Người đã đi về phương trời xa
Thì kỷ niệm chung xem như là
Một chặng đường cùng nhau nương tựa
Đến cuối vẫn…. ngược chiều bước qua
Có những mảnh tim héo ngỡ hoa
Có những lời yêu vốn chỉ là
Phút xao lòng không hơn không kém
Nên hết rồi vẫn chỉ ta buồn ta
Người cố tìm đô hội phồn hoa
Tôi hoang dại chìm vào đêm tối
Yêu hết mình - có phải tội ?
Sao nỡ làm chua xót bờ môi
Mùa đông năm ấy đã qua rồi
Lần đầu dang dở sầu không thôi
Chẳng biết giờ này người nơi đó
Có còn vương vấn gì đến tôi ? …./….