ĐÀ LẠT NHỚ THƯƠNG
Đà lạt gió lạnh hiu hiu.
Bao năm xa xứ, nhớ nhiều về đây.
Đồi thông ngã bóng màu mây.
Lòng tôi trĩu nặng bao đầy vấn vương.
Nhớ người em gái tôi thương,
Hai tôi cùng lớn, dây vương tình đầu.
Tai ương không biết từ đâu,
Cướp đời em gái. Ôi đau tim nầy!
Hợp tan như thể mây bay,
Bao năm, tưởng hết vò dày đời anh.
Tha phương lãng tử xuân xanh.
Giết đi ký ức em anh ngày nào.
Muốn quên nhưng biết làm sao?
Về đây, lại thấy nôn nao đáy lòng.
Đà lạt không có người trông.
Nhưng anh lại đến, như mong cái gì?
Về làm chi, đã chia ly!
Em ơi có biết, anh đi không đành.
Thân em dưới đáy mộ xanh.
Ngồi bên mộ đó, lòng anh nhớ nhiều.
Nhớ nhiều, về những buổi chiều.
Tung tăng, tay nắm, ta dìu cùng bên.
Cam-ly thác chảy gập ghềnh,
Hồ Hương thoáng mát bấp bênh người chèo,
Prenn thác nước cheo leo,
Nước trên đổ xuống, lộn mèo nước rơi,
Kìa hồ Than-thở gọi mời,
Chân đi anh bước, chơi vơi nổi niềm,
Trong anh máu ngược về tim,
Cố quên chưa hết, lại chìm trong mơ!
Lờ đờ nước chảy bơ vơ,
Nhớ em anh kết thành thơ giải sầu!
Đi về đâu, phải về đâu?
Bao đêm trăn trở, không câu trả lời!
Anh, em, đã có một thời,
Tình yêu em đó, muôn đời hành trang!
Duyên Nam
(Carmel Dec 18th, 2013)