Tôi vừa trải qua một ngày dài đầy lo lắng. Sáng sớm nay, đi đón một đồng nghiệp từ Hà Nội vào công tác, tôi bất ngờ bắt gặp cô con gái 19 tuổi của mình đang đi vào sân bay.
Tôi tưởng cháu cũng đi tiễn hoặc đón bạn, nhưng không phải, cháu xếp hàng làm thủ tục lên máy bay và biến mất vào khu cách ly,tất cả hành lý của cháu chỉ là cái balô như khi đến trường. Tôi không dám gọi điện cho vợ tôi, sợ cô ấy lo lắng.Tôi về văn phòng, nhờ một người bạn thân làm ở sân bay kiểm tra giùm, và biết là cháubay ra Hà Nội, và sẽ trở về trong ngày vào lúc tối muộn, gần như sẽ có mặt ở nhà vào khoảng thời gian như mọi ngày.Cả ngày tôi lo lắng. Không thể làm được việcgì. Cháu có điện thoại di động, quà tặng củachúng tôi khi cháu đỗ Đại học. Tên của cháu trong máy tôi là Bé út, cô bé út trong nhà, cô con gái hồn nhiên nhất, học hành rất chăm chỉ, vừa đỗ Đại học năm ngoái. Tôitưởng như mình rất hiểu cháu, vậy mà hoá ra không hẳn.Cả ngày, hàng ngàn lần tôi mở máy, nhìn vào cái tên Bé út, chỉ cần nhấn máy là có thểnghe được giọng cháu, nhưng tôi không gọi. Nếu cháu đã có một chuyến đi gấp gáp như vậy, thì đó hẳn nó là quan trọng với cháu đến từng phút giây, và tôi cảm thấy mình phải tôn trọng điều đó.Tối hôm đó, tôi bỏ hết việc ở văn phòng để về nhà đúng giờ. Chờ cháu. Và lòng tôi yên hẳn khi cháu về, dáng vẻ mệt mỏi. Bay hai chuyến máy bay trong ngày đâu phải là chuyện đùa. Nhưng cháu vẫn vội vã tắm tápvà ngồi vào ăn cơm với chúng tôi. Tôi đang tìm cách mở lời với cháu thì đột nhiên cháu nói:- Xin lỗi ba mẹ, hôm nay con ra Hà Nội, con đi thăm bạn con!Con gái tôi đã có bạn trai, chính là cậu bạn mà cháu từng kể với tôi là “tim con đập mạnh dù chỉ nghĩ đến”. Cậu bạn đang học ởHà Nội, và Bé út của chúng tôi đã quyết địnhđi làm thêm để kiếm đủ tiền cho một chuyến bay khứ hồi trong ngày, bay ra thăm cậu ấy, đi dạo quanh hồ Hoàn Kiếm, ngắm nhìn Hà Nội vào thu, và cùng nhau xem phim ở một rạp chiếu phim gần đó. Vợtôi hỏi nhẹ nhàng:- Tại sao út lại quyết định làm vậy?Và câu trả lời là:- Con nhớ bạn ấy quá, và chúng con chỉ cách nhau có hai giờ bay!Chị có thể nghĩ là chúng tôi giận cháu. Nhưng sự thực là không. Bởi vì đó là cảm xúc của cháu, chuyến đi của cháu. Và cảm ơn Trời Đất là cháu vẫn thấy chúng tôi đủ gần gũi để kể lại chuyến phiêu lưu của mình.Và bởi vì, chúng tôi cùng nhớ lại những chuyến tầu khách Bắc Nam chậm chạp, chấtchồng hàng hoá và đầy bất tiện, vậy mà không biết bao nhiêu lần, chúng tôi đón nhau từ những chuyến tàu như thế. Thức ăn chỉ là cơm nắm muối vừng mang theo, thậm chí ngủ toa than để có thể đến với nhau đúng hẹn.Những chuyến đi dằng dặc Bắc Nam vất vả nhưng đầy lãng mạn ấy đã khiến tình yêu của chúng tôi lớn lên. Để rồi những lúc sóng gió sau này, chợt nhận ra là tình yêu chúng tôi dành cho nhau đã rất đẹp và chân thành, bởi vậy mà gắng lòng gìn giữ.Tôi mong chuyến đi này cũng vậy, làm cho trái tim và tình yêu của những đứa trẻ mà chúng tôi yêu quý lớn lên.
nguồn: sưu tầm