khi thấy mình đã chạm đến những vết nứt tiếp theo, bám vào, đẩy lên một lần nữa cho đến khi, bằng phép màu nào đó, cô nhóc thấy mình thở hổn hển ở phía trên đỉnh.
                      Nhìn xuống phía tảng đá dựng đứng, cô nhóc thấy Mặt Trời Thu, ông dường như bé nhỏ so với nên rừng bên dưới. Có phải cô nhóc thực sự đã nhảy xa chỉ với vài hõm chân không? Cô đang đứng ngang với những ngọn cây bao quanh khu trại. Cô nhóc có thể thấy những cành cây cao nơi bọn sóc đã thoăn thoắt lướt qua rồi trêu chọc cô trong suốt mùa lá xanh.
                      “Trèo tốt đây!” Mặt Trời Thu lặng lẽ đáp xuống tảng đá bên cạnh cô. “Giờ thì lối nào, cháu nghĩ đi?”.
                      Bé Xanh liếc nhìn phía sau. Đám bụi rậm và những cái cây còi cọc nhô ra, rễ của chúng xuyên qua đất đá để giữ cho chúng bám trên con dốc thẳng đứng. Cô nhóc phát hiện ra một con dốc mòn xuyên qua thân cây dẻ xoắn.
                      “Lối này!” cô nhóc meo. Không đợi câu trả lời, cô vội vã chạy dọc theo con đường, dẫm lên các dấu chân rồi bắt đầu lách mình giữa những tảng đá ở khe núi. Cô nhóc gần như lên tới đỉnh! Khu rừng giờ chỉ còn cách vài cái đuôi.
                      Đột nhiên bàn chân cô nhóc bị trượt.
                      Sự hoảng loạn quét qua cô như một tia chớp khi mặt đất dưới chân bị sụp đổ rồi cô nhóc rơi xuống, chiếc bụng của cô trượt trên con đường. Bám vào một mấu nhỏ, cô nhóc bật ra tiếng than khóc.
                      Thứ gì đó đã làm giảm nhẹ cú ngã của cô.
                      “Ta bắt được cháu rồi!” Mặt Trời Thu luồn lách từ bên dưới cô nhóc rồi túm gáy nhấc cô lên. Tim bé Xanh đập mạnh khi cô cứ thế mà rơi xuống dưới. Cô nhóc cảm nhận mặt đất, bốn bàn chân run rẩy, và Mặt Trời Thu để cô nhóc đi khi đã lấy lại được thăng bằng.
                      “Xin lỗi”, cô nhóc meo. “Cháu không nên đi quá nhanh”.
                      Mặt Trời Thu nhẹ nhàng búng tai cô nhóc bằng đuôi của ông. “Khi cháu lớn hơn, và chân sau của cháu khỏe hơn, cháu có thể đi lối này. Còn giờ, chúng ta sẽ dùng con đường kia để thay thế”.
                      Bé Xanh nhìn theo ánh mắt của ông vào một đường mòn bằng đá ở phía trên dẫn qua một cụm đá nhỏ hơn. Cô nhóc theo ông đi theo nó, dẫm chân lên những bước chân của ông. Một cái đuôi từ phía đỉnh, con đường kết thúc bởi một bức tường đá nghiêng phía trên họ. Bé Xanh có thể ngửi thấy mùi hương nồng đậm của khu rừng và nhìn thấy những cái cành nhô cao hơn cả mép núi.
                      Với một bước nhảy, Mặt Trời Thu đến bên mép núi. Bé Xanh hít một hơi thật sâu rồi nhảy lên, bám những chân trước của cô vào đám cỏ mọc trên đỉnh, bắt đầu kéo mình lên. Cô nhóc thấy Mặt Trời Thu nhoài người về phía trước, những chiếc răng của ông tóm lấy gáy cô.
                      “Cháu có thể làm được!” cô kiêu ngạo trước khi ông có thể chạm vào cô. Các cơ bắp của cô nhóc bị đốt cháy bởi sự nỗ lực khi cô lê mình trên mép núi rồi nằm phịch trên đám cỏ mềm, thở hổn hển.
                      “Làm tốt lắm”, Mặt Trời Thu chúc mừng cô nhóc. Giữ nhịp thở, bé Xanh liếc nhìn xuống khe núi. Khu trại hầu như không thể nhìn thấy bên dưới những ngọn cây, còn trảng trống thì xuất hiện như một mảng nhạt phía ngoài đám lá nâu vàng. Cô nhóc quay đầu nhìn về phía khu rừng. Những bụi cây rậm rạp ở cạnh, và những cái cây trải dài vào bóng tối. Những cành cây kêu răng rắc rồi rung lên trong gió. Một cái rùng mình thích thú lan xuống bộ lông của cô nhóc.
                       “Đó là nơi các đội tuần tra đi săn mỗi ngày sao?” cô nhóc thì thầm.
                        Mặt Trời Thu gật đầu. “Cháu sẽ sớm đi cùng họ thôi”.
                        Mình muốn đi với họ ngay bây giờ!
                        Mặt Trời Thu đột nhiên căng thẳng. Ông nhìn chằm chằm vào những cái cây, đôi mắt tròn xoe. Một lát sau, họ nghe thấy tiếng thình thịch một cách kì lạ của những bước chân tận sâu trong khu rừng. Họ tiến đến gần hơn, khiến cho đám bụi rậm sột soạt, cho đến khi bé Xanh có thể nhận ra những bóng mèo bay vút về phía họ.
                        Cô nhóc nhích gần lại Mặt Trời Thu. “Ai vậy?”.
                        “Đội tuần tra bình minh”. Tiếng meo của Mặt Trời Thu căng thẳng. “Có điều gì đó không ổn”.
                         Da Sẻ bắn ra từ phía một bức tường dương xỉ, đôi mắt vàng của anh cháy rực qua ánh sáng của rạng đông. Anh dừng lại ở rìa mép núi. Nanh Lục, Gió Bay và Da Hét khó nhọc dừng lại theo gót chân của anh.
                         “Có chuyện gì vậy?” Mặt Trời Thu hỏi.
                         “Bộ tộc Gió đã ăn cắp mồi của chúng ta!” Da Sẻ rít lên. “Chúng ta phải nói với Sao Thông. Anh lao đến mép khe núi với phần còn lại của đội tuần tra ở phía sau.
                         “Chúng ta sẽ trở về khu trại”. Mặt Trời Thu quay lại rồi biến mất khỏi mép núi sau những mèo đồng tộc của ông. Bé Xanh run rẩy. Điều đó có nghĩa là chiến tranh sao?
                          Khi cô nhóc trượt những bàn chân trước của mình đến mép đá, cô dừng lại. Mặt trời đang nhô lên từ phía chân trời, lan tỏa khắp khu rừng và nhuộm hồng những ngọn cây. Niềm tự hào và phấn khích bất ngờ dâng lên trong bụng cô nhóc. Đây là lãnh thổ của cô, và cô biết chắc rằng mình sẽ làm tất cả để giúp đỡ các đồng tộc. Cô nhóc nửa trượt, nửa rơi xuống dốc đá dựng đứng, quờ quạng trên tảng đá khổng lồ, rồi chạy dọc theo con dốc đá mòn ở phía dưới. Cô nhóc quyết định không để bị bỏ lại phía sau.
                      Các chiến binh khác đã biến mất vào khu trại cùng lúc cô nhóc đến chân dốc, rồi cô phóng qua đường hầm cây kim tước, cầu nguyện rằng mình đã không bỏ lỡ bất cứ điều gì.
                      Bên trong trảng trống, Da Sẻ đã chia sẻ câu chuyện của mình với Sao Thông. Phần còn lại của các mèo bộ tộc, với những bộ lông xù lên đang tụ tập xung quanh. Da Đá và Đuôi Bão bước đến, màu xám như bóng tối, từ bên cạnh những bụi tầm ma. Những cành cây rung lên xung quanh cái cây đổ khi Ria Cỏ lách mình ra khỏi hang mèo già với Khúc Sơn Ca và Bàn Chân Nhỏ. Cánh Chòe sốt sắng ở phía trước nhà trẻ, đôi tai cô vểnh lên.
                      Đuôi Đốm Xám – một chiến binh mới chỉ một mùa trăng, nhưng đã hành động như thể thủ lĩnh trợ tá – len qua Chân Vá, mèo đang bước gần tới hang lính nhỏ.
                      “Tránh xa ra! Điều này quan trọng đấy!”, cô ngắt lời. “Đi thôi, Mắt Trắng!”.
                      Chân Trắng đã được nhận tên chiến binh của mình cùng lúc với Chân Đốm Xám. Bé Xanh nghĩ rằng thật tàn nhẫn khi Sao Thông đặt tên cho cô sau khi bị mù, con mắt mờ đục đã làm hỏng gương mặt xinh đẹp của cô, nhưng Mắt Trắng dường như chưa bao giờ cảm thấy phiền về điều đó, và giờ thì cô theo sau bạn cùng hang với thái độ điềm tĩnh như thường lệ, nhún vai xin lỗi khi đi ngang qua Chân Vá.
                      “Bé Xanh!” Tiếng Hoa Trăng gọi từ đường hầm dương xỉ. Cô xuất hiện từ trong bóng râm, đôi mắt tròn xoe lo lắng. “Mẹ đã tìm con suốt. Con đã ở bên ngoài sao?” Tiếng meo của cô đanh thép. “Con biết là con không được phép rời khỏi khu trại cơ mà!”.
                      Bé Xanh gật đầu rồi theo sau. Cô nhóc nên nói chuyện với Hoa Trăng sau.
                      Mắt Sao Thông nheo lại khi ông nói với các chiến binh từ đội tuần tra. “Anh nói là có máu trong lãnh thổ của chúng ta”.
                      Da Sẻ gật đầu. “Máu sóc. Và nó còn tươi”.
                      Bé Xanh ngồi xuống bên cạnh Gió Lẹ. “Sẽ có một trận chiến ạ?” cô nhóc thì thầm.
                      Gió Lẹ co giật chóp đuôi của bà. “Ta hi vọng là không”.
                      Bé Tuyết trượt dừng lại bên cạnh họ, lông cô nhóc xù lên bởi sự phấn khích. “Hãy tưởng tượng điều đó đi!”.
                      Nanh Lục đã bước đến phía trước tộc trưởng tộc Sấm. “Mèo bộ tộc Gió ắt hẳn đã giết nó sáng nay rồi mang nó qua điểm Bốn Cây để mang về lãnh thổ của họ”, ông gầm gừ.
                      “Các mèo có chắc là nó bị giết bởi bộ tộc Gió không?” Gió Lẹ kêu lên.
                      “Mùi của bộ tộc Gió ở khắp mọi nơi!” Da Hét báo cáo. Vị chiến binh trẻ trông có vẻ sợ hãi, bộ lông của anh dựng lên. “Chúng tôi đã nghẹt thì vì nó”.
                      Gió Bay nghiêng đầu sang một bên. “Không có mùi trên những bụi rậm”, anh từ từ meo. “Có thể nó chỉ dạt xuống từ phía thảo nguyên thôi”.
                      “Dạt ư?” Da Sẻ chế giễu.
                      “Quá nhiều cho sự ngẫu nhiên!” Nanh Lục ngắt lời. “Máu sóc cùng với mùi của bộ tộc. Chúng vượt qua biên giới và giết mồi của bộ tộc Sấm đó!”.
                      “Không có gì khác có thể giết con sóc sao?” Sao Thông truy vấn. “Có dấu hiệu gì của một con cáo không?”.
                      “Không có gì mới cả”, Nanh Lục meo.
                      Sao Thông chớp mắt. “Nhưng có mùi cáo mà”.
                      Da Sẻ uốn cong những chiếc vuốt của anh. “Có mùi cáo ở khắp mọi nơi nếu ngài đánh hơi nó!”.
                      Bàn Chân Nhỏ cứng nhắc bước về phía trước. “Bộ tộc Gió đã từng làm điều này trước đó”, ông nhắc nhở bọn họ.
                      Da Đá gật đầu. “Mùa lá rụng luôn khiến họ lo lắng. Những con thỏ bắt đầu đi đến mặt đất trong khi khu rừng vẫn giàu con mồi. Đây không phải là lần đầu tiên cơn đói đã khiến bộ tộc Gió đến điểm Bốn Cây rồi vượt qua lãnh thổ của chúng ta”.
                      “Và đó không phải là lần cuối cùng”, Da Sẻ ủ ê thêm.
                      Gió Lẹ quất đuôi của bà vào trong không trung. “Họ không thể đói được. Mùa lá rụng vẫn chưa kết thúc”.
                      “Tại sao họ không ăn cắp từ bộ tộc Sông hay bộ tộc Bóng Tối chứ?” bé Xanh đánh bạo hỏi. “Họ có chung biên giới với bọn họ mà”.
                      Nanh Lục liếc ánh mắt màu vàng của ông về phía cô nhóc. “Có thể họ nghĩ rằng có điểm Bốn Cây giữa thảo nguyên và lãnh thổ của chúng ta khiến họ được an toàn từ bất cứ điều gì chúng ta có thể làm để trả thù”.
                      “Hoặc chúng nghĩ chúng ta dễ dàng bị lấy cắp!” Đuôi Bão, mèo đã theo dõi bằng nừa con mắt từ rìa trảng trống, bước về phía trước. “Nếu chúng đã ăn cắp mồi trước khi mùa lá rụng kết thúc, thì chúng sẽ lấy bao nhiêu mồi trong những ngày đen tối nhất của mùa lá trụi đây? Giờ chúng ta phải cảnh cáo chúng, trước khi chúng nghĩ rằng chúng có quyền lấy mồi của chúng ta bất cứ khi nào mà chúng thích”.
                      Bé Xanh râm ran tự hào. Cha cô nhóc là một chiến binh thật sự, sẵn sàng chiến đấu để bảo vệ bộ tộc của mình.
                      Sao Thông chầm chậm lắc đầu, sau đó quay lại rồi nhảy lên Bục Đá. “Sẽ không có cuộc chiến nào hết”, ông ra lệnh.
                      Đuôi Bão xẹp tai xuống. “Ngài để chúng ăn cắp từ chúng ta sao?” ông gầm gừ.
                      “Không đủ bằng chứng cho thấy đó là bộ tộc Gió”, Sao Thông trả lời.
                      Nanh Lục bật ra một tiếng rít nhỏ.
                      “Không ai nhìn thấy một mèo của bộ tộc Gió và cũng không có dấu mùi nào ở lại phía sau cả”, Sao Thông chỉ ra.
                      “Chỉ vì chúng hèn nhát thôi!” Da Sẻ ngao lên. Tiếng thì thầm lan xung quanh bộ tộc.
                      Sao Thông quay sang phía Lông Ngỗng. “Bộ tộc Sao có đưa ra cảnh báo nào không?”.
                      Lông Ngỗng lắc đầu. “Không có gì cả”, ông báo cáo.
                      “Hèn nhát hay không”, Sao Thông gầm gừ. “Ta sẽ không để xảy ra một cuộc chiến với quá ít bằng chứng như vậy. Nhưng ta sẽ cảnh báo tất cả các bộ tộc khác trong buổi Tụ Họp ngày mai rằng chúng ta cần cảnh giác thêm”. Ông nhìn xuống phía Mặt Trời Thu. “Tổ chức thêm đội tuần tra dọc theo điểm Bốn Cây. Nếu các mèo thấy một đội tuần tra của bộ tộc Gió, hãy cảnh báo họ”. Ông nheo mắt lại. “Chỉ nói, không hành động”.
                      Mặt Trời Thu gật đầu. “Chúng ta cũng sẽ đánh dấu lại mùi nữa”.
                      Bé Xanh những sợi lông trên cột sống của cha cô gợn lên khi ông bước đến ngồi bên Nanh Lục. Hai chiến binh cúi đầu im lặng trò chuyện trong khi Da Sẻ vòng qua họ, lông đuôi xù lên.
                      “Mà họ có đi chiến đấu với bộ tộc Gió không?” cô nhóc thì thầm với Hoa Trăng.
                      Cô mèo xám bạc lắc đầu. “Không đâu”.
                      Bé Tuyết đáp xuống đất bên cạnh họ. “Con sẽ đi”.
                      Bé Xanh nhăn mũi. “Chúng ta không biết rằng bộ tộc Gió có lấy mồi của chúng ta không”.
                      “Nhưng có thể là chúng!” Bé Tuyết nhấn mạnh. “Sự an toàn tốt hơn là những điều đáng tiếc! Chị muốn đi rồi xé chúng thành từng mảnh thế nên chúng sẽ không bao giờ dám ăn cắp của chúng ta một lần nào nữa”.
                      Hoa Trăng nhìn cô nhóc. “Ngay cả khi tộc trưởng nói là con không được như thế sao? Hãy nhớ, lời của một tộc trưởng là luật lệ”.
                      Bé Xanh nghiêng đầu sang một bên, bối rối. “Một chiến binh không nên đặt bộ tộc lên trên mọi thứ sao? Nếu Sao Thông sai thì sao ạ?”.
                      Hoa Trăng làm xẹp cái đuôi xù của bé Tuyết xuống. “Sao Thông luôn làm những điều tốt nhất cho bộ tộc Sấm. Đừng quên rằng ngài ấy được dẫn dắt bởi bộ tộc Sao”.
                      “Con giả sử thôi”, bé Tuyết trông có vẻ thất vọng.
                      Bé Xanh nhìn chằm chằm vào mặt đất, tâm trí cô nhóc hỗn độn. Làm sao mà các vị tộc trưởng luôn luôn đúng chứ? Liệu họ còn đúng khi bộ tộc Sao không còn chỉ dẫn họ không?
                      Chân Vá bước trở lại về phía hang lính nhỏ. “Đó sẽ có thể là trận chiến đầu tiên của chúng ta”, cậu thở dài.
                      Chân Báo bước đến phía trước cậu. “Chúng ta sẽ xé chúng ra”.
                      Bộ tộc bắt đầu giải tán, nhưng Sao Thông, vẫn đang ngồi trên Bục Đá, thốt ra một tiếng gọi nhẹ nhàng. Mọi con mắt quay trở lại phía tộc trưởng tộc Sấm. “Còn vài điều khác”, ông bắt đầu.
                      Bé Xanh ngước lên phía Bục Đá, sự tò mò cồn cào trong bụng cô nhóc.
                      “Ta muốn chỉ định hai lính nhỏ mới”.
                      Ai?
                      Sau đó cô nhận ra.
                      “Đó là chúng ta!”, cô nhóc rít lên với bé Tuyết.
                      Nhưng đôi mắt của bé Tuyết đã lấp lánh với sự dự đoán.
                      “Mẹ không nghĩ ngài ấy làm điều đó hôm nay đâu!” Hoa Trăng vội vã theo chúng. Tiếng cô nghe có vẻ bối rối.
                      “Nhìn con kìa!” Bé Xanh nhìn chằm chằm thất vọng vào bộ lông của cô, bụi và bùn bám vào khi cô leo lên và xuống khe núi.
                      “Nhanh lên! Rửa ráy nào!”.
                      Đã quá muộn.
                      “Bé Xanh và bé Tuyết”. Sao Thông dùng đuôi ra dấu cho chúng tiến về phía trước.
                      Gió Lẹ bước sang một bên. Bàn Chân Nhỏ và Mặt Trời Thu lùi lại để lại khoảng trống phía dưới Bục Đá.
                      Bé Tuyết đã trèo lên phía trước, nhưng bé Xanh do dự, xấu hổ vì bộ lông của mình và cảm thấy không thoải mái trước cái nhìn của các đồng tộc.
                      “Đi đi”, Hoa Trăng thì thầm, thúc bé Xanh về phía trước. “Bộ lông của con không thực sự quan trọng đâu”. Niềm tự hào lấp lánh trong đôi mắt cô. “Ngài ấy muốn đón chào tinh thần của con đến với bộ tộc Sấm”.
                      Hít một hơi thật sâu, bé Xanh theo chị gái đến đứng dưới Bục Đá, hi vọng không có ai nhìn thấy những bàn chân run rẩy của cô nhóc.
                      Sao Thông nhìn xuống. “Các cháu đã được sáu mùa trăng. Hôm nay các cháu sẽ bắt đầu cuộc huấn luyện của mình. Cha của các cháu đã trung thành với bộ tộc Sấm và là một chiến binh dũng cảm. Có lẽ cả hai cháu sẽ tiếp bước ông ấy”.
                      Bé Xanh liếc nhìn cha cô. Ông đã ngừng thì thầm với Nanh Lục và đang theo dõi chăm chú. Chân bé Xanh run rẩy mạnh hơn. Tại sao cô lại trông luộm thuộm như vậy chứ?
                      “Bé Tuyết”. Tiếng meo của Sao Thông vang lên trong không khí lạnh của bình minh khi mặt trời bắt đầu nhuộm khu trại thành màu hồng hồng.
                      Bé Tuyết nâng mõm lên.
                      “Từ hôm nay trở đi cháu sẽ được biết đến là Chân Tuyết”.
                      Khi Chân Tuyết thở phập phồng, Sao Thông lia mắt nhìn các vị chiến binh phía dưới Bục Đá. “Da Sẻ”, ông meo.
                      Anh mèo mướp nâu sẫm giật nảy mình, trông có vẻ ngạc nhiên.
                      “Anh sẽ là bảo trợ cho Chân Tuyết. Hãy huấn luyện cô bé thành một chiến binh giỏi”.
                      Chớp mắt, Da Sẻ bước về phía trước rồi chạm mõm vào đầu Chân Tuyết.
                      “Bé Xanh”, Sao Thông tiếp tục, “cho đến khi cháu nhận được tên chiến binh, cháu sẽ là Chân Xanh. Mèo bảo trợ của cháu sẽ là Da Đá”.
                      Da Đá bước đến bên cô. “Trò vẫn không được phép vào hang chiến binh đấy”, ông trêu chọc, thúc vào đầu cô bằng mũi của mình.
                      Chân Xanh khó có thể tin được. Cô chuẩn bị được ngủ trong hang lính nhỏ tối nay!
          <bài viết được chỉnh sửa lúc 21.02.2014 11:03:41 bởi Mai Huyền Trang >
          #5
            Mai Huyền Trang 21.02.2014 14:17:20 (permalink)
            0
            Chương 4
             
                        “Chân Xanh! Chân Xanh!”.
                        Khi bộ tộc bắt đầu xưng tên mơi của cô, Chân Xanh nhìn xung quanh trảng trống, cảm giác cao bằng Bục Đá. Cuối cùng thì cô cũng có thể giúp đỡ những đồng tộc của mình.
                        Đuôi Bão tặng cho cô một cái gật đầu nhẹ. Cô muốn chạy đến rồi ấn mõm với ông. Nhưng những bàn chân của cô không nhúc nhích và cô nhìn chằm chằm trong im lặng khi ông quay trở lại với Nanh Lục.
                        “Em có tin được không?”, Chân Tuyết chạy đến bên cô, âu yếm yêu thương.
                        Bé Hoa Hồng, bé Thơm và bé Thảo Nhi rạng rỡ chạy ngang qua trảng trống, hào hứng meo.
                        “Các chị thành lính nhỏ rồi!” bé Thơm ré lên.
                        Bé Hoa Hồng bỏ qua họ. “Chúng em sẽ nhớ các chị trong nhà trẻ lắm”.
                        Mắt bé Thảo Nhi muộn phiền tối sầm lại. “Nếu các chị là lính nhỏ, em không hiểu tại sao em lại không được. Em gần như lớn bằng chị”.
                        Bé Thơm đảo mắt. “Không đâu, em lúc nào cũng đáng tự hào mà!”.
                        “Đừng lo, bé Thảo Nhi!” Chân Tuyết trấn an cậu nhóc. “Chị sẽ dạy em tất cả các bước di chuyển mà chị học được”.
                        Bé Thảo Nhi hếch mũi lên không. “Em đã là một chiến binh giỏi hơn chị rồi!”, cậu nhóc gắt gỏng.
                        Những móng vuốt của Chân Xanh ngứa ngáy. Cô muốn cào vào tai cậu ta. Cậu ta nên thể hiện một chút tôn trọng với các lính nhỏ trong bộ tộc của cậu ta chứ!
                        “Xin chúc mừng!” Gió Lẹ lon ton chạy về phía họ với cái đuôi nhổng cao.
                        Chân Xanh rên nho nhỏ, nhìn xung quanh để tìm mẹ.
                        Hoa Trăng đã dừng lại để nói chuyện với Đuôi Bão, nhưng bắt gặp ánh mắt của Chân Xanh, bà bỏ đi rồi vội vã đến bên những đứa con của mình. “Mẹ rất tự hào về các con!” Bà liếc nhìn trở lại về phía Đuôi Bão. “Cha các con cũng vậy”.
                        Gần như bà ra hiệu cho ông, Đuôi Bão bước về phía họ. Nanh Lục theo sau, đôi mắt nheo lại như thể có gì đó gây phiền cho ông.
                        “Làm tốt lắm”. Cái nhìn của Đuôi Bão bắn về những móng vuốt dính bùn của Chân Xanh. Cô ngồi xuống vào một chỗ trũng, nhét những bàn chân xuống càng sâu càng tốt.
                        “Chúng con sẽ là những lính nhỏ giỏi nhất!” Chân Tuyết hạnh phúc meo.
                        Đuôi Bão búng đuôi. “Ta không mong đợi gì hơn”.
                        Lông Ngỗng tham gia với họ, cùng với Ria Lông Vũ bên cạnh ông. “Xin chúc mừng hai cháu”, ông nồng nhiệt meo.
                        “Cảm ơn ông”. Chân Xanh cúi đầu.
                        Lông Ngỗng gật đầu với Đuôi Bão. “Ông hẳn là rất tự hào”.
                        Tai Đuôi Bão giật giật. “Tất nhiên rồi”.
                        Nanh Lục tình cờ chùi chân lên một tai. “Thật thú vị khi giờ Sao Thông lại chọn các cháu làm lính nhỏ”. Ông dừng lại, bàn chân của ông ngưng giữa không trung, rồi nhìn lên nhìn xuống Chân Xanh. “Một điều gần như là ngoài ý muốn”.
                        Chân Xanh nghiêng đầu sang một bên. “Ý ông là sao?”.
                        “Ông ấy không có ý gì đâu”, Hoa Trăng meo một cách nhanh chóng. Bà nhìn chằm chằm vào Nanh Lục. “Phải không?”.
                        Ông mèo đốm nâu nhìn ánh mắt của bà không chút do dự. “Chà, điều đó chắc hẳn làm bộ tộc phân tâm khỏi nạn trộm cắp từ bộ tộc Gió”.
                        Lông Ngỗng búng đuôi. “Nếu chuẩn bị có một trận chiến, Nanh Lục ạ, chúng ta sẽ cần tất cả những chiến binh mà chúng ta có”.
                        Nanh Lục nhún vai. “Những chiến binh, đúng. Nhưng lính nhỏ thì sao?”.
                        Chân Tuyết xù lông lên. “Chúng cháu sẽ chiến đấu như bất kì mèo nào”.
                        Những sợi ria của Nanh Lục co giật. “Ta chắc là cháu sẽ cố hết sức, nhưng cuộc huấn luyện sẽ khiến các cháu thành chiến binh hoặc là không”.
                        Chân Xanh đột nhiên cảm thấy vô cùng nhỏ bé. Làm thế nào bộ tộc Sao khiến cho cô nghĩ rằng cô có thể giúp bộ tộc chứ? Cơn lạnh len lỏi qua bộ lông của cô. Nanh Lục có đúng không? Có đúng là Sao Thông biến họ thành lính nhỏ chỉ để ngăn chặn một cuộc chiến với bộ tộc Gió không?
                        Tiếng meo của Da Đá kéo cô ra khỏi suy nghĩ. “Ta hi vọng là trò đã sẵn sàng để leo lên khe núi một lần nữa”.
                        Cơn lạnh tan biến trên bộ lông của cô. “Chúng ta sẽ đi bây giờ sao?”.
                        “Tốt hơn là chúng ta nên bắt đầu khóa huấn luyện của trò sớm hơn”, Da Đá meo. “Nếu như bộ tộc Gió đang có kế hoạch gì đó, trò sẽ cần tất cả những kĩ năng mà ta dạy cho trò”.
                        Ông ấy đang chuẩn bị huấn luyện cô chiến đấu với bộ tộc Gió! Chân Xanh cảm thấy hồi hộp khi Da Đá dẫn cô đến lối vào khu trại. Đó là sự thật; cô là một lính nhỏ. Lần này, cô sẽ được đi tất cả mọi ngóc ngách trong khu rừng, không còn phải đứng lại ở rìa trảng trống quan sát bên trong như một mèo con sợ hãi nữa. Da Đá sẽ chỉ cho cô những gì – chỗ nào để tìm những con mồi ngon ngọt nhất? Ông sẽ dạy cô những gì – làm thế nào để gây bất ngờ cho kẻ thù với những bước di chuyển dữ dội? Trái tim cô đập nhanh hơn khi theo ông lên khe núi, con đường cảm giác dễ dàng hơn những gì mà cô mong đợi.
                        Những hòn đá rơi rụng phía sau họ, Chân Xanh quay lại nhìn Chân Tuyết và Da Sẻ đang trèo lên khe núi.
                        “Chị cũng vào rừng sao?” Chân Xanh cảm thấy ghen tị khi Chân Tuyết bắt kịp. Cô muốn vào rừng một mình thôi.
                        “Đúng vậy!” Chân Tuyết nhảy qua cô rồi chạy trước, những cái chân dài của cô khiến công việc leo trèo khó nhọc trở nên dễ dàng.
                        Da Sẻ hướng dẫn cô từ phía sau. “Đi theo con đường giữa hai tảng đá lớn ấy”, anh gọi theo. “Thường thì chỉ có những chiến binh đi theo lối đó, nhưng tôi nghĩ trò có thể thực hiện những bước nhảy”.
                        Chân Xanh đẩy nhanh tốc độ. Tại sao Chân Tuyết lại là mèo đầu tiên vào trong rừng chứ?
                        “Cẩn thận đấy!” Da Đá cảnh báo cô khi cô khiến một nắm chân những hòn đá nhỏ lăn xuống dốc. “Mèo đồng tộc của trò có thể theo sau chứ”.
                        “Xin lỗi”. Chân Xanh chậm lại, bước những bước cẩn thận hơn. Cô đã thất vọng khi thấy Chân Tuyết biến mất khỏi đỉnh khe núi”.
                        “Tốc độ không phải là tất cả mọi thứ”, Da Đá nói với cô. “Một chiến binh mèo chạy trước con mồi thường bắt được ít hơn”.
                        Phải rồi! Cô trèo những bước chân cuối cùng lên đỉnh, bám vào vách núi, quay sang nhìn xuống khu trại.
                        Chân Tuyết đang nhìn chằm chằm phía dưới họ, đôi mắt xanh của cô sáng lên trong ánh nắng sớm mai. “Phía dưới thật là xa!”, cô thở.
                        Chân Xanh cảm thấy sự ấm áp lan truyền trong bụng cô. Cô đã nhìn thấy cảnh này rồi. “Nhìn kìa”, cô chỉ cho Chân Tuyết. “Chị có thể nhìn thấy trảng trống. Đằng kia, giữa những cành cây đó”.
                        Chân Tuyết chăm chú nhìn, đôi tai vểnh lên. “Đó là bé Thảo Nhi và bé Hoa Hồng đang chơi đùa bên cạnh cái cây đổ”.
                        Hai bộ lông quen thuộc ánh lên trong trảng trống tươi sáng. Chúng nhìn quá nhỏ bé từ trên đó. Chân Xanh giơ một bàn chân trước lên, hi vọng chúng có thể nhìn thấy cô, nhưng lũ mèo con đã không nhìn lên. Đột nhiên Chân Xanh cảm thấy rất, rất xa cách so với những bạn cùng hang cũ của cô.
                        Da Sẻ đang đứng ở rìa những cái cây. “Thôi nào!” anh gọi Chân Tuyết. “Tôi sẽ chỉ cho trò thấy dòng sông”.
                        Dòng sông! Chân Xanh thậm chí không thể tưởng tượng nó trông như thế nào. Dòng nước duy nhất mà cô nhìn thấy là ở trong trảng trống của Lông Ngỗng và ở nguồn nước họ uống trong khu trại. Cô chỉ biết rằng con sông rộng và chảy như ngọn gió thổi qua hàng cây.
                        “Chúng ta cũng đi ra sông chứ?” cô hỏi Da Đá.
                        Da Đá lắc đầu. “Chúng ta có vài điều quan trọng hơn để làm”.
                        Chân Xanh cố gắng không cảm thấy thất vọng. Sau tất cả, điều gì đó quan trọng thậm chí còn thú vị hơn khi nhìn thấy dòng sông ấy chứ! Khi bộ lông màu trắng của Chân Tuyết biến mất vào khu rừng sau Da Sẻ, Chân Xanh cũng lon ton vào những hàng cây sau Da Đá.
                        “Chúng ta sẽ đi săn ạ?” cô hỏi.
                        “Không phải hôm nay”. Da Đá nhảy qua một cái cây đổ và chờ trong khi cô bò phía sau ông trước khi đi sâu hơn vào trong rừng.
                        “Tuần tra biên giới?”.
                        Da Đá lắc đầu.
                        “Thầy sẽ chỉ cho trò thấy biên giới chứ?”.
                        “Sớm thôi”.
                        Họ bước xuống một con dốc nhỏ, những chiếc lá khô, cong queo lạo xạo bên dưới chân họ.
                        “Chúng ta sẽ thực hành kĩ năng chiến đấu sao?” Chân Xanh nghĩ rằng Da Đá phải có kế hoạch nào đó thực sự tuyệt vời. Ông ấy đã rất bí mật. “Bước đầu tiên trò nên học là gì ạ?”.
                        “Chúng ta sẽ làm điều đó lúc khác”.
                        “Vậy chúng ta sẽ làm gì?”.
                        Da Đá dừng lại dưới chân một cây sồi. Những cái rễ của nó dày, được bao phủ bởi lớp rêu xanh, luồn lách trên mặt đất. “Ta sẽ dạy trò làm thế nào để lót ổ cho những mèo già”.
                        “Rêu thì sao?” Chân Xanh không thể kìm nỗi thất vọng trong tiếng meo của cô.
                        “Nó giữ cho ổ của họ được ấm”, Da Đá giải thích.
                        “Nhưng trò nghĩ – ”.
                        “Hay là trò muốn họ trèo lên tận đây để lấy nó cho chính họ?” Da Đá nhìn chòng chọc vào cô.
                        “Không ạ!” Chân Xanh lắc đầu. “Tất nhiên là không rồi. Nhưng trò chỉ hi vọng…”. Cô nén lại tiếng than vãn dâng lên trong tiếng meo của cô. Bộ tộc quan trọng hơn bất cứ điều gì khác; các mèo già cần những chiếc giường sạch sẽ, mềm mại và tươi mới. Và cô không muốn để Da Đá nghĩ rằng mình ích kỉ. Tuy nhiên, cô không thể không cảm thấy sự oán hận ngứa ngáy trên bộ lông mình khi cô bắt đầu đào cục rêu xốp, ẩm ướt từ gốc cây sồi.
                        “Chờ đã”. Da Đá đặt bàn chân của mình lên của cô. “Trò đang nhổ bụi bẩn lên cùng với rêu. Các mèo già không thích điều đó. Để ta chỉ cho trò”.
                        Chân Xanh ngồi lại trong khi Da Đá thể hiện. “Uốn cong bàn chân trò như thế này, rồi duỗi các móng vuốt ra”. Với sự mau lẹ, chính xác ông cắt một mảng rêu từ cái cây, bỏ lại những cái rễ và bụi bẩn bám vào vỏ trong khi một mảng rêu sạch sẽ, gọn gàng treo lủng lẳng trong bàn chân của ông. “Giờ thì trò thử đi”.
                        Chân Xanh bắt chước ông, uốn cong bàn chân, duỗi những cái móng vuốt ra cho đến khi cô cảm thấy đau, cắt một mảng rêu. Mảng cô cắt nhỏ hơn và rách rưới hơn so với Da Đá, nhưng cô đã cố gắng để lại rễ và bụi bẩn phía sau.
                        “Rất tốt!” Da Đá rừ nhỏ. “Tiếp tục thực hành đi”.
                        Ông ngồi rồi theo dõi khi Chân Xanh đào những mảng rêu, cắt thành từng miếng rồi thả chúng xuống một đống to dần bên cạnh cô. Chẳng bao lâu cô cảm thấy nhịp điệu trong chuyển động của mình và nhận thấy đám rêu cô cắt dày hơn và ít rời rạc hơn. Tạm dừng, cô nhìn Da Đá, hi vọng sự phê duyệt của ông và hài lòng khi thấy mắt ông sáng lên.
                        “Trò tự nhiên hơn rồi”, ông nói với cô. “Và mặc dù trò không biết điều đó, trò đang thực hành những kĩ năng chiến đấu và săn bắt có giá trị đấy”.
                        Chân Xanh chớp mắt. “Như thế nào ạ?”.
                        “Với mỗi vết cắt bằng móng vuốt của trò, trò càng lúc càng nhận được nhiều sự kiểm soát hơn”, Da Đá giải thích. “Khi trò đã nắm vững điều này, trò sẽ có thể cào vào mõm kẻ thù bằng một cú táp chân, và giết một con mồi một cách nhanh chóng và sạch sẽ”.
                        Chân Xanh rù rừ, đột nhiên hài lòng với đống rêu cô thu thập được.
                        “Còn giờ”, Da Đá tiếp tục, “chúng ta phải mang nó về nhà”.
                        Chân Xanh ngay lập tức cúi xuống ngoạm lấy một bó rêu giữa hai hàm răng.
                        “Nếu chúng ta mang chúng như thế, sau đó chúng ta sẽ phải đi vài lần”, Da Đá cảnh báo. Chân Xanh đã nhặt lên một ngoạm nhỏ từ đỉnh đống rêu.
                        “Bới nó xuống như thế này”. Một cách khéo léo Da Đá ấn đám rêu bên dưới bàn chân mình, ép nước ra. “Bây giờ, lăn chúng thành một bó rồi giữ nó phía dưới cằm của trò”. Ông giữ một nắm lớn phía dưới cằm trong khi ông tiếp tục. “Điều đó sẽ chừa lại hàm của trò để mang được nhiều hơn”.
                        Chân Xanh bật ra một tiếng rì rầm thích thú. Da Đá trông rất buồn cười với cái cằm dán chặt vào ngực còn đám rêu thì tràn sang cả hai bên.
                        “Đừng có cọ ria của trò vào ta!” ông nghiêm khắc meo. “Ta biết trông có vẻ kì cục, hay là trò thích trèo lên khe núi lần thứ hai?”.
                        Chân Xanh lắc đầu.
                        “Ta không nghĩ vậy”. Da Đá búng đuôi. “Hãy tưởng tượng đây là những con mồi chúng ta mang về nhà cho bộ tộc đói bụng. Chúng ta mang được càng nhiều, thì bộ tộc càng sớm được ăn”.
                        Chân Xanh di di bàn chân mình. Cô đã không nghĩ như vậy. Cô bắt đầu đào bới đống rêu, lăn thành một quả bóng như Da Đá đã làm, sau đó cúi xuống để giữ nó ở phía dưới cằm. Thật khó khăn khi giữ hơn cô nghĩ, đặc biệt là khi cô nhặt một bó thứ hai giữa hai hàm của cô. Cô đánh rơi mỗi bó hai lần trước khi họ đến mép khe núi. Mỗi lần như vậy, Da Đá kiên nhẫn chờ đợi trong khi cô nhặt nó lên. Ông không đưa ra nhiều lời khuyên, chỉ nhìn rồi gật đầu khi thấy cô kiên trì như thế.
                        Trên đỉnh dốc đá, Chân Xanh đánh hơi không khí để tìm bất cứ dấu hiệu nào của Chân Tuyết. Cô không muốn chị gái mình chứng kiến sự tiến bộ vụng về của cô: cằm thì cúi gập xuống, lông ngực bết lại từ đám rêu ẩm ướt.
                        Vật lộn xuống khe núi thậm chí còn ít đàng hoàng hơn; cô không thể nhìn thấy những bàn chân mà phải cảm nhận từng cái bám. Cô thấy an tâm rằng Da Đá đang cách vài bước về phía trước, làm giảm cú ngã của cô mỗi khi cô bị trượt cho đến khi cuối cùng thì họ cũng đến chân dốc. Ngay cả đường hầm cây kim tước cũng là một vấn đề. Một nửa bó rêu ở phía dưới cằm cô bị mắc vào những bức tường gai và giật mạnh ra khỏi cô.
                        “Phân chuột thật!”, cô nguyền rủa, bò trườn xung quanh để lấy nó trước khi kéo nó vào trong trảng trống.
                        Mình ắt hẳn là mèo đầu tiên quay trở về trại! Bộ lông của cô nóng lên bởi sự bối rối khi cô lê những bước chân đầu tiên từ đường hầm, đám rêu đầy dưới cằm cô.
                        Chân Báo bước qua. “Bận à?” Lính nhỏ liếc nhìn xuống cái mõm quạ đen về phía Chân Xanh.
                        Chân Xanh thả đám rêu xuống rồi nhìn vào mắt Chân Báo. “Em đã được học cách sử dụng móng vuốt thích hợp và làm thế nào để mang được hai mảnh mồi một lúc”.
                        “Nói cách khác, em đã đi thu thập rêu”. Chân Báo đánh hơi.
                        Chân Xanh quất đuôi cáu kỉnh khi Chân Báo bước đi về phía đống mồi tươi. Sau đó cô nhìn thấy Da Đá đang theo dõi từ cái cây đổ, rêu chất đống ở dưới chân ông, đôi mắt lấp lánh bởi sự thích thú. Gầm gừ trong hơi thở, Chân Xanh vò đám rêu lại rồi nện chân ngang qua trảng trống để đến chỗ ông.
                        “Có điều gì trong luật chiến binh nói rằng thầy được phép đặt những cây gai vào trong tổ của các bạn cùng hang không?” Chân Xanh hỏi, phun rêu ra khỏi miệng.
                        Da Đá lắc đầu, những sợi ria co giật. “Ta không nghĩ vậy, nhưng ta chắc trò không phải là mèo đầu tiên”. Ông thu thập đám rêu của mình rồi lách mình qua những cái cành của cái cây đổ.
                        Thở dài, Chân Xanh theo sau.
                        “Ồ, tốt quá”, Khúc Sơn Ca meo lên khi họ bước vào hang mèo già. “Ta không nghĩ là ta có thể ngủ một đêm nào khác trong đám dương xỉ trơn đâu. Nó quá lạnh!” Bàn Chân Nhỏ, mèo đang nghỉ ngơi với cái đầu đặt lên chân trước, nâng cằm lên rồi nhìn chằm chằm vào Chân Xanh. “Cuối cùng thì cảm giác là một lính nhỏ thế nào?”.
                        “Tuyệt ạ!” cô đã nói dối. Ít nhất là thế nếu cháu được đi săn thay vì đi lót ổ. Cô xua ý nghĩ đó đi. Điều này cũng quan trọng mà, cô nhắc nhở bản thân mình, nhưng vẫn không hoàn toàn thuyết phục.
                        Da Đá đã đến bên ổ của Ria Cỏ, đang tuốt những dải dương xỉ cũ, bốc mùi ra. Chân Xanh vội vã đến giúp ông trong khi Ria Cỏ ngồi xuống một bên, đôi mắt khép hờ mặc dù ông hoàn toàn tỉnh táo.
                        “Lấy rêu”, Da Đá meo khi họ loại bỏ phần lớn dưỡng xỉ ra khỏi chiếc ổ. Chân Xanh nhặt một nắm rêu lên rồi đặt vào trong ổ của Ria Cỏ. Da Đá thuần thục xé nó ra bằng móng vuốt của mình rồi giấu nó trong số các cành dương xỉ còn lại cho đến khi chiếc ổ ngập tràn màu xanh lá cây và mềm mại. “Chúng tôi sẽ mang dương xỉ tươi để lót hai bên vào ngày mai”, ông hứa với Ria Cỏ.
                        “Tốt”. Ria Cỏ ngáp. “Những chiếc xương của ta đau nhức trong thời tiết này”.
                        Ông ta thậm chí còn không nói cảm ơn nữa! Chân Xanh gạt đám rêu dự phòng sang một bên nhưng giữ chiếc lưỡi của cô lại.
                        Ria Cỏ trèo vào trong ổ của mình khi họ bắt đầu làm việc với ổ của Khúc Sơn Ca. “Có một cái gai!” ông phàn nàn.
                        “Để tôi xem nào”, Da Đá cùng lúc đó đề nghị. Trong khi Ria Cỏ cứng nhắc nghiêng người sang một bên, Da Đá lục lọi cái ổ cho đến khi ông tìm thấy một mảng rêu cứng. “Chỉ là một mẩu rễ thôi”, ông meo, tuốt nó ra rồi ném lên đống rêu cũ.
                        Ria Cỏ lắc đầu. “Thật rắc rối với lính nhỏ mới”, ông thở dài. “Chúng để lại mọi mẩu gỗ và đá trong đám rêu”. Ông leo trở lại vào ổ rồi cuộn tròn xuống. “Cháu không thể tìm vài thứ khô ráo hơn sao? Cái này có chút ẩm ướt đấy”.
                        “Nó sẽ khô giờ khi nó rời khỏi cái cây”, Da Đá hứa.
                        Chân Xanh đã phải giữ chặt cái đuôi của mình mặc dù cô không thể ngăn nó run rẩy. Thật vô ơn! Những móng vuốt của cô vẫn còn đau nhức từ việc cắt rêu, và tất cả những gì Ria Cỏ có thể làm là tìm lỗi. Nhưng Da Đá cho thấy không có dấu hiệu gì của sự khó chịu cả, chỉ quay lại ổ của Khúc Sơn Ca và tiếp tục làm việc.
                        Cứng mình giận dữ, Chân Xanh cúi xuống giúp đỡ bên cạnh ông. Cô đã kiệt sức lúc cả ba cái ổ được hoàn thành, mang đống rêu cũ đi, rồi đổ xuống bên cạnh chỗ bẩn thỉu. Mặt trời mùa lá rụng bắt đầu lặn xuống dưới những ngọn cây.
                        “Trò xứng đáng được ăn”, Da Đá nói với cô. “Lấy thứ gì đó từ đống mồi tươi rồi chia sẻ với bạn cùng hang của trò đi”. Ông hất đầu về chỗ Chân Báo và Chân Vá đang ăn bên cạnh gốc cây. “Hôm nay trò đã chăm chỉ làm việc rồi”.
                        Lời khen ngợi của ông nâng tinh thần của Chân Xanh lên. Nghiêng đầu về phía ông, cô bước đến đống mồi tươi rồi chọn một con chuột. Khi cô yên vị bên cạnh Chân Vá, cô lạnh lùng nhìn Chân Báo. Vài bạn cùng hang đã từng trêu chọc Chân Xanh như thế.
                        Cô mèo đen đang ăn một con chim hét. Cô dừng lại một lúc. “Chị cá là họ thậm chí còn không cám ơn em”.
                        Chân Xanh nhìn chằm chằm vào cô. “Ý chị là những mèo già sao?”.
                        “Mọi mèo đều biết họ phàn nàn về tất cả mọi thứ”, Chân Báo meo. “Chị cho rằng họ tự cho mình cái quyền đó, nhưng điều đó không giúp em khi em đang mắc kẹt với việc dọn sạch cái ổ bốc mùi của họ đâu”.
                        Chân Vá cọ mũi bằng một chân. “Da Sóng nói là họ gắt gỏng chỉ vì họ không thể tự làm điều đó cho mình được nữa”.
                        “Họ may mắn vì họ không phải tự làm điều đó nữa!” Chân Báo nhận xét.
                        “Đây”. Cô quăng một mẩu của con chim hét qua chỗ Chân Xanh. “Con chuột đó không làm đầy bụng em khi em dọn dẹp những cái ổ cả ngày đâu”.
                        Lần đầu tiên, Chân Xanh cảm thấy giống như một lính nhỏ thực thụ. Cô rù rừ. “Cảm ơn Chân Báo”.
                        “Bạn cùng hang chia sẻ với nhau mà”, cô mèo đen trả lời.
                        Vui vẻ, Chân Xanh cắn một miếng chim hét. Hương vị khu rừng tràn ngập trên lưỡi cô, và cô gần như không nhận ra những bước chân tiến về phía mình.
                        “Ta sẽ dẫn trò đi săn vào ngày mai”.
                        Ngạc nhiên, Chân Xanh nhìn lên và thấy Da Đá đứng phía trên cô. Cô nuốt khan. “Thật sao?”.
                        “Chúng ta sẽ đi lúc giữa trưa. Chúng ta hãy xem trò có thể ứng dụng những gì mà trò đã học ngày hôm nay trên con mồi thực sự”.
                        Chân Xanh nhìn chằm chằm vào phía sau Da Đá khi ông bước đến gia nhập với Nanh Lục và Chấm Hung bên những bụi cây tầm ma. Cô cảm thấy choáng váng bởi niềm hạnh phúc. Cô không thể chờ cho đến khi Chân Tuyết trở về để cô có thể nói với chị gái rằng mình đã học được bao nhiêu. Được là lính nhỏ bộ tộc Sấm là cảm giác tuyệt nhất trên thế giới.
            <bài viết được chỉnh sửa lúc 21.02.2014 22:31:28 bởi Mai Huyền Trang >
            #6
              Mai Huyền Trang 08.03.2014 13:35:06 (permalink)
              0
              Chương 5
               
                          Mình chuẩn bị đi săn!
                          Chân Xanh gần như khó có thể giữ những bàn chân của cô được yên khi cô chờ bên cạnh hàng rào kim tước. Cô nhìn lên bầu trời một lần nữa. Đã giữa trưa chưa nhỉ? Da Đá đâu? Ông ấy đã quên lời hứa rồi ư? Còn việc thêm dương xỉ cho ổ của Ria Cỏ thì sao? Ông ấy cũng quên cả lời hứa đó à?
                          “Đoán xem!” Chân Tuyết chạy lao qua trảng trống về phía cô. “Da Sẻ nói với chị là bọn chị sẽ đi săn cùng với em và Da Đá”.
                          “Da Đá đâu?”.
                          “Ông ấy đang đặt thêm dương xỉ vào trong hang mèo già”.
                          Mình có nên giúp không?
                          Chân Xanh vội vã đi gặp Da Đá. Khi cô đến chỗ cái cây đổ, ông đang lách mình qua những mớ cành chằng chịt. Những cái thân dương xỉ chọc vào bộ lông của ông. Ông rũ chúng ra rồi bước tới hàng rào.
                          “Trò xin lỗi”, cô buột miệng nói. “Trò nên giúp –”.
                          “Không cần”, ông ngắt lời cô. “Ta muốn trò tươi tỉnh trong ngày đầu tiên đi săn của trò”.
                          “Chúng ta thật sự đi sao?” cô thở.
                          Da Đá gật đầu. “Tất nhiên”.
                          “Cuối cùng!” Chân Tuyết nhổ xuống đất. “Chị đã nghĩ sau khi dành ngày hôm qua để lang thang xung quanh đường biên giới, chị sẽ không bao giờ được làm điều gì đó thú vị cả”.
                          “Nhưng chị đã thấy điểm Bốn Cây rồi!” Chân Xanh vẫn ước mình có thể khám phá lãnh thổ bộ tộc Sấm thay vì việc lót ổ sạch sẽ.
                          “Điểm Bốn Cây!” Chân Tuyết chế giễu rồi đảo mắt. “Chị đã thấy những cái cây nhiều hơn những móng vuốt mà chị có! Nhưng chị không được phép trèo lên một cái hay là tìm kiếm con mồi dưới những gốc cây đâu”. Cô hạ thấp giọng thành một tiếng meo khàn khàn đến nỗi nghe như Da Sẻ. “Và đây là biên giới với bộ tộc Sông. Hãy để ý đến xem mùi của họ như thế nào”. Phẩy đuôi, cô quay trở lại với tiếng meo của cô. “Cũng giống như chị nhớ cái mùi tanh tưởi đó!”.
                          “Sẵn sàng đi chưa?”.
                          Tiếng meo của Da Sẻ khiến Chân Tuyết quay xung quanh.
                          “Trò đã sẵn sàng từ nhiều mùa trăng rồi!” Chân Tuyết meo.
                          Da Sẻ đã hướng ra ngoài qua đường hầm. “Đi nào”.
                          Chân Xanh chạy bắn theo sau anh, tránh né phía trước Chân Tuyết rồi chạy để là mèo đầu tiên đến chân khe núi. Cô liếc nhìn lên con dốc, bàn chân cô như bị gai đâm khi cô nhìn thấy những cành cây lắc lư như những cái đuôi, vẫy gọi cô vào trong khu rừng.
                          “Đừng kì vọng quá nhiều vào lần đi săn đầu tiên của trò”, Da Đá cảnh báo, bước đến bên cạnh cô. “Có nhiều thứ cho trò học hỏi đấy”.
                          Mình đã sẵn sàng! Chân Xanh thò những cái móng vuốt ra ngoài để trèo lên.
                          Những đám mây trắng mập mạp lướt ngang qua bầu trời màu xanh khi Da Đá dẫn đường lên khe núi. Khi họ bám vào sườn núi, cơn gió thổi tung bộ lông của Chân Xanh và một cảm giác của niềm vui mãnh liệt dâng lên trong cô.
                          Da Đá liếc nhìn qua Da Sẻ. “Cây Cú à?”.
                          “Cây Sung Lớn ắt hẳn tốt hơn cho con mồi”, Da Sẻ đề nghị.
                          “Vì bọn cú ư?” Chân Xanh đoán.
                          Da Đá gật đầu. “Ngay cả những con chuột cũng biết tốt hơn so với việc chung hang với một con cú”. Ông hướng vào những hàng cây. Theo sau gót chân ông, Chân Xanh ngước lên nhìn một thân cây cao chót vót. Những cái cành chỉ có một ít lá nhăn nhúm bám vào chúng chằng chịt bên trên, kêu vang khi có cơn gió lướt qua.
                          Bước đi qua khu rừng, cô để ý xem có bao nhiêu con đường nhỏ xuyên qua những bụi cây. Da Đá dẫn họ luồn dưới tán lá của một cây dương xỉ chỗ mà mùi của Chân Báo vẫn còn lưu lại. Họ đi men xung quanh cái cây mâm xôi có mùi của Mặt Trời Thu và Chân Xanh có thể thấy những búi lông nhỏ màu cam dính trên gai của nó. Da Đá tiếp tục đi khi khu rừng dốc dần lên.
                          “Còn bao xa ạ?” Chân Xanh liếc qua vai, cố gắng để ghi nhớ con đường họ đang đi. Cô có thể tự tìm đường một mình không?
                          “Không đâu”. Da Sẻ hứa.
                          Mọi cái cây và bụi rậm nhìn đều giống nhau. Mỗi hõm đất nhường chỗ cho gò đất và mỗi gò đất lại nhường chỗ cho một hõm đất khác.
                          Cuối cùng Da Đá dừng lại. “Đây rồi”.
              Da Sẻ chen lên trước họ rồi nâng cằm lên. Phía trước, một cái cây khổng lồ cao hơn hẳn những cái cây khác, đỉnh của nó vươn lên ra ngoài cả những tán cây che phủ bầu trời.
                          Cây Sung Lớn.
                          Những cái rễ của nó, một số to như cành cây, xoắn lại xuyên qua những lớp lá xung quanh rồi đâm xuống đất.
                          Bộ lông của Chân Xanh râm ran. Cô có thể ngửi thấy con mồi. Những con chim ríu rít ở những cành cây bên trên. Những chiếc lá rụng sột soạt dưới chân cây sung, bị khuấy động bởi gió hoặc các sinh vật nhỏ bé. Chân Xanh mong mỏi trượt những bàn chân của cô sâu vào trong đám lá vàng tuyệt vời đó.
                         “Bài học đầu tiên của đi săn”, Da Đá bắt đầu, “là sự kiên nhẫn”.
                         Da Sẻ gật đầu. “Thợ săn vĩ đại nhất là một mèo biết chờ đợi thế nào”.
                         “Chúng ta không thể lục tung đám lá lên cho đến khi chúng ta tìm thấy thứ gì đó sao?” Chân Xanh hỏi đầy hi vọng.
                         Da Đá lắc đầu. “Trò sẽ dọa tất cả mọi thứ quay trở về hang của chúng”. Ông bước về phía một bụi cây cách gốc cây khoảng ba thân cáo. Nó vẫn còn dày lá, và ông biến mất đằng sau nó. Da Sẻ theo sau, vẫy đuôi gọi các lính nhỏ.
                         “Có con mồi đằng sau đó sao?” Chân Tuyết hỏi, đôi mắt mở to.
                         “Không nếu chúng có bất cứ hiện tượng gì”, Da Sẻ meo.
                         Da Đá đã cúi sau bụi cây, bụng ép xuống đất, nhìn qua những cái cành thấp hướng về những cái rễ của cây sung.
                         “Nằm xuống”, ông thì thầm.
                         Chân Xanh cúi xuống bên cạnh ông, cùng với Chân Tuyết và Da Sẻ bên cạnh cô. Cô nheo mắt nhìn qua các bụi cây, tự hỏi cô đang được yêu cầu tìm kiếm cái gì.
                         “Đừng cử động cho đến khi trò nhìn thấy con mồi của trò”, Da Đá khuyên.
                         “Liệu con mồi có đi ra chỗ đó không?” Chân Tuyết hỏi.
                         “Giờ chúng ta đang ở cuối gió”, Da Sẻ nói với cô. “Trò có nhìn thấy những vỏ quả sung không?” Chân Xanh lia mắt nhìn mặt đất và nhận thấy vài thứ hình cánh nhỏ giữa đám lá, như những cánh ngài nhỏ bé đáp xuống mặt đất vậy.
                         “Chỗ nào có vỏ quả chỗ đó có những con bọ”, Da Sẻ meo.
                         “Và chỗ nào có bọ thì chỗ đó có mồi” Da Đá kết luận. Vị chiến binh màu xám căng mình rồi vểnh tai lên. Chân Xanh dõi theo ánh mắt của ông. Một bóng dáng nhỏ, đầy lông đang chạy dọc theo một trong những cái rễ.
                         Chuột!
                         Bộ lông gợn lên dọc theo xương sống của cô, và cô xòe những chiếc vuốt ra. “Khi nào thì chúng ta chộp lấy?” cô rít lên với Da Đá.
                         “Vẫn chư - ”.
                         Trước khi ông nói hết câu, Chân Tuyết đã bắn về phía trước, sục sạo qua những bụi cây rồi ném mình lên những chiếc lá khi cô phóng ngang qua nền rừng. Cô nhảy lên phía con chuột, nhưng nó đã biến mất, và rồi cô ngồi xuống với một tiếng phịch, cái đuôi nện xuống đám lá, đôi vai nhô ra phía sau còn đôi tai xẹp xuống trong sự căm phẫn.
                         “Phân chuột thật!”.
                         Cô quay lại rồi hiên ngang trở về phía các đồng tộc của cô. Da Sẻ lắc đầu khi cô xuất hiện phía sau bụi cây. “Tôi thích sự nhiệt tình của trò”, anh meo. “Nhưng kĩ thuật của trò có thể sử dụng vào một ít việc thôi”.
                         Có một sự trêu chọc nhẹ nhàng trong giọng nói của anh khiến những sợi ria của Chân Xanh co giật và tiếng rù rừ thích thú dâng lên trong cổ họng cô.
                        Chân Tuyết quay lại phía cô. “Em có thể im miệng được đấy!”.
                        Chân Xanh lùi lại, cảnh giác, sau đó nhẹ nhõm khi nhìn thấy sự tức giận của Chân Tuyết tan biến ngay sau khi ánh mắt của họ gặp nhau.
                        “Xin lỗi”, Chân Tuyết lên tiếng. “Chị chỉ khó chịu thôi”.
                        “Chị đã nhanh quá”, Chân Xanh khuyến khích cô.
                        “Tôi e là tốc độ không được tính khi nói đến chuột”, Da Sẻ meo. “Chúng không đi xa khỏi hang của chúng, và chúng di chuyển một cách nhanh chóng. Đây là lí do tại sao cách rình mồi lại quan trọng. Các kĩ năng quan trọng hơn nhiều so với tốc độ”.
                        Da Đá nhìn Da Sẻ. “Có lẽ chúng ta nên rời buổi đi săn vào một ngày khác và thực hành rình mồi thay vào đó”.
                        Da Sẻ gật đầu, mặc cho Chân Tuyết thở dài.
                        Nhưng Chân Xanh háo hức muốn cho mèo bảo trợ xem những kĩ năng mà Chân Vá đã dạy cô.
                        Cô hạ thấp mình xuống mặt đất, giữ cái đuôi ép lên đám lá, rồi bắt đầu rón rén bước về phía trước.
                        “Không tồi”, Da Đá meo. “Nhưng hãy nâng đuôi của trò lên một chút. Trò không muốn lê nó qua đám lá đâu. Hạ thấp cằm hơn nữa, và xẹp tai của trò xuống. "Trò cần cố gắng che giấu hình dạng của mình”.
                        “Như thế này sao?” Chân Tuyết cúi xuống bên cạnh Chân Xanh, đôi tai xẹp xuống, chiếc cằm đong đưa gần mặt đất như một con rắn.
                        “Tốt”, Da Sẻ khen ngợi cô. “Giờ thì từ từ di chuyển về phía trước. Hãy nhớ, khiến cho cử động của trò nhỏ nhất có thể”.
                        Chân Xanh nhẹ nhàng đặt một chân lên trước chân kia, đẩy mình về phía trước; cô nâng bụng lên khi cô nghe thấy nó cọ trên đám lá. Cô đặt từng bước chân xuống nhẹ nhàng đến nỗi những chiếc lá bị dẫm bẹp dưới chân cô mà không hề lạo xạo.
                        “Có triển vọng đấy”, Da Đá rù rừ, và Chân Xanh thở phào nhẹ nhõm.
                        Họ luyện tập cho đến khi mặt trời bắt đầu trượt sau những hàng cây.
                        “Đến lúc chúng ta về nhà rồi”, Da Sẻ tuyên bố.
                        “Chỉ một lúc nữa thôi”, Chân Xanh nài nỉ. Cô đã gần như có thể di chuyển một cách lặng lẽ qua đám lá.
                        “Em có thể thực hành nhiều hơn trong trại nếu em thích”.
                        “Nhưng ở đó không có nhiều lá như ở đây”, Chân Xanh phàn nàn.
                        Chân Tuyết ngồi dậy rồi xù lông ra. “Thôi nào Chân Xanh. Trời bắt đầu lạnh, còn chị thì đói rồi”.
                        Thở dài, Chân Xanh đứng thẳng lên. “Được rồi”.
                        Cô nhìn Da Sẻ và Chân Tuyết quay đầu về phía những hàng cây.
                        “Chúng ta có thể tập luyện một lần nữa vào ngày mai”, Da Đá hứa, chạy theo để bắt kịp Da Sẻ.
                        Chân Xanh lê bước cách các đồng tộc của cô vài cái đuôi, ước rằng cô có thể luyện tập ngay bây giờ. Đột nhiên cô nghe thấy tiếng bước chân chạy trên vỏ cây. Cô cứng người lại. Liếc nhìn sang một bên, cô phát hiện ra một con sóc đang bận rộn nhấm nháp, hưởng thụ mẩu thức ăn ngon lành của nó.
                       Chân Xanh hạ thấp mình xuống. Nâng cao bụng và đuôi lên để nó chỉ lướt là là trên đám lá, cô bắt đầu tiến về phía nó, lặng lẽ như một con rắn trên một tảng đá. Cô đá run lên bởi sự phấn khích; trái tim cô đập thình thịch đến nỗi cô nghĩ con sóc ắt hẳn phải nghe thấy nó.
                        Nhưng con sóc chỉ tập trung gặm nhấm cho đến khi Chân Xanh đến quá gần, cô có thể nghe thấy tiếng răng của nó cọ trên hạt. Giữ hơi thở của mình, Chân Xanh dừng lại rồi ép mình xuống đất, duỗi căng các cơ bắp của chân sau ra.
                        Là bây giờ!
                        Con sóc không có thời gian để di chuyển. Cô hạ nó từ chỗ cái rễ, ghim nó xuống mặt đất rồi cắm răng vào cổ nó. Sự ấm nóng của dòng máu làm cô ngạc nhiên khi con sóc đã giãy dụa phía bên dưới cô.
                        “Chuyện gì vậy?” Da Đá nhảy lên cái rễ phía sau cô, bộ lông của ông dựng lên tua tủa.
                        Chân Xanh ngồi xuống với con sóc nặng treo lủng lẳng trong hàm của cô.
              Đôi mắt của Da Đá sáng lên. “Làm tốt lắm!”.
                        Da Sẻ và Chân Tuyết xuất hiện phía sau ông. Mắt của Chân Tuyết mở to còn Da Sẻ thì há miệng ra nhìn chằm chằm một lúc.
                        “Là em bắt sao?”.
                        Niềm vui dâng lên như một con chim trong trái tim cô, Chân Xanh gật đầu.
                        “Nó to gần bằng em đấy”, Chân Tuyết thì thầm.
                        “Hãy cảm ơn bộ tộc Sao vì mạng sống của sinh vật này được đưa đến để nuôi bộ tộc đi”, Da Đá meo.
                        Cảm ơn bộ tộc Sao!
                        Da Đá chạm vào cô. “Chúng ta hãy mang nó trở về trại trong khi nó vẫn còn ấm”.
                        Chân Xanh cảm thấy nhẹ nhõm khi ông đã lấy con sóc từ cô. Cô đã tự hỏi là làm thế nào mà cô có thể mang nó về nhà mà không bị vướng. “Cảm ơn”. Cô hạnh phúc chạy lon ton qua ông rồi hướng về phía khe núi.
                        “Không đời nào!” Chân Báo nhìn chằm chằm trong sự hoài nghi khi Da Đá đặt con sóc lên đống mồi tươi.
                        “Là tự em ấy làm đó!” Chân Tuyết tự hào về mèo cùng lứa với cô.
                        Chân Xanh cúi xuống khi các đồng tộc của cô tụ tập lại để xem thứ mà cô đã bắt, hi vọng là họ sẽ không nghĩ là cô đang tự mãn.
                        “Đó là lần đi săn đầu tiên của em sao?” Da Hét hỏi. Giọng anh nghe có vẻ thực sự ấn tượng.
                        Chân Xanh gật đầu.
                        “Ông thật may mắn khi có cô ấy”, Da Sóng nói với Da Đá.
                        “Bộ tộc Sấm thật may mắn khi có cô ấy!” Đôi mắt màu xanh nhạt của Gió Bay mở to. “Tôi không nhớ được bất cứ lính nhỏ nào khác bắt được mồi vào lần đầu tiên thử nghiệm của họ cả”.
                        Chân Xanh lia mắt khắp trại. Đuôi Bão đâu? Ông ấy đã thấy thứ mà cô bắt được chưa? Sự thất vọng chích vào tấm da của cô khi cô nhận ra rằng không thấy ông ở đâu và cũng không có mùi của ông trong trại. Ông ấy ắt hẳn đã ra ngoài với đội tuần tra hoàng hôn rồi.
                        Cô cảm thấy mũi của Hoa Trăng quẹt qua má. “Mẹ rất tự hào”, bà thì thầm.
                        “Con sẽ bắt vài thứ gì đó vào ngày mai”, Chân Tuyết hứa.
                        “Đó không phải là một cuộc cạnh tranh”, Da Sẻ nhắc nhở cô. Ria Cỏ bước tới từ phía cái cây đổ. “Ta ngửi thấy mùi sóc tươi”.
                        Chân Tuyết bỏ qua để gặp ông ta. “Chân Xanh đã bắt được nó đấy”, cô thông báo. Trong khi Ria Cỏ còn đang ngưỡng mộ sự săn bắt, Da Đá kéo Chân Xanh sang một bên. “Ta đã rất ấn tượng với trò ngày hôm nay. Trò lắng nghe rất tốt và học hỏi một cách nhanh chóng”.
                        Chân Xanh cảm thấy một tiếng rù rừ của mùa xuân trong cổ họng.
                        “Ta muốn trò đến buổi Tụ Họp tối nay”.
                        Chân Xanh nuốt nước bọt. Cô mới chỉ là lính nhỏ được hai ngày. Cô đã sẵn sàng để gặp những bộ tộc khác chưa? Cô là một trong những mèo trẻ nhất ở đó, và với quá nhiều gương mặt mới trong một nơi cũng mới lạ - ngộ nhỡ cô bị lạc thì sao? Hoặc là bị tách khỏi bộ tộc thì sao? Những sợi dây thần kinh cào cấu bụng cô.
                        “Ta giả sử là trò muốn đi?” Da Đá truy vấn.
                        Chân Xanh lập tức gật đầu. Cô sẽ không từ chối một cơ hội như thế này, không có vẻ gì là đáng sợ cả.
                         “Tốt. Giờ thì lấy đồ ăn rồi nghỉ ngơi càng nhiều càng tốt. Chúng ta sẽ đi khi trời tối”.
                         Một làn gió nhẹ khiến hàng rào kim tước lạo xạo dưới ánh trăng, và những ngôi sao đang lên nhuộm bạc những chiếc hang. Các chiến binh đang tụ tập ở lối vào khu trại, sẵn sàng ra đi.
                         Chân Xanh cảm thấy một con sâu lo âu trong bụng cô. Liệu cô có thể theo kịp không? Cô đã có một giấc ngủ ngắn, nhưng những cái chân của cô vẫn còn cảm thấy mệt mỏi sau chuyến đi săn.
                         “Chị ước chị được đi cùng em”. Chân Tuyết búng đuôi một cách cáu kỉnh.
                         Chân Xanh meo trở lại. Gió Bay đang đẩy bé Thảo Nhi trở lại về phía nhà trẻ. “Sẽ sớm đến lượt cháu thôi!”.
                         “Nhưng cháu lớn gần bằng Chân Xanh rồi và chị ấy thì chuẩn bị đi!”, bé Thảo Nhi phàn nàn.
                         “Cháu không phải là lính nhỏ”, Gió Bay nhắc nhở cậu nhóc.
                         Nanh Lục nhìn chằm chằm vào Bục Đá trong khi Chấm Hung bước xung quanh ông, đôi mắt anh lấp lánh. Đuôi Bão thì đang nói chuyện với Da Đá bên cạnh hàng rào. Có phải họ đang bàn luận về khóa huấn luyện của cô không? Chân Xanh dấu bàn chân của cô vào sâu trong bụng hơn. Hoa Trăng ép mình vào bên cạnh cô. “Hãy ở gần mẹ”.
                         “Con không nên ở gần Chân Báo và Chân Vá sao?” Cô nhìn hai lính nhỏ, những mèo đang trò chuyện ở gần lối vào, những cái đuôi láng mượt, những đôi tai vểnh lên, không hề có dấu hiệu xù lông. Họ không lo lắng sao?
                         “Để lần sau”, Hoa Trăng khuyên nhủ. “Một khi con biết phải làm gì”. Làm gì? Sự cảnh báo sượt qua Chân Xanh. Cô có nghĩa vụ phải làm gì đó sao?
                         “Ý mẹ là” – Hoa Trăng liếc nhìn lại một cách thông cảm – “cách cư xử”.
                         “Con nên cư xử như thế nào ạ?”.
                         “Buổi Tụ Họp được diễn ra trong sự đình chiến. Trong đêm trăng tròn, chúng ta là một bộ tộc, miễn là dải ngân hà rọi sáng. Nhưng…”, Hoa Trăng dừng lại, cân nhắc lời nói của bà một cách cẩn thận. “Đừng bao giờ quên rằng sự đình chiến sẽ kết thúc”.
                         Chân Xanh nghiêng đầu sang một bên.
                         “Ngày mai chúng ta sẽ lại là đối thủ”, Hoa Trăng giải thích. “Đừng nói bất kì điều gì có thể làm suy yếu bộ tộc của con, và đừng kết bạn với những mèo mà con có thể giáp mặt trong trận chiến một ngày nào đó”.
                         Chân Xanh háo hức gật đầu. Cô thậm chí không còn tưởng tượng đến việc nói chuyện với mèo của bộ tộc khác, chứ đừng nói là kết bạn.
                         Địa y giăng đầy ở lối vào hang của Sao Thông. Mặt Trời Thu, mèo đã ngồi ở bên ngoài, nhận ra những bàn chân của ông khi vị tộc trưởng tộc Sấm bước qua.
                         “Tất cả sẵn sàng chưa?” Sao Thông hỏi ông.
                         Mặt Trời Thu liếc nhìn về phía những mèo đã tụ tập ở lối vào rồi gật đầu.
                         “Đi thôi”. Sao Thông băng qua trảng trống, ngẩng cao đầu, khi các đồng tộc của ông tách ra để cho ông qua.
                         “Ngài sẽ thách thức bộ tộc Gió về chuyện trộm cắp chứ?” Tiếng meo của Nanh Lục làm bộ tộc im lặng.
                         Sao Thông dừng lại rồi nhìn xung quanh những chiến binh của mình. “Ta sẽ nhắc tới chuyện chúng ta đã tìm thấy máu và cảnh báo tất cả các bộ tộc rằng con mồi bên trong biên giới của chúng ta thuộc về bộ tộc Sấm”. Gió Bay và Gió Lẹ gật đầu chấp thuận, nhưng Nanh Lục nheo mắt lại.
                         Sao Thông nhìn chằm chằm vào ông mèo mướp đốm. “Ta sẽ không buộc tội bộ tộc Gió”. Tiếng meo của ông rõ ràng, và Nanh Lục không trả lời khi ông bước qua rồi hướng ra ngoài khu trại.
                         Chân Xanh đứng nhìn chằm chằm khi các đồng tộc của cô lũ lượt đi qua đường hầm.
                         “Thôi nào bé con”. Hoa Trăng đẩy cô về phía trước. “Con sẽ ổn thôi”.
                         “Hãy nhớ tất cả mọi thứ mà em có thể kể với chị đấy!” Chân Tuyết gọi với theo khi Chân Xanh theo mẹ đến lối vào. “Chị sẽ thức cho đến khi em trở lại”.
              #7
                Mai Huyền Trang 10.03.2014 11:59:46 (permalink)
                0
                Chương 6
                 
                            “Sao?” Chân Tuyết nhảy nhót xung quanh Chân Xanh, mèo mệt mỏi bước về phía hang lính nhỏ. Bàn chân cô đau nhức bởi chuyến đi. Các chiến binh đã chạy quá nhanh mà không để ý đến kích thước của cô, và cô đã phải vật lộn trèo qua cái cây đổ bắc qua mương cách họ một sải chân.
                            “Những ai đã ở đó vậy?”.
                            “Em không biết!”. Sự kích thích chích vào tấm da của Chân Xanh. “Nhiều mèo lắm”. Cô không muốn thừa nhận là cô đã bị giữ quá gần bên Hoa Trăng, cô gần như không nhìn thấy các bộ tộc khác. Ngay cả khi Da Đá giới thiệu cô với một mèo bộ tộc Sông, cô đã ngậm chặt miệng mà giờ nghĩ lại thì điều đó khiến cô ngượng ngùng. Buổi Tụ Họp thì lớn và ồn ào, đông đúc với những mùi hương lạ và những tiềng tán gẫu thì thầm của những cặp mắt quan sát cô một cách tò mò. Cô thậm chí không thể nhớ điểm Bốn Cây trông như thế nào – tất cả mà cô đã thấy là hình dạng, màu sắc của nhiều mèo chen chúc nhau xung quanh cô. Có một tảng đá rất lớn, thậm chí còn lớn hơn cả Bục Đá, nơi các vị tộc trưởng đứng để diễn thuyết trước các bộ tộc, nhưng với những mảng sườn lông lá ép hai bên của cô, cô gần như không thể nghe thấy họ.
                            “Sao Thông có nhắc đến chuyện trộm cắp không? Bộ tộc Gió đã phản ứng thế nào?” Chân Tuyết nhún lên nhún xuống trước mặt cô.
                            Chân Xanh nhìn chằm chằm vào cô, kiệt sức. Cô chỉ muốn cuộn tròn trong cái ổ của mình rồi ngủ. “Có, ngài ấy đã nói gì đó, nhưng em không biết bộ tộc Gió đã phản ứng thế nào vì em không biết những ai là mèo tộc Gió cả”, cô ngắt lời. “Hài lòng chưa?”.
                            Chân Tuyết nhìn chằm chằm vào cô, đôi mắt tối sầm lo lắng. “Em không thích sao?”.
                            Chân Xanh thở dài. “Hai ngày trước, em là một mèo con. Có thể em vẫn là mèo con nếu Sao Thông đã không đột nhiên quyết định chúng ta trở thành lính nhỏ”. Cô cảm thấy nhói trong tim, giống như một giọng nói dai dẳng cô không thể nghe hoàn toàn. “Tất cả mọi thứ dường như xảy ra quá nhanh. Em thậm chí còn không thể tìm thấy đường trở về điểm Bốn Cây trong ánh sáng ban ngày”. Cô nhận thấy Chân Tuyết nhìn chằm chằm vào cô trong sự thất vọng. Chân Xanh chợt cảm thấy tội lỗi – đó là một vinh dự khi được đưa đến buổi Tụ Họp, và cô không nên phàn nàn.
                            “Sẽ thú vị hơn nhiều nếu chị cũng được đến”, cô nói với Chân Tuyết. “Hãy hỏi Da Sẻ nếu chị có thể đi vào mùa trăng tới”. Cảm thấy đôi mắt cô bắt đầu khép lại, Chân Xanh bước qua chị gái rồi lách mình qua đám dương xỉ đi vào hang. Cô cuộn tròn vào trong cái ổ của mình, thở phào nhẹ nhõm để cảm nhận sự mềm mại của rêu trên tứ chi mệt mỏi của cô.
                            Tiếng lạo xạo của đám dương xỉ bên tai đánh thức Chân Xanh dậy. Chân Tuyết đang lăn lộn trong ổ của mình.
                            “Cái gì vậy?” Chân Xanh ngáp.
                            “Ngủ tiếp đi”, Chân Tuyết thì thầm. “Da Sẻ lại đưa chị đi săn để chị thực hành kĩ năng rình mồi. Da Đá nói em có thể ngủ bao nhiêu mà em muốn”.
                            Chân Xanh cảm thấy bị xé rách. Cô cũng muốn đi săn, nhưng đôi mắt cô vẫn cảm thấy nặng nề bởi giấc ngủ. Cô nhắm mắt lại khi Chân Tuyết bò ra khỏi hang.
                            Khi cô mở mắt ra thêm lần nữa, cái hang đã sáng hơn, ánh sáng ban ngày phát sáng màu xanh lá cây qua các bức tường dương xỉ. Một cơn gió thì thầm lay động những chiếc lá, và khi Chân Xanh duỗi mình, trườn ra khỏi hang, cơn gió lướt qua tai và ria của cô. Những chiếc lá trượt đi rồi nhào lộn trên trảng trống, rồi bám lên hàng rào kim tước. Một đám mây dày bao phủ lấy bầu trời. Run rẩy, Chân Xanh bước về phía đống mồi tươi. Con sóc của cô đã biến mất, và cô cảm thấy ánh sáng ấm áp của sự hài lòng rằng cô đã góp phần nuôi bộ tộc.
                            Da Đá đang trú bên cạnh cây tầm ma cùng với Ria Lông Vũ và Lông Ngỗng khom mình chống lại cơn gió.
                            “Trò có phải đi săn trước khi ăn không ạ?” Chân Xanh gọi với về phía ông.
                            Da Đá lắc đầu. “Trò ắt hẳn đã đói sau đêm qua. Ăn trước đi, rồi sau đó hãy dọn dẹp nhà trẻ”.
                            Chân Xanh gật đầu, nhặt một con chuột đồng từ đống mồi rồi mang nó vào một gốc cây phủ đầy rêu. Không có dấu hiệu nào của Chân Báo và Chân Vá cả, họ chắc hẳn đã ra ngoài huấn luyện rồi. Cô nhăn mũi khi nghĩ đến việc dọn dẹp lót ổ bốc mùi của đám mèo con, sau đó xua ý nghĩ đó ra khỏi tâm trí để có thể thưởng thức bữa ăn của mình.
                            Khi cô nuốt miếng cuối cùng, Ria Lông Vũ bước về phía cô. “Tôi có một ít lót ổ mới được cất ở trảng trống lang y đấy”, anh nói với cô. Anh đánh hơi không khí. “Sắp mưa rồi, nên tôi đã thu thập một ít trong khi nó vẫn còn khô. Hãy tự giúp mình khi em cần phải làm đầy những chiếc ổ trong nhà trẻ”.
                            “Cảm ơn”. Chân Xanh quét một cái chân ướt lên mõm rồi bắt đầu làm việc. “Em sẽ dọn dẹp đống cũ rồi sau đó đến lấy nó”.
                            “Đừng lo”, Ria Lông Vũ meo. “Tôi sẽ mang nó qua”.
                            Chân Xanh gật đầu với lòng biết ơn rồi bước về phía nhà trẻ. Cô đã không trở lại kể từ khi cô chuyển đến hang lính nhỏ và nó dường như chưa xa lạ khi cô đến lối vào.
                            Đuôi Chấm đang cuộn tròn trong ổ của mình với bé Sư Tử và bé Vàng, mớm cho chúng một miếng chuột.
                            “Nó dai quá”, bé Vàng phàn nàn.
                            “Anh sẽ ăn phần của em”, bé Sư Tử đề nghị.
                            “Con đã ăn khá nhiều rồi”, Đuôi Chấm khiển trách. “Nếu con muốn nhiều hơn, con có thể ra ngoài đến chỗ đống mồi tươi”.
                            “Thật sao?”, bé Sư Tử phẩy tai. “Con có thể chọn bất cứ thứ gì con muốn sao?”.
                            “Ừ”, Đuôi Chấm trả lời. “Nhưng đừng quá lớn”.
                            “Cháu sẽ đi cùng cậu ấy”, bé Thảo Nhi đề nghị.
                            “Ý hay đấy”. Anh Túc Rạng Đông đẩy bé Thơm ra khỏi bụng cô. Mèo mướp nhỏ, lốm đốm há miệng, đôi mắt mở to khiếu nại, nhưng Anh Túc Rạng Đông làm cô nhóc im lặng. “Tại sao con lại không ra ngoài và chơi đùa nhỉ?”.
                            “Thôi nào!”, bé Thảo Nhi thúc giục. “Sẽ vui lắm đấy! Cả cậu nữa, bé Hoa Hồng!”.
                            Bé Hoa Hồng đang chơi với một quả bóng rêu ở rìa hang, nằm trên lưng cô khi cô búng nó vào không trung rồi bắt nó. “Nhưng trời lạnh và có gió bên ngoài mà”, cô nhóc càu nhàu. “Khi Ria Lông Vũ mang chuột đến, chú ấy nói trời sắp mưa”.
                            “Có nhiều lí do để luyện tập hơn là thời tiết”, Đuôi Chấm khuyên nhủ.
                            Chân Xanh phát ra một tiếng meo nho nhỏ để cho họ biết cô đang ở đó.
                            “Chào Chân Xanh!” Anh Túc Rạng Đông xen vào một tiếng rừ. “Ta không thấy cháu đi vào. Ta nghe cháu đã có một cú bắt tuyệt vời ngày hôm qua. Ria Cỏ chắc hẳn hài lòng khi có bữa ăn lớn như vậy”.
                            “Cháu chỉ may mắn thôi”, Chân Xanh trả lời, cố gắng để khiêm tốn.
                            “Ta chắc là thực lực hơn là may mắn” Anh Túc Rạng Đông meo.
                            Chân Xanh nhún vai, mừng thầm khi mèo cùng hang cũ của cô đã nghe về con sóc. “Cháu đến để dọn dẹp hang”.
                            “Đằng kia!” Đuôi Chấm meo, đẩy bé Sư Tử và bé Vàng ra khỏi ổ bằng đuôi của mình. “Đến lúc tất cả các con đi ra ngoài và hít thở không khí trong lành rồi. Chân Xanh sẽ cần có chỗ”.
                            Bé Hoa Hồng ngừng việc chơi với quả bóng rêu lại rồi ngồi xuống. “Nhưng nếu trời mưa thì sao?”.
                            “Trời quá lạnh để ra ngoài mà”, bé Vàng than vãn.
                            “Không sao đâu, cháu có thể làm việc xung quanh các mèo”, Chân Xanh đề nghị.
                            “Không”, Anh Túc Rạng Đông meo chắc nịch. “Những chiến binh thực sự không lẩn trốn thời tiết”.
                            “Chính xác”, bé Thảo Nhi đồng ý. “Thôi nào, hai mèo”. Cậu nhóc bước xung quanh hang, thúc mỗi mèo con khác về phía lối vào. “Tớ đảm bảo cơn gió sẽ không thổi các mèo đi được”.
                            Bé Sư Tử đã ở bên ngoài trong khi những mèo khác, lẩm bẩm khiếu nại, đang để bị đẩy ra khỏi hang.
                            Anh Túc Rạng Đông cuộn lưng lại rồi duỗi ra. “Cháu ắt hẳn mệt mỏi sau buổi Tụ Họp nhỉ”. Cô ngáp.
                            “Nó thế nào?” Đuôi Chấm hỏi.
                            Chân Xanh không dám nói rằng toàn bộ sự việc đã diễn ra mờ ảo. “Thật tuyệt ạ”. Cô bắt đầu tuốt những cọng rêu và sợi dương xỉ cũ từ rìa ổ của Đuôi Chấm.
                            Đuôi Chấm trèo ra khỏi ổ. “Sao Thông đã nói những gì về việc trộm cắp của bộ tộc Gió vậy?”.
                            Chân Xanh căng thẳng. Cô thực sự không thể nhớ nổi! Giá như Ria Lông Vũ đã nói với họ về buổi Tụ Họp khi anh ấy nói với họ về cơn mưa.
                            Thật may, ngay sau đó anh mèo bạc nhạt bước qua lối vào cây mâm xôi với hai bó rêu. Ria Lông Vũ thả bó rêu xuống phía dưới chân trước. “Sao Thông đã nói với các bộ tộc là có bằng chứng về việc săn bắt phía trong biên giới của chúng ta và cảnh báo bất kì kẻ đột nhập nào cũng sẽ bị đuổi đi với nhiều hơn chỉ là lời nói”, anh giải thích với vị nữ miu.
                            Cảm ơn bộ tộc Sao! Chân Xanh chắc chắn các chiến binh tổ tiên chắc hẳn đã thương xót cô.
                            “Ngài ấy có nhắc đến bộ tộc Gió không?” Anh Túc Rạng Đông thắc mắc.
                            “Không nói, nhưng ngài ấy đã nhìn Sao Thạch Thảo khi ngài nói”, Ria Lông Vũ trả lời.
                            Trong chớp mắt, Chân Xanh nhớ lại vị tộc trưởng tộc Gió. Sao Thạch Thảo đã ngồi trên Tảng Đá Lớn cùng với các vị tộc trưởng khác, bộ lông nhạt màu của bà hồng lên ngay cả trong ánh trăng bạc, đôi mắt của bà xanh rực khi nhìn lại Sao Thông.
                            “Tôi cá là bà ta không thích điều đó”, Đuôi Chấm nhận xét.
                            “Bà ấy không trả lời”, Ria Lông Vũ meo.
                            “Chúng ta hãy hi vọng rằng lời của Sao Thông đủ để cảnh cáo họ”. Anh Túc Rạng Đông thở dài. “Một trận chiến quá gần mùa lá trụi sẽ không làm bất kì mèo nào tốt cả. Chúng ta cần phải duy trì sức mạnh cho những mùa trăng lạnh phía trước”.
                            Đuôi Chấm gật đầu. “Chúng ta nên tập trung vào việc chống đói, đặc biệt là với rất nhiều mèo con trong nhà trẻ”.
                            Chân Xanh ngước lên trong khi đang làm việc. “Cô nghĩ là bộ tộc Gió đã trộm của chúng ta sao?”.
                            “Họ đã từng làm điều đó trước kia”, Anh Túc Rạng Đông meo.
                            Ria Lông Vũ đã cán phẳng đám rêu bằng mõm của mình. “Chúng ta hãy hi vọng họ sẽ không làm điều đó thêm một lần nữa”.
                            “Chân Xanh! Chân Xanh!” Tiếng meo của Chân Tuyết đến từ bên ngoài trảng trống. Tiếng của cô nghe có vẻ phấn khích.
                            Chân Xanh liếc nhìn Ria Lông Vũ, tự hỏi anh có phiền không nếu như cô rời khỏi anh một lúc.
                            “Đi đi”, anh meo. “Tôi sẽ lo liệu ở đây cho”.
                            Nhanh như một con chuột, Chân Xanh quay lại rồi trườn ra khỏi cái hang.
                            Chân Tuyết đang ngồi một cách đầy tự hào bên cạnh đống mồi tươi với cơn gió thổi tung bộ lông dài của cô. Một con chuột đồng nằm dưới chân cô. “Lần bắt đầu tiên của chị đấy!”, cô gọi khi Chân Xanh chạy đến tham gia với cô.
                            Chân Xanh ngửi con chuột. Nó có mùi tươi và ấm nóng, khiến cho miệng cô tứa nước. “Món em thích!”.
                            Lông Ngỗng, đang cúi mình qua bụi tầm ma, đặt những bàn chân của ông lững thững qua họ. “Cả hai cháu đều là những thợ săn giỏi”, ông meo tán thưởng. Nhưng khi ông cúi xuống để chiêm ngưỡng con chuột đồng, ông bị đông cứng lại và cái đuôi của ông xù ra khi với đôi mắt mở to như một con cú.
                            “Bộ tộc Sao hãy cứu chúng tôi!”, ông ngao lên.
                            Chân Xanh nhìn chăm chú vào con chuột đồng. Có chuyện gì với nó sao?
                            Lông Ngỗng run rẩy từ mũi đến đuôi. “Đó là một dấu hiệu!”, ông than thở, tiếng meo của ông vang lên xung quanh khu trại. “Sự diệt vong của tất cả chúng ta!”.
                #8
                  Mai Huyền Trang 10.03.2014 13:36:42 (permalink)
                  0
                  Chương 7
                   
                              “Có chuyện gì vậy?” Sao Thông ngay lập tức ở bên cạnh mèo lang y, Mặt Trời Thu theo gót ông.
                              Nanh Lục và Đuôi Bão đang chia sẻ một con chim hét ở bên dưới Bục Đá, quay cái đầu to lớn của họ nhìn chằm chằm về phía Lông Ngỗng. Đuôi Chấm trượt ra từ cổng nhà trẻ, ánh mắt cô lo lắng bắn xung quanh trảng trống cho đến khi chạm đến bọn mèo con. Bé Thảo Nhi đang lao về phía đống mồi tươi cùng với các bạn cùng hang của mình ở phía sau. Da Sóng và Cánh Chòe trườn ra từ hang chiến binh rồi vội vã theo sau Da Đá và Đuôi Đốm Xám.
                              “Hãy nhìn vào lông của con chuột đồng”, Lông Ngỗng hổn hển, mắt vẫn dán chặt vào con mồi nhỏ bé.
                              Chân Xanh, đột nhiên bị đẩy ra bởi các đồng tộc, trườn giữa những cái chân và luồn dưới những chiếc bụng để nhìn thấy con chuột đồng. Lông Ngỗng đã nhấc một chân qua bên sườn nó.
                              “Nhìn đi”, ông mèo lang y rít lên. “Nhìn lông ở đây rẽ ra như thế nào này”. Móng vuốt ông chỉ vào hàng lông riêng biệt chạy từ vai đến bụng của nó. Ở phía bên kia, lông dựng về phía tai, phía khác nó dàn mịn về phía đuôi. “Xem nó xuất hiện phẳng phiu ở đây nữa”. Lông Ngỗng dừng lại rồi nhìn xung quanh những thính giả của mình.
                              Nanh Lục và Đuôi Bão bước lại gần hơn.
                              “Cháu không thể nhìn được!” Bé Thảo Nhi nhảy lên nhảy xuống phía sau Đuôi Chấm.
                              “Yên nào!” Đuôi Chấm ra lệnh, dùng đuôi đẩy cậu nhóc trở lại.
                              “Nhưng nó có nghĩa gì?” Sao Thông hỏi.
                              “Nó giống như một khu rừng bị đốn ngã bởi gió vậy”, Lông Ngỗng gầm gừ. “Đây là cách chúng ta sẽ bị nghiền nát bởi bộ tộc Gió như thế nào”.
                              Đuôi Chấm lùi lại rồi vòng đuôi quanh bé Sư Tử và bé Vàng, nhưng bé Sư Tử luồn lách thoát ra rồi mạnh dạn bước tới chỗ con chuột đồng. “Làm thế nào mà một miếng mồi tươi có thể nói với ông tất cả những điều đó chứ?”.
                              “Đúng thế”. Tai Nhỏ tiến về phía trước. “Làm thế nào mà ông chắc vậy?”.
                              “Ông ấy là mèo lang y!” Nanh Lục ngắt lời. “Ông ấy chia lưỡi với bộ tộc Sao đấy!”.
                              “Việc trộm mồi chỉ là khởi đầu”, Lông Ngỗng tiếp tục. “Dấu hiệu này được gửi từ bộ tộc Sao như một lời cảnh báo. Giống như một cơn bão, bộ tộc Gió sẽ khuấy động khu rừng. Họ sẽ tiêu diệt chúng ta, xé nát khu trại của chúng ta, và khiến lãnh thổ bộ tộc Sấm trở thành đồng hoang. Chúng ta sẽ bị đốn ngã như những cọng cỏ”.
                              Hoa Trăng khịt mũi bên cạnh Chân Xanh. “Không thể nào!” Bà meo.
                              Với tất cả sự phản kháng trong tiếng meo của bà, Chân Xanh có thể cảm thấy sự run rẩy của mẹ cô. Xung quanh trảng trống, cô có thể nhìn thấy các đồng tộc trao đổi ánh mắt nghi ngờ, và phía sau cô nghe thấy Gió Lẹ thì thầm. “Chúng ta sẽ không để chuyện này trở nên nghiêm trọng phải không?”.
                              Sao lại không? Chân Xanh tự hỏi. Có phải Lông Ngỗng đã từng sai trước kia?
                              Lông Ngỗng cúi đầu. “Bộ tộc Sao đã nói rồi”.
                              Sao Thông nhìn chằm chằm vào con chuột đồng. “Khi nào?”, ông hỏi.
                              Lông Ngỗng chớp mắt. “Tôi không thể nói. Nhưng giờ dấu hiệu đã được gửi đến để cho chúng ta thời gian chuẩn bị”.
                              “Chúng ta cần phải chuẩn bị thôi!” Đuôi Bão ngao lên, đuôi quất mạnh.
                              “Không có thời gian đâu!” Da Sẻ xông về phía trước rồi móc con chuột đồng bằng một chiếc vuốt, giữ nó cho toàn bộ bộ tộc nhìn thấy. “Chúng ta phải tấn công trước!”.
                              Nanh Lục và Đuôi Bão ngao lên trong sự đồng thuận.
                              Đuôi Đốm Xám cào xuống mặt đất. “Bộ tộc Gió không biết chúng ta đã được cảnh báo. Chúng ta có lợi thế. Chúng ta phải sử dụng nó!”.
                              Sao Thông lấy con chuột từ chỗ Da Sẻ rồi đặt nó trở lại trên mặt đất. “Có nhiều mùa trăng lạnh ở phía trước”, ông meo chậm rãi, “và mèo con phải được nuôi nấng”. Ông nhìn xung quanh bộ tộc của mình. “Chúng ta có thực sự cần chiến đấu và có nguy cơ tổn thương trong khi chúng ta cần tăng cường cho bộ tộc trong mùa lá trụi không?”.
                              “Chúng ta sẽ không chiến đấu sao?” Da Sẻ rít lên. “Bộ tộc Sao đã cảnh báo chúng ta rằng sẽ không có bộ tộc để tăng cường nếu chúng ta không hành động cơ mà!”.
                              Cánh Chòe bước về phía trước, bộ lông màu nâu sẫm của cô xù lên. “Chúng ta có nên thực sự tấn công khi không có gì hơn một mùi hương còn sót lại cùng với một nhúm lông bị xẹp không?”.
                              Có tiếng thở hổn hển từ một số đồng tộc của cô. Da Hét thì thầm. “Cô không thể thách thức mèo lang y như vậy được!”.
                              Chân Xanh liếc nhìn anh, cô không chắc rằng anh ấy có ý để mèo khác nghe thấy.
                              Sao Thông nhìn vào con chuột, sau đó nhìn chằm chằm vào Lông Ngỗng. “Ông chắc chứ?”.
                              Lông Ngỗng giữ chặt ánh mắt của ông. “Ngài đã bao giờ nhìn thấy dấu hiệu như thế này trên một mảnh mồi tươi chưa?”.
                              Đuôi của Nanh Lục run lên. “Ngài nghi ngờ Lông Ngỗng hay bộ tộc Sao vậy?”, ông thách thức.
                              “Nếu chúng ta không thể tin tưởng bộ tộc Sao, thì chúng ta thua rồi”, Đuôi Đốm Xám lẩm bẩm.
                              Chân Xanh nhìn thấy sự đau đớn trong ánh mắt tối sầm của Sao Thông. Cô đã bất giác đau đớn hiểu được rằng quyết định nằm trong bàn chân của ông. Tấn công bộ tộc Gió và bộ tộc của mình có nguy cơ bị thương hoặc tử vong. Còn chậm trễ, sẽ có nguy cơ bị xóa sổ. Tất cả phụ thuộc vào ý nghĩa của bộ lông con chuột đồng và lòng tin của Sao Thông vào Lông Ngỗng.
                              Đuôi Bão bắt đầu thúc giục. “Tại sao ngài lại do dự? Quyết định thật dễ dàng! Ngài đang lựa chọn giữa tồn tại và hủy diệt đấy!”.
                              Mặt Trời Thu bước đến phía trước tộc trưởng của mình. “Nhưng ai biết rằng hành động nào sẽ gây ra sự phá hủy hay tồn tại chứ?”.
                              “Tôi nghĩ bộ tộc Sao đã làm điều đó quá rõ ràng rồi”, Da Sẻ gầm gừ.
                              Chân Xanh có thể nhìn thấy ánh mắt của Sao Thông bắn xung quanh bộ tộc của mình, ánh lên bởi sự khó chịu. Nanh Lục và Đuôi Bão muốn chiến đấu ngay từ khi bắt đầu. Và bây giờ họ đang có sự ủng hộ của bộ tộc Sao. Làm thế nào Sao Thông có thể từ chối chứ? Điều gì sẽ xảy ra khi ngài làm thế? Làm thế nào mà ngài có thể lãnh đạo được bộ tộc Sấm mà không có sự tôn trọng của các chiến binh chứ?
                              Sao Thông cúi đầu. “Chúng ta sẽ tấn công bộ tộc Gió vào lúc bình minh”.
                              Tiếng thì thầm chấp thuận quét qua những chiến binh gần vị tộc trưởng nhất; ở rìa trảng trống, các mèo già và nữ miu thì thầm nhiều hơn.
                              Đuôi Chấm bần thần nhìn chằm chằm vào con chuột đồng, ép bé Vàng vào cô. “Không sao đâu”, cô thì thầm, ấn mõm của mình lên cái đầu mềm của con gái. “Con sẽ được an toàn trong nhà trẻ thôi”. Cô ngước lên bắt gặp ánh mắt của Tai Nhỏ, và một tia sợ hãi quét qua họ khiến cho lông của Chân Xanh dựng lên.
                              Hoa Trăng căng thẳng bên cạnh bà. “Các lính nhỏ có cần phải chiến đấu không?”.
                              Tim Chân Xanh đập nhanh hơn. Liệu đây có phải là trận chiến đầu tiên của cô không?
                              “Tất cả đều phải chiến đấu khi chúng ta đối mặt với nhiều nguy hiểm!” Nanh Lục meo.
                              Sao Thông quay sang phía Cánh Chòe. “Chân Báo đã sẵn sàng cho trận chiến chưa?”.
                              Cánh Chòe miễn cưỡng gật đầu.
                              “Vậy cô bé sẽ là một phần của nhóm chiến đấu”. Ánh mắt của Sao Thông búng về phía Da Sóng. “Anh và Chân Vá sẽ ở lại cùng Gió Bay và Chấm Hung sẽ ở lại để bảo vệ khu trại trong trường hợp bộ tộc Gió phản công”.
                              Chân Vá bắt đầu phản đối. “Nhưng cháu muốn-”.
                              “Chúng tôi sẽ bảo vệ khu trại bằng cả tính mạng nếu cần thiết”, Da Sóng ngắt lời cậu.
                              “Còn Chân Tuyết và Chân Xanh thì sao?” Hoa Trăng hỏi, có chút run rẩy trong tiếng meo của bà.
                              Sao Thông chớp mắt. “Ta sẽ không bao giờ để một lính nhỏ được đào tạo quá ít vào trong trận chiến cả”, ông đảm bảo với bà.
                              “Cháu muốn chiến đấu!” Chân Tuyết lách ra từ đám đông, đôi tai vểnh lên.
                              “Không, Chân Tuyết ạ”. Sao Thông lắc đầu. “Cháu sẽ không chiến đấu. Nhưng cháu sẽ được nếm hương vị của trận chiến”.
                              Mắt Chân Tuyết sáng lên.
                              Chân Xanh cảm thấy mẹ cô cứng người lại khi vị tộc trưởng tộc Sấm tiếp tục. “Cháu và Chân Xanh sẽ đi với nhóm đột kích, nhưng không phải để chiến đấu. Các cháu sẽ đợi ở chỗ an toàn, sẵn sàng để đưa tin hoặc giúp đỡ các mèo bị thương”.
                              “Đó là tất cả sao?” Đuôi của Chân Tuyết rũ xuống.
                              “Thế là nhiều rồi!” Chân Xanh khịt mũi bên cạnh chị gái mình. “Chúng cháu sẽ làm hết sức”, cô hứa với Sao Thông. “Ngay cả khi chúng cháu không thể chiến đấu”.
                              Tiếng thì thầm đồng thuận lan ra khắp bộ tộc.
                              “Tưởng tượng xem! Một thông điệp thế này từ một nhúm lông nhỏ bé”. Chân Tuyết lắc đầu. “Lông Ngỗng hẳn phải rất thông minh để nhìn thấy nó”.
                              Lông Ngỗng đã nhặt con chuột lên rồi mang nó qua đường hầm dương xỉ. Khi Chân Xanh dõi theo bóng tối bao phủ lấy ông, cơn gió thổi qua cô khiến cô rùng mình. Mình hi vọng là ông ấy đúng, vì tất cả chúng ta.
                              Cơn gió quất xuống khu trại khi màn đêm buông xuống. Đội tuần tra hoàng hôn vẫn đi ra ngoài như bình thường, cũng giống như nhóm đi săn đã đến và đi trong suốt buổi chiều, tích trữ thêm cho đống mồi tươi hầu như không có gì thay đổi. Tuy nhiên, một sự tĩnh lặng đã phủ lên khu trại.
                              Chân Xanh rửa ráy những bàn chân của mình bên cạnh nhà trẻ. Chúng bị đau sau cả buổi chiều giúp Cánh Chòe và Da Đá củng cố các bức tường, đan thêm những cành mâm xôi vào mớ cành rối. Cô liếc nhìn bầu trời. Tại sao trời chưa mưa? Những đám mây xám xịt như tấm da của những con sóc, nhưng chúng có vẻ như không muốn trút bỏ trọng lượng của mình vậy.
                              Tuy nhiên Ria Lông Vũ đã hứa là mưa, và Chân Xanh không thể giúp nhưng lại tin vào lính nhỏ lang y trẻ tuổi. Anh ấy đã bận rộn suốt cả buổi chiều, trượt ra trượt vào khu trại, mỗi lần trở về cùng với một bó thảo mộc mới. Giờ thì anh đang bước qua trảng trống, bộ lông màu bạc của anh bóng lên trên hoàng hôn.
                              Cô vội vã đến gặp anh, bắt kịp anh khi anh đến đường hầm dương xỉ. “Cơn mưa đâu?”.
                              Anh thả bó thảo mộc xuống rồi hướng đôi mắt hổ phách nhạt sang cô. “Nó sẽ đến khi nó sẵn sàng”, ánh nói với cô.
                              “Trước trận chiến ư?”.
                              “Tôi không biết”. Anh cúi xuống, chuẩn bị nhặt các loại thảo mộc của mình.
                              “Chúng để làm gì vậy?” Chân Xanh miễn cưỡng để cho anh đi, yên tâm bởi vẻ mặt bình tĩnh của anh.
                              “Những thứ này sẽ cung cấp sức mạnh cho các chiến binh của chúng ta”, anh nói với cô. “Mỗi mèo sẽ ăn một ít trước trận chiến”.
                              “Anh có thứ gì cho lòng dũng cảm không?”.
                              Ria Lông Vũ quét đuôi dọc theo xương sống của cô. “Lòng dũng cảm sẽ đến từ trái tim em”, anh hứa. “Em sinh ra là một chiến binh, và bộ tộc Sao bên sẽ bên cạnh em”.
                              Anh ấy đúng! Cô sẽ dũng cảm thôi.
                              “Em đã ăn chưa?” Ria Lông Vũ hỏi. Xung quanh trảng trống, bộ tộc đã yên vị chỗ ngổi, đang chia mồi và chia lưỡi với nhau.
                              “Em không đói”, Chân Xanh trả lời.
                              “Dù sao thì cũng ăn đi”, Ria Lông Vũ khuyên nhủ. “Bộ tộc của em cần em mạnh khỏe”.
                              “Được rồi”. Chân Xanh gật đầu, rồi cô quay về phía đống mồi tươi. Cô chọn một con chim sẻ rồi mang nó đến chỗ các bạn cùng hang của cô đang nằm bên cạnh gốc cây đầy rêu.
                              Chân Báo và Chân Vá đang hưởng thụ việc ăn uống. Chân Tuyết đang nhìn chằm chằm vào một con chuột, mới bị bắt và vẫn còn mềm và thơm.
                              “Không đói à?” Chân Xanh meo.
                              “Không đói lắm”. Chân Tuyết ngước lên, cố gắng trông tươi tỉnh nhưng thất bại thảm hại.
                              “Em cũng vậy”. Chân Xanh ném con chim sẻ của mình lên mặt đất rồi ngồi xuống. “Nhưng Ria Lông Vũ nói chúng ta cần phải ăn để chúng ta mạnh khỏe”.
                              Phía sau họ, hang dương xỉ rung lên trong gió.
                              Chân Báo ngước lên, cái miệng đầy ứ. “Tôi không biết các em đang lo lắng điều gì”, cô lẩm bẩm. “Các em thậm chí còn không được chiến đâu cơ mà”.
                              Chân Xanh tròn mắt nhìn chằm chằm vào cô. “Chị không sợ sao?”.
                              “Chị biết tất cả các bước di chuyển đã có”, lính nhỏ màu đen khoe khoang. “Không mèo bộ tộc Gió nào có thể hạ chị được”.
                              Chân Vá nhìn không chắc chắn. “Em đã thực hành các bước tấn công cả ngày nay”, cậu meo. “Em chỉ hi vọng có thể những bước phòng thủ thật tốt thôi”.
                              “Em sẽ nhớ thôi”, Chân Báo trấn an cậu. “Bên cạnh đó, chúng ta sẽ không cho phép bộ tộc Gió đi quá xa như ở đây. Nhưng điều rắc rối nhất mà em có là giữ cho bé Thảo Nhi im lặng”. Cô rù rừ. “Điều đó có thể mất một hoặc hai bước di chuyển”.
                              Chân Xanh đột nhiên nhận ra rằng cô không hề biết một bước di chuyển nào cả. Có lẽ cô nên học một ít, chỉ trong trường hợp cần dùng đến. Cô dõi theo Đuôi Bão ở phía bên kia trảng trống đang chỉ cho Đuôi Đốm Xám cách cuộn người rồi nhảy lên với những bàn chân trước xòe ra trong một miếng tấn công.
                              “Hãy nhớ”, ông nói với cô, “giữ các móng vuốt của cô thu lại cho đến khi nhảy lên”.
                              Đuôi Đốm Xám cố gắng di chuyển một lần nữa, ngồi trở lại và trông có vẻ hài lòng.
                              “Tốt lắm”. Đuôi Bão gật đầu. “Nhưng cô cần nhanh hơn. Chúng ta to hơn và nặng hơn mèo của bộ tộc Gió, còn chúng nhanh nhẹn và sẽ tận dụng bất cứ sự chậm trễ nào”.
                              Mình có thể yêu cầu Đuôi Bão dạy mình vài bước di chuyển, chỉ trong trường hợp cần thiết. Nhưng vị chiến binh màu xám trông có vẻ quá bận rộn với một chiến binh thực sự. Chân Xanh thở dài rồi huých nhẹ vào con chim sẻ bằng mũi của mình, nâng tinh thần lên để cắn một miếng mặc dù cô không chắc cô có thể nuốt nó.
                              “Không đói à?”.
                              Tiếng meo của Sao Thông khiến cô giật mình.
                              Ông đứng ở phía gốc cây rồi nhìn lính nhỏ. “Một bữa ăn tốt cho đêm nay có nghĩa là một trận chiến tốt cho ngày mai”.
                              Chân Xanh cụp mắt. Loại chiến binh gì lại quá sợ hãi để ăn vào đêm trước cuộc chiến chứ?
                              Đôi mắt Sao Thông rực sáng trong ánh sáng chập chờn. “Ta nhớ trận chiến đầu tiên của ta”, ông meo. “Ràng Chổi Thơm muốn ta ăn một con chuột chù, nhưng ta đã giấu nó đi khi bà ấy trở lại rồi sau đó quay lại và nói với bà ấy rằng nó rất ngon”.
                              “Thật sao?” Chân Xanh không thể nghĩ ra điều gì khiến cô giật mình hơn: rằng vị tộc trưởng tộc Sấm đã từng sợ hãi hay là ông ấy đã từng nói dối mẹ của mình.
                              “Thật”, ông thì thầm. “Tất nhiên là bà ấy không tin ta. Tất cả mọi mèo đều sợ trận chiến đầu tiên của họ cả”.
                              “Điều đó có nghĩa là chúng cháu không cần phải ăn đúng không?” Chân Xanh meo đầy hi vọng.
                              “Không nếu cháu không muốn”. Sao Thông búng đuôi. “Lo lắng là điều tất nhiên. Chỉ có đồ óc chuột mới lao vào trận chiến mà không sợ hãi”. Có phải ngài ấy liếc về phía Nanh Lục khi nói không? “Nhưng hãy nhớ. Các cháu là mèo bộ tộc Sấm, những chiến binh bẩm sinh. Và chúng ta sẽ chiến đấu với mèo các bộ tộc, không phải mèo cô độc hay mèo phản loạn. Họ sẽ không làm hại mèo trẻ như các cháu”.
                              Chân Tuyết đứng dậy, xù lông ra. “Chúng cháu không cần được đối xử đặc biệt”.
                              Những sợi ria của Sao Thông co giật. “Và cháu sẽ không nhận được bất cứ điều gì đâu”, ông đảm bảo với cô. “Ta dựa vào cả hai cháu để báo động và thực hiện chính xác như những gì các cháu nói, ngay sau khi nghe được. Các mạng sống có thể phụ thuộc vào cách các cháu hành động nhanh chóng như thế nào”.
                              Trái tim Chân Xanh bắt đầu rộn ràng trở lại.
                              “Nhưng”, Sao Thông tiếp tục. “Ta biết các cháu sẽ làm hết sức và bộ tộc Sao sẽ dẫn lối cho bàn chân của các cháu”. Ông liếc nhìn về phía Chân Báo và Chân Vá. “Tất cả các cháu”.
                              Trước khi họ có thể trả lời, ông bước đi, dừng lại bên cạnh Đuôi Chấm. Cô mèo mướp nhạt ngồi gập người phía bên ngoài nhà trẻ với Anh Túc Rạng Đông trong khi những đứa con của họ nằm xung quanh. Các thành viên trẻ nhất của bộ tộc Sấm dường như là những mèo duy nhất không bị tác động bởi cuộc chiến. Nếu không, chúng đã ồn ào hơn bao giờ hết.
                              “Nếu tớ được chiến đấu vào ngày mai”, bé Thảo Nhi tuyên bố. “Tớ sẽ tóm được một chiến binh bộ tộc Gió như thế này”. Cậu nhóc móc con chuột chù mà mình đang ăn lên. “Rồi xé nó ra”. Cậu nhóc ném miếng mồi đang ăn dở xuống đất rồi vồ lên nó, những móng vuốt xòe ra.
                              “Đừng chơi với đồ ăn của con”. Anh Túc Rạng Đông mắng. “Thật thiếu tôn trọng. Con chuột chù đó chết để chúng ta được sống đấy”.
                              Bé Thảo Nhi ngồi dậy, nhìn khó chịu. “Mẹ chỉ không muốn con trở thành chiến binh thôi! Mẹ muốn con là mèo con mãi mãi!”.
                              Sao Thông vờn tai cậu nhóc một cách tinh nghịch. “Ta ngờ rằng cô ấy có thể vậy”, ông thì thầm.
                              Bé Thảo Nhi ngước lên nhìn vị tộc trưởng tộc Sấm. “Cháu có thể đến trận chiến không?”.
                              Sao Thông lắc đầu. “Ta cần cháu ở lại đây và giúp bảo vệ nhà trẻ”.
                              Ngực bé Thảo Nhi phập phồng. “Không mèo bộ tộc Gió nào có thể vượt qua cháu đâu”.
                              “Ta tin cháu”. Giọng Sao Thông nghe có vẻ bình tĩnh.
                              Khi Chân Xanh dõi theo ông trấn an đồng tộc của mình, cô nhận thấy tất cả các dấu vết của sự nghi ngờ cô đã nhìn thấy trong ông trước đó đã biến mất. Ông đứng với cái đầu ngẩng cao và đôi vai mạnh mẽ vững chắc, như đã sẵn sàng cho cuộc chiến.
                              Cô tự hỏi có bao nhiêu mạng sống mà ông đã mất. Có lẽ điều đó khiến ông ấy tự tin. Tại sao chỉ có tộc trưởng mới có chín mạng sống chứ? Không phải sẽ hữu ích hơn khi bộ tộc Sao ban cho mỗi mèo chín mạng sống sao?
                              Hoa Trăng bước ra từ đường hầm dương xỉ, đôi mắt vàng của bà phát sáng trong ánh sáng chập choạng. “Tối nay hai con nên ngủ sớm”. Bà bước đến rồi chạm nhẹ mõm vào Chân Xanh và Chân Tuyết. Chân Xanh có thể cảm nhận thấy sự sợ hãi trên bộ lông của bà, nhưng tiếng meo của bà không thay đổi. “Mẹ vẫn chưa nhìn thấy ổ của các con. Nó có thoải mái không?”.
                              “Con không ngại có thêm rêu đâu”, Chân Tuyết meo. “Đám dương xỉ cứ chọc qua thôi”.
                              “Mẹ sẽ mang một ít của mẹ đến”. Hoa Trăng nhanh chóng bước về hang chiến binh.
                              “Em có định ăn nó không?” Chân Báo đang chú ý đến con mồi của Chân Xanh.
                              Chân Xanh lắc đầu rồi ném nó qua phía lính nhỏ màu đen.
                              “Chị cũng có thể lấy của em nữa”. Chân Tuyết thêm, ném con chuột chù của cô theo sau.
                              Chân Báo liếm mép. “Nếu em khẳng định”, Chân Báo meo. “Chị chỉ hi vọng âm thanh sôi bụng của các em sẽ không đánh thức chị vào ban đêm thôi”.
                              Chân Xanh đứng dậy rồi kéo dãn những cái chân run rẩy của mình ra. Cơn gió trở nên giá lạnh hơn, luồn qua tấm da của cô. Cô đánh hơi qua các cây dương xỉ vào trong hang rồi bắt đầu đặt chân lên ổ của mình, cố gắng nằm lên đám dương xỉ để tránh cái lạnh.
                              Chân Tuyết theo cô vào trong. “Em mệt à?”.
                              Chân Xanh lắc đầu. “Em chỉ không thích đợi đến ngày mai thôi. Em ước gì trời đã sáng”. Cô liếm chân. Mùi của nhà trẻ vẫn còn vương trên đó, và trong một khoảnh khắc, cô ước mình lại an toàn ở đó với Hoa Trăng, Anh Túc Rạng Đông và đám mèo con. Cô chưa bao giờ cảm thấy bớt sẵn sàng để trở thành chiến binh cả. Khi cô xua ý nghĩ đó đi và hướng thẳng vai, bụi dương xỉ rung lên rồi Hoa Trăng trườn vào trong hang, đám rêu được kẹp dưới cằm cùng với một số treo lơ lửng trong hàm của bà.
                              Bà thả một nửa vào ổ của Chân Tuyết và một nửa còn lại vào ổ của Chân Xanh. Bà lặng lẽ trải mịn từng đống  cho đến khi cả hai chiếc ổ trở nên mềm mại.
                              Chân Xanh nhìn bà làm việc, cảm thấy trống rỗng. “Hoa Trăng?”.
                              “Gì vậy con yêu?”.
                              “Có bao nhiêu trận chiến mà mẹ đã tham gia rồi?”.
                              Hoa Trăng suy nghĩ một lúc. “Quá nhiều để đếm, mặc dù chúng chỉ là những trận chiến biên giới – đuổi những kẻ xâm nhập ra ngoài thôi. Đây sẽ là lần đầu tiên mẹ tấn công vào lãnh thổ của bộ tộc khác”.
                              “Mẹ lo à?”.
                              Chân Tuyết khịt mũi. “Tất nhiên là bà ấy không lo rồi! Bà ấy là một chiến binh bộ tộc Sấm cơ mà”.
                              Hoa Trăng trìu mến liếm giữa hai tai Chân Tuyết. “Mọi chiến binh đều lo lắng trước trận chiến – nếu không phải cho bản thân họ, thì là cho các đồng tộc và cả bộ tộc nữa. Nó khiến cho các giác quan của họ rõ nét và những móng vuốt của họ sắc bén hơn, và điều đó khiến họ thèm khát chiến thắng”.
                              Chân Xanh thở dài, cảm thấy có chút căng thẳng giảm bớt trong bụng cô. Cuối cùng thì cô không phải đồ chuột nhắt. Đột nhiên mệt mỏi, cô yên vị trong ổ của mình rồi ngáp. “Cảm ơn vì đám rêu, Hoa Trăng”.
                              Chân Tuyết cuộn tròn lại. “Thật là mềm”.
                              “Nó sẽ giữ ấm cho các con”, Hoa Trăng meo. “Sau trận chiến, chúng ta sẽ đi ra ngoài rồi thu thập nhiều hơn và chắc chắn là ổ của cả hai con được mềm mại như lông vũ”.
                              Chân Xanh nhắm mắt lại. Cô tưởng tượng ra cảnh mình dạo qua khu rừng cùng với Chân Tuyết và Hoa Trăng, trận chiến lùi lại phía sau và không còn gì để lo lắng về việc chỗ nào có thể tìm được những đám rêu mềm nhất nữa. Suy nghĩ đó xoa dịu cô.
                              “Mẹ sẽ chỉ nằm giữa hai con trong khi các con sắp ngủ”. Hoa Trăng đặt bụng xuống giữa hai cái ổ. Chân Xanh có thể nghe thấy tiếng thở của chậm rãi của Chân Tuyết khi Hoa Trăng dịu dàng kêu nho nhỏ. Lăn về phía ấm áp của mẹ cô, cô cảm thấy mớ lông bụng mềm mại của Hoa Trăng và ngửi thấy mùi hương quen thuộc gơi nhớ đến những mùa trăng đã qua trong nhà trẻ.
                              Niềm hạnh phúc đưa cô vào giấc ngủ.
                              Nửa tỉnh, cô cảm thấy Hoa Trăng cựa mình. Thấp thoáng dưới ánh trăng, cô nhìn thấy Chân Báo và Chân Vá đang ngủ trong ổ của họ. Hẳn là đã muộn rồi.
                              Hoa Trăng bước đi. “Ngủ ngon, cô bé”. Hơi thở của nữ miu khiến lông tai Chân Xanh rung lên. “Mẹ sẽ luôn luôn ở bên con”.
                              Đám dương xỉ lạo xạo và Hoa Trăng biến mất.
                  <bài viết được chỉnh sửa lúc 13.03.2014 10:53:26 bởi Mai Huyền Trang >
                  #9
                    Mai Huyền Trang 13.03.2014 12:51:39 (permalink)
                    0
                    Chương 8
                     
                                Chân Xanh thức dậy với một niềm hứng khởi.
                                Trận chiến!
                                Cô nhảy nhót trên những bàn chân rồi liếc nhìn xung quanh hang. Các bức tường dương xỉ dợn lên bởi bàn chân vô hình của cơn gió lướt qua. Bình minh vẫn chưa đến, nhưng Chân Báo và Chân Vá đã ngồi dậy rửa ráy.
                                Chân Tuyết vươn mình bên trong ổ, đôi mắt của cô sáng lên trong bóng tối. “Cái gì vậy?”.
                                “Da Sẻ muốn chúng ta có mặt trong trảng trống”, Chân Báo meo.
                                Gió rít lên trong khu trại khi Chân Xanh chui ra khỏi hang, một cơn gió quất vào cô khiến cô nhăn mặt. Những hàng cây xung quanh khu trại bị kéo căng bởi không trung, những đám mây quét qua phía trên đầu tăm tối và đe dọa như lũ quạ.
                                Da Đá đang chờ đợi phía bên ngoài hang, lông ông xẹp xuống và đôi mắt khép hờ chống lại đám lá và bụi bay mù mịt. “Thời tiết không tốt cho cuộc chiến rồi”.
                                “Hỡi đồng bào!” Tiếng gọi của Sao Thông dõng dạc. Ông đứng ở trung tâm trảng trống cùng với Lông Ngỗng bên cạnh khi những chiến binh vây lại xung quanh, quất đuôi lia lịa. Đám lông dọc theo xương sống của Nanh Lục dựng lên như những chiếc gai. Đuôi Đốm Xám cắm những móng vuốt lên mặt đất trong khi Da Sẻ và Đuôi Bão bước đi bước lại quanh trảng trống, các cơ bắp nổi cuộn trên đôi vai rộng lớn của họ.
                                Ria Lông Vũ lách mình qua mèo này đến mèo khác, thả một ít thảo dược xuống bàn chân của mỗi mèo.
                                Đó hẳn là những thảo mộc tăng cường, Chân Xanh đoán.
                                Phía bên ngoài nhà trẻ, Hoa Trăng đang chia lưỡi với Anh Túc Rạng Đông. Họ dừng lại khi bé Thảo Nhi và bé Sư Tử chui ra từ bụi cây đầy gai, xù bộ lông của chúng lên và cố gằng để nhìn trông to hơn. Anh Túc Rạng Đông đã tặng cho Hoa Trăng cái liếm cuối cùng giữa hai tai trước khi phàn nàn, lôi cả hai đứa bé trở lại nhà trẻ.
                                Đôi mắt của Hoa Trăng ánh lên như hổ phách khi bà băng qua trảng trống. Với đôi tai và bộ lông xẹp xuống bởi cơn gió, Chân Xanh khó có thể nhận ra được mẹ của mình. Cô đứng thẳng lưng, tự nhủ sẽ làm nhiều như Hoa Trăng có thể.
                                Ria Lông Vũ thả một ít thảo mộc dưới những bàn chân của cô. “Em trông giống như đã là chiến binh vậy”.
                                Chân Xanh nhìn anh ngạc nhiên. “Em ư?”.
                                Da Đá nheo mắt lại. “Đừng quên, hãy ở ngoài cuộc chiến đấy”.
                                Chân Tuyết thoăn thoắt lướt đi từ phía hang lính nhỏ. “Mẹ có thể dạy bọn con một bước chiến đấu không, chỉ trong trường hợp cần thiết?”.
                                Hoa Trăng đến phía họ. “Các con không cần bất cứ bước nào đâu. Các con sẽ không chiến đấu”, bà meo chắc chắn.
                                Chân Tuyết xù lông lên, nhưng trước khi cô có thể trả lời, Ria Lông Vũ ném một ít thảo mộc về phía cô. “Ăn những thứ này đi”, anh ra lệnh. “Chúng sẽ cung cấp sức mạnh cho em”.
                                Chân Xanh hít ngửi đống thảo mộc của mình rồi nhăn mũi.
                                “Chúng đắng đấy”, anh cảnh báo. “Nhưng vị đó không kéo dài đâu”.
                                Chân Xanh lè lưỡi liếm lên đám lá trong khi Chân Tuyết ăn phần của mình. Cô bụm miệng khi mùi vị chua gắt chạm vào cổ họng, sau đó cô nhắm mắt lại rồi ép mình phải nuốt chúng.
                                “Yuck! Yuck! Yuck!” Chân Tuyết quay cuồng xung quanh, búng lưỡi của mình như một con rắn lục khi Chân Xanh mở mắt ra.
                                Tiếng ngao của Sao Thông đã khiến cô ngưng lại: “Lông Ngỗng có thêm tin tức”.
                                Mắt Hoa Trăng mở to. “Một điềm báo khác sao?”.
                                Lông Ngỗng gật đầu. “Tôi đã kiểm tra con chuột đồng trong trảng trống lang y và thấy có một chút cây bạc hà mèo trên phía bên kia của nó”.
                                “Ông ấy có chắc là nó không đến từ sàn hang của mình không?” Da Đá lẩm bẩm. “Đó là dấu vết không chính xác”.
                                Chân Xanh nhìn ông tò mò. Có chắc là mèo bảo trợ của cô không nghi ngờ mèo lang y không?
                                Lông Ngỗng tiếp tục. “Hôm qua các mèo muốn có thêm hướng dẫn từ bộ tộc Sao. Giờ thì các mèo đã có. Các chiến binh tổ tiên đang nói với chúng ta rằng chúng ta có thể chống lại sự xâm lược của bộ tộc Gió như thế nào”.
                                “Với một ít bạc hà mèo sao?” Mắt Hoa Trăng tròn xoe.
                                “Chúng ta phải tấn công vào mọi lối dẫn vào trại của họ”, Lông Ngỗng tuyên bố.
                                “Trại của họ?” Da Đá xẹp tai xuống. “Ông có biết điều đó sẽ nguy hiểm thế nào không?”.
                                “Đây là lời khuyên của bộ tộc Sao, không phải của tôi”, Lông Ngỗng phản đối. “Cây bạc hà mèo nói với tôi rằng cách duy nhất để đánh bại bộ tộc Gió là tiêu diệt nguồn cung cấp thuốc của họ”.
                                Mặt Trời Thu bước về phía trước, bộ lông dựng lên tua tủa. “Nhưng điều đó gây nguy hiểm cho đám mèo con và các mèo già. Mọi bộ tộc đều phụ thuộc vào nguồn cung cấp thuốc của nó, đặc biệt là khi mùa lá trụi đang đến gần. Nếu chúng ta tiêu diệt nó, chúng ta đang tấn công những mèo vô tội cũng như những chiến binh”. Sự phẫn nộ ngập tràn trong tiếng meo của ông.
                                Chấm Hung gật đầu. “Chúng ta sẽ là loại chiến binh gì khi mang theo một trái tim cáo như vậy chứ?”.
                                Lông Ngỗng nâng cằm lên. “Chúng ta muốn được sống”.
                                Sao Thông bước một bước nặng nề về phía trước. “Ta đồng ý rằng nó có vẻ khắc nghiệt, nhưng bộ tộc Sao đã cảnh báo chúng ta phải đối mặt với sự hủy diệt trừ phi chúng ta hành động chống lại sự xâm lược của bộ tộc Gió trước khi quá muộn. Nếu chúng ta tấn công nguồn cung ứng thuốc của họ, họ sẽ bị suy yếu trong vài mùa trăng. Bộ tộc Sấm sẽ được an toàn”.
                                “Nhưng nếu như bộ tộc Gió mắc dịch ho đờm trắng thì sao?” Ria Lông Vũ đánh bạo hỏi. “Tim Ưng làm thế nào điều trị được? Đám mèo con và các mèo già sẽ không có khả năng miễn dịch”.
                                Nanh Lục quất đuôi. “Cậu sẽ hi sinh đám mèo con và các mèo già của chúng ta để cứu bọn chúng sao?” ông hỏi. “Nếu chúng ta không tấn công bây giờ, bộ tộc Sấm sẽ bị phá hủy. Không đáng mạo hiểm một vài mạng sống của bộ tộc Gió để cứu tất cả chúng ta sao?”.
                                Sao Thông thở dài. “Nanh Lục đúng đấy”, ông meo. “Chúng ta phải làm theo lời khuyên của bộ tộc Sao để tự cứu lấy mình”.
                                “Vậy là chúng ta sẽ tấn công khu trại sao?” Da Đá gầm gừ.
                                “Mục tiêu của chúng ta là hang lang y. Không mèo con hoặc mèo già nào bị làm hại hết”. Mắt Sao Thông nheo lại. “Nhưng nguồn cung cấp thuốc của họ phải bị phá hủy”.
                                Chân Xanh rùng mình khi một cơn gió quẩn luồn xuống khe núi rồi gầm rít qua khu trại. “Mẹ có nghĩ thời tiết là một dấu hiệu không?” cô thắc mắc.
                                “Mẹ nghĩ chúng ta đã có đủ dấu hiệu cho một ngày rồi”, Hoa Trăng lẩm bẩm. Đột nhiên đôi mắt màu hổ phách của bà ánh lên ngắm nhìn đứa con của mình. “Hãy hứa là con sẽ tránh xa khỏi trận chiến! Sẽ có thời gian để trở thành những anh hùng khi con lớn hơn, mạnh mẽ hơn và được huấn luyện tốt hơn”. Đôi mắt của bà sáng rực, và Chân Xanh thấy mình gật đầu.
                                “Chân Tuyết?”.
                                Chân Tuyết cúi đầu. “Được ạ”.
                                Chân Xanh cảm thấy một chút căng thẳng rời khỏi đôi vai khom lại của mẹ cô.
                                “Không được phép chiến đấu phải không?”. Đuôi Bão bước đến và búng tai Chân Xanh bằng chop đuôi của mình. “Có lẽ là lần tới thôi”.
                                Hoa Trăng ném cho ông một ánh nhìn sắc lạnh. “Đây sẽ là một trận chiến nguy hiểm”, bà nhắc nhở ông.
                                Bụng của Chân Xanh chuyển lạnh.
                                “Chúng ta chưa từng tấn công khu trại của bộ tộc Gió trước đó”, Hoa Trăng tiếp tục. “Chúng ta sẽ chiến đấu với toàn bộ bộ tộc ở nơi mà họ biết còn chúng ta thì không”.
                                Đuôi Bão huých nhẹ vào vai bà. “Nhưng chúng ta có yếu tố bất ngờ mà”, ông meo. “Và chúng ta sẽ chiến đấu giáp la cà”.
                                “Đó là những gì mà em lo lắng”.
                                “Khi đến gần, sự nhanh nhẹn của bộ tộc Gió sẽ không được tính đến. Sức mạnh của bộ tộc Sấm sẽ có lợi thế”.
                                Chân Xanh nheo mắt lại. Đó không phải là những gì mà cha đã nói với Đuôi Đốm Xám.
                                Hoa Trăng thu lại ánh nhìn của bà. “Em giả dụ thôi”.
                                “Đừng lo”, Đuôi Bão meo. “Đây là một trận chiến mà chúng ta sẽ chiến thắng”.
                                “Các chiến binh bộ tộc Sấm! Theo ta!”.
                                Trái tim của Chân Xanh chao đảo khi Sao Thông ngao lên cho đến khi giọng ông vang vọng qua cả những cái cây. Vị tộc trưởng tộc Sấm búng đuôi ra hiệu. “Tiến lên!”.
                                Sự phấn khích lách tách như một tia chớp xuyên qua nhóm hướng về phía đường hầm kim tước. Chân Xanh cảm thấy những làn gió vội vã lướt qua tấm da của họ, cố gắng nuốt những miệng cô vẫn quá khô.
                                Chân Tuyết và Hoa Trăng hướng theo sau họ.
                                “Đi thôi!” Da Đá thúc Chân Xanh về phía trước. Muốn có một cái nhìn cuối cùng về khu trại, Chân Xanh quay lại nhìn khi cô chạy phía sau Chân Tuyết. Chỉ có đủ ánh sáng để nhìn thấy bé Thảo Nhi chạy ngang qua từ nhà trẻ, sau đó biến mất, đôi mắt hấp háy trong sự tức giận của cậu nhóc bị kéo trở lại sự an toàn của những bụi cây đầy gai.
                                Ria Cỏ ngồi bên cạnh Bàn Chân Nhỏ và Khúc Sơn Ca như những con cú giữa những cành cây run rẩy của cái cây đổ, trong khi Chân Vá và Da Sóng bước đến trảng trống tối tăm. Chấm Hung và Gió Bay đang trèo lên Bục Đá – đôi tai vểnh lên, lông xù ra – còn Lông Ngỗng thì biến mất vào trong bóng tối phía bên ngoài đường hầm dương xỉ.
                                “Lông Ngỗng không đi!” Chân Xanh hổn hển, bắt kịp Chân Tuyết.
                                “Chị đoán ông ấy cần phải ở lại trong hang của mình, chuẩn bị cho bất kì mèo nào bị thương”, Chân Tuyết phỏng đoán.
                                Lời nói của cô gửi một cơn ớn lạnh qua Chân Xanh. Bị thương! “Nhưng ông ấy nói chúng ta tấn công mà”, cô vẫn kiên trì. Ông ấy không nên ở với họ sao?
                                Da Đá gầm gừ phía sau cô, “Có lẽ ông ta có một dấu hiệu từ bộ tộc Sao, cảnh báo ông ta tránh xa sự nguy hiểm”.
                                “Ít nhất là chúng ta đã có Ria Lông Vũ”, Hoa Trăng gọi qua vai khi họ phóng qua khỏi đường hầm.
                                Lính nhỏ mèo lang y theo sau họ với một bọc lá trong hàm của mình. Chân Xanh tự hỏi nó chứa những loại thảo mộc gì. Chúng hẳn là mạnh mẽ, bởi vì cô có thể cảm nhận mùi hương rõ ràng của chúng.
                                “Nhanh lên!” Da Đá chạy sau gót Chân Xanh, đẩy tốc độ của cô.
                                Phần còn lại của đội tuần tra đã tụ tập phía dưới chân khe núi. Chân Xanh cảm thấy có chút lo lắng. Cô có thể leo lên con dốc dựng đứng trong bóng tối, với cơn gió hú quanh những tảng đá sao? Cô theo sau Chân Tuyết bước lên mỏm đá đầu tiên, cảm thấy Da Đá ép vào phía sau cô. Ông ấy sẽ không để cho cô bị trượt. Những móng vuốt xòe ra, cô trèo lên, theo dòng mèo đó đi băng qua như những cái bóng phủ lên những tảng đá.
                                Các loại thảo mộc của Ria Lông Vũ đang có tác dụng. Các cơ bắp của cô cảm thấy mạnh mẽ, và mỗi bước nhảy đưa cô đi xa hơn cô mong đợi. Trái tim cô đập loạn, nhưng là với sự phấn khích chứ không hề sợ hãi. Cô có thể cảm nhận được sự mong đợi của các đồng tộc của cô. Hôm nay một thắng lợi vĩ đại sẽ được giành lấy. Cô rướn người lên, cho đến khi bước nhảy cuối cùng đưa cô lên đến đỉnh của khe núi. Không cần dừng lại để thở, cô lao thẳng vào trong khu rừng.
                                Những thân cây mờ nhạt xung quanh khi Chân Xanh chạy cùng với các đồng tộc của mình, luồn lách qua những bụi cây trong ánh nắng sớm mai. Cơn gió hú lên, lung lay những cái cây như thể chúng là những ngọn cỏ không hơn, rung lắc những cành cây to lớn của chúng cho đến khi những cành con và lá cây rơi xuống như mưa. Chân Xanh có thể nhận ra những mảng lông màu trắng của Đuôi Đốm Xám phía trước khi nó thấp thoáng qua những cái cây. Bộ lông của Mặt Trời Thu mờ nhạt trong ánh sáng chập choạng, trong khi Nanh Lục, Sao Thông và Đuôi Bão hòa trộn với bóng tối, chỉ có thể nhìn thấy bằng cách họ di chuyển, giống như làn nước chảy qua đám lau sậy.
                                “Dòng suối ở phía trước”, Hoa Trăng cảnh báo.
                                Bầy mèo chậm lại, tụ tập thành nhóm, trước khi nhảy qua làn nước lấp lánh rồi chạy vào những cái cây. Chân Xanh căng thẳng khi lượt của cô đến gần. Những cái chân của mình không đủ dài. Cô loạng choạng ở mép nước trong khi Hoa Trăng nhảy qua; bà mèo xám bạc đáp xuống chuẩn xác ở phía xa rồi quay lại nhìn.
                                “Nó không sâu đâu!” bà khuyến khích, tiếng meo của bà gần như bị át đi bởi tiếng gầm rú của cơn gió.
                                “Nhưng nó ướt!” Chân Xanh than vãn.
                                Chân Tuyết cựa quậy bên cạnh cô, những bàn chân của cô trượt trên bờ suối lầy lội.
                                Da Đá thúc vào Chân Xanh từ phía sau. “Đi đi”, ông thúc giục. “Trò sẽ làm được”.
                                Chân Xanh tập trung vào bờ suối phía xa rồi hít một hơi thật sâu. Điều chỉnh các cơ bắp của mình, rồi nhảy. Da Đá đã cho cô một cú đẩy hữu ích bằng mõm của ông, và Chân Xanh duỗi dài hai chân trước, điều khiển để bám lấy bờ phía xa rồi vật lộn trèo lên bên cạnh Hoa Trăng.
                                Chân Tuyết thu mình lại ở phía bờ bên kia, đôi mắt mở to khi cô chuẩn bị nhảy.
                                “Chị có thể làm được!” Chân Xanh gọi.
                                “Chị đến đây!” Chân Tuyết nhảy, nhưng bước nhảy duyên dáng của cô trở nên vụng về khi những chân sau của cô bị trượt trên đám lá và bụng cô chạm vào dòng suối trước tiên.
                                “Phân chuột thật!” Những bàn chân của Chân Tuyết vật lộn với dòng nước xung quanh, sau đó leo ra khỏi đó.
                                Chân Xanh cúi mình khi Chân Tuyết rũ nước lạnh giá từ bộ lông của mình.
                                “Thật không may”. Da Đá đáp xuống nhẹ nhàng phía sau họ.
                                “Nhanh lên!” Hoa Trăng chỉ đạo. Các đồng tộc của họ biến mất vào trong khu rừng. Chỉ có Da Sẻ chờ đợi. Anh chăm chú nhìn từ những bụi cây phía trước. “Tôi tự hỏi trò đi đâu”, anh hỏi khi họ bắt kịp. Anh nhìn thấy bộ lông ướt đẫm của Chân Tuyết rồi lắc đầu. “Chạy sẽ làm ấm trò”, anh nói với cô trước khi lại tăng tốc độ.
                                Chân Xanh cố gắng thở khi họ phóng đi. Ít nhất thì bộ lông của cô không bị ngâm nước. Chân Tuyết tội nghiệp trông như một con chuột bị chết đuối bên cạnh cô. Những cơn gió lạnh bắt đầu thổi tung bộ lông của cô, nhưng ngay cả khi không còn chạy nữa răng của lính nhỏ màu tuyết trắng vẫn va lập cập.
                                Cuối cùng, họ phát hiện các đồng tộc của mình ở phía trước. Họ chậm lại rồi đi bộ. Những cái cây thưa dần, và phía xa chúng Chân Xanh thấy một con đường láng mịn, rộng ngoằn ngoèo xuyên qua khu rừng, le lói bởi những cái bóng được chiếu sáng.
                                Con sông!
                                Họ đã bắt kịp và gia nhập vào cuối đội tuần tra. Dòng sông rất rộng, rộng bằng khu trại của bộ tộc Sấm, trải dài bất tận về mọi hướng. Có quá nhiều nước, gần như màu đen khi nó hòa quyện vào bờ.
                    Hoa Trăng và Chân Tuyết bước vài bước về phía trước. Chân Xanh ở bên cạnh mèo bảo trợ của mình.
                                “Đó là lãnh thổ của bộ tộc Sông”. Da Đá hất đầu ngang qua dòng nước.
                                Chân Xanh đáng hơi và ngửi thấy mùi tanh, quen thuộc từ buổi Tụ Họp. Nó như sương mù bám lên những bụi cây.
                                “Đó là mùi đánh dấu của họ”, Da Đá thì thầm. “Bờ sông này cũng là lãnh thổ của bộ tộc Sông, mặc dù họ hiếm khi vượt qua nó trong làn nước lạnh này”.
                                Băng qua nó? “Họ bơi trong đó sao?” Chân Xanh đã nghe nói rằng mèo bộ tộc Sông có thể bơi lội, nhưng cô không thể tưởng tượng bất kì mèo nào đủ óc chuột để cố thử cái thứ nước đen ngòm khuấy động không ngừng qua khu rừng kia cả.
                                Da Đá gật đầu. “Giống cá vậy”.
                                Chân Xanh rùng mình nhìn vào những cái cây trên bờ phía xa. “Đây có phải là cách duy nhất để chúng ta đến lãnh thổ tộc Gió không?” cô thở hổn hển.
                                “Nếu chúng ta muốn ẩn mình”, Da Đá giải thích. “Nếu chúng ta đi qua điểm Bốn Cây, chúng ta sẽ dễ dàng bị phát hiện”.
                                Tim Chân Xanh đập nhanh hơn. “Thế còn đội tuần tra của bộ tộc Sông thì sao?” Cô liếc nhìn con sông, trông đợi một mèo nhô lên khỏi mặt nước đen tối bất cứ lúc nào.
                                “Quá sớm”. Giọng của Da Đá có vẻ tự tin, nhưng ông đã không nhìn cô và cô tự hỏi có lẽ ông ấy chỉ cố trấn an cô thôi.
                                Cô cảm thấy một tia nhẹ nhõm khi con đường đổi hướng sâu hơn vào trong khu rừng, ra khỏi mép nước. Nhưng sự nhẹ nhõm của cô không kéo dài lâu. Con đường mòn dốc dần, những tảng đá nhô ra khỏi các bụi cây, những cái cây bám trên con dốc với những cái rễ xuyên qua lớp đá. Trước đó, Chân Xanh thậm chí nghe thấy tiếng sấm ầm ầm còn nhiều hơn cả gió. Cô căng thẳng. “Cái gì vậy ạ?”.
                                “Hẻm núi”, Da Đá nói với cô. Tiếng ồn lớn hơn khi con đường dường như đưa họ thẳng về phía đó.
                                “Hẻm núi là gì?” Chân Xanh thì thầm, gần như không muốn biết.
                                “Nơi dòng sông chảy xuống từ đồng hoang rồi chảy qua giữa hai vách đá. Con đường dẫn vào lãnh thổ bộ tộc Gió chạy bên cạnh nó”.
                                Ôi bộ tộc Sao!
                                Phía trước cô có thể nhìn thấy khoảng trống giữa những cái cây nơi nền rừng dường như chia làm hai khi một móng vuốt khổng lồ đã cào ra một cái rãnh. Chân Xanh xỏe những móng vuốt của mình ra rồi mỗi bước đều bám chặt vào mặt đất, khi Sao Thông dẫn các đồng tộc của mình dọc theo con đường mòn nguy hiểm ở rìa của hẻm núi. Gần như không dám thở, cô chăm chú nhìn qua các vách đá và nhìn thấy một dòng thác nước trắng, khuấy động và tung bọt phía bên dưới. Cô thu cái nhìn của mình lại rồi tập trung vào bộ lông quen thuộc của Hoa Trăng, đi theo những bước chân của bà và cố gắng phớt lờ dòng nước ở bên dưới.
                                Cuối cùng vách đá dựng đứng thoải dần vào bờ lầy lội, và dòng sông chảy xuyên qua, từ tốn giữa những bụi gai và những cái cây mảnh và thấp. Các mèo bộ tộc Sấm đổ xuống rồi tụ tập lại với nhau, những bộ lông của họ di chuyển như một, giống như cái bóng của một đám mây lướt qua trên đất liền. Mọi thứ xung quanh họ, bình minh rửa sạch cánh đồng hoang bằng ánh sáng màu vàng mềm mại. Cằn cỗi, đồi cây kim tước dâng lên trong khoảng trống.
                                Chân Xanh nếm không khí. Mùi của bộ tộc Sông được thay thế bằng một mùi khác. “Đó là nơi chúng ta tới sao?”.
                                Da Đá gật đầu. “Chúng ta đã vượt qua biên giới vào lãnh thổ bộ tộc Gió”. Ông búng đuôi của mình về phía vùng đất ẩn mình trong đám bụi cây cuồn cuộn nhường chỗ cho những cây thạch nam khi mặt đất dâng lên rồi cuộn lại vào trong cánh đồng hoang.
                                Như cỏ mềm đong đưa, Sao Thông quay lại báo hiệu bằng đuôi của mình, lướt qua mõm ông. Chân Xanh hiểu rằng từ bây giờ, họ phải giữ im lặng.
                                Cô ngửi thấy mùi đánh dấu rất mạnh đến nỗi cô có thể mùi xạ hương hay mùi hôi của than bùn.
                                Bộ tộc Gió.
                                Khi họ trèo lên sườn đồi, đám cỏ thành dòng như làn nước trong gió và Chân Xanh hình dung lại bộ lông của con chuột đồng, xẹp và loe ra. Hơi thở của cô bị nghẽn trong cổ họng khi cơn bão hú lên xung quanh. Các đồng tộc của cô đột nhiên trở nên nhỏ bé và yếu đuối so với đồng hoang rộng lớn, trải dài về mọi phía. Xẹp tai xuống, họ bước đi, biến mất rồi xuất hiện trở lại trong những mảng thạch nam run rẩy.
                                “Chị như một bông hoa trong vũng bùn vậy”, Chân Tuyết thì thầm. Cô đã đúng. Bộ lông trắng của cô trông lạ mắt trong màu đất của cánh đồng hoang.
                                “Im nào!” Da Sẻ rít lên về phía họ, và Chân Tuyết xẹp tai xuống.
                                Những tảng đá bắt đầu rải rác trên sườn đồi, nhô lên khỏi mặt đất như những chiếc răng hư nát. Ở đầu con dốc, cơn gió quất mạnh hơn vào bộ lông của Chân Xanh, và cô cảm thấy những giọt rõ rệt đầu tiên của cơn mưa. Sao Thông đã dừng lại rồi nhìn chằm chằm vào hõm đất phía trước. Chân Xanh nhìn theo ánh mắt của ông về phía những tảng đá và những cây thạch nam và kim tước.
                                “Trại của bộ tộc Gió”, Da Đá thở vào tai cô.
                                Chân Xanh chớp mắt. Ở đâu?
                                Sao Thông đang hướng về phía họ. Ria Lông Vũ đáp xuống bên cạnh ông rồi ra hiệu cho Gió Lẹ tham gia với họ. “Cháu có thấy tảng đá ở kia không?” vị tộc trưởng tộc Sấm meo, hất đầu về phía một tảng đá nhô ra khỏi mặt đất, to gần bằng Bục Đá. “Đó là nơi các cháu sẽ đợi”. Ánh mắt của ông liếc từ Chân Xanh đến Chân Tuyết. “Các cháu có hiểu không?”.
                                Cả hai đều gật đầu.
                                “Ria Lông Vũ và Gió Lẹ sẽ đợi cùng các cháu”. Sao Thông liếc nhìn qua vai. “Ta sẽ cử một mèo đưa tin nếu chúng ta gặp rắc rối. Theo mệnh lệnh của cậu ấy một cách chính xác mà không có câu hỏi nào”.
                                Dòng máu gào thét trong tai của Chân Xanh, ngăn chặn tiếng hú của cơn gió.
                                Đây là nó.
                                Cuộc chiến sắp bắt đầu.
                                Cô bước theo Gió Lẹ, bàn chân của cô nặng nề như đá, đến chỗ tảng đá mà Sao Thông đã chỉ ra. Nó trơn tru ở một bên như thể nó đã được chà xát bởi gió, nhưng lại sắc nhọn như răng cáo ở phía bên kia.
                                Chân Tuyết bước đến bên cạnh cô. “Em có nghĩ là ngài ấy sẽ gửi cho chúng ta không?”.
                                Chân Xanh nhún vai. Cô muốn giúp đỡ bộ tộc của mình nhưng cô lại hi vọng họ không cần sự giúp đỡ. Có lẽ bộ tộc Sao sẽ cho họ một chiến thắng mà không cần đổ máu. Ria Lông Vũ bước đến phía sau họ, trong hàm vẫn siết chặt bó thảo dược. Anh thả chúng xuống khi chúng chạm đến phía lởm chởm của tảng đá. Chân Xanh cúi xuống, nhẹ nhõm khi tránh khỏi cơn gió. Sau đó cô nhớ ra một cái gì đó. Chúng ta đã không chúc may mắn cho Hoa Trăng rồi. Cô thậm chí đã không nhìn thấy bà! Chân Xanh lao ra từ phía sau tảng đá, tuyệt vọng để nhìn thấy đôi mắt màu hổ phách của mẹ mình một lần nữa, để biết rằng mọi chuyện sẽ tốt đẹp, nhưng bầy mèo đã biến mất khỏi con dốc.
                                “Quay lại đây!” Tiếng meo của Gió Lẹ hung tợn, và Chân Xanh cảm thấy một cú giật mạnh trên đuôi của mình.
                                “Cháu chỉ muốn nói-” Chân Xanh cố gắng bảo vệ mình.
                                “Đây là một trận chiến”, Gió Lẹ gầm gừ. “Cháu phải tuân theo mệnh lệnh”.
                                Chân Xanh nhìn chằm chằm vào những bàn chân của mình.
                                Gió Lẹ thở dài, giọng bà mềm đi khi nói thêm lần nữa. “Đó là cho sự an toàn của riêng cháu và cả cho sự an toàn của bộ tộc của cháu nữa”.
                                Họ chờ đợi mà không nói gì trong khi không khí trở nên nhẹ hơn. Một con chim bay lên từ những cây thạch nam và vật lộn ngược chiều gió. Chân Xanh liếc nhìn Chân Tuyết, lo lắng bóng tối che mờ ánh nhìn của chị gái. Bầy mèo của bộ tộc Gió sẽ bị đánh thức bây giờ, khuấy động từ những chiếc ổ của họ, không nhận thức được cơn giận dữ được trút lên họ. Cô cảm thấy có chút thông cảm với họ, nhưng sau đó cô nhớ lại lời tiên tri của Lông Ngỗng. Bộ tộc Gió cần phải bị hạ gục nếu bộ tộc Sấm muốn tồn tại. Đây là một trận chiến đã được định đoạt.
                                Ý nghĩ đó đánh thức tinh thần của cô, và cô nâng cằm lên. Ghi nhớ những gì đã học được trong khi thu thập rêu, cô táp vài cái vào không khí, tưởng tượng mình đang chiến đấu với một chiến binh bộ tộc Gió.
                                Chân Tuyết phá vỡ bằng một tiếng rì rầm. “Em trông như đang thu thập mạng nhện vậy!”.
                                “Hãy xem chị có thể làm gì hơn!” Chân Xanh thách thức.
                                “Im nào!” Gió Lẹ yêu cầu và Chân Xanh ngồi xuống với vẻ hối lỗi. Vị chiến binh mướp trắng căng mình lắng nghe trên gió. Mưa rơi nặng hạt hơn, lạnh lẽo và giá buốt như băng xuống bộ lông mềm của Chân Xanh. Làm thế nào mà bộ tộc Gió chịu sông trên đó mà không có sự che chở của khu rừng chứ? Cô ước mình giờ đã trở lại đó, an toàn bên dưới tán cây trong khi cơn bão bùng nổ phía trên cao.
                                Một tiếng rít cảnh báo đột nhiên xé rách không trung, và cánh đồng hoang dường như nổ tung bởi những tiếng ngao giận dữ và những tiếng la hét vượt lên cơn gió. Đôi mắt Chân Xanh mở to và cơn sốc xuyên qua cô. Cô nhận ra tiếng rít hung hăng của Nanh Lục và tiếng than khóc của Đuôi Đốm Xám. Nhìn vào Ria Lông Vũ, Chân Xanh nhìn thấy lính nhỏ mèo lang y nhắm mắt lại rồi lẩm bẩm với chính mình; những lời nói nhanh chóng tuôn ra từ miệng anh, lời thì thầm quá lặng lẽ để nghe được. Có phải anh ấy đang cầu nguyện bộ tộc Sao không? Chân Xanh nghiêng người, căng mình lắng nghe.
                                “Cây hoa chuông cho xương, mạng nhện để cầm máu, cây tầm ma giảm sung, cỏ xạ hương cho cơn sốc…”.
                                Anh ấy đang đọc lại phương pháp chữa trị các vết thương do chiến đấu.
                                Thực tại giáng xuống cô như cơn gió man rợ. Dưới kia trong khu trại, máu đã đổ. Chiến binh chiến đấu với chiến binh bằng những móng vuốt xòe ra và những chiếc răng trần trụi. Chân Xanh nhìn chằm chằm vào Chân Tuyết.
                                Lông của mèo cùng lứa với cô dựng ngược, đôi tai kéo dài để nghe được mọi âm thanh. “Đó là Da Sẻ sao?” cô thở như một tiếng rít giận dữ được mang theo trong cơn gió.
                                Một tiếng rít ghê gớm khác trả lời. Chân Xanh bắt đầu run rẩy. Nó nghe có vẻ như là Da Đá. Ông ấy đang tấn công hay đang cố bảo vệ bản thân vậy?
                                Tiếng rít nối tiếp tiếng rít gửi đi trong cơn bão cho đến khi Chân Xanh cảm thấy phát ốm từ những thanh âm đó.
                    “Chúng ta không thể làm bất cứ điều gì sao?” cô nài nỉ Gió Lẹ.
                                “Chúng ta phải đợi”, Gió Lẹ trả lời. Vị chiến binh hất đầu xung quanh khi những bàn chân dồn dập về phía họ. Chân Xanh quay lại, dự đoán sẽ thấy một đội tuần tra của bộ tộc Gió đến gần. Cô chuẩn bị sẵn sàng để đối mặt với họ, lông cổ xù lên. Nhưng đó là Cánh Chòe.
                                “Đến nhanh lên!” cô rít lên. “Chân Báo bị thương rồi!”.
                    <bài viết được chỉnh sửa lúc 29.03.2014 23:27:39 bởi Mai Huyền Trang >
                    #10
                      Mai Huyền Trang 30.03.2014 23:48:31 (permalink)
                      0
                      Chương 9
                       
                                  Gió Lẹ cứng người, xẹp tai xuống. “Chân Báo?”.
                                  “Vết thương do vuốt”, Cánh Chòe nói với bà. “Chảy máu nhiều lắm. Con bé cần phải được đưa đi, và chúng tôi không thể cử bất kì chiến binh đang chiến đấu nào cả”.
                                  Gió Lẹ gật đầu, đôi mắt tròn của bà trở nên cứng rắn. “Đi với chúng ta”, bà ra lệnh cho Chân Xanh.
                                  “Tôi nên đi”. Ria Lông Vũ nhặt những thảo dược của anh lên.
                                  “Không”. Gió Lẹ lắc đầu. “Chúng ta không thể mạo hiểm để cậu bị thương được”.
                                  “Còn cháu thì sao?” Chân Tuyết đề nghị, đôi mắt sáng rực.
                                  “Một lính nhỏ là đủ rồi”. Gió Lẹ liếc Chân Tuyết một cái nhìn khiến cô không dám tranh luận. Thay vào đó cô lùi lại, cúi đầu.
                                  “Cháu sẽ chờ với Ria Lông Vũ vậy”.
                                  “Ở gần vào”, Gió Lẹ nói với Chân Xanh. Bà phóng ra từ tảng đá sau Cánh Chòe, lao vào màn mưa trắng xóa. Chân Xanh cố định ánh mắt và giữ cho mình ở gần Gió Lẹ nhất có thể, cảm nhận bà bằng những cọng ria và bộ lông của mình khi cơn mưa che mờ cô. Đám cỏ trơn trượt dưới chân cô, và đuôi của cô bị hất lên lưng của mình bởi cơn gió.
                      Không hề cảnh báo, Gió Lẹ dừng lại. Chân Xanh dừng lại bên cạnh bà. Chớp mắt, cô thấy mặt đất sụt xuống trước mặt cô. Một con dốc dẫn xuống một bức tường mâm xôi, dày hơn nhiều so với bụi kim tước dẫn vào khu trại của bộ tộc Sấm. Ở phía bên kia bụi mâm xôi, mặt đất trải phẳng ra. Giờ thì những mùi hương mạnh hơn, và Chân Xanh biết rằng đây ắt hẳn là trại của bộ tộc Gió, trung tâm trảng trống của nó có bầu trời rộng mở.
                                  Đôi mắt cô mở to trong kinh hoàng, Chân Xanh theo dõi cuộc chiến đang diễn ra. Những tiếng rít và những tiếng ngao xé toạc tiếng hú của gió. Máu nhuộm mặt đất và tung bọt trong những vũng nước màu đỏ bởi cơn mưa. Bộ lông, nặng nề bởi xác thịt, bay lên rồi va vào bụi mâm xôi. Chân Xanh nheo mắt lại, cố gắng để tìm ra những mèo nào là mèo đồng tộc của cô.
                                  Đằng kia! Nanh Lục đang đạp một mèo bộ tộc Gió ra khỏi ông bằng hai chân sau, chỉ để chống lại nhiều hơn hai chiến binh; những móng vuốt của ông lấp loáng và răng ông nhe ra. Ông đột nhiên gập người lại để bảo vệ cái bụng. chống lại một chiến binh xô vào đôi vai rộng lớn của ông; nhưng một mèo khác bám vào ông, và Nanh Lục rú lên khi những móng vuốt của vị chiến binh cắm vào bộ da của mình. Ở phía bên kia của trảng trống, Mặt Trời Thu và Da Sẻ chiến đấu bên cạnh nhau và quay lưng lại với bụi mâm xôi. Họ cào cấu vào bốn mèo bộ tộc Gió những mèo liên tục tấn công họ, cào rách mõm của những chiến binh bộ tộc Sấm, từ cẳng chân đến mặt đất xung quanh họ chuyển thành màu đỏ.
                                  Đuôi Đốm Xám rít lên khi hai mèo bộ tộc Gió nhảy lên cô với đôi mắt hoang dại. Tiếng hét của cô khiến Đuôi Bão quay xung quanh từ chỗ ông đang chiến đấu, chân đối chân với một chiến binh bộ tộc Gió. Ông đã đẩy đối thủ của mình lăn đi bằng một cú vuốt trời giáng rồi sau đó chạy đến giúp đỡ đồng tộc của mình. Đuôi Bão dùng vai đẩy vị chiến binh ra, ông né sang một bên, trước khi cắm răng vào bộ lông ướt sũng của một mèo khác. Ông mèo mướp thốt ra một tiếng thét đau đớn đến nỗi làm bụng của Chân Xanh thắt lại. Khi đôi mắt của Đuôi Bão sáng rực và máu của bộ tộc Gió chảy ra từ miệng ông, Chân Xanh tự nhắc nhở bản thân rằng cha cô chỉ đang trở thành một chiến binh dũng cảm, bảo vệ đồng tộc của mình mà thôi.
                                  “Lại đây!” Mệnh lệnh đanh thép của Gió Lẹ thức tỉnh Chân Xanh ra khỏi cơn kinh hoàng ớn lạnh, rồi cô trượt xuống con dốc sau đồng tộc của mình và lao qua những bức tường mâm xôi.
                                  Cô cảm thấy mõm mình chảy máu bởi những chiếc gai lúc cô xông vào trảng trống ngay sau Gió Lẹ rồi chạy đến chỗ Chân Báo nằm. Một vết thương chạy dài dọc theo sườn của lính nhỏ, để lộ ra phần thịt màu hồng tươi bên dưới bộ lông màu đen của cô. Gió Lẹ gặm lấy gáy của Chân Báo rồi bắt đầu lê đứa con của bà ngang qua trảng trống hướng về khoảng trống bên trong bụi mâm xôi. Chân Xanh cố gắng giúp đỡ, đầy Chân Báo bằng mũi của mình, nhưng Chân Báo đã hất ra.
                                  “Chị có thể đi!” cô thở hổn hển, cào cấu xuống mặt đất. Gió Lẹ để cô thấy những bàn chân của mình, nhưng ngay sau khi nhả gáy đứa con của bà ra, Chân Báo sụp xuống, những cái chân của cô quá lẩy bẩy để nâng đỡ cô. Gió Lẹ gặm lấy cô một lần nữa, và Chân Báo lảo đảo hướng về rìa trảng trống. Chân Xanh theo sau, mũi cô ngập tràn mùi máu, nỗi sợ và bộ lông rách nát.
                                  “Bộ tộc Sấm mang theo cả mèo con kìa!” Một chiến binh đốm xám của bộ tộc Gió nhìn chằm chằm vào Chân Xanh.
                                  Chân Xanh dừng lại rồi gầm gừ về phía vị chiến binh. “Tôi không phải là mèo con!”.
                                  Vị chiến binh bộ tộc Gió tiến về phía cô, đôi mắt ông lấp lánh. “Vậy hãy cho ta thấy cách mi chiến đấu đi, chiến binh trẻ tuổi”.
                                  Nỗi sợ xuyên qua cô. Cô không biết bất cứ thứ gì hết. Cô chỉ là lính nhỏ được hai bình minh thôi! Cô cố gắng để không lùi lại. Mình sinh ra là một chiến binh! Cô tự nhủ. Nhưng những cái chân của cô không ngừng run rẩy khi mèo bộ tộc Gió tiến đến, những sợi ria của ông co giật khi ông xòe những móng vuốt của mình ra.
                                  “Tim Ưng!” Một giọng nói vang lên trên trảng trống.
                                  Chân Xanh nhận ra Sao Thạch Thảo, tộc trưởng của bộ tộc Gió. Bà đang ở trung tâm của cuộc chiến, với bộ lông xù ra và đôi mắt xanh mở rộng. Cái nhìn dữ tợn của bà gắn chặt vào chiến binh đốm xám. “Quay lại chăm sóc những mèo bị thương như nghĩa vụ của ông đi!” bà ra lệnh.
                                  Tim Ưng gầm gừ về phía Chân Xanh. “Nhìn có vẻ mi cần chờ đợi lâu hơn chút để nhận vết sẹo chiến đấu đầu tiên đấy”, ông chế nhạo trước khi quay đi.
                                  “Chân Xanh!” Gió Lẹ vật lộn để đưa Chân Báo qua chỗ hẹp giữa bụi mâm xôi ở rìa trảng trống. Chân Xanh vội vã đến giúp đỡ, đẩy Chân Báo từ phía sau khi Gió Lẹ lôi cô lên dốc và ra khỏi khu trại.
                                  “Tim Ưng là mèo lang y hay là một chiến binh vậy?” Chân Xanh gồng mình lên khi Chân Báo khập khiễng trèo lên đỉnh dốc.
                                  “Ông ta từng là chiến binh mạnh mẽ nhất của bộ tộc Gió cho đến khi bộ tộc Sao kêu gọi ông ấy trở thành mèo lang y”. Gió Lẹ dừng lại để thở và để Chân Báo lo phần còn lại trong khi bà hít ngửi vết thương của cô. “Đó chỉ là một vết thương nông và rách lông thôi”, Gió Lẹ meo, sự nhẹ nhõm tràn ngập trong tiếng meo của bà.
                                  Ria Lông Vũ đã nhảy băng qua đám cỏ về phía họ, bộ lông của anh bết nước mưa, cùng với Chân Tuyết phía sau. Anh thả bó thảo dược của mình xuống rồi trải bó lá ra, dùng răng nhặt ra một búi mạng nhện rồi đắp vào vết thương của Chân Báo bằng những móng vuốt cẩn thẩn của mình.
                                  Chân Xanh liếc nhìn về trận chiến vẫn đang được diễn ra phía bên dưới. Từ trên đỉnh dốc cô có thể nhìn thấy toàn bộ trảng trống. Giờ thì Đuôi Bão và Đuôi Đốm Xám chiến đấu sát cánh bên nhau. Tai Nhỏ và Cánh Chòe cũng tham gia tích cực, giơ những cái chân của họ lên ở thời điểm hoàn hảo. Có phải những chiến binh tộc Gió quá hung tợn mà các chiến binh bộ tộc Sấm không thể một mình đối mặt với họ ư?
                                  Hoa Trăng đâu?
                                  Máu của Chân Xanh đông cứng. Cô đã không nhìn thấy mẹ của mình – dù chỉ một lần.
                                  “Tim Ưng!” Một giọng nói của bộ tộc Gió vang lên từ rìa trảng trống. “Có mèo của bộ tộc Sấm trong hang của ông!”.
                                  Chân Tuyết nghểnh lên để nhìn tốt hơn qua bức tường mâm xôi. “Họ đã tìm được chỗ cung cấp thuốc rồi!”, cô meo đắc thắng.
                                  “Yên lặng và giữ lấy cái này đi!” Ria Lông Vũ ra lệnh, nhấn chân trước của lính nhỏ màu trắng xuống một góc mạng nhện.
                                  Trong khi chị gái của cô đang giúp chữa trị vết thương của Chân Báo, Chân Xanh nhìn xuống trảng trống. Bộ lông của cô lạnh toát và dựng lên: Có gì đó không đúng. Tim Ưng đã rời khỏi mèo mướp của bộ tộc Gió đang được ông chăm sóc. Ông hướng về một đường hầm, chỗ mặt đất sụt xuống giữa những bụi mâm xôi. Đó hẳn là hang của mèo lang y. Hai chiến binh bộ tộc Gió đã vào bên trong, biến mất với một cú búng đuôi. Tim Ưng trượt dừng lại ở lối vào rồi cúi xuống, đôi mắt ông nheo lại còn cái đuôi thì quất vun vút.
                                  Ria Lông Vũ kết thúc việc làm mịn mạng nhện dọc theo vết thương của Chân Báo. “Giúp tôi đưa em ấy trở lại chỗ tảng đá”, anh nói với Chân Tuyết. “Ở đó nhiều chỗ ẩn hơn, và chúng ta cần sự giúp đỡ để đưa em ấy trở về khu trại”.
                                  Chân Tuyết bắt đầu xoa dịu Chân Báo để di chuyển những bàn chân của cô đi từ rìa thung lũng, nhưng Chân Xanh không thể cử động. Cô nhìn chằm chằm vào Tim Ưng, không thể nuốt nổi.
                                  Một tiếng rít vang lên từ phía bên trong hang rồi Da Đá xông ra, máu phun ra từ một vết thương trên vai và một chiến binh bộ tộc Gió tát vào đuôi của ông. Sau đó đến Hoa Trăng, bị truy đuổi bởi một chiến binh khác; bộ lông màu xám của bà lấm tấm những loại thảo dược bị cào nát.
                                  Chân Xanh bị đông cứng.
                                  Khi Hoa Trăng lao ra từ trong hang, Tim Ưng lao vào rồi túm lấy bà bằng những chân trước mạnh mẽ của mình, sau đó ném bà như con mồi ngang qua trảng trống. Chân Xanh nhìn thấy cơn sốc trên gương mặt của mẹ mình khi bà đáp mạnh xuống rồi vật lộn để thấy bàn chân của mình. Nhưng bà không đủ nhanh. Tim Ưng vồ lấy bà, nhe hàm răng và xòe những cái móng vuốt ra.
                                  Không! Dừng lại!
                                  Đuôi Bão đâu? Chân Xanh điên cuồng nhìn xung quanh, đầu quay hết bên nọ sang bên kia. Chắc chắn ông ấy sẽ cứu Hoa Trăng như đã cứu Đuôi Đốm Xám đúng không? Nhưng vị chiến binh màu xám vẫn đang chiến đấu bên cạnh cô mèo trẻ, hạ gục chiến binh này đến chiên binh khác của bộ tộc Gió. Hoa Trăng chỉ có một mình.
                                  Chân Xanh thở dốc khi mẹ cô văng mình ra khỏi Tim Ưng rồi giáng xuống một cú tát lên mõm của ông. Nhưng ông mèo lang y thậm chí không vấp ngã. Thay vào đó ông lao đến một lần nữa, rồi ngoạm lấy cổ họng của Hoa Trăng, kéo bà lê mình tạo thành một vệt máu trên trảng trống.
                                  “Khônggggg!” Chân Xanh rền rĩ. Cô phóng ra phía trước, định lao xuống dốc nhưng răng của Gió Lẹ đã cắm vào đuôi của cô rồi kéo cô trở lại.
                                  “Đừng xuống đó!” Gió Lẹ cảnh báo thông qua hàm răng nghiến chặt.
                                  “Nhưng Hoa Trăng bị thương!” Chân Xanh nhìn chằm chằm vào mẹ cô, không nhúc nhích, trên mặt đất ẩm ướt, cơn mưa rửa trôi bộ lông của bà.
                                  “Bà ấy chỉ bị choáng thôi”, Gió Lẹ meo. “Bà ấy sẽ tỉnh dậy sau đó”.
                                  “Bà ấy không còn sau đó đâu!”.
                                  Phía dưới họ, Tim Ưng bước về phía Hoa Trăng với cái mép cong lên gầm gừ.
                                  “Chúng ta phải giúp bà ấy!” Chân Xanh không thở nổi bởi cơn hoảng loạn khi cô cố gắng thoát ra khỏi sự túm giữ của Gió Lẹ.
                                  Đột nhiên tiếng gọi của Sao Thông vang lên át đi tiếng la hét của trận chiến.
                                  “Bộ tộc Sấm! Rút lui!”.
                                  Tạ ơn bộ tộc Sao!
                                  Sự nhẹ nhõm ngập tràn Chân Xanh khi Tim Ưng dừng bước và các chiến binh khác ngưng chiến đấu rồi ngồi lại, nhìn chằm chằm vào vị tộc trưởng tộc Sấm. Sự im lặng bao phủ như đêm qua ở khu trại, ngoại trừ tiếng mưa rơi và tiếng gió rít trên cánh đồng hoang.
                                  Sao Thạch Thảo rũ những giọt mưa trên ria của bà rồi bước từ từ về phía Sao Thông. Tai của vị tộc trưởng tộc Sấm bị xé nát, và máu chảy dọc theo bộ lông màu cáo của ông. Ông bắt gặp ánh mắt màu xanh với cái nhìn trống rỗng và dường như rùng mình khi bà nói.
                                  “Cuộc tấn công này là bất công”, bà phỉ nhổ. “Bộ tộc Sao sẽ không bao giờ để các vị giành chiến thắng”.
                                  Sao Thông không trả lời.
                                  “Mang theo những mèo bị thương của ông rồi đi đi”. Tiếng gầm gừ của Sao Thạch Thảo ngập tràn sự giễu cợt và khinh miệt.
                                  Sao Thông chớp mắt, sau đó cúi đầu.
                                  Các chiến binh bộ tộc Sấm bắt đầu hướng về cổng khu trại, những cái đuôi rủ và những cái đầu cúi xuống. Cánh Chòe khập khiễng nặng còn Mặt Trời Thu, máu chảy từ má, ép sát vào cô để giúp cô bước đi. Tai Nhỏ chật vật trên những cái chân của mình, hai bên sườn phập phồng, và ngập ngừng len lỏi qua trảng trống cho đến khi Da Sẻ vội vã dẫn đường cho anh. Da Đá liếm vết thương trên vai trước khi ông khập khiễng bước về phía cổng. Mắt Nanh Lục ánh lên giận dữ và ông phớt lờ những tiếng rít của những chiến binh bộ tộc Gió khi ông hiên ngang bước qua họ. Đuôi Đốm Xám tựa vào đôi vai rộng của Đuôi Bão, với dòng máu chảy dần xuống mắt cô.
                                  Chân Xanh nhìn chằm chằm vào mẹ mình, chờ đợi mình thấy được những bàn chân của bà.
                                  “Cháu phải giúp Hoa Trăng!” Cô giật mình ra khỏi Gió Lẹ. Nỗi kinh hoàng dâng lên trong ngực cô. Cô sẽ không để cho Tim Ưng chạm đến bà thêm một lần nữa! Cô lao xuống dốc, lách qua những mèo bộ tộc Gió bàng hoàng. Cô cố gắng không nhăn mặt khi những bàn chân của cô dẫm lên vũng máu.
                                  “Chân Xanh! Chờ đã!” Gió Lẹ đuổi theo sau, tiếng meo của bà như van xin khi Chân Xanh trượt đến bên cạnh mẹ. Đôi mắt của Hoa Trăng hé mở.
                                  Tạ ơn bộ tộc Sao!
                                  “Hoa Trăng! Hoa Trăng!” Chân Xanh dùng mũi thúc nhẹ mẹ mình, chờ đợi cơ thể mềm nhũn của bà phản ứng lại. Nhưng Hoa Trăng chỉ bị đẩy lùi.
                                  Chân Xanh nhìn chằm chằm vào đôi mắt tuyệt vọng của mẹ cô. “Là con, Chân Xanh đây!” Cô hi vọng thấy chúng lóe lên xác nhận, nhưng chúng dại đi, bị che mờ như những đám mây giăng trên bầu trời.
                                  “Chân Xanh”. Tiếng meo nhẹ nhàng của Sao Thông vang lên qua vai. Cô quay lại rồi ngước lên nhìn ông.
                                  “Tại sao bà ấy không dậy?” Chân Xanh rền rĩ.
                                  Sao Thông lắc đầu. “Bà ấy chết rồi, Chân Xanh ạ”.
                                  “Bà ấy không thể được!” Chân Xanh quay trở lại phía mẹ cô, ấn những bàn chân của mình lên sườn rồi lay bà. “Bà ấy không thể chết được. Chúng ta đã chiến đấu với các chiến binh, chứ không phải mèo phiến loạn hay cô độc. Những chiến binh không giết chóc mà không có lí do!”.
                                  Tim Ưng gầm gừ và Chân Xanh nhìn lên để thấy mèo lang y của bộ tộc Gió hạ thấp xuống một cái đuôi.
                                  “Bà ta đã cố gắng phá hủy nguồn cung cấp thuốc của chúng ta”, ông gầm gừ. “Đó đủ là lí do rồi”.
                                  “Nhưng bộ tộc Sao bảo chúng tôi làm điều đó!” Chân Xanh nhìn chằm chằm vào Sao Thông trong tuyệt vọng. “Chúng tôi không có lựa chọn”. Cô kiếm tìm ánh mắt của Sao Thông. “Họ đã nói với chúng ta mà, phải không? Lông Ngỗng đã nói như vậy”.
                                  Tim Ưng khịt mũi rồi đứng lên. “Các vị đã quá mạo hiểm quá nhiều vào lời của Lông Ngỗng ư?” Với một cú búng đuôi, ông quay lại rồi hiên ngang bước đi.
                                  “Ông ta có ý gì?” Chân Xanh thì thầm. Tất cả những điều này không là gì sao? Hoa Trăng không thể chết được. Lính nhỏ trẻ tuổi bắt đầu dùng mõm thúc bà một lần nữa. “Tỉnh lại đi!” cô van nài. “Tất cả đều là sai lầm. Mẹ không phải chết”.
                                  Cô cảm thấy bàn chân nhẹ nhàng của Gió Lẹ kéo cô trở lại khi Sao Thông bước về phía trước rồi túm gáy Hoa Trăng. Trong im lặng, vị tộc trưởng tộc Sấm kéo đồng tộc của mình ngang qua trảng trống lầy lội. Chân Xanh tách ra khỏi Gió Lẹ rồi chạy theo bên cạnh, ấn mõm của mình vào bộ lông ướt sũng của mẹ cô. Bà vẫn có mùi của Hoa Trăng, của sự mềm mại và nhà trẻ. Trở lại đi! Mẹ sẽ đưa bọn con vào trong rừng để mang rêu về tổ của chúng ta cơ mà! Mẹ đã hứa mà!
                                  “Hoa Trăng?” Tiếng meo sợ hãi của Chân Tuyết từ phía trên đỉnh dốc khi họ ló ra khỏi bụi mâm xôi. Lính nhỏ màu trắng nửa chạy, nửa trượt xuống dốc rồi bắt đầu rúc vào bộ lông của Hoa Trăng.
                                  “Bà ấy bị thương nặng sao?” cô hỏi giữa những cái liếm. “Ria Lông Vũ đang điều trị cho Tai Nhỏ. Chị có nên gọi anh ấy không?”.
                                  Chân Xanh ngây người nhìn chị gái. “Bà ấy chết rồi”, cô thì thầm.
                                  “Không!” Tiếng than khóc của Chân Tuyết kết thúc trong một tiếng rên khi những bàn chân của cô cào nát phía bên dưới. Khi Sao Thông lê bước lên con dốc, vẫn mang theo Hoa Trăng, Chân Xanh gập bụng rồi chúi mũi vào trong bộ lông màu trắng của chị gái.
                                  “Bà ấy đã hứa là không rời khỏi chúng ta mà”, Chân Tuyết rền rĩ.
                                  “Không sao đâu”, Chân Xanh nói dối, cố gắng tìm một chút sức mạnh mà cô có thể thấy. “Giờ thì em sẽ chăm sóc chị”.
                                  Chân Tuyết ném cho cô một cái nhìn giận dữ. “Chị không cần chăm sóc! Chị cần Hoa Trăng thôi!” Cô nhảy qua những bàn chân của em gái rồi leo lên con dốc phía sau Sao Thông.
                                  Chân Xanh nhìn cô đi. Dù thế nào thì em cũng sẽ chăm sóc chị, cô thầm hứa.
                                  Cô thoáng nhìn thấy bộ lông của Đuôi Bão biến mất trên đỉnh dốc. Ông ấy nhận ra Hoa Trăng đã chết chưa? Cô chờ đợi trái tim mình thắt lại với nhiều nỗi đau hơn, nhưng cô không cảm thấy gì. Cô sẽ chăm sóc Chân Tuyết, và cô sẽ chăm sóc bộ tộc của mình. Cô sẽ không bao giờ để mất mèo nào khác mà cô quan tâm, không như thế này. Cô đứng dậy trên những bàn chân của mình rồi theo các đồng tộc lên trên con dốc, trái tim cô thẫn thờ đập trong lồng ngực.
                                  Cơn mưa ngớt dần khi họ vượt qua cánh đồng hoang đến ranh giới với điểm Bốn Cây. Khi bộ tộc đi qua dưới bốn cây sồi khổng lồ, cơn gió lùa xuống và những cành cây của chúng vẫn còn đó. Là sự im lặng được gửi từ bộ tộc Sao ư? Nó không được chấp thuận, một sự lên án cuộc tấn công sao? Họ có được khóc thương cho Hoa Trăng không? Chân Xanh nhìn lên qua những cành cây nặng nề, vỏ cây của chúng thâm đen. Đột nhiên cô cảm thấy sự cô đơn như một cái gai ở trong trái tim cô. Cô thu vai lại rồi bước theo các đồng tộc về nhà.
                                  Chân Báo thì tập tễnh, nhưng những búi mạng nhện đã cầm máu cho cô. Đuôi Đốm Xám vẫn dựa vào Đuôi Bão, và ánh mắt của ông không bao giờ rời khỏi cô. Nanh Lục và Gió Lẹ đang giúp Sao Thông mang cơ thể của Hoa Trăng. Ria Lông Vũ đi bên cạnh Tai Nhỏ, để mắt đến vị chiến binh loạng choạng. Chân Tuyết lê bước phía sau, đuôi của cô kéo lê trên mặt đất, bết lại bởi bùn.
                                  Chân Xanh tự hỏi liệu có thể bắt kịp cô không, nhưng cô không thể nghĩ ra bất cứ điều gì để khiến một trong hai mèo cảm thấy tốt hơn. Da Đá dừng lại rồi quay lại, đôi mắt của ông bắt gặp cô, tràn đầy sự cảm thông. Ông không nói gì nhưng đợi cô bắt kịp, sau đó ở bên cạnh cô, bước đủ gần để chia sẻ sự ấm áp của mình, nhưng không chạm vào. Vết thương trên vai ông vẫn chảy máu. Nó hẳn là rất sâu.
                                  “Ria Lông Vũ đã xem vết thương của thầy chưa?” Chân Xanh hỏi. Cô đã rất ngạc nhiên bởi sự ổn định trong giọng nói của mình.
                                  “Nó có thể đợi đến khi chúng ta trở về khu trại”. Họ rơi vào im lặng một lần nữa khi họ bước vào nơi trú ngụ trong khu rừng và theo con đường mòn trở về trại.
                                  Lúc Chân Xanh bước vào trảng trống, Gió Bay và Da Sóng vây quanh những đồng tộc tham gia chiến đấu và bị thương của họ, những bộ lông xù lên báo động. Đuôi Chấm chạy ra từ nhà trẻ và chào đón Tai Nhỏ với tiếng meo lo lắng, hít ngửi bộ lông của anh để kiểm tra vết thương.
                                  Lông Ngỗng bước đến từ hang lang y, ngáp dài. “Thế nào rồi?” Mắt ông mở to trong bất ngờ khi Sao Thông đặt Hoa Trăng nằm trên mặt đất ở trước mặt ông rồi lùi lại.
                                  “Ta không biết rằng bà ấy cố gắng phá hủy nguồn cung cấp của họ trước khi bà ấy chết”, ông gầm gừ. Lông Ngỗng mở miệng nhưng không nói gì.
                                  “Ông đã giết bà ấy!” Tiếng rít của Gió Lẹ khiến Chân Xanh bất ngờ, và cô rùng mình khi bà mèo lao vào rồi ghim Lông Ngỗng trên mặt đất, gầm rít trên khuôn mặt của ông. “Lần này một trong những điềm báo vô lí của ông đã giết chết một trong những đồng tộc của ông đấy!”.
                                  “Dừng lại!” Sao Thông kêu lên.
                                  Nhưng Gió Lẹ đã nâng chân lên, xòe những móng vuốt ra.
                                  Nanh Lục và Chấm Hung lao ra từ trảng trống rồi kéo Gió Lẹ ra khỏi ông mèo lang y đang bị sốc. Họ giữ bà lại khi Lông Ngỗng đứng dậy trên những cái chân của mình rồi rũ bộ lông xù.
                                  Khúc Sơn Ca, Bàn Chân Nhỏ và Ria Cỏ cũng xuất hiện từ mớ cành cây của cái cây đổ.
                                  “Các mèo thua à?” Giọng Khúc Sơn Ca nghe có vẻ bà khó có thể tin vào mắt mình.
                                  Sao Thông gật đầu. “Chúng ta đã phải rút lui… và Hoa Trăng đã chết”.
                                  Một tiếng than khóc đau buồn đến từ bên ngoài nhà trẻ. Anh Túc Rạng Đông chạy đến bên xác của Hoa Trăng rồi cúi xuống, vùi mũi vào bộ lông của bà.
                                  “Có chuyện gì vậy?” bé Thảo Nhi, bé Thơm và bé Hoa Hồng nhốn nháo phía sau cô, dừng lại khi nhìn thấy mẹ của chúng đau buồn trên cơ thể không còn sự sống của Hoa Trăng.
                                  Bé Thơm mở to đôi mắt tròn xoe về phía Chân Xanh. “Bà ấy thực sự… đã chết sao?” cô nhóc hổn hển.
                                  Chân Xanh quay lại, những lời nói bị mắc trong cổ họng. Cô liếc nhìn Chân Tuyết, nhưng chị gái cô đang nhìn chằm chằm vào mặt đất.
                                  Da Đá bước về phía trước rồi nhìn trừng trừng vào Lông Ngỗng. “Chúng ta không bao giờ nên phát động cuộc chiến cả!”.
                                  “Tôi chỉ giải thích các dấu hiệu từ bộ tộc Sao thôi”, Lông Ngỗng bảo vệ bản thân một cách bình tĩnh.
                                  “Có lẽ ông nên học cách giải thích thời tiết thay vì con mồi đấy”. Cánh Chòe bước qua Sao Thông gia nhập với Da Đá. “Liệu bộ tộc Sao có ban phước cho trận chiến với một cơn bão như thế này không?”.
                                  Mặt Trời Thu nheo mắt lại, ánh mắt của ông búng về phía Nanh Lục và Đuôi Bão. “Có lẽ Lông Ngỗng nóng lòng thỏa mãn mong muốn của các đồng tộc hơn là của bộ tộc Sao”.
                                  Sao Thông bước về phía trước. “Đủ rồi!” ông gầm gừ. “Lông Ngỗng không phải để đổ lỗi cho thất bại của chúng ta. Tất cả các chiến binh đều liều mạng vì lợi ích của bộ tộc. Đó là một phần của luật chiến binh. Những mèo bị thương của chúng ta cần được lưu ý. Tranh cãi sẽ không giúp được họ đâu!”.
                                  Ria Lông Vũ vội vã tiến lên. “Tôi sẽ lấy thêm thuốc”. Anh biến mất dưới đường hầm dương xỉ, Lông Ngỗng nhanh chóng theo sau.
                                  “Ông có thể trốn khỏi các đồng tộc của mình”, Gió Lẹ thì thầm trong hơi thở. “Điều đó sẽ được bộ tộc Sao phán xét ông”.
                                  Chân Xanh cảm thấy những bàn chân run rẩy. Cô không thể xua đi những nghi ngờ còn sót lại rằng Lông Ngỗng đã gây ra cái chết của mẹ cô. Khi những mèo bị thương tập tễnh đến trảng trống lang y, Đuôi Chấm và Anh Túc Rạng Đông thu thập bạc hà từ bên cạnh nhà trẻ và ngắt những lá hương thảo từ bên cạnh hang chiến binh. Chân Xanh theo dõi, khi hai vị nữ miu bắt đầu chà xát cơ thể của mẹ cô bằng các loại thảo mộc. Khúc Sơn Ca và Ria Cỏ tham gia cùng với họ, nhét những bàn chân của Hoa Trăng xuống dưới rồi vỗ bộ lông của bà.
                                  “Cháu sẽ ngồi canh chứ?” Tiếng meo mềm mại của Đuôi Chấm đánh thức Chân Xanh khỏi cơn đau buồn.
                                  Những nữ miu và các mèo già đã hoàn thành nhiệm vụ của họ, và xác của Hoa Trăng nằm giữa trảng trống, yên bình như thể bà chỉ đang ngủ. Giờ thì những đám mây đã tan, mặt trời nhô lên khỏi những ngọn cây, nhuộm chúng thành màu hồng. Bộ lông của Hoa Trăng được chiếu bạc. Với nỗi nhói đau quá lớn cô phải cố gắng để thở, Chân Xanh nhớ lần đầu tiên mở mắt và cô đã bị giật mình bởi vẻ đẹp của mẹ cô. Cô ước gì giờ này cô đã ở lại trong ổ, lắng nghe hơi thở đều đặn của Hoa Trăng, chờ đợi bà thức dậy.
                                  “Cháu sẽ ngồi canh chứ?” Đuôi Chấm nhắc lại.
                                  Cơn phẫn nộ bùng nổ trong bụng của Chân Xanh. “Tại sao các mèo lại làm cho bà ấy trông giống như đang ngủ chứ? Bà ấy chết rồi!” Cô nhìn chằm chằm vào Chân Tuyết, nhưng đôi mắt của Chân Tuyết dại đi bởi nỗi đau.
                                  Mặt Trời Thu bước ra từ bóng râm phía bên dưới Bục Đá rồi đặt đuôi của ông lên vai Chân Xanh. “Không có ai cố gắng để giả vờ Hoa Trăng vẫn còn sống cả. Giờ thì bà ấy đã đi với các tổ tiên của chúng ta, trong bộ tộc Sao. Nhưng bà ấy vẫn dõi theo các cháu, giống như bà ấy đã làm. Bà ấy không bao giờ rời bỏ các cháu đâu, Chân Xanh ạ”.
                                  Chân Xanh giật người ra khỏi ông. “Bà ấy đã rời bỏ cháu. Cháu không muốn bà ấy ở với bộ tộc Sao. Cháu muốn có bà ấy ở đây, nơi cháu có thể nhìn thấy và chuyện trò với bà ấy”.
                                  Mặt Trời Thu nhìn chằm chằm vào cô. “Cháu sẽ thấy bà ấy trong những giấc mơ của mình, ta hứa đấy”.
                                  Những tiếng than dâng lên bóp nghẹt cổ họng, Chân Xanh cúi xuống bên cạnh xác của Hoa Trăng. Chân Tuyết gia nhập với cô, nép gần đến nỗi bộ lông của họ chạm vào nhau. Họ cùng nhau ấn mũi vào bộ lông của mẹ. Lá bạc hà và hương thảo đã lấy đi mùi hương quen thuộc, và cơn đau trong trái tim của Chân Xanh trở nên rõ ràng hơn. Những cái bóng kéo dài xung quanh họ khi từng mèo một tham gia buổi cầu nguyện. Chân Xanh cảm nhận được sự ấm áp từ cơ thể của họ, thậm chí còn chú ý hơn bên cạnh cái lạnh của Hoa Trăng. Cô ấn mõm khó khăn hơn vào hông của mẹ cô, ước rằng cô có thể tìm thấy chút ít hơi ấm còn sót lại trên bộ lông của bà. Nhưng Hoa Trăng lạnh như mặt đất.
                                  Mẹ nói là mẹ sẽ luôn ở đây với con mà. Tại sao mẹ phải chết chứ?
                      #11
                        Mai Huyền Trang 31.03.2014 11:29:48 (permalink)
                        0
                        Chương 10
                         
                                    Phân chuột thật!
                                    Chân Xanh túm lấy vỏ cây rồi trượt lùi xuống dưới thân cây bạch dương. Con sóc đã quá nhanh so với cô và đã biến mất vào những cành cây trên cùng, để những hạt tuyết bất chợt rơi xuống đội đi săn.
                                    Mặt Trời Thu né đi. “Đừng lo!” ông gọi với lên. “Bọn sóc luôn nhanh hơn trong tuyết dày vì nó hỗ trợ trọng lượng của chúng”.
                                    Chà, rõ ràng mà! Chân Xanh vẫn muốn Da Đá là mèo bảo trợ của mình. Ông ấy không bao giờ đối với cô như một đứa óc chuột cả. Nhưng ông đã lui về hang mèo già khi ông bị thương từ trận chiến với bộ tộc Gió mà không chữa trị đúng cách, và giờ thì cô bị mắc kẹt với Mặt Trời Thu. Anh Túc Rạng Đông và Gió Lẹ luôn nói với cô rằng đó là một vinh dự khi được bảo trợ bởi vị thủ lĩnh trợ tá, nhưng Chân Xanh không tin tưởng ông là một mèo bảo trợ tuyệt vời.
                                    Nếu mình rình con sóc đó tốt hơn thì mình sẽ bắt được nó.
                                     Đó là con mồi duy nhất họ đánh hơi được trong cả buổi sáng, và cô đã để cho nó đi. Khi cô đáp xuống đống tuyết dày đặc xung quanh những cái rễ cây, tiếng meo của Chân Tuyết vang lên khắp cả khu rừng.
                                    “Trò biết làm thế nào chúng ta đuổi những con mồi ra khỏi hang của chúng đấy!”.
                                    “Bằng cách gọi chúng ư?” Chân Xanh meo mỉa mai. Không biết chị gái của cô đã học cách giữ giọng thấp chưa?
                                    “Thế nào?” Da Sẻ ra hiệu cho lính nhỏ của mình đến gần hơn, và Chân Tuyết trông như một con thỏ qua đám tuyết bên cạnh anh, bụng của cô để lại một vệt trên chất bột trắng mềm mại.
                                    Chân Sư Tử nhảy lên cái rễ bên cạnh Chân Xanh. Cậu là lính nhỏ mới được nửa mùa trăng, tự mãn đặc trưng của một chân mới. Cậu bắt được hai con chuột, chưa bao giờ thấy trận chiến, và hành động giống như việc trở thành lính nhỏ là thứ tốt nhất trên thế giới vậy.
                                    Chân Xanh thu vai lại khi cậu ngồi xuống bên cạnh cô. Cậu ta không thể ngồi bên cạnh mèo bảo trợ của mình và để cô lại trong yên bình sao?
                                    “Em tự hỏi ý tưởng của chị ấy là gì?” Chân Sư Tử meo.
                                    “Ai quan tâm chứ?” Chân Xanh đánh hơi. “Chị ấy có lẽ đã dọa cho tất cả con mồi ở đây trở về hang của chúng rồi”.
                                    “Đừng gắt gỏng chứ”. Chân Sư Tử thúc cô nhẹ nhàng. “Chân Tuyết có những ý kiến hay đấy”.
                                    Chân Xanh cọ xát mũi của mình bằng một chân, cố gắng để làm nó ấm lên. “Có lẽ chị ấy nghĩ nếu chị ấy hét đủ lớn, mọi con chuột hay chim trong khu rừng sẽ chạy ra để xem tiếng ồn đó là gì”.
                                    Chân Sư Tử phớt lờ cô. “Mình yêu ngày tuyết rơi”, cậu thì thầm, nhìn chằm chằm vào những cái cây. “Tất cả mọi thứ trông đều sạch sẽ và tươi sáng”.
                                    “Em thì yêu tất cả mọi thứ rồi”, Chân Xanh gầm gừ, để cho cơn nóng giận của cô tuôn ra thoải mái khi cô trượt khỏi cái rễ rồi dạt xuống bên dưới. Nó đã đóng băng, nhưng vẫn tốt hơn so với việc nghe Chân Sư Tử. Cậu ta luôn vui vẻ! Kể từ khi cậu ta chuyển sang hang lính nhỏ, dường như không có bất kì giấc ngủ nào. Cậu ta luôn luôn đùa cợt và trêu chọc những mèo khác. Chân Thảo Nhi, Chân Thơm và Chân Hoa Hồng không bao giờ ngừng rì rầm và cựa quậy khi Chân Sư Tử ở trong hang.
                                    Thậm chí Chân Tuyết dường như trông hạnh phúc hơn.
                                    Đồ phản bội.
                                    Có phải chị ấy đã quên Hoa Trăng rồi không?
                                    Chân Vàng cũng ở trong hang lính nhỏ, và nó cảm thấy đông đúc và ồn ào như từng ở nhà trẻ. Chân Xanh ghen tị với Chân Báo và Chân Vá. Giờ thì họ đã là những chiến binh – Bàn Chân Báo và Da Vá – và họ ngủ trong yên bình và im lặng dưới bụi thủy tùng. Những chiến binh không hề nghĩ thật buồn cười khi giấu một con bọ cánh cứng trong ổ của bạn cùng hang, không cố gắng đánh thức bạn cùng hang dậy để xem mặt trăng đẹp như thế nào cả.
                                    Bàn Chân Báo và Da Vá thật may mắn.
                                    Chân Xanh cố gắng thoát ra khỏi sự trôi dạt, ước rằng những cái chân của cô đủ dài để giữ cho lông bụng khỏi kéo lê trên tuyết. Khi cô đến chỗ Da Sẻ và Chân Tuyết, cô rũ tuyết từ những sợi ria của mình. “Kế hoạch là gì?”.
                                    Đôi mắt của Chân Tuyết sáng lên. “Chị nghĩ chúng ta có thể để lại một ít quả hạch hoặc hạt giống để dụ con mồi ra”.
                                    Chân Xanh đảo mắt. “Chị có mang bất kì loại hạt nào theo không?”.
                                    Chân Tuyết lắc đầu. “Không phải lần này. Nhưng chị biết Lông Ngỗng giữ những hạt ngô để làm thuốc mỡ. Chúng ta có thể mang một ít vào lần sau và-”.
                                    Chân Xanh ngắt lời cô. “Giống như ông ấy để cho chị sử dụng nguồn cung cấp quý giá của mình để đi săn vậy”.
                                    “Chúng ta chỉ cần một ít thôi”, Chân Tuyết chỉ ra. “Và những con mồi sẽ không bao giờ được ăn chúng vì chúng ta đã tóm nó trước”.
                                    Da Sẻ chậm rãi gật đầu. “Tôi nghĩ rằng đó là một ý tưởng thông minh”.
                                    Mặt Trời Thu nghiêng đầu sang một bên. “Ta thực sự nghĩ rằng nó có thể áp dụng được”.
                                    Chân Xanh cau mày nhìn mèo bảo trợ của mình. “Trò giả sử thầy nghĩ rằng chị ấy bắt được con sóc đó”. Cô bước đi trên tuyết, những bàn chân của cô đau nhói vì lạnh.
                                    “Việc đi săn trong mùa lá trụi không dễ dàng với bất kì mèo nào cả!” Mặt Trời Thu gọi với theo cô.
                                    Cô lờ ông đi.
                                    “Xin lỗi”, cô nghe thấy tiếng meo của Chân Tuyết. “Con bé đang có tâm trạng”.
                                    Sao Chân Tuyết dám xin lỗi thay cô chứ? Chị ấy không phải mẹ mình! Chân Xanh lách vai vào đám bụi rậm dương xỉ, rũ đám tuyết phủ dày của nó. Một con đường hầm nhỏ xuyên qua chúng, và cô đi theo nó, nhẹ nhõm khi cảm thấy nền rừng cứng dưới những bàn chân của mình. Cô có thể ngửi thấy cái lạnh, mùi cũ của con cáo và phỏng đoán với cái nhìn không hài lòng rằng những bàn chân của chúng đã bị đuổi khỏi con đường này. Ý nghĩ chạm vào một con cáo làm ngứa những móng vuốt của cô. Cô có thể chiến đấu tốt.
                                    Con bé đang có tâm trạng. Chân Xanh quất đuôi khi những lời của Chân Tuyết vang lên trong tai cô.
                                    Cô đi xa hơn vào bụi dương xỉ, cố gắng bỏ qua những mặc cảm tội lỗi châm vào tấm da của mình. Đó không phải là lỗi của Chân Tuyết cô cảm thấy rất tức giận. Mỗi buổi sáng kể từ khi Hoa Trăng chết, Chân Xanh thức dậy với nỗi buồn trống rỗng như một vết thương cũ trong bụng. Nên là mẹ cô giúp cô qua lớp tuyết, chứ không phải Mặt Trời Thu. Nếu Hoa Trăng vẫn còn sống, bà có thể giúp Chân Xanh học cách đi săn đến nỗi cô không xuất hiện thật ngu ngốc trước các bạn cùng hang của mình. Tại sao bà ấy không ở đó?
                                    Bước thêm vài bước, con đường mòn dương xỉ mở rộng, và Chân Xanh bước vào một cái hố, rộng mở về phía bầu trời và dày đặc bởi tuyết. Một bờ cát đối diện với cô, trải ra và phủ bên trên bởi một lớp màu trắng của tuyết. Một cái hố toang hoác, đen ngòm phía bên trong, và mặc dù đám tuyết ở mép của nó không bị chạm vào, cái mùi nóng và hôi thối của cáo trôi dạt ra từ bóng tối.
                                    Hang cáo.
                                    Chân Xanh nhìn chằm chằm vào bóng tối, lông cô dựng lên. Cô cảm thấy tức giận đủ để chiến đấu với cả một gia đình cáo. Khi cô xòe những móng vuốt của mình ra, đám dương xỉ kêu lách tách phía sau cô. Cô cứng người lại, sẵn sàng chiến đấu, khi những bước chân nện xuống mặt đất giá lạnh. Cô quay xung quanh, xẹp tai xuống và thấy Mặt Trời Thu lao ra từ những tán lá vàng.
                                    “Nhân danh bộ tộc Sao trò đang làm gì ở đây vậy?” ông gầm gừ. “Trò không thể ngửi thấy mùi cáo sao?”.
                                    “Tất nhiên là trò có thể!” Chân Xanh phản bác lại.
                                    “Có lẽ có một gia đình của chúng trong đó”. Mặt Trời Thu hất đầu về phía cái hang. “Chỉ cần chờ đợi vài tên não chuột như trò lang thang trong đó là đã cho chúng một bữa ăn dễ dàng rồi”.
                                    Chân Xanh bắt gặp ánh mắt ngang ngược của ông mà không nói lời nào.
                                    “Trò thực sự nghĩ rằng mình đã sẵn sàng để chống lại một con cáo sao?”.
                                    Một thứ gì đó khuấy động sâu bên trong cái hang – thanh âm của bàn chân khổng lồ lạo xạo trên đống cát – và nỗi sợ hãi xuyên qua Chân Xanh.
                                    Mặt Trời Thu gạt cô về phía sau rồi đẩy nhẹ cô về đám dương xỉ. “Nhanh lên!”.
                        Liếc nhìn qua vai cô vào cái hang tối tăm, Chân Xanh để cho Mặt Trời Thu dẫn cô trở lại dọc theo con đường mòn. Trái tim cô đập nhanh khi họ lao ra từ bụi dương xỉ.
                                    Mặt Trời Thu quay đầu lại rồi đánh hơi không khí. “Không có gì đi theo chúng ta cả”.
                                    Chân Xanh nâng cằm lên, hi vọng rằng Mặt Trời Thu không thể nhận ra sự nhẹ nhõm của cô. “Những mèo khác đâu?” cô hỏi.
                                    “Ta đã để họ quay lại khu trại rồi”, Mặt Trời Thu nói với cô. “Muộn rồi”.
                                    Chân Xanh chuyển hướng những bàn chân về nhà.
                                    “Đợi đã!” Tiếng meo của Mặt Trời Thu khiến cô dừng lại. Ông vẫy gọi cô bằng đuôi của mình về phía rễ của cây bạch dương. “Ta muốn nói chuyện với trò”. Ông dùng chân quét đi lớp tuyết, sau đó nhảy lên rồi làm sạch chỗ khác bên cạnh. “Chúng ta sẽ không trở về trại cho đến khi trò cho ta biết chuyện gì đang xảy ra”.
                                    Chân Xanh khó chịu cào những chiếc vuốt vào vỏ cây bạc, mịn màng giữa những vụn tuyết. Cô không muốn nói chuyện với Mặt Trời Thu. Cô không muốn nói chuyện với bất cứ ai hết. Cô chỉ muốn về nhà và cuộn tròn trong ổ của mình, tránh xa tuyết, cái lạnh và các đồng tộc của cô.
                                    “Không có gì cả”, cô meo khẽ. “Trò chỉ lạnh và đói thôi”.
                                    “Tất cả chúng ta đều lạnh và đói”. Ánh nhìn màu hổ phách của Mặt Trời Thu không rời khỏi cô. “Điều đó không cho chúng ta có quyền được thô lỗ hoặc thiếu thận trọng”.
                                    “Trò không hề liều lĩnh!”.
                                    “Trò đã nhìn chằm chằm vào cái hang cáo!” Tiếng meo của Mặt Trời Thu đanh lại vì tức giận. Ánh mắt của ông dữ tợn đến mức Chân Xanh cúi gằm xuống, đôi tai của cô đột nhiên nóng bừng mặc dù trời se lạnh.
                                    “Chân Tuyết sẽ cảm thấy thế nào nếu như trò bị xé thành từng mảnh?” Mặt Trời Thu tiếp tục. “Con bé mới chỉ hồi phục sau cái chết của Hoa Trăng. Con bé không cần trò cũng phải chết”.
                                    Cơn giận lóe lên trong Chân Xanh và cô quắc mắt nhìn ông. “Trò sẽ không chết!”.
                                    “Trò định làm gì?” Mặt Trời Thu thách thức. “Bắt một con cáo rồi mang về nhà làm bữa tối sao?”.
                                    Chân Xanh quay đi với một cái nhún vai.
                                    “Giờ thì ngồi xuống và nói với ta đã có chuyện gì đi”.
                                    Chân Xanh miễn cưỡng trèo lên bên cạnh ông. Cô cảm thấy lạnh và ẩm ướt khi cô ngồi xuống, tiếp xúc với cái rễ cây. “Trò chỉ có một ngày tồi tệ, thế thôi”.
                                    “Dường như mọi ngày đều là ngày tồi tệ với trò”.
                                    Im đi! Im đi!
                                    “Mùa lá trụi”, Mặt Trời Thu bắt đầu.
                                    Duh!
                                    “Mỗi chúng ta đều phải làm hết sức mình để cung cấp cho bộ tộc. Nhưng chưa xa như ta nói, trò thậm chí còn không hề cố gắng. Trò hành động như thể mọi thứ là việc vặt; trò cào cấu thông qua đánh giá của trò, dù ta biết trò có thể làm tốt hơn. Đôi khi ta cảm thấy dường như ta đang lãng phí thời gian của mình khi cố gắng dạy dỗ trò. Trò quá nóng nảy với các đồng tộc của mình, họ đang bắt đầu tránh xa trò. Còn giờ, khi mọi mèo đều phải cố hết sức mình, trò đi săn mặc dù tâm trí của trò tràn ngập những chiếc lông của chim sáo đá và những bàn chân của trò được làm từ đá”.
                                    Những lời nói của ông như gắn cây tầm ma, và Chân Xanh thấy cô thu mình lại khi ông tiếp tục.
                                    “Tại sao các đồng tộc của trò nên chăm sóc cho trò nếu trò không làm như vậy với họ chứ?”.
                                    Đôi mắt cô bắt đầu co giật. “Trò – Trò… ” Giọng cô nghẹn lại rồi kết thúc một cách yếu ớt. “Tất cả mọi thứ đều sai”. Một khoảng im lặng nặng nề. Cô ngước lên khi cô cảm thấy đuôi của Mặt Trời Thu lướt qua hông.
                                    “Trò nhớ Hoa Trăng”, ông meo. “Tất nhiên rồi. Nhưng bà ấy đã chết khi bảo vệ bộ tộc của mình”.
                                    “Bảo vệ ư?” Chân Xanh xù lông lên. “Chúng ta đã tấn công, chứ không phải bảo vệ!”.
                                    “Chỉ để giữ lãnh thổ của chúng ta thôi”.
                                    “Thầy chắc chứ?” Chân Xanh nhìn ông trừng trừng.
                                    Có phải bộ tộc Sao thực sự muốn họ chiến đấu không? Mặt Trời Thu bắt gặp ánh nhìn của cô, không chớp mắt. “Trò có tin rằng chúng ta đang bảo vệ lãnh thổ bộ tộc Sấm khi chúng ta hướng đến trận chiến không?” ông hỏi.
                                    Chân Xanh dừng lại, hồi tưởng, sau đó gật đầu.
                                    “Mọi mèo trong đội tuần tra cũng vậy”. Mặt Trời Thu liếc nhìn xuống đất. “Chúng ta nghĩ chúng ta đã làm như bộ tộc Sao mong muốn. Chúng ta có thể đã đúng. Chúng ta có thể đã sai. Nhưng chiến đấu cho bộ tộc của chúng ta là một phần của luật chiến binh. Dù chúng ta nghi ngờ điều gì, chúng ta không được nghi ngờ luật chiến binh. Khu rừng và các đồng tộc của chúng ta có thể thay đổi nhưng luật chiến binh vẫn được giữ nguyên”.
                                    Chân Xanh chậm rãi thở ra khi Mặt Trời Thu tiếp tục.
                                    “Hoa Trăng biết điều đó. Bà ấy đã chiến đấu và chết một cách dũng cảm”. Mặt Trời Thu búng cái nhìn của mình về phía Chân Xanh. “Những chiến binh chết trong trận chiến. Đó là thực tế. Nhưng họ không rời bỏ chúng ta. Họ gia nhập vào bộ tộc Sao, nơi họ tìm thấy những mèo bạn và họ hàng cũ, và ở đó họ dõi theo chúng ta”.
                                    Chân Xanh liếc nhìn qua những cành cây lên bầu trời sầm tối. Dải ngân hà sẽ sớm xuất hiện. Hoa Trăng thực sự ở đó, đang dõi theo sao? Trái tim cô đau nhói với mong muốn tin rằng đó là sự thật.
                                    “Hoa Trăng muốn trò dũng cảm, giống như bà ấy vậy”, Mặt Trời Thu meo. “Để thực hiện nhiệm vụ của trò, cũng giống như bà ấy đã làm”.
                                    Làm thế nào mà thầy biết? Một tia giận dữ quét qua Chân Xanh. “Thầy nghĩ rằng bà ấy muốn chúng ta chết như bà ấy sao? Không vì gì hết?”.
                                    Mặt Trời Thu quất đuôi xuống, quét đi lớp tuyết ở phía sau. “Chết vì bộ tộc của mình không phải là không gì cả!”.
                                    Chân Xanh cào những chiếc vuốt vào vỏ cây khi Mặt Trời Thu hít một hơi. “Ta cũng ước rằng Hoa Trăng vẫn còn sống”, ông thì thầm, với một nỗi buồn khiến Chân Xanh bất ngờ. Sau đó ông đứng dậy rồi rũ tuyết trên đuôi của mình. “Nhưng bà ấy không thể, và trò cũng không thể đau buồn mãi được. Bộ tộc của trò cần trò. Hãy tập trung hơn vào việc huấn luyện của trò đi”. Tiếng meo của ông gấp gáp khi ông nhảy xuống từ cái rễ cây. “Điều đó sẽ cho trò vài thứ khác để nghĩ đến”.
                                    Mình không muốn nghĩ đến bất kì điều gì khác! Hoa Trăng không phải là một cái gai trong bàn chân mình để được lấy ra và quên lãng! Chân Xanh nhảy xuống khỏi cái rễ, những bàn chân của cô tê cứng vì cái lạnh đến nỗi cô đã đáp xuống một cách vụng về.
                                    Mặt Trời Thu liếc nhìn xung quanh cô. “Trò không sao chứ?”.
                                    “Tất nhiên!” Cô đứng thẳng lên. Cô cho ông thấy. Cô muốn là lính nhỏ giỏi nhất mà ông đã từng thấy. Nhưng cô sẽ không quên Hoa Trăng.
                                    Khi ông dẫn cô qua những hàng cây, Mặt Trời Thu liếc nhìn bầu trời. Mặc dù mặt trời vẫn chưa lặn, nhưng trăng đã lên, tròn và lốm đốm trên nền trời xanh nhạt.
                                    “Ta sẽ đưa trò đến buổi Tụ Họp đêm nay”, ông meo. “Mặc dù ta không chắc là trò xứng đáng”.
                                    Vậy thì đừng bận tâm. Chân Xanh cắn lại những lời nói.
                                    “Điều đó tốt cho trò để thấy các bộ tộc khác và để nhận biết họ trong hòa bình cũng như trong chiến đấu”.
                                    Yeah, đúng rồi! Nhận biết họ! Các bộ tộc khác gần như không nói chuyện với họ. Kể từ sau trận chiến họ xem bộ tộc Sấm như những con cú không đáng tin, quở trách họ mọi cơ hội mà họ có về việc “hèn hạ” tấn công và phá hủy nguồn cung ứng thuốc của bộ tộc Gió. Bộ tộc Bóng Tối thậm chí còn đề nghị họ phải trả mồi cho bộ tộc Gió để bồi thường nữa.
                                    “Trò không biết lí do tại sao chúng ta vẫn cứ đi”, Chân Xanh lẩm bẩm. “Các bộ tộc khác ghét chúng ta”.
                                    Mặt Trời Thu dừng lại ở rìa khe núi. “Cứ để họ chế nhạo”. Những sợi lông dựng lên dọc theo xương sống của ông. “Chúng ta cũng bị thiệt hại. Da Đá đã chuyển đến hang mèo già, và vết thương của Bàn Chân Báo mới chỉ được chữa lành”.
                                    Và Hoa Trăng đã chết. Chân Xanh âm thầm nói với ông điều đó, nhưng vị thủ lĩnh trợ tá chỉ trượt những bàn chân của mình lên rìa khe núi rồi bắt đầu nhảy xuống vách núi.
                                    “Đừng lo”, ông gọi qua vai khi Chân Xanh nhảy xuống phía sau ông. “Điều gì đó sẽ xảy ra sớm thôi, và họ sẽ quên trận chiến. Không có gì vẫn như cũ trong quá lâu đâu”.
                                    Chân Xanh theo ông xuống khe núi rồi đi dọc theo con đường dẫn đến hàng rào kim tước. Khi họ bước vào khu trại, sự quen thuộc của nhà xoa dịu Chân Xanh. Trảng trống cảm giác được che chở, bảo vệ khỏi cơn gió, và sau khi đi qua khu rừng cô có thể cảm thấy những bàn chân của mình một lần nữa.
                                    Có lẽ Mặt Trời Thu đúng. Có lẽ Hoa Trăng đang dõi theo cô từ bộ tộc Sao, mong muốn cô trở thành chiến binh giỏi nhất và dũng cảm nhất. Vậy nếu như Đuôi Bão phớt lờ cô thì sao? Thay vào đó cô muốn làm Hoa Trăng tự hào. Cô chỉ được dũng cảm, chỉ được trung thành, và chỉ sẵn sàng chết cho những gì cô tin tưởng.
                                    Lần đầu tiên trong nhiều mủa trăng, một vài gánh nặng trong trái tim Chân Xanh đã được gỡ bỏ. Cô hít một hơi thật sâu và cảm thấy không khí lạnh giá làm khô phổi của cô, nhắc nhở cô rằng đây là mùa lá trụi, khi bộ tộc của cô cần cô nhất.
                        #12
                          Mai Huyền Trang 31.03.2014 21:54:01 (permalink)
                          0
                          Chương 11
                           
                                      Chóp tai của Chân Xanh đau nhức bởi cơn lạnh lúc họ đến rìa thung lũng. Ít nhất cô đã có thể lướt trên bề mặt của tơi xốp của tuyết thay vì vật lộn đi qua những chỗ trơn trượt. Những bàn chân của cô như băng, nhưng cuộc chạy qua khu rừng làm hâm nóng dòng máu của cô.
                                      Mặt Trời Thu dừng lại bên cạnh Sao Thông rồi nhìn chằm chằm xuống con dốc với đôi tai phe phẩy và làn khói phả ra phía trước mõm ông. “Bộ tộc Sông không ở đây”, ông meo.
                                      Chân Xanh nếm không khí. “Là bộ tộc Bóng Tối và bộ tộc Gió”. Mùi hương của họ rõ rệt trên lưỡi cô.
                                      Mũi Sao Thông giật giật. “Mùi này cho thấy họ ở đây không lâu”.
                                      “Tôi không thể hình dung ra bất kì mèo nào muốn ra ngoài lâu vào một đêm như thế này cả”, Ria Lông Vũ nhận xét. Lính nhỏ mèo lang y đứng bên cạnh Lông Ngỗng với bộ lông xù ra chống lại cái lạnh.
                                      Chân Sư Tử trượt những bàn chân của cậu lại gần hơn mép thung lũng. “Chúng ta có thể xuống chưa?”, cậu meo.
                                      Đây là buổi Tụ Họp đầu tiên của Chân Sư Tử và Chân Vàng, và gần như Chân Sư Tử đi trước đội tuần tra trên mọi con đường, chỉ tránh đường cho Sao Thông khi vị tộc trưởng tộc Sấm gọi cậu trở lại và bảo cậu ở bên cạnh Gió Lẹ.
                                      Ngài ấy không phải lo lắng cho tất cả chứ?
                                      Chân Vàng đang run rẩy, và Chân Xanh đoán đó không phải chỉ bởi cái lạnh. Cô đã cố gắng để bắt lấy ánh mắt của lính nhỏ để trấn an cô, nhưng ánh mắt của Chân Vàng gắn chặt vào những mèo ở bên dưới, nhộn nhạo giữa bốn cây sồi lớn như những cái bóng nổi trên mặt nước.
                                      “Em không nghĩ rằng ở đó có quá nhiều”, cô hít thở.
                                      Đuôi Đốm Xám vuốt đuôi dọc theo xương sống của lính nhỏ trẻ tuổi, làm mịn bộ lông của cô. “Đừng lo. Đình chiến được duy trì, miễn là trăng tròn còn tỏa sáng”.
                                      Chân Xanh ngước lên. Không có một đám mây rải trên bầu trời, và những ngôi sao tỏa sáng như những vụn băng xung quanh mặt trăng màu sữa tuyệt vời.
                                      Chân Tuyết vòng qua Chân Thảo Nhi, những bàn chân của cô lạo xạo trên tuyết. “Nếu bất kì mèo nào nói bất cứ điều gì về trận chiến với bộ tộc Gió, chị sẽ xé nát chúng ra”, cô tuyên bố. “Chị chán nghe về nó rồi”.
                                      Sao Thông liếc cô một cái nhìn nghiêm khắc. “Không ai xé nát bất kì ai hết”, ông cảnh báo.
                                      “Giờ thì chúng chắc cũng chán rồi”, Gió Bay gầm gừ.
                                      Nanh Lục khịt mũi, hơi thở phả ra. “Bất cứ lí do gì kích động chúng ta”. Ông ra hiệu cho Chân Thảo Nhi bằng đuôi của mình. “Ở lại với ta”, ông nói với lính nhỏ của mình. “Trò gần như đã đánh nhau với một lính nhỏ bộ tộc Bóng Tối lần trước”.
                                      “Thầy luôn luôn nói với trò chỉ những kẻ hèn nhát mới tránh xa một cuộc chiến”, Chân Thảo Nhi phản đối.
                                      Nanh Lục nhìn cậu trừng trừng. “Ta không nói trò không nên đánh cậu ta. Chỉ là không phải ở buổi Tụ Họp. Trò quá bốc đồng đấy”.
                                      “Nhưng cậu ta nói trò trông giống như một mèo con!” Chân Thảo Nhi vặn lại.
                                      “Em trông không giống mèo con vào mùa trăng này mà”, Chân Tuyết meo nhẹ nhàng.
                                      Chân Xanh cắm những móng vuốt cứng của mình vào trong tuyết.
                                      “Chúng ta nên xuống đó”, Mặt Trời Thu khuyên nhủ.
                                      Những đôi mắt lóe lên từ phía trảng trống bên dưới khi những gương mặt háo hứng quay ra theo dõi bộ tộc Sấm xuất hiện.
                                      Sao Thông gật đầu rồi búng đuôi, lao xuống dốc. Trái tim đập nhanh, Chân Xanh nhảy về phía trước. Bộ lông của cô quét qua tấm da của Mặt Trời Thu khi cô chạy theo để bắt kịp. Những bàn chân của cô bị trượt trên tuyết, và cô thấy mình chạy nhanh hơn khi cô cố gắng giữ thăng bằng. Cô chớp mắt chống lại những vụn tuyết văng ra từ các đồng tộc của cô khi họ vật lộn trên con dốc trơn trượt và ầm ầm lao xuống trảng trống. Bộ tộc Gió và bộ tộc Bóng Tối giống như một làn gió luồn qua những chiếc lá.
                                      “Coi chừng!” Một chiến binh bộ tộc Gió nhảy ra tránh né.
                                      “Đây là buổi Tụ Họp, chứ không phải trận chiến!” Một mèo mướp bộ tộc Bóng Tối ngao lên, đôi mắt giống như những vết nứt.
                                      Hai mèo già vật lộn tránh xa khỏi chỗ họ đang chia lưỡi, khạc nhổ cáu kỉnh.
                                      Chân Xanh cảm thấy Chân Tuyết lao vào cô khi cô trượt không phanh, nhào về phía Mặt Trời Thu.
                                      “Coi chừng đấy”. Một tiếng chế nhạo của bộ tộc Gió khiến cô quay xung quanh. “Đó là băng, trong trường hợp cô không nhận thấy”.
                                      Cùng lúc cô nhận ra Tim Ưng. Những sợi ria của ông ta giật giật khi nhìn những mèo bộ tộc Sấm gặp trở ngại. Đây là lần đầu tiên cô nhìn thấy mèo lang y bộ tộc Gió kể từ khi ông ta giết Hoa Trăng, và dòng máu gào thét trong tai của Chân Xanh. Cô không nghe thấy Mặt Trời Thu ở bên cạnh cho đến khi hơi thở của ông phả vào lông tai của cô.
                                      “Bộ tộc Sao sẽ phán xét ông ta”, vị thủ lĩnh trợ tá tộc Sấm thì thầm.
                                      Nhưng nếu chúng ta sai lầm khi tấn công, có lẽ họ sẽ tha thứ cho ông ta…
                                      Chân Xanh nâng cằm lên rồi nhìn chằm chằm vào Tim Ưng, không chùn ngay cả khi ánh mắt của ông ta bắt gặp cô.
                                      “Chà, đó có phải là chiến binh mèo con không nhỉ”, Tim Ưng meo xác nhận. “Cuối cùng thì cô cũng là lính nhỏ sao?”.
                                      Trước khi Chân Xanh có thể trả lời, Sao Thạch Thảo bước đến giữa bọn họ. Bà liếc nhìn ông mèo lang y lốm đốm. “Hãy chờ ở bên cạnh Tảng Đá Lớn”.
                                      Tim Ưng chậm rãi cúi đầu, sau đó bước đi.
                                      “Sao Thông”. Sao Thạch Thảo chào đón vị tộc trưởng tộc Sấm một cách lạnh lùng.
                                      Sao Thông gật đầu. “Sao Thạch Thảo”.
                                      Đôi mắt xanh của Sao Thạch Thảo lóe lên, và bà bước đến gia nhập với các đồng tộc của mình.
                                      “Đó là Đuôi Cao”. Chân Tuyết hất đầu về phía một ông mèo đen trắng đang thì thầm vào tai của Sao Thạch Thảo. “Da Sẻ nghĩ rằng một ngày nào đó ông ta sẽ trở thành tộc trưởng tộc Gió”.
                                      “Tại sao?” Chân Xanh nhìn chằm chằm vào ông mèo bộ tộc Gió. Ông ta nhỏ con như các đồng tộc của mình, nhưng cái đuôi của ông kéo dài về phía những vì sao, dài hơn bất kì của ai mà cô đã từng thấy.
                                      “Ông ta là một chiến binh giỏi, và thông minh”, Chân Tuyết trả lời.
                                      Mắt Đuôi Cao lóe lên về phía bầy mèo bộ tộc Sấm, lấp lánh bởi sự cáo buộc.
                                      Những móng vuốt của Chân Xanh ngứa râm ran bởi sự khó chịu. “Cái cách họ nhìn chằm chằm khiến bất kì ai cũng sẽ nghĩ rằng trận chiến mới chỉ xảy ra ngày hôm qua”.
                                      Chân Tuyết ép mình vào cô. “Đừng để họ có được em”, cô xoa dịu.
                                      “Luôn như thế này sao?” Đôi mắt của Chân Vàng tròn xoe lo lắng.
                                      Chân Sư Tử búng đuôi. “Lí do của sự đình chiến là gì khi mọi mèo đều gắt gỏng chứ? Chúng ta chiến đấu thì tốt hơn đấy”. Cậu xòe những chiếc vuốt của mình ra.
                                      “Có lẽ bộ tộc Sông sẽ thân thiện hơn”, Chân Vàng đánh bạo nói.
                                      “Nếu họ tới đây”. Chân Tuyết lia mắt khắp con dốc phủ tuyết.
                                      Chân Xanh rùng mình. “Có lẽ họ không thể đi qua tuyết được”.
                                      Những móng vuốt cào vào đá và Chân Xanh quay lại để thấy Sao Bách Hương, vị tộc trưởng màu xám của bộ tộc Bóng Tối, đang trèo lên đỉnh của Tảng Đá Lớn.
                                      “Hãy để các bộ tộc tụ tập lại”, ông ngao lên.
                                      “Ai để cho ông ta phụ trách chứ?” Tiếng thì thầm giận dữ của Nanh Lục đến từ đám chiến binh của bộ tộc Sấm.
                                      Bộ tộc Bóng Tối và bộ tộc Gió di chuyển về phía tảng đá.
                                      “Đi thôi”. Sao Thông dẫn bộ tộc của mình về phía trước. Những bàn chân của Nanh Lục đá lên tuyết khi ông đi theo vị tộc trưởng của mình.
                                      Chân Xanh cảm thấy biết ơn bởi sự ấm áp của các đồng tộc khi họ quần tụ lại trong bóng râm của Tảng Đá Lớn, hơi thở của họ dâng lên như hơi nước từ ánh mặt trời ấm áp.
                          Chân Vàng ngước nhìn lên tảng đá khổng lồ, lấp lánh bởi sương giá. “Làm thế nào mà họ leo được lên đó?”.
                                      Bộ lông màu xám đậm của Sao Bách Hương sáng rực như tảng đá được đánh bóng khi Sao Thông nhảy lên bên cạnh ông. Sao Thạch Thảo theo sau, ngồi cách một khoảng ngắn so với vị tộc trưởng tộc Sấm; bộ lông của bà xù ra và mõm của bà nhăn lại khi một mùi hôi khó chịu xúc phạm bà. Gió Bay lách qua đứng đầu bầy mèo tộc Sấm. “Chúng ta không thể bắt đầu mà không có bộ tộc Sông được”, anh kêu gọi.
                                      “Chúng ta có nên ngồi đây và chết cóng vì chờ đợi không?” một chiến binh tộc Bóng Tối kêu trở lại, đôi mắt màu xanh lá cây lấp lánh từ bộ lông đen tuyền.
                                      Sao Thạch Thảo nghiêng người về phía trước. “Chúng ta hãy bắt đầu đi”.
                                      Những tiếng thì thầm chấp thuận tăng lên từ các bộ tộc khác.
                                      “Ít nhất thì chúng ta có thể về nhà sớm hơn”, Chân Tuyết thì thầm vào tai của Chân Xanh.
                                      Khi Sao Bách Hương đứng lên, một tiếng ngao vọng tới từ sườn đồi phía bên ngoài những cây sồi.
                                      “Đợi đã!” Đuôi Đốm Xám kêu gọi, duỗi dài những chân sau của cô. “Bộ tộc Sông đến rồi!”.
                                      Qua những cành cây trụi lá của những cây sồi, Chân Xanh có thể nhìn thấy dòng mèo hướng về phía trảng trống. Họ chạy tung tuyết khi lao xuống sườn đồi. Những bàn chân của họ san phẳng tuyết khi họ dừng lại ở trảng trống.
                                      Sao Bách Hương dõi theo qua đôi mắt nheo lại khi Sao Mưa Đá nhảy lên Tảng Đá Lớn. Bộ tộc Sông lặng lẽ tràn qua xung quanh bộ tộc Sấm rồi nép mình vào họ, những bộ lông của họ lạnh và ẩm ướt, cho đến khi mùi tanh của cá làm Chân Xanh chóng mặt.
                                      Chân Tuyết cọ mũi mình bằng một chân. “Họ không thể đi và sưởi ấm với bộ tộc Bóng Tối sao?” cô càu nhàu. “Hay ít nhất là giữ hơi thở có mùi của họ lại”.
                                      Chân Xanh ngậm miệng lại để cô không thể nếm được mùi vị. Ít nhất thì bộ tộc Sông đã không đối xử với họ như thể họ bị bệnh ho đờm xanh. Nhưng tại sao họ tới muộn vậy? Cô nhìn lên các vị tộc trưởng, chờ đợi Sao Mưa Đá giải thích. Nhưng vị tộc trưởng tộc Sông chỉ gật đầu chào hỏi các vị tộc trưởng khác.
                                      “Chúng ta bắt đầu thôi”, ông meo, vẫn còn thở dốc.
                                      Chân Xanh chớp mắt. Các vị tộc trưởng không hề tin tưởng nhau, thậm chí dưới sự đình chiến trong ánh trăng tròn, họ sẽ không đưa ra bất cứ thứ gì sao?
                                      Một thứ gì đó nặng nề đẩy Chân Xanh từ phía sau. Những bàn chân trước của cô trượt trên mặt đất băng giá, và cô gần như mất thăng bằng. Cáu kỉnh, cô quay đầu xung quanh. “Coi chừng!”.
                                      Một cậu mèo mướp xám chắc nịch ngồi phía sau cô.
                                      Đồ óc chuột vụng về! “Cậu gần như đẩy tôi-” Cô ngưng lại giữa tiếng rít. Miệng của anh mèo mướp trông như bị xoắn lại, như thể chuẩn bị rơi xuống. Cô nhìn chằm chằm, ngạc nhiên vì nó khiến cho cậu ta trông trở nên kì lạ thế nào.
                                      “Chào”, anh mèo mướp meo. “Tôi là Chân Xoắn”.
                                      “Chân Xoắn?” Anh ta nhìn quá to lớn để vẫn mang tên của một lính nhỏ, nhưng chắc chắc không phải do chân của anh ta bị xoắn.
                                      Anh nhún vai. “Tôi đoán tên chiến binh của tôi sẽ là Hàm Xoắn”, anh đùa cợt.
                                      Anh ta là một lính nhỏ! Chân Xanh cố nghĩ điều gì đó để nói với anh mà nghe có vẻ không thô lỗ.
                                      “Trừ phi” – anh búng đuôi dưới mũi cô – “đuôi của tôi cũng bị như vậy. Vậy thì Sao Mưa Đá có thể phải suy nghĩ lại”.
                                      Chân Xanh dịch chuyển những bàn chân của mình. Nghĩa vụ của anh là hài hước sao?
                                      Trái tim cô thắt lại khi Chân Xoắn nhún vai rồi quay đi, đôi mắt anh tối sầm lại. “Tôi biết các mèo sẽ nhìn chằm chằm vào tôi”.
                                      Chân Xanh cảm thấy nóng bừng bởi cảm giác tội lỗi. “Tôi xin lỗi. Anh làm tôi ngạc nhiên, chỉ vậy thôi”.
                                      “Tôi nên quen với điều đó”. Chân Xoắn nâng cằm lên. “Cho đến khi tất cả mọi mèo quen với tôi. Sự tinh nghịch trở lại trong đôi mắt của cậu. “Ít nhất thì không có ai quên tên của tôi được”, cậu meo hớn hở. “Của cậu là gì?”.
                                      “Chân Xanh”.
                                      Chân Xoắn ngồi lên đùi của mình rồi nhìn cô từ trên xuống dưới. “Cậu không phải xanh lắm”, anh xem xét.
                                      Chân Xanh kêu khẽ. “Tôi nhìn xanh hơn trong ánh sáng ban ngày”, cô trêu chọc.
                                      Chân Xoắn nhìn xung quanh các bộ tộc. “Đây là buổi Tụ Họp đầu tiên của cậu sao?”.
                                      Chân Xanh lắc đầu.
                                      “Vậy cậu có biết chuyện gì đang xảy ra không?” Chân Xoắn meo. “Các vị tộc trưởng nói về chuyện gì vậy?”.
                                      “Nếu cháu lắng nghe, cháu có thể tìm ra!” một chiến binh bộ tộc Sông rít lên bên tai Chân Xoắn.
                                      Chân Xoắn cúi xuống và hạ thấp tiếng meo của anh thành tiếng thì thầm. “Vị nào là Sao Thông vậy?”.
                                      Chân Xanh búng đuôi về phía vị tộc trưởng tộc Sấm, nhưng cô không thể rời mắt khỏi Chân Xoắn. Tại sao anh ta không được đến buổi Tụ Họp trước đó? Anh ta hẳn là lính nhỏ được nhiều mùa trăng rồi. “Tại sao anh không đến đây trước kia?”.
                                      “Tôi thành lính nhỏ khá muộn”, anh thì thầm. “Tôi là một đứa trẻ khá ốm yếu”. Lồng ngực cậu phập phồng. “Dù không còn nữa”. Anh liếc nhìn lại các đồng tộc của mình. “Tôi nghĩ tôi gây ngạc nhiên cho toàn thể bộ tộc vì phát triển to lớn như thế này”.
                                      Những sợi ria của Chân Xanh co giật. Cô thích anh mèo này.
                                      “Im nào!” Lần này Đuôi Đốm Xám là mèo cúi xuống. “Các vị tộc trưởng đang nói”.
                                      “Xin lỗi”. Mắt Chân Xoắn lấp lánh bởi sự nghịch ngợm. Anh chờ đợi thời điểm Đuôi Đốm Xám chuyển sự chú ý trở lại về phía Tảng Đá Lớn, sau đó thì thầm vào tai của Chân Xanh. “Vị nào là Sao Thạch Thảo?”.
                                      “Mèo nhỏ con ấy. Sao Bách Hương ở bên cạnh bà ta”. Cô hất đuôi từ chỗ các vị tộc trưởng sang nhóm các mèo lang y đang tụ tập ở bên cạnh tảng đá. “Đó là Lông Ngỗng, mèo lang y của chúng tôi, còn bà mèo trắng là Ria Ngải, mèo lang y của bộ tộc Bóng Tối”. Cô rùng mình. “Còn kia là Tim Ưng”.
                                      “Cậu không thích ông ta à?”.
                                      “Ông ta đã giết mẹ tôi”.
                                      Chân Xanh cảm thấy đuôi của Chân Xoắn cọ nhẹ lên má cô, sau đó lướt đi.
                                      “Các vị thủ lĩnh trợ tá đâu?”, anh hỏi.
                                      Mặt Trời Thu liếc nhìn qua vai. “Vị thủ lĩnh trợ tá của bộ tộc Sấm ở ngay trước mặt cậu, và ông ấy sẽ ghim những sợi ria của cậu lại nếu cậu không làm như cậu nói và trở nên im lặng!”.
                                      Chân Xanh co rúm lại, sau đó thấy Chân Xoắn đảo mắt. Không có gì khiến mèo này bối rối sao? Một tiếng rì rầm ngột ngạt, cô quay lại để theo dõi các vị tộc trưởng.
                                      “Chúng tôi đã kịp bổ sung nguồn cung ứng thuốc của chúng tôi”. Đôi mắt bà lóe lên về phía bầy mèo tộc Sấm. “Và tất cả mèo già và mèo con của chúng tôi cuối cùng cũng đã hồi phục từ cuộc tấn công”.
                                      Mặt Trời Thu gầm gừ. “Chúng tôi chỉ chiến đấu với các chiến binh! Không có mèo già hay mèo con nào bị tấn công hết!”.
                                      “Ta xin lỗi”. Đôi mắt của Sao Thạch Thảo lấp lánh. “Ta muốn nói, những mèo con và mèo già của chúng tôi cuối cùng đã phục hồi khỏi cơn sốc từ việc bị xâm lăng mà không hề cảnh báo và nhìn thấy những mèo thân của họ bị tấn công tàn bạo trong chính những chiếc ổ của mình thôi”.
                                      Tiếng gầm rít vang lên trong cổ họng của Mặt Trời Thu, nhưng Sao Thạch Thảo bỏ qua nó. “Những con mồi vẫn chạy rất tốt bất chấp trời tuyết”.
                                      Chân Xanh nheo mắt. Bộ lông của vị tộc trưởng tộc Gió có vẻ bóng bẩy, nhưng nó được treo trên khung xương nhỏ bé của bà, hiện rõ những cái xương ở bên dưới.
                                      “Bộ tộc được ăn đầy đủ”.
                                      Bà ta đang nói dối.
                                      Nanh Lục gầm gừ. “Tôi cho rằng đó là lí do vì sao các vị dừng việc đi săn trên lãnh thổ của chúng tôi đúng không?” Ông nhìn chằm chằm vào Sao Thạch Thảo. Chân Xanh cứng người lại. Ông ấy đang thách thức bà ta phải thừa nhận rằng đó là trận chiến để cảnh cáo bộ tộc Gió.
                                      “Bọn ta chưa bao giờ đi săn trên đất của mi”, Sao Thạch Thảo phỉ nhổ. “Đừng cố gắng để biện minh cho cuộc tấn công hèn hạ của các ngươi nữa!”.
                                      Chân Xanh cảm thấy bộ lông xù ra xung quanh bà khi những tiếng lầm bầm lan qua tất cả các bộ tộc. Nanh Lục xẹp tai xuống. Ông ấy rõ ràng nóng lòng đánh nhau. Và bởi những tiếng thì thầm đen tối từ các bộ tộc khác, nên họ cũng vậy. Những cái bụng trống rỗng đã khiến mọi mèo tức giận và bồn chồn. Bầy mèo thay đổi chỗ ngồi, và không khí lạnh giá dường như bẻ gãy sự thất vọng của họ.
                                      “Cuộc tấn công của bọn ta không phải là vô cớ!” Đuôi Bão gầm gừ.
                                      “Bọn mi đã phá hủy nguồn cung ứng thuốc của một bộ tộc đấy!”.
                                      Một ông mèo mướp sẫm màu, đôi mắt màu vàng rực sáng, đang nhìn chằm chằm vào Đuôi Bão từ giữa các chiến binh của bộ tộc Bóng Tối. Chân Xanh liếc nhìn lo lắng vào các vị tộc trưởng. Họ sẽ ngăn chặn cơn thịnh nộ đang dâng lên dường như định nhấn chìm thung lũng như thế nào? Sao Thạch Thảo chớp mắt rồi bước lại từ mép tảng đá. Sao Bách Hương theo dõi bầy mèo qua đôi mắt nheo lại trong khi Sao Thông và Sao Mưa Đá dịch chuyển những bàn chân của mình. Dường như không ai muốn là mèo đầu tiên cho thấy sự yếu kém bằng cách cố gắng xoa dịu những bộ lông xù cả. Cơn báo động bắn qua Chân Xanh, và bộ lông của cô dựng lên dọc theo xương sống.
                                      “Bộ tộc Sao vĩ đại! Trời lạnh quá!” Chân Xoắn ép sát vào phía cô. Chân Xanh co rúm lại, tìm kiếm xung quanh để xem có bất kì đồng tộc nào của họ đang nhìn trừng trừng vào họ vì trở nên quá gần gũi không. Nhưng mọi mèo đều tập trung vào Tảng Đá Lớn, theo dõi xem các vị tộc trưởng sẽ làm gì tiếp theo. Chân Xanh thư giãn. Sự ấm áp từ bộ lông của Chân Xoắn và làn gió từ tiếng meo của anh làm mượt bộ lông của cô. Cô đang quá nhạy cảm.
                                      Sao Thông bước về phía trước. “Bộ tộc Sấm đang trở nên thịnh vượng bất chấp cả tuyết”, ông tuyên bố. “Chúng tôi có hai lính nhỏ mới, Chân Sư Tử và Chân Vàng”.
                          Chân Vàng cúi đầu ngượng ngùng giữa các đồng tộc của cô, trong khi Chân Sư Tử nghển cổ để cố gắng phù hợp với chiều cao của Gió Lẹ. Đôi mắt của cậu tỏa sáng bởi niềm tự hào, nhưng khi các bộ tộc khác không quay sang để chúc mừng cậu, cậu gập mình bên cạnh mèo bảo trợ của mình, tiu nghỉu.
                                      “Chúng tôi cũng có hai chiến binh mới”, Sao Thông tiếp tục. “Bàn Chân Báo và Da Vá!” Các bộ tộc vẫn giữ nguyên sự lạnh nhạt của họ. Sao họ có thể nhỏ mọn như thế chứ? Tất cả bọn họ đều biết việc trở thành chiến binh quan trọng như thế nào mà!
                                      “Những chiến binh và các lính nhỏ trẻ tuổi của chúng tôi đang tiến triển rất tốt trong khóa huấn luyện của họ, và các mèo già của chúng tôi được ăn uống đầy đủ”. Sao Thông nói như thể ông không hề nhận ra sự lạnh nhạt của các thị tộc khác.
                                      Chân Xanh liếc nhìn Chân Xoắn, không thoải mái với những lời nói dối của Sao Thông khi cô nhớ đến cái bụng teo tóp của Ria Cỏ. Nhưng Chân Xoắn đang bận rộn nhìn chăm chú lên Tảng Đá Lớn khi vị tộc trưởng của cậu nối tiếp Sao Thông.
                                      Sao Mưa Đá nâng mõm lên. “Bộ tộc Sông được tự do khỏi bọn Hai Chân từ khi tuyết rơi”.
                                      Những tiếng thì thầm của sự hài lòng gợn lên qua bầy mèo của bộ tộc Sông.
                                      “Ngoại trừ những đứa con nít Hai Chân kia!” Đốm Rái Cá kêu lên từ phía sau. Lông Cú trả lời đồng tộc của mình. “Chúng sẽ không trở lại một thời gian thôi!”.
                                      Chân Xoắn rù rừ bên cạnh Chân Xanh. “Điều đó sẽ dạy chúng cách trượt băng thôi!”.
                          Chân Xanh hổn hển. “Bọn chúng có ngã không?” Suy nghĩ về việc lao qua băng trong bóng tối, làn nước lạnh cóng khiến cô run rẩy.
                                      “Chỉ có bàn chân của chúng bị ướt thôi”, Chân Xoắn nói với cô. “Óc chuột thật! Mọi đứa trẻ của bộ tộc Sông đều biết tránh xa lớp băng trừ khi một chiến binh đã thử nghiệm trước”.
                                      Sao Mưa Đá búng đuôi. “Việc bắt cá vẫn tốt bất chấp băng giá”. Ánh mắt của ông quét qua bộ tộc của mình, sau đó cố định trên một mèo. “Và chúng tôi có một chiến binh mới. Hãy chào đón Tim Cây Sồi!” Bộ tộc Gió và bộ tộc Bóng Tối reo hò.
                                      Sao họ dám? Sự tức giận lướt qua Chân Xanh. Da Vá yên lặng nhìn chằm chằm về phía trước, đôi vai của anh đông cứng. Bàn Chân Báo thì cau có nhìn qua vai về phía vị chiến binh mới của bộ tộc Sông.
                                      “Đó là em trai của tôi”.
                                      Tiếng meo của Chân Xoắn khiến Chân Xanh bất ngờ.
                                      “Ai cơ?”.
                                      “Tim Cây Sồi”, Chân Xoắn giải thích. “Cậu ấy là mèo cùng lứa với tôi”.
                                      Chân Xanh duỗi thẳng những chân sau của mình ra để có tầm nhìn tốt hơn về phía anh mèo, nhưng chỉ thấy duy nhất chóp tai màu nâu đỏ của anh ta.
                                      “Cậu ấy thật tuyệt vời”, Chân Xoắn kêu khẽ. “Cậu ấy đã bắt được một con cá trong ngày đầu tiên là lính nhỏ”.
                                      Tôi thì bắt được một con sóc đấy. Chân Xanh cảm thấy bản thân mình đang ganh đua.
                                      “Cậu ấy nói rằng khi cậu ấy trở thành tộc trưởng, cậu ấy sẽ để tôi làm thủ lính trợ tá”.
                                      Khiêm tốn làm sao! “Tôi có một chị gái”, Chân Xanh tuyên bố. Cô hất đầu về phía Chân Tuyết, mèo ngồi bên cạnh Da Sẻ, cách một cái đuôi. “Chị ấy cũng là một thợ săn xuất sắc”.
                                      “Có lẽ khi cả hai trở thành tộc trưởng, chúng ta sẽ cùng nhau thành thủ lĩnh trợ tá đấy”, Chân Xoắn meo.
                                      Thủ lĩnh trợ tá? Lí do gì để trở thành thủ lĩnh trợ tá chứ? “Tôi muốn trở thành tộc trưởng!”.
                                      Chân Xoắn nhìn cô ngạc nhiên, sau đó phá vỡ bằng một tiếng thì thầm. “Tất nhiên rồi”.
                                      Chân Xanh nhảy dựng lên khi bàn chân của Đuôi Đốm Xám búng qua tai cô rồi đến tai Chân Xoắn.
                                      “Im nào!” Giọng Đuôi Đốm Xám nghe chu chéo. “Phải nói các mèo bao nhiêu lần đây?”.
                                      “Xin lỗi”. Chân Xanh cúi đầu, sau đó ngoan ngoãn nâng ánh nhìn của mình lên Tảng Đá Lớn một lần nữa.
                                      Sao Bách Hương đang nói. Bộ tộc của ông ta đang theo dõi ông ta, những đôi vai của họ cứng lại.
                                      “Thật buồn rằng khi chúng tôi phải thông báo thủ lĩnh trợ tá của chúng tôi, Răng Đá, được chuyển đến hang mèo già”.
                                      Một ông mèo mướp gầy gò, màu xám, đứng dưới chân tảng đá, gật đầu trịnh trọng khi bộ tộc của ông gọi tên mình.
                                      “Ông ta trông không già lắm”, Chân Xanh thì thầm với Chân Xoắn.
                                      “Một chút thôi”. Chân Xoắn nghẹn ngào trở lại trong tiếng rì rầm.
                                      Nhầm lẫn, Chân Xanh nhìn lại về phía ông mèo màu xám và nhận thấy những chiếc răng của ông cuộn tròn dưới mép như những chiếc móng vuốt. Cô huých nhẹ Chân Xoắn. “Ông ta không thể giúp được!” Nhưng có một tiếng rì rầm trong cổ họng của cô.
                                      “Da Rách sẽ thay thế ông ta”, Chân Xoắn tiếp tục.
                                      Một chiến binh màu nâu sẫm thập thò từ đám đông của bộ tộc Bóng Tối vào trong ánh trăng phía dưới tảng đá. Ông ta lớn hơn nhiều so với Răng Đá, mèo bị đẩy vào cái bóng của mặt trăng bởi vị thủ lĩnh trợ tá mới, đột nhiên trông có vẻ xanh xao và gầy gò.
                                      Lông của Chân Xanh đã xẹp xuống theo xương sống. Cô không thích dáng vẻ của Da Rách. Ông ta gần như không nhìn nhận Răng Đá, mèo gập bụng lại khi Da Rách đong đưa cái đầu xung quanh, chấp nhận những tiếng ngao đồng thuận của các đồng tộc của mình.
                                      “Da Rách! Da Rách!”.
                                      Mắt Ria Lông Vũ nheo lại thành một đường chỉ khi anh nhìn Da Rách. Sự bất an của Chân Xanh tăng lên. Phải chăng lính nhỏ mèo lang y biết sự thay đổi này báo hiệu cho những rắc rối? Cô liếc nhìn về phía Lông Ngỗng để tìm kiếm vài manh mối, nhưng ông mèo lang y tộc Sấm dường như đang nhìn chằm chằm lơ đãng vào những cái cây.
                                      Ria Ngải cổ vũ ầm ĩ cho Da Rách. Một mèo trẻ reo hò cùng với bà.
                                      Lính nhỏ của bà ta ư?
                                      Nhưng mèo trẻ trông không giống như một mèo tộc Bóng Tối. Với bộ lông dày màu xám, cái mặt bè bè, và đôi mắt to màu hổ phách, cô đứng giữa những đồng tộc lông mượt, mõm bóng của mình. Khi Chân Xanh dõi theo, cô mèo xám dừng lại rồi chuyển ánh nhìn về phía Chân Xanh. Chân Xanh dường như ngừng thở một lúc trước khi cô mèo xám quay đi rồi quay lại chúc mừng đồng tộc của cô.
                                      Phải như thế nào để được như bộ tộc Bóng Tối? Để chúc mừng cho một chiến binh tộc Bóng Tối ư? Bộ tộc Sấm chỉ có thể gặp gỡ ba bộ tộc khác mỗi lần trăng tròn, nhưng Chân Xanh nhận ra rằng cô sẽ không bao giờ thực sự biết họ, không bao giờ hiểu được lòng trung thành của họ và những liên kết đã kết nối họ với các đồng tộc của mình chặt chẽ như cô đối với các đồng tộc của cô.
                                      Cô chợt nhận ra sự chúc mừng đã lắng xuống khi các vị tộc trưởng nhảy ra khỏi Tảng Đá Lớn. Buổi Tụ Họp đã kết thúc, và bầy mèo đang rã ra thành từng nhóm tách biệt rồi hướng về phía con dốc dẫn trở lại lãnh thổ của họ. Cô quay sang nói lời tạm biệt với Chân Xoắn, nhưng anh đã chạy đi sau một chiến binh đốm to lớn. Anh liếc nhìn qua vai rồi nháy mắt với cô trước khi biến mất trên con dốc tăm tối.
                                      “Chúng ta không chia lưỡi nữa sao?” Chân Xanh nhìn Gió Lẹ. “Cháu biết bây giờ các bộ tộc khác không thích chúng ta, nhưng chúng ta thường chia lưỡi với bộ tộc khác mà”.
                                      Gió Lẹ rùng mình. “Đêm nay lạnh quá”. Bộ lông của bà xù ra, bà theo sau Nanh Lục và Đuôi Bão, những mèo đã bước đi giữa những cây sồi lớn.
                                      Khi Chân Xanh đứng dậy, một bộ lông lướt qua cô.
                                      “Ai vậy?” Đôi mắt của Chân Tuyết lấp lánh dưới ánh trăng.
                                      “Ai cơ?” Chân Xanh chớp mắt.
                                      “Anh mèo bộ tộc Sông mà em đã nói chuyện ấy?” Chân Tuyết ám chỉ.
                                      “À!” Chân Xanh hiểu ra. “Đó là Chân Xoắn. Anh ấy là một lính nhỏ”.
                                      “Anh ta đủ lớn để thành một chiến binh rồi”.
                                      “Anh ấy bắt đầu khóa huấn luyện của mình hơi muộn”, Chân Xanh giải thích.
                                      “Nghe có vẻ như các mèo đã biết nhau khá rõ nhỉ”. Tiếng meo của Chân Tuyết đượm lời buộc tội.
                                      “Thì sao?”.
                                      Chân Tuyết nhún vai. “Em nên cẩn thận về việc thân thiện với những mèo đến từ các bộ tộc khác”.
                                      “Bọn em chỉ tán gẫu thôi”, Chân Xanh phản đối. “Đó là một buổi Tụ Họp. Có một cuộc ngưng chiến. Chúng ta có nghĩa vụ trở nên thân thiện”.
                                      “Không phải thân thiện kiểu đó”. Chân Tuyết khịt mũi. “Từ những gì chị nhìn thấy, thậm chí Mặt Trời Thu không thể khiến hai mèo im miệng được”.
                                      Chân Xanh quật đuôi. “Chỉ vì em nói chuyện với mèo khác không có nghĩa là em đang tán tỉnh anh ta giống như chị làm với Chân Thảo Nhi đâu”.
                                      Chân Tuyết rít lên. “Em chỉ ghen tị thôi!”.
                                      “Ghen vì chị với Chân Thảo Nhi sao?” Chân Xanh nạt lại. “Không đời nào!”.
                                      Nhưng Chân Tuyết đã bước đi, bộ lông xù lên tua tủa, chạy theo sau Da Sẻ.
                                      Mặt Trời Thu ra hiệu từ bên dưới một cây sồi. “Trò có đi không?”.
                                      Chân Xanh vội vã đến bên ông. “Có phải trò đã quá thân thiện với lính nhỏ tộc Sông đó không?”.
                                      “Trò đã quá ồn ào”, Mặt Trời Thu khiển trách nhẹ nhàng.
                                      “Nhưng sẽ ổn khi làm bạn với những mèo đến từ các bộ tộc khác chứ ạ?”.
                                      “Không phải bạn bè, nhưng điều đó có ý nghĩa để hiểu họ. Có nhiều điều chúng ta có thể học hỏi từ một mèo khác, và không chỉ để chống lại họ trong trận chiến thôi đâu”.
                                      “Vậy đó là tất cả quyền được nói chuyện với anh ấy sao?”.
                                      Mặt Trời Thu gật đầu. “Nhưng lần tới, làm ơn để cuộc trò chuyện đó lui lại đi”.
                                      Chân Xanh di di những bàn chân của mình. “Xin lỗi”, cô meo. “Anh ấy chỉ tán gẫu, thế thôi”.
                                      Những sợi ria của Mặt Trời Thu co giật. Ông búng sườn cô bằng đuôi của mình, đẩy cô về phía chân dốc. “Thôi nào, chúng ta hãy trở về nhà trước khi những bàn chân của trò biến thành băng”.
                          <bài viết được chỉnh sửa lúc 03.08.2014 22:21:53 bởi Mai Huyền Trang >
                          #13
                            Mai Huyền Trang 02.04.2014 00:00:09 (permalink)
                            0
                            Chương 12
                             
                                        Mặt trời lấp lánh trên đống tuyết ở rìa khu trại. Sương giá đã biến những cái cây và những bụi rậm thành màu trắng, và những cái cành của chúng trông giống như đám mạng nhện giăng trên bầu trời trong xanh.
                                        Chân Xanh chớp mắt chống lại ánh sáng, đầu cô quay cuồng bởi cơn buồn ngủ.
                                        “Cháu đã bỏ lỡ mồi tươi rồi đấy”, Ria Cỏ kêu gọi. Ông mèo già đang ngồi trong ánh nắng ban mai phía bên ngoài hang của mình cùng với Da Đá, Chấm Hung và Đuôi Chấm.
                                        Da Đá đang liếm nhẹ vào vết sẹo dài trên vai. Ông dừng lại rồi ngước lên. “Đội tuần tra bình minh phát hiện một bầy chim sáo đá và đã mang một ít về nhà”.
                                        Chân Xanh buồn bã nhìn chăm chú vào những chiếc lông nằm rải rác ở chỗ đống mồi tươi. Bụng của cô sôi ùng ục.
                                        Đuôi Bão và Đuôi Đốm Xám đang quét dọn đống tuyết rơi tối qua ở cổng, đẩy tuyết thành đống rồi chất đống nó lại vào chỗ hàng rào kim tước. Chân Vàng và Gió Lẹ làm việc bên cạnh họ, hơi thở của họ phả ra và những bộ lông của họ bết lại bởi tuyết. Chân Xanh rùng mình.
                                        “Sắp tan băng rồi”, Đuôi Chấm hứa.
                                        “Cơn gió ít mùi của những cây thông trong tộc Bóng Tối hơn và nhiều hơn của bộ tộc Sông. Nó sẽ mang lại cơn mưa kéo dài đấy”. Ria Cỏ kẹp chặt cái đuôi xuống dưới những bàn chân của mình hơn. “Một khi tuyết bắt đầu tan chảy, những cái ổ của chúng ta sẽ bị ngâm nước”, ông càu nhàu.
                                        Chân Xanh nhảy khi một cục lông lăn về phía cô rồi dừng lại một cách vụng về trước những bàn chân của cô.
                                        Chân Thơm.
                                        Cô lính nhỏ màu nâu đứng thẳng lên, lông xù ra, khi Tai Nhỏ và Chân Hoa Hồng bắt kịp cô.
                                        Những sợi ria của Chân Hoa Hồng co giật. “Bước di chuyển đẹp đấy”, cô trêu chọc.
                                        Chân Xanh ngước lên khá nhanh khi cô nghe thấy những bước chân phía bên ngoài đường hầm kim tước. Nanh Lục và Da Sẻ đang chạy vào trảng trống, cùng với Chân Thảo Nhi và Da Vá sau gót họ. Những cái đầu của họ ngẩng cao và đôi mắt của họ sáng rực, mỗi mèo đều giữ hai con chuột nhỏ nhưng đầy đặn trong hàm của mình.
                                        Con mồi!
                                        Bụng Chân Xanh lại sôi thêm lần nữa.
                                        Chân Thảo Nhi thả con mồi mình bắt được xuống. “Nanh Lục phát hiện ra cả một ổ đấy!”.
                                        Nhà trẻ rung lên khi Chân Tuyết trượt ra. Những mẩu dương xỉ và rêu cũ được chất đống ở lối vào và bám nhiều hơn trên lông của cô.
                                        “Đó đủ sạch rồi”. Mắt cô sáng lên khi cô phát hiện ra Chân Thảo Nhi, sau đó là mồi tươi. “Chị đã không nhìn thấy nhiều chuột như thế này nhiều mùa trăng rồi!”. Cô chạy băng qua trảng trống rồi cọ vào má của Chân Thảo Nhi.
                                        Chân Thảo Nhi xù lông ngực ra. “Em bắt được ba trong số chúng đấy”.
                                        Mắt Chân Tuyết sáng rực.
                                        Chân Xanh nhìn đi chỗ khác. Chẳng lẽ chị gái cô không thể thấy cậu ta kiêu ngạo như thế nào sao?”.
                                        Lông Ngỗng thơ thẩn bước ra từ đường hầm dương xỉ, cái mũi co giật. “Tôi ngửi thấy chuột”. Ông nhặt một con trên đống mồi rồi ngấu nghiến ăn nó.
                                        Chân Xanh quật đuôi rồi giận dữ cào cấu lên tuyết. Lông Ngỗng chỉ quan tâm đến bản thân mình thôi! Có lẽ nếu ông ta quan tâm đến các đồng tộc của mình hơn, ông ta sẽ không đưa họ vào một trận chiến nguy hiểm như vậy.
                                        “Đó không phải là lỗi của ông ấy”.
                                        Tiếng meo của Mặt Trời Thu khiến Chân Xanh giật mình. “Cái gì không phải cơ?”.
                                        Mặt Trời Thu chớp mắt. “Cái chết của Hoa Trăng”.
                                        “Trò chưa bao giờ nói thế cả!”.
                                        “Nhưng trò nghĩ thế”.
                                        Chân Xanh nhìn đi chỗ khác, không thể nhìn vào ánh mắt của ông.
                                        “Ăn chút gì đi”, ông meo. “Ta sẽ đưa trò đi dạo sau buổi luyện tập”.
                                        Cô nhặt một con chim sẻ từ đống mồi tươi rồi mang nó qua những mảng tầm ma. Co mình lại, cô cắn một miếng. Nó lạnh đến nỗi cô phải làm ấm nó trong miệng trước khi cô có thể nhai. Khi cô ngồi và chờ đợi cho hương vị thấm vào lưỡi mình, cô nghe thấy tiếng meo của chị gái mình từ phía bên kia bụi tầm ma.
                                        “Tránh ra nào!” Chân Tuyết rù rừ thích thú. “Nó nhột đấy!”.
                                        Chân Xanh vểnh tai lên.
                                        Một câu trả lời làm Chân Tuyết im bặt. “Chị mong chờ thứ gì nếu như chị ngồi trên những cái gờ chứ?”.
                                        “Chị không ngồi trên bất kì cái gờ nào cả!”.
                                        Chân Xanh nuốt nước miếng, đứng dậy, rồi bắt đầu leo lên trên cạnh của bụi tầm ma.
                                        “Chà, vậy sao bộ lông của chị lại đầy ắp chúng chứ?”.
                                        “Không có!”.
                                        “Ngồi yên đó trong khi em kéo thứ này ra ngoài”. Tiếng meo khác khó có thể nhận ra, bị bóp méo bởi thứ gì đó.
                                        “Au!” Chân Tuyết kêu lên.
                                        “Được rồi!” Tiếng meo bị bóp méo được chuyển thành tiếng rì rầm. “Giờ thì nhìn chị đã sẵn sàng để đi tuần tra rồi”.
                                        Chân Xanh nhô lên ở phía góc, làm rơi đám sương từ bụi tầm ma. Chân Tuyết quay lại đối mặt với cô, đôi mắt mở to và rất xanh.
                                        “Oh… chào!”.
                                        Chân Xanh nheo mắt lại. Chân Thảo Nhi đang ngồi sát bên chị gái cô với một túm lông trắng dính trên ria của cậu.
                                        “Chân Thảo Nhi đang giúp chị gỡ lông”, Chân Tuyết giải thích.
                                        Cơn tức giận dâng lên trong bụng của Chân Xanh. “Chị đã quên cách tự làm rồi sao?”.
                                        Chân Thảo Nhi nhún vai. “Làm thế nào mà chị ấy chạm được cái gờ bị mắc trên lưng chứ?” Cậu ngồi lại, thư giãn, cằm nâng cao.
                                        Đồ cóc ngạo mạn! “Chị có thể nhận ra điều đó”, Chân Xanh nạt lại.
                                        Chân Thảo Nhi búng cái gờ vào trong bụi tầm ma. “Chị đã không ở quanh đây”.
                                        Chân Tuyết di chuyển những bàn chân của mình. “Sao em không kiểm tra xem các nữ miu có cần em thu thập thêm ít rêu tươi không nhỉ?” cô đề xuất với Chân Thảo Nhi.
                                        Họ trao đổi một cái nhìn hiểu biết khiến Chân Xanh muốn đóng hộp những cái tai của họ.
                                        Lúc Chân Thảo Nhi đi khỏi, cô nhìn chằm chằm vào Chân Tuyết. “Chuyện gì xảy ra giữa chị và cậu ta vậy?”.
                                        “Cậu ấy khiến chị rì rầm”, Chân Tuyết meo.
                                        “Em có thể thấy điều đó”, Chân Xanh gầm gừ.
                                        Mắt Chân Tuyết lóe lên. “Cậu ấy chỉ trở nên hữu ích thôi!”.
                                        “Một sự hữu ích quá nhỏ bé so với vẻ ngoài của nó đấy!”.
                                        “Không điều gì trong luật chiến binh nói rằng những mèo cùng hang không thể trở thảnh bạn cả”, Chân Tuyết nạt trở lại.
                                        “Các mèo trông còn hơn cả bạn bè!” Chân Xanh buộc tội cô.
                                        “Thì sao?” Chân Tuyết nạt. “Cũng không có điều gì trong luật chiến binh nói về điều đó cả”.
                                        “Vậy chị chỉ làm theo luật chiến binh phải không?” Chân Xanh đảo mắt. “Chà, không có điều gì trong luật chiến binh nói về việc ngủ và ăn cả. Có lẽ chị nên đưa chúng vào, chỉ để chị không phá luật chiến binh thôi!”.
                                        Chân Tuyết đảo mắt. “Giờ thì em đang trở nên vô lí đấy”.
                                        Trước khi Chân Xanh có thể trả lời, Mặt Trời Thu bước đến xung quanh bụi tầm ma. “Hai mèo đang tranh cãi về vấn đề gì vậy?”.
                                        Cả hai chị em nhìn trừng trừng vào vị thủ lĩnh trợ tá. “Không gì cả!”.
                                        Ông nheo mắt lại. “Hãy quay trở lại trảng trống. Sắp đến lúc tuần tra rồi”.
                                        Bắn một cái nhìn dữ tợn về phía chị gái mình, Chân Xanh theo ông trở lại xung quanh bụi tầm ma. Con chim sẻ của cô đang nằm trên mặt đất, nhưng cô không cảm thấy đói nữa.
                                        “Ăn nó đi”, Mặt Trời Thu gầm gừ.
                                        Chân Xanh nóng nảy cắn một miếng rồi cáu kỉnh nhai. Ở phía bên kia trảng trống, Chấm Hung đã kết thúc nửa con chuột đồng với những mèo già. Đột nhiên anh ngồi dậy. “Tôi biết làm thế nào để giữ cho ổ của các mèo không bị khô rồi!” anh meo.
                                        “Làm thế nào?” Ria Cỏ nhìn anh chăm chú chờ đợi.
                                        “Có một đám lá dày, sáp trên một bụi cây gần biên giới bộ tộc Bóng Tối”, Chấm Hung nhắc nhở họ. “Nếu chúng ta thu thập chúng lại rồi đan vào những nhánh dương xỉ cũ, chúng sẽ ngăn được việc thấm nước khi băng tan”.
                                        Ria Cỏ kêu khẽ. “Nó hẳn có tác dụng đấy!”.
                                        Chấm Hung đã đứng trên những bàn chân của mình. “Tôi sẽ mang Chân Hoa Hồng đi thu thập một ít ngay bây giờ”.
                                        Chân Hoa Hồng ngẩng đầu lên, đôi mắt tỏa sáng.
                                        “Chúng ta cũng có thể đi không?” Chân Thơm liếc nhìn mèo bảo trợ của cô.
                                        Tai Nhỏ gật đầu. “Càng đông càng tốt”. Ông nhìn về phía Chân Thảo Nhi. “Cháu có muốn gia nhập đội thu thập lá không?”.
                                        Chân Xanh chờ đợi Chân Thảo Nhi giải thích rằng cậu ta là một thợ săn, không phải là một mèo nhặt lá, nhưng cậu ta nhảy cẫng lên. “Vâng, rất sẵn lòng ạ!”.
                                        Chân Tuyết hất đám tuyết. “Trò có thể đi chứ?”.
                                        Da Sẻ ngồi dậy rồi dùng một chân vuốt những sợi ria của mình. “Một cuộc chạy qua khu rừng sẽ làm ấm chúng ta”. Anh gọi vị thủ lĩnh trợ tá tộc Sấm, mèo đang ấn định ở một chỗ đầy nắng phía bên ngoài hang của Sao Thông. “Mặt Trời Thu?”.
                                        “Nghe có vẻ như là một kế hoạch hay”. Mặt Trời Thu đã gật đầu. “Nhưng hãy chắc chắn rằng các mèo sẽ trở lại trước giữa trưa”.
                                        Chân Xanh dõi theo đội tuần tra rời đi, cảm thấy trống rỗng. Không ai mời cô cả. Mặt Trời Thu đã đúng. Thời gian gần đây cô trở nên nóng nảy, không ai trong số những đồng tộc của cô muốn ở bên cô cả.
                                        Cô cắn một miếng chim sẻ của mình, nhưng khó có thể nuốt được.
                                        Chân Xoắn thích mình, cô bướng bỉnh nghĩ.
                                        Hang lính nhỏ rung lên khi Chân Sư Tử cứ đánh hơi. “Đó là mồi sao?” Cậu chớp mắt trong ánh nắng mặt trời khi nhìn vào đống mồi tươi. Đôi mắt của cậu sáng bừng lên trong một khoảnh khắc. Sau đó cậu liếc nhìn xung quanh trảng trống. “Khúc Sơn Ca và Bàn Chân Nhỏ đâu?”.
                                        “Quá cứng người để rời khỏi ổ của họ”, Ria Cỏ nói với cậu. “Cái lạnh này không tốt cho những bộ xương già”.
                                        “Họ chắc đói lắm”. Chân Sư Tử móc những con chuột còn sót lại lên rồi biến mất giữa những cành cây của cái cây đổ. Cậu xuất hiện một vài phút sau đó với bụi tuyết bám trên lông của mình.
                                        Chân Xanh có thể nghe thấy bụng cậu đang sôi. Cô đánh hơi con chim sẻ còn sót lại của mình. “Em có muốn phần còn lại của chị không?”.
                                        Mắt Chân Sư Tử sáng rực. “Vâng, rất sẵn lòng”, cậu meo. “Em đang đói chết đây”. Chỉ khi cậu xong xuôi rồi rửa mặt, cậu mới gọi Gió Lẹ. “Thầy đã hứa dạy trò vài bước chiến đấu đấy!”.
                                        Gió Lẹ gật đầu. “Ta không quên. Chúng ta sẽ đến hõm cát. Ở đó nhiều chỗ hơn”.
                                        Bà búng đuôi qua hông của Chân Vàng. “Cháu có muốn đi với chúng ta không?”.
                                        “Có ạ!”.
                                        “Chân Xanh cũng có thể đi không ạ?” Chân Sư Tử hỏi.
                                        Chân Xanh chớp mắt. Cậu ấy thực sự muốn cô đi với họ sao?
                                        “Bà ấy có thể chỉ cho chúng ta làm thế nào”. Chân Sư Tử nhìn đầy hi vọng vào Chân Xanh. “Vui lòng chứ?”.
                                        Chân Xanh gật đầu.
                                        Mặt Trời Thu đứng dậy. “Ta nghĩ tốt hơn là ta nên đi với các mèo”. Ông vươn mình rồi ngáp. “Ba lính nhỏ có lẽ quá nhiều cho một mèo bảo trợ”.
                                        Gió Lẹ kêu khẽ. “Tôi hoan nghênh vài sự giúp đỡ”.
                                        Mặt Trời Thu dẫn đường qua khu rừng ngập tuyết đến hõm huấn luyện. Trảng trống đã được che phủ bởi tuyết, và lớp mỏng bao phủ mặt đất đỏ đó đã bắt đầu tan chảy thành từng vũng. Chân Xanh chạy xuống con dốc ngắn rồi băng qua trảng trống, đột nhiên cảm thấy vui vẻ hơn. Các bước chiến đấu sẽ làm tất cả ấm lên – và cho cô cơ hội để quên đi việc chị gái cô đang tán tỉnh Chân Thảo Nhi. Cô đã không luyện tập chăm chỉ kể từ khi Hoa Trăng chết, nhưng có lẽ việc giúp đỡ huấn luyện các bạn cùng hang của cô sẽ cho cô một cơ hội để bắt kịp.
                                        “Bà muốn cháu chỉ cho họ thấy gì?” cô hỏi Gió Lẹ.
                                        Chiến binh mướp trắng nghiêng đầu sang một bên. “Ta nghĩ chúng ta sẽ bắt đầu với Chân Sư Tử”.
                                        Chân Sư Tử lao qua hõm cát.
                                        “Cậu ấy cần phải học cách suy nghĩ trước khi lao vào”.
                                        Chân Sư Tử dừng lại rồi quay lại phía mèo bảo trợ của mình. “Nhưng trong một trận chiến, không có thời gian để suy nghĩ đâu!”.
                                        “Trong một trận chiến, kế hoạch là vũ khí quan trọng nhất mà trò có”. Gió Lẹ nhìn Chân Xanh. “Cháu có thể nghiêng nửa bụng không?”.
                                        Chân Xanh gật đầu. Đó là một trong những điều đầu tiên mà Mặt Trời Thu đã dạy cô.
                                        Gió Lẹ bước xuống dốc. “Chỉ cho Chân Sư Tử đi”.
                                        Dừng việc suy nghĩ cô di chuyển qua, Chân Xanh cúi xuống. Tập trung vào mặt đất, cô cúi về phía trước, quay lại như một con rắn, rồi xoay lại, cắm những chiếc vuốt ở chân sau vào bụng của một chiến binh tưởng tượng trước khi lật trở lại trên những bàn chân của mình.
                                        “Em có hiểu không?” cô hỏi Chân Sư Tử.
                                        Nhưng Chân Sư Tử đã lao về phía trước. Cậu quay lại, chụp lấy bản thân mình quá nhanh đến nỗi khi cậu đã cố gắng để xoay, Chân Xanh có thể nói cậu đã mất thăng bằng. Hai chân sau của cậu bay vào trong không trung, vẫy vùng như những cây lau trong gió, và cậu bị đập sườn xuống. “Phân chuột thật!”.
                                        Gió Lẹ tóm lấy gáy của Chân Sư Tử rồi để cậu đứng trên những bàn chân của mình. “Trò nghĩ trò đã làm sai ở đâu?”.
                                        “Trò xoay quá sớm?”.
                                        “Và…?”.
                                        “Và?” Chân Sư Tử lặp lại, cau mày.
                                        Gió Lẹ chuyển ánh mắt sang Chân Xanh. “Cháu đã làm gì trước khi cố gắng di chuyển vậy?”.
                                        Chân Xanh không chắc ý bà là gì. “Cháu cúi xuống”.
                                        “Cháu đã làm gì trong khi cháu cúi xuống?” Gió Lẹ ám chỉ.
                                        Chân Xanh cố gắng nhớ lại. Bước di chuyển quá quen thuộc đến nỗi cô thực sự không suy nghĩ là mình đang làm gì.
                                        Sau đó cô nhận ra rằng, trên thực tế, cô đã suy nghĩ về việc cô đang làm. “Cháu tưởng tượng ra cơ thể của mình thực hiện bước di chuyển. Chỗ mà cháu sẽ kết thúc, làm thế nào để cháu sẽ di chuyển đến đó”.
                                        “Chính xác”, Gió Lẹ kêu khẽ. “Liệu điều đó có ý nghĩa không, Chân Sư Tử?”.
                                        Chân Sư Tử đã cúi xuống, sẵn sàng lặp lại bước di chuyển, nhưng lần này một cái nhìn tập trung hiện lên trong đôi mắt của cậu. Cậu ngập ngừng một lúc lâu hơn, sau đó lao tới, chuyển mình, xoay lại, cào và tiếp đất trên những bàn chân của mình.
                                        “Trò làm được rồi!” Tiếng meo của cậu đắc thắng.
                                        “Rất tốt”.
                                        “Cháu có thể thử không?” Chân Vàng bước về phía họ.
                                        “Cháu có muốn Chân Xanh chỉ lại cho cháu không?”.
                                        Chân Vàng lắc đầu. “Cháu nghĩ cháu hiểu rồi”. Cô cúi xuống. “Nhưng cháu phải hình dung bước di chuyển trước đúng không?”.
                                        “Đúng rồi”.
                                        Chân Xanh căng thẳng, mong rằng cô có thể làm đúng ngay trong lần đầu tiên. Chân Vàng do dự, sau đó ngập ngừng thêm một chút.
                                        “Thôi nào”, Gió Lẹ thúc giục. Chân Vàng ngước nhìn bà.
                                        “Nhưng bà nói suy nghĩ trước khi cử động mà”.
                                        “Không chính xác. Hãy hình dung ra bước di chuyển, sau đó thực hiện nó”, Gió Lẹ hướng dẫn. “Nhưng đừng lãng phí một nửa cuộc chiến để lên kế hoạch trong đầu của cháu”.
                                        “Được rồi”. Chân Vàng nhìn thẳng, sau đó nhảy về phía trước. Cô chuyển mình và xoay khá tốt, nhưng Chân Xanh có thể thấy cô không có sức ở chân sau như Chân Sư Tử.
                                        “Không tồi”, Gió Lẹ nhận xét. “Thời điểm của cháu tuyệt đấy”.
                                        Chân Sư Tử lách qua phía trước mèo cùng lứa với mình. “Trò có thể thử nó lên Chân Xanh chứ?”.
                                        Gió Lẹ gật đầu. “Ý hay đấy”.
                                        Chân Xanh lùi vài bước, chuẩn bị cho cuộc tấn công của Chân Sư Tử. Khi cô đối mặt với cậu ta, cô nhận ra rằng đôi vai rộng của cậu đã phát triển thế nào. Cậu ấy sẽ là một chiến binh mạnh mẽ. Cô chuẩn bị tinh thần khi cậu lao về phía cô rồi để cho cậu ta trượt về phía sau, thực hiện rắn chuyển mình, sau đó xoay lại dưới bụng cô. Cậu đã cố gắng cào cô bằng những chân sau nhưng cô đã nhảy lên, tránh ra, trước khi chúng có thể chạm vào lông của cô. Cô chỉ vừa kịp lúc. Cậu ấy nhanh, nhận định kích thước và sự thiếu kinh nghiệm của cậu, rồi cô đáp xuống mặt đất, nhẹ nhõm khi né được những bàn chân mạnh mẽ của cậu ta.
                                        Mặt Trời Thu bước đến tham gia cùng với họ. “Cháu học nhanh đấy, Chân Sư Tử”. Ông quay sang Chân Vàng. “Ta nghĩ cháu chỉ quá lo lắng về việc làm sao cho đúng thôi”.
                                        Mắt Chân Vàng trở nên tròn xoe. “Nhưng cháu muốn là chiến binh giỏi nhất có thể!”.
                                        “Hãy dựa vào bản năng của mình nhiều hơn”.
                                        Chân Vàng cau mày. “Ý ông là cháu không nên thực hiện các động tác cháu đã được dạy sao”.
                                        “Không chính xác”. Mặt Trời Thu cố gắng giải thích. “Ta nghĩ cháu có thể là chiến binh giỏi hơn nếu cháu vận dụng những gì cháu cảm nhận cùng với những gì cháu đã học được”.
                                        Chân Xanh hiểu những gì ông đang cố gắng để nói với cô lính nhỏ. Những luật lệ đôi khi quá hạn chế. Cô nghĩ đến những sự điều chỉnh động tác khi Mặt Trời Thu dạy cô, để phù hợp với những cái chân ngắn của mình. “Tại sao Chân Vàng không thử tấn công trò”, Chân Xanh đề nghị, “như nghĩ trò là một chiến binh đối địch ấy?”.
                                        “Ý hay đấy”, Mặt Trời Thu meo tán thưởng.
                                        “Cháu có nghĩ cháu có thể thử điều đó không?” ông hỏi Chân Vàng.
                                        Cô ngập ngừng gật đầu.
                                        Chân Xanh bước đi vài cái đuôi rồi quay lại, trưng ra bộ mặt dữ tợn. “Hãy tưởng tưởng chị là một chiến binh bộ tộc Bóng Tối đang đe dọa nhà trẻ”, cô gầm gừ.
                                        Chân Vàng co mình lại. Đôi mắt của cô tối sầm rồi nhếch mép lên gầm ghè. Chân Xanh đã rất ấn tượng. Lính nhỏ trẻ tuổi thực sự trông rất nguy hiểm.
                            Chân Vàng lao đến cô mà không hề do dự. Cô nhanh đến nỗi mà Chân Xanh gần như không có thời gian để né tránh hay lập kế hoạch cho những bước phòng thủ. Trước khi cô tìm ra chỗ Chân Vàng định tấn công, lính nhỏ gập lưng lại, quờ quạng cột sống của cô bằng những cái chân sau. Theo bản năng, Chân Xanh ép mình xuống mặt đất, sau đó bật lên và đẩy Chân Vàng ra. Cô quay lại rồi lao vào cô mèo mướp màu cam, cong người lại với một bàn chân có chủ đích, cào những cái móng vuốt sượt qua tai Chân Vàng.
                            Chân Vàng thét lên trong bất ngờ rồi lăn đi. Chân Xanh bị đóng băng. Cô ngửi thấy mùi máu và thấy sự kinh hoàng cô đã gây ra trên tai của Chân Vàng.
                                        “Chị thực sự xin lỗi!” Cô không hề có ý làm tổn thương lính nhỏ trẻ tuổi.
                                        Nhưng đôi mắt của Chân Vàng sáng lên. “Thật tuyệt!” cô meo. “Chúng ta có thể thử lại lần nữa không?”.
                                        Trở về khu trại, đội thu thập lá đã trở về với một đống lá to như một con nhím. Da Sẻ đang chỉ đạo việc đan những chiếc lá sáp vào nóc hang mèo già. Chân Xanh có thể nhìn thấy tấm da màu trắng của Chân Tuyết khi cô giữ thăng bằng trên cái cây đổ trong khi Chân Hoa Hồng chạy vượt qua cô để đến chỗ chiếc lá khác.
                                        “Chân Vàng!” Tiếng meo kinh hoàng của Đuôi Chấm nghe vang khắp trảng trống. “Đôi tai xinh đẹp của con!” Bà chạy đến bên đứa con của mình rồi bắt đầu liếm vào tai Chân Vàng. Vết xước giờ đã đóng vẩy bởi máu khô, còn Chân Vàng thì cúi đi.
                                        “Không sao đâu!” cô phản ứng.
                                        “Ai đã làm điều này với con?” Đuôi Chấm nhìn chằm chằm cáo buộc vào Gió Lẹ, sau đó là Mặt Trời Thu.
                                        Chân Xanh nhìn chằm chằm vào mặt đất. “Là cháu”, cô lặng lẽ meo.
                                        “Sao cháu có thể chứ?” Đuôi Chấm hỏi.
                                        “Ta nghĩ các mèo đang được huấn luyện, chứ không phải đánh nhau”. Mặt Trời Thu bước đến bên cạnh Chân Xanh. “Chúng tôi đang huấn luyện cho trận chiến”, ông meo. “Đôi khi tai nạn vẫn xảy ra”.
                                        “Nhưng con bé sẽ bị mang sẹo suốt đời!” Đuôi Chấm rền rĩ.
                                        “Tốt thôi”, Chân Vàng meo. “Vết sẹo chinh chiến đầu tiên của con và con thậm chí còn chưa từng ra trận nữa!”.
                                        Đuôi Chấm nhắm mắt lại rồi nâng mặt về phía bộ tộc Sao.
                                        Một giọng nói khác vang lên. “Con bé đã làm tốt khi không trở về với nhiều vết sẹo hơn nếu con bé đánh nhau với Chân Xanh”.
                                        Chân Xanh xoay người và rất ngạc nhiên khi thấy Đuôi Bão dõi theo từ bên cạnh những bụi tầm ma, đôi mắt ông lấp lánh.
                                        “Con bé là một chiến binh tự nhiên”, ông tiếp tục. “Hoa Trăng sẽ rất tự hào về con bé”.
                                        Chân Xanh nhìn chăm chú vào cha mình, kinh ngạc. Ông tự hào về cô ư? Sau tất cả thì ông đã để mắt đến khóa huấn luyện của cô ư? Cô mong mỏi ông nói nhiều hơn, nhưng ông đã quay đầu đi rồi bắt đầu rửa ráy hông mình.
                                        Tiếng rào rào của những tảng đá trên khe núi làm cô giật mình. Những bàn chân đập xuống đất rồi nhảy về phía trảng trống.
                                        Có gì đó không ổn.
                                        “Có xâm lược!” Nanh Lục bắn vào khu trại, bộ lông của ông dựng lên tua tủa.
                                        Da Hét chạy theo sau ông. “Bộ tộc Sông đã vượt băng rồi!” anh ngao lên.
                                        Đôi mắt của Chân Thảo Nhi lấp lánh bởi sự phấn khích khi cậu lao vào khu trại. “Bọn chúng đang cố gắng chiếm gò đá Thái Dương!”.
                                        Sao Thông chạy ra khỏi hang của mình ngay lập tức. “Các mèo có thấy họ không?” ông hỏi.
                                        “Bọn chúng tràn ngập trên những tảng đá!” Nanh Lục rít lên.
                                        “Đuôi Bão!” Sao Thông kêu gọi chiến binh màu xám đến chỗ ông. “Ông dẫn đầu một đội tuần tra. Tấn công từ xa”.
                                        “Nhưng điều đó có nghĩa là chúng sẽ bao vây xung quanh”, Đuôi Bão lập luận. “Trận chiến sẽ thua trước khi chúng ta đến”.
                                        “Không đâu”, Sao Thông cong môi lên. “Chúng ta sẽ cầm chân họ. Một làn sóng thứ hai sẽ kết liễu họ”.
                                        Đuôi Bão gật đầu.
                                        “Mang theo Đuôi Đốm Xám, Tai Nhỏ, Chân Thơm, Mắt Trắng và Chấm Hung”.
                                        Từng mèo một bước về phía trước, bộ lông xù ra khi Sao Thông xướng tên.
                                        “Tiến lên!” Với lời của Sao Thông, Đuôi Bão lao ra khỏi khu trại cùng với đội tuần tra chạy theo sau.
                                        “Nanh Lục, Chân Thảo Nhi, Da Sẻ, Chân Tuyết, Da Hét, Cánh Chòe, Bàn Chân Báo, Mặt Trời Thu và cả Chân Xanh nữa!”.
                                        Chân Xanh lao về phía trước. Cô có thể cảm thấy những cái chân của mình run rẩy.
                                        “Các mèo đi với ta”. Đôi mắt xanh lá cây của Sao Thông tỏa sáng như ngọc lục bảo. “Da Vá, Anh Túc Rạng Đông, Chân Hoa Hồng và Chân Vàng. Chờ ở trên đỉnh khe núi trong trường hợp bộ tộc Sông cố gắng tấn công khu trại”. Ông liếc nhìn xung quanh bộ tộc của mình. “Các mèo còn lại, bảo vệ hang lang y. Điều này có thể là một cuộc trả thù được kích động bởi bộ tộc Gió”.
                                        Cơn hoảng loạn quét qua Chân Xanh. Ngộ nhỡ các bộ tộc cấu kết với nhau để khiến bộ tộc Sấm bị thiệt hại như bộ tộc Gió thì sao? Cô xua ý nghĩ đó đi. Điều đó quá đáng sợ. Bộ tộc Sấm không thể cùng lúc chống lại nhiều hơn một bộ tộc được.
                                        Sao Thông đã lao về phía hàng rào kim tước. Chân Xanh xòe những móng vuốt của mình ra để dễ dàng bám vào tuyết hơn. Mặt Trời Thu cách cô một sợi ria ở phía trước, và cô theo sau những bước chân của ông, chạy nhanh hơn những lúc cô từng chạy trước đó. Cô đã nhìn thấy trận chiến với bộ tộc Gió, thấy các vị chiến binh có thể nổi nóng hành động như thế nào. Cơn hoảng loạn có khả năng nhấn chìm cô khi cô trèo lên khe núi cùng các đồng tộc xô đẩy từ phía sau, khiến những hòn đá và tuyết bay mù mịt khi họ chạy lên đỉnh.
                                        Những lá phổi của cô đau nhức bởi không khí lúc họ chạy qua khu rừng rồi lao ra khỏi những cái cây. Gò đá Thái Dương hiện lên trong nền trời sẩm tối, những phiến đá to lớn biến thành màu đỏ bởi ánh mặt trời rực lửa đang chìm dần ở phía sau. Điều chỉnh tầm mắt để ngăn chặn những tia sáng chói, Chân Xanh chỉ có thể nhìn thấy chỏm của gò đá. Xếp hàng phía trên đó là một hàng mèo tộc Sông, in bóng trên nền trời, những cái đầu ngẩng cao và những cái đuôi quất lia lịa. Cô tìm kiếm Chân Xoắn trong hàng mèo, nhưng chỉ nhận ra tấm da màu hung của Tim Cây Sồi.
                                        Sao Mưa Đá bước ra khỏi hàng mèo tộc Sông, bộ lông của ông trông như ngọn lửa trong ánh mặt trời sắp tắt. Một sai lầm cổ xưa phải được đặt lại ngay!” ông ngao lên. “Những phiến đá này là của chúng ta một lần nữa!”.
                                        “Không bao giờ!” Sao Thông rít lên. “Bộ tộc Sấm, tấn công!”.
                            #14
                              Mai Huyền Trang 04.08.2014 00:47:01 (permalink)
                              0
                              Chương 13
                               
                                          Bộ tộc Sấm tiến về phía trước.
                                          Mặt Trời Thu rít lên về phía Chân Xanh. “Hãy ở gần ta! Và đừng có đấu với bất kì mèo nào lớn hơn trò!”.
                                          Chân Xanh nhìn chằm chằm lên phía những mèo bộ tộc Sông xù lông tua tủa trên đỉnh đá. Tất cả bọn họ đều lớn hơn cô! Máu dồn lên tai cô khi Mặt Trời Thu tiến lên gò đá Thái Dương, thét lên như một con cáo. Cô xông vào ngay sau ông, tai xẹp xuống và đôi mắt mở to; một tiếng rít xé ra từ cổ họng cô bị chi phối bởi nỗi kinh hoàng hơn là sự giận dữ. Bộ tộc Sông đã mang đến toàn bộ khu trại của mình ư?
                                          Hãy để Đuôi Bão đến đây sớm!
                                          Sao Mưa Đá ngao lên khi Sao Thông nhảy bổ vào ông ta, ghim ông xuống mặt đất. Mặt Trời Thu khiến cho một anh mèo trắng lăn trên các phiến đá, sau đó nhảy lên phía trên, làm cho lông bay tứ tung khi ông cào anh mèo bằng những bàn chân trước vung vẩy của mình. Một cô mèo bộ tộc Sông với tấm da đốm chạy dọc theo Chân Xanh. Suy nghĩ nhanh chóng, Chân Xanh cúi xuống rồi tát vào chân sau của cô mèo khi cô bay qua.
                                          Chiến binh bộ tộc Sông rít lên rồi lượn xung quanh. Cơn sốc lướt qua Chân Xanh khi đôi mắt của vị chiến binh gắn chặt vào cô. Chúng sáng rực, được thắp sáng bởi mặt trời và bởi sự giận dữ. Cô ta sẽ chuẩn bị tấn công! Chân Xanh cúi xuống rồi gồng mình. Khi chiến binh da đốm nhảy lên, Chân Xanh lao về phía trước, trượt dưới những cái móng vuốt chân trước của vị chiến binh rồi lách mình phía dưới bụng của cô ta. Những móng vuốt của cô mèo cào vào đá thay vì tấm da khi Chân Xanh đẩy mạnh bằng tất cả những gì cô có thể, làm kẻ thù của mình bị mất thăng bằng. Cô quay lại để thấy cô mèo nghiêng sang một bên và cảm thấy một sự đột biến của chiến thắng.
                                          Ngao lên giận dữ, vị chiến binh loạng choạng trở lại trên những bàn chân của mình rồi quay lại tấn công. Chân Xanh chuẩn bị thu người, một lần nữa nhằm vào bụng, nhưng cô mèo bộ tộc Sông đã sẵn sàng. Cô ta hạ thấp xuống, ghim những chân trước của Chân Xanh từ dưới cô ta xuống, khiến cô trượt rồi lăn dọc theo tảng đá. Túm lấy tảng đá, những móng vuốt của Chân Xanh bị sờn mà không có được chỗ bám, và cô thấy mình ngã nhào rồi trượt sang bên rồi lao thẳng xuống đám tuyết chất đống bên dưới.
                                          Phải vật lộn để thoát khỏi sự trôi trượt, Chân Xanh xì tuyết đóng băng từ mũi và miệng của cô ra. Cô dừng lại để thở, sau đó bắt đầu leo dọc theo tảng đá với miệng mở và đôi tai vểnh lên, nếm không khí để tìm ra bất cứ dấu hiệu gì của các chiến binh bộ tộc Sông. Dòng sông băng sủi bọt cách một cái đuôi, xoáy vào bóng tối dưới lớp băng mờ trắng xóa. Những tảng đá dốc giam cô kẹt trên bờ sông chật hẹp. Cô có thể nhận ra tiếng hú và tiếng hét của các đồng tộc của mình đang chiến đấu phía bên trên.
                                          Từ cái mùi hôi phủ trên tuyết cô đoán bộ tộc Sông đã bao vây từ đó lên trên tảng đá. Đi theo mùi hương của bộ tộc Sông, Chân Xanh tìm ra một con đường lên vách đá. Khi cô tìm kiếm những khe và vết nứt, cố gắng tìm ra nơi cô có thể bám vào, tuyết kêu lạo xạo phía sau cô. Hoảng sợ, cô quay xung quanh, lông cô xù lên.
                                          Chân Xoắn.
                                          Sự nhẹ nhõm ngập tràn cô.
                                          “Tạ ơn bộ tộc Sao!” Cô meo.
                                          Nhưng đôi mắt của anh tối sầm bởi sự giận dữ.
                                          Anh ta không nhớ cô ư?
                                          “Giờ chúng ta là kẻ thù”, anh rít lên.
                                          Chân Xanh bất động. Anh ta chuẩn bị tấn công!
                                          Anh nhảy bổ vào cô, ghim cô xuống tuyết. Cô thở gấp khi những chân trước của anh lấy mất hơi thở từ cơ thể của cô. Khiếp sợ, cô vật lộn khi anh cào vào lưng cô bằng những chiếc vuốt xòe ra. Khi cơn đau xuyên qua cô, cô xoay đầu rồi cắn chân trước của anh với cơn giận dữ như thể cô cảm thấy răng xuyên qua lớp lông mà cắm thẳng vào xương.
                                          Chân Xoắn ngao lên rồi đá cô đi.
                                          Tiếng rít chấn động vang lên, Chân Xanh lao về phía dòng sông. Nỗi kinh hoàng xuyên qua cô. Cô không thể rơi xuyên qua lớp băng được! Cô lao những bàn chân của mình qua lớp tuyết rồi cắm những móng vuốt của mình vào mặt đất rắn bên dưới, ngăn chặn cú rơi của mình khi những bàn chân sau của cô bị trượt trên băng. Cô kéo mình về phía trước rồi bắn lên bờ, đâm vào Chân Xoắn. Với một tiếng kêu ngạc nhiên, anh lảo đảo, mất cân bằng.
                                          Chân Xanh quay xung quanh rồi né những chân sau của anh, quay lại rồi né những chân trước, rồi sau đó lao tới, ghim sâu những chiếc răng của cô vào gáy của anh. Cắm những chiếc vuốt sau của mình xuống mặt đất, cô cố gắng để kéo anh ta về phía sau. Anh ta quá nặng! Anh ta quẫy đạp từ bên này sang bên kia, đập đầu cô tới lui cho đến khi cô nhả ra. Sau đó anh quay về phía cô, đôi mắt lóe lên.
                                          “Đừng mong đợi sự thương xót từ tôi!”, anh phun phì phì.
                                          Hoảng sợ, Chân Xanh bắt đầu trở nên trượt những bàn chân trước của mình sang bên. Nhưng Chân Xoắn tiếp tục tiến tới, đánh lại, cú đánh của anh mạnh mẽ và dữ tợn hơn của cô. Cô giơ một cú phẩy vuốt ngang qua mõm của anh, nhưng anh ta chạm đến tai cô và cô cảm thấy máu ướt khi cơn đau thiêu đốt cô như ngọn lửa. Làm thế nào cô có thể đánh bại anh ta đây? Đột nhiên một tiếng ngao vang lên từ phía sau cô.
                                          Chân Tuyết!
                                          Chân Xanh liếc qua vai và thấy tấm da của chị cô lóe lên trong bóng tối, cảm thấy cô tiến đến bên cạnh mình và chiến đấu, phù hợp với việc cô di chuyển cho đến khi Chân Xoắn bắt đầu chậm lại rồi sau đó quay đi.
                                          “Hãy nhắm vào mõm của hắn”, Chân Tuyết rít lên bên tai Chân Xanh.
                                          Nhức nhối với sự nỗ lực, Chân Xanh tiếp tục vùng vẫy trong khi Chân Tuyết cúi xuống rồi gặm vào chân sau của Chân Xoắn. Chửi rủa, anh ta quay lại trên cả bốn chân rồi cố gắng lao vào hai người bọn họ. Nhưng Chân Tuyết quay lại dưới anh ta rồi cào vào bụng, giữ chân anh ta đủ lâu để Chân Xanh nhảy lên lưng của anh ta. Chân Xanh đoán những gì Chân Tuyết sẽ làm tiếp theo rồi ghim chặt những móng vuốt của mình, sẵn sàng để cho Chân Xoắn ngã xuống. Biết chắc, Chân Tuyết lăn qua rồi đạp những bàn chân của mình, đốn ngã những cái chân phía dưới của Chân Xoắn khiến anh ta lăn xuống phía bờ sông. Bám vào như một khối, Chân Xanh lăn theo anh ta, cô đập liên tiếp bằng những chân sau của mình, xé lông khỏi lưng của anh ta. Ngao lên trong đau đớn, Chân Xoắn vật lộn thoát ra khỏi tầm với của cô rồi chạy băng qua mặt băng.
                                          Khi Chân Xanh trèo lên trên bờ, thở gấp, Chân Tuyết chào đón cô với một tiếng rì rầm chiến thắng. Máu nhuộm màu tấm da của cô. “Chúng ta đã cho hắn ta thấy!”.
                                          Chân Xanh lau chân lên cái tai đẫm máu của mình, sau đó nhìn lên tảng đá. Các đồng tộc của cô ấy đang làm thế nào?
                                          “Tấn công!” Tiếng ngao của Đuôi Bão vang lên trên đá.
                                          Đội tuần tra thứ hai đã đến! Những móng vuốt lạo xạo trên đá và những tiếng ngao sợ hãi lan đi trong không trung. Chân Xanh thở gấp khi Chân Tuyết đẩy cô vào tảng đá trong khi những tấm da lóe xuống trước mặt họ. Bộ tộc Sông tràn xuống tảng đá rồi chạy qua dòng sông đóng băng. Chân Xanh nín thở và run rẩy nép vào tảng đá khi vị chiến binh cuối cùng của bộ tộc Sông dừng lại trên băng ở rìa con sông. Nện những chân sau xuống, họ làm nứt mặt băng.
                                          Họ muốn ngăn bộ tộc Sấm bám theo!
                                          Khi mặt băng vỡ ra dưới chân họ, họ nhảy lên nhẹ như lông vũ vào mặt băng rắn hơn ở phía ngoài rồi xông vào trở lại lãnh thổ của họ, để lại một kênh nước xoáy đen ngòm giữa họ và bộ tộc Sấm.
                                          Chân Tuyết đã trèo lên tảng đá. “Đi thôi!” Cô biến mất phía trên đỉnh.
                                          Móc những móng vuốt của mình vào bất kì vết nứt nào cô có thể thấy, Chân Xanh vật lộn phía sau cô. Mọi cơ bắp gào thét khi cô kéo mình lên trên rìa, nhưng sự nhẹ nhõm ngập tràn qua cô khi cô nhìn thấy những đồng tộc của mình. Không ai nằm vô hồn trên đá cả.
                                          Tạ ơn bộ tộc Sao!
                                          Cô ngồi bên cạnh Chân Tuyết, nép mình vào chị gái để ngăn bản thân khỏi run rẩy.
                                          “Cậu có nhìn thấy mặt của Sao Mưa Đá khi Đuôi Bão dẫn đội tuần tra của ông ấy lên trên mép không?” Nanh Lục chế nhạo.
                                          Chấm Hung rừ khẽ. “Tôi đã tóm Đốm Rái Cá chặt đến nỗi cô ta phải cầu xin tôi thả cô ta ra!”.
                                          Sao Thông đi qua chiến binh này đến chiến binh khác, kiểm tra vết thương và thì thầm khen ngợi.
                                          “Hai mèo đã ở đâu?” Da Sẻ chạy về phía họ. Một cái tai của anh đẫm máu và tấm da của anh bù xù, nhô ra từng búi ở chỗ những móng vuốt cắm vào.
                                          “Em đã ngã sang một bên”, Chân Xanh giải thích.
                                          “Bọn trò đã đuổi Chân Xoắn đi!” Chân Tuyết tự hào nói với anh.
                                          “Chân Xoắn?” Mặt Trời Thu tham gia với họ. “Cậu ta to lớn so với một lính nhỏ. Làm tốt lắm!” Đôi mắt ông sáng lên bởi niềm tự hào.
                                          Chân Tuyết huých nhẹ vào vết bầm tím trên vai của Chân Xanh. “Chúng ta lập thành một đội tốt đấy”, cô kêu khẽ. Chân Xanh rúc vào chị gái mình, cảm thấy một bùng nổ bất ngờ của sự ấm áp và tình cảm.
                                          Khi những tia nắng cuối cùng của mặt trời rọi lên đá, Sao Thông bước qua họ. “Mẹ các chau ở bộ tộc Sao sẽ rất tự hào về các cháu”, ông meo.
                                          Chân Xanh liếc nhìn bầu trời tăm tối. Những đám mây xám bao phủ dải Ngân Hà, và cô hi vọng phía bên ngoài chúng, Hoa Trăng đang dõi theo.
                                          Da Hét chạy qua báo cáo với Sao Thông. “Không có thương tích lớn”.
                                          “Vậy chúng ta về nhà thôi”, vị tộc trưởng tộc Sấm trả lời. Bằng một cái búng đuôi, ông ra hiệu cho bộ tộc của mình rồi dẫn đường xuống phía những cái cây.
                                          Chân Xanh chạy bên cạnh Chân Tuyết. Họ đã hạ gục một mèo bộ tộc Sông! Nhưng sự day dứt của nỗi buồn dâng lên trong bụng cô. Tại sao đó lại là Chân Xoắn? Cô đã thích lính nhỏ của bộ tộc Sông. Và giờ thì họ lại là kẻ thù. Cô đã cố gắng để hiểu sự thù địch trong mắt anh, rất khác so với sự ấm áp cô đã từng thấy.
                                          “Mình ước đó không phải là Chân Xoắn mà mình đã từng chiến đấu”, cô thở dài.
                                          Chân Tuyết liếc ngang cô. “Hắn ta có phải là mèo mà em đã nói chuyện tại Buổi Tụ Họp không?”.
                                          Chân Xanh gật đầu. “Em nghĩ chúng em là bạn”.
                                          “Cuộc đình chiến chỉ diễn ra khi trăng tròn thôi”, Chân Tuyết nhắc nhở cô. “Từ sâu thẳm, chúng ta sẽ luôn là địch thủ”.
                                          “Vậy chúng ta không bao giờ có thể kết bạn với những mèo từ bộ tộc khác ư?”.
                                          Chân Tuyết lắc đầu. “Đó không phải là nhiệm vụ của chúng ta”, cô meo.
                                          Da Vá, Anh Túc Rạng Đông, Chân Hoa Hồng và Chân Vàng gặp họ ở đỉnh khe núi.
                                          “Có dấu hiệu nào của sự xâm lược không?” Sao Thông hỏi.
                                          Da Vá cào mặt đất, rõ ràng vẫn còn sẵn sàng cho một cuộc chiến. “Không hề”.
                                          Khi họ bước vào khu trại. Chân Sư Tử chạy ra gặp họ. “Wow!” Cậu nhìn chằm chằm vào cái tai đẫm máu của Chân Xanh. “Có đau không?”.
                                          “Một chút thôi”, Chân Xanh nói dối. Nó đau nhói như một cơn giận dữ.
                                          “Các mèo đã băm vằm chúng chứ?” Anh Túc Rạng Đông chạy đến trảng trống, thu vào rồi xòe ra những móng vuốt của mình.
                                          “Họ sẽ không cố chiếm lấy gò đá Thái Dương một lần nữa”, Sao Thông hứa.
                                          “Có vết thương nào nghiêm trọng không?” Lông Ngỗng vội vã lao ra từ đường hầm dương xỉ; Ria Lông Vũ theo sau với một bó lá trong hàm của anh.
                                          “Chỉ là vài vết trầy xước với vài vết cắn thôi”, Mặt Trời Thu báo cáo.
                                          Ria Lông Vũ đã dỡ bó lá của mình ra trong khi Lông Ngỗng di chuyển từ mèo này sang mèo khác để đánh giá thiệt hại.
                                          “Mang mạng nhện ra!” ông gọi Ria Lông Vũ khi kiểm tra một vết thương trên chân của Tai Nhỏ.
                                          Đột nhiên kiệt sức, Chân Xanh nằm xuống bên cạnh gốc cây. Chân Sư Tử đi lại bên cạnh cô. “Em ước em đã được đi!” cậu meo. “Em có thể sử dụng bước di chuyển mà chị đã dạy em”.
                                          “Đó là thứ duy nhất mà em biết!” Chân Xanh trêu chọc.
                                          “Thì sao?” Chân Sư Tử nhảy lên gốc cây rồi nâng cằm. “Còn lại thì em sẽ sử dụng bản năng của mình”.
                                          Chân Xanh bắt đầu rừ khẽ, nhưng tiếng rừ mắc trong cổ họng cô khi cô nhìn thấy Chân Thảo Nhi cọ vai vào Chân Tuyết, quấn đuôi của mình xung quanh cô.
                                          Nanh Lục ngắt lời họ, vòng quanh lính nhỏ của mình. “Chiến đấu tốt lắm”.
                                          Chân Thảo Nhi cong môi. “Trò chỉ ước trò có thể bỏ được vị máu hôi của bộ tộc Sông ra khỏi miệng của mình thôi”.
                                          Nanh Lục nheo mắt lại. “Trò sẽ có dịp nếm thêm lần nữa trước khi là một chiến binh”, ông hứa một cách dứt khoát. “Cuộc chiến có thể đã giành được thắng lợi ngày hôm nay, nhưng bộ tộc Sông sẽ không bao giờ cho phép chúng ta giữ lấy gò đá Thái Dương cả. Chúng ta sẽ lại chiến đấu một lần nữa”.
                                          Chân Xanh mất tinh thần nhìn chằm chằm vào ông. Là một trận chiến khác chiến đấu trong vô vọng ư? Có phải cuộc đời của chiến binh không có gì hơn một vòng tròn bất tận của chiến đấu và trả thù trong câu trả lời của các cuộc tranh cãi cổ xưa không?
                              <bài viết được chỉnh sửa lúc 04.08.2014 00:48:45 bởi Mai Huyền Trang >
                              #15
                                Chuyển nhanh đến:

                                Thống kê hiện tại

                                Hiện đang có 0 thành viên và 1 bạn đọc.
                                Kiểu:
                                2000-2024 ASPPlayground.NET Forum Version 3.9