Người duy nhất ở tửu quán Cá chép đỏ hôi hám là một lão già đang đứng đằng sau cái quầy cao. Lão ta mặc một chiếc áo dài, màu xanh rách rưới, và đội một cái mũ màu đen trên đầu. Khuôn mặt dài, nhăn nheo của lão được tô điểm bằng một bộ ria mép xơ xác và một hàng ria nhọn. Nhìn chăm chú vào khoảng không, lão ta đang đăm chiêu xỉa hàm răng sún của mình. Thời gian bận rộn của lão sẽ đến lúc đêm muộn, khi những tên ăn xin của lão kéo đến đó để nộp cho lão một phần chỗ tiền họ kiếm được. Lão già lặng lẽ quan sát khi Tào Can tự rót cho mình một chén rượu từ chiếc bình bằng đất nứt. Rồi lão ta nhanh chóng chụp lấy cái bình, và cho nó xuống dưới quầy.
'Ngài đã có một buổi sáng khá bận rộn, ngài Tào ", lão ta cất giọng khàn khàn. 'Dò hỏi về mấy trận đánh nhau giữa các băng đảng, và chiếc nhẫn vàng.'
Tào Can gật đầu. Anh biết rằng những tên ăn xin của lão già có mặt ở khắp nơi cung cấp cho lão ta thông tin về tất cả mọi thứ xảy ra ở trung tâm thành phố. Anh đặt chén rượu của mình xuống và vui vẻ nói:
"Đó là lý do tại sao tôi nghỉ buổi chiều! Tôi đã nghĩ đến việc cho bản thân mình giải trí một chút. Không một chút dính líu tới việc công, ông cứ yên tâm. Tôi đang tự do! '
"Rất khôn ngoan! ' lão già nhận xét chua chát. "Mang một ả gái đi không giấy phép. Hãy vui vẻ bỏ ra một số tiền hối lộ và rồi lại có tiền công ở tòa án! '
"Vậy ông sẽ cho tôi gì ? Tôi muốn có một sự tự do ở vùng ngoại ô, bởi vì tôi phải nghĩ đến danh tiếng của tôi. '
'Tại sao ông làm vậy, ông Tào?' Thủ lĩnh cái bang nói ôn tồn. "Tiêu chuẩn của ông là gì? '
Tào Can quyết định cho một lời nhận xét hơi quá trớn. Anh nói trầm ngâm:
"Một cô gái trẻ, và xinh đẹp. Nhưng giá rẻ, nhờ cả vào ông!
"Ông sẽ thấy giá trị lời khuyên của tôi, ông Tào! '
Lão già nhìn Tào Can khi anh khó chịu đếm ra năm đồng, đặt trên quầy, nhưng lão ta không có vẻ gì là sẽ cầm tiền. Với một tiếng thở dài Tào Can thêm năm đồng nữa. Giờ lão già mới thu chúng lại với bàn tay có những chiếc móng nhọn hoắt .
'Hãy vào nhà trọ Thiên Vũ , "lão ta lẩm bẩm. "Con đường đi xuống thứ hai, ngôi nhà thứ tư bên trái. Hãy hỏi Giang Kiều. Đó là anh trai của cô ta, anh ta sẽ thực hiện thỏa thuận, tôi đã được bảo vậy. "Lão ta nhìn Tào Can vẻ xem xét cẩn thận, sau đó nói thêm với nụ cười nhăn nhở: "Ông sẽ thích Giang Kiều, ông Tào! Một con người đơn giản, cởi mở . Và rất hiếu khách. Đi vui vẻ nhé, ông Tào. Ông thực sự xứng đáng với điều đó! '
Tào Can cảm ơn ông ta và đi ra ngoài.
Anh bước trên con đường rải sỏi của con hẻm hẹp nhanh nhất có thể, vì anh không muốn để lão già cử một trong những tên ăn xin của mình tới nhà trọ trước báo cho Giang Kiều là có một nhân viên tòa án đang trên đường đến.
Nhà trọ Thiên Vũ là một nơi nhỏ bé nghèo nàn, nằm giữa cửa hàng của một người bán cá và một hàng rau quả. Trong không gian sáng lờ mờ ở phía dưới cầu thang hẹp một người đàn ông béo ngồi ngủ gà ngủ gật trên ghế tre. Tào Can chọc ông ta bằng ngón trỏ xương xẩu, gầy gò và càu nhàu:
"Ta muốn gặp Giang Kiều! '
'Anh có thể gặp anh ta! Trên gác, cửa thứ hai ! Hãy bảo anh ta là đã đến lúc thanh toán tiền thuê phòng rồi! "Khi Tào Can sắp sửa đi lên thì một người có cái lưng gù, ốm yếu, cất tiếng gọi :" Đợi đã! Hãy nhìn ta! '
Tào Can thấy mắt trái của gã híp lại, chiếc má sưng vù và thâm tím.
"Đó là Giang Kiều của anh bạn! 'người này nói. " Thằng khốn! '
"Có bao nhiêu người ở đó ?"
'Ba. Ngoài Giang Kiều và em gái nó còn có thằng bạn Chương. Cũng là một thằng khốn . Có một kẻ nữa, nhưng nó đã bị đuổi rồi. '
Tào Can gật đầu. Trong khi leo lên cầu thang anh cười châm biếm, bây giờ anh đã biết nguyên nhân trò giải trí cần sự bí mật của lão già. Anh sẽ tóm cả tên vô lại già, vào một ngày nào đó!
Sau khi anh gõ mạnh ngón tay lên cửa , một giọng nói khàn khàn vang lên từ bên trong:
"Ngày mai ông sẽ nhận được tiền của ông, đồ chó!"
Tào Can đẩy cửa và bước vào trong. Hai bên bức tường của căn phòng dơ dáy là một tấm ván giường. Một bên là một người đàn ông to con đang nằm , gã mặc một chiếc áo màu nâu và chiếc quần vá. Gã có một khuôn mặt to, húp híp, bao quanh là một bộ râu ngắn tua tủa. Tóc gã buộc lại bằng một miếng giẻ bẩn. Trên chiếc giường khác một người đàn ông gầy đang nằm ngáy ầm ĩ, cánh tay cơ bắp của hắn ta xếp dưới đầu được cắt tỉa gọn gàng . Phía trước cửa sổ một phụ nữ trẻ đẹp đang ngồi vá một chiếc áo. Cô chỉ mặc một chiếc quần màu xanh rộng, thân mình quyến rũ của cô để trần.
"Có lẽ ta có thể giúp trả tiền thuê nhà, Giang Kiều 'Tào Can nói. Anh hất cằm vào cô gái.
Gã to lớn lồm cồm bò dậy. Hắn nhìn Tào Can từ trên xuống dưới với đôi mắt đỏ ngầu nhỏ tí của mình và gãi bộ ngực đầy lông lá . Tào Can nhận thấy đốt trên cùng của ngót tay út bên trái của hắn đã bị cụt. Săm soi xong, gã to con hỏi cộc cằn: "Bao nhiêu?"
"Năm mươi đồng. '
Giang Kiều đánh thức tên kia bằng một cú đá vào cái chân đang đung đưa bên chân giường của hắn.
"Quý ông lớn tuổi hào phóng này", gã thông báo với tên kia "muốn cho chúng ta mượn năm mươi đồng, bởi vì ông ta thích khuôn mặt của chúng ta. Vấn đề là tao không thích mặt ông ấy! '
'Hãy lấy tiền của gã và đá gã ta ra ngoài! 'Cô gái nói với anh trai mình. 'Không cần phải đánh gã làm gì, con bù nhìn đó đã đủ xấu xí rồi ! "
Gã to lớn vung một cú đấm vào cô.
"Không phải việc của mày! 'hắn quát. "Mày hãy im miệng và câm như hến luôn cho tao! Mày đã quan hệ nhăng nhít với lão Trần, thậm chí còn không lấy nổi chiếc nhẫn ngọc lục bảo của lão! Con điếm vô dụng! "
Cô lao tới nhanh một cách đáng kinh ngạc và đá mạnh vào cẳng chân hắn. Hắn liền cho cô một cú đánh vào bụng. Cô gập người lại , thở hổn hển. Nhưng đó chỉ là một trò lừa, khi hắn ta tiến đến chỗ cô, cô húc đầu vào bụng hắn. Hắn lùi lại, cô kéo một cái kẹp tóc dài từ búi tóc và hỏi một cách cay độc:
'Anh có muốn ăn một nhát vào bụng không, anh trai yêu quý? "
Tào Can nghĩ cách làm thế nào anh có thể đưa cả ba đến tòa án. Vì chúng có vẻ không quen thuộc lắm với thành phố này , anh nghĩ mình sẽ lo được.
"Tao sẽ giải quyết với mày sau!" Giang Kiều thề với em hắn. Và nói với tên bạn của mình: "Giữ lấy thằng con hoang đi, Chương! '
Trong khi Chương ghìm chặt tay Tào Can sau lưng bằng một cái kẹp sắt, Giang Kiều lục soát anh một cách rất chuyên nghiệp.
"Phải, chỉ có năm mươi đồng,! "Hắn nói với vẻ ghê tởm. 'Mày hãy giữ nó trong khi tao dạy cho nó một bài học vì tội quấy rầy giấc ngủ của chúng ta! '
Hắn lấy một cây gậy tre dài từ góc phòng và đánh vào đầu Tào Can . Nhưng đột nhiên hắn ta quay lại và nhìn xuống phía sau cô em gái, người đã lại cúi xuống chiếc áo. Cô nhảy sang một bên với một tiếng thét đau đớn. Anh trai cô gầm lên với tiếng cười. Nhưng rồi hắn lại thất bại, vì cô đã ném cái kéo sắt nặng vào đầu hắn.
"Ta không thích làm gián đoạn, 'Tào Can nói cộc lốc," nhưng ta muốn bàn một thỏa thuận cho năm miếng bạc. "
'ĐÓ LÀ MỘT VẤN ĐỀ RẤT RIÊNG TƯ,' TÀO CAN NÓI
Tên to lớn đang cố giữ cô em gái mình giờ thả cô ra. Hắn quay lại và hỏi hổn hển:
'Mày nói năm miếng bạc ? "
"Đó là một vấn đề rất riêng tư, chỉ giữa ngươi và ta."
Giang Kiều đưa một dấu hiệu cho Chương thả Tào Can ra. Người đàn ông gầy bảo tên côn đồ cao lớn vào một góc và nói với hắn bằng một giọng thì thầm:
"Ta không quan tâm tới thân thể em gái ngươi. Đây là ông chủ của ta đã sai ta đến! '
Giang Kiều trông trở nên nhợt nhạt.
'Có phải tên Thợ làm bánh muốn năm miếng bạc? Trời ơi, hắn điên rồi à? Làm thế nào. . .? '
"Ta không biết bất kỳ Thợ làm bánh nào hết, 'Tào Can nói cáu kỉnh. "Ông chủ của ta là một địa chủ lớn, một kẻ háo sắc giàu có luôn trả hậu hĩnh cho trò giải trí nho nhỏ của mình. Ông ta giờ đã chán với tất cả những thiếu nữ trinh trắng dễ thương ở khu phố Rặng Liễu rồi. Ông ta bỗng muốn họ phải gợi cảm và hoang dã hơn nhưng phải được việc. Ta là kẻ dắt gái cho ông ta. Ông ta đã nghe nói về em gái ngươi, và ông đã sai ta đến đưa cho ngươi năm miếng bạc để mang cô ta tới nơi hẹn hò một vài ngày. "
Giang Kiều lắng nghe với sự kinh ngạc ngày càng tăng. Bây giờ hắn ta kêu lên:
'Mày có điên không? Chẳng có con đàn bà nào trong cái thế giới rộng lớn này nhận một thứ gì đó để bán nhiều lần cả! " Hắn suy nghĩ một lúc, nhăn trán một chút. Đột nhiên hắn thốt lên: " Đề nghị đó của mày thật bốc mùi, người anh em! Tao muốn em gái tao được giữ nguyên vẹn. Tao đang định dùng nó kinh doanh, mày có thấy không? Như vậy nó có thể cho tao một thu nhập thường xuyên. "
Tào Can nhún vai.
'Thôi được rồi. Có vài cô gái lang thang khác sẵn sàng đánh đổi. Hãy trả lại ta năm mươi đồng, và ta sẽ biến ngay.'
'Này này, đừng vội thế!' Tên cao lớn xoa xoa mặt. 'Năm mảnh bạc! Điều đó có nghĩa là được sống sung túc ít nhất một năm, mà không cần làm một tí công việc nào cả! Chà, dù sao thì sẽ không có vấn đề gì lắm khi con bé có đôi chút hoang dại để người ta có thể lợi dụng được. Nó có thể chịu đựng rất tốt, và có thể nó sẽ gầy đi chút ít. Được rồi, sẽ có một thỏa thuận! Nhưng tôi và Chương sẽ nhìn con bé đi. Tôi muốn biết nơi con bé đến và người nó sẽ ở cùng.'
'Để mà ngươi có thể tống tiền ông chủ ta sau đó hả? Vậy không có gì để nói hết! '
'Ông đang nói dối! Ông là thằng thu mua gái cho nhà thổ, con chuột bẩn thỉu!'
'Thôi được, hãy đi cùng ta và tự nhìn xem. Nhưng đừng có mà đổ lỗi cho ta nếu ông chủ của ta nổi giận và cho người của ông ta đánh ngươi. Trả ta hai mươi đồng, đó là tiền môi giới của ta.'
Sau khi cò kè giá cả, họ đồng ý với giá mười đồng bạc. Giang Kiều trả lại Tào Can năm mươi đồng, và thêm mười đồng nữa. Người đàn ông gầy đặt những đồng tiền vào ống tay áo với nụ cười thỏa mãn, vì giờ anh ta đã hoàn lại được số tiền anh phải trả cho tên cầm đầu nhóm ăn mày.
'Ông chủ của ông này muốn mời chúng ta uống trà' Giang Kiều bảo Chương và em gái hắn. 'Hãy tới chỗ ông ta và nghe những gì ông ta nói.'
Họ vào thị trấn bằng đường chính, nhưng sau đó Tào Can đã đưa họ vào một mê cung những con hẻm hẹp sau những bức tường xám của Tòa án. Khi anh mở cánh cửa sắt nhỏ bằng cái chìa lấy ra từ ống tay áo, Giang Kiều kêu lên, vẻ ấn tượng :
'Ông chủ của ông chắc đang lăn trên tiền trong đó! Đúng là gia sản to lớn!'
'Rất lớn,' Tào Can đồng ý. 'Và đây chỉ là cửa phụ đằng sau thôi. Ngươi nên thấy cổng chính!' Nói xong, anh dẫn họ vào một hành lang dài. Anh cẩn thận khóa lại cánh cửa và nói: 'Hãy đợi ở đây trong khi ta đi thông báo cho ông chủ!'
Anh biến mất ở khúc quanh.
Sau một lúc cô gái than:
'Tôi không thích không khí nơi này. Có thể đây là một cái bẫy!'
Sau đó đội trưởng và sáu người lính trang bị vũ khí đi tới vòng qua khúc quanh. Chương nguyền rủa và sờ tìm con dao của mình.
'Hãy tấn công chúng ta đi! 'Đội trưởng bảo hắn với một nụ cười, nâng cao thanh kiếm lên. "Sau đó chúng ta sẽ được một món tiền thưởng cho vết cắt của ngươi! '
"Vứt nó đi, Chương! 'gã to lớn nói với bạn của mình vẻ chát ghét. 'Những thằng khốn này là những kẻ giết người chuyên nghiệp. Chúng nó được trả tiền cho việc giết những kẻ nghèo hèn đấy! '
Cô gái cố qua mặt đội trưởng, nhưng anh ta túm được cô và cô cũng sớm bị bắt lại. Họ được đưa tới nhà tù trong tòa nhà liền kề.
Sau khi Tào Can chạy đến chòi canh và bảo đội trưởng đến bắt hai kẻ lang thang và cô gái điếm đang chờ gần cửa sau, anh đi thẳng vào công đường và hỏi thư ký trưởng nơi anh có thể tìm thấy quan tòa Địch.
'Ngài ở văn phòng của mình, thưa ông Tào. Vì lúa trưa ngài đã thẩm vấn một số người ở đó. Ngay khi ngài cho họ đi, cậu chủ Lang, con trai của chủ tiệm cầm đồ, đã đến và yêu cầu được gặp quan tòa. Ngài vẫn chưa ra ngoài. "
' Cậu chủ trẻ đó đang làm gì ở đây? Anh ta không có trong danh sách những người quan tòa muốn thẩm vấn. "
"Tôi nghĩ anh ấy đến để tìm hiểu tại sao cha mình bị bắt. Có lẽ ông quan tâm , nhưng trước khi đi vào trong, anh ta đã hỏi lính canh tại cửa mọi câu hỏi về xác chết được tìm thấy sáng nay tại túp lều trong rừng. Anh có thể nói với quan tòa. "
"Cảm ơn, tôi sẽ làm thế. Những lính canh không có nghĩa vụ để lộ thông tin! '
Người thư ký già nhún vai.
"Họ đều biết trẻ cậu chủ Lang, thưa ngài. Họ thường đến đó vào cuối tháng để cầm một cái gì đó hoặc việc khác, và cậu chủ Lang luôn luôn tạo cho họ một thỏa thuận hợp lí. Bên cạnh đó, vì toàn bộ nhân viên đã nhìn thấy cái xác, nó không còn là bí mật nữa. '
Tào Can gật đầu và bước vào văn phòng quan tòa Địch.
Quan tòa đang ngồi sau bàn làm việc, giờ mặc một chiếc áo mỏng thoải mái bằng bông màu xám, và có một chiếc mũ màu đen vuông trên đầu. Trước bàn làm việc một thanh niên dáng người cân đối khoảng hai mươi lăm, mặc một chiếc áo dài màu nâu gọn gàng và đội một chiếc mũ vuông màu đen. Anh có một khuôn mặt đẹp trai nhưng khá dè dặt.
"Ngồi đi! 'quan tòa Địch nói Tào Can. "Đây là con trai cả của ông Lang. Anh ta rất lo lắng về vụ bắt giữ cha mình. Ta vừa giải thích cho anh rằng ta nghi ngờ cha anh đã tham gia vào vụ sát hại một kẻ lang thang già, và rằng ta sẽ xử vụ án tại phiên tối nay của tòa án. Đó là tất cả những gì ta có thể nói, cậu chủ Lang. Ta phải chấm dứt cuộc nói chuyện của chúng ta bây giờ, ta có vấn đề khẩn cấp cần bàn với phụ tá của ta ở đây. "
"Cha tôi có thể không phạm tội giết người đêm qua, thưa ngài, " người thanh niên lặng lẽ nói.
Quan tòa Địch nhướng mày.
'Tại sao?'
'Vì lý do đơn giản là cha tôi đã say túy lúy, thưa ngài. Chính tôi mở cửa khi ông Vương đưa ông vào. Cha tôi đã ngất đi, và con trai của ông Vương đã mang ông vào bên trong. "
"Được rồi, cậu chủ Lang. Ta sẽ lưu ý điều này trong đầu. "
Cậu chủ Lang không hề có cử chỉ gì là sẽ rút lui cả . Anh ta hắng giọng và tiếp tục, lúc này thận trọng hơn:
"Tôi nghĩ tôi đã thấy những kẻ giết người, thưa ngài."
Quan tòa Địch nghiêng người về trước ghế.
"Ta muốn nghe báo cáo đầy đủ về điều đó! "Ông nói gay gắt.
"Vâng, thưa ngài, có tin đồn rằng xác chết của một kẻ lang thang đã được tìm thấy sáng nay tại một túp lều bỏ hoang trong rừng, lưng chừng dốc. Tôi có thể hỏi nó là chính xác chứ ạ?" Khi quan tòa gật đầu, anh tiếp tục: "Đêm qua trăng sáng rất đẹp trên bầu trời và có làn gió buổi tối mát mẻ, vì vậy tôi nghĩ rằng tôi sẽ đi dạo một chút. Tôi đi vào lối đi phía sau nhà chúng tôi dẫn xuống rừng. Sau khi qua khúc vòng thứ hai, tôi nhìn thấy hai người khá xa đi trước tôi. Tôi không thể nhìn thấy rõ họ nhưng một người trông rất cao lớn, và ông ta mang theo một túi nặng trên vai. Người kia nhỏ, và mảnh mai hơn. Vì các loại người rắc rối thường hay lui tới khu rừng vào ban đêm, tôi quyết định kết thúc cuộc đi dạo của tôi, và trở về nhà. Khi tôi nghe tin đồn về kẻ lang thang đã chết, chợt một ý xuất hiện trong đầu tôi rằng túi nặng người cao lớn đã mang rất có thể là xác chết. "
Tào Can cố gắng bắt mắt với quan tòa Địch, vì các mô tả của Lang đúng như Giang Kiều và em gái. Nhưng quan tòa đang nhìn chăm chú vào người khách của ông. Đột nhiên, ông nói:
"Điều này có nghĩa là ta có thể thả cha anh ngay, và bắt anh vì tình nghi anh thay cho ông ấy! Vì anh vừa chứng minh nghi ngờ rằng trong khi cha anh không thể phạm tội giết người, bản thân anh lại có mọi cơ hội! '
Người thanh niên nhìn sững sờ vào quan tòa.
"Tôi không làm điều đó!" anh ta thốt lên. "Tôi có thể chứng minh điều đó! Tôi có một nhân chứng. . ".
"Đúng như ta nghĩ! Anh đã không ở một mình. Một người đàn ông trẻ như anh không thể đi ra ngoài đi dạo một mình trong rừng vào ban đêm. Chỉ khi nào anh đến độ tuổi trưởng thành hơn, khi anh phát hiện ra điều thú vị của việc đó. Nói đi, cô gái đó là ai? "
'Đầy tớ gái của mẹ tôi,' người thanh niên trả lời với một khuôn mặt đỏ bừng. "Chúng tôi không thể gặp nhau nhiều trong nhà, tất nhiên. Vì vậy, chúng tôi luôn gặp nhau trong túp lều, dưới dốc. Cô ấy có thể khẳng định lời khai của tôi rằng chúng tôi đã đi vào rừng với nhau, nhưng cô ấy không thể cho biết thêm thông tin về những người tôi đã nhìn thấy, bởi vì tôi đã đi trước và cô ấy không nhìn thấy chúng. "Nhìn quan tòa xấu hổ, anh nói thêm:
"Chúng tôi dự định kết hôn, thưa ngài. Nhưng nếu cha tôi biết chúng tôi . . ".
'Được rồi. Hãy tới khu văn phòng, và để viên thư kí cao cấp ghi lại lời khai của anh. Ta sẽ chỉ dùng nó khi thực sự cần thiết. Anh có thể đi!'
Khi cậu chủ sắp cúi chào lui ra, Tào Can hỏi:
'Có thể dáng người nhỏ hơn là một cô gái?'
Cậu chủ Lang gãi đầu.
'Chà, tôi không thể thấy rõ lắm, ngài biết đấy. Bây giờ ngài hỏi tôi như thế, tuy nhiên . . . Vâng, nó có thể là một người phụ nữ, tôi nghĩ vậy.'
Ngay khi cậu chủ Lang vừa đi khỏi, Tào Can bắt đầu sôi nổi:
'Mọi thứ đã sáng tỏ, thưa đại nhân ! Tôi . . .'
Quan tòa Địch giơ tay lên.
'Chờ chút, Tào Can. Chúng ta phải xử lý vụ án phức tạp này có phương pháp. Đầu tiên ta sẽ cho anh biết kết quả việc kiểm tra của ta. Đầu tiên, tên nhân viên của Lang là một thằng kinh tởm. Cuộc thẩm vấn chặt chẽ đã chứng minh rằng, sau khi hắn ta nhìn thấy cô gái đặt chiếc nhẫn lên quầy, Lang bảo hắn biến đi . Các khách hàng khác đến giữa họ, và sau đó, hắn chỉ nhìn thấy cô gái giật lấy chiếc nhẫn và đi ra ngoài. Những lời thì thầm mà hắn bịa ra, nhằm chứng tỏ ông chủ của hắn là một tên dâm đãng. Và khi bảo ông chủ của mình phạm tội trốn thuế, hắn chỉ có thể trích dẫn những tin đồn mơ hồ. Ta nghĩ lời nhắc nhở là một sự vu khống, và gửi thư cho ông thủ quỹ. Ông đã nói với ta rằng ông Lang là một người đàn ông rất giàu có thích làm việc đúng pháp luật. Ông ta vẫn thích một chút gian trá, và phải có cái nhìn tỉnh táo khi làm ăn với ông ta, nhưng ông ta luôn cẩn thận để giữ đúng luật. Tuy nhiên ông ta thường xuyên đi chơi, dành nhiều thời gian ở thị trấn Chương Bình bên cạnh; và dĩ nhiên người thủ quỹ không biết gì về những hoạt động của ông ta ở đó. Thứ hai, Lang thực sự đã uống rượu say với ông bạn thợ kim hoàn. Thứ ba, đội trưởng đã tìm thấy hai tên lưu manh đã chế giễu Lang. Chúng nói đây rõ ràng là lần đầu tiên Lang nhìn thấy gã lang thang già, và không có cô gái nào được đề cập đến trong cuộc tranh cãi của họ cả. Lang đã đẩy ông già, nhưng ông ta lại đứng dậy được sau khi Lang đã được khiêng đi bằng kiệu. Ông ta đã đứng đó chửi rủa Lang là một tên ác bá thối tha, rồi ông ta bỏ đi. Cuối cùng, những tên lưu manh kia đưa ra một nhận xét đầy nghi ngờ. Chúng nói lão già không nói năng giống như những kẻ lang thang, ông ta nói năng như một quý ông vậy. Ta đã định hỏi Vương liệu ông Lang có thực sự say khướt khi ông ta về nhà không, nhưng sau những gì con trai ông ta đã vừa nói với chúng ta, điều đó không cần thiết nữa.'
Quan tòa uống cạn chén trà, rồi nói thêm: 'Hãy nói cho ta biết làm thế nào để xuống thị trấn! '
'Tôi phải nói với ngài điều này trước đã, thưa đại nhân, cậu chủ Lang đã hỏi những người lính canh cặn kẽ về việc phát hiện ra xác chết trong túp lều, ngay trước khi gặp ngài. Tuy nhiên, điều đó bây giờ dường như không quan trọng nữa, vì tôi có bằng chứng rằng anh ta đã dựng nên câu chuyện về hai người mà anh ta nhìn thấy trong rừng.'
Quan tòa Địch gật đầu.
‘Ta không nghĩ anh ta đang nói dối. Ta có ấn tượng anh ta là người rất trung thực. Tốt hơn nhiều so với cha anh ta !'
'Những người mà anh ta nhìn thấy chắc chắn là Giang Kiều và em gái hắn ta – một cô gái khá trẻ trung, xinh đẹp. Tên thủ lĩnh ăn mày đã chỉ tôi tới nhà trọ nơi chúng đang ở tạm, cùng với một tên xấu xí tên là Chương. Có một người thứ tư, nhưng ông ta đã bỏ đi. Tôi nghe Giang Kiều la mắng em gái hắn vì làm hỏng chuyện gì đó như là "ngoại tình với lão Trần", và vì đã không lấy được chiếc nhẫn ngọc lục bảo của ông ấy. Rõ ràng lão Trần là kẻ lang thanh già của chúng ta. Cả ba đều từ nơi khác đến, nhưng chúng biết một tên đại ca gọi là “Thợ làm bánh” ở đây. Tôi đã cho nhốt chúng vào ngục, cả ba người.'
'Tốt lắm! ' Quan tòa Địch kêu lên. 'Anh bắt chúng kiểu gì mà nhanh vậy?'
'Ồ', Tào Can trả lời mơ hồ, 'Tôi nói với chúng có thể kiếm được tiền dễ dàng ở đây, và chúng vui vẻ đến cùng tôi. Như giả thiết của tôi về ông Lang, thưa đại nhân, ngài đã hoàn toàn đúng khi gọi ông ta đến sớm! Lang không liên quan đến vụ giết người. Đó hoàn toàn là do ngẫu nhiên bọn lưu manh đi qua con đường đó hai lần. Đầu tiên khi cô gái muốn kiểm tra chiếc nhẫn, và lần thứ hai khi tên lang thang già tức giận vẻ hống hách của Lang khi đối phó với bọn lưu manh.'
Quan tòa không nói gì. Ông trầm ngâm vuốt râu. Bỗng ông nói:
'Ta không thích sự trùng hợp, Tào Can. Ta thừa nhận chúng đã xảy ra như thế. Nhưng ta luôn bắt đầu bằng việc không tin chúng ngay. Theo đó, anh nói rằng Giang Kiều đã nhắc tới một tên đại ca gọi là “Thợ làm bánh”. Trước khi ta thẩm vấn hắn, ta muốn anh hỏi đội trưởng của chúng ta xem anh ta có biết gì về người đàn ông đó không.'
Khi Tào Can đi rồi, quan tòa tự rót một chén trà khác từ rổ đựng ấm trà trên bàn. Ông vu vơ tự hỏi làm sao phụ tá của mình lại đưa được những ba kẻ lưu manh đến tòa án. "Anh ta nói khá mập mờ khi mình hỏi anh ta," ông tự nói với một nụ cười châm biếm. "Có lẽ anh ta lại đóng giả một người đáng tin cậy nữa- việc kiếm tiền cũ của anh ta! Chà, miễn là nó có lý do chính đáng. . ".
Tào Can trở lại.
" Đội trưởng biết 'Thợ làm bánh' khá rõ , thưa ngài. Nhưng hắn ta không ở thành phố này. Tên vô lại đó là một ông chủ khét tiếng ở huyện lân cận chúng ta, Chương Bình. Có nghĩa là Giang Kiều cũng từ đó đến '..
'Và người bạn của chúng ta, ông Lang thường xuyên ở lại đó, "quan tòa nói chậm rãi. "Chúng ta đang nhận được hơi quá nhiều sự trùng hợp so với sở thích của ta, Tào Can! Chà, ta sẽ thẩm vấn những người này riêng, bắt đầu là Giang Kiều. Bảo đội trưởng đưa hắn ta đến nhà xác-tất nhiên không cần chỉ cho hắn cái xác chết. Ta sẽ đến đó ngay."
Khi Quan tòa Địch vào trong ông nhìn thấy hình dáng cao lớn của Giang Kiều giữa hai người lính, trước cái bàn đặt xác chết , phủ tấm thảm sậy. Có một mùi buồn nôn lan tỏa trong căn phòng trống. Quan tòa nghĩ rằng họ sẽ không bỏ cái xác ở đây quá lâu, trong thời tiết nóng nực này. Ông gập tấm thảm lại và hỏi Giang Kiều:
'Ngươi có biết người đàn ông này?
'Trời ơi , đó là ông ấy! 'Giang hét lên.
Quan tòa Địch khoanh tay lan tỏa trong tay áo rộng của mình. Ông nói gay gắt:
"Phải, đó là xác chết của ông già mà ngươi đã tàn nhẫn giết chết."
Tên côn đồ thốt lên một chuỗi lời chửi thề. Người lính bên phải đánh vào đầu hắn bằng cái dùi nặng.
'Khai đi! 'anh ta quát hắn. Cú đánh dường như không làm ảnh hưởng nhiều đến tên to lớn. Hắn chỉ lắc đầu, sau đó hét lên:
"Tôi không giết ông ấy! Lão già ngu ngốc vẫn còn sống khi lão rời nhà trọ đêm qua! '
"Hắn là ai? '
"Một kẻ ngốc giàu có, tên là Trần Mậu Tài. Sở hữu một nhà thuốc lớn, ở kinh đô. "
"Một kẻ buôn thuốc giàu có sao? Ông ta kinh doanh với ngươi cái gì? '
"Hắn ta đã đi với em gái của tôi, con dê già ngớ ngẩn! Hắn muốn gia nhập với chúng tôi! '
"Đừng cố thêm vào những lời nói dối ngu ngốc với ta, anh bạn! 'Quan tòa Địch lạnh lùng nói. Người lính lại đánh vào đầu Giang Kiều , nhưng mà hắn né một cách chuyên nghiệp và buột miệng:
"Đó là sự thật, tôi thề đấy! Hắn ta điên lên vì em gái tôi! Thậm chí còn muốn trả tiền để được phép tham gia với chúng tôi! Nhưng em gái tôi, con điếm ngớ ngẩn, nó không lấy một đồng của lão ấy. Nhìn những rắc rối con điếm cứng đầu đã gây ra cho chúng tôi lúc này đi! Một vụ giết người ! '
Quan tòa Địch vuốt lại bộ râu dài của mình. Con người này là một kẻ vũ phu thô kệch, nhưng lời nói của gã mang dấu ấn của sự thật. Giang Kiều giải thích sự im lặng của mình như một dấu hiệu của sự nghi ngờ, và tiếp tục bằng một giọng rên rỉ:
'Tôi và người bạn của tôi, chúng tôi chưa bao giờ làm bất cứ điều gì như giết người, trời cao có mắt! Có lẽ chúng tôi đã ăn cắp một con gà lạc đường hoặc một con lợn ở đâu đó, hoặc vay một số tiền từ một khách du lịch trên đường chẳng hạn - những điều sẽ phải xảy ra khi phải tìm cho mình một con đường sống. Nhưng chúng tôi không bao giờ giết người, tôi cho ngài biết. Và tại sao tôi phải giết lão Trần, trong tất cả mọi người? Tôi đã nói với ngài lão ta đã cho tôi tiền, phải không? '
' Em gái của ngươi là một gái điếm sao? "
"Một cái gì?" Giang Kiều nghi ngờ hỏi.
Một gái điếm. '
"Ồ, điều đó! 'Giang gãi đầu, sau đó trả lời thận trọng: "Chà, cho ngài biết sự thật, thưa đại nhân, nó đúng mà cũng không đúng, có thể nói vậy. Nếu chúng tôi rất cần tiền, nó có thể đi cùng một tên công tử nào đó. Nhưng phần lớn nó chỉ gặp mấy tên lưu manh nó thích, và chẳng thu được gì. Không có giá trị gì, nó là như thế, thưa ngài! Ước gì nó có được giấy phép, sau đó nó sẽ mang lại ít nhất một thu nhập! Nếu ngài vui lòng nói cho tôi biết, thưa ngài, làm thế nào để nhận được giấy phép thích hợp cho nó, những điều đó cho phép nó có quyền đi ra đường, và. . ".
'Chỉ trả lời câu hỏi của ta! 'Quan tòa Địch ngắt lời hắn gắt gỏng. "Nói đi, từ khi nào ngươi bắt đầu làm việc cho chủ cầm đồ Lang?"
'Một chủ tiệm cầm đồ? Tôi không, thưa ngài! Tôi không dựa dẫm vào với những kẻ hút máu người! Ông chủ của tôi là Thợ làm bánh Lưu, ở Chương Bình. Đang sống trong tửu quán, gần cổng phía tây. Ông ta là ông chủ của chúng tôi. Chúng tôi đã tự chuộc chính mình. Tôi, em gái tôi và Chương. '
Quan tòa Địch gật đầu. Ông biết rằng theo quy tắc bất thành văn của thế giới ngầm, một thành viên tuyên thệ tham gia vào một băng đảng có thể cắt đứt quan hệ với ông chủ của hắn nếu hắn trả một số tiền nhất định, đó coi như phí tham gia ban đầu của hắn, và phần chia sẻ trong thu nhập của hắn cho băng đảng sẽ được khấu trừ. Việc giải quyết các khoản này thường xuyên dẫn đến các cuộc tranh cãi gay gắt.
'Tất cả mọi thứ đã được giải quyết với sự hài lòng của cả hai bên chưa? "ông hỏi.
"Chà, có một chút rắc rối, thưa ngài. Tên Thợ làm bánh đã cố ăn chặn của chúng tôi, con chó! Nhưng lão Trần, ông ta thực sự là một thuật sĩ với các con số. Ông ta có một mảnh giấy, không một chút phán xét, và chứng minh Thợ làm bánh mắc sai lầm chết người. Thợ làm bánh không thích điều đó, nhưng có một vài anh em khác để ý các con số, và tất cả đều bảo lão Trần đã đúng. Vì vậy, Thợ làm bánh để cho chúng tôi đi."
'Ta thấy rồi. Tại sao ngươi muốn rời khỏi băng đảng của Thợ làm bánh? "
'Bởi vì Thợ làm bánh đã trở nên quá hèn hạ, và bởi vì ông ta đã tham gia vào công việc mà chúng tôi không thích. Một việc lợi dụng chúng tôi, có thể nói vậy. Một ngày, ông ta muốn tôi và Chương mang hai cái hộp qua biên giới. Tôi nói không, không bao giờ. Thứ nhất, nếu chúng tôi bị bắt, chúng tôi sẽ lâm vào rắc rối lớn. Thứ hai, những người làm những loại công việc lớn cho 'Thợ làm bánh' thường chết trong các tai nạn đó. Tai nạn tất nhiên sẽ xảy ra. Nhưng tôi thấy xảy ra hơi thường xuyên quá. '
Quan tòa nhìn Tào Can một cách ý nghĩa.
"Khi ngươi và Chương từ chối, ai đã làm công việc?"
Trịnh, Mạnh và Lộc, 'Giang trả lời ngay.
'Họ đang ở đâu?'
Giang chọc ngón tay cái qua cổ họng.
'Chỉ là một tai nạn ! "Gã nói với một nụ cười. Nhưng có một ánh nhìn sợ hãi lóe lên trong đôi mắt nhỏ tí của gã.
'Hai cái hộp sẽ được giao cho ai?' quan tòa hỏi hắn.
Tên côn đồ nhún đôi vai rộng.
'Chỉ có trời mới biết được’ ! Tôi có nghe ‘Thợ làm bánh’ nói với Trịnh gì đó về một kẻ giàu có sở hữu một cửa hàng lớn ở khu chợ ở đây. Tôi cũng không hỏi, đó không phải việc của tôi, tôi càng biết ít về nó thì càng tốt. Và lão Trần nói rằng tôi sẽ bị giết.'
'Ngươi đã ở đâu tối qua?'
'Tôi? Tôi đã đi cùng em gái và Chương tới quán Cá Chép Đỏ, để làm một ván xúc xắc lừa bịp còi con. Lão Trần nói ông ta sẽ ăn gì đó ở ngoài, ông ta không ưa thích lắm trò xúc xắc. Khi chúng tôi về nhà vào lúc nửa đêm, lão già vẫn chưa về. Lão già quái đản đã bị ăn đánh vào đầu! Ông ta không nên ra ngoài một mình, ở một thị trấn mà ông ta không biết rõ!'
Quan tòa Địch lấy chiếc nhẫn ngọc lục bảo từ tay áo ra.
'Ngươi có biết món đồ trang sức này không?' ông hỏi.
'Dĩ nhiên! Đó là chiếc nhẫn của lão Trần. Ông ta có nó từ cha mình. "Hãy bảo ông ta đưa nó cho mày !" Tôi nói với em gái tôi. Nhưng nó bảo không. Thật không may mắn, thưa ngài, như thể đã bị nguyền rủa khi có một con em gái như nó!'
'Đưa tên này về phòng giam của hắn! ' Quan tòa Địch ra lệnh cho đội trưởng. 'Rồi bảo bà góa đưa cô Giang tới văn phòng của ta.’
Trong khi đi qua sân tòa án, quan tòa nói với Tào Can hào hứng:
'Anh đã có một mẻ lưới tuyệt vời! Đây là manh mối đầu tiên dẫn chúng ta tới vụ buôn lậu! Ta sẽ cử một thủ hạ đặc biệt tới gặp người đồng nghiệp của ta ở Chương Bình ngay bây giờ, yêu cầu ông ấy bắt ngay tên ‘Thợ làm bánh’. Hắn ta sẽ khai ra mình là ai, và ai là người được giao những chiếc thùng ở đây. Ta không lấy làm lạ nếu người đó hóa ra lại là bạn của chúng ta: Lang-chủ tiệm cầm đồ! Ông ta là con người giàu có với một cửa hàng lớn ở khu chợ ở đây, và ông ta thăm viếng thị trấn Chương Bình rất thường xuyên.'
'Ngài có nghĩ rằng Giang Kiều thực sự không phải là kẻ giết Trần không, thưa đại nhân? Câu chuyện mà con trai Lang kể dường như rất phù hợp với hắn ta và em gái.'
'Chúng ta sẽ thêm về điều đó khi chúng ta khám phá ra sự thật về Trần Mậu Tài bí ẩn đó, Tào Can. Ta có cảm giác là Giang Kiều đã kể hết những gì hắn ta biết rồi. Nhưng chắc chắn có những thứ mà Giang không biết! Chúng ta sẽ xem em hắn nói gì.'
Họ bước vào công đường. Người thư lại cao cấp vội vàng đứng dậy và đứng dậy để tiếp đón họ. Đưa cho quan tòa một tập tài liệu, ông ta nói:
'Tôi tình cờ nghe ông Tào hỏi đội trưởng về một tên lưu manh tên Lưu thợ làm bánh, thưa ngài. Báo cáo định kì về các thủ tục ở tòa án Chương Bình vừa đến. Nó có chứa một đoạn liên quan đến tên lưu manh đó.'
Quan tòa Địch liếc nhanh vào tờ giấy. Với vẻ tức giận ông đưa nó cho Tào Can.
'Đúng là quá đen đủi! ' ông kêu lên. 'Đây, đọc cái này đi, Tào Can ! Sáng hôm qua thợ làm bánh đã bị giết trong một vụ ẩu đả say rượu!'
Ông đi vào văn phòng riêng, giận dữ khoát ống tay áo.
Khi ông đã ngồi xuống đằng sau bàn làm việc của mình ông nhìn Tào Can rầu rĩ và nói một cách chán nản:
'Ta nghĩ chúng ta đã giải quyết được vụ buôn lậu! Và giờ chúng ta lại trở về điểm xuất phát. Ba kẻ có thể nói cho chúng ta về lô hàng lậu đã bị Thợ làm bánh giết. Một ngạc nhiên nhỏ đó là Mã Long và Triệu Thái không thể tìm ra bọn chúng! Xương của chúng chắc đã bị thối rữa trong cái giếng khô nào đấy, hay bị chôn dưới một cái cây trong rừng rồi! Và Thợ làm bánh, người duy nhất có thể nói cho chúng ta những tên cầm đầu bọn buôn lậu, hắn ta đã bị giết! ' Ông giận dữ kéo mạnh bộ râu.
Tào Can chậm rãi kéo nhẹ ba cợi lông dài mọc trên cái mụn cóc bằng ngón trỏ. Sau một lúc anh ta nói:
'Có lẽ cuộc thẩm vấn kĩ lượng bọn tay chân của Thợ làm bánh ở Chương Bình có thể . . .'
'Không,' Quan tòa Địch nói cộc lốc. "Thợ làm bánh đã giết những người làm việc bẩn thỉu cho hắn. Từ đó hắn đã chứng minh một cách cực đoan rằng mọi mệnh lệnh từ mình liên quan đến việc buôn lậu đều được giữ bí mật nghiêm ngặt.' Ông lấy chiếc quạt từ ống tay áo và bắt đầu quạt cho mình. Sau một lúc ông lại tiếp tục: ‘Vụ giết Trần chắc chắn có liên quan chặt chẽ tới vụ buôn lậu. Ta có cảm giác rằng ta sẽ thành công trong việc tóm được tên sát nhân, chúng ta sẽ có được chìa khóa cho vụ buôn lậu. Vào đi!'
Có tiếng gõ cửa. Một người phụ nữ cao, gầy còm, mặc một chiếc áo dài màu nâu với một mảnh vải đen buộc trên đầu, bước vào văn phòng, đẩy một cô gái trẻ mảnh mai tới trước mặt mình.
'Đây là cô Giang, thưa Đại nhân,' mệnh phụ trình báo bằng giọng khàn khàn.
Quan tòa Địch cho cô gái một cái nhìn sắc sảo. Cô nhìn chằm chằm ngang ngược lại ông bằng đôi mắt to, biểu cảm. Khuôn mặt trái xoan, rám nắng mang một vẻ đẹp đặc biệt. Cô không cần trang điểm và cô cũng không cần điều đó. Khuôn miệng hờn dỗi của cô đỏ như đóa hoa anh đào, đôi lông mày dài phía trên chiếc mũi thanh thoát, duyên dáng một cách tự nhiên và hai bím tóc dài bóng rủ xuống bờ vai. Chiếc áo màu xanh tồi tàn và cái quần xanh vá víu dường như không xứng với một vẻ đẹp như vậy. Cô vẫn đứng trước bàn làm việc, tay cô bị trói bằng sợi dây thừng quấn quanh trong như vành đai.
Sau khi quan tòa quan sát cô một lúc, ông nói đều đều:
'Chúng ta đang cố gắng tìm hiểu về lai lịch của Trần Mậu Tài. Hãy nói cho ta ở đâu và làm thế nào ngươi gặp ông ta.'
'Nếu ngài nghĩ ngài có thể moi được bất cứ điều gì từ tôi, thưa ngài quan tòa,' cô ngắt lời, 'thì ngài đang phạm phải sai lầm tệ hại nhất trong đời mình đấy! '
Mệnh phụ bước tới tát vào mặt cô, nhưng quan tòa giơ tay lên. Ông bình tĩnh nói:
'Cô đang đứng trước quan tòa của cô, cô Giang. Cô phải trả lời những câu hỏi của ta, cô biết chứ.'
'Ngài nghĩ tôi sợ đòn roi? Ngài có thể đánh đập tôi tùy ý, tôi có thể chịu được! '
'Cô sẽ không bị đánh đòn,' Tào Can cất tiếng bên cạnh cô. 'Có vài điều từ vấn đề của lão Trần, cô phạm tội đi lang thang bán dâm bất hợp pháp. Cô sẽ bị khắc lên cả hai gò má.'
Cô ta bỗng trở nên nhợt nhạt đi.
'Đừng lo! ' Tào Can nói thêm một cách ân cần. 'Nếu cô đánh nhiều phấn, vết khắc sẽ không lộ ra. Không nhiều quá đâu mà, một ít thôi.'
Cô gái vẫn đứng bất động, nhìn chằm chằm vào quan tòa với đôi mắt sợ hãi. Rồi cô nhún vai và nói:
'Chà, tôi không làm cái gì sai cả. Và tôi không tin là lão Trần nói điều gì tệ hại về tôi. Không bao giờ ! Tôi đã gặp ông ta ở đâu ư? Ở kinh thành, khoảng một năm trước. Tôi đã làm chân bị thương và đi vào cửa hàng của Trần để mua cho mình một miếng băng. Ông ta vô tình đứng ở quầy, và đã có một cuộc nói chuyện với tôi, một cách thân thiện. Đó là lần đầu tiên một người đàn ông giàu có thể hiện sự quan tâm đến tôi mà không ngay lập tức nói về điều mà các ngài biết rồi đấy, và tôi thích ông ấy vì điều đó. Tôi đồng ý gặp ông ấy đêm đó, và rồi điều gì đến cũng đến, nếu các ngài hiểu điều tôi nói. Dĩ nhiên ông ấy là một người đàn ông già, ý tôi là hơn năm mươi tuổi. Nhưng là một người đàn ông lịch sự, nói năng dịu dàng và luôn lắng nghe từng câu chuyện nhỏ bé của tôi.'
Cô im lặng, và nhìn quan tòa chờ đợi.
'Việc đó đã kéo dài bao lâu?' ông hỏi.
'Một vài tuần. Rồi tôi bảo lão Trần chúng tôi sẽ phải nói lời tạm biệt, bởi vì chúng tôi sẽ đến nơi tiếp theo. Ông ấy
'CHÀ,' CÔ NÓI, 'TÔI KHÔNG LÀM GÌ SAI CẢ'
muốn cho tôi một mảnh bạc nhưng tôi nói không cần, tôi không phải một con điếm, ơn trời, dù tên anh trai của tôi rất thích nó, tên ma cô lười biếng ! Mọi việc là như vậy. Nhưng ba tuần sau, khi chúng tôi đang ở Quảng Nghĩa, Trần bỗng đi theo chúng tôi vào nhà trọ. Ông ấy bảo tôi ông ấy muốn tôi trở thành người thiếp của ông ấy, và rằng ông sẽ cho anh trai tôi một món quà tốt đẹp, bằng tiền mặt.'
Cô lau mặt bằng ống tay áo, kéo thẳng lại chiếc áo khoác và tiếp tục :
'Tôi bảo Trần tôi rất biết ơn ông ấy, nhưng tôi không cần tiền, không cần gì cả. Tôi chỉ muốn sự tự do, tôi không muốn bản thân im lặng sau bốn bức tường, nói ‘thưa bà’ với người vợ cả của ông ấy, và trở thành con hầu từ sáng đến đêm. Trần đi khỏi, ông ấy rất buồn. Tôi cũng vậy – rồi tôi đánh nhau với anh trai tôi và anh ta đánh tôi thâm tím mặt mày. Rồi, tháng sau, khi chúng tôi đang ở trong một ngôi làng ven sông, gần nhà chúng tôi ở Chương Bình, lão Trần lại xuất hiện. Ông ấy bảo ông đã bán hiệu thuốc cho người cộng sự, vì ông ấy đã quyết định tham gia với chúng tôi. Anh trai tôi nói anh ta hoan nghênh ông ấy cung cấp cho anh ta một số tiền lương, vì anh ta không phải là vú em của ai hết. Tôi bảo anh tôi chẳng có quyền gì hết. Trần có thể đi cùng, và ông ấy có thể ngủ với tôi nếu tôi thích. Nhưng tôi không lấy một đồng nào từ ông ấy hết. Anh trai tôi nổi điên lên, anh ta và Chương túm lấy tôi và tụt quần tôi xuống. Tôi đã bị ăn một trận nhừ tử, Trần liền đứng vào giữa. Ông ấy kéo anh tôi sang một bên, và họ đã có một thỏa thuận. Chà, Trần sẽ trả tiền cho anh tôi để dạy cho vài mánh lới, đó là thỏa thuận của ông ấy. Thế rồi Trần đi cùng chúng tôi được gần một năm. Cho tới tận đêm hôm qua.'
"Ý cô là , 'quan tòa Địch hỏi," rằng ông Trần, một thương gia giàu có đã quen với mọi sự xa hoa ở kinh đô, đã sống chung cuộc sống của các cô và đi lang thang như một kẻ lang thang bình thường sao?'
"Tất nhiên ông ấy đã làm thế! Ông thích nó. Ông ấy đã bảo tôi cả trăm lần rằng ông chưa bao giờ được hạnh phúc trước đây. Ông nói rằng ông đã trở nên chán ngấy với cuộc sống ở kinh đô. Những người vợ của ông đã từng rất tốt khi họ còn trẻ, nhưng bây giờ họ chẳng làm gì cả, lại còn hay trì chiết, và các con trai ông đã trưởng thành cứ thích can thiệp vào việc kinh doanh của ông, luôn luôn muốn dạy ông cách quản lí cửa hàng. Ông rất yêu quý cô con gái duy nhất của mình, nhưng cô đã kết hôn với một thương gia ở phía nam và ông không được gặp cô ấy nữa. Ngoài ra, ông nói, ông phải dự tiệc mỗi đêm và khiến ông bị đau dạ dày. Nhưng sau khi ông tham gia với chúng tôi ông không bao giờ có bất kỳ rắc rối nào với dạ dày của mình nữa. Bên cạnh đó, Chương đã dạy ông cách câu cá, và lão Trần tỏ ra rất thích thú. Ông ấy đã trở nên rất giỏi thứ đó. '
Quan tòa quan sát cô một lúc, vuốt mạnh bộ râu. Sau đó, ông hỏi:
"Ta đoán ông Trần đã đến thăm nhiều người quen trong kinh doanh ở những nơi các ngươi đi qua?"
"Không ! Ông nói ông đã không liên hệ với ai nữa. Ông chỉ đến thăm một đồng nghiệp, để lấy tiền.
'Ông Trần có mang nhiều tiền mặt trên người không?'
'Không đâu ! Theo tôi ông ấy thật ngớ ngẩn , nhưng ngoài việc đó lão Trần là một người kinh doanh rất khéo léo , hãy tin tôi! Chưa bao giờ mang nhiều hơn một nắm tiền đồng trên người. Nhưng mỗi lần chúng tôi đến một thành phố lớn, ông sẽ đi đến một tiệm bạc, và lấy tiền tiết kiệm, ông ta gọi như vậy. Sau đó, ông đưa tiền nhận được cho một đồng nghiệp của mình, để giữ hộ ông ta. Một biện pháp khôn ngoan, vì anh tôi là con chuột hèn hạ ! Nhưng lão Trần luôn luôn có thể lấy được rất nhiều tiền ông ấy cần. Và khi tôi nói rất nhiều, ý tôi là nó thực sự rất nhiều! Khi chúng tôi đến Hàn Nguyên, ông ấy đã có năm thỏi vàng trên người. Năm thỏi vàng ! Tôi chưa bao giờ biết một người đàn ông có thể có nhiều tiền đến thế cho riêng mình! Trời ơi đừng để anh tôi nhìn thấy, tôi bảo Trần như vậy; anh ta không phải là một kẻ giết người, nhưng để có nhiều vàng anh ta sẽ sẵn sàng giết cả thị trấn! Lão Trần mỉm cười , nói rằng ông biết một nơi an toàn để giấu nó đi. Và ngày hôm sau ông chắc chắn chỉ có duy nhất một chuỗi tiền đồng trong túi. Tôi có thể có một tách trà không? "
Quan tòa Địch đưa một dấu hiệu cho mệnh phụ. Bà rót cho cô gái một chén, nhưng khuôn mặt khó chịu của bà ta cho thấy rõ ràng rằng bà ta không đồng ý về việc vi phạm các quy định với tù nhân. Quan tòa không để ý, vì ông đang nhìn Tào Can. Tào Can gật đầu. Họ đã đúng. Sau khi cô gái đã uống một vài ngụm, quan tòa Địch hỏi:
" Ai đã cung cấp cho ông Trần những thỏi vàng đó?
Cô nhún đôi vai vừa vặn .
"Ông ấy đã nói với tôi rất nhiều về bản thân mình, nhưng chưa bao giờ nói một lời nào về kinh doanh, và tôi chưa bao giờ hỏi ông. Tại sao tôi phải làm thế? Ngày đầu tiên chúng tôi ở đây, ông nói với anh tôi ông phải gặp một người có một cửa hàng ở khu chợ . "Ta tưởng ông chưa bao giờ đến Hàn Nguyên trước đây?" anh tôi hỏi. "Tôi chưa đến" Lão Trần nói. "Nhưng tôi có vài người bạn!"
‘Cô thấy ông Trần lần cuối khi nào?’
‘Đêm hôm qua, ngay trước bữa tối. Ông ra ngoài và không quay lại. Chắc ông ấy đã thỏa mãn rồi, tôi đoán ông ấy đã trở về kinh đô. Đó là quyền của ông ấy, ông ấy là người tự do mà, phải không ? Nhưng đáng lẽ ông ấy phải biết là không cần phải cố gắng lừa dối tôi. Ông ấy thậm chí còn ra ngoài đêm qua và nói với tôi rằng ông ấy định tham gia băng nhóm của chúng tôi, vì vậy cần phải nói chuyện, và làm lễ tuyên thệ. Tại sao không cho tôi biết ngay rằng đã rời bỏ chúng tôi? Tôi đã nhớ ông ta một chút, nhưng không quá nhiều. Một cô gái trẻ như tôi có thể sống mà không cần một ông chú, phải không? '
"Tốt lắm. Ông ta nói ông ta sẽ đi đâu? " "Ồ, ông ấy đã nói với một nụ cười bí ẩn rằng ông sẽ có một vết thương trong ngôi nhà mà người bạn ông đã nhìn thấy chúng tôi ngày đầu tiên ở đây. Và tôi đã tin sái cổ ! '
Quan tòa Địch đặt chiếc nhẫn ngọc lục bảo lên bàn. "Cô nói cô không bao giờ lấy bất cứ thứ gì từ ông Trần. Tại sao sau đó cô lại cố đem đi cầm chiếc nhẫn này của ông ta? "
'Tôi không làm thế ! Tôi khá thích nó, vì vậy lão Trần thường cho tôi giữ nó vài ngày. Một ngày, khi chúng tôi vô tình đi qua một tiệm cầm đồ lớn, tôi đã đi vào hỏi xem giá trị của nó thế nào, chỉ cho vui thôi. Nhưng tên chủ quán béo phệ đã cố giở trò với tôi, túm lấy tay áo tôi và đưa ra lời đề nghị bẩn thỉu. Vì vậy tôi liền đi ra.' Cô gạt mấy sợi tóc vương vãi ra khỏi trán và tiếp tục với nụ cười nửa miệng: 'Nó chắc chắn không phải là ngày may mắn của tôi! Ngay khi tôi vừa đi ra, một tên côn cao lớn chộp lấy tay tôi và nói tôi sẽ là người yêu của hắn! Cái cách hắn nhìn tôi bằng con mắt lồi khiến tôi thấy ghê sợ ! Nhưng lão Trần nói ngay lập tức: "Bỏ tay ra, cô ấy là cô gái của ta!", và anh trai tôi xắn ống tay áo lên cho hắn một cú đấm từ phía sau. Tất cả bọn đàn ông đều như nhau, tôi nói cho ngài biết! Chúng nghĩ chúng chỉ cần gẩy một ngón tay với một cô gái lang thang, và này mau lại đây - cô ta sẽ vòng tay vào lưng hắn! Nhưng, lão Trần thực sự là một con quạ trắng! Và nếu ngài bảo tôi ông ấy đã khai tội gì cho tôi hay gì khác, thì tôi sẽ gọi ngài là một kẻ nói dối trắng trợn! '
Tào Can thấy dường như quan tòa Địch không nghe thấy những từ cuối của cô ta. Nhìn thẳng về phía trước, ông vuốt nhẹ bộ râu của mình, dường như ông đang chìm trong suy nghĩ của riêng mình. Điều đó làm Tào Can nghĩ quan tòa đang rất chán nản, và anh ta tự hỏi điều gì đã gây ra sự thay đổi này, vì trước khi thẩm vấn cô Giang ông có vẻ quan tâm đến việc thu thập thêm manh mối về vụ buôn lậu. Và cô gái đã vô tình cung cấp cho họ thông tin có giá trị. Quan tòa chắc chắn đã suy ra từ lời khai của cô gái lang thang rằng Trần tham gia vào băng nhóm chỉ để làm vỏ bọc cho các hành vi phạm pháp của mình; có lẽ Trần thanh toán cho toàn bộ vụ buôn lậu. Một vỏ bọc hoàn hảo, vì ai mà ngờ một kẻ lang thang đang điều khiển hệ thống buôn lậu ngoài vòng pháp luật? Và người mà Trần đã thăm buổi sáng chắc chắn là một trong những thành phần của nhóm phân phối hàng lậu. Một vụ lục soát tất cả các cửa hàng trong khu chợ và thẩm vấn chặt chẽ tất cả các chủ quán sẽ phơi bày mọi việc ra ánh sáng những kẻ đại diện đó là ai. Và qua đó ông có thể tìm ra ai là kẻ cầm đầu... kẻ mà chính quyền triều đình rất muốn tìm ra! Tào Can hắng giọng vài lần, nhưng quan tòa Địch dường như không để ý. Mệnh phụ cũng ngạc nhiên về sự im lặng kéo dài. Bà ta phóng ánh nhìn dò hỏi vào Tào Can, nhưng người đàn ông gầy chỉ biết lắc đầu.
Cô gái bắt đầu bồn chồn. 'Đứng im đấy ! ' mệnh phụ quát cô. Quan tòa Địch giật mình nhìn lên, thoát khỏi suy nghĩ chìm đắm. Ông đẩy lại chiếc mũ và bảo cô Giang nhẹ nhàng:
'Ông Trần đã bị giết đêm qua.'
'Ngài nói là bị giết?' cô gái kêu lên. 'Lão Trần bị giết sao? Ai đã làm thế?'
'Ta nghĩ cô có thể nói cho chúng ta biết,' quan tòa đáp.
'Ngài tìm thấy ông ấy ở đâu ? ' cô hỏi căng thẳng.
'Trong một túp lều hoang vắng, trong rừng. Giữa đường lên sườn núi.'
Cô đánh nắm đấm nhỏ của mình lên bàn và hét lên với đôi mắt long lanh:
" Tên khốn Lưu đã làm việc đó! Thợ làm bánh sai người của hắn theo dõi ông ấy, bởi vì lão Trần đã giúp chúng tôi thoát khỏi đám lúc nhúc thối tha của hắn! Và lão Trần bị rơi vào bẫy! Thằng khốn, thằng khốn thối tha! '
Rồi cô gái gục đầu vào tay và vỡ òa với tiếng khóc nức nở.
Quan tòa Địch đợi đến khi cô đã bình tĩnh lại một chút. Ông chỉ vào chén của cô và khi cô đã uống một chút, ông hỏi:
"Có phải ông Trần, khi gia nhập cùng các ngươi, cũng cắt bỏ đầu ngón tay trái út không?"
Cô cười trong nước mắt.
"Ông ấy cũng muốn thế, nhưng không có can đảm! Tôi không biết đã bao lần ông ấy đã cố, ông dựng tay trái của mình vào một thân cây và đặt một con dao phay bên phải, và tôi đứng bên cạnh ông ấy đếm một hai ba! Nhưng ông ấy lúc nào cũng khiếp sợ nó! '
Quan tòa gật đầu. Ông suy nghĩ một vài phút, sau đó ông lắc đầu, thở dài và lấy cây bút lông của mình . Ông viết một thông báo ngắn gọn vào một tấm thiệp lớn màu đỏ của mình, bỏ vào một phong bì và viết vài chữ bên ngoài. 'Hãy gọi một thư ký! "ông ra lệnh cho Tào Can.
Khi Tào Can trở lại với người thư kí cấp cao, quan tòa đưa ông ta phong bì và nói: " Hãy đưa đội trưởng lệnh này ngay lập tức '. Sau đó, ông quay lại với cô gái, nhìn cô nhẹ nhàng và hỏi: "Cô có một người tình trẻ tuổi ở đâu đó phải không"
"Vâng. Anh ấy là một người lái đò ở Chương Bình. Anh ấy muốn kết hôn với tôi, nhưng tôi bảo anh ta chờ một hoặc hai năm nữa. Sau đó, anh ta sẽ có một chiếc thuyền của riêng mình, và tôi sẽ có những niềm vui tôi muốn. Chúng tôi sẽ đi du lịch ngược xuôi trên các con đường sông chuyên chở hàng hoá, làm việc đủ để giữ đủ miếng cơm và có những cuộc làm ăn tốt đẹp! "Cô liếc một cái nhìn lo lắng vào thẩm phán. "Ngài có thực sự sẽ cho tôi một danh phận như cái ông gầy đét kia nói không?"
'Không. Nhưng thời gian tới cô sẽ có hơi ít tự do một chút. Một người có thể có hơi nhiều thứ đó quá, cô biết đấy! '
Ông ra hiệu cho mệnh phụ. Bà nắm lấy tay cô gái và đưa cô đi.
'Cô ta đã gây khó khăn một chút ! ' Tào Can la lên. 'Thật khó để làm cho cô ta bắt đầu, nhưng rồi cô ta cứ thế tuôn ra mà không dừng lại!'
'Ta đã để cô ấy thích nói thế nào tùy thích. Một cuộc thẩm vấn nghiêm ngặt chỉ có khi anh nhận thấy một người đang nói dối. Hãy nhớ điều này dịp sau nhé, Tào Can.' Ông vỗ tay, và ra lệnh cho người thư lại mang cho ông chiếc khăn ấm.
'Trần Mậu Tài là một tên vô lại thông minh, thưa ngài,' Tào Can tiếp tục. 'Cô gái đó không ngu, nhưng cô ta sẽ không bao giờ biết Trần là một tên trùm buôn lậu.'
Quan tòa Địch không nói gì. Ông sắp xếp lại các giấy tờ trên bàn, đặt chiếc nhẫn ngọc lục bảo vào một chỗ gọn gàng ngay trước mặt ông. Viên thư lại mang vào một chậu đồng thau đựng nước thơm nóng. Quan tòa lấy một chiếc khăn từ trong đó ra, và lau mạnh khuôn mặt và bàn tay của mình. Rồi ông dựa người vào ghế và nói :
'Mở cửa sổ ra, Tào Can. Không khí trong này thật ngột ngạt’. Ông suy nghĩ một lúc, sau đó nhìn lên Tào Can và tiếp tục: 'Ta không biết Trần có thông minh hay không.' Quan tòa rơi vào im lặng. Tào Can bắt đầu cựa quậy nôn nóng trong chiếc ghế của mình. Anh ta muốn được thảo luận tiếp về giai đoạn tiếp theo của cuộc điều tra. Anh ta hắng giọng vài lần, rồi hỏi vẻ hơi ngần ngại:
'Chúng ta có tra hỏi Chương bây giờ không, thưa ngài?'
Quan tòa Địch nhìn lên.
'Chương? Ồ có chứ, người bạn của Giang Kiều, như anh nói. Anh có thể lo việc đó ngày mai, Tào Can. Chỉ hỏi những câu bình thường thôi. Hắn ta và Giang Kiều không có vấn đề gì. Ta đang nghĩ cô gái mới thực sự đáng chú ý. Ta không biết làm gì với cô ta! Triều đình có một sự kiểm soát nghiêm ngặt với những kẻ lang thang bởi vì nó có thể dẫn tới trộm cắp và những nguy hại khác cho cuộc sống yên bình. Và cả những kẻ bán dâm trái phép, bởi vì đó là một hình thức trốn thuế và do đó làm ảnh hưởng đến ngân quỹ của triều đình. Theo luật, cô ta sẽ bị đánh đòn và bị ngồi tù hai năm. Nhưng ta tin rằng điều đó chỉ làm cô ta trở thành một tên tội phạm cứng đầu hơn, và sẽ kết thúc cuộc đời trên đoạn đầu đài hay trong vũng lầy cặn bã của xã hội. Đó sẽ là một điều rất đáng tiếc, vì cô ta chắn chắn có một số phẩm chất tốt. Chúng ta phải cố gắng tìm một giải pháp khác.'
Ông lo lắng lắc đầu, và tiếp tục:
'Đối với Giang Kiều và tên vô lại kia, ta sẽ kết án chúng phục vụ bắt buộc một năm trong quân đội miền Bắc của chúng ta. Điều đó sẽ giúp cho chúng bỏ được tật lười biếng, và cho chúng một cơ hội để thể hiện những giá trị của mình. Nếu chúng làm tốt, chúng có thể được vào một khóa học gia nhập binh lính miễn phí. Về em gái Giang . . . Phải, đó chính là giải pháp, tất nhiên! Ta sẽ lệnh cho cô ta trở thành người hầu cho ông Hàn Dũng Hán! Hàn là một quý ông rất khắt khe, có phong cách cổ điển luôn giữ gìn gia đình lớn của mình vào một khuôn phép hoàn hảo. Nếu cô ấy làm việc ở đó một năm, cô sẽ biết tất cả những ưu điểm của một cuộc sống bình thường , và nhờ đó giúp chàng lái đò trẻ tuổi của cô có một người vợ tốt! '
Tào Can nhìn quan tòa vẻ lo lắng. Anh nghĩ ông thực sự có vẻ rất mệt mỏi, khuôn mặt nhợt nhạt và nếp nhăn cạnh miệng của ông đã trở nên hằn rõ hơn. Đó đã thực sự là một ngày dài. Liệu quan tòa có táo bạo tiến hành một cuộc lục soát các cửa hàng trong chợ không? Hay để ông ấy tra hỏi Lang một lần nữa? Anh ta quyết định trước hết hãy biết chắc kế hoạch riêng của quan tòa Địch đã.
'Ngài nghĩ nên làm gì tiếp theo bây giờ đại nhân? Tôi nghĩ...’
'Bước tiếp theo của chúng ta?' vị quan tòa nhướn lông mày lên. 'Không có bước tiếp theo nào cả. Anh không thấy các vấn đề của chúng ta đã được giải quyết rồi sao? Giờ chúng ta đã biết làm thế nào và tại sao Trần bị giết, người đã mang cái xác của ông ta vào túp lều, mọi thứ! Dĩ nhiên bao gồm cả ai đã làm tay sai trong địa phương của chúng ta cho bọn buôn lậu.' Khi Tào Can nhìn ông chằm chằm, sững sờ, quan tòa sốt ruột tiếp tục: 'Trời, anh đã được nghe tất cả các bằng chứng, không phải sao? Bây giờ ta quanh co với anh vấn đề phụ đó chỉ vì ta chẳng có gì tốt hơn để làm trong khi ta chờ đợi nhân vật chính của chúng ta lộ mặt.'
Tào Can há mồm ra để nói nhưng quan tòa Địch đã tiếp tục một cách nhanh chóng:
"Phải, đó thực sự là một thảm kịch. Thường thì, Tào Can, lời giải cuối cùng của một vụ án phức tạp khiến ta cảm thấy hài lòng, sự hài lòng sau khi sửa chữa được một sai lầm, và giải quyết được một câu đố. Tuy nhiên, đây là một vụ án khiến ta thấy mệt mỏi. Kỳ lạ thật, ta đã có một linh cảm mơ hồ về nó khi ta cầm chiếc nhẫn này trong tay sáng sớm nay, ngay sau khi ta lấy nó từ con vượn. Chiếc nhẫn này như tỏa ra không khí đau khổ của con người. . . . Đau khổ là một điều khủng khiếp, Tào Can. Đôi khi nó được đề cao, nhưng hầu hết là nó không tốt. Giờ chúng ta sẽ thấy làm thế nào nó tác động đến diễn viên chính trong vở kịch này, và. . ". Ông dừng lại câu nói của mình và liếc nhìn ra cửa. Có tiếng bước chân vang lên trong hành lang bên ngoài. Đội trưởng mở cửa cho ông Vương.
Dược sĩ, nhỏ con và đoan trang trong chiếc áo dài lụa đen bóng loáng của ông , thực hiện cái cúi chào thấp.
' Kẻ tiện nhân này có thê làm được gì cho đại nhân tôn kính ạ ?' ông ta hỏi một cách lịch sự.
Quan tòa Địch chỉ vào chiếc nhẫn ngọc lục bảo trước rồi nói đều đều:
"Ngươi có thể nói cho ta biết lý do tại sao ngươi không lấy chiếc nhẫn này luôn khi ngươi lấy tài sản của người chết. '
Vương bắt đầu vẻ hung bạo khi nhìn thấy chiếc nhẫn. Nhưng ông ta đã nhanh chóng làm chủ chính mình và phẫn nộ nói:
"Tôi không hiểu gì cả , thưa ngài! Đội trưởng đưa tôi tấm thiệp mời của ngài với đề nghị đến đây để cung cấp một số thông tin, và. . ".
"Phải," thẩm phán ngắt lời ông ta. "Thông tin về cái chết của đồng nghiệp của ngươi, Trần Mậu Tài! "Gã dược sĩ muốn nói nhưng quan tòa Đich giơ tay lên. "Không, nghe ta nói! Ta đã biết chính xác những gì đã xảy ra. Ngươi đang rất cần năm thỏi vàng ông Trần đã giao cho ngươi, vì kế hoạch lén chuyển hai hộp hàng lậu có giá trị từ Chương Bình vào Hàn Nguyên bị thất bại. Người của Thợ làm bánh mà ngươi thuê đã vụng về và lính quân sự đã tịch thu những hàng hóa đắt tiền mà ngươi thậm chí còn không trả nổi tiền cho chúng. Mong muốn của Trần là tham gia băng nhóm của cô Giang bằng cách đọc lời tuyên thệ trang trọng và cắt đứt đầu ngón tay út bên trái đã cho ngươi một cơ hội tuyệt vời để giết người đàn ông bất hạnh. "
Đội trưởng di chuyển đến để bắt Vương, nhưng quan tòa Đich lắc đầu với anh ta. Ông tiếp tục:
'Trần còn thiếu can đảm để cắt ngón tay mình, và ngươi đã hứa sẽ làm việc cắt tay cho ông ta đêm qua, trong ngôi nhà của ông trên sườn núi. Ngươi đã đồng ý sẽ thực hiện bằng chiếc dao chặt lớn được sử dụng để thái rễ thuốc. Một đầu của con dao được gắn vào một bản lề, đầu kia dùng để cắt. Bằng sự chính xác của dụng cụ này, mà mỗi dược sĩ và hiệu thuốc đều có, mọi việc sẽ được thực hiện mà không có nguy cơ cắt quá nhiều hoặc quá ít, và như thế một cách nhanh chóng và thuận lợi cơn đau đớn sẽ được giảm đến mức tối thiểu. Trần đã đồng ý với tất cả những việc này vì ông ta muốn chứng minh với cô gái lang thang mà ông yêu rằng ông sẽ ở bên cô mãi mãi.”
Quan tòa dừng lại. Vương nhìn chằm chằm vào ông với đôi mắt mở to bàng hoàng.
'Trước khi Trần đặt tay đúng vị trí trên cái thớt, con dao chặt đã dập xuống và chặt đứt bốn ngón tay của ông ta. Sau đó, ông già bất hạnh đã bị ám hại bởi một cú đánh mạnh vào đầu bằng cái chày sắt của cái cối giã thuốc. Tiếp đó, cái xác đã được mang từ nhà của ngươi tới túp lều bỏ hoang. Ở đó, nó có thể được phát hiện, có thể là sau nhiều tuần, trong tình trạng đã bị thối rữa. Ngoài ra, ngươi còn lấy đi mọi thứ và đầu mối có thể dùng để xác định danh tính nạn nhân.Ta đã tìm được một cái xác bị đốt cháy của một kẻ lang thang không rõ danh tính. Nhưng một con vượn trong rừng đã giúp ta đi đúng hướng.'
'Một... một con vượn sao?' Vương lắp bắp.
'Phải, con vượn đã tìm thấy chiếc nhẫn ngọc lục bảo của Trần, mà ta vừa đặt trước mặt. Nhưng ngươi đã không bận tâm tới nó.'
Quan tòa Địch im lặng. Một sự im lặng hoàn toàn bao trùm văn phòng nhỏ.
Mặt Vương trở nên tái mét và đôi môi co giật. Ông ta nuốt nước bọt vài lần trước khi nói, bằng một giọng khàn khàn hầu như không nghe thấy :
'Đúng vậy, tôi thừa nhận tôi đã sát hại Trần Mậu Tài. Mọi việc xảy ra đúng như những gì đại nhân nói. Ngoại trừ nhận xét của ngài về hai hộp hàng lậu. Chúng không phải tài sản của tôi, tôi chỉ làm việc như một tay sai, tôi chỉ phân phối hàng cho họ thôi.' Ông ta thở dài và tiếp tục bằng giọng rời rạc: 'Tôi đã gặp một số khó khăn về tài chính, khoảng hai năm nay, và các chủ nợ đã ép buộc tôi. Người đàn ông mà tôi vô cùng mang ơn là một nhân viên ngân hàng, ở thủ đô.' Ông ta đề cập đến một cái tên khiến quan tòa Địch nhận ra; người rất nổi tiếng về tài chính, một người anh em họ của Quan kho bạc Triều đình. 'Ông ta viết cho tôi một lá thư nói rằng, nếu tôi đến gặp ông ta, ông ta sẽ sẵn sàng nói chuyện về vấn đề này. Tôi đã đến kinh đô và ông ta đã tiếp đón tôi rất tử tế. Ông ta nói, nếu tôi đồng ý hợp tác với ông ta trong một vụ làm ăn của ông, ông ta sẽ xóa mọi nợ nần cho tôi, và còn cho tôi một khoản lớn số tiền kiếm được nữa. Dĩ nhiên tôi đồng ý. Rồi, trước sự kinh hoàng của tôi, ông ta tiếp tục giải thích một cách lạnh lùng về một mạng lưới buôn lậu toàn quốc ! '
Vương lấy tay che mắt. Lắc đầu, ông ta tiếp tục:
'Khi ông ta đề cập đến lợi nhuận lớn, tôi đã mềm lòng. Cuối cùng tôi đã tham gia. Tôi… tôi không đủ dũng cảm để trở thành một con người nghèo khổ. Và khi nghĩ tới tất cả số tiền mà tôi có thể nhận được… tôi nên biết điều hơn! Thay vì việc xóa nợ cho tôi, quỷ tha ma bắt chúng, và thưởng cho tôi vì sự phục vụ là cho tôi vay tiền với một sự thích thú tàn nhẫn. Không lâu sau tôi đã hoàn toàn bị quấn vào vòng xoáy đó. Khi Trần nhờ tôi cầm hộ năm miếng vàng, tôi đã nghĩ đây chính là cơ hội để trả toàn bộ tiền gốc, và trở lại làm người tự do. Tôi biết Trần không nói với ai là ông ta sẽ tới nhà tôi đêm hôm đó, vì ông ta không muốn ai biết mình không có can đảm để tự chặt tay mình. Ông ta đã nhắc tôi thậm chí không được nói với gia đình tôi về chuyến viếng thăm của ông. Tôi đã tự mở cửa cho ông ấy, bằng cửa sau.'
Dược sĩ lấy một cái khăn lụa từ ống tay áo và lau khuôn mặt đẫm mồ hôi. Rồi ông ta nói chắc chắn:
'Nếu Đại nhân vui lòng cho tôi một tờ giấy, tôi sẽ viết toàn bộ lời thú tội đã cố ý sát hại Trần Mậu Tài.'
'Ta vẫn chưa yêu cầu ngươi một lời thú tội, ông Vương,' quan tòa địch nói một cách bình tĩnh.' Có một vài điểm cần phải làm rõ. Điểm thứ nhất : tại sao ông Trần lại muốn một món tiền lớn như vậy khi mà ông ta chưa dùng đến?'
'Bởi vì ông ta vẫn hy vọng một ngày nào đấy cô gái lang thang sẽ đồng ý lấy ông ta. Ông ta đã bảo tôi rằng ông ta muốn trả hết cho anh trai cô luôn, và mua một nơi đẹp đẽ ở đâu đó để bắt đầu một cuộc sống mới.'
'Ta biết rồi. Thứ hai : tại sao ngươi không nói với Trần luôn là ngươi cần số vàng của ông ta bởi vì ngươi đang gặp rắc rối về tài chính? Chẳng phải những người đồng nghiệp sẽ luôn giúp đỡ lẫn nhau hay sao? Và ông Trần là một người rất giàu có thể cho ông vay đến năm thỏi vàng.'
Vương dường như rất bối rối trước những câu hỏi này. Môi ông ta mấp máy, nhưng ông không thốt lên được lời nào. Quan tòa Địch không tiếp tục vấn đề này thêm nữa và tiếp tục:
'Thứ ba, ngươi là một người cũng khá lớn tuổi gầy gò. Ngươi làm thế nào mà mang được xác chết xuống túp lều? Sự thật là nó khá dốc, nhưng kể cả vậy ta không nghĩ ngươi có thể làm được việc đó.'
Vương ôm lấy người. Lắc đầu buồn chán ông ta trả lời:
'Tôi không hiểu mình đã làm thế nào, thưa ngài! Nhưng tôi đã bị điên cuồng, bị ám ảnh bởi ý nghĩ phải che giấu cái xác ngay lập tức. Điều đó đã cho tôi sức mạnh để kéo cái xác ra vườn, và từ đó vào khu rừng. Khi tôi trở lại nhà, tôi đã gần như chết rồi. . . .' Ông ta lại lau mặt lần nữa. Rồi nói thêm bằng giọng cứng rắn : 'Tôi hoàn toàn nhận ra mình đã giết một người tốt chỉ vì tiền của ông ấy, thưa ngài, và tôi sẽ phải trả giá cho tội lỗi này bằng cuộc đời của mình.'
Quan tòa Địch ngồi thẳng dậy. Đặt khuỷu tay trên bàn, ông nghiêng người về phía trước và nói với Vương bằng giọng nhẹ nhàng:
'Tuy nhiên ngươi đã không nhận ra, nếu ngươi chính thức thú tội giết người, tất cả tài sản của ngươi sẽ bị tịch thu, ông Vương. Ngoài ra, con trai ngươi sẽ không được thừa kế trong bất kì trường hợp nào, vì ta sẽ phải có trách nhiệm bắt cậu ta như một người bị điên.'
'Ý ngài là gì?' Vương kêu lên. Ông ta lao về phía trước và đấm mạnh vào bàn làm việc. 'Không đúng, nói dối ! Tôi nói cho ngài biết con trai tôi không bị điên! Tinh thần nó tuy có hơi chút chậm phát triển, nhưng sau cùng nó cũng chỉ mới có hai mươi ! Khi nó nhiều tuổi hơn, đầu óc nó sẽ được cải thiện. .. . Với một chút kiên nhẫn, và tránh những thứ khiến nó quá phấn khích, nó hoàn toàn bình thường! '
Ông ta nhìn quan tòa cầu khẩn và tiếp tục bằng giọng run rẩy:
'Nó là đứa con trai duy nhất của tôi, đại nhân, một đứa bé tốt đẹp, ngoan ngoãn! Tôi đảm bảo với ngài, đại nhân . . .'
Quan Địch nói nhẹ nhàng:
'Cá nhân ta thấy là cậu ta cần mọi sự quan tâm nhất có thể, ông Vương, trong lúc ngươi ở trong tù. Ta hứa với ngươi đấy. Nhưng nếu chúng ta không có biện pháp thích hợp, con trai ngươi sẽ gây ra ta nạn. Cậu ta phải được ở trong khu riêng, đó là giải pháp duy nhất. Hai ngày trước, khi cậu ta ra khỏi cửa hàng của ngươi, đã vô tình nhìn thấy cô gái lang thang vừa rời khỏi tiệm cầm đồ của Lang. Cô ấy rất xinh đẹp, và trong tâm trí tối tăm, con trai ngươi đã nghĩ rằng cô ấy là người yêu của mình. Nó đã giữ lấy cô ấy, nhưng ông Trần đã nói cô là người yêu của ông ta, sau đó anh trai cô Giang đã đuổi con trai ngươi đi. Điều này gây ấn tượng sâu sắc với cái đầu óc rối loạn, ngốc nghếch của nó. Hôm qua, khi Trần đến thăm ngươi, con trai ngươi chắc chắn đã nhìn thấy ông ấy. Tin rằng đây chính là người đã cướp người yêu của mình, nó đã giết ông ấy. Rồi ngươi để con trai mang cái xác đến túp lều, ngươi dẫn đường cho nó. Với con trai ngươi, đó là một việc dễ dàng, giống như những người trẻ tuổi bị điên, nó rất khỏe và cao lớn.'
Vương gật đàu sửng sốt. Những nếp nhăn hằn sâu trên khuôn mặt xanh xao, buồn rầu, đôi vai ông ta chùng xuống. Ông ta bỗng thay đổi từ một thương gia đoan trang, đàng hoàng thành một ông già mệt mỏi.
'Vậy đó là lí do vì sao ngài cứ tiếp tục nói về cô gái và Trần ... Tôi đã hoàn toàn ngạc nhiên tối qua, vì thằng bé đã có tâm trạng rất tốt cả ngày ... Đến chiều tôi đưa nó đi dạo vào khu rừng, và nó rất vui vẻ, ngắm nhìn những con vượn trên cây ... Nó đã ăn tối với quản gia, rồi nó đi ngủ, vì nó rất dễ bị mệt ... Tôi đã bảo quản gia rằng tôi sẽ ăn cơm một mình, trong thư phòng của tôi, ông ta đã sắp một món ăn nhẹ sẵn sàng cho tôi. Khi tôi đang ăn ở đó với Trần, tôi đã nói với ông ấy về chỗ vàng. Ông ta nói ngay rằng tôi không cần phải bận tâm về nó, ông ấy có thể dễ dàng lấy nhiều hơn từ kinh đô khi ông ấy cần, và tôi có thể trả cho ông ấy làm nhiều lần. "Sự giúp đỡ mà ông làm cho tôi bây giờ," ông ta nói thêm với một nụ cười, "Tôi sẽ xem xét như khoản lãi vay! " Trần là như vậy, thưa ngài. Một con người thực sự đáng nhớ. Ông nhanh chóng uống cạn cốc rượu lớn, sau đó chúng tôi đã đến cái xưởng nhỏ tôi có trong kho ở vườn của tôi, nơi để thử nghiệm các loại thuốc mới. Trần đặt bàn tay trái của mình lên thớt, và nhắm mắt lại. Ngay khi tôi đã điều chỉnh con dao, ai đó đã đẩy vào khuỷu tay của tôi. "Lão già xấu xa đã cướp bạn gái của con!" Con trai tôi kêu lên sau lưng tôi. Con dao đã sập xuống, cắt đứt bốn ngón tay của Trần. Ông ngã về phía trước trên bàn, với một tiếng kêu sợ hãi. Tôi nhanh chóng nhìn quanh tìm lọ bột, để cầm máu. Đột nhiên con trai tôi lấy một cái chày sắt trên bàn và đánh ông ấy một đòn khủng khiếp vào gáy . . ". Ông nhìn quan tòa tuyệt vọng. Sau đó, nắm lấy mép bàn bằng cả hai tay, ông nói:
'Mặt trăng sáng chiếu vào phòng ngủ của nó đã đánh thức thằng bé, và nhìn ra ngoài cửa sổ , nó đã thấy Trần và tôi đi đến kho vườn. Ánh trăng luôn khiến nó biến thành một kiểu thôi miên. . . . Con trai tôi không biết những gì nó đã làm, thưa Đại nhân! Nó rất hiền lành khi bình thường, nó ... "Giọng ông ta nhỏ dần đi.
'Con trai của ông sẽ không bị truy tố, tất nhiên, ông Vương. Người tâm thần khiếm khuyết nằm ngoài sự ảnh hưởng của pháp luật. Ông Tào đây bây giờ sẽ đưa ông đến văn phòng của anh ta bên cạnh, và ở đó ông sẽ soạn một tài liệu nói về sự hiểu biết của ông về tổ chức và hoạt động của bọn buôn lậu, thêm tên và địa chỉ của tất cả các tay chân khác ông biết vào . Có ông Lang, chủ tiệm cầm đồ, trong số đó phải không? "
"Ồ không, thưa ngài! Tại sao ngài lại nghi ngờ ông ta? Ông ta là hàng xóm của tôi, và tôi không bao giờ. . ".
"Ta được biết rằng ông ta thường xuyên tới Chương Bình, một trong những căn cứ quan trọng của tổ chức buôn lậu của ông. '
"Vợ của ông Lang vô cùng ghen tuông, "Vương nhận xét khô khan. "Bà ấy không cho phép ông ta có người phụ nữ khác trong nhà. Nên ông ta lập một gia đình riêng ở Chương Bình. '
"Khá lắm. Chà, sau khi ông đã ký và đóng dấu tài liệu ta đã nói, ông Vương, ông sẽ viết một bản báo cáo đầy đủ về tai nạn chết người của ông Trần. Đêm nay ta sẽ gửi cả hai tài liệu cho sứ giả đặc biệt đến thủ đô. Ta sẽ bổ sung vào một đề nghị khoan hồng, chỉ ra rằng ông đã cung cấp một cách tự nguyện những thông tin giúp cho nhà chức trách phá vòng buôn lậu. Ta hy vọng điều này sẽ giúp hạn tù của ông được giảm đáng kể. Tuy nhiên nếu có thể được, ta sẽ cố gắng sắp xếp cho con trai của ông được phép đến thăm ông bất cứ lúc nào ở nhà tù. Đưa ông Vương đến phòng anh, Tào Can. Giúp ông ta viết tài liệu, và đảm bảo nghiêm ngặt rằng ông ấy sẽ không bị quấy rầy. "
Khi Tào Can trở lại, anh thấy quan tòa Địch đang đứng trước cửa sổ mở, hai tay sau lưng. Ông ta đang tận hưởng không khí mát mẻ thổi vào bên trong từ khu vườn nhỏ trồng chuối có tường bao quanh. Chỉ vào đám lá xanh um tùm, ông nói:
"Hãy nhìn những buồng chuối tuyệt vời kia, Tào Can! Chúng vừa mới chín. Bảo đội trưởng mang một ít đến khu nhà ở riêng của ta, để ta có thể cho mấy con vượn một vài quả vào sáng mai. "
Tào Can gật đầu, khuôn mặt dài nhăn lại trong một nụ cười lớn.
'Cho phép tôi chúc mừng ngài, thưa ngài trên. . ".
Quan tòa Địch giơ tay lên.
"Đó là nhờ vào hành động kịp thời và hiệu quả của anh mà chúng ta có thể giải quyết vụ án phức tạp này một cách nhanh chóng, Tào Can. Ta xin lỗi vì đã hơi cộc lốc với anh, ngay trước khi ông Vương bước vào. Thực sự là ta đã sợ cuộc tra khảo đó, vì ta không thích thấy một người đàn ông sụp đổ, tan nát ngay trước mặt ta - ngay cả khi ông ta là một tội phạm. Tuy nhiên, ông Vương vẫn giữ được bản chất tốt. Tình yêu tuyệt vời của ông với con trai đã cho thấy nhân cách ấy, Tào Can. '
Quan tòa quay lại chỗ ngồi của mình sau bàn làm việc.
'Ta sẽ viết một bức thư cho lão Hồng ở Chương Bình ngay bây giờ, thông báo cho ông ấy là vụ buôn lậu đã được giải quyết, và ông và hai phụ tá kia của ta phải quay trở lại đây vào ngày mai. Và anh có thể đưa lệnh tại ngoại cho người bạn của chúng ta, ông chủ tiệm cầm đồ. Những giờ ngồi tù chắc đã cho ông ta cơ hội để suy nghĩ, ta hy vọng thế."
Ông lấy chiếc bút lông, nhưng đột nhiên ông tự ngẫm lại mình và tiếp tục:
"Giờ ta đã kết hợp chặt chẽ với anh một mình trong một vụ án, Tào Can, ta muốn nói với anh rằng ta sẽ rất vui mừng khi có anh làm phụ tá thường trực của ta. Nhưng ta có một lời khuyên cho anh trong sự nghiệp điều tra hình sự. Đó là anh không bao giờ được để cảm xúc ảnh hưởng đến vụ án anh đang làm. Điều này là quan trọng nhất, Tào Can, nhưng khó khăn nhất để đạt được, ta biết. Ta cũng chưa bao giờ hoàn toàn làm được. "
<bài viết được chỉnh sửa lúc 25.05.2015 12:16:00 bởi hamai227 >