Mai Huyền Trang
-
Số bài
:
44
- Điểm: 6
-
Điểm thưởng
:
0
- Từ: 08.09.2013
|
Re:Những chiến binh (Siêu phiên bản): Lời tiên tri của Sao Xanh
-
19.02.2014 13:10:25
Chương 3 Sâu thẳm trong giấc mơ, bé Xanh vồ một con bướm trong không khí. Khi cô nhóc đè nó xuống mặt đất, đôi cánh của nó cù vào mũi cô. Tò mò muốn nhìn thấy nó bay đi, cô nhóc để cho nó bay lên không trung. Nó bay vút lên trời, vượt ngoài tầm với của cô, những vẫn có thứ gì đó cù vào mũi cô. Cô nhóc hắt hơi rồi tỉnh dậy. Một cái đuôi ngắn đầy lông lọt ra khỏi cái ổ đầy ụ của Anh Túc Rạng Đông. Cô nhóc cáu kỉnh gạt nó ra. Cơ thể của bé Tuyết ép chặt vào xương sống, khiến cô nhóc cảm thấy bị đè và nóng nực. Bé Xanh và bé Tuyết không còn là mèo con trong nhà trẻ nữa. Bốn mùa trăng trước, Anh Túc Rạng Đông đã sinh con: hai gái và một trai, được gọi là bé Thơm, bé Hoa Hồng và bé Thảo Nhi. Bé Xanh đã gợi ý tên của bé Thảo Nhi vì cậu nhóc có bộ lông dựng xám trắng ở khắp mọi nơi. May mắn là nó mềm hơn rất nhiều so với một cái cây thảo nhi thật sự. Bé Tuyết đã đặt tên cho bé Hoa Hồng sau khi thấy cái đuôi hồng cam của cô nhóc. Còn bé Thơm, mèo trắng có những mảng màu nâu, được đặt theo tên của mẹ Sao Thông, Ràng Chổi Thơm. Lúc đầu có vẻ vui vì có thêm mèo con để chơi đùa, nhưng bây giờ bé Xanh cảm thấy gần như cô nhóc không có chỗ để duỗi người. Thậm chí là Hoa Trăng ngủ trong hang chiến binh gần như hằng đêm, nhà trẻ vẫn có vẻ chật chội. Bé Thảo Nhi, bé Thơm và bé Hoa Hồng phát triển nhanh đến nỗi chòi ra khỏi cả ổ của Anh Túc Rạng Đông. Để thêm vào mớ lộn xộn đó, Đuôi Chấm có thêm con vào hai mùa trăng trước, và bé Sư Tử và bé Vàng hầu như không ngừng giãy giụa và rên rỉ. Nhưng giờ thì chúng yên lặng, khi bé Xanh nhắm mắt lại một lần nữa, Anh Túc Rạng Đông lầm bầm trong khi ngủ, trở mình khỏi bé Hoa Hồng và bé Thơm, cuộn tròn với một tiếng thở dài. Bé Thảo Nhi cuộn tròn phía sau cô, tựa cằm lên hông của mẹ mình, bắt đầu ngáy to. Làm sao có thể cố gắng ngủ nữa chứ? Bé Xanh nhấc chân lên rồi duỗi ra, một cơn rùng mình lướt qua cái đuôi dài và mượt của cô nhóc. Với chiếc lá rụng trong buổi sáng lạnh lẽo, và mặc dù nhà trẻ ấm áp, không khí lạnh vẫn len lỏi qua bức tường của cây mâm xôi. Cô nhóc liếc nhìn qua ổ của Đuôi Chấm, ghen tị với bộ lông dày xù quanh cổ như bờm của bé Sư Tử. Bé Vàng, mèo có bộ lông mượt màu cam nhạt làm cho cô nhóc trông nhỏ hơn so với anh trai mình, cựa mình bên cạnh cậu nhóc rồi nép sát vào mẹ hơn. Cố gắng không đánh thức ai, bé Xanh lẻn ra khỏi nhà trẻ. Cô nhóc bí mật thưởng thức buổi sáng sớm một mình, khi khu trại còn im lặng. Bầu trời trước lúc bình minh kéo dài trên không, xám và mềm mại như cánh của một con chim bồ câu. Cô nhóc nhận ra mùi hương của Da Sẻ, Gió Bay và Nanh Lục vẫn còn mới trong không khí. Họ vừa mới đi tuần tra sớm. Những chiếc lá màu nâu khô teo cuộn tròn rồi đáp nhẹ nhàng xuống trảng trống lạnh lẽo. Cô nhóc nhấn bàn chân mình xuống đất, nhảy lên chụp lấy rồi đè bẹp khi nó rơi xuống. Đó là những gì mà đứa trẻ đã làm; cô nhóc gần như là một lính nhỏ. Bé Xanh hít sâu, mở miệng để cho mùi thơm của khu rừng tràn vào trong vòm miệng. Khu rừng có mùi mốc, ngập tràn sự phân rã như khi mồi tươi bị giết. Miệng cô nhóc tứa nước. Cô hướng về những cái cây phía ngoài hàng rào kim tước. Bước về phía đó, cô nhóc hít ngửi cái mùi như trêu ngươi ở lối vào. Cô hướng mõm về phía trước, cố gắng nhìn xuyên qua đường hầm và tự hỏi có gì nằm trong bóng tối ngoài kia. “Cháu muốn ra ngoài sao?”. Giọng của Mặt Trời Thu làm cô nhảy lên, và cô nhóc quay xung quanh với vẻ hối lỗi. “Cháu chỉ nhìn thôi”, cô nhóc meo. “Ta sẽ đưa cháu đi, nếu cháu muốn”, vị thủ lĩnh trợ tá bộ tộc Sấm đề nghị. Bé Xanh chớp mắt. “Còn Sao Thông thì sao? Ông ấy sẽ không giận chứ?”. “Sẽ không nếu cháu đi cùng ta”. “Cháu có nên đưa bé Tuyết đi không?” bé Xanh meo. “Cháu cá rằng chị ấy cũng muốn đi”. “Để cho bé Tuyết ngủ”, Mặt Trời Thu nhẹ nhàng nói với cô khi ông bước qua đường hầm. Thở ra với sự phấn khích, bé Xanh theo sau, cảm thấy cái đuôi của cô quét qua những cây kim tước và mặt đất dưới chân, mịn màng từ nhiều bước chân. Khi cô nhóc xuất hiện ở phía bên kia hàng rào, mùi hương của khu rừng ngập tràn mũi và miệng cô. Hương vị của những chiếc lá, mặt đất, rêu, con mồi phong phú đến nỗi cô nhóc có thể nếm được trên đầu lưỡi. Một cơn gió lướt qua ria cô nhóc; không giống mùi hương quen thuộc của khu trại, nó có mùi lạ và hoang dại. Mọi thứ xung quanh bé Xanh, những chiếc lá rụng điểm lên khu rừng như một tấm da nâu. Những bụi cây chen chúc trên nền rừng, đổ bóng trong ánh nắng ban mai. Mặt Trời Thu dẫn cô nhóc dọc theo một con đường về phía chân dốc dốc đến nỗi bé Xanh phải ngẩng đầu lên để nhìn phía trên. “Chúng ta đang ở trung tâm lãnh thổ bộ tộc Sấm”. Ông nhìn lên trên. “Ở kia, trên đỉnh khe núi, khu rừng trải dài đến biên giới của chúng ta khắp mọi phía”. Bé Xanh chớp mắt. “Ông trèo lên đó sao?”. Cô nhóc đến con dốc, cố gắng đi theo con đường mà mèo đồng tộc của cô dùng để đi giữa những tảng đá và bụi cây nhô ra phía trên chúng. “Đây là còn đường dễ đi nhất”, Mặt Trời Thu bước đến khoảng trống giữa hai tảng đá lớn chỗ đá và mặt đất dựa vào con dốc. Ông nhanh nhẹn leo lên nó rồi nhảy vào một trong những tảng đá. Nhìn xuống bé Xanh, ông meo, “Cháu thử đi”. Bé Xanh dự định bước đến chân tảng đá đổ. Thật dễ dàng để leo lên vài cái đuôi đầu, nhưng con dốc đột nhiên trở nên dốc hơn rồi bàn chân cô nhóc bắt đầu trượt trên nền đá. Trái tim cô nhóc đập loạn, cô thực hiện một cú nhảy tuyệt vộng về phía tảng đá nơi Mặt Trời Thu đang chờ đợi, chỉ kịp thu móng bên cạnh ông. Cảm thấy bớt căng thẳng hơn, cô nhóc rũ lông của mình. “Sẽ dễ dàng hơn nếu được tập luyện”. Mặt Trời Thu quay lại dẫn cô nhóc dọc theo vũng bùn trải trên con dốc. Nó dừng lại dưới chân của một tảng đá lớn. Bé Xanh nhìn chằm chằm sợ hãi. Có phải ông ấy mong đợi mình leo lên đó không? Mặt Trời Thu nhìn lên mặt đá mịn, đôi mắt ông nheo lại. “Cháu có thấy những cái hố và vết lõm mà cháu phải đặt chân vào không?”. Khi bé Xanh lia mắt quanh tảng đá, cô nhóc bắt đầu nhận thấy những vết nứt trên tảng đá: Phải chăng những vết nứt nhỏ đó sẽ giúp cô leo được lên đỉnh? Cô nhóc chờ đợi Mặt Trời Thu dẫn đường, nhưng ông ra hiệu bằng mõm cho cô tiến lên. “Cháu đi trước đi”, ông meo. “Ta sẽ ở lại phía sau trong trường hợp cháu bị trượt”. Bé Xanh xòe móng vuốt ra. Mình sẽ không bị trượt. Dồn trọng tâm lên đùi, cô nhóc căng thẳng để nhảy, mắt vẫn dán chặt vào gờ nhỏ đầu tiên mà cô có thể bám được. Run rẩy với sự nỗ lực, cô nhảy lên rồi bám móng vào vết nứt, đẩy người lên rồi bám mình vào đá bằng chân sau. Cô nhóc đã rất ngạc nhiên khi thấy mình đã chạm đến những vết nứt tiếp theo, bám vào, đẩy lên một lần nữa cho đến khi, bằng phép màu nào đó, cô nhóc thấy mình thở hổn hển ở phía trên đỉnh. Nhìn xuống phía tảng đá dựng đứng, cô nhóc thấy Mặt Trời Thu, ông dường như bé nhỏ so với nên rừng bên dưới. Có phải cô nhóc thực sự đã nhảy xa chỉ với vài hõm chân không? Cô đang đứng ngang với những ngọn cây bao quanh khu trại. Cô nhóc có thể thấy những cành cây cao nơi bọn sóc đã thoăn thoắt lướt qua rồi trêu chọc cô trong suốt mùa lá xanh. “Trèo tốt đây!” Mặt Trời Thu lặng lẽ đáp xuống tảng đá bên cạnh cô. “Giờ thì lối nào, cháu nghĩ đi?”. Bé Xanh liếc nhìn phía sau. Đám bụi rậm và những cái cây còi cọc nhô ra, rễ của chúng xuyên qua đất đá để giữ cho chúng bám trên con dốc thẳng đứng. Cô nhóc phát hiện ra một con dốc mòn xuyên qua thân cây dẻ xoắn. “Lối này!” cô nhóc meo. Không đợi câu trả lời, cô vội vã chạy dọc theo con đường, dẫm lên các dấu chân rồi bắt đầu lách mình giữa những tảng đá ở khe núi. Cô nhóc gần như lên tới đỉnh! Khu rừng giờ chỉ còn cách vài cái đuôi. Đột nhiên bàn chân cô nhóc bị trượt. Sự hoảng loạn quét qua cô như một tia chớp khi mặt đất dưới chân bị sụp đổ rồi cô nhóc rơi xuống, chiếc bụng của cô trượt trên con đường. Bám vào một mấu nhỏ, cô nhóc bật ra tiếng than khóc. Thứ gì đó đã làm giảm nhẹ cú ngã của cô. “Ta bắt được cháu rồi!” Mặt Trời Thu luồn lách từ bên dưới cô nhóc rồi túm gáy nhấc cô lên. Tim bé Xanh đập mạnh khi cô cứ thế mà rơi xuống dưới. Cô nhóc cảm nhận mặt đất, bốn bàn chân run rẩy, và Mặt Trời Thu để cô nhóc đi khi đã lấy lại được thăng bằng. “Xin lỗi”, cô nhóc meo. “Cháu không nên đi quá nhanh”. Mặt Trời Thu nhẹ nhàng búng tai cô nhóc bằng đuôi của ông. “Khi cháu lớn hơn, và chân sau của cháu khỏe hơn, cháu có thể đi lối này. Còn giờ, chúng ta sẽ dùng con đường kia để thay thế”. Bé Xanh nhìn theo ánh mắt của ông vào một đường mòn bằng đá ở phía trên dẫn qua một cụm đá nhỏ hơn. Cô nhóc theo ông đi theo nó, dẫm chân lên những bước chân của ông. Một cái đuôi từ phía đỉnh, con đường kết thúc bởi một bức tường đá nghiêng phía trên họ. Bé Xanh có thể ngửi thấy mùi hương nồng đậm của khu rừng và nhìn thấy những cái cành nhô cao hơn cả mép núi. Với một bước nhảy, Mặt Trời Thu đến bên mép núi. Bé Xanh hít một hơi thật sâu rồi nhảy lên, bám những chân trước của cô vào đám cỏ mọc trên đỉnh, bắt đầu kéo mình lên. Cô nhóc thấy Mặt Trời Thu nhoài người về phía trước, những chiếc răng của ông tóm lấy gáy cô. “Cháu có thể làm được!” cô kiêu ngạo trước khi ông có thể chạm vào cô. Các cơ bắp của cô nhóc bị đốt cháy bởi sự nỗ lực khi cô lê mình trên mép núi rồi nằm phịch trên đám cỏ mềm, thở hổn hển. “Làm tốt lắm”, Mặt Trời Thu chúc mừng cô nhóc. Giữ nhịp thở, bé Xanh liếc nhìn xuống khe núi. Khu trại hầu như không thể nhìn thấy bên dưới những ngọn cây, còn trảng trống thì xuất hiện như một mảng nhạt phía ngoài đám lá nâu vàng. Cô nhóc quay đầu nhìn về phía khu rừng. Những bụi cây rậm rạp ở cạnh, và những cái cây trải dài vào bóng tối. Những cành cây kêu răng rắc rồi rung lên trong gió. Một cái rùng mình thích thú lan xuống bộ lông của cô nhóc. “Đó là nơi các đội tuần tra đi săn mỗi ngày sao?” cô nhóc thì thầm. Mặt Trời Thu gật đầu. “Cháu sẽ sớm đi cùng họ thôi”. Mình muốn đi với họ ngay bây giờ! Mặt Trời Thu đột nhiên căng thẳng. Ông nhìn chằm chằm vào những cái cây, đôi mắt tròn xoe. Một lát sau, họ nghe thấy tiếng thình thịch một cách kì lạ của những bước chân tận sâu trong khu rừng. Họ tiến đến gần hơn, khiến cho đám bụi rậm sột soạt, cho đến khi bé Xanh có thể nhận ra những bóng mèo bay vút về phía họ. Cô nhóc nhích gần lại Mặt Trời Thu. “Ai vậy?”. “Đội tuần tra bình minh”. Tiếng meo của Mặt Trời Thu căng thẳng. “Có điều gì đó không ổn”. Da Sẻ bắn ra từ phía một bức tường dương xỉ, đôi mắt vàng của anh cháy rực qua ánh sáng của rạng đông. Anh dừng lại ở rìa mép núi. Nanh Lục, Gió Bay và Da Hét khó nhọc dừng lại theo gót chân của anh. “Có chuyện gì vậy?” Mặt Trời Thu hỏi. “Bộ tộc Gió đã ăn cắp mồi của chúng ta!” Da Sẻ rít lên. “Chúng ta phải nói với Sao Thông. Anh lao đến mép khe núi với phần còn lại của đội tuần tra ở phía sau. “Chúng ta sẽ trở về khu trại”. Mặt Trời Thu quay lại rồi biến mất khỏi mép núi sau những mèo đồng tộc của ông. Bé Xanh run rẩy. Điều đó có nghĩa là chiến tranh sao? Khi cô nhóc trượt những bàn chân trước của mình đến mép đá, cô dừng lại. Mặt trời đang nhô lên từ phía chân trời, lan tỏa khắp khu rừng và nhuộm hồng những ngọn cây. Niềm tự hào và phấn khích bất ngờ dâng lên trong bụng cô nhóc. Đây là lãnh thổ của cô, và cô biết chắc rằng mình sẽ làm tất cả để giúp đỡ các đồng tộc. Cô nhóc nửa trượt, nửa rơi xuống dốc đá dựng đứng, quờ quạng trên tảng đá khổng lồ, rồi chạy dọc theo con dốc đá mòn ở phía dưới. Cô nhóc quyết định không để bị bỏ lại phía sau. Các chiến binh khác đã biến mất vào khu trại cùng lúc cô nhóc đến chân dốc, rồi cô phóng qua đường hầm cây kim tước, cầu nguyện rằng mình đã không bỏ lỡ bất cứ điều gì. Bên trong trảng trống, Da Sẻ đã chia sẻ câu chuyện của mình với Sao Thông. Phần còn lại của các mèo bộ tộc, với những bộ lông xù lên đang tụ tập xung quanh. Da Đá và Đuôi Bão bước đến, màu xám như bóng tối, từ bên cạnh những bụi tầm ma. Những cành cây rung lên xung quanh cái cây đổ khi Ria Cỏ lách mình ra khỏi hang mèo già với Khúc Sơn Ca và Bàn Chân Nhỏ. Cánh Chòe sốt sắng ở phía trước nhà trẻ, đôi tai cô vểnh lên. Đuôi Đốm Xám – một chiến binh mới chỉ một mùa trăng, nhưng đã hành động như thể thủ lĩnh trợ tá – len qua Chân Vá, mèo đang bước gần tới hang lính nhỏ. “Tránh xa ra! Điều này quan trọng đấy!”, cô ngắt lời. “Đi thôi, Mắt Trắng!”. Chân Trắng đã được nhận tên chiến binh của mình cùng lúc với Chân Đốm Xám. Bé Xanh nghĩ rằng thật tàn nhẫn khi Sao Thông đặt tên cho cô sau khi bị mù, con mắt mờ đục đã làm hỏng gương mặt xinh đẹp của cô, nhưng Mắt Trắng dường như chưa bao giờ cảm thấy phiền về điều đó, và giờ thì cô theo sau bạn cùng hang với thái độ điềm tĩnh như thường lệ, nhún vai xin lỗi khi đi ngang qua Chân Vá. “Bé Xanh!” Tiếng Hoa Trăng gọi từ đường hầm dương xỉ. Cô xuất hiện từ trong bóng râm, đôi mắt tròn xoe lo lắng. “Mẹ đã tìm con suốt. Con đã ở bên ngoài sao?” Tiếng meo của cô đanh thép. “Con biết là con không được phép rời khỏi khu trại cơ mà!”. Bé Xanh gật đầu rồi theo sau. Cô nhóc nên nói chuyện với Hoa Trăng sau. Mắt Sao Thông nheo lại khi ông nói với các chiến binh từ đội tuần tra. “Anh nói là có máu trong lãnh thổ của chúng ta”. Da Sẻ gật đầu. “Máu sóc. Và nó còn tươi”. Bé Xanh ngồi xuống bên cạnh Gió Lẹ. “Sẽ có một trận chiến ạ?” cô nhóc thì thầm. Gió Lẹ co giật chóp đuôi của bà. “Ta hi vọng là không”. Bé Tuyết trượt dừng lại bên cạnh họ, lông cô nhóc xù lên bởi sự phấn khích. “Hãy tưởng tượng điều đó đi!”. Nanh Lục đã bước đến phía trước tộc trưởng tộc Sấm. “Mèo bộ tộc Gió ắt hẳn đã giết nó sáng nay rồi mang nó qua điểm Bốn Cây để mang về lãnh thổ của họ”, ông gầm gừ. “Các mèo có chắc là nó bị giết bởi bộ tộc Gió không?” Gió Lẹ kêu lên. “Mùi của bộ tộc Gió ở khắp mọi nơi!” Da Hét báo cáo. Vị chiến binh trẻ trông có vẻ sợ hãi, bộ lông của anh dựng lên. “Chúng tôi đã nghẹt thì vì nó”. Gió Bay nghiêng đầu sang một bên. “Không có mùi trên những bụi rậm”, anh từ từ meo. “Có thể nó chỉ dạt xuống từ phía thảo nguyên thôi”. “Dạt ư?” Da Sẻ chế giễu. “Quá nhiều cho sự ngẫu nhiên!” Nanh Lục ngắt lời. “Máu sóc cùng với mùi của bộ tộc. Chúng vượt qua biên giới và giết mồi của bộ tộc Sấm đó!”. “Không có gì khác có thể giết con sóc sao?” Sao Thông truy vấn. “Có dấu hiệu gì của một con cáo không?”. “Không có gì mới cả”, Nanh Lục meo. Sao Thông chớp mắt. “Nhưng có mùi cáo mà”. Da Sẻ uốn cong những chiếc vuốt của anh. “Có mùi cáo ở khắp mọi nơi nếu ngài đánh hơi nó!”. Bàn Chân Nhỏ cứng nhắc bước về phía trước. “Bộ tộc Gió đã từng làm điều này trước đó”, ông nhắc nhở bọn họ. Da Đá gật đầu. “Mùa lá rụng luôn khiến họ lo lắng. Những con thỏ bắt đầu đi đến mặt đất trong khi khu rừng vẫn giàu con mồi. Đây không phải là lần đầu tiên cơn đói đã khiến bộ tộc Gió đến điểm Bốn Cây rồi vượt qua lãnh thổ của chúng ta”. “Và đó không phải là lần cuối cùng”, Da Sẻ ủ ê thêm. Gió Lẹ quất đuôi của bà vào trong không trung. “Họ không thể đói được. Mùa lá rụng vẫn chưa kết thúc”. “Tại sao họ không ăn cắp từ bộ tộc Sông hay bộ tộc Bóng Tối chứ?” bé Xanh đánh bạo hỏi. “Họ có chung biên giới với bọn họ mà”. Nanh Lục liếc ánh mắt màu vàng của ông về phía cô nhóc. “Có thể họ nghĩ rằng có điểm Bốn Cây giữa thảo nguyên và lãnh thổ của chúng ta khiến họ được an toàn từ bất cứ điều gì chúng ta có thể làm để trả thù”. “Hoặc chúng nghĩ chúng ta dễ dàng bị lấy cắp!” Đuôi Bão, mèo đã theo dõi bằng nừa con mắt từ rìa trảng trống, bước về phía trước. “Nếu chúng đã ăn cắp mồi trước khi mùa lá rụng kết thúc, thì chúng sẽ lấy bao nhiêu mồi trong những ngày đen tối nhất của mùa lá trụi đây? Giờ chúng ta phải cảnh cáo chúng, trước khi chúng nghĩ rằng chúng có quyền lấy mồi của chúng ta bất cứ khi nào mà chúng thích”. Bé Xanh râm ran tự hào. Cha cô nhóc là một chiến binh thật sự, sẵn sàng chiến đấu để bảo vệ bộ tộc của mình. Sao Thông chầm chậm lắc đầu, sau đó quay lại rồi nhảy lên Bục Đá. “Sẽ không có cuộc chiến nào hết”, ông ra lệnh. Đuôi Bão xẹp tai xuống. “Ngài để chúng ăn cắp từ chúng ta sao?” ông gầm gừ. “Không đủ bằng chứng cho thấy đó là bộ tộc Gió”, Sao Thông trả lời. Nanh Lục bật ra một tiếng rít nhỏ. “Không ai nhìn thấy một mèo của bộ tộc Gió và cũng không có dấu mùi nào ở lại phía sau cả”, Sao Thông chỉ ra. “Chỉ vì chúng hèn nhát thôi!” Da Sẻ ngao lên. Tiếng thì thầm lan xung quanh bộ tộc. Sao Thông quay sang phía Lông Ngỗng. “Bộ tộc Sao có đưa ra cảnh báo nào không?”. Lông Ngỗng lắc đầu. “Không có gì cả”, ông báo cáo. “Hèn nhát hay không”, Sao Thông gầm gừ. “Ta sẽ không để xảy ra một cuộc chiến với quá ít bằng chứng như vậy. Nhưng ta sẽ cảnh báo tất cả các bộ tộc khác trong buổi Tụ Họp ngày mai rằng chúng ta cần cảnh giác thêm”. Ông nhìn xuống phía Mặt Trời Thu. “Tổ chức thêm đội tuần tra dọc theo điểm Bốn Cây. Nếu các mèo thấy một đội tuần tra của bộ tộc Gió, hãy cảnh báo họ”. Ông nheo mắt lại. “Chỉ nói, không hành động”. Mặt Trời Thu gật đầu. “Chúng ta cũng sẽ đánh dấu lại mùi nữa”. Bé Xanh những sợi lông trên cột sống của cha cô gợn lên khi ông bước đến ngồi bên Nanh Lục. Hai chiến binh cúi đầu im lặng trò chuyện trong khi Da Sẻ vòng qua họ, lông đuôi xù lên. “Mà họ có đi chiến đấu với bộ tộc Gió không?” cô nhóc thì thầm với Hoa Trăng. Cô mèo xám bạc lắc đầu. “Không đâu”. Bé Tuyết đáp xuống đất bên cạnh họ. “Con sẽ đi”. Bé Xanh nhăn mũi. “Chúng ta không biết rằng bộ tộc Gió có lấy mồi của chúng ta không”. “Nhưng có thể là chúng!” Bé Tuyết nhấn mạnh. “Sự an toàn tốt hơn là những điều đáng tiếc! Chị muốn đi rồi xé chúng thành từng mảnh thế nên chúng sẽ không bao giờ dám ăn cắp của chúng ta một lần nào nữa”. Hoa Trăng nhìn cô nhóc. “Ngay cả khi tộc trưởng nói là con không được như thế sao? Hãy nhớ, lời của một tộc trưởng là luật lệ”. Bé Xanh nghiêng đầu sang một bên, bối rối. “Một chiến binh không nên đặt bộ tộc lên trên mọi thứ sao? Nếu Sao Thông sai thì sao ạ?”. Hoa Trăng làm xẹp cái đuôi xù của bé Tuyết xuống. “Sao Thông luôn làm những điều tốt nhất cho bộ tộc Sấm. Đừng quên rằng ngài ấy được dẫn dắt bởi bộ tộc Sao”. “Con giả sử thôi”, bé Tuyết trông có vẻ thất vọng. Bé Xanh nhìn chằm chằm vào mặt đất, tâm trí cô nhóc hỗn độn. Làm sao mà các vị tộc trưởng luôn luôn đúng chứ? Liệu họ còn đúng khi bộ tộc Sao không còn chỉ dẫn họ không? Chân Vá bước trở lại về phía hang lính nhỏ. “Đó sẽ có thể là trận chiến đầu tiên của chúng ta”, cậu thở dài. Chân Báo bước đến phía trước cậu. “Chúng ta sẽ xé chúng ra”. Bộ tộc bắt đầu giải tán, nhưng Sao Thông, vẫn đang ngồi trên Bục Đá, thốt ra một tiếng gọi nhẹ nhàng. Mọi con mắt quay trở lại phía tộc trưởng tộc Sấm. “Còn vài điều khác”, ông bắt đầu. Bé Xanh ngước lên phía Bục Đá, sự tò mò cồn cào trong bụng cô nhóc. “Ta muốn chỉ định hai lính nhỏ mới”. Ai? Sau đó cô nhận ra. “Đó là chúng ta!”, cô nhóc rít lên với bé Tuyết. Nhưng đôi mắt của bé Tuyết đã lấp lánh với sự dự đoán. “Mẹ không nghĩ ngài ấy làm điều đó hôm nay đâu!” Hoa Trăng vội vã theo chúng. Tiếng cô nghe có vẻ bối rối. “Nhìn con kìa!” Bé Xanh nhìn chằm chằm thất vọng vào bộ lông của cô, bụi và bùn bám vào khi cô leo lên và xuống khe núi. “Nhanh lên! Rửa ráy nào!”. Đã quá muộn. “Bé Xanh và bé Tuyết”. Sao Thông dùng đuôi ra dấu cho chúng tiến về phía trước. Gió Lẹ bước sang một bên. Bàn Chân Nhỏ và Mặt Trời Thu lùi lại để lại khoảng trống phía dưới Bục Đá. Bé Tuyết đã trèo lên phía trước, nhưng bé Xanh do dự, xấu hổ vì bộ lông của mình và cảm thấy không thoải mái trước cái nhìn của các đồng tộc. “Đi đi”, Hoa Trăng thì thầm, thúc bé Xanh về phía trước. “Bộ lông của con không thực sự quan trọng đâu”. Niềm tự hào lấp lánh trong đôi mắt cô. “Ngài ấy muốn đón chào tinh thần của con đến với bộ tộc Sấm”. Hít một hơi thật sâu, bé Xanh theo chị gái đến đứng dưới Bục Đá, hi vọng không có ai nhìn thấy những bàn chân run rẩy của cô nhóc. Sao Thông nhìn xuống. “Các cháu đã được sáu mùa trăng. Hôm nay các cháu sẽ bắt đầu cuộc huấn luyện của mình. Cha của các cháu đã trung thành với bộ tộc Sấm và là một chiến binh dũng cảm. Có lẽ cả hai cháu sẽ tiếp bước ông ấy”. Bé Xanh liếc nhìn cha cô. Ông đã ngừng thì thầm với Nanh Lục và đang theo dõi chăm chú. Chân bé Xanh run rẩy mạnh hơn. Tại sao cô lại trông luộm thuộm như vậy chứ? “Bé Tuyết”. Tiếng meo của Sao Thông vang lên trong không khí lạnh của bình minh khi mặt trời bắt đầu nhuộm khu trại thành màu hồng hồng. Bé Tuyết nâng mõm lên. “Từ hôm nay trở đi cháu sẽ được biết đến là Chân Tuyết”. Khi Chân Tuyết thở phập phồng, Sao Thông lia mắt nhìn các vị chiến binh phía dưới Bục Đá. “Da Sẻ”, ông meo. Anh mèo mướp nâu sẫm giật nảy mình, trông có vẻ ngạc nhiên. “Anh sẽ là bảo trợ cho Chân Tuyết. Hãy huấn luyện cô bé thành một chiến binh giỏi”. Chớp mắt, Da Sẻ bước về phía trước rồi chạm mõm vào đầu Chân Tuyết. “Bé Xanh”, Sao Thông tiếp tục, “cho đến khi cháu nhận được tên chiến binh, cháu sẽ là Chân Xanh. Mèo bảo trợ của cháu sẽ là Da Đá”. Da Đá bước đến bên cô. “Trò vẫn không được phép vào hang chiến binh đấy”, ông trêu chọc, thúc vào đầu cô bằng mũi của mình. Chân Xanh khó có thể tin được. Cô chuẩn bị được ngủ trong hang lính nhỏ tối nay!
<bài viết được chỉnh sửa lúc 21.02.2014 11:03:41 bởi Mai Huyền Trang >
|